Đặc Công Xuất Ngũ
-
Chương 313: Thẳng thắn
Tiêu Chi Hạo ở bên trong cũng khó xử, lúc trước đã hứa với con gái cho dù làm gì cũng phải để ý, không ai biết sẽ biến thành dạng này, hắn cũng không dám đắc tội với Diệp Phong, muốn giải vây, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể ở một bên bưng chén rượu, vừa lẳng lặng quan sát.
"Mỗi người đều có lựu chọn của mình, anh không cần phải nghĩ cho mọi người." Tiêu Hiểu hiện tại mới bình tĩnh, nhìn Diệp Phong có chút khó xử nói: "Hôm nay mời anh đến đây ăn cơm cũng không phải ý của em, em nghĩ giữa chúng ta không có nhiều chuyện để nói, sở dĩ làm chuyện này, là vì có người nhờ vả, có người quan tâm đến tình hình hiện tại của anh, Lãnh Nguyệt còn chưa tìm được, chuyện của các người còn nhiều vấn đề, hi vọng trong thời gian ngắn nhất anh có thể cho em câu trả lời thích đáng."
Diệp Phong gật đầu, hắn quả thực không nghĩ Tiêu Hiểu xuất hiện ở đây, nếu biết, hắn căn bản là sẽ không tới đây, tuy rằng cho tới hiện tại thân phận hắn chưa bại lộ, nhưng nếu đã gặp, hắn cũng không lảng tránh, Lãnh Nguyệt đột nhiên biến mất, mình cần một lời giải thích cho mấy người kia, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Anh có thể đoán ra ai muốn hỏi thăm tình huống hiện tại của anh, em thay anh cảm ơn nàng, anh hiện tại sống tốt, tuy rằng anh không thích thành phố này, nhưng thành phố này có người anh muốn tìm kiếm, về phần tình huống Lãnh Nguyệt, anh cũng không rõ ràng, anh chỉ biết nàng ở đây, cho nên anh ở lại chỗ này chờ đợi, đến lúc nàng xuất hiện mới thôi. Câu trả lời này, em vừa lòng chưa?"
"Em không có gì vừa hay không vừa lòng, em chỉ phụ trách nhắn giùm." Tiêu Hiểu sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Được rồi, nhiệm vụ của em hoàn thành, các người cứ dự tiệc đi, hẹn gặp lại."
Vô luận là Tiêu Chi Hạo hay Diệp Phong đều không ngờ sự tình lại đơn giản như vậy, đến tận khi Tiêu Hiểu đóng cảnh cửa phòng lại, hai người mới bừng tỉnh. truyện được lấy tại qtruyen.net
Tiêu Chi Hạo có chút xấu hổ, vội đứng dậy, tạm biệt Diệp Phong sau đó đi ra cửa.
Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, Diệp Phong một chút tinh thần hưởng thụ cũng không có, chậm rãi đứng dậy. Đi vào phía cửa sổ, nhẹ vén bức màn ra nhìn cảnh kinh đô, mọi người bận rộn đi bộ hoặc xe cộ nườm nượp trên đường, biểu hiện tiết tấu cuộc sống nơi này, chẳng bao lâu sau, mình cũng có thể trải qua cuộc sống này, mỗi đêm sau tan tầm là khi rảnh rỗi, nhưng hiện tại, hắn không có cuộc sống này, ít nhất một đoạn thời gian nữa cũng không thể có được, tuy rằng từ khi vào R quốc, mọi việc đều con là thuận lợi. Nhưng không có nghĩa là tất cả đều thuận lợi, càng lúc áp lực càng lớn khiến lòng hắn mỏi mệt, quan trọng là từ lần Lãnh Nguyệt liên hệ với nhị ca Từ Tiến, mình không còn biết được tin tức của nàng, mở mịt như đá chìm đáy biển.
Tiêu Chi Hạo cũng không có ra ngoài lâu, một lát đã quay lại, sắc mặt có chút khác lúc trước, như hết hồn hết vía, ngay cả phép lịch sự cũng chút nữa quên.
Diệp Phong một lần nữa trở về chỗ ngồi, nhìn Tiêu Chi Hạo, không khỏi thở dài, hắn không có kinh nghiệm làm cha, nhưng đã thấy nhiều người cha, mỗi người cha đều hi vọng đứa con của mình hạnh phúc, vui vẻ, cho nên tâm tình hiện tại của Tiêu Chi Hạo hắn có thể hiểu được.
"Tiêu Hiểu có nói gì không?" Diệp Phong tò mò hỏi, Tiêu Hiểu hôm nay khác hẳn trước kia,
Tiêu Chi Hạo không trả lời ngay, mà lấy ra một bình rượu, rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch, hắn vẫn cho rằng con gái chưa lớn, vẫn là đứa nhỏ mình có thể bảo ban, thậm chí có nhiều khi coi nàng là công cụ để lợi dụng Diệp Phong. Cho đến hôm nay, hắn mới phát hiện, mình cũng không hiểu con gái mình, suy nghĩ trong lòng nàng, hắn hoàn toàn không biết.
Diệp Phong, có lẽ tôi sai rồi." Tiêu Chi Hạo thương cảm nói, đưa qua đưa lại chén rượu trống trơn, "Cậu hắn đã phát hiện, tôi luôn lấy lòng cậu, đúng vật, tất cả đều là do thân phận của cậu, bối cảnh gia định cậu. Tuy rằng tôi là người kế thừa của Tiêu thị nhưng mà tôi là một người không tài cán gì, nhưng mà hiện tại con gái đại ca, cháu gái tôi giữ toàn quyền quản lý tập đoàn, Cho nên tôi không có tin tưởng có thể giành lại tài sản, nhưng cậu xuất hiện cho tôi thấy hi vọng, có lẽ là một chút hi vọng tôi cũng muốn Tiêu Hiểu và cậu có thể từng bước phát triển, nếu như tôi có một con rể là cháu thượng tướng, như vậy trong tranh đoạt tài sản nhất định là có lợi. Loại ý tưởng này thực buồn cười, ai, tôi chính là người ích kỉ như thế."
Diệp Phong kinh nhạc, kinh ngạc vì Tiêu Chi Hạo có thể nói ra ý nghĩ trong lòng, Tiêu Chi Hạo mỗi lần lấy lòng hắn đều mời hắn đi ăn cơm, hắn đã lo lắng gã này thực ra có ý đồ gì, nhưng suy nghĩ mãi cũng không thể giải thích, hiện tại đối phương nói, hắn mới biết Tiêu Chi Hạo thực sự khờ khạo.
"Ông hiện tại cũng biết nguyện vọng đó không thể thực hiện, tôi đã có hôn thê, cho nên ông nên tỉnh ngộ."
"Không phải nguyên nhân này." Tiêu Chi Hạo bất đắc dĩ cười: "Theo tính cách của tôi, cho dù biết không còn hi vọng cũng sẽ không thẳng thắn nói ra, con người của tôi thích bắt cá lớn, nhiều chuyện làm không phải vì mục đích trước mắt, mấy người bạn của tôi gọi đó là cao thủ, tôi cũng đã từng thấy tài lẻ của bọn họ, chẳng qua là vì bạn bè, ai không có lúc túng thiếu."
"Vậy ông hiện tại?"
"Bởi vì tôi không cần lo lắng vấn đề tài sản nữa, trước kia tôi thực phiền vì vấn đề tiền bạc, cho rằng cái gì cũng phải cần tiền, nhưng hiện tại Tiêu Hiểu hứa hẹn với tôi, nàng dùng năng lực của mình đảm bảo rằng tôi không phải lo cơm áo."
Diệp Phong nở nụ cười, Tiêu Hiểu quả thật trưởng thành rồi, thế mà có gan hứa hẹn. Hắn không coi hứa hắn của Tiêu Hiểu là an ủi Tiêu Chi Hạo, cũng không nghĩ Tiêu Chi Hạo lại lợi dụng , hay là tiểu nhân nịnh nọt cái gì.
"Bởi ông không phải lo cơm gạo nữa nên mới nói thật lòng."
Tiêu Chi Hạo xúc động nói: "Cũng không hẳn như vậy, tôi sống vài chục năm hôm nay mới hiểu một sự tình, tôi sở dĩ cần tiền, cũng chỉ vì tưởng thụ của mình và vợ con, hiện tại tôi cảm thấy tôi cảm thụ quá nhiều, đã đủ rồi, mà những năm qua con gái tôi đã lớn, nàng đã hiểu là một phần tử của Tiêu gia nên làm cái gì, tôi ngày mai sẽ thay nó đến nước G làm thủ tục, nó học ở đâu làm gì đều do nó quyết định."
"Đi nước G?" Chuyện này làm Diệp Phong kinh ngạc.
"Đúng vậy, nói thật Tiêu Hiểu đến nước R chỉ vì cậu thôi, khi đó nó về nhà tâm tình không tốt, sau đó lại nói muốn ra nước T, ra nước ngoài có nhiều thứ phải chú ý, tôi liền bảo nó nên chọn nước nào dễ thích nghi hơn, mà nó cũng không thích học đại học, trải qua khoảng thời gian suy nghĩ, Tiêu Hiểu nói muốn đi nước G, học tập quản lí xí nghiệp, sau đó về Tiêu thị tập đoàn, tôi thực sự hi vọng có một ngày nó có thể thành tài, đủ tài giúp tôi một tay. Khiến cho cả Tiêu thị đều biết, Tiêu Chi Hạo ta có một cô con gái tài giỏi." Tiêu Chi Hạo càng nói càng kích động, trong mắt ngàn ngập hi vọng.
"Được tồi, tôi hiểu, là bạn nàng, tôi cũng hi vọng Tiêu Hiểu có một tương lai tốt đẹp." Diệp Phong cảm thấy lựa chọn của Tiêu Hiểu là đúng, đương nhiên cũng là do di truyền, Tiêu gia có tài kinh thương, đặc biệt là phụ nữ, như Tiêu Vũ, Hà Tích Phượng.
Nói hết tâm sự xong, hắn ăn uống ngon miệng, cho nên bàn ăn không tránh khỏi kết cục bị ăn hết, mà rượu cũng uống không ít, Diệp Phong lần đầu tiên buông hết tâm sự, không hề có gánh nặng và cùng người cha này "thẳng thắn'' này thoải mái chè chén, đến khi Tiêu Chi Hạo nằm gục trên bàn không còn chút tỉnh táo, hắn mới gọi người đưa lão về khách sạn, hắn cũng ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi trên đường, cho dù uống không ít, nhưng ý nghĩ thanh tỉnh, đây là lần cuối hắn phóng tùng, vài ngày nữa hắn lại phải trở về với thân phận sát thủ Diệp Phong, cái tên khiến người khác nghe thấy đã sợ mất mật, tin rằng sẽ có nhiều nhân vật tiến vào nước R, khi đó cả nước R sẽ trở thành một mảnh gió tanh mưa máu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook