Đắc Kỷ
Chương 52: Lại nói đến chuyện nhà Hán (9)

Trường An tháng tư, mưa phùn như thoi đưa. Đêm trước Cung yến, tất cả các gia vương đã đến đầy đủ.

Tiên đế xây dựng nhà nước mô phỏng theo thời nhà Chu, vì phong vương cho các con, đáng tiếc hơn phân nửa số họ đều chỉ mang danh bên ngoài, gia vương gần như không có thực quyền, chỉ cần một ý chỉ Trường An ban xuống, không có người dám không nghe.

Lúc Lưu Doanh hồi cung gặp vài thân thích của Lữ Hậu thần sắc vội vã, trong đó có hai người rất quen mặt, đã từng gặp trong cấm quân, hắn khẽ ngẩn ra một cái, trong lòng lập tức hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra. Trở lại tẩm điện, chợt nghe bẩm báo, nói rằng Đại vương* Lưu Hằng bệnh nặng.
*Chữ Đại trong phong hào của Lưu Hằng mang nghĩa thay thế, thời đại, khác với chữ đại mang nghĩa to lớn

Người đến bẩm báo là cung nhân trước đây được phái đi hầu hạ Lưu Hằng, thoạt nhìn có chút chỉnh tề, trên mặt mang theo thần sắc lo lắng không chút nào che giấu, liên tục khấu đầu, "Đêm hôm qua Đại vương bị bệnh, uống thuốc y quan đưa tới cũng không thấy tốt lên, vừa rồi thượng thổ hạ tả, thần chí cũng trở nên mơ hồ, Bạc Cơ nương nương sai nô tỳ bẩm báo bệ hạ, cung yến buổi chiều..."

Lưu Doanh có chút mệt mỏi đè lên huyệt Thái dương, đang muốn đáp ứng, Bạch Chỉ đã thấp giọng nói: "Không bằng hỏi ý kiến thái hậu một chút."

Cung nhân quỳ phía dưới cũng nghe thấy lời này, trên mặt cứng lại, vội vàng nói: "Bạc Cơ nương nương nói, chờ bệnh của Đại vương tốt lên, nhất định sẽ tự mình thỉnh tội với Bệ hạ và Thái hậu!"

Lưu Doanh không có quá nhiều ấn tượng với Lưu Hằng, Phụ hoàng sủng ái nhất là Thích phu nhân,[email protected] vì thế người có thể uy hiếp vị trí Thái tử chỉ có Như Ý, đối với những vị huynh đệ còn lại cũng chỉ có vị thứ trưởng huynh Lưu Phì là hắn còn quen thuộc vài phần, nước Đại ở phía bắc chỉ là một nước nhỏ, thế lại yếu, người đệ đệ này trước giờ vẫn luôn mềm yếu sợ phiền phức...

Cung nhân kia thấy trên mặt Lưu Doanh đã hòa hoãn lại, trong lòng vui mừng, nhưng không đợi nàng nói chuyện, Lưu Doanh liền trầm giọng nói: "Cung yến vừa là sinh nhật trẫm, cũng là để tế Phụ hoàng, gia vương không thể thiếu ai cả, Tứ đệ bệnh nặng, vậy thì nâng đi, nếu như Bạc Cơ có chuyện gì, không ngại thì khi nhập tịch hãy nói cho mẫu hậu nghe."

"Bệ hạ..." Cung nhân không dám tin trợn to hai mắt, Lưu Doanh lại không lại thèm nhìn nàng, khẽ đè lên ấn đường, khiến người ta dẫn cung nhân kia đi.

Lúc Đắc Kỷ tiến cung liền phát hiện có một chút không thích hợp, cũng không nói cái khác, không khí trong cung xác thực nhìn không ra chỗ nào bất thường, chỉ là trực giác của nàng bén nhạy, có thể phát giác được một cỗ sát khí không nhỏ lúc ẩn lúc hiện.

Xem lại ký ức của Trương Yên, đúng thật là có xảy ra chuyện, tiên đế coi trọng thứ trưởng tử Lưu Phì, trong số các chư vương thì hắn được ban cho nhiều Thái ấp nhất, Lữ Hậu muốn giết chết hắn ngay trong Cung yến, nhưng bị Lưu Doanh phát giác, đổi rượu với Lưu Phì, Lữ Hậu sợ ngộ sát Lưu Doanh, vì thế nên buông tha Lưu Phì.

Nhưng mà hiện giờ cỗ sát khí này cực kỳ nồng đậm, trong nội tâm Đắc Kỷ thoáng đã hiểu rõ, quả nhiên đi đến hành lang gấp khúc, liền bị dẫn đi tới một con đường khác, Lỗ Nguyên Công chúa không hiểu, nhỏ giọng hỏi thăm cung nhân không có kết quả, khẩn trương nắm tay Đắc Kỷ càng chặt.

Đi hết hành lang gấp khúc, Bạch Chỉ cười mỉn đứng đợi ở dưới bậc thang,d, zđ:;leeq_us.d0n thi lễ một cái, nói: "Thái hậu sai đến thay y phục giúp công chúa, bệ hạ cũng nói, hôm nay cung yến bày ngoài trời, tháng tư vẫn còn lạnh, các tiểu thư có thể đến cung Vị Ương chờ, chờ khi tiệc xong công chúa lại đến đón cô nương."

Lỗ Nguyên công chúa vô ý thức nắm thật chặt khăn trong tay, nhưng khi nhìn sang Đắc Kỷ lại cố vẽ ra một nụ cười tươi tắn, thấp giọng nói: "Không có việc gì, trước tiên ở chỗ này chờ mẫu thân, mẫu thân xong sớm, sẽ tới đón con hồi phủ."

Đắc Kỷ tựa như không phát giác được gì cả, nhu thuận đáp một tiếng, Lỗ Nguyên công chúa căng thẳng thay nàng sửa sang lại vạt áo một cái, hạ thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không được đi ra, ngoan ngoãn ở cung Vị Ương chờ mẫu thân."

Tiểu cô nương nghiêm túc gật đầu, tựa hồ là ở đáp ứng một chuyệt vô cùng quan trọng, Lỗ Nguyên công chúa cho dù đã đoán được một chút, tâm tình trầm trọng, vẫn nhịn không được từ ái cười một tiếng, đưa tay sờ đầu Đắc Kỷ.

Bạch Chỉ phân phó cung nhân sau lưng mang Lỗ Nguyên công chúa đi thay quần áo, chính mình chính lại mang Đắc Kỷ tránh ánh mắt của mọi người, đi đến tẩm điện của Lưu Doanh.

Bên trong Tẩm chỉ có lác đác vài cung nhân biết vâng lời, Bạch Chỉ nhẹ nhàng nói với Đắc Kỷ: "Bệ hạ nói để cô nương chờ Công chúa ở chỗ này, có chuyện gì có thể phân phó các nàng đi làm."

Đắc Kỷ liếc qua cách bài trí trong cung thất, cũng không khác nhiều so với lúc nàng đi, tựa như sợ nàng đói bụng, [email protected]_ydocn trên bàn bày biện trái cây và thức ăn rất phong phú, trừ những thứ đó ra, thì chính là căn phòng kế dựng tạm ban đầu đã không thấy.

Bạch Chỉ cho rằng nàng đang lo lắng, vội vàng nói: "Hôm nay có lẽ Công chúa sẽ rời chỗ sớm một chút, cô nương không cần lo lắng, những người này đều sẽ ở lại ở chỗ này với cô nương."

Đắc Kỷ gật gật đầu, nhưng cũng không có động đến thức ăn trên bàn, tìm vị trí ngồi xuống, nâng sách của Lưu Doanh lên xem.

Nếu đổi lại, cho dù là bất cứ người nào, cũng sẽ không ở tẩm cung của đế vương tự tại đến vậy, Bạch Chỉ chợt nhớ tới những Cung phi đã từng ở lại Tẩm điện những ngày qua, không có người nào có khí độ bằng vị tiểu cô nương trước mắt này.

Khi màn đêm phủ xuống, gian ngoài đột nhiên mưa một trận to, mưa đánh vào trên mái ngói của cung Vị Ương, phát ra những tiếng vang nhỏ, Đắc Kỷ chưa từng quên những lời Bạch Chỉ vừa nói, cung yến là ở ngoài trời, ngừng trong chốc lát, lại hỏi: "Mưa lớn như vậy, cung yến không phải sẽ tan sớm hơn sao?"

"Cô nương lại nói đùa " mặt Bạch Chỉ không đổi sắc, nói: "Hôm nay chính là tế Cao Tổ, gia vương cùng tụ họp, nào có đạo lý tan tiệc trước thời gian, nếu như cô nương chờ có chút sốt ruột, không bằng nghỉ ngơi trước, chờ Công chúa đến , nô tỳ lại gọi ngài."

Đắc Kỷ mở to hai mắt, nhìn Bạch Chỉ, đột nhiên cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ ngây thơ, "Là chúng ta cùng sốt ruột, vậy ta vào ngủ một giấc, nếu mẫu thân đến, tỷ tỷ phải đánh thức ta nha."

Bạch Chỉ không để lại dấu vết thở phào nhẹ nhõm, thay y phục giúp Đắc Kỷ, sau đó để lại hai cung nhân hầu hạ bên ngoài, liền mang người rời đi .

V384 càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, kề tai nói nhỏ với Đắc Kỷ: “Sao ta cứ cảm thấy sẽ gặp chuyện không may nhỉ,;;ddl,,qd.. lẽ nào hôm nay không chỉ giết mình Lưu Phì, mà còn muốn tất cả con cháu của Lưu thị đều chôn cùng?

Đắc Kỷ không đáp lời, V384 tự dọa mình sợ hết hồn, lại nói: “Nguyên bản không phải là Lưu Doanh có thể cứu Lưu Phì sao, cho dù cứu thêm vài người, cũng là hữu kinh vô hiểm mới đúng, dù sao Thái hậu...”

Đắc Kỷ đang nằm ôm chăn, đột nhiên cười một tiếng, V384 bị nàng cười đến sợ hãi, vừa muốn nói, liền nghe nàng nhẹ giọng nói: "Nếu như vẫn còn đi theo quỹ đạo cũ, vậy thì cái này nhiệm vụ không làm nữa, không có ý nghĩa."

V384 trầm mặc một chút, đột nhiên không muốn nói nữa, Đắc Kỷ cũng không nói thêm lời, lẳng lặng ôm chăn, tóc đen xõa xuống, nhắm đôi mắt mang vài phần lãnh ý lại.

Tiếng mưa rơi ngừng lại một lúc, rồi lại dần dần lớn lên, đệm chăn ấm áp khô ráo đắp ở trên người, cũng khiến cho người ta có cảm giác buồn ngủ, Đắc Kỷ mới nhắm mắt lại không bao lâu, gian ngoài liền truyền đến vài câu đối đáp, lập tức có tiếng Lưu Doanh nửa mang theo men say gầm lên: "Cút! Đều cút cho trẫm!"

Tiếng cung nhân thỉnh tội xa dần, màn trúc của nội điện rầm một tiếng bị vén lên, trên khuôn mặt trắng nõn, thanh tú của Lưu Doanh còn dính một vài vết máu, trong mắt đã hiện ra men say, đến giày cũng đều không cởi, đổ xuống giường.

Chóp mũi của Đắc Kỷ khẽ động động, đôi môi đỏ mọng lập tức khẽ nhếch, đưa tay nhẹ nhàng đẩy bả vai của Lưu Doanh, "Cậu, cậu?"

Lưu Doanh không có động tĩnh gì, trong miệng mơ hồ nhắc tới cái gì, Đắc Kỷ dựa vào gần hơn một chút, còn không nghe rõ, bên tai hạ xuống một nụ hôn nóng ướt, nàng mở to hai mắt, duỗi tay đẩy Lưu Doanh ra, lập tức liền bị nam nhân mang theo men say mông lung áp chế ở dưới thân.

"Chết , đều chết hết rồi..." Trên mặt Lưu Doanh ửng hồng, thấp giọng nở nụ cười: "Cũng chỉ còn lại một mình Trẫm, chỉ còn lại một mình Trẫm, Trẫm là thiên tử, thiên hạ đều là của Trẫm ..."

Đắc Kỷ giương mắt, nửa mang mị ý quan sát Lưu Doanh, một hồi lâu, mới tựa như hài lòng híp mắt, ngọc thủ nhẹ giơ lên, tựa như là khước từ ấn lên ngực Lưu Doanh, lập tức cổ tay bị một lục lớn nắm lấy, ấn lên đỉnh đầu, lập tức hôn môi như mưa rơi xuống.

Tháng đầu hạ quần áo mỏng, đột nhiên thanh âm thanh thúy vang lên ở trong cung thất trống trải, cùng với tiếng lẩm bẩm của nam nhân có men say không chịu nổi, những tiếng khóc uyển chuyển, giống như đổ dầu vào lửa, càng không thể thu thập.

Tiếng mưa rơi dần dần thành lớn, Bạch Chỉ đỡ Lỗ Nguyên công chúa sắc mặt tái nhợt đi trên hành lang gấp khúc của cung Vị Ương, thỉnh thoảng thấp giọng trấn an vài câu, Lỗ Nguyên công chúa đi đứng như nhũn ra, tất cả cung nhân phía sau nàng đều cúi đầu, trên mặt đầy vẻ sợ hãi chưa mất đi.

"Mẫu hậu nàng cũng quá..." Giọng nói của Lỗ Nguyên công chúa cũng đều phát run, "May mắn bệ hạ không để A Yên nhìn thấy, may mắn, may mắn..."

Bạch Chỉ nhẹ nói: "Bệ hạ vốn dĩ không muốn cho công chúa tiến cung, nhưng lại sợ làm vậy sẽ không giống thật, sẽ khiến cho người ta hoài nghi, sẽ xảy ra chuyện."

Đến bây giờ Lỗ Nguyên công chúa cũng chưa trở lại bình thường được, nghe vậy đều muốn khóc ra thành tiếng, nói: "Ta có thể cũng không dám tiến cung lần nữa, ánh mắt vừa rồi của Tứ đệ..."

Nàng càng nói càng sợ, một tay ôm ngực, hốc mắt quả thật có chút đỏ lên, Bạch Chỉ liên tục an ủi, khuyên nhủ: "Công chúa cũng đừng thương tâm, đợi lát nữa nếu cô nương nhìn thấy, lại bị dọa sợ."

Lỗ Nguyên công chúa vừa những lời này, vội vàng lau khóe mắt một cái, hôm nay nàng thật sự là bị dọa hỏng, mẫu hậu muốn giết vài vị thứ huynh đệ nàng không phản đối, nhưng nói miệng và nhìn tận mắt cảnh giết người là hai chuyện khác nhau, càng đừng nói tới đệ đệ trước giờ vẫn luôn nhân từ lương thiện còn tự mình rút kiếm giết một người hộ vệ, máu liền văng lên bàn trước mặt nàng.

Bạch Chỉ đỡ Lỗ Nguyên công chúa một bên dụ dỗ một bên đi đến tẩm điện của Lưu Doanh, xa xa đã thấy cung nhân mình để lại hầu hạ rụt lại đầu quỳ ở ngoài điện, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng vô cùng hồi hộp.

"Bạch chỉ tỷ tỷ" cung nhân mặt trắng bệch nói : "Bệ hạ say rượu, không cho nô tì hầu hạ thay quần áo, nô tì nghe thấy bên trong, bên trong tựa hồ có tiếng khóc..."

Lỗ Nguyên công chúa là chính mắt nhìn thấy đệ đệ nhà mình một thân men say rút kiếm rời khỏi chỗ, cuộc đời này của Yên Nhi cũng chưa từng gặp qua trận chiến như thế này, nếu để cho nàng nhìn thấy, không biết sẽ bị dọa thành cái dạng gì, lập tức liền đều bất chấp quy củ đi thẳng đến trong tẩm điện, cho dù Bạch Chỉ kéo thế nào cũng không được, ngược lại chính mình bị nửa mang theo tiến vào tẩm điện.

Ở ngoài tẩm điện có thể nghe thấy tiếng vang nho nhỏ, càng đi vào trong, tiếng khóc càng là rõ ràng, Lỗ Nguyên công chúa gấp đến độ nâng váy bước đi vào cung phòng, lập tức, cả người đều cứng ngắc ở trước màn trúc.

Bạch chỉ thật vất vả đuổi theo, còn không có thở một cái, vô ý thức nhìn về phía sau màn trúc, sắc mặt xoát một cái liền trắng bệch.

Cách một tầng màn trúc, loáng thoáng có thể nhìn thấy lụa trắng rách rơi đầy đất, vẻ say chuếnh choáng và thở dốc bị tiếng khóc khàn khàn che giấu giờ phút này không chút nào bị che lấp ở trong cung thất, trên giường, hai bóng người đè lên nhau.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương