Đắc Kỷ
-
Chương 65: Nhìn lên Bạch Ngọc Kinh trên trời (12)
Thiếu nữ tựa như yên tâm, khẽ nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu - - lần này mới thật sự hôn mê bất tỉnh.
Bạch Khuynh dùng da rắn vừa mới lột cẩn thận bọc nàng thật kỹ, mặc dù vừa rồi hắn đã bọc một lớp, nhưng cũng chưa suy tính đến vấn đề Đắc Kỷ không muốn gặp người khác, lần này lần hắn che mặt Đắc Kỷ, da rắn không phải là trong suốt, lại hơi cứng rắn, động tác của hắn hơi mạnh một chút đã để lại những dấu đỏ mờ mờ trên trên khuôn mặt non mịn của thiếu nữ.
Thiên Thượng Thành gần như là nơi cao nhất trong thế giới này, Triệu Tuyết Tầm cũng xem như là được Thiên Thượng Thành nuông chiều mà lớn lên, được thế lực khuynh thành mạnh nhất nuôi dưỡng, cho dù là Công chúa được hai phe trên Đại Lục chiều chuộng nhất cũng không bì được với nàng, trải qua mấy ngày nay, đối với nàng mà nói, có thể được cho là vô cùng thảm hại.
Trong long Bạch Khuynh bỗng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, một cảm giác mềm lòng, hắn vén lên một góc da rắn có chút cứng nhắc, để khuôn mặt ấm áp của thiếu nữ dán lên lồng ngực của mình.
Đám đệ tử của Bạch thị ở ngoài rừng nhất định phải đợi được người, Bạch Khuynh mặc dù không có ra khỏi cửa Phủ Thành Chủ, nhưng hắn lại hiểu rõ mọi ngóc ngách trên Thiên Thượng Thành, làm xong những chuyện này, hắn không chút do dự đổi phương hướng khác, trực tiếp bay lên, bay thẳng về hướng phủ Thành Chủ.
So cự mãng che khuất cả bầu trời hôm đó, đương nhiên cảm giác tồn tại của thân thể Bạch Khuynh thấp hơn rất nhiều, cho đến khi đi vào phủ Thành Chủ, mới có thủ vệ vội vã chạy đến.
Mất tích vài ngày nay, phủ Thành Chủ vẫn ngay ngắn trật tự, Bạch Khuynh không nói gì thêm, ôm Đắc Kỷ đi thẳng đến chỗ ở của nàng, trong toàn bộ phủ Thành Chủ, chỉ có chỗ ở của Triệu Tuyết Tầm là trồng các loại hoa cỏ, bởi vì sở thích này của nàng được vô số hạ nhân ủng hộ, vì thế mà được trồng không ít hoa cỏ quý hiếm của hai phe Đại lục, được xây dựng mấy năm trước, tới bây giờ hương thơm đã bắt đầu lan tỏa.
Bạch Khuynh chỉ ghé qua nơi này mấy lần, chính là hôm đó... Sau đó, hắn có chút không được tự nhiên, nhưng khi ôm thiếu nữ trong lòng tay của hắn vẫn vẫn chặt theo bản năng, lần trước nàng không đáp ứng thành hôn cùng hắn, lần này có lẽ nàng càng sợ hắn hơn, nhưng lần này cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không để nàng rời đi nữa, đây là trách nhiệm, cũng là nhận định.
Không giống với người bình thường, yêu thú phần lớn đều rất chung thủy, đối với những con rắn chưa khai mở linh trí thì hắn không biết rõ,D!e^[email protected]/D0n. nhưng chính hắn, không muốn có nhiều phối ngẫu, nếu bản năng xà tính trong cơ thể hắn đã hai lần đều nhận định nàng, đủ để chứng minh nàng đối với hắn mà nói là vô cùng đặc biệt, nếu đã nhận định thì đó chính là nàng.
Lần này Đắc Kỷ tỉnh lại rất nhanh, Bạch Khuynh tự mình trị thương cho nàng, không chỉ không làm cho thân thể nàng xảy ra vấn đề, hơn nữa có lẽ bởi vì có chút nguyên nhân không thể nói, tu vi của nàng đang ở cảnh giới Huyền Giai cũng đã gia tăng một chút, đợi đến khi nội thương tốt hơn, tu vi của thân thể cũng đã đột phá địa giai tầng bảy.
Lúc nàng tỉnh lại, lập tức liền có thị nữ ân càn chu đáo tiến lên hỏi thăm, thái độ khác biệt một trời một vực so với lần trước, Đắc Kỷ đương nhiên tự hiểu, nhưng dựa theo đầu óc của Triệu Tuyết Tầm, nàng vẫn đè tay lên huyệt Thái dương, nhẹ giọng nói: "Ta đây là..."
"Đại tiểu thư, bên ngoài cũng đã truyền khắp, lần này ngài thật sự sẽ trở thành Thành chủ phu nhân !" Không đợi nàng nói hết lời, thị nữ đã nhỏ giọng kích động nói.
Đắc Kỷ không lên tiếng, ngừng một lúc, thị nữ kia hiển nhiên cũng phát giác mình có chút kích động quá mức , vội vàng đi rót một chén trà nóng cho Đắc Kỷ, thấy nàng uống từng ngụm nhỏ xong, mới không ngừng kể lại: "Ngài được Thành chủ ôm về, sau khi Thành chủ trở về chuyện thứ nhất chính là sai người đến trị ngoại thương cho ngài, sau đó là hạ lệnh chuẩn bị hôn sự, mấy ngày nay mỗi ngày Thành chủ đều sẽ đi qua một lần..."
Cục diện đáng buồn của Thiên Thượng Thành, cục diện đáng buồn của Thành Chủ, những hành động Bạch Khuynh làm mấy ngày nay, trong sự tưởng tượng phong phú của thị nữ, đã đạt tới trình độ “đốt lửa giỡn chư hầu” (chỉ tích của nàng Bao Tự).
Đắc Kỷ lại lộ ra vẻ mặt tái nhợt, nàng ngược lại dùng một loại kỹ xảo gần như là vụng về nói sang chuyện khác hỏi: "Ta nhớ được thời điểm tỷ thí, Bạch Vũ An bị nâng xuống, hắn đã tỉnh chưa?"
Thị nữ hiển nhiên cũng không nghĩ tới Đắc Kỷ sẽ hỏi cái này, chần chừ một lát, mới nói: "Tỉnh, Vũ An công tử hôm sau liền tỉnh, ngài ấy đợi ở ngoài rừng rất lâu, đại tiểu thư vừa về đến hắn liền tới thăm, nhưng chỉ đến một lần."
Còn cãi nhau một trận với Thành chủ...Lời này thị nữ không dám nói, nhưng luôn cảm thấy bộ dáng đỏ mắt giận dữ của Vũ An công tử ngày đó, đáng sợ cực kỳ.
Vì vậy vẻ mặt của Đắc Kỷ có một chút phức tạp, nhưng trong nháy mắt lại giống như là cái gì cũng đều không có phát sinh, chống tay muốn đứng dậy, thị nữ vội vàng đỡ nàng nằm lại, "Đại tiểu thư xương sườn của người gãy hai cái, mặc dù đã chữa trị gần như hồi phục rồi, nhưng mấy ngày này vẫn tốt nhất là đừng động, xương cốt mới liền lại rất dễ vỡ."
Thân thể võ giả cường kiện, huống chi thân thể này đã đột phá Địa giai lúc hôn mê, nhưng thị nữ vẫn vô cùng căng thẳng, coi nàng giống như được làm từ ngọc lưu ly.
Đắc Kỷ cũng không nói gì nữa, thị nữ vội vàng sai người đi bưng cháo đến, sau khi võ giả đến Huyền giai, trên cơ bản không cần ăn uống nữa, nhưng Triệu Tuyết Tầm lại không như vậy, tựa như là cố gắng muốn chứng minh mình không giống với những người trên Thiên Thượng Thành này, cuộc sống của nàng quả thực không giống một võ giả, càng giống như những người bình thường sinh hoạt tại Cấm Vũ Vực.
Sau khi ăn cháo xong, Đắc Kỷ liền nhắm mắt lại, thị nữ cẩn thận khép cửa lại giúp nàng, V384 đột nhiên nói: ‘Độ hảo cảm của Bạch Khuynh là năm mươi.”
Đắc Kỷ mở mắt ra, là một bộ dáng như cười mà như không, V384 nhìn thấy vậy trong lòng có chút không chắc chắn, nhưng vẫn không nén được hiếu kỳ trong đáy lòng, hỏi: “Kế hoạch của ngươi kế hoạch đến khi nào mới có thể bắt đầu? Chờ độ hảo cảm của Bạch Khuynh đầy sao?”
Đắc Kỷ không mở miệng, nhưng trong đầu óc lại dùng loại giọng nói không them đếm xỉa tới nó, từng chữ từng câu trả lời: "Không cần, hiện tại đã bắt đầu."
Tiếng của nàng vừa dứt, cửa sổ liền mở ra, một bóng dáng rơi xuống đất, cẩn thận đến bên giường, hắn tựa như không nghĩ tới Đắc Kỷ đã tỉnh, bước chân ngừng lại, quỳ một chân trên đất, mái tóc trắng hơi đục rủ xuống, hắn thấp giọng nói: "Bạch Kỳ không nên theo dõi đại tiểu thư, Bạch Kỳ có tội."
Đắc Kỷ từ từ ngồi dậy, mấy ngày nay được tĩnh dưỡng,dieen~ddan\lee^quy/dd0n^. sắc mặt của nàng mặc dù khổng thể được coi là đỏ thắm, nhưng ít ra không lộ ra quá nhiều bộ dáng tiều tụy, nàng lắc đầu: "Ta biết rõ ngươi sẽ đến nhìn ta."
Bạch Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Đắc Kỷ, sau đó trong đôi mắt liền ẩn chứa đầy ánh sáng nhu hòa cùng đau lòng, hắn tựa như muốn nói điều gì, há mồm, vẫn không nói gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút ngây ngốc hiếm có.
"Ngoài kia đang đồn gì về ta vậy?" Hắn không nói lời nào, Đắc Kỷ lại mở miệng, thần sắc vênh vang đắc ý trước giờ của Triệu Tuyết Tầm bị nàng làm ra vài phần khiến cho người ta đau lòng, nhìn qua chính là cố gắng tỏ ra kiêu căng.
Thần sắc này cho dù là người không quen biết nhìn thấy cũng sẽ đều phải mềm lòng huống chi là người ái mộ nàng với độ hảo cảm là 90 điểm, lập tức Bạch Kỳ càng thêm đau lòng, hắn lựa chọn ẩn dấu một chút, nói giọng khàn khàn: "Người ở bên ngoài đều rất ao ước hâm mộ đại tiểu thư... Thành chủ chỉ còn một chút nữa là có thể phi thăng, là võ giả có thiên phú ngàn năm mới có một, huống chi..."
Những lời còn lại đều bị chôn vùi ở trong giọt lệ đột nhiên rơi xuống từ đôi mắt thiếu nữ, Bạch Kỳ liền vội vàng tiến lên, dường như là vô thức duỗi tay, nhưng còn chưa chạm vào hốc mắt của thiếu nữ, hắn liền nhớ tới thể chất lạnh như bang của mình, muốn thu tay lại.
Đắc Kỷ đỏ hồng mắt nhào vào trong lòng hắn, sít sao ôm lấy bờ vai rắn chắc của hắn, mang theo một chút nức nở nói bên tai hắn: "Ta không muốn... Không muốn..."
Bạch Kỳ còn đang duy trì động tác duỗi tay, sững sờ, qua hồi lâu mới trấn an vỗ nhẹ sau lưng thiếu nữ, nhưng động tác nhỏ bé này, hắn cũng làm cực kỳ cứng ngắc.
"Bạch Kỳ, ngươi dẫn ta rời đi đi được không? Chúng ta bỏ trốn đi..." Đắc Kỷ khóc ròng nói: "Cuộc đời ta ở trong cái lồng giam này đã đủ rồi, ta tuyệt không muốn ở lại đây cả đời, người kia cũng đã là Nhân hoàng Thiên giai hai tầng, chờ đến khi hắn phi thăng rồi vậy ta thì sao..."
Bạch Kỳ chỉ là một tiểu tiểu hộ vệ, không nói có thể mang Dien*[email protected]*le*quy*d0n/ Thành chủ phu nhân tương lai chạy trốn hay không, cho dù vận khí của bọ họ tốt trốn thoát, chỉ sợ cuộc đời này cũng trốn không thoát khỏi sự truy lùng của Thiên Thượng Thành, Đắc Kỷ còn tốt, chỉ cần Bạch Khuynh còn một chút niệm tưởng đối với nàng, nàng liền không có việc gì, nhưng Bạch Kỳ...
Rõ ràng là lời nói ích kỷ tới cực điểm, nhưng trong đầu óc của Bạch Kỳ lúc này không có suy ngĩ dư thừa nào, toàn bộ đại não bị câu bỏ trốn kia tràn ngập, phản ứng đầu tiên của hắn là, đại tiểu thư biết rõ… biết rõ lòng ái mộ hèn mọn thật đáng buồn, xấu xa, chỉ có thể chôn sâu ở dưới đất của hắn, điều này khiến hắn vô thức trừng lớn hai mắt, nhưng chỉ sau một khắc, hắn liền phản ứng lại.
Bỏ trốn.
Đại tiểu thư nói, muốn bỏ trốn cùng hắn.
Bạch Kỳ sững sờ, đại tiểu thư biết rõ hắn ái mộ nàng, còn nói muốn hắn bỏ trốn cùng nàng, những lời còn lại hắn một câu đều không nghe thấy, tất cả tư duy chỉ có thể dùng để nhận thức hai chữ này.
Thiếu nữ đang khóc nức nở trong lòng nhìn qua có chút đáng thương, Bạch Kỳ nghĩ tới, tay liền không tự chủ được ôm trụ thắt lưng của nàng, một cái ôm đúng nghĩa.
"Được." Hắn thấp giọng nói ra, cho dù là tử lộ, có câu này đại tiểu thư đã đủ rồi.
Ngoài cửa, bóng dáng của Bạch Khuynh đứng ở đó không nhúc nhích, trong thần sắc của hắn cất chứa không biết bao nhiêu tâm tình, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, một hồi lâu sau mới xoay người rời đi.
Triệu Tuyết Tầm và Bạch Kỳ đều là Địa giai võ giả, Bạch Khuynh đến lại đi ở cửa, theo lý mà nói thì cả hai bọn họ ai cũng không phát hiện được, nhưng thần thức của Đắc Kỷ lại rõ ràng, có thể nói là nàng chọn đúng thời điểm này để nói những lời đó với Bạch Kỳ.
Thiếu chút nữa V384 đã bị nàng dọa đến tiểu ra quần, cho dù nó nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới kế hoạch của Đắc Kỷ lại là như vậy, chuyện này so với việc cắm sừng Bạch Khuynh ngay trước mặt có gì khác nhau? Nên biết vừa rồi nó vài lần cho rằng hắn sẽ xông tới trực tiếp giết người .
Đắc Kỷ lại thút thít ôm chặt bờ vai của Bạch Kỳ, trong đôi mắt của Triệu Tuyết Tầm, lộ ra một chút ánh sáng giảo hoạt không thuộc về nàng, rất đẹp, cũng rất... Không tim không phổi.
Nàng đã chơi đủ, tự nhiên muốn bắt đầu chơi người khác .
Bạch Khuynh dùng da rắn vừa mới lột cẩn thận bọc nàng thật kỹ, mặc dù vừa rồi hắn đã bọc một lớp, nhưng cũng chưa suy tính đến vấn đề Đắc Kỷ không muốn gặp người khác, lần này lần hắn che mặt Đắc Kỷ, da rắn không phải là trong suốt, lại hơi cứng rắn, động tác của hắn hơi mạnh một chút đã để lại những dấu đỏ mờ mờ trên trên khuôn mặt non mịn của thiếu nữ.
Thiên Thượng Thành gần như là nơi cao nhất trong thế giới này, Triệu Tuyết Tầm cũng xem như là được Thiên Thượng Thành nuông chiều mà lớn lên, được thế lực khuynh thành mạnh nhất nuôi dưỡng, cho dù là Công chúa được hai phe trên Đại Lục chiều chuộng nhất cũng không bì được với nàng, trải qua mấy ngày nay, đối với nàng mà nói, có thể được cho là vô cùng thảm hại.
Trong long Bạch Khuynh bỗng sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, một cảm giác mềm lòng, hắn vén lên một góc da rắn có chút cứng nhắc, để khuôn mặt ấm áp của thiếu nữ dán lên lồng ngực của mình.
Đám đệ tử của Bạch thị ở ngoài rừng nhất định phải đợi được người, Bạch Khuynh mặc dù không có ra khỏi cửa Phủ Thành Chủ, nhưng hắn lại hiểu rõ mọi ngóc ngách trên Thiên Thượng Thành, làm xong những chuyện này, hắn không chút do dự đổi phương hướng khác, trực tiếp bay lên, bay thẳng về hướng phủ Thành Chủ.
So cự mãng che khuất cả bầu trời hôm đó, đương nhiên cảm giác tồn tại của thân thể Bạch Khuynh thấp hơn rất nhiều, cho đến khi đi vào phủ Thành Chủ, mới có thủ vệ vội vã chạy đến.
Mất tích vài ngày nay, phủ Thành Chủ vẫn ngay ngắn trật tự, Bạch Khuynh không nói gì thêm, ôm Đắc Kỷ đi thẳng đến chỗ ở của nàng, trong toàn bộ phủ Thành Chủ, chỉ có chỗ ở của Triệu Tuyết Tầm là trồng các loại hoa cỏ, bởi vì sở thích này của nàng được vô số hạ nhân ủng hộ, vì thế mà được trồng không ít hoa cỏ quý hiếm của hai phe Đại lục, được xây dựng mấy năm trước, tới bây giờ hương thơm đã bắt đầu lan tỏa.
Bạch Khuynh chỉ ghé qua nơi này mấy lần, chính là hôm đó... Sau đó, hắn có chút không được tự nhiên, nhưng khi ôm thiếu nữ trong lòng tay của hắn vẫn vẫn chặt theo bản năng, lần trước nàng không đáp ứng thành hôn cùng hắn, lần này có lẽ nàng càng sợ hắn hơn, nhưng lần này cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không để nàng rời đi nữa, đây là trách nhiệm, cũng là nhận định.
Không giống với người bình thường, yêu thú phần lớn đều rất chung thủy, đối với những con rắn chưa khai mở linh trí thì hắn không biết rõ,D!e^[email protected]/D0n. nhưng chính hắn, không muốn có nhiều phối ngẫu, nếu bản năng xà tính trong cơ thể hắn đã hai lần đều nhận định nàng, đủ để chứng minh nàng đối với hắn mà nói là vô cùng đặc biệt, nếu đã nhận định thì đó chính là nàng.
Lần này Đắc Kỷ tỉnh lại rất nhanh, Bạch Khuynh tự mình trị thương cho nàng, không chỉ không làm cho thân thể nàng xảy ra vấn đề, hơn nữa có lẽ bởi vì có chút nguyên nhân không thể nói, tu vi của nàng đang ở cảnh giới Huyền Giai cũng đã gia tăng một chút, đợi đến khi nội thương tốt hơn, tu vi của thân thể cũng đã đột phá địa giai tầng bảy.
Lúc nàng tỉnh lại, lập tức liền có thị nữ ân càn chu đáo tiến lên hỏi thăm, thái độ khác biệt một trời một vực so với lần trước, Đắc Kỷ đương nhiên tự hiểu, nhưng dựa theo đầu óc của Triệu Tuyết Tầm, nàng vẫn đè tay lên huyệt Thái dương, nhẹ giọng nói: "Ta đây là..."
"Đại tiểu thư, bên ngoài cũng đã truyền khắp, lần này ngài thật sự sẽ trở thành Thành chủ phu nhân !" Không đợi nàng nói hết lời, thị nữ đã nhỏ giọng kích động nói.
Đắc Kỷ không lên tiếng, ngừng một lúc, thị nữ kia hiển nhiên cũng phát giác mình có chút kích động quá mức , vội vàng đi rót một chén trà nóng cho Đắc Kỷ, thấy nàng uống từng ngụm nhỏ xong, mới không ngừng kể lại: "Ngài được Thành chủ ôm về, sau khi Thành chủ trở về chuyện thứ nhất chính là sai người đến trị ngoại thương cho ngài, sau đó là hạ lệnh chuẩn bị hôn sự, mấy ngày nay mỗi ngày Thành chủ đều sẽ đi qua một lần..."
Cục diện đáng buồn của Thiên Thượng Thành, cục diện đáng buồn của Thành Chủ, những hành động Bạch Khuynh làm mấy ngày nay, trong sự tưởng tượng phong phú của thị nữ, đã đạt tới trình độ “đốt lửa giỡn chư hầu” (chỉ tích của nàng Bao Tự).
Đắc Kỷ lại lộ ra vẻ mặt tái nhợt, nàng ngược lại dùng một loại kỹ xảo gần như là vụng về nói sang chuyện khác hỏi: "Ta nhớ được thời điểm tỷ thí, Bạch Vũ An bị nâng xuống, hắn đã tỉnh chưa?"
Thị nữ hiển nhiên cũng không nghĩ tới Đắc Kỷ sẽ hỏi cái này, chần chừ một lát, mới nói: "Tỉnh, Vũ An công tử hôm sau liền tỉnh, ngài ấy đợi ở ngoài rừng rất lâu, đại tiểu thư vừa về đến hắn liền tới thăm, nhưng chỉ đến một lần."
Còn cãi nhau một trận với Thành chủ...Lời này thị nữ không dám nói, nhưng luôn cảm thấy bộ dáng đỏ mắt giận dữ của Vũ An công tử ngày đó, đáng sợ cực kỳ.
Vì vậy vẻ mặt của Đắc Kỷ có một chút phức tạp, nhưng trong nháy mắt lại giống như là cái gì cũng đều không có phát sinh, chống tay muốn đứng dậy, thị nữ vội vàng đỡ nàng nằm lại, "Đại tiểu thư xương sườn của người gãy hai cái, mặc dù đã chữa trị gần như hồi phục rồi, nhưng mấy ngày này vẫn tốt nhất là đừng động, xương cốt mới liền lại rất dễ vỡ."
Thân thể võ giả cường kiện, huống chi thân thể này đã đột phá Địa giai lúc hôn mê, nhưng thị nữ vẫn vô cùng căng thẳng, coi nàng giống như được làm từ ngọc lưu ly.
Đắc Kỷ cũng không nói gì nữa, thị nữ vội vàng sai người đi bưng cháo đến, sau khi võ giả đến Huyền giai, trên cơ bản không cần ăn uống nữa, nhưng Triệu Tuyết Tầm lại không như vậy, tựa như là cố gắng muốn chứng minh mình không giống với những người trên Thiên Thượng Thành này, cuộc sống của nàng quả thực không giống một võ giả, càng giống như những người bình thường sinh hoạt tại Cấm Vũ Vực.
Sau khi ăn cháo xong, Đắc Kỷ liền nhắm mắt lại, thị nữ cẩn thận khép cửa lại giúp nàng, V384 đột nhiên nói: ‘Độ hảo cảm của Bạch Khuynh là năm mươi.”
Đắc Kỷ mở mắt ra, là một bộ dáng như cười mà như không, V384 nhìn thấy vậy trong lòng có chút không chắc chắn, nhưng vẫn không nén được hiếu kỳ trong đáy lòng, hỏi: “Kế hoạch của ngươi kế hoạch đến khi nào mới có thể bắt đầu? Chờ độ hảo cảm của Bạch Khuynh đầy sao?”
Đắc Kỷ không mở miệng, nhưng trong đầu óc lại dùng loại giọng nói không them đếm xỉa tới nó, từng chữ từng câu trả lời: "Không cần, hiện tại đã bắt đầu."
Tiếng của nàng vừa dứt, cửa sổ liền mở ra, một bóng dáng rơi xuống đất, cẩn thận đến bên giường, hắn tựa như không nghĩ tới Đắc Kỷ đã tỉnh, bước chân ngừng lại, quỳ một chân trên đất, mái tóc trắng hơi đục rủ xuống, hắn thấp giọng nói: "Bạch Kỳ không nên theo dõi đại tiểu thư, Bạch Kỳ có tội."
Đắc Kỷ từ từ ngồi dậy, mấy ngày nay được tĩnh dưỡng,dieen~ddan\lee^quy/dd0n^. sắc mặt của nàng mặc dù khổng thể được coi là đỏ thắm, nhưng ít ra không lộ ra quá nhiều bộ dáng tiều tụy, nàng lắc đầu: "Ta biết rõ ngươi sẽ đến nhìn ta."
Bạch Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Đắc Kỷ, sau đó trong đôi mắt liền ẩn chứa đầy ánh sáng nhu hòa cùng đau lòng, hắn tựa như muốn nói điều gì, há mồm, vẫn không nói gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút ngây ngốc hiếm có.
"Ngoài kia đang đồn gì về ta vậy?" Hắn không nói lời nào, Đắc Kỷ lại mở miệng, thần sắc vênh vang đắc ý trước giờ của Triệu Tuyết Tầm bị nàng làm ra vài phần khiến cho người ta đau lòng, nhìn qua chính là cố gắng tỏ ra kiêu căng.
Thần sắc này cho dù là người không quen biết nhìn thấy cũng sẽ đều phải mềm lòng huống chi là người ái mộ nàng với độ hảo cảm là 90 điểm, lập tức Bạch Kỳ càng thêm đau lòng, hắn lựa chọn ẩn dấu một chút, nói giọng khàn khàn: "Người ở bên ngoài đều rất ao ước hâm mộ đại tiểu thư... Thành chủ chỉ còn một chút nữa là có thể phi thăng, là võ giả có thiên phú ngàn năm mới có một, huống chi..."
Những lời còn lại đều bị chôn vùi ở trong giọt lệ đột nhiên rơi xuống từ đôi mắt thiếu nữ, Bạch Kỳ liền vội vàng tiến lên, dường như là vô thức duỗi tay, nhưng còn chưa chạm vào hốc mắt của thiếu nữ, hắn liền nhớ tới thể chất lạnh như bang của mình, muốn thu tay lại.
Đắc Kỷ đỏ hồng mắt nhào vào trong lòng hắn, sít sao ôm lấy bờ vai rắn chắc của hắn, mang theo một chút nức nở nói bên tai hắn: "Ta không muốn... Không muốn..."
Bạch Kỳ còn đang duy trì động tác duỗi tay, sững sờ, qua hồi lâu mới trấn an vỗ nhẹ sau lưng thiếu nữ, nhưng động tác nhỏ bé này, hắn cũng làm cực kỳ cứng ngắc.
"Bạch Kỳ, ngươi dẫn ta rời đi đi được không? Chúng ta bỏ trốn đi..." Đắc Kỷ khóc ròng nói: "Cuộc đời ta ở trong cái lồng giam này đã đủ rồi, ta tuyệt không muốn ở lại đây cả đời, người kia cũng đã là Nhân hoàng Thiên giai hai tầng, chờ đến khi hắn phi thăng rồi vậy ta thì sao..."
Bạch Kỳ chỉ là một tiểu tiểu hộ vệ, không nói có thể mang Dien*[email protected]*le*quy*d0n/ Thành chủ phu nhân tương lai chạy trốn hay không, cho dù vận khí của bọ họ tốt trốn thoát, chỉ sợ cuộc đời này cũng trốn không thoát khỏi sự truy lùng của Thiên Thượng Thành, Đắc Kỷ còn tốt, chỉ cần Bạch Khuynh còn một chút niệm tưởng đối với nàng, nàng liền không có việc gì, nhưng Bạch Kỳ...
Rõ ràng là lời nói ích kỷ tới cực điểm, nhưng trong đầu óc của Bạch Kỳ lúc này không có suy ngĩ dư thừa nào, toàn bộ đại não bị câu bỏ trốn kia tràn ngập, phản ứng đầu tiên của hắn là, đại tiểu thư biết rõ… biết rõ lòng ái mộ hèn mọn thật đáng buồn, xấu xa, chỉ có thể chôn sâu ở dưới đất của hắn, điều này khiến hắn vô thức trừng lớn hai mắt, nhưng chỉ sau một khắc, hắn liền phản ứng lại.
Bỏ trốn.
Đại tiểu thư nói, muốn bỏ trốn cùng hắn.
Bạch Kỳ sững sờ, đại tiểu thư biết rõ hắn ái mộ nàng, còn nói muốn hắn bỏ trốn cùng nàng, những lời còn lại hắn một câu đều không nghe thấy, tất cả tư duy chỉ có thể dùng để nhận thức hai chữ này.
Thiếu nữ đang khóc nức nở trong lòng nhìn qua có chút đáng thương, Bạch Kỳ nghĩ tới, tay liền không tự chủ được ôm trụ thắt lưng của nàng, một cái ôm đúng nghĩa.
"Được." Hắn thấp giọng nói ra, cho dù là tử lộ, có câu này đại tiểu thư đã đủ rồi.
Ngoài cửa, bóng dáng của Bạch Khuynh đứng ở đó không nhúc nhích, trong thần sắc của hắn cất chứa không biết bao nhiêu tâm tình, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, một hồi lâu sau mới xoay người rời đi.
Triệu Tuyết Tầm và Bạch Kỳ đều là Địa giai võ giả, Bạch Khuynh đến lại đi ở cửa, theo lý mà nói thì cả hai bọn họ ai cũng không phát hiện được, nhưng thần thức của Đắc Kỷ lại rõ ràng, có thể nói là nàng chọn đúng thời điểm này để nói những lời đó với Bạch Kỳ.
Thiếu chút nữa V384 đã bị nàng dọa đến tiểu ra quần, cho dù nó nghĩ thế nào, cũng không nghĩ tới kế hoạch của Đắc Kỷ lại là như vậy, chuyện này so với việc cắm sừng Bạch Khuynh ngay trước mặt có gì khác nhau? Nên biết vừa rồi nó vài lần cho rằng hắn sẽ xông tới trực tiếp giết người .
Đắc Kỷ lại thút thít ôm chặt bờ vai của Bạch Kỳ, trong đôi mắt của Triệu Tuyết Tầm, lộ ra một chút ánh sáng giảo hoạt không thuộc về nàng, rất đẹp, cũng rất... Không tim không phổi.
Nàng đã chơi đủ, tự nhiên muốn bắt đầu chơi người khác .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook