Đặc Công Tà Phi
-
Chương 1: Mị thần
Gió lạnh cuốn theo ánh tịch dương chậm rãi xuống núi chỉ còn lại một mảnh màu hồng, đêm tối bao trùm. Mặt trăng cũng không chịu yếu thế, cố gắng xông phá đêm tối hắc ám, vì thế gian dâng lên ánh sáng.
Mộng Huyễn Chi Thành —— quầy rượu lớn nhất xa hoa nhất nước, khi màn đêm buông xuống,bên trong Mộng Huyễn Chi Thành vang lên tiếng nhạc vô cùng mập mờ. Dưới ánh đèn mị hoặc, men rượu thôi thúc trong người, những người trên sàn nhảy giống như trúng tà, động tác vô cùng cuồng dã.
Lúc này trong góc khuất của sàn nhảy, một cô gái trẻ tuổi đang lẳng lặng dựa vào ghế sofa, đôi môi đỏ mọng, trong tay cầm một ly "Ác Ma Chi Hôn". Mặc dù nàng đặc biệt ngồi xuống ở nơi góc khuất, hơn nữa tướng mạo cũng là cực kỳ bình thường, nhưng lại không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết phong thái nhàn nhã ung dung làm đông đảo đàn ông khó có thể kháng cự, giá mà không. . .
"Không biết anh có vinh hạnh cùng em gái uống một chén hay không?" Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên, một người đàn ông diện mạo tuấn tú mỉm cười nâng chén đứng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi.
Cô gái trẻ tuổi đem ly rượu trên tay chậm rãi để lên bàn, khoanh tay, nhếch môi cười nhìn hướng người đàn ông trước mặt. Đó là một nụ cười lạnh, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác bức người. Người đàn ông thân thể lập tức cứng đờ, trên mặt vốn là nụ cười thong dong tự tin trong nháy mắt cũng biến thành lúng túng. Trời ạ, ánh mắt của cô gái này lại lạnh lùng làm hắn sợ?
"Thật xin lỗi, đã quấy rầy." Người đàn ông sau khi nuốt một ngụm nước miếng, không thể tiếp tục nghênh đón ánh mắt lạnh lùng bức người này, chỉ có thể xoay người bằng tốc độ nhanh nhất chạy trối chết.
"Nếu mình nhớ không lầm, đây đã là lần thứ chín có người đến gần, lại bị ánh mắt của cậu dọa chạy." Âm thanh hài hước từ tai nghe điện thoại truyền đến. Cô gái trẻ tuổi không đáp lại, bưng lên ly rượu trên bàn lần nữa khẽ nhấp một ngụm, tròng mắt thâm sâu không thấy đáy ngưng tụ ở một hướng khác.
Trung tâm sàn nhảy có thêm sáu người đàn ông, bọn họ giờ phút này chuẩn bị lướt qua sàn nhảy, tiến vào trong phòng đã đặt trước. Sáu gã này chính là những kẻ bị truy nã khẩn cấp toàn thế giới, một gã trong đó là người đứng đầu tổ chức khủng bố lớn nhất Đông Nam Á. Sáu người này giống như con thoi không ngừng chạy ở các quốc gia, tiến hành buôn lậu thuốc phiện, buôn người, buôn bán quân hỏa (súng ống đạn dược) với giao dịch khổng lồ. Bọn họ không chỉ có cách làm việc phách lối xảo trá, mà thủ đoạn càng thêm ác độc tàn nhẫn, vô số người được cục công an quốc tế phái đi nằm vùng sau khi bị phát hiện, cũng bị phanh thây và gửi về tổng cục.
"Con mồi đã lọt lưới, sau hai phút cắt tất cả các nguồn điện." Cô gái trẻ tuổi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói nhàn nhạt lạnh lẽo ra lệnh. Sáu người này hành vi ác độc đã sớm truyền khắp thế giới, nhưng ngay cả liên minh các quốc gia, không ngừng phái ra cảnh sát tinh anh truy bắt bọn họ, vẫn chưa một lần thành công. Mà nhiệm vụ tối nay của nàng chính là —— tiêu diệt hết sáu gã phần tử khủng bố này.
"Dạ!" Trong tai nghe điện thoại truyền đến tiếng nói, vốn là giọng điệu hài hước trong nháy mắt chuyển thành mười phần cung kính. Cô gái trẻ tuổi ngửa đầu đem ly "Ác Ma Chi Hôn" uống cạn, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười yếu ớt mê người. Sau đó nàng đem ly rượu đặt trên bàn, đứng dậy hướng trung tâm sân khấu, nàng tối nay sắp sửa tiêu diệt sáu gã kia.
Kèm theo tiếng bước chân cô gái trẻ tuổi chậm rãi tiến gần, một loại hơi thở lạnh lẽo tập kích vào đầu sáu gã. Bỗng dưng, trực giác bẩm sinh nhạy cảm gào thét, trong tròng mắt bọn họ ẩn giấu lo lắng liếc mắt nhìn nhau. Sáu gã ăn ý cùng dừng bước, cuối cùng bọn họ xác định mục tiêu nguy hiểm là cô gái trẻ tuổi kia. Rõ ràng là khuôn mặt bình thường vô hại, nhưng tại sao bọn họ lại có cảm giác sợ hãi đây? Đúng rồi, là ánh mắt nàng nhìn về phía bọn họ vô cùng lạnh lùng, giống như ác ma xem kỹ vật tế, làm bọn hắn cả người không tự chủ được lạnh run.
Âm nhạc vẫn nhộn nhạo như cũ , nam nữ tìm hoan kèm theo mị hoặc ma chú, trong sàn nhảy càng cuồng dã hơn. Giờ phút này ai cũng không chú ý tới, cô gái trẻ tuổi cùng sáu gã phần tử khủng bố đang đấu mắt với nhau.
Bỗng dưng, sáu gã nam tử đồng thời đưa tay vào trong áo, chuẩn bị móc ra súng lục đánh lại cô gái trẻ tuổi, bởi cô gái trẻ này làm cho bọn hắn cảm giác quá nguy hiểm. Mà cùng lúc đó, cả Mộng Huyễn Chi Thành bỗng chốc bị bóng tối bao trùm, tất cả ánh đèn trong nháy mắt dập tắt. Lạnh lẽo thấu xương vây quanh sáu gã, dự cảm chẳng lành cũng trong lúc này được nghiệm chứng.
"Mẹ nó, thế nào chợt bị mất điện, cái Mộng Huyễn Chi Thành này giở trò quỷ gì à?"
"Bà ngoại ơi, đây không phải là phá hư niềm vui của chúng ta sao? Mau gọi người phụ trách của các ngươi ra ngoài nói rõ ràng!" Đám người lâm vào bóng tối, tiếng chửi rủa bất mãn liên tiếp. Sáu gã phần tử khủng bố giờ phút này đã đem súng lục giữ trong tay, đang lúc bọn hắn chuẩn bị nổ súng bắn bừa thì một giọng nói âm lãnh vang lên.
"Ngoan, đến địa ngục mà phóng túng linh hồn bẩn thỉu các ngươi đi!" Cô gái trẻ tuổi khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, trên tay nhẫn kim cương tản mát ra ánh sáng lạnh, sau đó nó giống như hoa sen từ từ nở rộ, tiếp lại thấy một chiếc kim châm tẩm thuốc độc bên trong, thì ra nhẫn kim cương này chính là vũ khí của cô gái.
Dùng tốc độ kinh người tiến lên, sáu gã ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, liền bị cô gái trẻ tuổi này dung châm độc trong nhẫn kim cương cắt cổ.
"Ngươi. . . Là ai ?" Trong bóng tối, truyền đến âm thanh kinh hãi của sáu gã khủng bố, trên trên đời này lại có người có bản lãnh quỷ mị như thế? Thực là không thể tưởng tượng nổi! Cho dù chết, bọn họ cũng hy vọng được chết nhắm mắt.
"Mị thần!" Lời nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền đến, khiến sáu gã vào vực sâu vô hạn. Phịch một tiếng vang lên, bọn họ toàn bộ ngã trên mặt đất. Mị ảnh khôn cùng, tử thần lấy mạng? Nàng chính là đặc công thần bí Mị thần mà giới hắc đạo nghe qua đã sợ mất mật? Nghe nói nàng tới vô ảnh, đi vô tung, giết người vô hình. Nghe nói không có con mồi nào có thể chạy thoát dưới ánh mắt của nàng, con mồi bị nàng để mắt tới không có bất kỳ đường sống nào, chỉ có cái chết. . .
"Trời ạ! Giết người rồi!" Bên trong Mộng Huyễn Chi Thành đèn trong nháy mắt sáng lên, tiếng than sợ hãi lập tức tuôn ra, đám người mua vui giống như sóng biển từ trong xông ra ngoài. Trong chốc lát, xa xa cũng truyền đến âm thanh báo động. Mà Mị thần mở cửa chiếc xe thể thao sang trọng, mặt không đổi sắc nhìn cảnh hỗn loạn tại Mộng Huyễn Chi Thành, lấy kỹ xảo lái xe kinh người điên cuồng phóng đi.
"Thật không hổ là thần thoại bất hủ trong giới đặc công của chúng ta!" Từ trong tai nghe truyền đến thanh âm cảm thán.
"Tội phạm truy nã cấp thế giới thì như thế nào? Ở trước mặt Mị thần cũng giống nhau không chịu nổi một kích, cõi đời này chưa có người Mị thần không giết được." Trong tai nghe truyền đến tiếng nói mang theo kính trọng.
Mị thần nhếch môi cười nhạt, hình như đối với khen ngợi đã sớm tập mãi thành thói quen. Nàng tay trái lái xe, tay phải nhanh chóng lấy tai nghe ra bỏ vào túi, tiếp đó lại kéo xuống mặt nạ, mặt nạ da người theo gió bay đi, lộ ra diện mạo chân chính của nàng, dung nhan tuyệt sắc làm người ta nhìn một lần cả đời cũng khó quên.
Nàng là một cô nhi, năm tám tuổi bị thủ lĩnh tổ chức đặc công tình cờ phát hiện, sau lần đó tất cả thời gian của nàng là để trải qua những cuộc huấn luyện ma quỷ. Không biết là bởi vì nàng có chỉ số thông minh cao hay không, hay là bởi vì nàng trời sinh chính là để làm sát thủ.
Trải qua mười hai năm huấn luyện ma quỷ, nàng học mỗi điều đều xuất sắc nhất, nhất là ở trong tối giết người, nàng nhanh, hung ác, chính xác không ai bằng, vì vậy nàng trở thành thủ lĩnh trong tổ chức đặc công, thậm chí ngay cả thủ lĩnh đặc công trước cũng cảm thán cùng mặc cảm, giống như thần thoại thiên tài đặc công.
Nửa giờ sau, Mị thần lái xe thể thao xuất hiện bên trong một tòa thâm sơn, ngay cả ở trong sơn đạo gập ghềnh, nàng vẫn duy trì tốc độ rất nhanh, nguy hiểm đường xá trước mắt đối với nàng mà nói căn bản đã là thói quen . Sống trong máu tanh chém giết lâu dài, làm nàng cả người có chút mệt mỏi. Cho nên khi làm nhiệm vụ ở ngoài, nàng thích trở về với thiên nhiên, làm cho trái tim ở trong yên tĩnh tìm kiếm một phần nhàn nhã. Mà tổ chức cũng biết tâm tư của nàng, cho nên đặc biệt tốn món tiền khổng lồ, vì nàng xây một biệt thự tại nơi thâm sơn này.
Vậy mà, đang lúc Mị thần lái xe thể thao sắp đến đỉnh núi, trên bầu trời chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm. Mị thần chau lông mày, ngửa đầu nhìn bầu trời. Bỗng chốc, một dạo bạch quang chói mắt vô cùng quỷ dị bao phủ mị thần, tiếp đó nàng liền thấy cả người mềm nhũn, mất đi tri giác. . .
Cùng lúc đó, trên bầu trời một thời đại không biết tên ——
Ánh trăng như mặt nước mênh mông phía chân trời, ánh sang bạc chói lóa lúc ẩn lúc hiện giống như sương mù bốc lên bao phủ vạn vật trần gian. Một tòa nhà tựa như tiên cảnh trong sơn cốc, có hai người đang ngồi trong nhà gỗ đánh cờ.
"Ái đồ kỳ nghệ càng ngày càng tinh thâm, vi sư cam bái hạ phong a!" Một lão già gầy trơ xương vuốt vuốt bộ râu trắng, hai mắt cưng chìu nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đối diện. Nhìn vẻ mặt lão, hình như đánh cờ bại bởi đồ đệ cũng không phải là chuyện mất mặt, mà cuộc đời này có một đồ đệ xuất sắc như vậy, là mãn nguyện rồi!
"Là ân sư quá khen." Nam tử trẻ tuổi ưu nhã cười một tiếng, khiêm tốn nói.
"Ái đồ không cần khiêm tốn, nếu không phải ngươi cố ý đi nhầm rất nhiều bước, vi sư cũng sớm đã thất bại thảm hại rồi." Lão già cười một tiếng, đưa tay cầm ly trà khẽ nhấp .
"Ân sư, đây là chuyện gì xảy ra?" Nam tử trẻ tuổi trong lúc lơ đãng quét mắt về phía bên ngoài nhà thì vẻ mặt bỗng dưng cứng đờ, không khỏi thất thanh kêu lên. Vì sao vốn là ánh trăng bạc bao phủ vạn vật, thế nhưng lại xuất hiện màu hồng.
"Rốt cuộc đã tới!" Lão già chậm rãi buông ly trà trong tay xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Ân sư nói thế là sao ạ?" Nam tử trẻ tuổi không hiểu nhìn về phía lão già hỏi.
"Đi, theo vi sư đi xem một chút." Lão già vỗ vỗ vai nam tử trẻ tuổi, dẫn đầu đi ra khỏi nhà gỗ, nam tử trẻ tuổi hai mắt mờ mịt nhìn mắt lão già, yên lặng đi theo.
"Vì sao cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện?" Nam tử trẻ tuổi ngước nhìn bầu trời, trong miệng lẩm bẩm. Vốn dĩ bầu trời màu xanh, không hiểu sao lại xuất hiện một ngôi sao màu đỏ, vì sao này tản ra hồng quang tại chín tầng mây, thậm chí hoàn toàn bao phủ ánh trăng.
"Quần hùng nổi dậy, thiên hạ đại loạn. Phượng tinh giáng trần, thiên hạ thống nhất." Lão già lần nữa vuốt vuốt râu, trong mắt bày ra vẻ vui sướng nói. Sao này có ánh hồng rực rỡ, sự xuất hiện của nó lại khiến ánh trăng mất đi màu sắc, giống như trong thiên địa chỉ có nó có thể tỏa sáng không ai bì nổi, chắc chắn là phượng tinh a! Nàng thật sự đến rồi!
"Phượng Tinh giáng trần, thiên hạ thống nhất?" Nhìn thấy phượng tinh đã che giấu sắc hồng, không khác gì ngôi sao bình thường trên bầu trời, nam tử trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn về phía lão già. . .
Mộng Huyễn Chi Thành —— quầy rượu lớn nhất xa hoa nhất nước, khi màn đêm buông xuống,bên trong Mộng Huyễn Chi Thành vang lên tiếng nhạc vô cùng mập mờ. Dưới ánh đèn mị hoặc, men rượu thôi thúc trong người, những người trên sàn nhảy giống như trúng tà, động tác vô cùng cuồng dã.
Lúc này trong góc khuất của sàn nhảy, một cô gái trẻ tuổi đang lẳng lặng dựa vào ghế sofa, đôi môi đỏ mọng, trong tay cầm một ly "Ác Ma Chi Hôn". Mặc dù nàng đặc biệt ngồi xuống ở nơi góc khuất, hơn nữa tướng mạo cũng là cực kỳ bình thường, nhưng lại không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết phong thái nhàn nhã ung dung làm đông đảo đàn ông khó có thể kháng cự, giá mà không. . .
"Không biết anh có vinh hạnh cùng em gái uống một chén hay không?" Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên, một người đàn ông diện mạo tuấn tú mỉm cười nâng chén đứng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi.
Cô gái trẻ tuổi đem ly rượu trên tay chậm rãi để lên bàn, khoanh tay, nhếch môi cười nhìn hướng người đàn ông trước mặt. Đó là một nụ cười lạnh, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác bức người. Người đàn ông thân thể lập tức cứng đờ, trên mặt vốn là nụ cười thong dong tự tin trong nháy mắt cũng biến thành lúng túng. Trời ạ, ánh mắt của cô gái này lại lạnh lùng làm hắn sợ?
"Thật xin lỗi, đã quấy rầy." Người đàn ông sau khi nuốt một ngụm nước miếng, không thể tiếp tục nghênh đón ánh mắt lạnh lùng bức người này, chỉ có thể xoay người bằng tốc độ nhanh nhất chạy trối chết.
"Nếu mình nhớ không lầm, đây đã là lần thứ chín có người đến gần, lại bị ánh mắt của cậu dọa chạy." Âm thanh hài hước từ tai nghe điện thoại truyền đến. Cô gái trẻ tuổi không đáp lại, bưng lên ly rượu trên bàn lần nữa khẽ nhấp một ngụm, tròng mắt thâm sâu không thấy đáy ngưng tụ ở một hướng khác.
Trung tâm sàn nhảy có thêm sáu người đàn ông, bọn họ giờ phút này chuẩn bị lướt qua sàn nhảy, tiến vào trong phòng đã đặt trước. Sáu gã này chính là những kẻ bị truy nã khẩn cấp toàn thế giới, một gã trong đó là người đứng đầu tổ chức khủng bố lớn nhất Đông Nam Á. Sáu người này giống như con thoi không ngừng chạy ở các quốc gia, tiến hành buôn lậu thuốc phiện, buôn người, buôn bán quân hỏa (súng ống đạn dược) với giao dịch khổng lồ. Bọn họ không chỉ có cách làm việc phách lối xảo trá, mà thủ đoạn càng thêm ác độc tàn nhẫn, vô số người được cục công an quốc tế phái đi nằm vùng sau khi bị phát hiện, cũng bị phanh thây và gửi về tổng cục.
"Con mồi đã lọt lưới, sau hai phút cắt tất cả các nguồn điện." Cô gái trẻ tuổi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói nhàn nhạt lạnh lẽo ra lệnh. Sáu người này hành vi ác độc đã sớm truyền khắp thế giới, nhưng ngay cả liên minh các quốc gia, không ngừng phái ra cảnh sát tinh anh truy bắt bọn họ, vẫn chưa một lần thành công. Mà nhiệm vụ tối nay của nàng chính là —— tiêu diệt hết sáu gã phần tử khủng bố này.
"Dạ!" Trong tai nghe điện thoại truyền đến tiếng nói, vốn là giọng điệu hài hước trong nháy mắt chuyển thành mười phần cung kính. Cô gái trẻ tuổi ngửa đầu đem ly "Ác Ma Chi Hôn" uống cạn, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười yếu ớt mê người. Sau đó nàng đem ly rượu đặt trên bàn, đứng dậy hướng trung tâm sân khấu, nàng tối nay sắp sửa tiêu diệt sáu gã kia.
Kèm theo tiếng bước chân cô gái trẻ tuổi chậm rãi tiến gần, một loại hơi thở lạnh lẽo tập kích vào đầu sáu gã. Bỗng dưng, trực giác bẩm sinh nhạy cảm gào thét, trong tròng mắt bọn họ ẩn giấu lo lắng liếc mắt nhìn nhau. Sáu gã ăn ý cùng dừng bước, cuối cùng bọn họ xác định mục tiêu nguy hiểm là cô gái trẻ tuổi kia. Rõ ràng là khuôn mặt bình thường vô hại, nhưng tại sao bọn họ lại có cảm giác sợ hãi đây? Đúng rồi, là ánh mắt nàng nhìn về phía bọn họ vô cùng lạnh lùng, giống như ác ma xem kỹ vật tế, làm bọn hắn cả người không tự chủ được lạnh run.
Âm nhạc vẫn nhộn nhạo như cũ , nam nữ tìm hoan kèm theo mị hoặc ma chú, trong sàn nhảy càng cuồng dã hơn. Giờ phút này ai cũng không chú ý tới, cô gái trẻ tuổi cùng sáu gã phần tử khủng bố đang đấu mắt với nhau.
Bỗng dưng, sáu gã nam tử đồng thời đưa tay vào trong áo, chuẩn bị móc ra súng lục đánh lại cô gái trẻ tuổi, bởi cô gái trẻ này làm cho bọn hắn cảm giác quá nguy hiểm. Mà cùng lúc đó, cả Mộng Huyễn Chi Thành bỗng chốc bị bóng tối bao trùm, tất cả ánh đèn trong nháy mắt dập tắt. Lạnh lẽo thấu xương vây quanh sáu gã, dự cảm chẳng lành cũng trong lúc này được nghiệm chứng.
"Mẹ nó, thế nào chợt bị mất điện, cái Mộng Huyễn Chi Thành này giở trò quỷ gì à?"
"Bà ngoại ơi, đây không phải là phá hư niềm vui của chúng ta sao? Mau gọi người phụ trách của các ngươi ra ngoài nói rõ ràng!" Đám người lâm vào bóng tối, tiếng chửi rủa bất mãn liên tiếp. Sáu gã phần tử khủng bố giờ phút này đã đem súng lục giữ trong tay, đang lúc bọn hắn chuẩn bị nổ súng bắn bừa thì một giọng nói âm lãnh vang lên.
"Ngoan, đến địa ngục mà phóng túng linh hồn bẩn thỉu các ngươi đi!" Cô gái trẻ tuổi khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, trên tay nhẫn kim cương tản mát ra ánh sáng lạnh, sau đó nó giống như hoa sen từ từ nở rộ, tiếp lại thấy một chiếc kim châm tẩm thuốc độc bên trong, thì ra nhẫn kim cương này chính là vũ khí của cô gái.
Dùng tốc độ kinh người tiến lên, sáu gã ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, liền bị cô gái trẻ tuổi này dung châm độc trong nhẫn kim cương cắt cổ.
"Ngươi. . . Là ai ?" Trong bóng tối, truyền đến âm thanh kinh hãi của sáu gã khủng bố, trên trên đời này lại có người có bản lãnh quỷ mị như thế? Thực là không thể tưởng tượng nổi! Cho dù chết, bọn họ cũng hy vọng được chết nhắm mắt.
"Mị thần!" Lời nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền đến, khiến sáu gã vào vực sâu vô hạn. Phịch một tiếng vang lên, bọn họ toàn bộ ngã trên mặt đất. Mị ảnh khôn cùng, tử thần lấy mạng? Nàng chính là đặc công thần bí Mị thần mà giới hắc đạo nghe qua đã sợ mất mật? Nghe nói nàng tới vô ảnh, đi vô tung, giết người vô hình. Nghe nói không có con mồi nào có thể chạy thoát dưới ánh mắt của nàng, con mồi bị nàng để mắt tới không có bất kỳ đường sống nào, chỉ có cái chết. . .
"Trời ạ! Giết người rồi!" Bên trong Mộng Huyễn Chi Thành đèn trong nháy mắt sáng lên, tiếng than sợ hãi lập tức tuôn ra, đám người mua vui giống như sóng biển từ trong xông ra ngoài. Trong chốc lát, xa xa cũng truyền đến âm thanh báo động. Mà Mị thần mở cửa chiếc xe thể thao sang trọng, mặt không đổi sắc nhìn cảnh hỗn loạn tại Mộng Huyễn Chi Thành, lấy kỹ xảo lái xe kinh người điên cuồng phóng đi.
"Thật không hổ là thần thoại bất hủ trong giới đặc công của chúng ta!" Từ trong tai nghe truyền đến thanh âm cảm thán.
"Tội phạm truy nã cấp thế giới thì như thế nào? Ở trước mặt Mị thần cũng giống nhau không chịu nổi một kích, cõi đời này chưa có người Mị thần không giết được." Trong tai nghe truyền đến tiếng nói mang theo kính trọng.
Mị thần nhếch môi cười nhạt, hình như đối với khen ngợi đã sớm tập mãi thành thói quen. Nàng tay trái lái xe, tay phải nhanh chóng lấy tai nghe ra bỏ vào túi, tiếp đó lại kéo xuống mặt nạ, mặt nạ da người theo gió bay đi, lộ ra diện mạo chân chính của nàng, dung nhan tuyệt sắc làm người ta nhìn một lần cả đời cũng khó quên.
Nàng là một cô nhi, năm tám tuổi bị thủ lĩnh tổ chức đặc công tình cờ phát hiện, sau lần đó tất cả thời gian của nàng là để trải qua những cuộc huấn luyện ma quỷ. Không biết là bởi vì nàng có chỉ số thông minh cao hay không, hay là bởi vì nàng trời sinh chính là để làm sát thủ.
Trải qua mười hai năm huấn luyện ma quỷ, nàng học mỗi điều đều xuất sắc nhất, nhất là ở trong tối giết người, nàng nhanh, hung ác, chính xác không ai bằng, vì vậy nàng trở thành thủ lĩnh trong tổ chức đặc công, thậm chí ngay cả thủ lĩnh đặc công trước cũng cảm thán cùng mặc cảm, giống như thần thoại thiên tài đặc công.
Nửa giờ sau, Mị thần lái xe thể thao xuất hiện bên trong một tòa thâm sơn, ngay cả ở trong sơn đạo gập ghềnh, nàng vẫn duy trì tốc độ rất nhanh, nguy hiểm đường xá trước mắt đối với nàng mà nói căn bản đã là thói quen . Sống trong máu tanh chém giết lâu dài, làm nàng cả người có chút mệt mỏi. Cho nên khi làm nhiệm vụ ở ngoài, nàng thích trở về với thiên nhiên, làm cho trái tim ở trong yên tĩnh tìm kiếm một phần nhàn nhã. Mà tổ chức cũng biết tâm tư của nàng, cho nên đặc biệt tốn món tiền khổng lồ, vì nàng xây một biệt thự tại nơi thâm sơn này.
Vậy mà, đang lúc Mị thần lái xe thể thao sắp đến đỉnh núi, trên bầu trời chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm. Mị thần chau lông mày, ngửa đầu nhìn bầu trời. Bỗng chốc, một dạo bạch quang chói mắt vô cùng quỷ dị bao phủ mị thần, tiếp đó nàng liền thấy cả người mềm nhũn, mất đi tri giác. . .
Cùng lúc đó, trên bầu trời một thời đại không biết tên ——
Ánh trăng như mặt nước mênh mông phía chân trời, ánh sang bạc chói lóa lúc ẩn lúc hiện giống như sương mù bốc lên bao phủ vạn vật trần gian. Một tòa nhà tựa như tiên cảnh trong sơn cốc, có hai người đang ngồi trong nhà gỗ đánh cờ.
"Ái đồ kỳ nghệ càng ngày càng tinh thâm, vi sư cam bái hạ phong a!" Một lão già gầy trơ xương vuốt vuốt bộ râu trắng, hai mắt cưng chìu nhìn về phía nam tử trẻ tuổi đối diện. Nhìn vẻ mặt lão, hình như đánh cờ bại bởi đồ đệ cũng không phải là chuyện mất mặt, mà cuộc đời này có một đồ đệ xuất sắc như vậy, là mãn nguyện rồi!
"Là ân sư quá khen." Nam tử trẻ tuổi ưu nhã cười một tiếng, khiêm tốn nói.
"Ái đồ không cần khiêm tốn, nếu không phải ngươi cố ý đi nhầm rất nhiều bước, vi sư cũng sớm đã thất bại thảm hại rồi." Lão già cười một tiếng, đưa tay cầm ly trà khẽ nhấp .
"Ân sư, đây là chuyện gì xảy ra?" Nam tử trẻ tuổi trong lúc lơ đãng quét mắt về phía bên ngoài nhà thì vẻ mặt bỗng dưng cứng đờ, không khỏi thất thanh kêu lên. Vì sao vốn là ánh trăng bạc bao phủ vạn vật, thế nhưng lại xuất hiện màu hồng.
"Rốt cuộc đã tới!" Lão già chậm rãi buông ly trà trong tay xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Ân sư nói thế là sao ạ?" Nam tử trẻ tuổi không hiểu nhìn về phía lão già hỏi.
"Đi, theo vi sư đi xem một chút." Lão già vỗ vỗ vai nam tử trẻ tuổi, dẫn đầu đi ra khỏi nhà gỗ, nam tử trẻ tuổi hai mắt mờ mịt nhìn mắt lão già, yên lặng đi theo.
"Vì sao cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi lại xuất hiện?" Nam tử trẻ tuổi ngước nhìn bầu trời, trong miệng lẩm bẩm. Vốn dĩ bầu trời màu xanh, không hiểu sao lại xuất hiện một ngôi sao màu đỏ, vì sao này tản ra hồng quang tại chín tầng mây, thậm chí hoàn toàn bao phủ ánh trăng.
"Quần hùng nổi dậy, thiên hạ đại loạn. Phượng tinh giáng trần, thiên hạ thống nhất." Lão già lần nữa vuốt vuốt râu, trong mắt bày ra vẻ vui sướng nói. Sao này có ánh hồng rực rỡ, sự xuất hiện của nó lại khiến ánh trăng mất đi màu sắc, giống như trong thiên địa chỉ có nó có thể tỏa sáng không ai bì nổi, chắc chắn là phượng tinh a! Nàng thật sự đến rồi!
"Phượng Tinh giáng trần, thiên hạ thống nhất?" Nhìn thấy phượng tinh đã che giấu sắc hồng, không khác gì ngôi sao bình thường trên bầu trời, nam tử trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn về phía lão già. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook