Vì anh mà cô phải bỏ tiết về nhà, buổi chiều, Lục Tử Ngạn đang nằm dài xem TV điện thoại gọi đến, anh lười biếng bấm nút trả lời để loa ngoài, cất tiếng "Tôi nghe."

Bên kia là một giọng khá già, cô ngồi bên cạnh nên nghe rất rõ giọng nói này hình như đã từng nghe qua "Tử Ngạn, cậu đến trường gặp tôi một chút."

Anh vừa nhai trái cây vừa trả lời "Trời lạnh, tôi lười ra đường. Mai hẵng nói."

"Chuyện của cậu và cô sinh viên Cố là thế nào, cả trường đang đồn ầm lên, tôi là hiệu trưởng mà cậu cũng không nể mặt sao? Mau đến gặp tôi." Sau đó là tiếng "Tít...tít..."

"Là hiệu trưởng!?" Cố Thanh Vũ giật mình, không ngờ lại tới tai hiệu trưởng.

Lục Tử Ngạn vẫn bình thản như thường, đứng lên đi thay đồ, miệng còn lầm bầm "Để ông biết đứa nào làm ầm ĩ lên, ông "xử" cả nhà mày."

Sau đó đi ra, mặt mày tươi tắn "Anh đi nhé vợ."

Cố Thanh Vũ níu tay anh "Có ổn không?"

Anh cười "Em lo gì." rồi đi khỏi.

Cô tự hỏi , sao anh có thể bình thản như vậy, có khi nào hiệu trưởng tìm anh để đuổi việc? Ngồi ở nhà chờ anh, cô thấy không an tâm, cứ thấp thỏm không ngừng, vội chạy đến trường.

***

Đã xế chiều, sinh viên trong trường hầu hết đã rời khỏi, Cố Thanh Vũ gấp rút chạy đến phòng hiệu trưởng, đúng lúc anh vừa đi ra cùng hiệu trưởng, Cố Thanh Vũ thở không ra hơi nhìn anh, Lục Tử Ngạn chậm trãi bước đến, anh cười "Em chạy đến làm gì?"

"Chuyện đó...."

"Hiệu trưởng có gửi thiệp mừng này." Anh giơ phong bì màu đỏ, lắc lắc trước mặt cô.

Hiệu trưởng cười ôn hoà "Tôi về đây."

"Chào thầy." Cố Thanh Vũ gật đầu chào ông. Anh nắm tay cô bước đi, cô hỏi "Vậy là sao?"

"Chuyện nhảm nhí ấy mà." Anh ngắm nghía cái phong bì, cười nham hiểm "Hà hà, để xem được bao nhiêu."

Cô "...." Chuyện người khác xem là hệ trọng thì đối với anh chỉ là chuyện nhỏ như con kiến sao??

***

Anh lái xe, vừa đi vừa ngân nga hát nhỏ, cười hắc hắc "Thanh Vũ, anh còn tưởng chuyện gì to lớn, không ngờ ông ta chỉ nói vài câu rồi chúc mừng."

"Anh bảo thế nào?"

"Anh bảo: Nếu thầy còn làm ầm ĩ, tôi sẽ nói với cả trường là thầy bị hói. Thế là ông ta im luôn, hahaha..."

Cố Thanh Vũ ngẩn người "Sao anh biết thầy ấy bị hói?"

"Lần trước lúc vào phòng, anh vô tình thấy ông ấy đang chỉnh bộ tóc giả của mình, haha...anh còn cười chảy cả nước mắt cơ."

Cô câm nín, nếu để anh biết điểm yếu của ai, coi như người đó tới số... Chia buồn với thầy...

Sau việc bị cả trường biết cô là vợ của Lục giáo sư, Cố Thanh Vũ rất lười đến trường, Lục Tử Ngạn nhìn vợ anh cơm như mèo mướp, cất tiếng "Em không muốn đến trường à?"

Cố Thanh Vũ gật đầu "Em không thích bị bàn tán."

Anh cười, vẻ mặt vô cùng thoả mãn "Nếu có trách thì trách cậu ta dám có ý với vợ của anh." Sau đó đứng dậy lấy áo khoác, cùng khăn quàng choàng cho cô "Anh đưa em đến trường."

Cô bị lôi đi trong khi chưa ăn xong, chén bát cũng chưa dọn, nhíu mày nhìn "Anh định làm gì?"

"Pháp luật không cấm giáo sư và sinh viên kết hôn thì ai dám phản đối?" Lục Tử Ngạn vừa lái xe vừa nói "Em yên tâm, anh đều có cách giải quyết."

Cố Thanh Vũ hết cách, đành để mặc anh, nói cũng nói rồi, cô còn làm được gì?

Đến trường, Cố Thanh Vũ ngồi im trong xe không bước xuống, Lục Tử Ngạn cất tiếng "Mau xuống thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi."

Cô ậm ừ, liếc nhìn qua cửa xe thấy mọi người nhìn chằm chằm, càng không muốn ra khỏi xe. Lục Tử Ngạn nói "Cố Thanh Vũ, em định ngồi trong đây luôn sao? Anh không ngại, việc gì em phải ngại?"

Cố Thanh Vũ trừng mắt nhìn anh "Em không mặt dày như anh" rồi mở cửa bước xuống xe.

Anh hí hửng chạy theo, đi giữa sân trường, bị người khác bàn tán, cô cảm thấy không thoải mái, thấy vậy Lục giáo sư dừng lại lớn tiếng "Nếu các người còn đứng đây bàn tán, tôi sẽ "xử" từng người một vì tội gây tổn hại tinh thần người khác." Thế là cả một "rừng" người đều im bặt,tản ra tứ phía.

Anh cao hứng nói "Thế nào? Anh có phải rất tài giỏi?"

Cô cười lạnh "Mặt dày cũng có lợi đấy. Chẳng hạn như bị người khác bàn tán vẫn thấy bình thường."

"...."

Đi dọc hành lang, mọi ánh mắt luôn dồn về phía Cố Thanh Vũ, Phương Bạch Nha vỗ vai cô "Vũ Vũ, mày trở thành tâm điểm của mọi người rồi."

Cô cảm thán "Tha cho tao đi."

"Tao thấy có gì đâu mà mày phải ngại? Kệ chúng nó" Phong Hiểu Ái lên tiếng, vừa đi vừa ăn bánh.

Cô gằn giọng "Mày thử là tao xem."

"Tao mà là vợ của Lục giáo sư, sao cũng được. Cho chúng nó nói tới sáng."

Cô hết nói, đột nhiên nó quăng bịch bánh cho cô, phủi tay, chỉnh lại tóc, đi nhanh lên phía trước, cả bọn không hiểu việc gì cho đến khi, thấy nó đâm thẳng vào người Ngô Phong. Hắn vội đỡ cô "Phong Hiểu Ái, em không sao chứ?"

Nó xoa xoa mi tâm, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi "Em...em thấy chóng mặt quá." Tiếp theo là gục vào lồng ngực hắn.

Cô và những sinh viên xung quanh ngớ người, còn Ngô Phong không mấy ngạc nhiên, nhìn xung quanh, gọi Thụ "Phi Trúc, mau qua đây."

Cậu cau mày bất mãn "Tại sao lại là em, thầy tự lo đi."

"Tôi trễ họp rồi." Hắn đẩy nó cho Thụ rồi chạy đi, sự thật là Ngô Phong đã bị trễ họp, dù hắn muốn làm người tốt đưa Phong Hiểu Ái đến phòng y tế cũng không được.

Nhìn Ngô giáo sư chạy đi, Phong Hiểu Ái bật dậy, la ó "Vậy là sao chứ?" Kế hoạch cảu nó là giả vờ ngất xỉu để được Ngô giáo sư bế vào phòng y tế, lo lắng chăm sóc, sau đó la tiếp cận thầy ấy, nhưng không ngờ…

Thụ cười tươi "Chia buồn nhé...haha.."

Nó chạy lại ôm lấy vai của cô , lắc mạnh “Cố Thanh Vũ, mày nói xem, tao có hấp dẫn không ?”

Cố Thanh Vũ nhịn cười “Cũng có thể miễn cưỡng gọi là có.”

Nó hừ mạnh, quay phắt đi. Phương Bạch Nha, Thụ và cô cười phá lên. Kế hoạch dụ dỗ Ngô giáo sư của nó chính thức thất bại.

------

Chị họ cùng anh rể đi tuần trăng mật về sẵn tiện sang thăm nhà vợ chồng Lục Tử Ngạn. Chị họ gửi hai hộp quà to đùng, sau đó cùng cô vào bếp làm bữa trưa, để mặc hai người đàn ông ngồi nói chuyện phiếm.

Anh rể ngồi kể lể khoe khoang để chọc tức Lục Tử Ngạn “ Này, chú biết không, anh đi hưởng tuần trăng mật rất tuyệt vời đấy, được vợ chăm lo, cưng chiều đủ thứ, về chuyện giường chiếu thì khỏi phải nói…đều-đặn.” đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối.

Lục Tử Ngạn cười khinh bỉ “Anh khoe khoang với tôi làm gì, gia đây đi du lịch mãi cũng chán rồi? Nếu như tôi không nhớ lầm thì chị tôi làm gì biết nấu ăn thì chắc anh toàn ăn đồ hộp nhỉ? Vợ tôi mỗi ngày đều đặn ba bữa, không thiếu bao giờ.”

Anh rể hơi ngượng một chút, sau đó liền lấy lại phong độ “Chuyện giường chiếu của vợ chồng chú thế nào? Thấy em dâu là người khá lạnh nên chắc cậu cũng khó khăn lắm nhỉ.”

Anh cười khinh bỉ “Mỗi ngày một cử.”

Cô đứng trong bếp, nghe vậy tự hỏi “Có sao?”

Chị họ đứng kế bên rửa rau “Em quan tâm làm gì, hai người bọn họ đều “chém” như nhau cả.”

“…”

Ăn cơm trưa, Lục Tử Ngạn liền giở giọng “Thanh Vũ, anh muốn ăn thịt kho.”

Cô cầm đũa gắp cho anh, sau đó lại nói “Thanh Vũ, ăn canh.”

“Thanh Vũ, ăn tôm.”

Thấy thế, anh rể lên tiếng phàn nàn “Chú bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt vợ gắp cho nữa? Tay chân bị tật à?”

Lục Tử Ngạn nhàm chán nói “Anh có mắt chỉ để trưng thôi à? Không thấy tôi dùng tay để ăn cơm, dùng chân để đi sao?” Còn hãnh diện cao giọng “Đây được gọi là yêu cầu hợp pháp khi kết hôn, anh không làm được nên tức à?”

Anh rể bị mất mặt, cầu cứu chị họ “Tinh Tử, anh muốn ăn tôm.”

Chị họ không giống cô, không quá chiều chồng, vì là người phụ nữ thành đạt nên rất ít khi biết cách chăm sóc chồng, chị lạnh lùng nói “Anh có tay thì tự gắp.”

Lục Tử Ngạn cười lớn tiếng, cả mồm cũng không nhặt kịp “Hahaha….tội thế cơ, Triệu Doãn, anh muốn bắt chước tôi à, mơ đi..hahaha…thế mà dám bảo được vợ chăm sóc rất tốt.”

Cô nhét miếng thịt vào chén anh, gằn giọng “Anh mau ăn đi.” Sao lại có người thích đùa cợt trên nỗi đau của người khác như thế? Nhìn sắc mặt của anh rể u ám như vậy thật tội nghiệp…

Ngồi chơi một lúc, vợ chồng chị họ đi về, Lục Tử Ngạn thấy họ về rồi, bắt đầu giở trò “Thanh Vũ, lên giường.”

Cô quay lại, anh vẫn còn nhớ câu nói của anh họ? Cô đi lướt qua anh “Anh lên một mình đi.”

“Một mình anh không làm được, cần có người trợ giúp.” Lục Tử Ngạn đi theo cô, càm ràm, cuối cùng chịu không được cô nói “Bây giờ trời vẫn còn sáng.”

Anh hí hửng “Vậy chờ đến tối nhé!”

Vậy là cô được yên thân…

Đến tối, Lục Tử Ngạn tắm xong, chỉ quấn cái khăn dưới thân, đi vòng quanh nhà kiếm cô, anh cứ mặc như thế đi thẳng vào phòng sách, thấy cô đang tìm kiếm sách để đọc, vui vẻ chạy đến “Vợ, anh chuẩn bị xong rồi.”

Cố Thanh Vũ “Ừ” một cái rồi đi lướt qua anh ra ngoài, ngồi sofa đọc sách. Lục Tử Ngạn bất mãn lên tiếng “Thanh Vũ, chuyện em hứa với anh?”

Cô quay sang giả lơ “Em hứa với anh cái gì?”

“Lên giường…”

“Anh đang phong thanh hạc lệ* đấy à?”

*Phong thanh hạc lệ : 风声鹤唳 :Tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu ;tự kỉ ám thị. ( Từ chuyện: thời Đông Tấn, Phù Kiên ở phương bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy, nghe tiếng gió thổi, tiếng hạc kêu cũng tưởng là quân Tấn đuổi ).

*Tự kỉ ám thị : (tự mình che mắt) hay tự thôi miên (Autosuggestion) tự tâm niệm là thuật ngữ đề cập đến tất cả những hình thức tự kích thích và khuyến khích bản thân qua năm giác quan của con người, là quá trình tự tâm niệm, tự khích lệ. Ý của Cố Thanh Vũ là Lục Tử Ngạn tự nghĩ rằng cô muốn lên giường cùng anh.

Lục Tử Ngạn say sẫm mặt mày, vô cùng không vui “Cố Thanh Vũ em…”

Cô đứng lên “Anh mau mặc áo vào đi, không bị cảm đấy.”

“Anh cảm thì mặc xác anh.” Ai đó hậm hực đi thẳng vào phòng, cánh cửa làm thớt để anh chuốc giận, cô khẽ cười, ai lại trẻ con như thế. Anh có bao giờ giận cô được lâu, một lát dỗ ngọt là hết giận thôi.

Thấy anh cứ ở trong phòng không đi ra nữa, Cố Thanh Vũ cất sách đi, vào phòng, anh ngồi trên sofa soạn giấy tờ gì đó quay lưng lại với cô, Cố Thanh Vũ chậm trãi đi đến vòng tay ôm cổ anh, nói “Anh dỗi à?”

Anh im lặng không trả lời, cô nhướn mặt nhìn anh “Này, Ngạn…á” Chưa kịp gọi, anh đã kéo cô từ đằng sau ngã về phía trước ngồi trọn vào lòng anh còn bị anh hôn say sưa. Lục Tử Ngạn ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô “Thanh Vũ, không tha cho em được.” Sau đó, bàn tay linh hoạt di chuyển, mặc kệ lời của cô…

Thường ngày, cô chỉ cần ôm anh từ phía sau, dỗ ngọt vài câu, Lục Tử Ngạn sẽ vui vẻ như thường, nhưng hôm nay, hành động của cô lại là ngòi lửa kích hoạt anh, không những bị thất bại mà còn bị anh ăn sạch… Sau này, cô nhất định sẽ không trêu chọc anh như vậy nữa..Lục Tử Ngạn, chính là “Tiểu nhân giả làm quân tử”… Sói xám đội lốt thỏ trắng…

***

Sáng thức dậy, cả người Cố Thanh Vũ mềm nhũn, đau nhức vô cùng, cái người đã hành hạ cô cả đêm thì đang ung dung, thoải mái đứng trước gương thắt cà vạt. Anh nhìn thấy ai đó liếc mình chằm chằm, cất tiếng "Sáng sớm đã cau có rồi."

Cố Thanh Vũ không thèm trả lời, kéo chăn che mặt. Lục Tử Ngạn đi đến bên giường, hôn lên trán cô, cưng chiều nói "Hôm nay cho phép em nghỉ, không cần đến trường. Anh đi đây."

Cô ló đầu ra, nói "Đi cẩn thận."

"Em yên tâm, anh sẽ không gây tai nạn đâu."

"...."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương