Đặc Điển Xà Quý Phi
-
Chương 3
Thế gian biến hóa lớn vô cùng, Miêu hoàng thượng cảm giác mình theo không kịp sự biến hóa của thế gian, nam nam nữ nữ già trẻ lớn bé trang điểm hoàn toàn cũng biến dạng, y nhìn cái gì cũng ngạc nhiên, nhưng vì giữ gìn vẻ mặt tôn nghiêm nên mắt vẫn nhìn thẳng, chỉ có dư quang của khóe mắt hiếu kỳ liếc bốn phía nhìn kiến trúc cùng với ngựa xe như nước.
Xà quý phi không chút nào bị sự vật thế gian muôn hình muôn vẻ ảnh hưởng, nó đem kiếm bỏ vào vỏ kiếm trên lưng rồi đi theo sát Miêu Hoàng thượng, làm một ám vệ yên tĩnh không làm người khác chú ý.
Uông Nghĩa Thăng dẫn tất cả lên trên xe công cộng.
Hiện tại không phải giờ cao điểm nên trên xe buýt có không ít chỗ ngồi, hắn tìm một vị trí nửa ngồi nửa quỳ ngồi xuống, Miêu Hoàng thượng ra dáng oai vệ mà lười biếng nằm xuống, Xà quý phi ở bên cạnh thủ hộ cho y.
Miêu Vương gia dĩ nhiên là ở vị trí chuyên dành cho y là trên đầu Uông Nghĩa Thăng, chỉ có điều từ ngồi đã biến thành nằm, dáng vẻ lười biếng giống Miêu Hoàng thượng như đúc, quả nhiên là thân huynh đệ.
Khi xe công cộng đến trạm, Uông Nghĩa Thăng vừa xuống xe liền âm thầm không cho người chú ý hiện ra nguyên hình, phía sau Miêu Hoàng thượng và Xà quý phi vẫn còn ẩn hình.
Ở tiểu khu Uông Nghĩa nổi tiếng là một chú chó thông minh, có thể giúp cho cô chủ mua điểm tâm, chủ nhân mua thức ăn có thể giúp đỡ xách thức ăn, lúc có chuyển phát nhanh thì chỉ cần bảo an lên tiếng là tiểu Uông có giúp chuyển phát nhanh, hắn có thể giúp những chủ nhân không có ở nhà nhận chuyển phát nhanh chuyện này cũng đã không có gì ngạc nhiên.
Hiện tại chủ nhân của nó lại nuôi thêm một con mèo nhỏ, nó ra ngoài sẽ mang theo con mèo nhỏ này khi ở nhà thì con mèo cũng ở nhà với nó, có lúc mọi người sẽ phát hiện con mèo nhỏ bất đắc dĩ bị con chó ngậm tha ra ngoài.
Vì lẽ đó, khi bảo an nhìn thấy trên đầu Uông Nghĩa Thăng có Miêu Vương gia đang nhìn mình chằm chằm thì cũng không cảm thấy kinh ngạc chỉ nói: “Tiểu Uông có chuyển phát nhanh.”
Vừa nghe đến hai chữ “Chuyển phát nhanh”, không chỉ Uông Nghĩa Thăng con mắt sáng lên mà con mắt của Miêu Vương gia cũng lòe lòe toả sáng, ngửa mặt lên mừng rỡ nhìn chằm chằm bảo an.
“Meow.. meo.!” Chuyển phát nhanh của bản vương rốt cục cũng đã đến!
Bảo an đem một cái hộp màu đen đóng gói cẩn thận đưa cho Uông Nghĩa Thăng, Uông Nghĩa Thăng cắn vào một góc của túi liền đi, Miêu Vương gia nằm nhoài trên đầu Uông Nghĩa Thăng con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phần chuyển phát nhanh này.
“Về nhà nhanh lên rồi cùng xem.” Miêu Vương gia ngữ khí tràn ngập chờ mong.
Uông Nghĩa Thăng vừa định gật đầu, chợt nhớ tới phía sau còn có một con mèo và một con rắn, Miêu Vương gia lập tức nhận ra được Uông Nghĩa Thăng thân thể xuất hiện một chút cứng ngắc, y lập tức nghĩ đến hiện tại Miêu Hoàng thượng và Xà quý phi muốn cùng bọn họ ở mấy ngày.
Miêu Hoàng thượng và Xà quý phi đồng dạng cũng nhìn cái hộp chuyển phát nhanh kia.
Meow, bên trong hình như là thứ tốt, nhưng Tiểu Cửu thật giống không muốn cùng thân ca ca chia sẻ, trái lại chỉ muốn cùng một con chó chia sẻ thứ tốt, Miêu Hoàng thượng mất hứng nghĩ, móng vuốt của y lại ngứa ngáy thật muốn xé cái hộp đóng gói nhìn bên trong đến cùng là vật gì tốt.
Mãi cho đến khi Uông Nghĩa Thăng và Miêu Vương gia vào trong nhà của chủ nhân Miêu hoàng thượng vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp chuyển phát nhanh không khỏi ẩn giấu sự hiếu kỳ trong đôi mắt.
Miêu Vương gia và Uông Nghĩa Thăng không chú ý tới trong đáy mắt của Miêu Hoàng thượng ẩn giấu hiếu kỳ, Uông Nghĩa Thăng cẩn thận mà đem hộp chuyển phát nhanh đặt ở sô pha trên khay trà.
Miêu Hoàng thượng giả vờ giả vịt ở nhà trọ không lớn của người độc thân dò xét một vòng, phòng ngủ và phòng khách nối liền nhau, giường và tủ đầu giường làm bằng gỗ, gối hình chữ nhật và ga trải giường hình những bông hoa nhỏ, ghế sofa bằng da màu đen cũng được bao bằng một lớp vải hình bông hoa nhỏ giống ga trải giường, hai cái gối ôm in hình phim hoạt hình, một cái gối đã bị Miêu Vương gia chiếm lĩnh, cạnh bên sôfa là một pháo đài to lớn dành cho thú cưng ngủ, sau đó chính là phòng vệ sinh riêng, dùng cửa kính pha lê ngăn cách với nhà bếp.
Sau khi Miêu Hoàng thượng dò xét xong thì nhảy lên sô pha, tự động tự phát chiếm lĩnh một cái ôm gối khác, y đứng trên gối ôm thử đạp mấy phát, phát hiện phi thường mềm mại hơn nữa co dãn không tồi, lập tức ngã xuống, cảm giác dưới thân mềm mại thực sự quá thoải mái.
Xà quý phi lưng đeo kiếm tỉ mỉ đem cả nhà trọ kiểm tra một lần, phát hiện mọi thứ xung quanh rất an toàn mới trở về trước sô pha, nó thấy Miêu hoàng thượng nằm nhoài trên gối ôm liền leo lên trên sô pha, chiếm cứ một chỗ bên cạnh Miêu Hoàng thượng.
Sôfa chỉ chứa được hai người ngồi hiện tại thì có hai con miêu một con rắn nằm úp sấp, thân thể Uông Nghĩa Thăng cao lớn như vậy nên không thể chen vào nên hắn dứt khoát nằm ở trên sàn nhà, mắt nhìn hai miêu một xà trên ghế sofa.
Gian phòng trở nên yên lặng, ngay cả âm thanh gió thổi ngoài cửa sổ chúng nó cũng nghe được rõ ràng. Miêu Hoàng thượng híp mắt lại vẻ mặt lười biếng, Xà quý phi dùng con mắt màu lục bích quan sát Uông Nghĩa Thăng, trước sau đối với Miêu Hoàng thượng vẫn không yên lòng, nó lo lắng Miêu Hoàng thượng đột nhiên lại vồ tới cắn Uông Nghĩa Thăng.
Uông Nghĩa Thăng nằm rạp xuống bò đến trước người Miêu Vương gia, ngẩng đầu, cằm gối lên sô pha, cái mũi như muốn đụng tới chóp mũi của Miêu Vương gia trong miệng phát ra nhẹ nhàng tiếng gào gừ, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không nói ra được.
Miêu Vương gia bĩu môi, hô hấp dồn dập mà run run, nhấc chân chỉ chỉ vào nhà bếp. Uông Nghĩa Thăng lập tức đứng lên, lắc cái đuôi to đi vào nhà bếp, mở ra tủ bát, lấy ra một hộp đồ hộp cá ngừ ca-li, một túi thức ăn cho mèo và một túi bánh khô, còn có một túi nhỏ thịt heo, một túi nhỏ bánh hình đuôi cá cùng với một túi bánh hình đuôi tôm hùm.
Uông Nghĩa Thăng ngồi thẳng lên, đem cái rổ nhựa lấy xuống, sau đó mới lấy từng túi đồ ăn vặt bỏ vào bên trong rổ cuối cùng mới đem cá ngừ ca-li đóng hộp ném vào bên trong.
Sau đó, hắn cắn vào rổ muốn nâng lên, thế nhưng cái rổ bằng nhựa quá mềm mà đồ bỏ vào lại quá nhiều nên cái rổ loạng choà loạng choạng muốn nứt ra, Uông Nghĩa Thăng không thể làm gì khác hơn là kéo cái rổ, một đường kéo dài tới trước sô pha lại cẩn thận từng li từng tí một ngậm lấy bình trà mà rót trà.
Cá ngừ ca-li đóng hộp cùng đồ ăn vặt đều là đóng gói chân không, Miêu Hoàng thượng tuy rằng ngửi không thấy mùi vị, thế nhưng vừa nhìn bao bì đóng gói thấy hình cả đàn cá liền biết bên trong là cái gì.
Miêu Hoàng thượng không tự chủ được chuyển động lỗ tai, nhưng vẻ mặt không chút biến sắc.
Thấy hoàng huynh còn ở giả vờ rụt rè, Miêu Vương gia động đậy đuôi hướng tủ lạnh chỉ chỉ, Uông Nghĩa Thăng tiếp tục lắc đuôi to đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một hộp giữ tươi thực phẩm.
Trong hộp tràn đầy tôm đã được tẩm ướp bằng gừng hành hoa tiêu bát giác tỏa ra mùi hương tinh tế, những con tôm màu hồng thấm gia vị trở nên trong suốt chỉ nhìn của khiến người thèm ăn nhỏ dãi, mèo càng không nhịn được, hơn nữa mỗi con tôm đều có cái đầu rất lớn, tràn đầy đều là thịt.
Miêu Hoàng thượng “Rầm rầm” một tiếng nuốt nước miếng, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào những con tôm, tôm thật lớn thật nhiều thịt a! Meowe.. gào gào… Không phải trẫm không rụt rè, là tôm quá to lớn.
Miêu Vương gia đắc ý nhếch đuôi lên, từ cái chuông trên cổ lấy ra một túi thức ăn mà nhân loại ngu xuẩn làm đồ ăn vặt. Y đổ ra tràn đầy một mân lớn là cá được chiên vàng, mà những con cá này đều là cá nhỏ ra hơn nữa không có áo bột bên ngoài nhưng mỗi con cá vàng đều được chiên vàng óng ánh tỏa ra mùi tiêu nồng đậm.
“Meow.. gào —— “
Miêu Hoàng thượng vừa nghe tới mùi cá là như quên đi đệ đệ trước mặt, toàn bộ đầu đều vùi vào trong cái mâm, đầy đầu chỉ còn dư lại một chữ: Cá! Cá! Cá!
Vừa thấy cá là không còn giữ được hình tượng đế vương cao quý thô bạo uy nghiêm, Miêu Hoàng thượng làm cho Xà quý phi khá là bất đắc dĩ, lặng lẽ nắm chóp đuôi che lại con mắt, không đành lòng nhìn thấy Miêu Hoàng thượng trở nên thất thố.
Thân là một con mèo, Miêu Vương gia đương nhiên biết nhược điểm của mèo, quyết định giải quyết hoàng huynh duy nhất của mình vốn là việc nhỏ như con thỏ.
Uông Nghĩa Thăng hóa thành hình người, ăn mặc như phàm nhân hiện tại, hắn đơn giản mặc một cái áo sơ mi trắng phối với quần jean. Áo sơ mi trắng bó sát người, một thân cơ bắp cũng không giấu được, lồng ngực có thể rõ ràng nhìn thấy hình dạng cơ ngực no đủ, da dẻ màu đồng cổ khỏe mạnh trơn bóng, gương mặt anh tuấn phối hợp với kiểu tóc ngắn có vẻ trung hậu thành thật.
Hắn nửa quỳ ở trên sàn nhà, cầm lấy túi đồ ăn vặt xé ra nắm một đầu túi đóng gói đem thức ăn vặt đưa tới trước mặt Miêu Vương gia. Miêu Vương gia không làm bộ làm tịch há mồm cắn đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nhàn nhã ve vẩy cái đuôi, tư thái vừa thanh nhã vừa thích ý, phi thường hưởng thụ Uông Nghĩa Thăng phục vụ.
Uông Nghĩa Thăng đút Miêu Vương gia ăn vặt xong, lại bắt đầu bóc vỏ tôm.
Miêu hoàng thượng quay đầu, liếc mắt liền thấy hộp chuyển phát nhanh rồi nhìn thấy trước mình mình Miêu Vương gia đang ăn thịt tôm, y vội vã chen vào để đầu mình gần đầu Miêu Vương gia một cái cắn vào thịt tôm, mùi vị thịt tôm tươi mới ở trong miệng Miêu hoàng thượng lan tỏa ra ăn một lần là lại muốn ăn thêm nữa.
Miêu Hoàng thượng không chút khách khí cùng Miêu Vương gia chen chung một cái ôm gối đối với Miêu Vương gia nói: “Nói cẩu nô tài của đệ lột tôm nhanh lên một chút, trẫm còn không ăn đủ.”
Miêu Vương gia nhìn Miêu Hoàng thượng, lại nhìn Uông Nghĩa Thăng, nhấc chân đẩy Miêu Hoàng thượng ra nói: “Không được, hắn là cẩu của bản vương, chỉ có thể hầu hạ bản vương, huynh muốn ăn tôm thịt thì kêu Xà Tị lột cho ăn.”
Miêu Hoàng thượng không ngờ bị đẩy hướng về Xà Tị, Xà Tị vội vã dùng đuôi rắn quấn lấy Miêu Hoàng thượng.
Miêu Hoàng thượng tàn bạo mà trừng mắt nhìn về phía Uông Nghĩa Thăng, tất cả mọi chuyện đều là con chó này sai, trước đây đệ đệ có cái gì cũng sẽ cùng y chia sẻ, hiện tại có con chó này kẻ làm ca ca như y đều xếp sau tên cẩu kia.
Cho dù Uông Nghĩa Thăng có tố chất tâm lý mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi Miêu huynh trưởng như thế mà trừng hắn, hắn cùng Miêu Vương gia hiện tại là người yêu, không thể để cho người thân Vương gia đối với hắn lưu lại ấn tượng xấu, lột được một con tôm hắn do dự suy nghĩ có nên đưa cho Miêu Hoàng thượng hay không.
Xà quý phi không chút nào bị sự vật thế gian muôn hình muôn vẻ ảnh hưởng, nó đem kiếm bỏ vào vỏ kiếm trên lưng rồi đi theo sát Miêu Hoàng thượng, làm một ám vệ yên tĩnh không làm người khác chú ý.
Uông Nghĩa Thăng dẫn tất cả lên trên xe công cộng.
Hiện tại không phải giờ cao điểm nên trên xe buýt có không ít chỗ ngồi, hắn tìm một vị trí nửa ngồi nửa quỳ ngồi xuống, Miêu Hoàng thượng ra dáng oai vệ mà lười biếng nằm xuống, Xà quý phi ở bên cạnh thủ hộ cho y.
Miêu Vương gia dĩ nhiên là ở vị trí chuyên dành cho y là trên đầu Uông Nghĩa Thăng, chỉ có điều từ ngồi đã biến thành nằm, dáng vẻ lười biếng giống Miêu Hoàng thượng như đúc, quả nhiên là thân huynh đệ.
Khi xe công cộng đến trạm, Uông Nghĩa Thăng vừa xuống xe liền âm thầm không cho người chú ý hiện ra nguyên hình, phía sau Miêu Hoàng thượng và Xà quý phi vẫn còn ẩn hình.
Ở tiểu khu Uông Nghĩa nổi tiếng là một chú chó thông minh, có thể giúp cho cô chủ mua điểm tâm, chủ nhân mua thức ăn có thể giúp đỡ xách thức ăn, lúc có chuyển phát nhanh thì chỉ cần bảo an lên tiếng là tiểu Uông có giúp chuyển phát nhanh, hắn có thể giúp những chủ nhân không có ở nhà nhận chuyển phát nhanh chuyện này cũng đã không có gì ngạc nhiên.
Hiện tại chủ nhân của nó lại nuôi thêm một con mèo nhỏ, nó ra ngoài sẽ mang theo con mèo nhỏ này khi ở nhà thì con mèo cũng ở nhà với nó, có lúc mọi người sẽ phát hiện con mèo nhỏ bất đắc dĩ bị con chó ngậm tha ra ngoài.
Vì lẽ đó, khi bảo an nhìn thấy trên đầu Uông Nghĩa Thăng có Miêu Vương gia đang nhìn mình chằm chằm thì cũng không cảm thấy kinh ngạc chỉ nói: “Tiểu Uông có chuyển phát nhanh.”
Vừa nghe đến hai chữ “Chuyển phát nhanh”, không chỉ Uông Nghĩa Thăng con mắt sáng lên mà con mắt của Miêu Vương gia cũng lòe lòe toả sáng, ngửa mặt lên mừng rỡ nhìn chằm chằm bảo an.
“Meow.. meo.!” Chuyển phát nhanh của bản vương rốt cục cũng đã đến!
Bảo an đem một cái hộp màu đen đóng gói cẩn thận đưa cho Uông Nghĩa Thăng, Uông Nghĩa Thăng cắn vào một góc của túi liền đi, Miêu Vương gia nằm nhoài trên đầu Uông Nghĩa Thăng con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phần chuyển phát nhanh này.
“Về nhà nhanh lên rồi cùng xem.” Miêu Vương gia ngữ khí tràn ngập chờ mong.
Uông Nghĩa Thăng vừa định gật đầu, chợt nhớ tới phía sau còn có một con mèo và một con rắn, Miêu Vương gia lập tức nhận ra được Uông Nghĩa Thăng thân thể xuất hiện một chút cứng ngắc, y lập tức nghĩ đến hiện tại Miêu Hoàng thượng và Xà quý phi muốn cùng bọn họ ở mấy ngày.
Miêu Hoàng thượng và Xà quý phi đồng dạng cũng nhìn cái hộp chuyển phát nhanh kia.
Meow, bên trong hình như là thứ tốt, nhưng Tiểu Cửu thật giống không muốn cùng thân ca ca chia sẻ, trái lại chỉ muốn cùng một con chó chia sẻ thứ tốt, Miêu Hoàng thượng mất hứng nghĩ, móng vuốt của y lại ngứa ngáy thật muốn xé cái hộp đóng gói nhìn bên trong đến cùng là vật gì tốt.
Mãi cho đến khi Uông Nghĩa Thăng và Miêu Vương gia vào trong nhà của chủ nhân Miêu hoàng thượng vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp chuyển phát nhanh không khỏi ẩn giấu sự hiếu kỳ trong đôi mắt.
Miêu Vương gia và Uông Nghĩa Thăng không chú ý tới trong đáy mắt của Miêu Hoàng thượng ẩn giấu hiếu kỳ, Uông Nghĩa Thăng cẩn thận mà đem hộp chuyển phát nhanh đặt ở sô pha trên khay trà.
Miêu Hoàng thượng giả vờ giả vịt ở nhà trọ không lớn của người độc thân dò xét một vòng, phòng ngủ và phòng khách nối liền nhau, giường và tủ đầu giường làm bằng gỗ, gối hình chữ nhật và ga trải giường hình những bông hoa nhỏ, ghế sofa bằng da màu đen cũng được bao bằng một lớp vải hình bông hoa nhỏ giống ga trải giường, hai cái gối ôm in hình phim hoạt hình, một cái gối đã bị Miêu Vương gia chiếm lĩnh, cạnh bên sôfa là một pháo đài to lớn dành cho thú cưng ngủ, sau đó chính là phòng vệ sinh riêng, dùng cửa kính pha lê ngăn cách với nhà bếp.
Sau khi Miêu Hoàng thượng dò xét xong thì nhảy lên sô pha, tự động tự phát chiếm lĩnh một cái ôm gối khác, y đứng trên gối ôm thử đạp mấy phát, phát hiện phi thường mềm mại hơn nữa co dãn không tồi, lập tức ngã xuống, cảm giác dưới thân mềm mại thực sự quá thoải mái.
Xà quý phi lưng đeo kiếm tỉ mỉ đem cả nhà trọ kiểm tra một lần, phát hiện mọi thứ xung quanh rất an toàn mới trở về trước sô pha, nó thấy Miêu hoàng thượng nằm nhoài trên gối ôm liền leo lên trên sô pha, chiếm cứ một chỗ bên cạnh Miêu Hoàng thượng.
Sôfa chỉ chứa được hai người ngồi hiện tại thì có hai con miêu một con rắn nằm úp sấp, thân thể Uông Nghĩa Thăng cao lớn như vậy nên không thể chen vào nên hắn dứt khoát nằm ở trên sàn nhà, mắt nhìn hai miêu một xà trên ghế sofa.
Gian phòng trở nên yên lặng, ngay cả âm thanh gió thổi ngoài cửa sổ chúng nó cũng nghe được rõ ràng. Miêu Hoàng thượng híp mắt lại vẻ mặt lười biếng, Xà quý phi dùng con mắt màu lục bích quan sát Uông Nghĩa Thăng, trước sau đối với Miêu Hoàng thượng vẫn không yên lòng, nó lo lắng Miêu Hoàng thượng đột nhiên lại vồ tới cắn Uông Nghĩa Thăng.
Uông Nghĩa Thăng nằm rạp xuống bò đến trước người Miêu Vương gia, ngẩng đầu, cằm gối lên sô pha, cái mũi như muốn đụng tới chóp mũi của Miêu Vương gia trong miệng phát ra nhẹ nhàng tiếng gào gừ, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không nói ra được.
Miêu Vương gia bĩu môi, hô hấp dồn dập mà run run, nhấc chân chỉ chỉ vào nhà bếp. Uông Nghĩa Thăng lập tức đứng lên, lắc cái đuôi to đi vào nhà bếp, mở ra tủ bát, lấy ra một hộp đồ hộp cá ngừ ca-li, một túi thức ăn cho mèo và một túi bánh khô, còn có một túi nhỏ thịt heo, một túi nhỏ bánh hình đuôi cá cùng với một túi bánh hình đuôi tôm hùm.
Uông Nghĩa Thăng ngồi thẳng lên, đem cái rổ nhựa lấy xuống, sau đó mới lấy từng túi đồ ăn vặt bỏ vào bên trong rổ cuối cùng mới đem cá ngừ ca-li đóng hộp ném vào bên trong.
Sau đó, hắn cắn vào rổ muốn nâng lên, thế nhưng cái rổ bằng nhựa quá mềm mà đồ bỏ vào lại quá nhiều nên cái rổ loạng choà loạng choạng muốn nứt ra, Uông Nghĩa Thăng không thể làm gì khác hơn là kéo cái rổ, một đường kéo dài tới trước sô pha lại cẩn thận từng li từng tí một ngậm lấy bình trà mà rót trà.
Cá ngừ ca-li đóng hộp cùng đồ ăn vặt đều là đóng gói chân không, Miêu Hoàng thượng tuy rằng ngửi không thấy mùi vị, thế nhưng vừa nhìn bao bì đóng gói thấy hình cả đàn cá liền biết bên trong là cái gì.
Miêu Hoàng thượng không tự chủ được chuyển động lỗ tai, nhưng vẻ mặt không chút biến sắc.
Thấy hoàng huynh còn ở giả vờ rụt rè, Miêu Vương gia động đậy đuôi hướng tủ lạnh chỉ chỉ, Uông Nghĩa Thăng tiếp tục lắc đuôi to đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một hộp giữ tươi thực phẩm.
Trong hộp tràn đầy tôm đã được tẩm ướp bằng gừng hành hoa tiêu bát giác tỏa ra mùi hương tinh tế, những con tôm màu hồng thấm gia vị trở nên trong suốt chỉ nhìn của khiến người thèm ăn nhỏ dãi, mèo càng không nhịn được, hơn nữa mỗi con tôm đều có cái đầu rất lớn, tràn đầy đều là thịt.
Miêu Hoàng thượng “Rầm rầm” một tiếng nuốt nước miếng, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào những con tôm, tôm thật lớn thật nhiều thịt a! Meowe.. gào gào… Không phải trẫm không rụt rè, là tôm quá to lớn.
Miêu Vương gia đắc ý nhếch đuôi lên, từ cái chuông trên cổ lấy ra một túi thức ăn mà nhân loại ngu xuẩn làm đồ ăn vặt. Y đổ ra tràn đầy một mân lớn là cá được chiên vàng, mà những con cá này đều là cá nhỏ ra hơn nữa không có áo bột bên ngoài nhưng mỗi con cá vàng đều được chiên vàng óng ánh tỏa ra mùi tiêu nồng đậm.
“Meow.. gào —— “
Miêu Hoàng thượng vừa nghe tới mùi cá là như quên đi đệ đệ trước mặt, toàn bộ đầu đều vùi vào trong cái mâm, đầy đầu chỉ còn dư lại một chữ: Cá! Cá! Cá!
Vừa thấy cá là không còn giữ được hình tượng đế vương cao quý thô bạo uy nghiêm, Miêu Hoàng thượng làm cho Xà quý phi khá là bất đắc dĩ, lặng lẽ nắm chóp đuôi che lại con mắt, không đành lòng nhìn thấy Miêu Hoàng thượng trở nên thất thố.
Thân là một con mèo, Miêu Vương gia đương nhiên biết nhược điểm của mèo, quyết định giải quyết hoàng huynh duy nhất của mình vốn là việc nhỏ như con thỏ.
Uông Nghĩa Thăng hóa thành hình người, ăn mặc như phàm nhân hiện tại, hắn đơn giản mặc một cái áo sơ mi trắng phối với quần jean. Áo sơ mi trắng bó sát người, một thân cơ bắp cũng không giấu được, lồng ngực có thể rõ ràng nhìn thấy hình dạng cơ ngực no đủ, da dẻ màu đồng cổ khỏe mạnh trơn bóng, gương mặt anh tuấn phối hợp với kiểu tóc ngắn có vẻ trung hậu thành thật.
Hắn nửa quỳ ở trên sàn nhà, cầm lấy túi đồ ăn vặt xé ra nắm một đầu túi đóng gói đem thức ăn vặt đưa tới trước mặt Miêu Vương gia. Miêu Vương gia không làm bộ làm tịch há mồm cắn đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nhàn nhã ve vẩy cái đuôi, tư thái vừa thanh nhã vừa thích ý, phi thường hưởng thụ Uông Nghĩa Thăng phục vụ.
Uông Nghĩa Thăng đút Miêu Vương gia ăn vặt xong, lại bắt đầu bóc vỏ tôm.
Miêu hoàng thượng quay đầu, liếc mắt liền thấy hộp chuyển phát nhanh rồi nhìn thấy trước mình mình Miêu Vương gia đang ăn thịt tôm, y vội vã chen vào để đầu mình gần đầu Miêu Vương gia một cái cắn vào thịt tôm, mùi vị thịt tôm tươi mới ở trong miệng Miêu hoàng thượng lan tỏa ra ăn một lần là lại muốn ăn thêm nữa.
Miêu Hoàng thượng không chút khách khí cùng Miêu Vương gia chen chung một cái ôm gối đối với Miêu Vương gia nói: “Nói cẩu nô tài của đệ lột tôm nhanh lên một chút, trẫm còn không ăn đủ.”
Miêu Vương gia nhìn Miêu Hoàng thượng, lại nhìn Uông Nghĩa Thăng, nhấc chân đẩy Miêu Hoàng thượng ra nói: “Không được, hắn là cẩu của bản vương, chỉ có thể hầu hạ bản vương, huynh muốn ăn tôm thịt thì kêu Xà Tị lột cho ăn.”
Miêu Hoàng thượng không ngờ bị đẩy hướng về Xà Tị, Xà Tị vội vã dùng đuôi rắn quấn lấy Miêu Hoàng thượng.
Miêu Hoàng thượng tàn bạo mà trừng mắt nhìn về phía Uông Nghĩa Thăng, tất cả mọi chuyện đều là con chó này sai, trước đây đệ đệ có cái gì cũng sẽ cùng y chia sẻ, hiện tại có con chó này kẻ làm ca ca như y đều xếp sau tên cẩu kia.
Cho dù Uông Nghĩa Thăng có tố chất tâm lý mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi Miêu huynh trưởng như thế mà trừng hắn, hắn cùng Miêu Vương gia hiện tại là người yêu, không thể để cho người thân Vương gia đối với hắn lưu lại ấn tượng xấu, lột được một con tôm hắn do dự suy nghĩ có nên đưa cho Miêu Hoàng thượng hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook