Đặc Công Xuất Ngũ
-
Chương 309: Thần súng
Diệp Thành Trù nhìn một phòng toàn người, có phần bất đắc dĩ. Ai cũng không thể tưởng tượng được đại ca của Lãnh tổ lại vinh hạnh vậy.
Diệp Tồn Chí xem ra cũng đẹp trai nhất nhóm , mặc dù không ăn mặc ra sao, đến ngay cả cà- vạt cũng không thắt cho tử tế, nhưng mà đứng cạnh đầu bếp, bảo vệ đúng là cao hơn một bậc. Ngồi ở đây khiến hắn có chút buồn bực nhưng mà nếu nói ra tên của người đầu bếp, bảo vệ đó thì không sợ mới lạ.
"Lão đại, anh đã đến! Bao nhiêu năm không gặp vậy mà trông anh vẫn tinh thần quá." Cửa phòng vừa mới mở thì nhóm người đã thay đổi sắc mặt, tích cực nhất phải kể đến tên đầu bếp, từ xa có thể ngửi thấy mùi dầu phát ra từ người hắn.
Có can đảm gọi Diệp Thành Trù là "Lão đại" cũng chỉ có mấy người, tốt xấu đều là chủ quản quân khu, cấp bậc Thượng tướng, ai cũng phải tôn trọng, nghe bọn họ gọi vậy mấy thanh niên trong phòng không khỏi sợ hãi lau mồ hôi.
Diệp Thành Trù tươi cười như gặp lại bạn lâu năm, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, sau đó mới nói:"Mấy người các người đúng là ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của tôi, không biết cuộc sống thế nào? Có thể vừa hưởng thụ cuộc sống vừa từ bỏ thú vui chém giết trước kia không?"
"Sao có thể chứ? Khó mà tưởng tượng nổi một người đàn ông sáu bảy mươi tuổi lại có thể tinh nghịch như một cậu thanh niên. Mấy người kia cũng phụ họa:"Đúng thế, đúng thế."
Rất nhiều thanh niên chưa từng gặp Diệp Thành Trù, biểu hiện rất câu nệ, chỉ ngồi im nghe mấy ông gì nói chuyện.
Tuy trong số này có một bộ phận Diệp Thành Trù chưa từng gặp qua, nên cũng không hiểu rõ, nhưng mà không thể phủ nhận, những người này đều là những nhân vật có tầm cỡ. Lãnh tổ có một quy luật, mỗi thành viên đều rất đặc sắc, nhưng đều có một đặc điểm chung lớn nhất, chính là những người không tuân thủ kỉ luật như quân nhân bình thường, vì thế, hắn phải giải quyết rất nhiều chuyện hộ bọn họ, ngày nay đánh công tử nhà này, ngày kia đánh lãnh đạo nào tàn phế, chuyện này là chuyện thường. Tỷ như đầu bếp, biểu hiện quả thật là phi phàm, đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó là đại ca bảo vệ kia. Chuẩn xác mà nói là đại gia trông cửa của một xí nghiệp lớn......
"Tháng trước đánh thêm hai người, hơn nữa đều là cấp phó, lão ca ngày càng cao tay." Diệp Thành Trù tìm kiếm một vòng, rốt cục phát hiện ra thân hình gầy gò núp sau lão mập, đương nhiên đó là lão bảo vệ.
"Lại gây rắc rối cho anh rồi, thật là ngại quá, ngại quá." Tên bảo vệ thò đầu ra, gãi đầu nói:"Thật ra, nếu không có anh bao bọc thì em cũng không dám làm thế."Hồi lâu sau, Diệp Thành Trù mới đứng dậy.
Mọi người biết, sắp vào chuyện chính nên yên tĩnh trở lại.
"Tôi biết các anh đều đã có cuộc sống của riêng mình, có gia đình, con cái, cháu chắt, bây giờ gọi các anh đến đây, tôi cũng là bất đắc dĩ, tôi biết, nhiệm vụ mà Lãnh tổ chấp hành đều là nhiệm vụ nguy hiểm,quy mô của nhiệm vụ lần này, không cần tôi nói, mọi người cũng biết, đúng là nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng."
Diệp Thành Trù vẻ mặt nghiêm túc, nhìn tất cả mọi người, sau đó mới tiếp tục cao giọng nói:"Nhưng mà, đây là sứ mạng của chúng ta, là nghĩa vụ của chúng ta, đến ngay cả khi hi sinh cũng không được phong tặng liệt sĩ cũng không được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ, thậm chí chỉ có vài người biết, mọi người hi sinh vì quốc gia, tôi cũng chỉ có thể đốt tiền cho những người đó vào ngày tết hàng năm, mặc dù tôi không tin rằng sau khi chết con người ta sẽ đi vào thế giới khác."
Tất cả mọi người đều nghiêm túc, không còn dáng bộ như lúc đầu nữa. Bọn họ không còn khoảng cách khác biệt về nghề nghiệp nữa, lúc này họ đều là những chiến sĩ, một người có thể hi sinh tính mạng của mình bất cứ lúc nào. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Mục tiêu của chúng ta lần này là triệt để phá hủy gia tộc Tử Xuyên." Diệp Thành Trù thở dài một hơi nói:"Là một trong những người đã từng gia thủ với gia tộc Tử Xuyên, tôi tin tưởng những người này đều hiểu gia tộc Tử Xuyên ở r quốc là một trong những gia tộc mạnh nhất hắc đạo, thực lực không thể khinh thường, diệt cỏ tận gốc, lần này không phải là trừng phạt mà là tiêu diệt. Xin mọi người hãy ghi nhớ điều này, không phải kiêng nể."
Hơn mười người đồng thanh đáp.
Những người mà Diệp Thành Trù nói đến chính là người đầu bếp và bảo vệ kia. Đã nhiều năm trôi qua nhưng họ không thể quên được trận đấu năm đó. Có nhiều người không may mắn sống sót như họ. Họ đã trở lại với cuộc sống đời thường nhưng không một ai quên được giai đoạn lịch sử đó.
"Còn có một chuyện tôi muốn nói." Diệp Thành Trù giọng đầy oán hận bởi hắn nhớ đến huynh đệ đã chết của hắn chính là người đầu tiên gọi hắn là lão đại: "Có người nói, thù hận làm con người mù quáng, làm cho người ta đánh mất lý trí, nhưng mà tôi không cho như vậy, tôi hy vọng mọi người mang theo lòng thù hận đi chiến đấu, vô luận là thù nước hay là thù chúng ta cùng r quốc, cùng gia tộc Tở Xuyên, đều không thể giải quyết nổi những khúc mắc.
Những huynh đệ tốt nhất của tôi đã chết trong tay Nhẫn sát tổ, mặc dù lúc ấy chúng ta đã tiêu diệt những tên Nhẫn sát tổ lẻn vào Trung Quốc, nhưng mà, vẫn còn chưa đủ, tôi vẫn luôn hi vọng có cơ hội báo thù, có thể tự tay tiêu diệt gia chủ Tử Xuyên, cơ hội này tôi đợi đã ba mươi lăm năm, hôm nay rốt cục đã đến.Tôi sẽ phái cả con tôi, cháu tôi tham gia vào cuộc chiến, để bọn chúng hoàn thành tâm nguyện của tôi."
Trong đám người một số tin tưởng vào điều đó nhưng một số không biết chuyện thì cho rằng đó không phải là chuyện tốt. Nếu như con cháu của hắn là quan lại, hay là bộ đội bình thường thì lại phải mất công đi bảo vệ mấy vị thiếu gia.
Người bảo vệ thấy mọi người có vẻ lo lắng, cuối cùng nhìn Diệp Tồn Chí nói:"Mọi người có phải cho rằng con cháu của Diệp Thành Trù đều là hạng người không có năng lực. Nếu như vậy, thì nhầm to rồi, theo tôi được biết, bọn họ không kém chúng ta chút nào, thậm chí có thể nói là giỏi nhất trong Lãnh tổ chúng ta. Tỷ như hắn -- Diệp Tồn Chí, nếu như hắn nói danh hiệu khi đi lính của mình thì chỉ sợ nhiều người phải giật mình, thậm chí có rất nhiều thanh niên trẻ còn thần tượng hắn."
Diệp Tồn Chí ngồi im ở phía sau từ lâu, căn bản không có nói chuyện cũng không muốn nói chuyện, nhiều khi, quan hệ thân thuộc cũng không thuận tiện, cho nên cha hắn đã lên tiếng thì hắn cũng không cần phải làm vậy, không ngờ cuối cùng lại bị một ông già tóm gáy, tuy không rõ ràng đối phương là ai, nhưng nhìn hắn nói chuyện với cha là cũng biết hắn là bậc tiền bối.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng tất yếu cũng phải lên tiếng, Diệp Tồn Chí chỉnh lại y phục trên người, mặt mỉm cười đứng dậy:"Tôi là Diệp Tồn Chí, lăn lộn cũng đã nhiều năm, lần này có thể cùng các vị hành động, thực sự là chuyện vô cùng vinh hạnh, tôi ngoài việc có một người cha và một đứa con tài giỏi ra thì chẳng có sở trường gì đặc biệt, duy chỉ có sở thích là vui chơi súng, pháo. Nếu như vị nào có mấy thứ vũ khí đó mà xảy ra vấn đề gì thì tôi có thể trợ giúp sửa chữa, dù sao cũng là đồng sự."
Lời dạo đầu này khiến cho Diệp Thành Trù và nhiều người cười khổ, ngược lại cũng có một số người bắt đầu cân nhắc, nhắc tới Lãnh tổ có rất nhiều người dùng súng, dùng súng giỏi cũng rất nhiều nhưng mà chỉ có một người duy nhất được công nhận là thần súng....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook