Đặc Thù Không Gian
-
Quyển 7 - Chương 35: Vị trí của nghị trưởng
- Tộc trưởng đại nhân! Nghị trưởng ở bên kia hình như xuất hiện tình huống không tốt.
Bước vào trong phòng, Hanks vào thằng vấn đề.
- Cưng ơi! Hanks… Sao lại thế này?
Edward đang từ cửa sổ xoay người lại:
- Có phải là bị trách cứ nhiều lắm không?
- Không phải!
Hanks nói:
- Vấn đề của Nghị trưởng chính là An Bảo.
- An Bảo?
Edward hỏi với vẻ khó hiểu:
- Cấp bậc của Henry An Bảo cũng đâu có thấp? Không phải ngươi muốn nói với ta rằng sinh mạng của hắn đang bị uy hiếp đấy chứ?
- Đúng vậy.
Hanks gật đầu nói:
- Tin tức từ Henry tới cho hay, đúng là có ý này. Hắn mong muốn được cao thủ của gia tộc đến bảo vệ.
Biểu tình của Edward đã khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng khóe mắt có vẻ bất thường, bán đứng suy nghĩ trong lòng, hắn phẫn nộ nói:
- Chuyện này rốt cục là sao? Tại sao lại như vây? Ban đầu là chiến tranh xâm lược nhất định sẽ thắng lợi. Đến bây giờ trở thành bộ dạng này là sao? Chuyện gì đã xảy ra?
- Haha!
Hắn mỉm cười, với vẻ mặt quái dị nói:
Hall, ngươi nên nói cho ta nghe, cuối cùng là có chuyện gì? Chẳng lẽ trong vũ nội có cao thủ hay sao?
Đứng giữa thư phòng im lặng. Một lúc lâu Hall nói:
- Nhi tử cũng không rõ!
- Hanks, ngươi nói xem!
Edward nhìn sang người nhiều mưu trí bên cạnh mình.
Hanks giật mình, sau đó gật đầu nói:
- Tộc trưởng, xem tình hình hiện tại, quả thực là như vậy.
Hắn quay đầu nhìn Hall, trầm mặt không nói gì, sau đó quay lại do dự nó:
- Ta cảm thấy chuyện này nên giao cho hoàng tử Hall đi thăm dò, xác minh chân tướng sự việc…
Edward nhìn thẳng vào mặt Hanks nói:
- Nói tiếp đi.
Hanks cắn môi, do dự nói:
- Nếu có người phá rối hoàng tử Hall, có lẽ là hoàng tử Phelps mà thôi.
Edward nhìn Hanks với ánh mắt kỳ quái nói:
- Ngươi có chứng cứ sao?
Hanks lắc đầu nói:
- Ta không có chứng cứ.
Edward híp mắt, chậm rãi nói:
- Nếu đã không có chứng cứ thì không nên nói lung tung.
Hanks kinh ngạc hỏi:
- Không có chứng cứ không có nghĩa là chúng ta không thể nghi ngờ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi rồi nói:
- Chuyện này chỉ có hai trường hợp. Nếu có kẻ thù bên ngoài tấn công, không lý gì hệ thống phòng ngự của chúng ta lại không thể phát hiện.
Edward lắc đầu nói:
- Phân tích của ngươi nghe rất hợp lý. Nhưng mà đối phương cực kỳ mạnh mẽ, hệ thống phòng thủ chưa chắc đã phát hiện ra hắn.
Cúi đầu trầm tư một lát sau đó hỏi Hall:
- Con có lòng tin không?
Hall chậm rã nói:
- Nhi tử có lòng tin.
Ánh mắt Edward sáng ngời nói:
- Vậy ta cho ngươi nửa tháng để giải quyết mọi chuyện. Được chứ?
Hall lâm vào trầm mặc, hiển nhiên là hắn không chắc chắn.
Edward mỉm cười nói:
- Như vậy đi, con hãy cố gắng làm hết sức là được, ta cũng không muốn làm khó con.
Sau đó hắn chắp tay sau lưng, quay đầu đi được vài bước, tự nhủ nói:
- Ta thực sự rất mong chờ được giao thủ với đối thủ cường đại kia.
Hanks nhìn Edward nhất thời im lặng.
- Haha! Dường như hắn quên mất, Edward ta mới là chủ nhân của nơi này! Muốn đến sân nhà của ta để gây chiến? Quả thực là muốn chết mà.
Edward cười ha hả nói.
Dứt lời, hắn lấy từ trên người ra một thanh đoản kiếm. Cầm trên tay nhìn ngắm một lúc lâu sau đó đưa cho Hall nói:
- Đây là Thần Phạt đoản nhận. Con cầm nó có thể tăng cường sức chiến đấu của mình.
Hall nghi hoặc tiếp nhận thanh đoản nhận, nhìn một lúc kinh ngạc nói:
- Phụ thân, đây chính là tượng trưng của người đứng đầu gia tộc mà… Không phải trước đây nói đã bị mất sao?
Edward lắc đầu cười nói:
- Thứ này không hề bị mất. Chẳng qua ta cảm thấy Henry đã không còn thích hợp nắm giữ nghị viện nữa.
Hanks và Hall đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy được tia nghi hoặc trong mắt đối phương. Ý tư của Edward rất rõ ràng, muốn bãi nhiệm vị trí nghị trưởng hiện tại.
Điều này có khả năng sao?
Phải biết rằng nghị trưởng hiện tại chính là Henry, là người được toàn dân bầu cử mà lên.
Edward nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cười lớn nói:
- Sự tại nhân vi, việc bãi miễn nghị trưởng thật ra cũng không phức tạp như mấy người tưởng đâu!
Nhìn thấy Hanks và Hall có chút giật mình, Edward đang ngồi trên ghế sô pha cười nói:
- Ta muốn xây dựng một đế quốc chuyên chính tại vũ ngoại. Đồng thời đem nghị viện hoàn toàn nắm giữ trong tay.
- Điều này có vẻ rất mạo hiểm đó.
Hanks nhíu mày trầm tư.
- Ngươi sai rồi… Một chút mạo hiểm cũng không có!
Khóe miệng Edward khẽ cười, tạo thành một đường cong, cất tiếng cười lớn:
- Hanks, hãy nhìn xa ra một chút. Quốc gia chuyên chính mới là vương đạo. Mấy năm nay ta đã chịu đựng cái cuộc sống quyền lực nằm trong tay nghị viện đủ lắm rồi.
Hall nghe vậy, trong lòng chợt máy động. Âm thầm cân nhắc, phụ thân còn muốn bành trướng quyền lực, như vậy chắc chắn mình sẽ không có cơi hội.
Trong lòng nghĩ vậy, ý niệm giết chết cha mình trong đầu Hall ngày càng mãnh liệt.
Đương nhiên hiện tại, mới chỉ là muốn như vậy, có ý như vậy mà thôi.
So sánh thực lực của hắn cùng Edward, bất kể phương diện nào hắn cũng còn thua kém cha mình rất nhiều.
Thứ hắn cần chính là cơ hội.
Ánh mắt của Edward chuyển sang Thần Phạt đoản nhận nói:
- Hall! Ta hy vọng con có thể trở thành người kế thừa xứng đáng vị trí nghị trưởng hiện tại.
- Nhất định con sẽ cố gắng.
Hall vội vàng bày tỏ thái độ.
- Ngu xuẩn!
Edward mắng:
- Chỉ có gắng thôi thì không đủ. Con cần phải sử dụng thêm cả thủ đoạn nữa. Sau khi trở về, hãy nói với Adams làm cho hắn toàn lực phụ tá ngươi. Chỉ cần Henry vừa chết, ngay lập tức ngươi sẽ tiến lên tiếp nhận chức vụ.
Nghe được Edward nói như vậy. Thân thể Hall run lên bần bật:
- Nghị trưởng Henry được bảo vệ rất nghiêm ngặt, khó có thể giết được hắn. Điều này gần như không có khả năng.
- Hall, ta hỏi con, con đã gặp được người cường giả mạnh nhất vũ nội chưa?
- Dạ chưa từng gặp qua!
Hall vội vàng nói:
- Nhi tử không biết. Nhi tử chỉ biết người cường đại nhất vũ nội hiện tại chính là Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế. Còn lại thì con không biết.
- Như vậy sao?
Edward tức giận nói:
- Xem ra chức chỉ huy hạm đội ngươi không xứng đáng rồi. Ngươi không biết tí gì về tình huống của đối phương sao? Nhớ kỹ, từ ngày hôm nay trở về sau, ngươi phải cho điệp viên thăm dò tình huống của vũ nội, sau đó báo cái lại cho ta. Ta muốn biết ngoại trừ Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế, ai là người mạnh nhất vũ nội. Ta có cảm giác, người kia đang nhắm vào gia tộc của chúng ta.
Nói tới đây, Edward nhìn qua Hanks, người đầy mưu trí nói:
- Gần đây ta có quan sát, tình huống của Phelps và Christine…
Hall nghe vậy, trong lòng nghi vấn, chẳng lẽ cha mình đã phát hiện ra Long Vũ.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, hắn lại gạt đi, chắc là không có khả năng này.
Nếu không, Phelps ở bên kia sẽ không được song êm gió lặng như vậy.
Long Vũ phát hiện xung quanh cung điện của Christine có bố trí lính gác bao vây xung quanh. Nhưng mà những lính gác ở nơi này, hắn hoàn toàn không xem vào đâu. Thu liễm khí tức, Long Vũ nhẹ nhàng đi qua mặt những lính gác, ẩn thân vào vị trí kín đáo. Khi hắn tiến vào tẩm cung của Christine, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ, bốn phía yên lặng không một tiếng động, chắc mọi người đang ngủ say.
Vừa bước qua tấm bình phong, Long Vũ cẩn thận nhìn qua, chỉ thấy một bóng người đang nhìn thất thần ra ngoài, quay lưng về phía hắn. Thân hình mảnh mai, duyên dáng này không phải Christine thì còn là ai.
Long Vũ nhẹ nhàng bước qua.
Tiếng bước chân làm kinh động Christine, nàng quát lên:
- Ai?
Nhanh chóng xoay người lại, thấy Long Vũ đang dứng trước mặt mình, cười tươi nói:
- Sao lại đến đây vậy?
Long Vũ nhẹ giọng cười nói:
- Nhớ người nên đến!
Christine nhìn Long Vũ, liếc một cái, ánh vui mừng trong mắt chợt lóe lên, sau đó nói:
- Ngươi đó, miệng lưỡi dẻo quẹo. Không biết bao nhiêu con gái là lành bị ngươi lừa gạt rồi.
Long Vũ cười nói:
- Uoan uổng quá mà. Quả thực là Christine điện hạ quá xinh đẹp, gợi cảm. Nếu là người bình thường, ta đảm bảo sẽ thủ khẩu như bình, không bao giờ mở miệng.
Christine hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt thì làm ra vẻ tức giận nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.
Nội tâm Christine thật sự rất vui mừng. Nhưng trên khuôn mặt nàng làm như không có chuyện gì. Bộ dáng cực kỳ bình thản nói:
- Lão sư, có việc gì không?
Long Vũ tiến lên phía trước, ôm nàng lại, ghé sát vào tai nàng mà nói:
- Bọn ta đang tính hạ thủ với nghị trưởng Henry.
Christine bị hành động thân mật của Long Vũ làm đỏ mặt. Trừng mắt liếc Long Vũ một cái nói:
- Ý của anh là muốn tôi phối hợp cùng?
Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói bên tai Christine:
- Tôi mới có tin tức mới. Edward cũng có muốn hạ thủ với Henry, hơn nữa hắn còn muốn để cho Hall đảm nhiệm chức nghị trưởng. Nhìn tình hình, Phelps đã xong rồi. Nếu Hall thật sự lên làm nghị trưởng, Phelps chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Christine sẵng giọng nói:
- Đáng ghét!
Tai là nơi mẫn cảm của nàng, lúc Long Vũ hôn môi, nàng đã cảm thấy có một luồng điện chạy khắp toàn thân, không tránh khỏi cảm giác nhộn nhạo. Bây giờ hắn lại làm thế càng làm cho nàng không tự chủ được, thân thể vặn vẹo.
Long Vũ ngừng lại, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
- Muốn bảo toàn cho Phelps, em phải làm theo lời anh sắp đặt...
Sóng mắt Christine lưu chuyển, trừng mắt liếc Long Vũ một cái nói:
- Anh sẽ không mượn gió bẻ măng, để cho em đi hiến thân chứ?
Long Vũ âm thầm cười, ôm chặt thân thể mềm mại của Christine, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau một chút ngẩn ngơ, nàng cũng nhiệt tình hôn trả. Bộ ngực đồ sộ của nàng phập phồng lên xuống liên tục. Đúng lúc ấy thì Long Vũ lại đặt ma trảo lên mà mạnh mẽ xoa nắn.
Long Vũ lại ghé sát vào tai nàng hỏi:
- Christine, em có nhớ anh không?
Christine thẹn thùng không nói, mặt đỏ như hoa đào, hơi thở dồn dập.
Long Vũ không muốn dụ nàng quá mức, lập tức cười nói:
- Anh không hèn hạ như vậy, lần trước đáp ứng không làm gì em. Dĩ nhiên anh sẽ tuân thủ lời hứa, chờ em tự động hiến thân.
Christine ôn hòa như một chú cừu non nằm trong lòng Long Vũ, khẽ cười nói:
- Em thích nam nhân khí khái như vậy, nói lời giữ lời. Miệng vàng lời ngọc.
Được một lúc sau, Christine nói:
- Có biện pháp chắc chắn đảm bảo cho Phelps làm nghị trưởng?
Đôi mắt Christine đen láy nhìn Long Vũ với ánh mắt chờ mong, đầy khát vọng:
- Chỉ có như vậy mới có thể chắc chắn đảm bảo cho sự an toàn của nó.
Long Vũ đang chơi đùa với mái tóc đen dài mềm mượt của nàng, nghe vậy đáp lời:
- Mấu chốt là phải làm cho Edward thừa nhận Phelps có năng lực giải quyết mọi chuyện...
Christine ngẩng đầu nhìn Long Vũ:
- Điều ấy có lý, nhưng Phelps là kẻ như vậy rồi, anh nói phải làm sao bây giờ?
Long Vũ nói:
- Có thể... Hắn giống như đàn bà và con nít, cần phải được dạy bảo.
Christine hiểu được ý tứ của Long Vũ, trên mặt một mảng đỏ ửng, sẵng giọng nói:
- Anh đó, muốn móc máy em sao?
Long Vũ cười nói:
- Một vưu vật trời ban thế này, sao nhẫn tâm làm vậy chứ?
Sau đó Long Vũ lại nhào đến, đè lên người Christine. Christine kêu lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Rất nhanh sau đó, màn hôn môi nồng nhiệt được bắt đầu.
Sau khi cuồng nhiệt hôn môi xong, hai người nghiêm chỉnh thương nghị đại sự. Cuối cùng cả hai đạt được kết quả. Long Vũ phụ trách giết chết Henry, nghị trưởng hiện tại. Christine sẽ phụ trách giúp con trai nàng, đồng thời sẽ làm cho gia tộc toàn lực trợ giúp Phelps chèn ép Hall. Sau đó tìm cơ hội leo lên chỗ ngồi của nghị trưởng.
Đương nhiên, xét tình hình hiện tại. Sau khi Henry chết, quyền lợi của nghị trưởng sẽ bị suy giảm, không thể phong quang như trước được.
Nhưng cho dù như vậy, đối với Phelps cũng là một cơ hội.
Hall về lại chỗ của mình. Hắn luôn suy nghĩ, hắn phải làm gì bây giờ? Đảm nhiệm chức vụ nghị trưởng, chuyện này quả thực rất mê người, có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng hắn biết rõ, bản thân mình sẽ trở thành con rối, không có chút quyền lực nào, mà bị người ta chỉ đạo.
Nhưng nếu cự tuyệt, chắc chắn sẽ làm cho Edward bất mãn.
- Ngài đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Đột nhiên ở phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hall quay đầu lại, hắn nhìn thấy Adams dàng mỉm cười nhìn mình từ phía sau.
Adams mặc một bộ quân phục màu xám. Thời gian gần dây hắn phụ trách đội thân vệ của Hall. Hơn nữa hiểu quả làm việc rất tốt.
- À.. Ta suy nghĩ, rốt cuộc mình phải làm cái gì bây giờ?
Trải qua giây phút xuất thần ngắn ngủi, Hall nhanh chóng hiểu rõ được tình huống hiện tại. Hắn và Adams nhất định phải chung lưng đấu cật, cùng nhau bỏ sức, nếu không sẽ rất khó vượt qua nguy cơ lần này.
Adams thản nhiên nói:
- Ngài không nói ta cũng biết, Edward muốn đưa Henry rời khỏi sân khấu.
Hall giật mình, nhìn Adams bình tĩnh đứng trước mặt mình, dáng vẻ vô cùng thong dong. Không biết hắn từ đâu có được tin tức này.
- Hiện tại, tin tức đã truyền ra rồi!
Ánh mắt Adams sáng ngời nhìn Hall. Khóe miệng có một tia cười làm cho người ta bối rối:
- Hall điện hạ, ngài nói xem, ai là kẻ truyền ra tin tức này?
Hall không tự chủ được, né tránh ánh mắt sáng như sao của Adams, hắn cảm thấy tim của mình thực sự đang đập nhanh:
- Ta không biết là ngươi nghe được từ đâu?
- Điện hạ, tất cả mọi người đang bàn tán...
Adams làm như không có việc gì, nhìn Hall, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, bọn họ cũng đã biết, Thần Phạt đang nằm trong tay điện hạ...
Hall cười xấu hổ nói:
- Ta phải làm sao bây giờ? Thỉnh lão sự chỉ bảo.
Nụ cười của hắn có vẻ cứng ngắc:
- Có khả năng là do Edward truyền tin tức ra ngoài hay không?
Adams nhìn Hall thật lâu, sau đó thản nhiên nói:
- Chuyện này khó có thể đoán được. Người muốn gây bất lợi cho Henry có rất nhiều. Nhưng bây giờ, tin tức này có rất nhiều bất lợi với ngài.
Sau đó, hắn nói:
- Ta hoài nghi, có người muốn dùng kế một đá hai chim.
- Là Long Vũ?
Hall hỏi.
- Đúng vậy!
Adams nghiêm túc gật đầu:
- Xét trên thế cục hiện tại, xem ra Long Vũ đã tiềm nhập rất sâu. Tại nơi tộc trưởng thương nghị đại sự, rất nhanh sau đó hắn đã biết được.
Adams lạnh lùng nói:
- Ta nghi ngờ, Long Vũ và Phelps đã cấu kết cùng với nhau.
- Là sao?
Hall hỏi.
- Christine! Nhất định là ả ta.
Adams nói:
- Nếu ta là Long Vũ, nhất định tôi sẽ đi tìm Christine, chỉ cần chinh phục được ả ta, thì sẽ nắm được con át chủ bài Phelps.
- Ta phải làm sao?
Tâm tình Hall vô cùng khó chịu:
- Chẳng lẽ bây giờ ta chỉ có thể ngồi chờ chết?
- Im lặng theo dõi diễn biến là tốt nhất.
Adams trầm giọng nói:
- Lấy tĩnh chế động. Mặt khác, ta còn một đề nghị, chức nghị trưởng này, tốt nhất là ngài đừng làm.
Trải qua mấy ngày của chiến dịch, áp lực đã làm cho Hall tỏ thái độ. Đối với chức nghị trưởng, bản thân mình không thèm muốn... Kể từ đó, đường lui của hắn xem như hoàn toàn bị chặt đứt.
Đối với chuyện này, Edward vô cùng tức giận nhưng lại bất lực.
Một mặt hắn chỉ đạo Hanks nghiêm tra xem kẻ nào tiết lộ tin tức cơ mật tạo ra lời đồn. Mặt khác, hắn liên hệ cùng với Christine, hy vọng nàng có thể đứng sau lưng ủng hộ Phelps, giúp cho Phelps thuận lợi tiếp nhận chức nghị trưởng.
Tóm lại một câu, chỗ ngồi của nghị trưởng, nhất định phải rơi vào tay người trong gia tộc. Đối với chuyện này, Christine làm ra điệu bộ rất là dè dặt, mãi về sau mới nhận lời.
Buổi tối, Long Vũ lén lút tiến vào trong cung điện của Christine, mua một mâm cỗ tiến hành chúc mừng. Thừa dịp nàng ta say rượu, Long Vũ thành công tiến hành cởi bỏ quần áo của Christine. Đôi bạch thỏ sau khi thoát khỏi đám y phục vướng víu thường ngày hiên ngang ngẩng cao đầu trước mặt Long Vũ. Vô cùng kiêu ngạo và đầy tự tin.
- Đẹp quá!
Long Vũ nhịn không được, nuốt nước miếng. Hắn đưa hai tay tóm được đôi bạch thỏ, sờ mó, xoa bóp, tấm tắc mãi không thôi. Một hồi xoa bóp, cảm thụ sự đàn hồi, mười phần co dãn, thật là đê mê. Càng ngày Long Vũ càng yêu thích, không nỡ buông tay.
Thấy Long Vũ làm cho thân thể của mình đê mê, đầu óc như muốn lên tiên. Christine cảm thấy đắc ý trong lòng. Nhưng mà hôm nay, nàng sẽ chỉ một vừa hai phải. Nếu cái gì dễ dàng có được, sẽ bị rẻ mạt, không được coi trọng.
Người ngoài đều nghĩ Christine là một người phụ nữ thận trọng, rụt rè. Thật ra thì không phải như vậy, nàng là một kẻ vô cùng dâm đãng. Nếu không phải là thê tử của Edward, nhất cử nhất động bị người ta nhìn vào chắm chú. Chắc chắn nàng đã chung đụng với không biết bao nhiêu người đàn ông rồi.
Khi Long Vũ vuốt ve bộ ngực của Christine, ngực nàng càng ngày càng cương cứng, núm vú nhô cao, săn chắc vô cùng. Hơi thở dồn dập hổn hển, trong cuống họng phát ra những tiếng rên khẽ.
Long Vũ nghe được lại càng bị kích thích. Hắn mở miệng ngậm lấy hai hạt anh đào đỏ nơi đầu đỉnh núi mà mút lấy mút để.
Đầu lưỡi Long Vũ luân phiên khiêu vũ với hai hạt anh đào của Christine, làm nàng cảm thấy thống khoái, tiếng rên rỉ càng ngàng càng to, liên miên bất tuyệt.
Long Vũ ngẩng đầu lên cười nói:
- Điện hạ, có phải là hết chịu nổi rồi không?
Hai gò má của Christine đỏ bừng, trong lòng xúc động, cắn chặt hàm răng trắng đều như ngọc, trong mắt dường như muốn chảy ra nước. Phong thái ướt át, dụ hoặc vô cùng.
Long Vũ biết nàng đã hứng tình, tâm hồn nhộn nhạo. Nhưng mà hắn cũng không vội. Hai tay hắn mò mẫm, sờ mó toàn bộ cơ thể của Christine. Đặc biệt tại hai bên mông căng đầy, tròn trịa, nơi nay được ưu tiên chăm sóc kỹ càng
Long Vũ vuốt ve toàn thân nàng, Christine cảm thấy như toàn thân có điện chạy qua, cảm giác đê mê, nửa tỉnh nửa mơ, khí huyết trong lòng nhộn nhạo. Cuối cùng, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại để đánh thức chính mình.
- Lão sư, hôm nay dừng lại ở đây đi...
Christine cố gắng mở mắt, tỉnh táo tỏ thái độ:
- Ngày Phelps ngồi trên cái ghế nghị trưởng cũng là ngày em tự nguyện hiến thân.
- Thành giao!
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Như vậy là tốt nhất!
Long Vũ dùng hỗn độn nguyên lực để áp chế dục vọng trong cơ thể. Sau đó, tiếp tục cùng với Christine bàn bạc kế hoạch. Trong lúc bàn bạc, nửa thân dưới của Christine cảm thấy ướt át, ngứa ngáy khó chịu. Nếu Long Vũ không ở dây, chắc chắn nàng sẽ tự xử
Bước vào trong phòng, Hanks vào thằng vấn đề.
- Cưng ơi! Hanks… Sao lại thế này?
Edward đang từ cửa sổ xoay người lại:
- Có phải là bị trách cứ nhiều lắm không?
- Không phải!
Hanks nói:
- Vấn đề của Nghị trưởng chính là An Bảo.
- An Bảo?
Edward hỏi với vẻ khó hiểu:
- Cấp bậc của Henry An Bảo cũng đâu có thấp? Không phải ngươi muốn nói với ta rằng sinh mạng của hắn đang bị uy hiếp đấy chứ?
- Đúng vậy.
Hanks gật đầu nói:
- Tin tức từ Henry tới cho hay, đúng là có ý này. Hắn mong muốn được cao thủ của gia tộc đến bảo vệ.
Biểu tình của Edward đã khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng khóe mắt có vẻ bất thường, bán đứng suy nghĩ trong lòng, hắn phẫn nộ nói:
- Chuyện này rốt cục là sao? Tại sao lại như vây? Ban đầu là chiến tranh xâm lược nhất định sẽ thắng lợi. Đến bây giờ trở thành bộ dạng này là sao? Chuyện gì đã xảy ra?
- Haha!
Hắn mỉm cười, với vẻ mặt quái dị nói:
Hall, ngươi nên nói cho ta nghe, cuối cùng là có chuyện gì? Chẳng lẽ trong vũ nội có cao thủ hay sao?
Đứng giữa thư phòng im lặng. Một lúc lâu Hall nói:
- Nhi tử cũng không rõ!
- Hanks, ngươi nói xem!
Edward nhìn sang người nhiều mưu trí bên cạnh mình.
Hanks giật mình, sau đó gật đầu nói:
- Tộc trưởng, xem tình hình hiện tại, quả thực là như vậy.
Hắn quay đầu nhìn Hall, trầm mặt không nói gì, sau đó quay lại do dự nó:
- Ta cảm thấy chuyện này nên giao cho hoàng tử Hall đi thăm dò, xác minh chân tướng sự việc…
Edward nhìn thẳng vào mặt Hanks nói:
- Nói tiếp đi.
Hanks cắn môi, do dự nói:
- Nếu có người phá rối hoàng tử Hall, có lẽ là hoàng tử Phelps mà thôi.
Edward nhìn Hanks với ánh mắt kỳ quái nói:
- Ngươi có chứng cứ sao?
Hanks lắc đầu nói:
- Ta không có chứng cứ.
Edward híp mắt, chậm rãi nói:
- Nếu đã không có chứng cứ thì không nên nói lung tung.
Hanks kinh ngạc hỏi:
- Không có chứng cứ không có nghĩa là chúng ta không thể nghi ngờ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi rồi nói:
- Chuyện này chỉ có hai trường hợp. Nếu có kẻ thù bên ngoài tấn công, không lý gì hệ thống phòng ngự của chúng ta lại không thể phát hiện.
Edward lắc đầu nói:
- Phân tích của ngươi nghe rất hợp lý. Nhưng mà đối phương cực kỳ mạnh mẽ, hệ thống phòng thủ chưa chắc đã phát hiện ra hắn.
Cúi đầu trầm tư một lát sau đó hỏi Hall:
- Con có lòng tin không?
Hall chậm rã nói:
- Nhi tử có lòng tin.
Ánh mắt Edward sáng ngời nói:
- Vậy ta cho ngươi nửa tháng để giải quyết mọi chuyện. Được chứ?
Hall lâm vào trầm mặc, hiển nhiên là hắn không chắc chắn.
Edward mỉm cười nói:
- Như vậy đi, con hãy cố gắng làm hết sức là được, ta cũng không muốn làm khó con.
Sau đó hắn chắp tay sau lưng, quay đầu đi được vài bước, tự nhủ nói:
- Ta thực sự rất mong chờ được giao thủ với đối thủ cường đại kia.
Hanks nhìn Edward nhất thời im lặng.
- Haha! Dường như hắn quên mất, Edward ta mới là chủ nhân của nơi này! Muốn đến sân nhà của ta để gây chiến? Quả thực là muốn chết mà.
Edward cười ha hả nói.
Dứt lời, hắn lấy từ trên người ra một thanh đoản kiếm. Cầm trên tay nhìn ngắm một lúc lâu sau đó đưa cho Hall nói:
- Đây là Thần Phạt đoản nhận. Con cầm nó có thể tăng cường sức chiến đấu của mình.
Hall nghi hoặc tiếp nhận thanh đoản nhận, nhìn một lúc kinh ngạc nói:
- Phụ thân, đây chính là tượng trưng của người đứng đầu gia tộc mà… Không phải trước đây nói đã bị mất sao?
Edward lắc đầu cười nói:
- Thứ này không hề bị mất. Chẳng qua ta cảm thấy Henry đã không còn thích hợp nắm giữ nghị viện nữa.
Hanks và Hall đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy được tia nghi hoặc trong mắt đối phương. Ý tư của Edward rất rõ ràng, muốn bãi nhiệm vị trí nghị trưởng hiện tại.
Điều này có khả năng sao?
Phải biết rằng nghị trưởng hiện tại chính là Henry, là người được toàn dân bầu cử mà lên.
Edward nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cười lớn nói:
- Sự tại nhân vi, việc bãi miễn nghị trưởng thật ra cũng không phức tạp như mấy người tưởng đâu!
Nhìn thấy Hanks và Hall có chút giật mình, Edward đang ngồi trên ghế sô pha cười nói:
- Ta muốn xây dựng một đế quốc chuyên chính tại vũ ngoại. Đồng thời đem nghị viện hoàn toàn nắm giữ trong tay.
- Điều này có vẻ rất mạo hiểm đó.
Hanks nhíu mày trầm tư.
- Ngươi sai rồi… Một chút mạo hiểm cũng không có!
Khóe miệng Edward khẽ cười, tạo thành một đường cong, cất tiếng cười lớn:
- Hanks, hãy nhìn xa ra một chút. Quốc gia chuyên chính mới là vương đạo. Mấy năm nay ta đã chịu đựng cái cuộc sống quyền lực nằm trong tay nghị viện đủ lắm rồi.
Hall nghe vậy, trong lòng chợt máy động. Âm thầm cân nhắc, phụ thân còn muốn bành trướng quyền lực, như vậy chắc chắn mình sẽ không có cơi hội.
Trong lòng nghĩ vậy, ý niệm giết chết cha mình trong đầu Hall ngày càng mãnh liệt.
Đương nhiên hiện tại, mới chỉ là muốn như vậy, có ý như vậy mà thôi.
So sánh thực lực của hắn cùng Edward, bất kể phương diện nào hắn cũng còn thua kém cha mình rất nhiều.
Thứ hắn cần chính là cơ hội.
Ánh mắt của Edward chuyển sang Thần Phạt đoản nhận nói:
- Hall! Ta hy vọng con có thể trở thành người kế thừa xứng đáng vị trí nghị trưởng hiện tại.
- Nhất định con sẽ cố gắng.
Hall vội vàng bày tỏ thái độ.
- Ngu xuẩn!
Edward mắng:
- Chỉ có gắng thôi thì không đủ. Con cần phải sử dụng thêm cả thủ đoạn nữa. Sau khi trở về, hãy nói với Adams làm cho hắn toàn lực phụ tá ngươi. Chỉ cần Henry vừa chết, ngay lập tức ngươi sẽ tiến lên tiếp nhận chức vụ.
Nghe được Edward nói như vậy. Thân thể Hall run lên bần bật:
- Nghị trưởng Henry được bảo vệ rất nghiêm ngặt, khó có thể giết được hắn. Điều này gần như không có khả năng.
- Hall, ta hỏi con, con đã gặp được người cường giả mạnh nhất vũ nội chưa?
- Dạ chưa từng gặp qua!
Hall vội vàng nói:
- Nhi tử không biết. Nhi tử chỉ biết người cường đại nhất vũ nội hiện tại chính là Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế. Còn lại thì con không biết.
- Như vậy sao?
Edward tức giận nói:
- Xem ra chức chỉ huy hạm đội ngươi không xứng đáng rồi. Ngươi không biết tí gì về tình huống của đối phương sao? Nhớ kỹ, từ ngày hôm nay trở về sau, ngươi phải cho điệp viên thăm dò tình huống của vũ nội, sau đó báo cái lại cho ta. Ta muốn biết ngoại trừ Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế, ai là người mạnh nhất vũ nội. Ta có cảm giác, người kia đang nhắm vào gia tộc của chúng ta.
Nói tới đây, Edward nhìn qua Hanks, người đầy mưu trí nói:
- Gần đây ta có quan sát, tình huống của Phelps và Christine…
Hall nghe vậy, trong lòng nghi vấn, chẳng lẽ cha mình đã phát hiện ra Long Vũ.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, hắn lại gạt đi, chắc là không có khả năng này.
Nếu không, Phelps ở bên kia sẽ không được song êm gió lặng như vậy.
Long Vũ phát hiện xung quanh cung điện của Christine có bố trí lính gác bao vây xung quanh. Nhưng mà những lính gác ở nơi này, hắn hoàn toàn không xem vào đâu. Thu liễm khí tức, Long Vũ nhẹ nhàng đi qua mặt những lính gác, ẩn thân vào vị trí kín đáo. Khi hắn tiến vào tẩm cung của Christine, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ, bốn phía yên lặng không một tiếng động, chắc mọi người đang ngủ say.
Vừa bước qua tấm bình phong, Long Vũ cẩn thận nhìn qua, chỉ thấy một bóng người đang nhìn thất thần ra ngoài, quay lưng về phía hắn. Thân hình mảnh mai, duyên dáng này không phải Christine thì còn là ai.
Long Vũ nhẹ nhàng bước qua.
Tiếng bước chân làm kinh động Christine, nàng quát lên:
- Ai?
Nhanh chóng xoay người lại, thấy Long Vũ đang dứng trước mặt mình, cười tươi nói:
- Sao lại đến đây vậy?
Long Vũ nhẹ giọng cười nói:
- Nhớ người nên đến!
Christine nhìn Long Vũ, liếc một cái, ánh vui mừng trong mắt chợt lóe lên, sau đó nói:
- Ngươi đó, miệng lưỡi dẻo quẹo. Không biết bao nhiêu con gái là lành bị ngươi lừa gạt rồi.
Long Vũ cười nói:
- Uoan uổng quá mà. Quả thực là Christine điện hạ quá xinh đẹp, gợi cảm. Nếu là người bình thường, ta đảm bảo sẽ thủ khẩu như bình, không bao giờ mở miệng.
Christine hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt thì làm ra vẻ tức giận nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.
Nội tâm Christine thật sự rất vui mừng. Nhưng trên khuôn mặt nàng làm như không có chuyện gì. Bộ dáng cực kỳ bình thản nói:
- Lão sư, có việc gì không?
Long Vũ tiến lên phía trước, ôm nàng lại, ghé sát vào tai nàng mà nói:
- Bọn ta đang tính hạ thủ với nghị trưởng Henry.
Christine bị hành động thân mật của Long Vũ làm đỏ mặt. Trừng mắt liếc Long Vũ một cái nói:
- Ý của anh là muốn tôi phối hợp cùng?
Long Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói bên tai Christine:
- Tôi mới có tin tức mới. Edward cũng có muốn hạ thủ với Henry, hơn nữa hắn còn muốn để cho Hall đảm nhiệm chức nghị trưởng. Nhìn tình hình, Phelps đã xong rồi. Nếu Hall thật sự lên làm nghị trưởng, Phelps chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Christine sẵng giọng nói:
- Đáng ghét!
Tai là nơi mẫn cảm của nàng, lúc Long Vũ hôn môi, nàng đã cảm thấy có một luồng điện chạy khắp toàn thân, không tránh khỏi cảm giác nhộn nhạo. Bây giờ hắn lại làm thế càng làm cho nàng không tự chủ được, thân thể vặn vẹo.
Long Vũ ngừng lại, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
- Muốn bảo toàn cho Phelps, em phải làm theo lời anh sắp đặt...
Sóng mắt Christine lưu chuyển, trừng mắt liếc Long Vũ một cái nói:
- Anh sẽ không mượn gió bẻ măng, để cho em đi hiến thân chứ?
Long Vũ âm thầm cười, ôm chặt thân thể mềm mại của Christine, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau một chút ngẩn ngơ, nàng cũng nhiệt tình hôn trả. Bộ ngực đồ sộ của nàng phập phồng lên xuống liên tục. Đúng lúc ấy thì Long Vũ lại đặt ma trảo lên mà mạnh mẽ xoa nắn.
Long Vũ lại ghé sát vào tai nàng hỏi:
- Christine, em có nhớ anh không?
Christine thẹn thùng không nói, mặt đỏ như hoa đào, hơi thở dồn dập.
Long Vũ không muốn dụ nàng quá mức, lập tức cười nói:
- Anh không hèn hạ như vậy, lần trước đáp ứng không làm gì em. Dĩ nhiên anh sẽ tuân thủ lời hứa, chờ em tự động hiến thân.
Christine ôn hòa như một chú cừu non nằm trong lòng Long Vũ, khẽ cười nói:
- Em thích nam nhân khí khái như vậy, nói lời giữ lời. Miệng vàng lời ngọc.
Được một lúc sau, Christine nói:
- Có biện pháp chắc chắn đảm bảo cho Phelps làm nghị trưởng?
Đôi mắt Christine đen láy nhìn Long Vũ với ánh mắt chờ mong, đầy khát vọng:
- Chỉ có như vậy mới có thể chắc chắn đảm bảo cho sự an toàn của nó.
Long Vũ đang chơi đùa với mái tóc đen dài mềm mượt của nàng, nghe vậy đáp lời:
- Mấu chốt là phải làm cho Edward thừa nhận Phelps có năng lực giải quyết mọi chuyện...
Christine ngẩng đầu nhìn Long Vũ:
- Điều ấy có lý, nhưng Phelps là kẻ như vậy rồi, anh nói phải làm sao bây giờ?
Long Vũ nói:
- Có thể... Hắn giống như đàn bà và con nít, cần phải được dạy bảo.
Christine hiểu được ý tứ của Long Vũ, trên mặt một mảng đỏ ửng, sẵng giọng nói:
- Anh đó, muốn móc máy em sao?
Long Vũ cười nói:
- Một vưu vật trời ban thế này, sao nhẫn tâm làm vậy chứ?
Sau đó Long Vũ lại nhào đến, đè lên người Christine. Christine kêu lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Rất nhanh sau đó, màn hôn môi nồng nhiệt được bắt đầu.
Sau khi cuồng nhiệt hôn môi xong, hai người nghiêm chỉnh thương nghị đại sự. Cuối cùng cả hai đạt được kết quả. Long Vũ phụ trách giết chết Henry, nghị trưởng hiện tại. Christine sẽ phụ trách giúp con trai nàng, đồng thời sẽ làm cho gia tộc toàn lực trợ giúp Phelps chèn ép Hall. Sau đó tìm cơ hội leo lên chỗ ngồi của nghị trưởng.
Đương nhiên, xét tình hình hiện tại. Sau khi Henry chết, quyền lợi của nghị trưởng sẽ bị suy giảm, không thể phong quang như trước được.
Nhưng cho dù như vậy, đối với Phelps cũng là một cơ hội.
Hall về lại chỗ của mình. Hắn luôn suy nghĩ, hắn phải làm gì bây giờ? Đảm nhiệm chức vụ nghị trưởng, chuyện này quả thực rất mê người, có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng hắn biết rõ, bản thân mình sẽ trở thành con rối, không có chút quyền lực nào, mà bị người ta chỉ đạo.
Nhưng nếu cự tuyệt, chắc chắn sẽ làm cho Edward bất mãn.
- Ngài đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Đột nhiên ở phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hall quay đầu lại, hắn nhìn thấy Adams dàng mỉm cười nhìn mình từ phía sau.
Adams mặc một bộ quân phục màu xám. Thời gian gần dây hắn phụ trách đội thân vệ của Hall. Hơn nữa hiểu quả làm việc rất tốt.
- À.. Ta suy nghĩ, rốt cuộc mình phải làm cái gì bây giờ?
Trải qua giây phút xuất thần ngắn ngủi, Hall nhanh chóng hiểu rõ được tình huống hiện tại. Hắn và Adams nhất định phải chung lưng đấu cật, cùng nhau bỏ sức, nếu không sẽ rất khó vượt qua nguy cơ lần này.
Adams thản nhiên nói:
- Ngài không nói ta cũng biết, Edward muốn đưa Henry rời khỏi sân khấu.
Hall giật mình, nhìn Adams bình tĩnh đứng trước mặt mình, dáng vẻ vô cùng thong dong. Không biết hắn từ đâu có được tin tức này.
- Hiện tại, tin tức đã truyền ra rồi!
Ánh mắt Adams sáng ngời nhìn Hall. Khóe miệng có một tia cười làm cho người ta bối rối:
- Hall điện hạ, ngài nói xem, ai là kẻ truyền ra tin tức này?
Hall không tự chủ được, né tránh ánh mắt sáng như sao của Adams, hắn cảm thấy tim của mình thực sự đang đập nhanh:
- Ta không biết là ngươi nghe được từ đâu?
- Điện hạ, tất cả mọi người đang bàn tán...
Adams làm như không có việc gì, nhìn Hall, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, bọn họ cũng đã biết, Thần Phạt đang nằm trong tay điện hạ...
Hall cười xấu hổ nói:
- Ta phải làm sao bây giờ? Thỉnh lão sự chỉ bảo.
Nụ cười của hắn có vẻ cứng ngắc:
- Có khả năng là do Edward truyền tin tức ra ngoài hay không?
Adams nhìn Hall thật lâu, sau đó thản nhiên nói:
- Chuyện này khó có thể đoán được. Người muốn gây bất lợi cho Henry có rất nhiều. Nhưng bây giờ, tin tức này có rất nhiều bất lợi với ngài.
Sau đó, hắn nói:
- Ta hoài nghi, có người muốn dùng kế một đá hai chim.
- Là Long Vũ?
Hall hỏi.
- Đúng vậy!
Adams nghiêm túc gật đầu:
- Xét trên thế cục hiện tại, xem ra Long Vũ đã tiềm nhập rất sâu. Tại nơi tộc trưởng thương nghị đại sự, rất nhanh sau đó hắn đã biết được.
Adams lạnh lùng nói:
- Ta nghi ngờ, Long Vũ và Phelps đã cấu kết cùng với nhau.
- Là sao?
Hall hỏi.
- Christine! Nhất định là ả ta.
Adams nói:
- Nếu ta là Long Vũ, nhất định tôi sẽ đi tìm Christine, chỉ cần chinh phục được ả ta, thì sẽ nắm được con át chủ bài Phelps.
- Ta phải làm sao?
Tâm tình Hall vô cùng khó chịu:
- Chẳng lẽ bây giờ ta chỉ có thể ngồi chờ chết?
- Im lặng theo dõi diễn biến là tốt nhất.
Adams trầm giọng nói:
- Lấy tĩnh chế động. Mặt khác, ta còn một đề nghị, chức nghị trưởng này, tốt nhất là ngài đừng làm.
Trải qua mấy ngày của chiến dịch, áp lực đã làm cho Hall tỏ thái độ. Đối với chức nghị trưởng, bản thân mình không thèm muốn... Kể từ đó, đường lui của hắn xem như hoàn toàn bị chặt đứt.
Đối với chuyện này, Edward vô cùng tức giận nhưng lại bất lực.
Một mặt hắn chỉ đạo Hanks nghiêm tra xem kẻ nào tiết lộ tin tức cơ mật tạo ra lời đồn. Mặt khác, hắn liên hệ cùng với Christine, hy vọng nàng có thể đứng sau lưng ủng hộ Phelps, giúp cho Phelps thuận lợi tiếp nhận chức nghị trưởng.
Tóm lại một câu, chỗ ngồi của nghị trưởng, nhất định phải rơi vào tay người trong gia tộc. Đối với chuyện này, Christine làm ra điệu bộ rất là dè dặt, mãi về sau mới nhận lời.
Buổi tối, Long Vũ lén lút tiến vào trong cung điện của Christine, mua một mâm cỗ tiến hành chúc mừng. Thừa dịp nàng ta say rượu, Long Vũ thành công tiến hành cởi bỏ quần áo của Christine. Đôi bạch thỏ sau khi thoát khỏi đám y phục vướng víu thường ngày hiên ngang ngẩng cao đầu trước mặt Long Vũ. Vô cùng kiêu ngạo và đầy tự tin.
- Đẹp quá!
Long Vũ nhịn không được, nuốt nước miếng. Hắn đưa hai tay tóm được đôi bạch thỏ, sờ mó, xoa bóp, tấm tắc mãi không thôi. Một hồi xoa bóp, cảm thụ sự đàn hồi, mười phần co dãn, thật là đê mê. Càng ngày Long Vũ càng yêu thích, không nỡ buông tay.
Thấy Long Vũ làm cho thân thể của mình đê mê, đầu óc như muốn lên tiên. Christine cảm thấy đắc ý trong lòng. Nhưng mà hôm nay, nàng sẽ chỉ một vừa hai phải. Nếu cái gì dễ dàng có được, sẽ bị rẻ mạt, không được coi trọng.
Người ngoài đều nghĩ Christine là một người phụ nữ thận trọng, rụt rè. Thật ra thì không phải như vậy, nàng là một kẻ vô cùng dâm đãng. Nếu không phải là thê tử của Edward, nhất cử nhất động bị người ta nhìn vào chắm chú. Chắc chắn nàng đã chung đụng với không biết bao nhiêu người đàn ông rồi.
Khi Long Vũ vuốt ve bộ ngực của Christine, ngực nàng càng ngày càng cương cứng, núm vú nhô cao, săn chắc vô cùng. Hơi thở dồn dập hổn hển, trong cuống họng phát ra những tiếng rên khẽ.
Long Vũ nghe được lại càng bị kích thích. Hắn mở miệng ngậm lấy hai hạt anh đào đỏ nơi đầu đỉnh núi mà mút lấy mút để.
Đầu lưỡi Long Vũ luân phiên khiêu vũ với hai hạt anh đào của Christine, làm nàng cảm thấy thống khoái, tiếng rên rỉ càng ngàng càng to, liên miên bất tuyệt.
Long Vũ ngẩng đầu lên cười nói:
- Điện hạ, có phải là hết chịu nổi rồi không?
Hai gò má của Christine đỏ bừng, trong lòng xúc động, cắn chặt hàm răng trắng đều như ngọc, trong mắt dường như muốn chảy ra nước. Phong thái ướt át, dụ hoặc vô cùng.
Long Vũ biết nàng đã hứng tình, tâm hồn nhộn nhạo. Nhưng mà hắn cũng không vội. Hai tay hắn mò mẫm, sờ mó toàn bộ cơ thể của Christine. Đặc biệt tại hai bên mông căng đầy, tròn trịa, nơi nay được ưu tiên chăm sóc kỹ càng
Long Vũ vuốt ve toàn thân nàng, Christine cảm thấy như toàn thân có điện chạy qua, cảm giác đê mê, nửa tỉnh nửa mơ, khí huyết trong lòng nhộn nhạo. Cuối cùng, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại để đánh thức chính mình.
- Lão sư, hôm nay dừng lại ở đây đi...
Christine cố gắng mở mắt, tỉnh táo tỏ thái độ:
- Ngày Phelps ngồi trên cái ghế nghị trưởng cũng là ngày em tự nguyện hiến thân.
- Thành giao!
Long Vũ khẽ cười một tiếng nói:
- Như vậy là tốt nhất!
Long Vũ dùng hỗn độn nguyên lực để áp chế dục vọng trong cơ thể. Sau đó, tiếp tục cùng với Christine bàn bạc kế hoạch. Trong lúc bàn bạc, nửa thân dưới của Christine cảm thấy ướt át, ngứa ngáy khó chịu. Nếu Long Vũ không ở dây, chắc chắn nàng sẽ tự xử
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook