Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi
-
Chương 15:
Diệp Như Hề thiếu chút nữa đã bị những lời này của anh làm tức chết rồi.
“Thằng bé họ gì cũng được, cũng không ảnh hưởng đến việc nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Tạ tiên sinh , anh cũng quá nhẫn tâm rồi! Còn có, chuyện này anh cũng không hỏi qua ý kiến của mẹ đứa nhỏ hay sao?”
Ở trong khái niệm của Diệp Như Hề, không có một người mẹ nào có thể chấp nhận đứa con còn bé bỏng như vậy rời xa mình, chắc hẳn mẹ của Tiểu An có lý do nào đó.
Nào biết, những lời này không biết đã chọc đến người đàn ông này ở chỗ nào, chỉ thấy sắc mặt của anh càng kém.
“Không cần hỏi cô ta.”
“Vì cái gì lại không cần? Cô ấy là mẹ của Tiểu An , tất nhiên sẽ có quyền lợi......”
“Đủ rồi!”
Diệp Như Hề bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng lại.
Tạ Trì Thành quay đầu nhìn về phía Tạ An, anh nói: “Con không muốn ra nước ngoài thì cũng phải cho ta một lý do.”
Nếu không phải là lý do thật tốt, Tạ An biết cậu không thể nào thuyết phục được daddy.
“Con không thích ăn đồ ăn nước ngoài......”
Tạ Trì Thành nghĩ tới thói xấu mà Tạ An di truyền của mình, đối với đồ ăn thì vô cùng bắt bẻ, cho nên Tạ An mới có thể gầy yếu hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Đầu bếp sẽ đi theo con.”
Tạ An khẽ cắn môi, lại nói: “Nhưng mà con không muốn rời xa daddy.”
Rõ ràng là lý do chẳng có sức thuyết phục chút nào, lại khiến cho Tạ Trì Thành trở nên trầm mặc.
Anh nhìn thoáng qua Tạ An thật sâu, nói: “Chuyện này sẽ hoãn lại hai năm. Nhưng nếu con lại làm ra mấy chuyện ấu trĩ như thế này, thì hãy lập tức ra nước ngoài cho cha”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ An đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập ý cười
Chỉ cần daddy không đưa cậu ra nước ngoài thì tốt rồi, cậu còn chưa thể đi được.
Cậu sắp điều tra ra được sự kiện kia, lúc này mà rời đi thì tất cả đều là công cốc.
Diệp Như Hề thấy mọi chuyện đã giải quyết, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy tôi đây đi về trước, Tạ tiên sinh, sau này anh cũng cần tham khảo ý kiến của bọn trẻ nhiều hơn, không nên ép buộc cứng rắn như vậy, sẽ hoàn toàn bị phản tác dụng.”
Tạ Trì Thành nhìn về phía cô, dưới tầm mắt lạnh lẽo của anh, Diệp Như Hề lại run sợ nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Nếu không có việc gì thì tôi liền đi trước.”
Tạ An gọi một tiếng: “Dì xinh đẹp ơi!”
Diệp Như Hề quay đầu lại, “Xảy ra chuyện gì hả?”
Tạ An nhìn nhìn daddy, lại nhìn nhìn Diệp Như Hề, nhỏ giọng nói: “Cháu, cháu đói bụng, cháu có thể ăn cơm dì nấu không? Giống như đồ ăn lần trước.”
Tạ An thật lâu không có ăn qua những đồ ăn cậu bé có thể nuốt xuống.
Cậu không muốn bị tiêm, nhưng mà không ăn cơm thì phải tiêm.
Cho nên cậu muốn ăn cơm, nhưng là chỉ muốn ăn cơm do dì xinh đẹp nấu mà thôi.
Hơn nữa ở trong ấn tượng của Tạ An, cậu muốn daddy giữ dì xinh đẹp ở lại, cho nên phiền dì xinh đẹp nấu cho cậu một bữa cơm cũng không thấy chột dạ chút nào.
Diệp Như Hề vừa định mở miệng đồng ý với cậu bé, lại theo bản năng nhìn về phía Tạ Trì Thành.
Cô còn không có quên chuyện lần trước mình bị hiểu lầm rồi bị ném ra khỏi Long Đằng đâu, thẳng thắn mà nói, không có oán trách là không có khả năng.
Tạ Trì Thành gật đầu, nói: “Làm cho thằng bé đi, tôi sẽ trả thù lao cho cô.”
Diệp Như Hề vừa định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành: “Được.”
Tạ An lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Thấy con trai tươi cười, tâm trạng Tạ Trì Thành hơi phức tạp một chút.
Đã thật lâu anh không nhìn thấy Tạ An hớn hở rõ ràng như thế, tính tình thằng bé trầm ổn, không giống những đứa trẻ khác.
Nhưng biểu hiện hôm nay của con trai lại làm Tạ Trì Thành ý thức được, Tiểu An rốt cuộc cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi.
Là do anh đã trách móc cậu bé quá nặng nề.
Chờ Diệp Như Hề trở về thì đã một lúc lâu sau, Nhạc Nhạc còn hỏi mami vì sao lại đi lấy nước lâu như vậy.
Diệp Như Hề trấn an cô bé một hồi, cũng hứa hẹn lần tới đến đây sẽ mang món đồ chơi khác cho cô bé thì mới dỗ được.
Trở về nhà họ Diệp, Diệp Như Hề vừa mới bước vào phòng khách, liền thấy Vu Bình đang ngồi sờ sở ở đó
Sắc mặt Vu Bình không được dễ nhìn cho lắm: “Sao mày đi lâu thế?”
Diệp Như Hề thu liễm ý cười nơi khóe miệng, cô nói: “Ở bệnh viện cùng Nhạc Nhạc chơi một chút.”
“Một đứa nhỏ thì có gì mà chơi nhởi chứ!”
Diệp Như Hề không nói lời nào, biết là bà ta đang giận chó đánh mèo.
Vu Bình nheo mắt nhìn cô, nói: “Ngày mai có một bữa tiệc tụ tập, mày hãy chuẩn bị một chút cho tao.”
Diệp Như Hề cười lạnh một tiếng, nói: “Bà xác định là muốn tôi tham gia chứ?”
Coi cô như một sự sỉ nhục của nhà họ Diệp, còn mang cô đi ra ngoài gặp người khác sao?
“Mày dám dùng thái độ này để nói chuyện với tao sao? Diệp Như Hề, đừng quên, mày hiện tại còn phải dựa vào tao để chữa bệnh cho đứa con hoang của mày, mày chưa kết hôn đã có thai, ngồi tù sinh con, mày còn mặt mũi lắm đấy?”
“Đúng vậy, tôi đúng là không còn mặt mũi nào, cho nên vì sao lại còn muốn tôi tham gia tiệc rượu thế?”
Vu Bình bị nghẹn một chút, thiếu chút nữa đã nói không ra lời.
“Tóm lại, mày cứ chuẩn bị tốt cho tao là được! Lại dài dòng nữa thì tao liền cắt đứt chi phí trị liệu cho đứa con hoang kia!”
Diệp Như Hề nhịn xuống chỉ biết nói: “Đã biết.”
Vu Bình nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nếu không phải sợ cái người ma không ra ma quỷ không ra quỷ kia tỉnh lại tìm người, bà ta cũng sẽ không nuôi dưỡng Diệp Như Hề.
Mặc kệ, không sao cả, chờ sau khi chuyện thành công, bà ta có thể sẽ có được càng nhiều.
Diệp Như Hề trở về phòng, mỏi mệt ngã nằm trên giường, tiếng chuông di động vang lên, là một dãy số xa lạ.
“Alo?”
“Là...... Tiểu Hề sao?”
Sắc mặt Diệp Như Hề đột nhiên thay đổi, thiếu chút nữa đã đem điện thoại vứt đi.
“Tiểu Hề, là anh đây.”
Diệp Như Hề trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Di động liên tục không ngừng vang lên, cô không hề bắt máy lần nào cả, chỉ ngẩn ngơ nghe tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác.
Sau khi tiếng chuông dừng lại, có tin nhắn đã được gửi tới.
【 Tiểu Hề, anh đã về nước, chúng ta gặp nhau một chút đi. 】
【 Tiểu Hề, anh vẫn còn đang đợi em. 】
Nhìn thấy hai tin nhắn này, Diệp Như Hề đã ngẩn người hồi lâu, vành mắt cũng đỏ bừng.
Cô biết, là Lục Tư Viễn đã trở lại.
Lục Tư Viễn là là người bạn trai trước khi cô ngồi tù, những năm tháng thanh xuân cùng nhau trải qua, ước hẹn sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, nhưng một đêm kia đã huỷ hoại tất cả.
Trong sạch của cô đã bị mất, lại còn phải ngồi tù, đời này xem như đã bị huỷ hoại, làm sao cô có thể liên lụy tới Lục Tư Viễn được đây?
“Thật xin lỗi......”
Cô quyết tâm tàn nhẫn, cuối cùng cũng cho dãy số kia vào danh sách đen.
Lúc này, Lục Tư Viễn vừa xuống máy bay đang cầm di động, nhìn nhìn rồi âm trầm nửa ngày, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
Lúc này đây anh đã đấu tranh thành công với người nhà, anh phải quay lại để nói cho Tiểu Hề, anh đã có đủ năng lực để mang lại hạnh phúc cho cô.
6 năm trước, anh còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã bị người nhà tống đi du học, thậm chí còn không kịp nói cho Tiểu Hề biết mà đã bị mạnh mẽ đưa lên máy bay, còn nhận được tin nhắn chia tay của Tiểu Hề.
Anh không tin Tiểu Hề sẽ chia tay mình, nhất định là cô có lý do gì khó nói.
Nhưng mà anh lại bị người trong nhà khống chế, 6 năm qua không thể quay về nước, ngay cả việc muốn liên hệ với người trong nước cũng là chuyện không thể.
Anh đành phải giấu tài, sau khi tốt nghiệp thì chứng tỏ năng lực của bản thân, sau khi đạt được sự tán thành bằng thực lực, mới vội vội vàng vàng trở về nước.
Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ để mất Tiểu Hề nữa.
“Thằng bé họ gì cũng được, cũng không ảnh hưởng đến việc nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Tạ tiên sinh , anh cũng quá nhẫn tâm rồi! Còn có, chuyện này anh cũng không hỏi qua ý kiến của mẹ đứa nhỏ hay sao?”
Ở trong khái niệm của Diệp Như Hề, không có một người mẹ nào có thể chấp nhận đứa con còn bé bỏng như vậy rời xa mình, chắc hẳn mẹ của Tiểu An có lý do nào đó.
Nào biết, những lời này không biết đã chọc đến người đàn ông này ở chỗ nào, chỉ thấy sắc mặt của anh càng kém.
“Không cần hỏi cô ta.”
“Vì cái gì lại không cần? Cô ấy là mẹ của Tiểu An , tất nhiên sẽ có quyền lợi......”
“Đủ rồi!”
Diệp Như Hề bị hoảng sợ, ngậm chặt miệng lại.
Tạ Trì Thành quay đầu nhìn về phía Tạ An, anh nói: “Con không muốn ra nước ngoài thì cũng phải cho ta một lý do.”
Nếu không phải là lý do thật tốt, Tạ An biết cậu không thể nào thuyết phục được daddy.
“Con không thích ăn đồ ăn nước ngoài......”
Tạ Trì Thành nghĩ tới thói xấu mà Tạ An di truyền của mình, đối với đồ ăn thì vô cùng bắt bẻ, cho nên Tạ An mới có thể gầy yếu hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Đầu bếp sẽ đi theo con.”
Tạ An khẽ cắn môi, lại nói: “Nhưng mà con không muốn rời xa daddy.”
Rõ ràng là lý do chẳng có sức thuyết phục chút nào, lại khiến cho Tạ Trì Thành trở nên trầm mặc.
Anh nhìn thoáng qua Tạ An thật sâu, nói: “Chuyện này sẽ hoãn lại hai năm. Nhưng nếu con lại làm ra mấy chuyện ấu trĩ như thế này, thì hãy lập tức ra nước ngoài cho cha”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ An đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập ý cười
Chỉ cần daddy không đưa cậu ra nước ngoài thì tốt rồi, cậu còn chưa thể đi được.
Cậu sắp điều tra ra được sự kiện kia, lúc này mà rời đi thì tất cả đều là công cốc.
Diệp Như Hề thấy mọi chuyện đã giải quyết, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy tôi đây đi về trước, Tạ tiên sinh, sau này anh cũng cần tham khảo ý kiến của bọn trẻ nhiều hơn, không nên ép buộc cứng rắn như vậy, sẽ hoàn toàn bị phản tác dụng.”
Tạ Trì Thành nhìn về phía cô, dưới tầm mắt lạnh lẽo của anh, Diệp Như Hề lại run sợ nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Nếu không có việc gì thì tôi liền đi trước.”
Tạ An gọi một tiếng: “Dì xinh đẹp ơi!”
Diệp Như Hề quay đầu lại, “Xảy ra chuyện gì hả?”
Tạ An nhìn nhìn daddy, lại nhìn nhìn Diệp Như Hề, nhỏ giọng nói: “Cháu, cháu đói bụng, cháu có thể ăn cơm dì nấu không? Giống như đồ ăn lần trước.”
Tạ An thật lâu không có ăn qua những đồ ăn cậu bé có thể nuốt xuống.
Cậu không muốn bị tiêm, nhưng mà không ăn cơm thì phải tiêm.
Cho nên cậu muốn ăn cơm, nhưng là chỉ muốn ăn cơm do dì xinh đẹp nấu mà thôi.
Hơn nữa ở trong ấn tượng của Tạ An, cậu muốn daddy giữ dì xinh đẹp ở lại, cho nên phiền dì xinh đẹp nấu cho cậu một bữa cơm cũng không thấy chột dạ chút nào.
Diệp Như Hề vừa định mở miệng đồng ý với cậu bé, lại theo bản năng nhìn về phía Tạ Trì Thành.
Cô còn không có quên chuyện lần trước mình bị hiểu lầm rồi bị ném ra khỏi Long Đằng đâu, thẳng thắn mà nói, không có oán trách là không có khả năng.
Tạ Trì Thành gật đầu, nói: “Làm cho thằng bé đi, tôi sẽ trả thù lao cho cô.”
Diệp Như Hề vừa định nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành: “Được.”
Tạ An lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Thấy con trai tươi cười, tâm trạng Tạ Trì Thành hơi phức tạp một chút.
Đã thật lâu anh không nhìn thấy Tạ An hớn hở rõ ràng như thế, tính tình thằng bé trầm ổn, không giống những đứa trẻ khác.
Nhưng biểu hiện hôm nay của con trai lại làm Tạ Trì Thành ý thức được, Tiểu An rốt cuộc cũng chỉ mới năm tuổi mà thôi.
Là do anh đã trách móc cậu bé quá nặng nề.
Chờ Diệp Như Hề trở về thì đã một lúc lâu sau, Nhạc Nhạc còn hỏi mami vì sao lại đi lấy nước lâu như vậy.
Diệp Như Hề trấn an cô bé một hồi, cũng hứa hẹn lần tới đến đây sẽ mang món đồ chơi khác cho cô bé thì mới dỗ được.
Trở về nhà họ Diệp, Diệp Như Hề vừa mới bước vào phòng khách, liền thấy Vu Bình đang ngồi sờ sở ở đó
Sắc mặt Vu Bình không được dễ nhìn cho lắm: “Sao mày đi lâu thế?”
Diệp Như Hề thu liễm ý cười nơi khóe miệng, cô nói: “Ở bệnh viện cùng Nhạc Nhạc chơi một chút.”
“Một đứa nhỏ thì có gì mà chơi nhởi chứ!”
Diệp Như Hề không nói lời nào, biết là bà ta đang giận chó đánh mèo.
Vu Bình nheo mắt nhìn cô, nói: “Ngày mai có một bữa tiệc tụ tập, mày hãy chuẩn bị một chút cho tao.”
Diệp Như Hề cười lạnh một tiếng, nói: “Bà xác định là muốn tôi tham gia chứ?”
Coi cô như một sự sỉ nhục của nhà họ Diệp, còn mang cô đi ra ngoài gặp người khác sao?
“Mày dám dùng thái độ này để nói chuyện với tao sao? Diệp Như Hề, đừng quên, mày hiện tại còn phải dựa vào tao để chữa bệnh cho đứa con hoang của mày, mày chưa kết hôn đã có thai, ngồi tù sinh con, mày còn mặt mũi lắm đấy?”
“Đúng vậy, tôi đúng là không còn mặt mũi nào, cho nên vì sao lại còn muốn tôi tham gia tiệc rượu thế?”
Vu Bình bị nghẹn một chút, thiếu chút nữa đã nói không ra lời.
“Tóm lại, mày cứ chuẩn bị tốt cho tao là được! Lại dài dòng nữa thì tao liền cắt đứt chi phí trị liệu cho đứa con hoang kia!”
Diệp Như Hề nhịn xuống chỉ biết nói: “Đã biết.”
Vu Bình nhìn theo bóng lưng cô, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nếu không phải sợ cái người ma không ra ma quỷ không ra quỷ kia tỉnh lại tìm người, bà ta cũng sẽ không nuôi dưỡng Diệp Như Hề.
Mặc kệ, không sao cả, chờ sau khi chuyện thành công, bà ta có thể sẽ có được càng nhiều.
Diệp Như Hề trở về phòng, mỏi mệt ngã nằm trên giường, tiếng chuông di động vang lên, là một dãy số xa lạ.
“Alo?”
“Là...... Tiểu Hề sao?”
Sắc mặt Diệp Như Hề đột nhiên thay đổi, thiếu chút nữa đã đem điện thoại vứt đi.
“Tiểu Hề, là anh đây.”
Diệp Như Hề trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Di động liên tục không ngừng vang lên, cô không hề bắt máy lần nào cả, chỉ ngẩn ngơ nghe tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác.
Sau khi tiếng chuông dừng lại, có tin nhắn đã được gửi tới.
【 Tiểu Hề, anh đã về nước, chúng ta gặp nhau một chút đi. 】
【 Tiểu Hề, anh vẫn còn đang đợi em. 】
Nhìn thấy hai tin nhắn này, Diệp Như Hề đã ngẩn người hồi lâu, vành mắt cũng đỏ bừng.
Cô biết, là Lục Tư Viễn đã trở lại.
Lục Tư Viễn là là người bạn trai trước khi cô ngồi tù, những năm tháng thanh xuân cùng nhau trải qua, ước hẹn sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, nhưng một đêm kia đã huỷ hoại tất cả.
Trong sạch của cô đã bị mất, lại còn phải ngồi tù, đời này xem như đã bị huỷ hoại, làm sao cô có thể liên lụy tới Lục Tư Viễn được đây?
“Thật xin lỗi......”
Cô quyết tâm tàn nhẫn, cuối cùng cũng cho dãy số kia vào danh sách đen.
Lúc này, Lục Tư Viễn vừa xuống máy bay đang cầm di động, nhìn nhìn rồi âm trầm nửa ngày, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
Lúc này đây anh đã đấu tranh thành công với người nhà, anh phải quay lại để nói cho Tiểu Hề, anh đã có đủ năng lực để mang lại hạnh phúc cho cô.
6 năm trước, anh còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã bị người nhà tống đi du học, thậm chí còn không kịp nói cho Tiểu Hề biết mà đã bị mạnh mẽ đưa lên máy bay, còn nhận được tin nhắn chia tay của Tiểu Hề.
Anh không tin Tiểu Hề sẽ chia tay mình, nhất định là cô có lý do gì khó nói.
Nhưng mà anh lại bị người trong nhà khống chế, 6 năm qua không thể quay về nước, ngay cả việc muốn liên hệ với người trong nước cũng là chuyện không thể.
Anh đành phải giấu tài, sau khi tốt nghiệp thì chứng tỏ năng lực của bản thân, sau khi đạt được sự tán thành bằng thực lực, mới vội vội vàng vàng trở về nước.
Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ để mất Tiểu Hề nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook