Đặc Công Xuất Ngũ
-
Chương 62: Tình địch
Cũng may mà Hạng Quân phản ứng nhanh nên mới bắt kịp chiếc túi sách đang sắp rơi xuống đất, nhưng mà ngay ở trước chỗ đông người như thế này mà bị một người đàn bà sỉ nhục như vậy, thì cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, điều này đối với Hạng Quân, một người lúc nào cũng được người khác tươi cười, nịnh bợ thì chẳng khác nào tiếng sét giữa trời xanh, không thể chấp nhận được.
Hạng Quân cứ tưởng rằng, Lục Tử Hồng sau khi nghe mình giải thích thì sẽ lập tức hiểu ngay cho mình, và cũng không bao giờ đối xử với mình thô lỗ như vậy cả, anh ta không thể hiểu được cơn giận dữ của Lục Tử Hồng đến từ đâu nữa, Hạng Quân đã quen nàng được hơn mười năm rồi, Lục Tử Hồng là một người đàn bà lạnh lùng đến độ làm cho người ta phải rợn tóc gáy, cho dù là khi mới khởi nghiệp bị thất bại ê chề, nhưng nàng ta luôn chế ngự được cảm xúc bột phát của mình, chưa bao giờ phát tiết sự tức giận trong người ra cả.
Lẽ nào nguyên nhân là do người đàn ông đó sao? Phụ nữ sau khi mất đi trái tim của mình, thì rất hay có những thay đổi bất ngờ và to lớn, có lẽ Lục Tử Hồng cũng là một trong số những người đó, tên tình địch đó khi còn sống thì mình đã hoàn toàn thất bại trước hắn rồi, vậy mà không ngờ hắn chết đi rồi mà oan hồn vẫn lởn vởn không chịu buông tha nàng, lại còn làm cho người đàn bà của mình trở nên bạo lực, nóng nảy, ghê gớm hơn trước.
Nhưng dù sao thì mình cũng đầu tư tình cảm tận hơn mười năm rồi, Lục Tử Hồng tức giận với mình, thì mình cũng nên nhịn, chuyện xảy ra giữa con trai và con gái vốn đã tồn tại ba chữ không bình đẳng rồi.
"Tử Hồng! Đừng tức giận như vậy, anh chỉ là vì em nên mới như vậy mà thôi!" Hạng Quân đúng là cũng có hơi chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng phong độ, hắn vuốt vuốt lại những chỗ nhàu nhĩ trên bộ vest đắt tiền của mình, rồi nói: "Lẽ nào em không thích chiếc áo Tố Sa Y này sao?"
Trong mắt của Lục Tử Hồng thì gã đàn ông này chẳng qua cũng chỉ là đang đóng kịch trước mặt mình mà thôi, hắn đã phá hỏng hết kế hoạch của mình, giờ lại còn ở đây giả vờ đóng vai người tốt, còn mình chẳng đời nào không dưng tự nhiên tiếp nhận món quà gần bốn ngàn vạn nhân dân tệ như vậy, đối với như trí óc làm ăn của Hạng Quân lẽ nào cũng không biết sự thật này sao? Có lẽ đúng là gã ta đang làm trò thật!
Nhưng, Lục Tử Hồng lại không hiểu về đàn ông nhiều lắm, người đàn ông càng thông minh thì khi yêu lại càng ngố, ví dụ như Hạng Quân, tuy hắn rất có đầu óc kinh doanh, nhưng lại không biết lợi dụng bộ óc kinh doanh của mình ra mà phán đoán tình hình, hắn không biết mục đích mua chiếc áo Tố Y Sa của Lục Tử Hồng là gì. Hắn cản bản là không nhìn ra được mục đích của người phụ nữ muốn mua chiếc Tố Y Sa này, hắn ước đoán đó là do nàng thích nó nên mới hét giá như vậy, nên hắn cũng không hề suy nghĩ mà hét giá cao hơn, hắn mới đầu nghĩ rằng kế hoạch của mình cũng không tồi, nhưng không ngờ hành động của hắn làm cho quan hệ của hai người vốn đã lạnh nhạt giờ lại càng trở nên gay gắt hơn, dường như đến cả làm một người bạn xã giao cũng không thể nữa rồi.
"Đúng là tôi thích chiếc áo Tố Sa Y này, và tôi cũng rất muốn mua nó!" Lục Tử Hồng chầm chậm mở miệng nói, nàng liếc mắt về chiếc túi sách trên tay của Hạng Quân rồi lại nói với giọng bất cần: "Nhưng tôi cũng không nghèo đến mức phải để người khác bỏ tiền ra mua tặng mình như vậy!"
Lục Tử Hồng mới đầu dự định thư giãn tinh thần rồi lại tập trung vào sự nghiệp, để quên đi mối tình khắc cốt ghi tâm của mình, nhưng ai ngờ cô vừa mới ra trận đã bị đánh bại, mà người đánh bại cô không ai khác lại chính là người bạn khá tốt của mình, cuối cùng sau bao nhiêu ngày bị ức chế, cô cũng có cái cớ để phát tác hết ra ngoài, cũng không còn tâm trí đâu mà đi suy nghĩ xem bên trong có một sự hiểu lầm nào hay không nữa.
Hạng Quân thì cảm thấy chạnh lòng vô cùng, hắn ta đã tiêu tốn một khoản tiền lớn như vậy thế mà chỉ đổi lại được mấy lời châm trọc của Lục Tử Hồng, tuy rằng hắn cũng thuộc vào hàng đại gia, nhưng so với Lục Tử Hồng thì vẫn còn kém một bậc, đàn ông chịu ngang hàng với đàn bà đã là khó chịu lắm rồi, vậy mà hắn còn kém hơn Lục Tử Hồng nữa, do vậy bộ mặt của hắn lúc này có hơi chút ửng đỏ ngượng ngùng.
Xung quanh đấy cũng có khá nhiều người đang theo dõi trò vui, làm cho con tim vốn rất bình tĩnh của Hạng Quân cũng cảm thấy xao động, hắn vội vàng giải thích: "Tử Hồng, anh làm gì có ý đó đâu, mục đích của anh đơn giản lắm, sinh nhật của em cũng sắp đến rồi, đây chính là quà sinh nhật anh muốn tặng cho em, mong em hãy nhận lấy nó!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Hạng Quân lần này cũng có ý thức hơn lần trước nhiều, hắn không hề đưa chiếc túi xách ra, mà quan sát sắc mặt của Lục Tử Hồng xem thế nào, hắn biết Lục Tử Hồng chưa chắc đã tin tưởng hắn, nên để tránh khỏi lần thứ hai bị quăng túi vào mặt, hắn quyết định không dám đưa liều như lần đầu nữa.
"Xin lỗi! Hạng tổng giám đốc cứ giữ lấy quà của mình đi! Tôi không dám nhận đâu!" Lông mày của Lục Tử Hồng hơi cau lại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy chua chát, bao năm nay, cô nhận biết bao nhiêu là quà sinh nhật rồi, với thân phận của cô thì chỉ cần tổ chức một bữa tiệc, thì sẽ có thể dễ dàng thu được tiền mừng lên đến cả nghìn vạn nhân dân tệ cũng chẳng khó khăn gì, nhưng cái mà cô cần thì chỉ là một món quà sinh nhật rẻ tiền nhưng tràn đầy ý nghĩa ở trong đó mà thôi. Giờ đây, cô không thể nhận được những món quà sinh nhật như vậy nữa rồi, người đã không còn rồi thì lấy đâu ra quà nữa!
Ánh mắt của Lục Tử Hồng lúc này bỗng nhiên giận dữ, Hạng Quân không phải là không biết thói quen của mình, hắn ta còn trông thấy mười một món quà sinh nhật nhỏ nhoi tượng trưng tình yêu nồng cháy mà lại ấm áp của cô, vậy mà hôm nay lại tặng cho cô chiếc áo Tố Sa Y, rõ ràng là có ý muốn chiếm một chỗ trong trái tim của cô, nhưng thực lòng hắn không hề xứng đáng một chút nào.
Nếu so về tiền bạc thì Lục Tử Hồng nhiều hơn Hạng Quân rất nhiều, cần gì phải chờ hắn hào phóng mua đồ tặng mình chứ, ngoài ra giá trị món quà nằm ở ý nghĩa chứ không phải là giá cả, cô vô cùng trân trọng những món quà mà người ấy đã tặng cô, nếu như muốn đem ra định giá, thì nó cũng chỉ đáng vài trăm nhân dân tệ là cùng, nhưng trong trái tim của Lục Tử Hồng thì nó còn có giá trị hơn gấp bội lần chiếc áo Tố Y Sa kia, đừng nói giá nó là bốn ngàn vạn nhân dân tệ, cho dù nó là bốn tỉ nhân dân tệ đi chăng nữa, cũng chẳng thể nào so sánh được những món quà rẻ tiền kia.
Hạng Quân lúc này cũng đã cuống hết cả lên rồi, hắn vừa nói dứt lời thì mới biết mình đã lỡ lời, mấy năm nay Hạng Quân ngày đêm suy nghĩ chuẩn bị món quà sinh nhật cho Tử Hồng, nhưng đều bị từ chối, bốn năm trước thì hắn cũng đã buông xuôi rồi, vì Tử Hồng chỉ nhận quà sinh nhật của người đó mà thôi, lúc này đưa ra lý do vừa nói chẳng khác nào động đến vết thương lòng của Tử Hồng, Hạng Quân càng nghĩ càng thấy mình dại dột, không sáng suốt chút nào.
"Tử Hồng! Chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện được không? Anh nghĩ chúng ta có nhiều chuyện hiểu nhầm quá rồi!" Hạng Quân thấy người vây quanh đây càng lúc càng đông, cho dù hắn đã cố kìm nén cảm xúc của mình, nhưng cũng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Hạng Quân từ trước đến nay chưa bao giờ phải hạ mình đi cầu cạnh người khác như thế này, hồi trước hắn có làm vậy thì cũng chỉ là lúc có hai người riêng với nhau thôi, còn ở trước mặt người lạ thì hắn lại là một thương gia lạnh lùng sắt đá, cho dù đối với thủ hạ của mình cũng vô cùng nghiêm khắc. Hạng Quân còn chưa có vụ scandal tình ái đình đám nào cả, vậy mà bây giờ hắn vì theo đuổi một người phụ nữ mà mè nheo với nàng ta trước mặt bàn dân thiên hạ, chuyện này mà để bọn thủ hạ biết được thì thật là mất mặt.
Sĩ diện, trong mắt của tất cả đàn ông trên thế giới là một thứ vô cùng quan trọng.
"Tôi nghĩ là tôi không có thời gian!" Lục Tử Hồng quay đầu sang bên Diệp Phong, rồi nói tiếp: "Hạng Quân! Anh có để ý thấy bạn tôi đã đợi lâu lắm rồi không?"
Ơ…Sao lại lôi kéo mình vào chuyện này làm gì? Diệp Phong không ngờ mình lại bị lôi kéo vào chuyện ân oán tình thù này, hắn rất muốn trốn tránh không muốn tham dự vào chút nào.
Hạng Quân cứ tưởng rằng gã đàn ông này chẳng qua là một trợ lý kiêm tài xế của Lục Tử Hồng mà thôi, vậy mà không ngờ rằng Tử Hồng lại dùng hai từ bạn tôi với hắn, Hạng Quân máu sôi sùng sục, lẽ nào hắn nỗ lực theo đuổi Tử Hồng bao nhiêu năm nay lại không bằng được tên viên chức nhỏ nhoi này?
Trong cơn tức giận, giọng nói của hắn vô cùng khó chịu: "Lẽ nào chúng ta không phải là bạn của nhau sao?"
"Anh nghĩ thế sao?" Lục Tử Hồng cười nhạt, sau đó quay người đi vào nhà hàng: "Diệp Phong! Chúng ta đi ăn thôi!"
Ờ….Diêp Phong đáp lên một tiếng, sau đó bước theo sau Tử Hồng, hắn không hề để ý thấy sau lưng mình gã đàn ông nho nhã kia đang bừng bừng lửa giận, ánh mắt ghen tị của Hạng Quân gằm ghè như một viên đạn nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Thu lúc này thầm thở dài, lắc lắc đầu than thầm trong bụng, biết mình không thể nào tránh khỏi chuyện bị lôi kéo vào cuộc ân oán tình cừu này, hắn vốn cũng chẳng có quan hệ mật thiết gì với Lục Tử Hồng cả, nhưng lần này thì coi như xong rồi, hắn bây giờ biến thành tình địch của người đàn ông kia rồi, nếu như hắn bị Hạng Quân trả thù, thì đúng là oan quá!
Theo suy đoán của hắn, thì e rằng hắn đang giáp mặt với một tai họa khó lường, hắn chỉ mong rằng lúc đó hắn có thể dễ dàng trở tay chống đỡ, có những chuyện mà phiền phức hơn cả chuyện giết người rất là nhiều.
Nhìn theo hình bóng của hai người sát vai đi bên nhau, Hạng Quân bùng bùng lửa giận, ghen tị, phẫn nộ, căm hận tất cả mọi thứ đều hội tụ vào cùng một chỗ, mười hai năm trước, hắn đã chịu thua một tên công nhân viên chức tầm thường, vậy mà hôm nay hắn cũng thua một tên nhãi nhép vô danh tiểu tốt, nhưng lần này hắn không giống với lần trước tuân thủ luật chơi nữa, có lẽ mấy cái thủ đoạn dùng trong thương trường mà đem ra áp dụng trong chuyện tình cảm cũng khá công hiệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook