Đặc Công Hàn Phi
-
Chương 47: Câu chuyện của Lạc Tuyết
Thấy Bạch Tử Linh vẫn không có phản ứng, Thanh Nhi dường như sắp khóc đến nơi, đối với nàng mà nói Bạch Tử Linh và Lạc Hàm đều quan trọng như nhau, Bạch Tử Linh là chủ tử của nàng, là người nàng thề bảo vệ bằng cả mạng sống của mình, còn Lạc Hàm... mặc dù kí ức vẫn mơ hồ không rõ nhưng trong tiềm thức của nàng luôn nhận định đối phương là tỷ muội tốt của nàng, là thân nhân của nàng, dù sao hai người bọn họ cũng có một khoảng thời gian đồng sinh cộng tử với nhau, nếu một trong hai người bọn họ bị thương nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Tiểu thư, xem như Thanh Nhi cầu xin người, chuyện này Lạc Hàm không có lỗi, mê dược là do Thanh Nhi bỏ vào trà cho người, muốn trách phải trách Thanh Nhi, người thả Lạc Hàm ra có được không?” Thanh Nhi thấp giọng khẩn cầu, lần đầu tiên Bạch Tử Linh và Lạc Hàm nhìn thấy Thanh Nhi có bộ dạng như vậy, ngay cả khi bị Ngọc Anh khi dễ Thanh Nhi vẫn kiên cường đối mặt, hiện tại lại hèn mọn cầu xin người khác như vậy, trái tim Bạch Tử Linh bất giác co rút, cổ tay cũng buông lỏng đi vài phần.
Đây là cảm xúc của nguyên chủ, Bạch Tử Linh tuyệt đối không muốn thừa nhận đứng trước Thanh Nhi, một đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp như nàng lại mềm lòng.
“Tiểu thư, là Lạc Hàm sai, người muốn thế nào cũng được, bất quá đừng khiến Thanh Nhi trở nên như vậy có được không?” Lạc Hàm nhìn thấy tỷ muội tốt thay nàng cầu tình, hơn nữa còn là bộ dạng bất lực như vậy, tâm tình cũng vô cùng khó chịu, nhận thức được cổ tay của đối phương buông lỏng, nàng liền mở miệng nhận sai, nàng không hi vọng đối phương có thể tha thứ cho nàng, chỉ mong đối phương đừng quá tuyệt tình mà ở trước mặt Thanh Nhi làm ra hành động thái quá, Lạc Hàm biết rõ, Bạch Tử Linh không phải là loại người tốt tính gì.
Bạch Tử Linh trầm mặc, ba người đối mặt mà không ai mở miệng, Thanh Nhi cắn môi, cũng không dám mở miệng nói gì, sợ nói ra điều gì không hợp sẽ chọc giận đối phương, nàng nhận thấy tiểu thư là đang tức giận, mà hết thảy đều là do hành động ngu ngốc của nàng mà ra, đáy lòng Thanh Nhi đau như cắt, chỉ cần nghĩ đến tiểu thư không tin tưởng nàng, tiểu thư sẽ vứt bỏ nàng thì Thanh Nhi cảm thấy bản thân không có hi vọng để tiếp tục sống nữa.
Bạch Tử Linh vẫn duy trì hành động bóp cổ Lạc Hàm, mặc dù tay nàng đã buông lỏng đi vài phần nhưng Lạc Hàm vẫn không dám có hành động thiếu suy nghĩ, vào lúc nào hành động của Bạch Tử Linh sẽ mang tính quyết định mọi chuyện, Lạc Hàm không muốn bản thân mất đi một người chủ tử nữa, càng không muốn nàng và Thanh Nhi bị đối phương vứt bỏ.
Hạ nhân luôn có những suy nghĩ như vậy, trong mắt tất cả bọn họ so với mất đi mạng sống thì sự ruồng bỏ của chủ tử mới khiến họ sống không bằng chết, bất quá suy nghĩ này của họ cũng không sai, họ đến với thế gian này có thể không vì chủ tử của họ nhưng họ sống dựa vào chủ tử, chủ tử là trời, là đất, là tất cả những gì bọn họ có, bọn họ phải phục tùng đối phương vô điều kiện, mất đi chủ tử bọn họ có thể tự do nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ phải chết.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua, đến lúc Thanh Nhi nghĩ rằng Bạch Tử Linh sẽ không tha cho Lạc Hàm thì đối phương đột nhiên lấy tay ra khỏi chiếc cổ khanh mảnh của Lạc Hàm, đứng lên phủi bụi trên y phục, sắc mặt lạnh lùng quét ngang căn phòng, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, sau một hồi giao đấu đồ đặc trong phòng đều bị đập nát, nơi duy nhất còn chưa vỡ nát chính là giường gỗ.
Thanh Nhi sửng sốt, rất nhanh liền có phản ứng, nàng đi đến đỡ Lạc Hàm đứng dậy, chiếc cổ của Lạc Hàm hiện rõ lên những dấu ngón tay, Thanh Nhi chỉ nhìn mà không nói, Lạc Hàm tựa hồ cũng thấy được điều này, nàng kéo cổ áo che đi dấu vết trên cổ, hai người không ai nói chuyện, dìu nhau đi đến trước mặt giường.
“Tiểu thư...”
Bạch Tử Linh cười lạnh: “Đừng gọi ta là tiểu thư, ta không có một nha hoàn như ngươi.” Có trời mới biết khi phát hiện hành động của Thanh Nhi, nàng đã phải đấu tranh tư tưởng thế nào mới thu lại được sát ý mà không ra tay giết chết Thanh Nhi ngay tại chỗ. Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện khắc nghiệt, trong trại huấn luyện chỉ có ngươi sống ta chết, sư phụ của nàng cũng bắt buộc nàng phong tỏa lòng mình, vậy mà hiện tại xuyên qua nàng lại lựa chọn tin tưởng Thanh Nhi chỉ vì chấp niệm mà nguyên chủ để lại, cuối cùng đổi lại sự phản bội của đối phương, đúng là nực cười!
“Tiểu thư... thật xin lỗi...” Thanh Nhi nức nở: “Là lỗi của Thanh Nhi, Thanh Nhi không làm ra hành động này, xin tiểu thư thứ tội...” Thanh Nhi quỳ xuống, hành động này của nàng khiến Bạch Tử Linh và Lạc Hàm kinh ngạc, đặc biệt là Bạch Tử Linh, bởi vì ảnh hưởng cảm xúc của nguyên chủ mà cảm thấy vô cùng phiền muộn, Lạc Hàm bên cạnh muốn kéo tay đối phương đứng lên nhưng Thanh Nhi không chịu.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lạc Hàm thấp giọng mở miệng, trong giọng nói bộc lộ sự tức giận, Lạc gia bốn tỷ muội bọn họ từ nhỏ đã gắn kết với nhau, mặc dù từ sớm Thanh Nhi đã bị đưa đến chỗ của Bạch Tử Linh nhưng đối với ba người bọn họ vẫn không có quên đi người tỷ muội này, bởi vì bọn họ có cùng một xuất thân, đối phương là hơi thở ấm áp của bản thân, hiện tại nhìn thấy Thanh Nhi quỳ xuống Lạc Hàm có chút không thể chấp nhận.
Trong bốn tỷ muội, Thanh Nhi thanh thuần, Lạc Tịch dịu dàng, Lạc Dư lạnh lùng, Lạc Hàm kiêu ngạo, từ nhỏ Lạc Hàm là người có thiên phú nhất trong bốn người cho nên tránh không khỏi có chút tự kiêu, huống hồ ở Lạc Y Cung nàng còn là người đứng đầu trong Tứ đại hộ pháp, thân phận đặc thù khiến lòng tự trọng của nàng cao hơn bất kì thứ gì, vì vậy khi biết được sự tồn tại của Bạch Tử Linh, biết được tin tức Bạch Tử Linh rất có thể sẽ trở thành chủ tử của bản thân Lạc Hàm liền nhanh chóng đi tìm Nhàn di, chủ động muốn trở thành người tiếp cận Bạch Tử Linh. Sau đó nàng nhận được tin tình báo của Lạc Dư, biết được chủ tử tương lai của bản thân là một người không ra gì, là phế vật nổi tiếng háo sắc Lạc Hàm vô cùng thất vọng, nhưng nhiệm vụ đã nhận không thể hủy, hơn nữa còn là tự bản thân đề xuất, Lạc Hàm không có mặt mũi nào đi tìm Nhàn di xin hủy bỏ nhiệm vụ cho nên nàng tìm một nơi để dừng chân, Nguyệt Mãn Lâu mặc dù là nơi phong nguyệt nhưng cũng là nơi thu thập tình báo tốt nhất, vì vậy Lạc Hàm đành ngây ngốc ở nơi này đợi cho đến khi Nhàn di gọi nàng trở về, không ngờ trước khi nhận được tin tức từ Nhàn di, Lạc Hàm lại gặp Bạch Tử Linh.
Nhận thức Bạch Tử Linh Lạc Hàm mới cảm thấy đối phương hoàn toàn không giống như trong lời đồn, không có ngu ngốc cũng không hề háo sắc, ít nhất thì nàng chưa từng thấy qua đối phương chịu thiệt trong ai, càng không hề suốt ngày theo đuôi Đỗ Thanh Triệt, vì vậy mà nàng nhanh chóng chấp nhận đối phương. Bất quá đối với Lạc Hàm mà nói việc nàng chấp nhận không có nghĩa là nàng sẽ đối với lời nói của đối phương phục tùng tuyệt đối, càng không có nghĩa vì đối phương mà hi sinh mạng, chỉ là sau khi bị Bạch Tử Linh đánh bại Lạc Hàm liền có suy nghĩ tích cực hơn về đối phương, chỉ lần nàng trưởng thành dưới tư tưởng kiêu ngạo như vậy cho nên không thể đứng nhìn tỷ muội của bản thân quỳ trước người khác được.
Thanh Nhi lắc đầu: “Chuyện này là lỗi của chúng ta, chúng ta nên nhận sai với tiểu thư.” Thanh Nhi lớn hơn Lạc Hàm mấy tháng, mặc dù nàng không có trưởng thành cùng đối phương nhưng giọng nói lại bộc lộ sự thành thục khó hiểu khiến Lạc Hàm cảm thấy Thanh Nhi như một người tỷ tỷ thấu hiểu mọi chuyện.
“Nhưng mà...” Lạc Hàm định mở miệng phản bác, nói là không phải các nàng sai, bất quá khi nghĩ lại hành động ngày hôm nay của nàng quả thật có chút không đúng, hạ dược chủ tử, nửa đêm lẻn vào phòng đối phương trộm đồ lại bị đối phương đánh bại, quả thật là việc làm xấu hổ không đáng kể công.
“Đủ rồi!” Bạch Tử Linh nhìn hai người giằng co, thần sắc lạnh lùng, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Đứng lên đi.”
“Tiểu thư... người tha thứ cho Thanh Nhi sao?” Thấy Bạch Tử Linh im lặng không nói, Thanh Nhi mím môi: “Nếu tiểu thư không tha thứ, Thanh Nhi sẽ không đứng dậy.” Thanh Nhi đã hạ quyết tâm, tiểu thư đối với nàng mà nói rất quan trọng, nàng không thể mất đi tiểu thư được.
“Ngươi uy hiếp ta?” Bạch Tử Linh nhướng mày, gương mặt càng thêm lạnh lùng, nha đầu ngốc này vậy mà lại học được cách uy hiếp nàng, nàng đúng là quá xem thường đối phương rồi.
“Không, Thanh Nhi không dám.”
“Ngươi muốn ta tha thứ không phải là không được, bất quá ngươi phải nói cho biết, tất cả mọi chuyện!” Bạch Tử Linh biết rõ bản thân không thể nào tức giận với Thanh Nhi được, đây hoàn toàn không phải cảm xúc của nguyên chủ mà là cảm xúc của nàng, thời gian qua chung đụng với nhau nàng sớm đã xem Thanh Nhi như tỷ muội mà đối đãi, đây có lẽ là lâu ngày sinh tình mà mọi người vẫn thường nói đi.
Thanh Nhi và Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, Thanh Nhi mặc dù chưa nói gì nhưng nhìn thần sắc đối phương Lạc Hàm cảm thấy đối phương nhất định là đã hạ quyết tâm nói sự thật cho Bạch Tử Linh biết, chính là theo như lời Nhàn di đây còn chưa phải lúc, lỡ như đối phương biết được dự thật sau đó không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, làm ra chuyện ngu ngốc gì đó thì phải làm sao? Lạc Hàm lộ vẻ do dự.
“Sớm muộn gì tiểu thư cũng sẽ biết.” Thanh Nhi tất nhiên nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Lạc Hàm nhưng sự việc đã như vậy, che giấu còn có ích gì?
Lạc Hàm trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Ngươi nói đúng.”
“Nếu đã trao đổi xong rồi thì nhanh chóng giải thích chuyện này đi, thời gian cũng không còn sớm, ta cũng không muốn nửa đêm cùng hai người ôn lại chuyện cũ.”
“Tiểu thư...” Thanh Nhi lộ vẻ bất đắc dĩ, từ khi biết được hành động của Lạc Hàm lời nói của tiểu thư càng thêm bén nhọn, khiến nàng có chút không quen.
“Sở dĩ hôm nay Lạc Hàm làm như vậy hết thảy là bởi vì nhận lệnh của Nhàn di làm việc mà thôi.”
Nhàn di?
“Là ai?” Trong trí nhớ của nàng cái tên này vô cùng xa lạ, không hề có chút ấn tượng đặc biệt nào.
Ánh mắt Thanh Nhi rời vào người Lạc Hàm, trí nhớ của nàng chưa mấy rõ ràng cho nên việc này nên để cho Lạc Hàm giải thích là tốt nhất, Lạc Hàm nhận thấy ánh mắt của Thanh Nhi liền nhanh chóng trả lời: “Nhàn di hiện tại là chủ quản của Lạc Y Cung, quyền lực chỉ dưới Cung chủ.”
“Lạc Y Cung?” Lại là một từ ngữ xa lạ.
“Lạc Y Cung là do Lạc Tuyết phu nhân thành lập, người là Cung chủ của Lạc Y Cung, trước kia như thế, hiện giờ vẫn vậy.”
Bạch Tử Linh trừng mắt, nàng sớm biết Lạc Tuyết có thân phận không tầm thường, chỉ là không những đến đối phương lại xuất thân giang hồ, hơn nữa còn là Cung chủ của Lạc Y Cung, mặc dù không biết thực lực của Lạc Y cung thế nào bất quá nhìn Lạc Hàm thân thủ không tệ, có lẽ cũng xem như có địa vị trên giang hồ.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc trong ánh mắt của Bạch Tử Linh, Lạc Hàm tiếp lời, nếu đã quyết định nói ra sự thật thì phải nói đến câu chuyện hơn hai mươi năm về trước.
“Chính là chuyện hơn hai mươi năm trước, khi đó Tuyết phu nhân vẫn còn là một thiếu nữ, Tuyết phu nhân xuất thân giang hồ nhưng cụ thể là từ gia tộc nào thì không ai biết, chỉ biết từ nhỏ Tuyết phu nhân đã lưu lạc Nam Bắc, sau đó được Y Tiên tiền bối nhận làm đồ đệ, trở thành người kế thừa y học cả đời của Y Tiên tiền bối.”
Lạc Tuyết thiên phú hơn người, nàng không chỉ giỏi y thuật mà độc thuật nàng cũng không kém, nàng hành nghề y, điều nàng cần làm chính là cứu người, mặc kệ đối phương xuất thân từ danh môn chính phái hay giáo sĩ ma giáo nàng đều đối xử như nhau, giang hồ nhân xưng “Tuyết thần y”, Lạc Tuyết không chỉ giỏi về y mà dung nhan nàng cũng thuộc loại trác tuyệt, tâm tính dịu dàng, biết quan tâm săn sóc người khác, là nữ nhân khiến nhân sĩ võ lâm vô cùng ngưỡng mộ, người hướng nàng cầu thân không ít nhưng nàng lại mảy may không đồng ý.
Nếu Lạc Tuyết là nữ tử khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ ái mộ thì người khiến các nữ nhân trong thiên hạ say mê không ai khác chính la Bạch Vũ Lâm - Môn chủ La Sát Môn lúc bấy giờ, La Sát Môn là tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, trong mắt nhân sĩ võ lâm người của La Sát Môn tất nhiên đều đáng chết, Bạch Vũ Lâm là Môn chủ, là Đại ma đầu cần tiêu diệt, huống hồ kiếm của hắn nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hắn giết người không chớp mắt, tàn nhẫn vô tình, cả người đều tản ra hơi thở của máu tanh, loại người như vậy vốn nên khiến người khác tránh xa nhưng nữ tử trong thiên hạ đều điên cuồng đuổi theo hắn, nguyên nhân rất đơn giản, hắn tuấn tú.
Bạch Vũ Lâm không phải tuấn tú mà là rất tuấn tú, vô cùng tuấn tú, hắn tuấn mỹ hơn người, danh hiệu Đệ nhất mỹ nam lúc bấy giờ thuộc về hắn, mà võ công của hắn cũng thuộc hàng cao thủ, khắp thiên hạ người có thể đánh ngang tay với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mặc dù Bạch Vũ Lâm bị gắn danh hiệu Đại ma đầu trên người nhưng các thiên kim chính phái, các yêu nữ ma giáo đối với hắn đều nhất kiến chung tình, điều này trở thành nguyên nhân Bạch Vũ Lâm bị đuổi giết hằng ngày.
Cũng giống như mọi ngày Bạch Vũ Lâm vẫn bị truy sát, chỉ là hôm nay hắn bất cẩn bị đối phương hạ độc thủ nên trọng thương, may mắn là hắn thành trốn thoát nếu không hắn đã trở thành hồn ma dưới lưỡi kiếm của đối phương, vào lúc hắn chỉ còn một hơi thở Lạc Tuyết đã xuất hiện ra tay cứu hắn. Lạc Tuyết là mỹ nhân thuần khiết lương thiện, Bạch Vũ Lâm là nam nhân tuấn tú khôi ngôi, hai người chạm mặt nhau vậy mà lại chẳng nảy sinh tiếng sét ái tình nào, tựa hồ như miễn dịch với nhan sắc của đối phương, chỉ là đã nợ ân tình hai người liền dây dưa không rõ, về sau chung đụng nhiều rồi sinh tình, hai người quyết định đến với nhau nhưng lại gặp sự phản đối của tất cả mọi người.
“Mặc dù Tuyết phu nhân không môn không phái nhưng giang hồ khi đó vẫn xem nàng thuộc chính phái, mà La Sát Môn khi đó là môn phái thuộc tà giáo, Bạch Môn chủ giết người vô số khiến võ lâm căm hận, lại đoạt đi mỹ nhân trong lòng bọn họ, vì vậy mà một đám người chính phái kéo bè kết lũ đi diệt trừ La Sát Môn.”
La Sát Môn tuy có thực lực nhưng nhân lực lại không nhiều, đối đầu với một đám nhân sĩ võ lâm nhân lực hùng hổ lại mang theo ý chí muốn san bằng La Sát Môn nên mặc dù sát thủ trong La Sát Môn đẩy lùi được một đám cao thủ võ lâm nhưng sau cùng vẫn bị thương hại không ít, Bạch Vũ Lâm buộc phải rút lui. Lúc này nội bộ của La Sát Môn phân rã, một trong Tứ đại sát thủ âm mưu phản bội lại Môn chủ, cấu kết với người ngoài để diệt trừ Bạch Vũ Lâm, lại lấy Lạc Tuyết làm cái cớ là gián điệp của võ lâm khiến La Sát Môn chia làm hai phe, Bạch Vũ Lâm vì phải giải quyết chuyện riêng nên không có thời gian đi tìm Lạc Tuyết, sau đó Lạc Tuyết vì muốn giúp đỡ mà thành lập Lạc Y Cung dưới sự trợ giúp của Y Tiên.
Lạc Y Cung chủ yếu là hành y cứu người, bất quá bọn họ cũng bán độc dược để giết người, cho nên võ lâm xếp Lạc Y Cung về phe trung lập, không chính không tà, khi Lạc Y Cung vừa mới thành lập cũng không có tiếng tăm gì, bởi vì ảnh hưởng của La Sát Môn mà không ít người của võ lâm đều đuổi cùng giết tận Lạc Y Cung, sau cùng bọn họ đều thua trong tay các cao thủ của Lạc Y Cung.
Đại hội võ lâm ngày đó Lạc Tuyết lấy thân phận là người của Lạc Y Cung tham gia, nàng đứng trên đài cao ngạo nghễ nhìn đám người phía dưới, muốn tất cả mọi người đều đồng loạt ra tay, thái độ mười phần ngông cuồng đã chọc giận không ít người, Đại hội võ lâm kết thúc với Minh chủ là Lạc Tuyết của Lạc Y Cung. Không ai biết Lạc Tuyết đã ra tay thế nào, cũng không ai biết nàng đã dùng võ công tâm pháp gì, chỉ biết trong chớp mắt ánh mắt mọi người đều trở nên hư vô, đầu óc một mảnh trống rỗng, tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm, cho dù là Trưởng môn của phái Thanh Sơn, Kiếm Thánh Lưu Bạch, hay Thiên Cơ Các chủ đều không tránh khỏi, Minh chủ tiền nhiệm nhìn một màn này vô cùng khiếp sợ, sau cùng vẫn công nhận năng lực của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết từ chối nhận chức Minh chủ võ lâm, đổi lấy yêu cầu tất cả nhân sĩ võ lâm nợ nàng một ân tình, khi nàng gặp tình cảnh khốn khổ tất cả nhân sĩ trong thiên hạ đều phải tập hợp giúp đỡ nàng, cho dù đó là việc mưu vua soán vị hay tiêu diệt một trong Tam đại môn phái. Yêu cầu vô lí như vậy mọi người tất nhiên không nghe theo, sau khi thoát được tâm pháp của Lạc Tuyết đám người liền liên hợp muốn giết nàng, gắn cho nàng danh hiệu yêu nữ, về sau cũng không sợ người khác tùm tới thay nàng trả thù, Lạc Tuyết sớm đã đề phòng đám người này, cho nên cũng không thật sự giải hết bí pháp của bản thân, bởi vì năng lực phá hoại của Lạc Tuyết thật quá kinh dị sau cùng Minh chủ cũng thay mặt mọi người đồng ý yêu cầu của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết không tin những lời chỉ hứa bằng miệng, đặc biệt là sau khi chứng kiến sự lật lộng của nhân sĩ võ lâm, vì vậy nàng lấy ra bảo vật của Lạc Y Cung, khối lệnh bài được lấy từ tên nàng, Tuyết Lệnh, được làm từ Hàn băng thạch trên Băng Thiên Đỉnh, trong suốt như băng, lạnh lẽo như hàn đàm, Lạc Tuyết lấy bí pháp của Lạc Y Cung ra ép tất cả Trưởng môn của tất cả môn phái cùng thề là sẽ nợ ân tình của Lạc Tuyết, nếu sau này có người cầm lệnh bài đến tìm, thấy Tuyết Lệnh như thấy người, nhất định phải trả nợ ân tình, nếu không hậu quả tự chịu. Một đám nhân sĩ võ lâm trong lòng có tính toán riêng bèn đồng ý với Lạc Tuyết, sau khi Lạc Tuyết rời đi, còn chưa về đến Lạc Y Cung đã có người muốn cướp Tuyết Lệnh, vốn dĩ lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ cướp lại Tuyết lệnh hủy đi sẽ không cần phải trả nợ cho Lạc Tuyết, nhưng sau đó nghĩ lại Minh chủ chỉ đồng ý chấp nhận Tuyết Lệnh chứ không có chấp nhận người, nếu có Tuyết Lệnh trong tay, bọn họ liền có thể khống chế võ lâm, phát triển một thời đại mới của riêng mình, dã tâm cua đám người bắt đầu rục rịch, họ bắt đầu truy sát Lạc Tuyết, ý đồ chiếm lấy Tuyết Lệnh cùng với bí pháp của Lạc Y Cung.
Cũng không biết là ai tung lời đồn, sở dĩ ngày đó Lạc Tuyết có thể không chế được nhân sĩ võ lâm hết thảy đều là do bí pháp của Lạc Y Cung, mà sự thật cũng chính là như vậy, bí pháp đó gọi Tâm Linh, thật ra đó không phải võ công tâm pháp gì mà là đơn thuần chỉ là một quyển sách về trận pháp, thời đó thiên hạ vẫn chưa biết được khái niệm của trận pháp cho nên đều cho rằng đó là bí tịch võ công vô cùng hiếm thấy có thể điều khác, sự thật là một trận pháp mê hoạc lòng người, từ khi bước chân vào phủ Minh chủ Lạc Tuyết đã lặng lẽ bày trận, đợi khi đám người bị nàng khiêu khích nhịn không được sẽ bước lên lôi đài thì nàng sẽ khởi động trận pháp, khiến mọi người rơi vào Mê Hồn Trận.
“Mê Hồn Trận?” Cái tên này cũng quá tà môn đi, bất quá có thể khiến người khác trở thành một con rối không có linh hồn, làm theo những gì người thi trận muốn, năng lực của Mê Hồn Trận nàng đúng là không hề nhỏ, khi đó Lạc Tuyết mới bao nhiêu, sức mạnh nghịch thiên cỡ này, thảo nào có thể khiến nhân sĩ võ lâm dậy sóng.
“Mê Hồn Trận là một trong mười đại trận pháp đứng đầu trong Tam Linh bí pháp, xếp hàng thứ 8, Mê Hồn Trận có thể khiến linh hồn người khác rơi vào hôn mê sâu, sau đó nhường lại thân thể cho người thi trận điều khiển, trận pháp lớn hay nhỏ là tùy vào năng lực của người thi trận, từ trước đến nay chỉ có Tuyết phu nhân mới có năng lực thi trận pháp lên người nhân sĩ võ lâm cùng một lúc.”
Xếp hạng thứ 8 mà đã có sức công phá linh hồn của người khác, như cậy trận pháp xếp hạng đầu tiên chẳng phải càng khiến người kinh sợ hay sao?
“Lạc Y Cung bởi vì có Tâm Linh bí pháp tọa trấn nên mới khiến đám người có âm mưu với Tuyết Lệnh e ngại, đồng thời việc này cũng mang đến hậu quả khôn lường cho Lạc Y Cung.”
Lúc này giang hồ đã không còn yên tĩnh nữa, thế lực tà giáo phát triển mạnh mẽ, nhân sĩ võ lâm nhanh chóng triệu tập để càn quét tà giáo thế nhưng tà giáo đã ra tay trước, bọn họ không chỉ hủy diệt danh môn chính phái mà còn ra tay với đám tà giáo khác không chịu khuất phục họ, La Sát Môn cũng nằm trong số đó, La Sát Môn cùng tà giáo đối đầu, một đám võ lâm chính phái luôn miệng nói chính đạo lại thừa nước đục thả câu, nhân lúc La Sát Môn đang khổ chiến với đám người tà giáo thì bọn họ lại đánh lén La Sát Môn, Lạc Y Cung lúc này cũng bị tà giáo kìm hãm nhưng một phần người của Lạc Y Cung vẫn theo mệnh lệnh của Lạc Tuyết chạy đến giúp đỡ La Sát Môn, sau đó Bạch Vũ Lâm mất tích, Lạc Tuyết khởi động trận pháp giấu Lạc Y Cung trong sương mù quanh năm, không ai có thể tìm thấy vị trí của Lạc Y Cung, mà La Sát Môn cũng theo đó ẩn dật, chính phái cũng diệt trừ tà giáo, giang hồ từ đó liền khôi phục bình yên.
“Cho nên những chuyện này... thì liên quan gì đến ta?” Bạch Tử Linh nhướng mày, ánh mắt không rõ ý vị rơi vào người Lạc Hàm, nàng không thể không thừa nhận thân phận của Lạc Tuyết đã cho nàng một bất ngờ rất lớn, khiến nàng nhận thức thêm nhiều điều mới lạ về dị giới này, nào là giang hồ, nào là võ lâm chính phái, tà giáo, trận pháp,... bất quá đó đều quá khứ của Lạc Tuyết cùng nàng không có liên quan. Nàng không phải Bạch Tử Linh, không phải nữ nhi của Lạc Tuyết, nàng chỉ là một cô hồn đến từ thế giới khác, lưu lạc đến nơi dị giới này mà trung hợp mượn xác của nguyên chủ để hoàn hồn, nàng không phải Bạch Tử Linh thì đáng lí ra nàng không nên bị cảm xúc của nguyên chủ làm ảnh hưởng, vậy mà bởi vì thứ cảm xúc ngu ngốc này mà nàng lại tin tưởng Thanh Nhi, sau cùng lại bị đối phương hạ dược, cho dù đó chỉ là mê dược nhưng trong lòng Bạch Tử Linh vẫn rất khó chịu, không thể nào chấp nhận được việc này, bởi vì tin tưởng cho nên khi bị phản bội mới không dán tin tưởng lần nữa, vì vậy nàng muốn né tránh quá khứ, né tránh Thanh Nhi, né tránh tất cả cảm xúc dành cho Lạc Tuyết, bởi vì suy cho cùng nàng cùng Lạc Tuyết cũng chỉ là một người xa lạ.
“Đó là câu chuyện của phu nhân, tiếp theo đây sẽ đến câu chuyện của tiểu thư.”
“Tiểu thư, xem như Thanh Nhi cầu xin người, chuyện này Lạc Hàm không có lỗi, mê dược là do Thanh Nhi bỏ vào trà cho người, muốn trách phải trách Thanh Nhi, người thả Lạc Hàm ra có được không?” Thanh Nhi thấp giọng khẩn cầu, lần đầu tiên Bạch Tử Linh và Lạc Hàm nhìn thấy Thanh Nhi có bộ dạng như vậy, ngay cả khi bị Ngọc Anh khi dễ Thanh Nhi vẫn kiên cường đối mặt, hiện tại lại hèn mọn cầu xin người khác như vậy, trái tim Bạch Tử Linh bất giác co rút, cổ tay cũng buông lỏng đi vài phần.
Đây là cảm xúc của nguyên chủ, Bạch Tử Linh tuyệt đối không muốn thừa nhận đứng trước Thanh Nhi, một đặc công được huấn luyện chuyên nghiệp như nàng lại mềm lòng.
“Tiểu thư, là Lạc Hàm sai, người muốn thế nào cũng được, bất quá đừng khiến Thanh Nhi trở nên như vậy có được không?” Lạc Hàm nhìn thấy tỷ muội tốt thay nàng cầu tình, hơn nữa còn là bộ dạng bất lực như vậy, tâm tình cũng vô cùng khó chịu, nhận thức được cổ tay của đối phương buông lỏng, nàng liền mở miệng nhận sai, nàng không hi vọng đối phương có thể tha thứ cho nàng, chỉ mong đối phương đừng quá tuyệt tình mà ở trước mặt Thanh Nhi làm ra hành động thái quá, Lạc Hàm biết rõ, Bạch Tử Linh không phải là loại người tốt tính gì.
Bạch Tử Linh trầm mặc, ba người đối mặt mà không ai mở miệng, Thanh Nhi cắn môi, cũng không dám mở miệng nói gì, sợ nói ra điều gì không hợp sẽ chọc giận đối phương, nàng nhận thấy tiểu thư là đang tức giận, mà hết thảy đều là do hành động ngu ngốc của nàng mà ra, đáy lòng Thanh Nhi đau như cắt, chỉ cần nghĩ đến tiểu thư không tin tưởng nàng, tiểu thư sẽ vứt bỏ nàng thì Thanh Nhi cảm thấy bản thân không có hi vọng để tiếp tục sống nữa.
Bạch Tử Linh vẫn duy trì hành động bóp cổ Lạc Hàm, mặc dù tay nàng đã buông lỏng đi vài phần nhưng Lạc Hàm vẫn không dám có hành động thiếu suy nghĩ, vào lúc nào hành động của Bạch Tử Linh sẽ mang tính quyết định mọi chuyện, Lạc Hàm không muốn bản thân mất đi một người chủ tử nữa, càng không muốn nàng và Thanh Nhi bị đối phương vứt bỏ.
Hạ nhân luôn có những suy nghĩ như vậy, trong mắt tất cả bọn họ so với mất đi mạng sống thì sự ruồng bỏ của chủ tử mới khiến họ sống không bằng chết, bất quá suy nghĩ này của họ cũng không sai, họ đến với thế gian này có thể không vì chủ tử của họ nhưng họ sống dựa vào chủ tử, chủ tử là trời, là đất, là tất cả những gì bọn họ có, bọn họ phải phục tùng đối phương vô điều kiện, mất đi chủ tử bọn họ có thể tự do nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ phải chết.
Thời gian nửa nén nhang trôi qua, đến lúc Thanh Nhi nghĩ rằng Bạch Tử Linh sẽ không tha cho Lạc Hàm thì đối phương đột nhiên lấy tay ra khỏi chiếc cổ khanh mảnh của Lạc Hàm, đứng lên phủi bụi trên y phục, sắc mặt lạnh lùng quét ngang căn phòng, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống, sau một hồi giao đấu đồ đặc trong phòng đều bị đập nát, nơi duy nhất còn chưa vỡ nát chính là giường gỗ.
Thanh Nhi sửng sốt, rất nhanh liền có phản ứng, nàng đi đến đỡ Lạc Hàm đứng dậy, chiếc cổ của Lạc Hàm hiện rõ lên những dấu ngón tay, Thanh Nhi chỉ nhìn mà không nói, Lạc Hàm tựa hồ cũng thấy được điều này, nàng kéo cổ áo che đi dấu vết trên cổ, hai người không ai nói chuyện, dìu nhau đi đến trước mặt giường.
“Tiểu thư...”
Bạch Tử Linh cười lạnh: “Đừng gọi ta là tiểu thư, ta không có một nha hoàn như ngươi.” Có trời mới biết khi phát hiện hành động của Thanh Nhi, nàng đã phải đấu tranh tư tưởng thế nào mới thu lại được sát ý mà không ra tay giết chết Thanh Nhi ngay tại chỗ. Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện khắc nghiệt, trong trại huấn luyện chỉ có ngươi sống ta chết, sư phụ của nàng cũng bắt buộc nàng phong tỏa lòng mình, vậy mà hiện tại xuyên qua nàng lại lựa chọn tin tưởng Thanh Nhi chỉ vì chấp niệm mà nguyên chủ để lại, cuối cùng đổi lại sự phản bội của đối phương, đúng là nực cười!
“Tiểu thư... thật xin lỗi...” Thanh Nhi nức nở: “Là lỗi của Thanh Nhi, Thanh Nhi không làm ra hành động này, xin tiểu thư thứ tội...” Thanh Nhi quỳ xuống, hành động này của nàng khiến Bạch Tử Linh và Lạc Hàm kinh ngạc, đặc biệt là Bạch Tử Linh, bởi vì ảnh hưởng cảm xúc của nguyên chủ mà cảm thấy vô cùng phiền muộn, Lạc Hàm bên cạnh muốn kéo tay đối phương đứng lên nhưng Thanh Nhi không chịu.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lạc Hàm thấp giọng mở miệng, trong giọng nói bộc lộ sự tức giận, Lạc gia bốn tỷ muội bọn họ từ nhỏ đã gắn kết với nhau, mặc dù từ sớm Thanh Nhi đã bị đưa đến chỗ của Bạch Tử Linh nhưng đối với ba người bọn họ vẫn không có quên đi người tỷ muội này, bởi vì bọn họ có cùng một xuất thân, đối phương là hơi thở ấm áp của bản thân, hiện tại nhìn thấy Thanh Nhi quỳ xuống Lạc Hàm có chút không thể chấp nhận.
Trong bốn tỷ muội, Thanh Nhi thanh thuần, Lạc Tịch dịu dàng, Lạc Dư lạnh lùng, Lạc Hàm kiêu ngạo, từ nhỏ Lạc Hàm là người có thiên phú nhất trong bốn người cho nên tránh không khỏi có chút tự kiêu, huống hồ ở Lạc Y Cung nàng còn là người đứng đầu trong Tứ đại hộ pháp, thân phận đặc thù khiến lòng tự trọng của nàng cao hơn bất kì thứ gì, vì vậy khi biết được sự tồn tại của Bạch Tử Linh, biết được tin tức Bạch Tử Linh rất có thể sẽ trở thành chủ tử của bản thân Lạc Hàm liền nhanh chóng đi tìm Nhàn di, chủ động muốn trở thành người tiếp cận Bạch Tử Linh. Sau đó nàng nhận được tin tình báo của Lạc Dư, biết được chủ tử tương lai của bản thân là một người không ra gì, là phế vật nổi tiếng háo sắc Lạc Hàm vô cùng thất vọng, nhưng nhiệm vụ đã nhận không thể hủy, hơn nữa còn là tự bản thân đề xuất, Lạc Hàm không có mặt mũi nào đi tìm Nhàn di xin hủy bỏ nhiệm vụ cho nên nàng tìm một nơi để dừng chân, Nguyệt Mãn Lâu mặc dù là nơi phong nguyệt nhưng cũng là nơi thu thập tình báo tốt nhất, vì vậy Lạc Hàm đành ngây ngốc ở nơi này đợi cho đến khi Nhàn di gọi nàng trở về, không ngờ trước khi nhận được tin tức từ Nhàn di, Lạc Hàm lại gặp Bạch Tử Linh.
Nhận thức Bạch Tử Linh Lạc Hàm mới cảm thấy đối phương hoàn toàn không giống như trong lời đồn, không có ngu ngốc cũng không hề háo sắc, ít nhất thì nàng chưa từng thấy qua đối phương chịu thiệt trong ai, càng không hề suốt ngày theo đuôi Đỗ Thanh Triệt, vì vậy mà nàng nhanh chóng chấp nhận đối phương. Bất quá đối với Lạc Hàm mà nói việc nàng chấp nhận không có nghĩa là nàng sẽ đối với lời nói của đối phương phục tùng tuyệt đối, càng không có nghĩa vì đối phương mà hi sinh mạng, chỉ là sau khi bị Bạch Tử Linh đánh bại Lạc Hàm liền có suy nghĩ tích cực hơn về đối phương, chỉ lần nàng trưởng thành dưới tư tưởng kiêu ngạo như vậy cho nên không thể đứng nhìn tỷ muội của bản thân quỳ trước người khác được.
Thanh Nhi lắc đầu: “Chuyện này là lỗi của chúng ta, chúng ta nên nhận sai với tiểu thư.” Thanh Nhi lớn hơn Lạc Hàm mấy tháng, mặc dù nàng không có trưởng thành cùng đối phương nhưng giọng nói lại bộc lộ sự thành thục khó hiểu khiến Lạc Hàm cảm thấy Thanh Nhi như một người tỷ tỷ thấu hiểu mọi chuyện.
“Nhưng mà...” Lạc Hàm định mở miệng phản bác, nói là không phải các nàng sai, bất quá khi nghĩ lại hành động ngày hôm nay của nàng quả thật có chút không đúng, hạ dược chủ tử, nửa đêm lẻn vào phòng đối phương trộm đồ lại bị đối phương đánh bại, quả thật là việc làm xấu hổ không đáng kể công.
“Đủ rồi!” Bạch Tử Linh nhìn hai người giằng co, thần sắc lạnh lùng, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Đứng lên đi.”
“Tiểu thư... người tha thứ cho Thanh Nhi sao?” Thấy Bạch Tử Linh im lặng không nói, Thanh Nhi mím môi: “Nếu tiểu thư không tha thứ, Thanh Nhi sẽ không đứng dậy.” Thanh Nhi đã hạ quyết tâm, tiểu thư đối với nàng mà nói rất quan trọng, nàng không thể mất đi tiểu thư được.
“Ngươi uy hiếp ta?” Bạch Tử Linh nhướng mày, gương mặt càng thêm lạnh lùng, nha đầu ngốc này vậy mà lại học được cách uy hiếp nàng, nàng đúng là quá xem thường đối phương rồi.
“Không, Thanh Nhi không dám.”
“Ngươi muốn ta tha thứ không phải là không được, bất quá ngươi phải nói cho biết, tất cả mọi chuyện!” Bạch Tử Linh biết rõ bản thân không thể nào tức giận với Thanh Nhi được, đây hoàn toàn không phải cảm xúc của nguyên chủ mà là cảm xúc của nàng, thời gian qua chung đụng với nhau nàng sớm đã xem Thanh Nhi như tỷ muội mà đối đãi, đây có lẽ là lâu ngày sinh tình mà mọi người vẫn thường nói đi.
Thanh Nhi và Lạc Hàm hai mặt nhìn nhau, Thanh Nhi mặc dù chưa nói gì nhưng nhìn thần sắc đối phương Lạc Hàm cảm thấy đối phương nhất định là đã hạ quyết tâm nói sự thật cho Bạch Tử Linh biết, chính là theo như lời Nhàn di đây còn chưa phải lúc, lỡ như đối phương biết được dự thật sau đó không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, làm ra chuyện ngu ngốc gì đó thì phải làm sao? Lạc Hàm lộ vẻ do dự.
“Sớm muộn gì tiểu thư cũng sẽ biết.” Thanh Nhi tất nhiên nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của Lạc Hàm nhưng sự việc đã như vậy, che giấu còn có ích gì?
Lạc Hàm trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Ngươi nói đúng.”
“Nếu đã trao đổi xong rồi thì nhanh chóng giải thích chuyện này đi, thời gian cũng không còn sớm, ta cũng không muốn nửa đêm cùng hai người ôn lại chuyện cũ.”
“Tiểu thư...” Thanh Nhi lộ vẻ bất đắc dĩ, từ khi biết được hành động của Lạc Hàm lời nói của tiểu thư càng thêm bén nhọn, khiến nàng có chút không quen.
“Sở dĩ hôm nay Lạc Hàm làm như vậy hết thảy là bởi vì nhận lệnh của Nhàn di làm việc mà thôi.”
Nhàn di?
“Là ai?” Trong trí nhớ của nàng cái tên này vô cùng xa lạ, không hề có chút ấn tượng đặc biệt nào.
Ánh mắt Thanh Nhi rời vào người Lạc Hàm, trí nhớ của nàng chưa mấy rõ ràng cho nên việc này nên để cho Lạc Hàm giải thích là tốt nhất, Lạc Hàm nhận thấy ánh mắt của Thanh Nhi liền nhanh chóng trả lời: “Nhàn di hiện tại là chủ quản của Lạc Y Cung, quyền lực chỉ dưới Cung chủ.”
“Lạc Y Cung?” Lại là một từ ngữ xa lạ.
“Lạc Y Cung là do Lạc Tuyết phu nhân thành lập, người là Cung chủ của Lạc Y Cung, trước kia như thế, hiện giờ vẫn vậy.”
Bạch Tử Linh trừng mắt, nàng sớm biết Lạc Tuyết có thân phận không tầm thường, chỉ là không những đến đối phương lại xuất thân giang hồ, hơn nữa còn là Cung chủ của Lạc Y Cung, mặc dù không biết thực lực của Lạc Y cung thế nào bất quá nhìn Lạc Hàm thân thủ không tệ, có lẽ cũng xem như có địa vị trên giang hồ.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc trong ánh mắt của Bạch Tử Linh, Lạc Hàm tiếp lời, nếu đã quyết định nói ra sự thật thì phải nói đến câu chuyện hơn hai mươi năm về trước.
“Chính là chuyện hơn hai mươi năm trước, khi đó Tuyết phu nhân vẫn còn là một thiếu nữ, Tuyết phu nhân xuất thân giang hồ nhưng cụ thể là từ gia tộc nào thì không ai biết, chỉ biết từ nhỏ Tuyết phu nhân đã lưu lạc Nam Bắc, sau đó được Y Tiên tiền bối nhận làm đồ đệ, trở thành người kế thừa y học cả đời của Y Tiên tiền bối.”
Lạc Tuyết thiên phú hơn người, nàng không chỉ giỏi y thuật mà độc thuật nàng cũng không kém, nàng hành nghề y, điều nàng cần làm chính là cứu người, mặc kệ đối phương xuất thân từ danh môn chính phái hay giáo sĩ ma giáo nàng đều đối xử như nhau, giang hồ nhân xưng “Tuyết thần y”, Lạc Tuyết không chỉ giỏi về y mà dung nhan nàng cũng thuộc loại trác tuyệt, tâm tính dịu dàng, biết quan tâm săn sóc người khác, là nữ nhân khiến nhân sĩ võ lâm vô cùng ngưỡng mộ, người hướng nàng cầu thân không ít nhưng nàng lại mảy may không đồng ý.
Nếu Lạc Tuyết là nữ tử khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ ái mộ thì người khiến các nữ nhân trong thiên hạ say mê không ai khác chính la Bạch Vũ Lâm - Môn chủ La Sát Môn lúc bấy giờ, La Sát Môn là tổ chức sát thủ nổi danh trên giang hồ, trong mắt nhân sĩ võ lâm người của La Sát Môn tất nhiên đều đáng chết, Bạch Vũ Lâm là Môn chủ, là Đại ma đầu cần tiêu diệt, huống hồ kiếm của hắn nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hắn giết người không chớp mắt, tàn nhẫn vô tình, cả người đều tản ra hơi thở của máu tanh, loại người như vậy vốn nên khiến người khác tránh xa nhưng nữ tử trong thiên hạ đều điên cuồng đuổi theo hắn, nguyên nhân rất đơn giản, hắn tuấn tú.
Bạch Vũ Lâm không phải tuấn tú mà là rất tuấn tú, vô cùng tuấn tú, hắn tuấn mỹ hơn người, danh hiệu Đệ nhất mỹ nam lúc bấy giờ thuộc về hắn, mà võ công của hắn cũng thuộc hàng cao thủ, khắp thiên hạ người có thể đánh ngang tay với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên mặc dù Bạch Vũ Lâm bị gắn danh hiệu Đại ma đầu trên người nhưng các thiên kim chính phái, các yêu nữ ma giáo đối với hắn đều nhất kiến chung tình, điều này trở thành nguyên nhân Bạch Vũ Lâm bị đuổi giết hằng ngày.
Cũng giống như mọi ngày Bạch Vũ Lâm vẫn bị truy sát, chỉ là hôm nay hắn bất cẩn bị đối phương hạ độc thủ nên trọng thương, may mắn là hắn thành trốn thoát nếu không hắn đã trở thành hồn ma dưới lưỡi kiếm của đối phương, vào lúc hắn chỉ còn một hơi thở Lạc Tuyết đã xuất hiện ra tay cứu hắn. Lạc Tuyết là mỹ nhân thuần khiết lương thiện, Bạch Vũ Lâm là nam nhân tuấn tú khôi ngôi, hai người chạm mặt nhau vậy mà lại chẳng nảy sinh tiếng sét ái tình nào, tựa hồ như miễn dịch với nhan sắc của đối phương, chỉ là đã nợ ân tình hai người liền dây dưa không rõ, về sau chung đụng nhiều rồi sinh tình, hai người quyết định đến với nhau nhưng lại gặp sự phản đối của tất cả mọi người.
“Mặc dù Tuyết phu nhân không môn không phái nhưng giang hồ khi đó vẫn xem nàng thuộc chính phái, mà La Sát Môn khi đó là môn phái thuộc tà giáo, Bạch Môn chủ giết người vô số khiến võ lâm căm hận, lại đoạt đi mỹ nhân trong lòng bọn họ, vì vậy mà một đám người chính phái kéo bè kết lũ đi diệt trừ La Sát Môn.”
La Sát Môn tuy có thực lực nhưng nhân lực lại không nhiều, đối đầu với một đám nhân sĩ võ lâm nhân lực hùng hổ lại mang theo ý chí muốn san bằng La Sát Môn nên mặc dù sát thủ trong La Sát Môn đẩy lùi được một đám cao thủ võ lâm nhưng sau cùng vẫn bị thương hại không ít, Bạch Vũ Lâm buộc phải rút lui. Lúc này nội bộ của La Sát Môn phân rã, một trong Tứ đại sát thủ âm mưu phản bội lại Môn chủ, cấu kết với người ngoài để diệt trừ Bạch Vũ Lâm, lại lấy Lạc Tuyết làm cái cớ là gián điệp của võ lâm khiến La Sát Môn chia làm hai phe, Bạch Vũ Lâm vì phải giải quyết chuyện riêng nên không có thời gian đi tìm Lạc Tuyết, sau đó Lạc Tuyết vì muốn giúp đỡ mà thành lập Lạc Y Cung dưới sự trợ giúp của Y Tiên.
Lạc Y Cung chủ yếu là hành y cứu người, bất quá bọn họ cũng bán độc dược để giết người, cho nên võ lâm xếp Lạc Y Cung về phe trung lập, không chính không tà, khi Lạc Y Cung vừa mới thành lập cũng không có tiếng tăm gì, bởi vì ảnh hưởng của La Sát Môn mà không ít người của võ lâm đều đuổi cùng giết tận Lạc Y Cung, sau cùng bọn họ đều thua trong tay các cao thủ của Lạc Y Cung.
Đại hội võ lâm ngày đó Lạc Tuyết lấy thân phận là người của Lạc Y Cung tham gia, nàng đứng trên đài cao ngạo nghễ nhìn đám người phía dưới, muốn tất cả mọi người đều đồng loạt ra tay, thái độ mười phần ngông cuồng đã chọc giận không ít người, Đại hội võ lâm kết thúc với Minh chủ là Lạc Tuyết của Lạc Y Cung. Không ai biết Lạc Tuyết đã ra tay thế nào, cũng không ai biết nàng đã dùng võ công tâm pháp gì, chỉ biết trong chớp mắt ánh mắt mọi người đều trở nên hư vô, đầu óc một mảnh trống rỗng, tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm, cho dù là Trưởng môn của phái Thanh Sơn, Kiếm Thánh Lưu Bạch, hay Thiên Cơ Các chủ đều không tránh khỏi, Minh chủ tiền nhiệm nhìn một màn này vô cùng khiếp sợ, sau cùng vẫn công nhận năng lực của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết từ chối nhận chức Minh chủ võ lâm, đổi lấy yêu cầu tất cả nhân sĩ võ lâm nợ nàng một ân tình, khi nàng gặp tình cảnh khốn khổ tất cả nhân sĩ trong thiên hạ đều phải tập hợp giúp đỡ nàng, cho dù đó là việc mưu vua soán vị hay tiêu diệt một trong Tam đại môn phái. Yêu cầu vô lí như vậy mọi người tất nhiên không nghe theo, sau khi thoát được tâm pháp của Lạc Tuyết đám người liền liên hợp muốn giết nàng, gắn cho nàng danh hiệu yêu nữ, về sau cũng không sợ người khác tùm tới thay nàng trả thù, Lạc Tuyết sớm đã đề phòng đám người này, cho nên cũng không thật sự giải hết bí pháp của bản thân, bởi vì năng lực phá hoại của Lạc Tuyết thật quá kinh dị sau cùng Minh chủ cũng thay mặt mọi người đồng ý yêu cầu của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết không tin những lời chỉ hứa bằng miệng, đặc biệt là sau khi chứng kiến sự lật lộng của nhân sĩ võ lâm, vì vậy nàng lấy ra bảo vật của Lạc Y Cung, khối lệnh bài được lấy từ tên nàng, Tuyết Lệnh, được làm từ Hàn băng thạch trên Băng Thiên Đỉnh, trong suốt như băng, lạnh lẽo như hàn đàm, Lạc Tuyết lấy bí pháp của Lạc Y Cung ra ép tất cả Trưởng môn của tất cả môn phái cùng thề là sẽ nợ ân tình của Lạc Tuyết, nếu sau này có người cầm lệnh bài đến tìm, thấy Tuyết Lệnh như thấy người, nhất định phải trả nợ ân tình, nếu không hậu quả tự chịu. Một đám nhân sĩ võ lâm trong lòng có tính toán riêng bèn đồng ý với Lạc Tuyết, sau khi Lạc Tuyết rời đi, còn chưa về đến Lạc Y Cung đã có người muốn cướp Tuyết Lệnh, vốn dĩ lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ cướp lại Tuyết lệnh hủy đi sẽ không cần phải trả nợ cho Lạc Tuyết, nhưng sau đó nghĩ lại Minh chủ chỉ đồng ý chấp nhận Tuyết Lệnh chứ không có chấp nhận người, nếu có Tuyết Lệnh trong tay, bọn họ liền có thể khống chế võ lâm, phát triển một thời đại mới của riêng mình, dã tâm cua đám người bắt đầu rục rịch, họ bắt đầu truy sát Lạc Tuyết, ý đồ chiếm lấy Tuyết Lệnh cùng với bí pháp của Lạc Y Cung.
Cũng không biết là ai tung lời đồn, sở dĩ ngày đó Lạc Tuyết có thể không chế được nhân sĩ võ lâm hết thảy đều là do bí pháp của Lạc Y Cung, mà sự thật cũng chính là như vậy, bí pháp đó gọi Tâm Linh, thật ra đó không phải võ công tâm pháp gì mà là đơn thuần chỉ là một quyển sách về trận pháp, thời đó thiên hạ vẫn chưa biết được khái niệm của trận pháp cho nên đều cho rằng đó là bí tịch võ công vô cùng hiếm thấy có thể điều khác, sự thật là một trận pháp mê hoạc lòng người, từ khi bước chân vào phủ Minh chủ Lạc Tuyết đã lặng lẽ bày trận, đợi khi đám người bị nàng khiêu khích nhịn không được sẽ bước lên lôi đài thì nàng sẽ khởi động trận pháp, khiến mọi người rơi vào Mê Hồn Trận.
“Mê Hồn Trận?” Cái tên này cũng quá tà môn đi, bất quá có thể khiến người khác trở thành một con rối không có linh hồn, làm theo những gì người thi trận muốn, năng lực của Mê Hồn Trận nàng đúng là không hề nhỏ, khi đó Lạc Tuyết mới bao nhiêu, sức mạnh nghịch thiên cỡ này, thảo nào có thể khiến nhân sĩ võ lâm dậy sóng.
“Mê Hồn Trận là một trong mười đại trận pháp đứng đầu trong Tam Linh bí pháp, xếp hàng thứ 8, Mê Hồn Trận có thể khiến linh hồn người khác rơi vào hôn mê sâu, sau đó nhường lại thân thể cho người thi trận điều khiển, trận pháp lớn hay nhỏ là tùy vào năng lực của người thi trận, từ trước đến nay chỉ có Tuyết phu nhân mới có năng lực thi trận pháp lên người nhân sĩ võ lâm cùng một lúc.”
Xếp hạng thứ 8 mà đã có sức công phá linh hồn của người khác, như cậy trận pháp xếp hạng đầu tiên chẳng phải càng khiến người kinh sợ hay sao?
“Lạc Y Cung bởi vì có Tâm Linh bí pháp tọa trấn nên mới khiến đám người có âm mưu với Tuyết Lệnh e ngại, đồng thời việc này cũng mang đến hậu quả khôn lường cho Lạc Y Cung.”
Lúc này giang hồ đã không còn yên tĩnh nữa, thế lực tà giáo phát triển mạnh mẽ, nhân sĩ võ lâm nhanh chóng triệu tập để càn quét tà giáo thế nhưng tà giáo đã ra tay trước, bọn họ không chỉ hủy diệt danh môn chính phái mà còn ra tay với đám tà giáo khác không chịu khuất phục họ, La Sát Môn cũng nằm trong số đó, La Sát Môn cùng tà giáo đối đầu, một đám võ lâm chính phái luôn miệng nói chính đạo lại thừa nước đục thả câu, nhân lúc La Sát Môn đang khổ chiến với đám người tà giáo thì bọn họ lại đánh lén La Sát Môn, Lạc Y Cung lúc này cũng bị tà giáo kìm hãm nhưng một phần người của Lạc Y Cung vẫn theo mệnh lệnh của Lạc Tuyết chạy đến giúp đỡ La Sát Môn, sau đó Bạch Vũ Lâm mất tích, Lạc Tuyết khởi động trận pháp giấu Lạc Y Cung trong sương mù quanh năm, không ai có thể tìm thấy vị trí của Lạc Y Cung, mà La Sát Môn cũng theo đó ẩn dật, chính phái cũng diệt trừ tà giáo, giang hồ từ đó liền khôi phục bình yên.
“Cho nên những chuyện này... thì liên quan gì đến ta?” Bạch Tử Linh nhướng mày, ánh mắt không rõ ý vị rơi vào người Lạc Hàm, nàng không thể không thừa nhận thân phận của Lạc Tuyết đã cho nàng một bất ngờ rất lớn, khiến nàng nhận thức thêm nhiều điều mới lạ về dị giới này, nào là giang hồ, nào là võ lâm chính phái, tà giáo, trận pháp,... bất quá đó đều quá khứ của Lạc Tuyết cùng nàng không có liên quan. Nàng không phải Bạch Tử Linh, không phải nữ nhi của Lạc Tuyết, nàng chỉ là một cô hồn đến từ thế giới khác, lưu lạc đến nơi dị giới này mà trung hợp mượn xác của nguyên chủ để hoàn hồn, nàng không phải Bạch Tử Linh thì đáng lí ra nàng không nên bị cảm xúc của nguyên chủ làm ảnh hưởng, vậy mà bởi vì thứ cảm xúc ngu ngốc này mà nàng lại tin tưởng Thanh Nhi, sau cùng lại bị đối phương hạ dược, cho dù đó chỉ là mê dược nhưng trong lòng Bạch Tử Linh vẫn rất khó chịu, không thể nào chấp nhận được việc này, bởi vì tin tưởng cho nên khi bị phản bội mới không dán tin tưởng lần nữa, vì vậy nàng muốn né tránh quá khứ, né tránh Thanh Nhi, né tránh tất cả cảm xúc dành cho Lạc Tuyết, bởi vì suy cho cùng nàng cùng Lạc Tuyết cũng chỉ là một người xa lạ.
“Đó là câu chuyện của phu nhân, tiếp theo đây sẽ đến câu chuyện của tiểu thư.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook