Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc
Chương 1: Xuyên Qua Thành Nữ Tử Nông Thôn

Tống Tương bừng tỉnh, cô mơ màng mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong gian nhà tranh dột nát, mái nhà thủng lỗ chỗ, bị mưa dột ướt sũng, trong nhà chỉ có một vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ, một mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.

"Mình đang ở đâu?"

"Không phải mình đã chết trong vụ nổ kia sao?"

Trong khi Tống Tương suy nghĩ thì ngoài sân truyền lại tiếng gào thét tức giận:

"Tướng công! Chàng không thể bán Hoa nhi được, y là con của chàng, sao chàng có thể bán y để lấy tiền đánh bạc được, y là tâm can bảo bối của thiếp!"

Đứng ở cửa Tống Tương nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò ốm yếu ôm chặt một đứa bé trai khoảng ba đến bốn tuổi; đang bị một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn đánh cho tơi tả.

"Cút"

Từng roi lại từng roi hạ xuống, người phụ nữ đau đớn hét lên, còn tay vẫn ôm chặt đứa bé nhất quyết không buông.

"Khốn nạn! Y là con hoang mà ngươi vụng trộm mang từ bên ngoài về, nuôi hắn còn muốn tốn tiền của lão tử, thật là muốn tức chết lão tử đây mà!"

Người đàn ông không giận dữ không ngừng mắng chửi và trút đòn roi xuống thân thể người phụ nữ.

"Lão tử nuôi chúng lớn thế này rồi, giờ là lúc chúng hiếu kính lại lão tử"

Nói xong ngươi đàn ông vươn tay giật lấy đứa bé trên tay người phụ nữ, còn đứa bé thì khóc lóc thảm thiết không ngừng. Tiếng mắng chửi, khóc lóc ồn ào đã đánh thức Tống Tương tỉnh dậy. Trong đầu nàng hiện lên dòng kí ức không thuộc về nàng, nàng nhận ra nàng xuyên đến thế giới này.

Nàng vượt thời không đến đây, nàng có một người cha nghiện cờ bạc, một người mẹ yếu đuối và một em trai. Hơn nữa nguyên chủ cũng tên là Tống Tương, bị sốt cao bởi không có tiền khám bệnh mà phải bỏ mạng.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tống Tương toát ra tia lạnh lẽo. Sống lại với thân phận mới này, nàng tự nhủ phải giúp nguyên chủ thay đổi cuộc sống, chăm sóc tốt nhất cho mẹ và em trai của nguyên chủ.

Ngoài sân. Tống lão tam thấy Lý thị sống chết không chịu buông tay, hắn điên tiết lấy chiếc rìu giắt bên hông vung tên, đang định chặt xuống thì chỉ nghe một tiếng rầm, chiếc rìu vỡ tan tành.

"Đây là.. đây là có chuyện gì?"

Cây rìu tốt như vậy trong nháy mắt bị bẻ gãy, Tống lão tam nhìn thấy Tống Tương như thấy ma, y run rẩy sợ hãi vừa bỏ chạy vừa hét thất thanh:

"Có ma! Có ma!"

Thấy Tống Tương, Lý thị vui mừng nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, nàng nén đau đớn đứng dậy ôm chầm lấy Tống Tương.

"Tương nhi, nương biết con sẽ không sao!"

Cái ôm của Lý thị khiến Tống Tương cứng đờ người chưa biết phải phản ứng ra sao. Trước đây cô là lính đặc công hàng đầu thế giới, là vũ khí giết người trong bóng tối mà Hoa Hạ rày công huấn luyện. Khi sinh ra nàng không cha không mẹ, nàng chưa từng gần gũi với người khác, lại càng chưa từng nếm qua tư vị của tình mẫu tử hay tình cảm gia đình.

Bây giờ nàng được mẹ của nguyên chủ ôm, cảm giác ấm áp khiến nàng không thể kìm nén được mà còn háo hức mong chờ.

"Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi!"

Lúc này Tống Tương mới phát hiện tay kia của Lý thị còn đang ôm đệ đệ của nguyên chủ tên Tống Hoa. Đứa bé gầy gò có khuôn mặt vàng vọt, nó bị thiếu chất nghiêm trọng, dù đã ba bốn tuổi rồi mà không cao hơn đứa trẻ hai tuổi là mấy. Tống Tương thấy chua xót ở trong lòng, không biết là do bản thân có thương cảm hay là do xúc động nguyên thuỷ của thân thể nguyên chủ nay. Nàng chạm vào lưng Lý thị, nàng liền nghe thấy Lý thị vì đau đớn nhịn không được mà khẽ rên.

Rời vòng tay ấm áp, mùi máu tanh nồng vẫn còn vương trên chóp mũi khiến Tống Tương nhăn mặt, nàng dìu Lý thị vào phòng rồi nói với Tống Hoa:

"Đệ nhanh đi nấu nước nóng giúp tỷ tỷ!"

"Được!"

Tuy Tống Hoa còn nhỏ nhưng hắn đã có thể làm được một số công việc đồng áng, nấu nước nóng với hắn là chuyện không khó.

"Nương, nương cởi y phục ra để con trị thương cho người."

Nghe Tống Tương nói mà trong lòng Lý thị như được rót mật, Tương nhi hiểu chuyện khiến nàng vui, nàng nén đau nở nụ cười thỏa mãn, nàng biết con chưa từng học y sao có thể giúp nàng trị thương?

Nàng trấn an Tống Tương:

"Hài tử ngốc, nương không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không có chuyện gì."

Trước nghi ngờ của Lý thị, Tống Tương không tức giận, mà còn nhẫn nại nói với giọng nhẹ nhàng kiên định không cho phép đối phương từ chối:

"Cởi quần áo ra!"

Lý thị không còn cách nào khác đành phải cắn răng chịu đựng đau đớn, cởi bỏ từng mảnh vải trên người rồi nằm lên kháng. Tấm lưng trần trắng ngần được in chằng chịt những đường ngang dọc đan xen vào nhau, máu thịt mơ hồ lẫn lộn trông rất đáng sợ.

Lúc này Tống Hoa đã chuẩn bị xong nước nóng, Tống Tương lấy nước nóng từ tay hắn rồi kêu hắn đi trông chừng ngoài cửa. Nhìn vết thương đang rỉ máu, sắc mặt Tống Tương không thay đổi, nàng cẩn thận dùng nước nóng lau sạch vết thương cho Lý thị. Nghe thấy tiếng rên của Lý thị mà sâu trong ánh mắt của Tống Tương ánh lên tia sắc lạnh.

"Tống lão tam đúng là tên khốn, nàng nhất định không bỏ qua cho y."

Một hồi nhiệt tình thầm mắng Tống lão tam, giây kế tiếp Tống Tương chú ý đến trên ngón tay xuất hiện hình xăm chiếc nhẫn có hình đầu hổ. Nàng kinh ngạc khi chỉ là hình xăm thôi nhưng cũng ẩn không gian, trong không gian này chứa rất nhiều đồ dùng nàng cất vào ở kiếp trước giống như chiếc nhẫn thật ở kiếp trước.

"Tốt quá rồi!"

Tống Tương vui mừng ra mặt không chút dấu diếm, chiếc nhẫn đầu hổ đặc biệt nàng được một vị trưởng bối trong gia tộc cổ võ kiếp trước tặng. Chiếc nhẫn này là vật không tầm thường, nó được chế tác từ vật chất hỗn độn có không gian rất rộng, có thể cất giữ được rất nhiều đồ. Đồ trong nhẫn là trang trang bị cần dùng mà tổ chức chuẩn bị cho các đặc vụ khi làm nhiệm vụ. Kiếp này chiếc nhẫn xuất hiện trên da thịt nàng, gắn liền với sinh mệnh của nàng.

Tống Tương lấy ra hòm thuốc do tổ chức cấp phát cho các lính đặc công phòng khi làm nhiệm vụ bị thương; trong hòm không chỉ có thuốc mà còn có cả dao mổ.

"Nương, người yên tâm! Con sẽ trị lành thương thế cho người!"

Tống Tương thốt lên vì không dấu nổi vui mừng của mình, còn Lí thị lại hôn mê bất tỉnh vì bị sốt cao. Tống Tương nhanh chóng lấy dụng cụ thuốc men ra xử lý vết thương giúp Lý thị. Là lính đặc công có năng lực chiến đấu cao nhất tổ chức, mỗi lần hành động đều phải đối mặt với nguy hiểm sinh tử trong gang tấc nên bị thương là điều không tránh khỏi. Phải xử lý vết thương với Tống Tương là chuyện nhỏ.

Không biết trải qua bao lâu, tiết trời cũng chuyển sang xế chiều trong phòng dần tối, Tống Tương đứng lên vặn vẹo cái eo để xua đi cảm giác tê mỏi khi giữ quá lâu một tư thế. Nàng cất hộp thuốc vào nhẫn trữ vật rồi đắp chăn cho Lý thị.

Tống Tương nhớ ra Tống Hoa vẫn còn ở bên ngoài canh cửa, nàng mở cửa ra thì thấy Tống Hoa đang ngồi ở bậc cửa ngủ thiếp đi. Nhìn đệ đệ xa lạ đang chảy chung dòng máu với mình mà tâm tư ngổn ngang. Tống Tương cúi người ôm Tống Hoa vào trong phòng, nàng đặt hắn nằm vào phía trong giường cùng với lý thị.

Tống lão tam thường ngày đánh bạc ở trấn trên, khi đánh bạc hết tiền hắn mới nhớ ra mẹ con Lý thị, đón chờ mẹ con Lý thị là những trận đòn roi trút xuống.

Trong căn phòng này chỉ có một cái giường, căn phòng xập xệ, mái thì dột nát. Tống Tương nhíu mày tìm quanh thấy con dao rựa, nàng xách con dao lên núi rồi rẽ hướng đi vào rừng rậm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương