Đắc Kỷ
-
Chương 54: Nhìn lên Bạch Ngọc Kinh trên trời(1)
(Nguồn gốc của Bạch Ngọc Kinh:
Từ thuở Hỗn Độn sơ khai, từ trong hư vô tịch mịch xuất
hiện một khối ánh sáng Đại Linh Quang gọi là Thái Cực. Ánh sáng Thái Cực này lan tỏa, hình thành lưỡng nghi là hai khối Âm Quang cùng Dương Quang. Xung quanh khối Thái
Cực chí dương ấy là lớp thanh khí có tính chất gần giống với hư vô vậy, nhẹ nhàng thuần khiết, thanh tịnh vô cùng, đây chính là cõi Đại La Thiên.
Đại La Thiên này nằm ở tầng Hỗn Nguyên Thiên trong hệ thống Cửu Trùng Thiên. Cõi này có những lằn khí thanh nhẹ kết tụ lại thành các tòa kiến trúc toàn là màu trắng tinh
khôi, tạo nên một kinh đô tráng lệ tận thiện, tận mỹ gọi là Bạch Ngọc Kinh (đạo Phật gọi là Niết Bàn).
Bạch: Màu trắng, rõ ràng.
Ngọc: Loại đá quý có màu sáng bóng rất đẹp.
Kinh: Tòa nhà to lớn làm nơi thường ngự của Ðức Chí Tôn.
=> Bạch Ngọc Kinh là tòa nhà to lớn làm bằng ngọc trắng, ở tại trung tâm của Càn Khôn Vũ Trụ , là nơi thường ngự của Ðức Chí Tôn hay Ngọc Hoàng Thượng Ðế (Thầy).)
Lưu Doanh cũng đã quen với tính tình thỉnh thoảng lại làm nũng, tức giận của tiểu Hoàng Hậu, vuốt đầu nàng, ôm nàng đi đến cung điện, V384 cười đến phát nấc.
Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi đúng là lúc đang lớn, nhưng Trương Yên lại nhẹ đến mức Lưu Doanh chỉ cần một cái taycũng đã có thể ôm lên, đi một đoạn đường không ngắn, mặt không đỏ hơi thở không gấp, đặt nàng lên trên giường.
Xuân hạ giao mùa, thời tiết rất mát mẻ, Đắc Kỷ chỉ mặc hai lớp y phục thật mỏng, lúc ôm cổ Lưu Doanh liền tự mình cọ cọ một chút, lúc này cũng không kiêng kị, cởi bỏ thắt lưng, ném xuống đất, giương mắt liếc về phía Lưu Doanh một cái.
Cái nhìn này nửa mang vẻ quyến rũ, mà Trương Yên lại có một khuôn mặt tiên khí, trên mặt thoáng đỏ, đơn thuần và quyến rũ cùng tồn tại, huống chi nàng còn nửa dựa vào trên giường, quần áo cởi ra được một nửa, lại cứ giữ Lưu Doanh lại, hắn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xoay tầm mắt nói: "Ta còn có chút công vụ phải xử lý..."
Nói còn chưa dứt lời, Đắc Kỷ đã nâng tay đè chặt môi hắn, tựa như là có chút bất mãn nói: "Người còn nói, còn nói nữa con sẽ cắn người! Con chỉ muốn người giúp con ngủ, chờ con ngủ rồi người hãy đi!"
Lời này đúng là quá tùy hứng, nhưng Lưu Doanh chỉ bất đắc dĩ cười cười, cởi ngoại bào, treo lên cuối giường, nhưng cũng không có ý muốn đi ngủ, ngồi ở bên giường, cụp mắt nói với Đắc Kỷ: "Được rồi, mau ngủ đi."
Đúng là nam nhân không hiểu phong tình, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng không để Lưu Doanh luôn lẩn tránh như vậy được, Đắc Kỷ cởi thắt lưng, đưa tay ra cởi quần áo, Lưu Doanh quay mặt, một lát sau quay đầu lại, đã thấy Đát Kỷ chỉ còn áo sơ mi, nâng tay chống đầu nhìn hắn chằm chằm.
Chỉ mặc nguyên áo sơ mi, cũng không có gì khác biệt với không mặc gì, Lưu Doanh thậm chí có thể thấy rõ phía dưới lớp áo mỏng kia là đường cong hơi phập phồng, hắn vội vã đắp thêm chăn cho Đắc Kỷ, mới vừa mới đắp lên, Đắc Kỷ đã kéo ra, lười nhác nói: "Nóng."
Lưu Doanh cố gắng khiến cho ánh mắt của mình đứng đắn một chút, lại cầm chăn đắp lại cho Đắc Kỷ,[email protected]_ydoc miệng trách mắng: "Nóng cũng không được, việc này không hợp quy củ, ở trước mắt ta cũng không sao, nhưng nếu nội thị bước vào, nàng cũng như vậy hay sao?"
"Nhưng nơi này chỉ có chúng ta..." Đắc Kỷ dựa gần vào Lưu Doanh một chút, lời còn chưa nói hết, Lưu Doanh bỗng nhiên đứng dậy, dùng ống tay áo rộng thùng thình che kín hai mắt, liền muốn rời đi.
Đắc Kỷ thật sự không còn cách nào khác, nàng đi chân trần đuổi theo vài bước, một phen ôm lấy Lưu Doanh từ phía sau, Lưu Doanh sợ làm nàng bị thương, bước chân dừng lại, một hồi lâu sau, thấp giọng nói: "Ta cũng không phải là giận nàng, nhưng vừa rồi nàng thật sự là thiếu lễ độ."
"Phu thê ân ái là đạo lý hiển nhiên, tại sao lại là thiếu lễ độ?" Đắc Kỷ cơ hồ có chút đúng tình hợp lý phiền muộn nói ra.
Lưu Doanh quả thực như bị vật gì đó làm bỏng, cả người đều cứng ngắc, hơi thở của hắn cũng có chút không yên, thất thanh nói: "Những lời này là ai dạy nàng, có phải là mẫu hậu..."
Đắc Kỷ quay người Lưu Doanh lại, ôm eo hắn, ngửa mặt lên nhìn hắn, trong đôi mắt trong suốt mang theo vài phần ý xấu hổ cùng tức giận vì bị vạch trần, "Người quản là ai dạy con làm gì? Con cũng đã cập kê, không phải là tiểu hài tử nữa, làm sao có thể không thể hiểu?"
Lưu Doanh im lặng, Đắc Kỷ kiễng chân hôn lên môi hắn một cái, con mắt sáng long lanh nhìn hắn, "Cậu nói hứa hôn cho con một vị phu quân ngàn tốt vạn tốt, hiện tại phu quân không có, chỉ có cậu, nhưng con không muốn cậu, chỉ muốn phu quân, cậu chỉ có thể đem mình bồi thường cho con."
Giọng nói của thiếu nữ dịu dàng uyển chuyển, Lưu Doanh vô ý thức ôm lấy thắt lưng của nàng, lời nói vừa rồi không ngừng vang vọng trong đầu hắn, cách một tầng áo sơ mi thật mỏng, nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ dường như làm tay hắn nóng bỏng, hắn đột nhiên ý thức được, tiểu cô nương của hắn đã lớn.
Đắc Kỷ mở to hai mắt, kéo tay áo Lưu Doanh bước đi, Lưu Doanh sững sờ theo sát, bị đẩy ngã ở trên giường, hắn cơ hồ có chút mờ mịt nhìn thiếu nữ nửa ngồi ở trên bụng hắn, đưa tay cởi áo sơ mi.
Tay ngọc bị một bàn tay lớn có những vết chai cầm lấy, tiểu cô nương mở to hai mắt, vừa xấu hổ nhìn Lưu Doanh, tư thế tựa như nếu hắn dám cự tuyệt liền cắn chết hắn, zđ:;leeq_us.d0n, Lưu Doanh vén những sợi tóc lộn xộn trên trán nàng sang một bên, mắt phượng hơi khép, tựa như là thở dài tựa như là bất đắc dĩ nói: "Chuyện này là chuyện nam nhân nên làm."
Ánh mắt Đắc Kỷ lưu chuyển, liếc về phía V384 một cái, cười một tiếng, để cho Lưu Doanh cởi bỏ áo sơ mi thay nàng.
V384 và áo sơ mi bị ném xuống đất cùng nhau, vải vóc che hết đầu, nó mới vừa rồi còn cười đến nấc cục lập tức liền cười không nổi, tức giận đến dơ ngón tay giữa ở dưới áo sơ mi.
Đời này Đắc Kỷ đời sống đến tuổi Trương Yên qua đời, một tháng sau, Huệ Đế Lưu Doanh bệnh qua đời, bởi vì Đắc Kỷ chưa sinh dưỡng con cái vì thế Thiếu đế Lưu Cung lên ngôi như trong trí nhớ của Trương Yên, V384 thật sự bị kinh hãi, nó thắp nến cho Lưu Doanh nhiều lần như vậy, không nghĩ tới vị gia này mới là chuyên gia ăn cỏ gần hang.
Mọi chuyện trên thế gian này đều có định số, ví như Lưu Doanh là người bình thường, cho dù Đắc Kỷ cho dù có cố gắng thế nào cũng thể thay đổi mệnh số của hắn, nhưng Lưu Doanh là đế vương, long khí có thể khiến cho thần quỷ dễ dàng tránh xa, nhờ long khí che chở, tất cả mệnh số đều có thể sửa đổi, cũng giống như người làm nhiệm vụ luân hồi, những nhiệm vụ giả này dù ít dù nhiều đều có thể sửa đổi số mệnh với biên độ nhỏ, mà long khí thì hoàn toàn không có hạn chế.
Mặc dù so với phần lớn người, hơn 40 tuổi cũng coi như là người đoản mệnh, nhưng Đắc Kỷ là ai a! Có thể cùng Đắc Kỷ sớm chiều chung đụng nhiều năm như thế, quả thực là may mắn đến mức đi trên đường cũng bị ngươi ta đố kỵ đánh chết!
Trở lại không gian của hệ thống, chuyện thứ nhất V384 làm chính là tra xét tình hình chuyển thế của Lưu Doanh, nó sâu sắc cảm thấy vị gia này khả năng tiêu hao quá nhiều số mệnh, kiếp sau phải đi làm trâu làm ngựa. Nhưng nó vốn cho rằng Đắc Kỷ làm bạn cùng Lưu Doanh nhiều năm như thế, sẽ rất quan tâm chuyển thế của hắn, không nghĩ tới Đắc Kỷ chẳng hề hào hứng liếc về nó một cái, tiếp tục lật danh sách nhiệm vụ.
Nàng là thật sự rất thích Lưu Doanh, chỉ là kiếp này vui thích cũng chỉ được một kiếp, nàng so với ai khác đều hiểu, luân hồi chuyển thế, người cũng đã không phải là người kia, đi qua đã là quá khứ, vĩnh viễn sẽ không quay trở về.
V384 hăng say tra xét cả buổi, mới nhớ tới chính mình đã đi quá xa chuyện chính, toàn bộ hệ thống lập tức tinh thần sa sút như không có WIFI, lập tức liền bị một trận số liệu nhiệm vụ truyền đến, Đắc Kỷ đã chọn lựa xong thế giới tiếp theo.
Kỳ thật hiện tại nó cũng đã có chút hiểu rõ mục đích của Đắc Kỷ, hồ yêu lấy tình nhập đạo, cho nên cho dù tu vi đã đạt tới, cũng nhất định không thể nhanh cóng ngộ ra được để phi thăng, vào đời rèn luyện cho dù có như thế nào thì nếu ngộ ra được là một niềm vui ngoài ý muốn, đối với Đắc Kỷ mà nói đây không phải là nhiệm vụ, mà là tinh luyện tâm tình.
Thế giới lần này Đắc Kỷ chọn lựa là một loại thế giới cao cấp cùng lọai với Tu tiên giới, chỉ là ở thế giới này con người không tu Tiên Thuật mà tu Võ Đạo, xưng là võ giả. Toàn bộ thế giới cao cấp này DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn bị Cấm Vũ Vực chia ra thành hai nửa là Thiên Khải đại lục và Thiên Nguyên đại lục, ở hai đại lục này đẳng cấp của võ giả được phân chia vô cùng nghiêm khắc thành bốn giai đoạn lần lượt là Thiên- Địa- Huyền- Hoàng, trong đó lại được phân thành bảy tầng, trong bảy tầng này lại phân thành ba tiểu cảnh giới là Linh Sinh, Thiến Thành và Nhập Vi.
Nữ tử ban bố nhiệm vụ tên là Triệu Tuyết Tầm, là một Huyền giai bốn tầng Nhập Vi cảnh võ giả, nàng không phải là người của Thiên Khải đại lục, cũng không phải là người của Thiên Nguyên đại lục, mà đến từ một nơi gọi Thiên Thượng Thành.
Tên như nghĩa, Thiên Thượng Thành được xây lơ lửng, chiếm giữ ở phía trên Cấm Vũ Vực, Cấm Vũ Vực là nơi sinh trưởng của vô số thiên tài địa bảo có thể mang đến vô vàn thiên tài địa bảo cho võ giả, nhưng cho dù là Thiên giai hay Hoàng giai đi đến Cấm Vũ Vực, đều sẽ bị áp chế xuống còn một nửa sức lực, huống chi Cấm Vũ Vực thuộc sở hữu của Thiên Thượng Thành.
Thiên Thượng Thành linh khí sung túc, con người ở chỗ đó vừa sinh ra đã có tu vi Huyền giai, võ lực Địa giai lại vô số kể, ở thế giới này tuổi thọ của võ giả cũng liên quan đến tu vi, sinh ra ở Thiên Thượng Thành, ít nhất cũng có tuổi thọ ngàn năm.
Nhưng trên đời này vốn dĩ không có bữa trưa nào miễn phí, người của hai đại lục không thể đi đến Cấm Vũ Vực cũng như người của Thiên Thượng Thành cũng không thể rời khỏi Cấm Vũ Vực. Được linh khí tinh khiết tuyệt đối của Thiên Thượng Thành sinh dựng từ khi thai nghén, người của Thiên Thượng Thành không thể sinh hoạt bình thường khi ở trên đại lục, đi ra khỏi Thiên Thượng Thành cùng lắm là tu vi bị áp chế, nhưng khi ra khỏi Cấm Vũ Vực, đó chính là thật sự đi tìm chết.
Với tu vi của Triệu Tuyết Tầm nếu ở trên hai đại lục thì tuyệt đối là một võ giả cao cấp, nhưng ở Thiên Thượng Thành cho dù là một đứa trẻ mới sinh ra tu vi cũng đã là huyền giai, huống chi nàng còn được Thành Chủ Phủ thu dưỡng lớn lên.
Thiên Thượng Thành xuất hiện từ khi nào đã không có ai biết rõ, chỉ biết là từ khi Thiên Thượng Thành xuất hiện thì hai đại lục đã có nhận thức chung rằng Thiên Thượng Thành thành chủ là họ Bạch, Bạch thị thế gia đã xuất hiện bốn vị Thiên Đế Thiên giai một tầng Nhập Vi cảnh, sau khi Thiên Đế đắc đạo phi thăng, chỉ để lại cho hậu thế một Bạch thị chí tôn huyết thống, cho nên Bạch thị thế gia được xưng là Trường Sinh thế gia.
Triệu Tuyết Tầm được thành chủ đời trước mang về thu dưỡng từ trong Cấm Vũ Vực, từ một bé gái mồ côi ven đường biến thành đại tiểu thư của Trường Sinh thế gia, thực lực và địa vị không ai sánh bằng vì vậy mà tính cách của nàng được nuông chiều quá sinh hư, nàng không thích ở Thiên Thượng Thành, thường xuyên đi ra ngoài đến Cấm Vũ Vực, chơi đùa cùng với những võ giả cấp thấp mạo hiểm đến Cấm Vũ Vực.
Thời điểm Đắc Kỷ mở hai mắt ra, nhiệt độ trên môi hơi lạnh một chút, lui về phía sau một bước, đối diện với khuôn mặt của một thiếu niên đang cười xấu xa, khuôn mặt của thiếu niên kia vô cùng tuấn tú, ánh mắt khinh bạc, thấy nàng không nói lời nào, liền cười nói: "Đại tiểu thư, nếu không để cho hộ vệ của ngươi buông ra Dung Dung, thì ngoại trừ hôn ngươi, ta còn có biện pháp khác."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không kiềm chế được của thiếu niên kia, một luồng hận ý khổng lồ xông lên tận óc,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Đắc Kỷ mở to hai mắt, xem lại ký ức của Triệu Tuyết Tầm một cái, khóe môi đột nhiên cong cong.
Triệu Tuyết Tầm được thành chủ đời trước thu dưỡng, địa vị ở Trường Sinh thế gia phi phàm, nơi nào được gặp loại tuấn mỹ vô lại vô liêm sỉ như thế này? Vì thế bị “ăn” đến sít sao cũng chính là chuyện thường tình, vì hắn lại không tiếc lấy trộm chí bảo của Trường Sinh thế gia là Bạch Ngọc Lưu Ly Châu.
Triệu Tuyết Tầm cho là vì cứu tính mạng người yêu mình, đâu ai biết hết thảy đều là cái bẫy, người mà thiếu niên này yêu chính là thiên chi tộc nữ- người mà mấy năm trước bị Trường Sinh thế gia đuổi ra khỏi Thiên Thượng Thành, hắn lừa nàng trộm Bạch Ngọc Lưu Ly Châu không phải vì cứu mạng, mà là vì đẩy nàng vào chỗ không đường về.
Triệu Tuyết Tầm được nuông chiều, lại có một vị huynh trưởng vô cùng yêu sủng nàng, nguyên bản Triệu Tuyết Tầm chỉ lấy trộm Bạch Ngọc Lưu Ly Châu cũng không đến nỗi mất mạng, nhưng nàng không biết, huyết thống của Trường Sinh thế gia là âm hàn, mấy đời đều dựa vào Bạch Ngọc Lưu Ly Châu để điều trị hàn chứng của đệ tử trong tộc, nàng tin vào lời nói dối của người yêu, không chỉ trộm lấy chí bảo, còn thay bằng một viên Băng ngọc tủy ngàn năm, khiến cho hơn mười vị chính tông đệ tử chết bất đắc kỳ tử, vì thế nàng chỉ có con đường chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook