Dạ Yến
-
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì quan hệ bị Thẩm Tế Nhật phát hiện, Từ Yến Thanh đã không còn tâm tư nói chuyện cùng Từ Lạc Ninh nữa. Thẩm Quan Lan đành để Giang Phong thay bọn họ đi trước giải thích một chút với cậu ta.Chỉ cần Tương Tư ban tạm thời không rời khỏi Nghi Châu, hắn vẫn có thể tìm được cơ hội đưa Từ Yến Thanh ra ngoài gặp mặt.
Giang Phong lái xe đi, Thẩm Quan Lan liền gọi một chiếc xe kéo, cùng Từ Yến Thanh ngồi lên.
Từ Yến Thanh vẫn luôn cúi đầu xuống, y dường như rất sợ tầm mắt của người khác, trước sau đều giấu mặt mình bên dưới chiếc mũ. Thẩm Quan Lan biết chuyện vừa rồi đối với y mà nói là đả kích quá lớn, cũng không có ép y thêm nữa. Chỉ nghĩ miên man cả dọc đường đi, phải làm thế nào để Từ Yến Thanh vơi bớt những muộn phiền.
Từ Yến Thanh có thể không hiểu tính tình của Thẩm Tế Nhật, thế nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với huynh trưởng của mình, nếu như Thẩm Tế Nhật đã có thể nói ra những lời như đợi anh suy nghĩ đã, chứng minh huynh trưởng xem như là đã ngầm cho phép rồi.
Nhưng Thẩm Quan Lan cũng có một tầng sầu lo khác, đó chính là vị kia của Thẩm Tế Nhật.
Mãi đến tận khi bọn họ rời khỏi bệnh viện, Du Thiên Lâm vẫn nằm trong phòng cấp cứu không hề đi ra.
Thẩm Tế Nhật nhìn rất mệt mỏi, chỉ nói Du Thiên Lâm là người của chính phủ Dân quốc, chức vụ cụ thể anh cũng không nói, đối với chuyện lần này vì sao bị thương cũng không nhắc đến một lời.
Thẩm Quan Lan không biết vì sao huynh trưởng của mình lại có dây dưa với người của Chính phủ, nhưng hắn nghĩ đến cha của bọn họ.
Thẩm Chính Hoành trước đây đã từng hợp tác làm ăn cùng với quân đội Chính phủ ở Nghi Châu, cũng là dựa vào tầng quan hệ này để ngồi lên cái ghế phó hội trưởng Thương hội Nghi Châu. Không có lẽ là tại sau khi Thẩm Tế Nhật thừa kế vị trí kia của cha, bị người của chính phủ cưỡng ép sao?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy huynh trưởng của mình không phải là người có gan làm loạn. Bởi Thẩm Tế Nhật ngược lại là người tính tình nghiêm túc cẩn trọng, mỗi khi phải quyết định một đại sự nào đó cũng vô cùng cẩn thận.
Sở dĩ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa kết hôn, là bởi vì vị hôn thê lúc trước bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử (*), khiến anh thương tâm quá độ mới không còn nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa.
(*)= cái chết đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên (theo Wiktionary tiếng Việt).
Từ đó về sau, Thẩm Tế Nhật đặt hết tất cả tâm tư vào gia nghiệp. Mợ Cả cho dù có sốt ruột cũng bó tay với anh, chỉ có thể tùy theo Thẩm Tế Nhật. Bây giờ nghĩ lại… trong đầu Thẩm Quan Lan bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ hoang đường. Huynh trưởng của hắn sẽ không phải vì cái chết của hôn thê mà bị kích thích quá mức nên mới có quan hệ với đàn ông chứ?
Ý nghĩ ngày mới vừa xuất hiện, Thẩm Quan Lan liền mạnh mẽ lắc đầu.
Hắn gần đầy cả đầu đều là chuyện của Từ Yến Thanh, cho nên cách nghĩ cũng có hơi không bình thường. Mà vừa nghĩ đến y, Thẩm Quan Lan liền quay đầu qua nhìn người ngồi bên cạnh. Từ Yến Thanh không cúi đầu giống như vừa nãy nữa, mà là chuyển hướng về phía sau, không biết đang nhìn cái gì.
Hắn cũng quay đầu qua.
Hai bọn họ đang đi qua một con phố phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường đều là những mặt tiền cửa hiệu đẹp đẽ cùng những hàng bán rong đồ ăn vặt. Đủ loại âm thanh to nhỏ ồn ào liên tục, trong không khí tràn ngập mùi khói lửa nồng đậm, đâu đâu cũng có những đầu người nhấp nhô.
Có người phụ nữ một tay dắt con gái một tay bế con trai đang mua bánh bao thịt, có một ít cu li túm năm tụm ba ngồi trên băng ghế dài trong quán vùi mặt ăn mì Dương Xuân, quán trà Thắng Ký chật ních đã không còn chỗ trống, tiên sinh kể chuyện vẫn phun nước bọt đều đều, các thực khách ngồi ở bàn của mình, kẻ thì uống rượu, người thì khoác lác nói chuyện hoặc nghiêm túc nghe kể chuyện.
Một con đường tràn đầy phồn hoa cùng mùi vị phố phường như vậy, đối với Thẩm Quan Lan mà nói là phong cảnh rất bình thường, nhưng Từ Yến Thanh lại nhìn đến xuất thần.
Y đã hơn một năm không được cảm nhận bầu không khí náo nhiệt bình thường ấy.
Trông thấy hốc mắt của Từ Yến Thanh có hơi đỏ, tầm mắt liên tục nhìn chăm chú vào một vị trí nào đó, Thẩm Quan Lan cũng nương theo ánh mắt của y nhìn qua, phát hiện bên đó đang bán mấy xâu kẹo hồ lô.
Bây giờ đang là giữa trưa, trước sạp hàng bán kẹo hồ lô vắng tanh, ông chủ vẫn ra sức mời chào như trước, nỗ lực kéo lại một hai đứa nhóc ham ăn. Cũng chính vì phía trước sạp hàng không có ai, thế nên Thẩm Quan Lan mới có thể phát hiện ra Từ Yến Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người bán hàng kia.
“Phu xe, chúng tôi xuống ở đây.” Thẩm Quan Lan rút đồng bạc từ trong túi ra đưa cho người kéo xe rồi kéo Từ Yến Thanh xuống.
Từ Yến Thanh lúc này đã lấy lại tinh thần, trước mắt thấy còn chưa đến Thẩm phủ, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mua đồ đã.” Thẩm Quan Lan cười với y, cũng không giải thích nhiều, nắm lấy tay y đi về phía sạp hàng bán kẹo hồ lô.
Từ Yến Thanh mặc quần áo hạ nhân, trên đầu đội mũ beret, đi bên người Thẩm thiếu gia một thân áo sơ mi quần Tây là lượt trông hệt như một tên sai vặt, căn bản không gây chú ý cho người khác.
Thẩm Quan Lan nắm chặt lấy tay y, chỉ sợ vừa buông lỏng ra sẽ không thấy tăm hơi của y đâu nữa, mãi khi đi đến tận trước gian hàng mới dừng lại, móc đồng bạc ra đưa cho người bán hàng, nói: “Cho hai xâu.”
Trên người hắn chưa bao giờ mang theo tiền lẻ, đồng bạc kia phải to bằng nửa lòng bàn tay, đủ tiền ăn cho một hộ gia đình bình thường chừng mấy ngày. Người bán hàng chưa từng gặp qua người dùng đồng bạc lớn như vậy để mua xâu kẹo hồ lô, nhất thời vừa vui lại vừa sầu: “Thưa ngài, số tiền này quá lớn, tôi làm ăn buôn bán nhỏ không có tiền lẻ để trả lại đâu ạ.”
Thẩm Quan Lan chọn ra hai xâu từ trên cây cắm, đưa một xâu cho Từ Yến Thanh, cười nói: “Không cần trả lại đâu.”
Nói xong liền kéo Từ Yến Thanh đi, người bán hàng ở phía sau kêu lên hai tiếng, nhưng thanh âm lại bị những tiếng rao hàng khác át đi.
Từ Yến Thanh được Thẩm Quan Lan nắm tay lướt qua dòng người, ngây người nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay, đã rất lâu trôi qua nhưng vẫn chưa thốt nên lời.
Không nghĩ đến Thẩm Quan Lan xuống xe trước là vì để mua cho y cái này, tuy Từ Yến Thanh không nói gì, thế nhưng Thẩm Quan Lan vẫn hiểu được những suy nghĩ trong lòng y.
Nghĩ đến đây, Từ Yến Thanh liền ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Người kia có bóng lưng kiên cường, cho dù có đứng lẫn trong dòng người rộn ràng vẫn rất dễ nhận thấy. Người kia mạnh mẽ đôn hậu nắm lấy bàn tay y, không quản bên cạnh có bao nhiều người chen chúc, cũng vẫn vững vàng dẫn y bước đi. Giống như chỉ cần ở bên cạnh người này, cho dù có tới nơi xa lạ đến thế nào đi chăng nữa cũng không cần lo sợ.
Sau khi đi đến phố đối diện, Thẩm Quan Lan hỏi Từ Yến Thanh có muốn ăn gì hay không, khi quay người lại liền nhìn thấy y đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình chăm chú.
Ánh mắt kia chưa từng thẳng thắn như thế, lông mi thật dài loan thành độ cong thanh tú, đáy mắt trong trẻo sáng bừng lên. Lại như cốc nước đường phèn trong ngày hè oi ả, ngọt đến tận trong tim.
Thẩm Quan Lan có hơi không khống chế được những cảm xúc bành trướng trong lồng ngực, những cảm xúc đó cứ như vậy lao thẳng vào mắt hắn. Mãi đến tận khi có người từ phía sau chạy qua, không cẩn thận đụng phải Thẩm Quan Lan, hắn mới vội vàng giang rộng hai cánh tay ôm lấy người kia trong lồng ngực mình.
Xâu kẹo hồ lô trong tay Từ Yến Thanh bởi vì va chạm này mà rơi xuống đất, y vội vàng ngồi xổm xuống muốn nhặt lên nhưng bị Thẩm Quan Lan kéo lại.
Thẩm Quan Lan đưa xâu kẹo của mình đến bên miệng y, cười nói: “Nào, a—— “
Hành động này giống như là đã từng quen khiến gương mặt của Từ Yến Thanh phải chậm nửa nhịp mới kịp đỏ lên, Thẩm Quan Lan lần đầu tiên dỗ y ăn mỳ cũng là bằng ngữ điệu này, chỉ là khi đó trong ánh mắt hắn là thăm dò cùng hiếu kỳ chứ không ôn nhu như nước giống như bây giờ, khiến Từ Yến Thanh lại có chút ngẩn ngơ.
Y không hé miệng ra, chỉ ngượng ngùng cúi đầu.
Hai người họ đang đứng bên cạnh một cửa tiệm bán tơ lụa, xung quanh không có mấy ai, nhưng cũng không nên làm ra loại động tác thân mật như vậy ngoài đường.
Từ Yến Thanh muốn nói nên về sớm một chút, kết quả lại thấy Thẩm Quan Lan cắn xuống một viên kẹo, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới bên miệng y, nói: “Thế này đã được chưa? Mau mở miệng ra nào!”
Bọc ngoài viên kẹo hồ lô là lớp nước đường đặc quánh sáng lấp lánh, bị Thẩm Quan Lan cắn qua, phần kẹo bị dính nước miếng của hắn dưới ánh mặt trời sáng lên chói mắt. Từ Yến Thanh nhìn viên kẹo hồ lô kia, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh hai người họ hôn nhau. Chỉ cảm thấy giống như có dòng nước nóng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, nóng đến mức khiến hai vành tai y đỏ bừng, quay người lại muốn bước đi.
Phía sau y là phố lớn chen chúc, Thẩm Quan Lan kéo Từ Yến Thanh vào một ngõ cụt không có bóng người, dừng lại sau một đống ván cửa bằng gỗ bỏ đi, ép y dựa vào tường.
Viên kẹo hồ lô kia được Thẩm Quan Lan ngậm vào, dùng miệng đút cho Từ Yến Thanh.
Bên tai Từ Yến Thanh là những tiếng thét to cách đó không xa, giữa hơi thở của hai người họ như có thể ngửi thấy được mùi đồ ăn trong không khí, trong miệng y lại là vị ngọt ngập tràn của viên kẹo hồ lô dây dưa với đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm của Thẩm Quan Lan.
Y chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày ở trên phố lớn mình bị một người đè ra hôn môi như vậy.
Nhưng so với cảm xúc xấu hổ muốn chạy trốn, thì càng nhiều hơn chính là nhịp tim đập không thể khống chế cùng với cái ôm càng ngày càng khó chống lại kia.
Từ Yến Thanh biết không thể tùy theo Thẩm Quan Lan làm điều xằng bậy, nhưng y không đẩy được người này ra, bàn tay đặt trên lồng ngực cũng chậm rãi cuộn tròn tóm chặt lấy áo sơ mi của hắn.
Đến cuối cùng viên kẹo hồ lô kia cũng không được nuốt xuống.
Thẩm Quan Lan chê nó vướng, đầu lưỡi liền câu lấy viên kẹo kia rồi nhổ ra, tiếp theo lại đè Từ Yến Thanh lên tường, một phen hôn liếm thẳng đến khi người kia sắp không đứng vững được nữa mới dừng lại.
Từ Yến Thanh vùi đầu trong lồng ngực y, mặt đỏ đến mức không dám lộ ra, chỉ lo lúc này có ai xông đến trông thấy hai người họ.
Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh, đợi đến khi y chậm rãi hồi phục lại liền đặt xâu kẹo hồ lô vào trong tay y, sau đó lại tìm một quán trà lịch sự trang nhã, gọi một bàn đồ ăn trong phòng riêng.
Cũng không biết có phải là vì vừa mới hôn môi hay không, tâm tình Từ Yến Thanh không bết bát như trước nữa. Thẩm Quan Lan vẫn luôn gắp đồ ăn cho y, bữa cơm này Từ Yến Thanh ăn nhiều hơn so với bình thường, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu tăng lên.
Sau khi ăn xong, Thẩm Quan Lan còn muốn đi dạo thêm một vòng, nhưng Từ Yến Thanh lo lão phu nhân và mọi người sẽ về trước bọn họ liền thúc giục Thẩm Quan Lan mau trở về.
Thẩm Quan Lan đành không tình không nguyện đưa Từ Yến Thanh về nhà, hai người họ vào từ cổng sau, thời điểm đi gần đến Tây sương liền trông thấy có người đang gõ cửa trước cửa viện.
Bóng lưng kia vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các, ăn mặc chỉn chu, bên cạnh còn có vài nha hoàn trẻ trung.
Từ Yến Thanh hoảng hốt, muốn quay đầu lại theo bản năng. Thẩm Quan Lan cũng không thấy rõ người kia, bóng lưng đó tuy tằng không quen thuộc, nhưng người lạ mặc Âu phục đi lại trong Thẩm gia này ngoài trừ vị biểu muội mới gặp sáng sớm nay cũng không còn người khác.
Chỉ là Thôi Mạn Linh sao lại đến gõ cửa Tây sương?!
Thẩm Quan Lan không kịp ngẫm nghĩ, theo bản năng cũng muốn tránh đi rồi nói sau. Không nghĩ đến động tác của hai người có hơi gấp gáp, Thôi Mạn Linh đứng cách đó không xa vừa quay đầu lại đã nhìn thấy, bèn vui vẻ nói: “Nhị biểu ca! Sao huynh lại về sớm như vậy? Mau đến giúp muội nhặt diều với.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cho dù là ca ca hay là đệ đệ, cái kết đều sẽ là HE, tôi chưa từng viết BE. Ngoài ra, câu chuyện của ca ca tôi sẽ viết thành một quyển riêng biệt, dẫu sao Dạ Yến cũng là sân chơi của mẹ Tư. Cuối cùng, truyện về ca ca sẽ không có tình tiết kháng chiến, cũng sẽ không sinh con, nhưng mọi người cứ tự suy diễn nhé~
Tin vui cho mọi người là có bạn đã nhất edit Đình Vân (bộ về ca ca nha) gửi các bạn chiếc link
Bởi vì quan hệ bị Thẩm Tế Nhật phát hiện, Từ Yến Thanh đã không còn tâm tư nói chuyện cùng Từ Lạc Ninh nữa. Thẩm Quan Lan đành để Giang Phong thay bọn họ đi trước giải thích một chút với cậu ta.Chỉ cần Tương Tư ban tạm thời không rời khỏi Nghi Châu, hắn vẫn có thể tìm được cơ hội đưa Từ Yến Thanh ra ngoài gặp mặt.
Giang Phong lái xe đi, Thẩm Quan Lan liền gọi một chiếc xe kéo, cùng Từ Yến Thanh ngồi lên.
Từ Yến Thanh vẫn luôn cúi đầu xuống, y dường như rất sợ tầm mắt của người khác, trước sau đều giấu mặt mình bên dưới chiếc mũ. Thẩm Quan Lan biết chuyện vừa rồi đối với y mà nói là đả kích quá lớn, cũng không có ép y thêm nữa. Chỉ nghĩ miên man cả dọc đường đi, phải làm thế nào để Từ Yến Thanh vơi bớt những muộn phiền.
Từ Yến Thanh có thể không hiểu tính tình của Thẩm Tế Nhật, thế nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với huynh trưởng của mình, nếu như Thẩm Tế Nhật đã có thể nói ra những lời như đợi anh suy nghĩ đã, chứng minh huynh trưởng xem như là đã ngầm cho phép rồi.
Nhưng Thẩm Quan Lan cũng có một tầng sầu lo khác, đó chính là vị kia của Thẩm Tế Nhật.
Mãi đến tận khi bọn họ rời khỏi bệnh viện, Du Thiên Lâm vẫn nằm trong phòng cấp cứu không hề đi ra.
Thẩm Tế Nhật nhìn rất mệt mỏi, chỉ nói Du Thiên Lâm là người của chính phủ Dân quốc, chức vụ cụ thể anh cũng không nói, đối với chuyện lần này vì sao bị thương cũng không nhắc đến một lời.
Thẩm Quan Lan không biết vì sao huynh trưởng của mình lại có dây dưa với người của Chính phủ, nhưng hắn nghĩ đến cha của bọn họ.
Thẩm Chính Hoành trước đây đã từng hợp tác làm ăn cùng với quân đội Chính phủ ở Nghi Châu, cũng là dựa vào tầng quan hệ này để ngồi lên cái ghế phó hội trưởng Thương hội Nghi Châu. Không có lẽ là tại sau khi Thẩm Tế Nhật thừa kế vị trí kia của cha, bị người của chính phủ cưỡng ép sao?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy huynh trưởng của mình không phải là người có gan làm loạn. Bởi Thẩm Tế Nhật ngược lại là người tính tình nghiêm túc cẩn trọng, mỗi khi phải quyết định một đại sự nào đó cũng vô cùng cẩn thận.
Sở dĩ nhiều năm như vậy mà vẫn chưa kết hôn, là bởi vì vị hôn thê lúc trước bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử (*), khiến anh thương tâm quá độ mới không còn nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa.
(*)= cái chết đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên (theo Wiktionary tiếng Việt).
Từ đó về sau, Thẩm Tế Nhật đặt hết tất cả tâm tư vào gia nghiệp. Mợ Cả cho dù có sốt ruột cũng bó tay với anh, chỉ có thể tùy theo Thẩm Tế Nhật. Bây giờ nghĩ lại… trong đầu Thẩm Quan Lan bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ hoang đường. Huynh trưởng của hắn sẽ không phải vì cái chết của hôn thê mà bị kích thích quá mức nên mới có quan hệ với đàn ông chứ?
Ý nghĩ ngày mới vừa xuất hiện, Thẩm Quan Lan liền mạnh mẽ lắc đầu.
Hắn gần đầy cả đầu đều là chuyện của Từ Yến Thanh, cho nên cách nghĩ cũng có hơi không bình thường. Mà vừa nghĩ đến y, Thẩm Quan Lan liền quay đầu qua nhìn người ngồi bên cạnh. Từ Yến Thanh không cúi đầu giống như vừa nãy nữa, mà là chuyển hướng về phía sau, không biết đang nhìn cái gì.
Hắn cũng quay đầu qua.
Hai bọn họ đang đi qua một con phố phồn hoa náo nhiệt, hai bên đường đều là những mặt tiền cửa hiệu đẹp đẽ cùng những hàng bán rong đồ ăn vặt. Đủ loại âm thanh to nhỏ ồn ào liên tục, trong không khí tràn ngập mùi khói lửa nồng đậm, đâu đâu cũng có những đầu người nhấp nhô.
Có người phụ nữ một tay dắt con gái một tay bế con trai đang mua bánh bao thịt, có một ít cu li túm năm tụm ba ngồi trên băng ghế dài trong quán vùi mặt ăn mì Dương Xuân, quán trà Thắng Ký chật ních đã không còn chỗ trống, tiên sinh kể chuyện vẫn phun nước bọt đều đều, các thực khách ngồi ở bàn của mình, kẻ thì uống rượu, người thì khoác lác nói chuyện hoặc nghiêm túc nghe kể chuyện.
Một con đường tràn đầy phồn hoa cùng mùi vị phố phường như vậy, đối với Thẩm Quan Lan mà nói là phong cảnh rất bình thường, nhưng Từ Yến Thanh lại nhìn đến xuất thần.
Y đã hơn một năm không được cảm nhận bầu không khí náo nhiệt bình thường ấy.
Trông thấy hốc mắt của Từ Yến Thanh có hơi đỏ, tầm mắt liên tục nhìn chăm chú vào một vị trí nào đó, Thẩm Quan Lan cũng nương theo ánh mắt của y nhìn qua, phát hiện bên đó đang bán mấy xâu kẹo hồ lô.
Bây giờ đang là giữa trưa, trước sạp hàng bán kẹo hồ lô vắng tanh, ông chủ vẫn ra sức mời chào như trước, nỗ lực kéo lại một hai đứa nhóc ham ăn. Cũng chính vì phía trước sạp hàng không có ai, thế nên Thẩm Quan Lan mới có thể phát hiện ra Từ Yến Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người bán hàng kia.
“Phu xe, chúng tôi xuống ở đây.” Thẩm Quan Lan rút đồng bạc từ trong túi ra đưa cho người kéo xe rồi kéo Từ Yến Thanh xuống.
Từ Yến Thanh lúc này đã lấy lại tinh thần, trước mắt thấy còn chưa đến Thẩm phủ, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mua đồ đã.” Thẩm Quan Lan cười với y, cũng không giải thích nhiều, nắm lấy tay y đi về phía sạp hàng bán kẹo hồ lô.
Từ Yến Thanh mặc quần áo hạ nhân, trên đầu đội mũ beret, đi bên người Thẩm thiếu gia một thân áo sơ mi quần Tây là lượt trông hệt như một tên sai vặt, căn bản không gây chú ý cho người khác.
Thẩm Quan Lan nắm chặt lấy tay y, chỉ sợ vừa buông lỏng ra sẽ không thấy tăm hơi của y đâu nữa, mãi khi đi đến tận trước gian hàng mới dừng lại, móc đồng bạc ra đưa cho người bán hàng, nói: “Cho hai xâu.”
Trên người hắn chưa bao giờ mang theo tiền lẻ, đồng bạc kia phải to bằng nửa lòng bàn tay, đủ tiền ăn cho một hộ gia đình bình thường chừng mấy ngày. Người bán hàng chưa từng gặp qua người dùng đồng bạc lớn như vậy để mua xâu kẹo hồ lô, nhất thời vừa vui lại vừa sầu: “Thưa ngài, số tiền này quá lớn, tôi làm ăn buôn bán nhỏ không có tiền lẻ để trả lại đâu ạ.”
Thẩm Quan Lan chọn ra hai xâu từ trên cây cắm, đưa một xâu cho Từ Yến Thanh, cười nói: “Không cần trả lại đâu.”
Nói xong liền kéo Từ Yến Thanh đi, người bán hàng ở phía sau kêu lên hai tiếng, nhưng thanh âm lại bị những tiếng rao hàng khác át đi.
Từ Yến Thanh được Thẩm Quan Lan nắm tay lướt qua dòng người, ngây người nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay, đã rất lâu trôi qua nhưng vẫn chưa thốt nên lời.
Không nghĩ đến Thẩm Quan Lan xuống xe trước là vì để mua cho y cái này, tuy Từ Yến Thanh không nói gì, thế nhưng Thẩm Quan Lan vẫn hiểu được những suy nghĩ trong lòng y.
Nghĩ đến đây, Từ Yến Thanh liền ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Người kia có bóng lưng kiên cường, cho dù có đứng lẫn trong dòng người rộn ràng vẫn rất dễ nhận thấy. Người kia mạnh mẽ đôn hậu nắm lấy bàn tay y, không quản bên cạnh có bao nhiều người chen chúc, cũng vẫn vững vàng dẫn y bước đi. Giống như chỉ cần ở bên cạnh người này, cho dù có tới nơi xa lạ đến thế nào đi chăng nữa cũng không cần lo sợ.
Sau khi đi đến phố đối diện, Thẩm Quan Lan hỏi Từ Yến Thanh có muốn ăn gì hay không, khi quay người lại liền nhìn thấy y đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình chăm chú.
Ánh mắt kia chưa từng thẳng thắn như thế, lông mi thật dài loan thành độ cong thanh tú, đáy mắt trong trẻo sáng bừng lên. Lại như cốc nước đường phèn trong ngày hè oi ả, ngọt đến tận trong tim.
Thẩm Quan Lan có hơi không khống chế được những cảm xúc bành trướng trong lồng ngực, những cảm xúc đó cứ như vậy lao thẳng vào mắt hắn. Mãi đến tận khi có người từ phía sau chạy qua, không cẩn thận đụng phải Thẩm Quan Lan, hắn mới vội vàng giang rộng hai cánh tay ôm lấy người kia trong lồng ngực mình.
Xâu kẹo hồ lô trong tay Từ Yến Thanh bởi vì va chạm này mà rơi xuống đất, y vội vàng ngồi xổm xuống muốn nhặt lên nhưng bị Thẩm Quan Lan kéo lại.
Thẩm Quan Lan đưa xâu kẹo của mình đến bên miệng y, cười nói: “Nào, a—— “
Hành động này giống như là đã từng quen khiến gương mặt của Từ Yến Thanh phải chậm nửa nhịp mới kịp đỏ lên, Thẩm Quan Lan lần đầu tiên dỗ y ăn mỳ cũng là bằng ngữ điệu này, chỉ là khi đó trong ánh mắt hắn là thăm dò cùng hiếu kỳ chứ không ôn nhu như nước giống như bây giờ, khiến Từ Yến Thanh lại có chút ngẩn ngơ.
Y không hé miệng ra, chỉ ngượng ngùng cúi đầu.
Hai người họ đang đứng bên cạnh một cửa tiệm bán tơ lụa, xung quanh không có mấy ai, nhưng cũng không nên làm ra loại động tác thân mật như vậy ngoài đường.
Từ Yến Thanh muốn nói nên về sớm một chút, kết quả lại thấy Thẩm Quan Lan cắn xuống một viên kẹo, kẹp giữa hai ngón tay đưa tới bên miệng y, nói: “Thế này đã được chưa? Mau mở miệng ra nào!”
Bọc ngoài viên kẹo hồ lô là lớp nước đường đặc quánh sáng lấp lánh, bị Thẩm Quan Lan cắn qua, phần kẹo bị dính nước miếng của hắn dưới ánh mặt trời sáng lên chói mắt. Từ Yến Thanh nhìn viên kẹo hồ lô kia, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh hai người họ hôn nhau. Chỉ cảm thấy giống như có dòng nước nóng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, nóng đến mức khiến hai vành tai y đỏ bừng, quay người lại muốn bước đi.
Phía sau y là phố lớn chen chúc, Thẩm Quan Lan kéo Từ Yến Thanh vào một ngõ cụt không có bóng người, dừng lại sau một đống ván cửa bằng gỗ bỏ đi, ép y dựa vào tường.
Viên kẹo hồ lô kia được Thẩm Quan Lan ngậm vào, dùng miệng đút cho Từ Yến Thanh.
Bên tai Từ Yến Thanh là những tiếng thét to cách đó không xa, giữa hơi thở của hai người họ như có thể ngửi thấy được mùi đồ ăn trong không khí, trong miệng y lại là vị ngọt ngập tràn của viên kẹo hồ lô dây dưa với đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm của Thẩm Quan Lan.
Y chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày ở trên phố lớn mình bị một người đè ra hôn môi như vậy.
Nhưng so với cảm xúc xấu hổ muốn chạy trốn, thì càng nhiều hơn chính là nhịp tim đập không thể khống chế cùng với cái ôm càng ngày càng khó chống lại kia.
Từ Yến Thanh biết không thể tùy theo Thẩm Quan Lan làm điều xằng bậy, nhưng y không đẩy được người này ra, bàn tay đặt trên lồng ngực cũng chậm rãi cuộn tròn tóm chặt lấy áo sơ mi của hắn.
Đến cuối cùng viên kẹo hồ lô kia cũng không được nuốt xuống.
Thẩm Quan Lan chê nó vướng, đầu lưỡi liền câu lấy viên kẹo kia rồi nhổ ra, tiếp theo lại đè Từ Yến Thanh lên tường, một phen hôn liếm thẳng đến khi người kia sắp không đứng vững được nữa mới dừng lại.
Từ Yến Thanh vùi đầu trong lồng ngực y, mặt đỏ đến mức không dám lộ ra, chỉ lo lúc này có ai xông đến trông thấy hai người họ.
Thẩm Quan Lan ôm lấy Từ Yến Thanh, đợi đến khi y chậm rãi hồi phục lại liền đặt xâu kẹo hồ lô vào trong tay y, sau đó lại tìm một quán trà lịch sự trang nhã, gọi một bàn đồ ăn trong phòng riêng.
Cũng không biết có phải là vì vừa mới hôn môi hay không, tâm tình Từ Yến Thanh không bết bát như trước nữa. Thẩm Quan Lan vẫn luôn gắp đồ ăn cho y, bữa cơm này Từ Yến Thanh ăn nhiều hơn so với bình thường, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu tăng lên.
Sau khi ăn xong, Thẩm Quan Lan còn muốn đi dạo thêm một vòng, nhưng Từ Yến Thanh lo lão phu nhân và mọi người sẽ về trước bọn họ liền thúc giục Thẩm Quan Lan mau trở về.
Thẩm Quan Lan đành không tình không nguyện đưa Từ Yến Thanh về nhà, hai người họ vào từ cổng sau, thời điểm đi gần đến Tây sương liền trông thấy có người đang gõ cửa trước cửa viện.
Bóng lưng kia vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các, ăn mặc chỉn chu, bên cạnh còn có vài nha hoàn trẻ trung.
Từ Yến Thanh hoảng hốt, muốn quay đầu lại theo bản năng. Thẩm Quan Lan cũng không thấy rõ người kia, bóng lưng đó tuy tằng không quen thuộc, nhưng người lạ mặc Âu phục đi lại trong Thẩm gia này ngoài trừ vị biểu muội mới gặp sáng sớm nay cũng không còn người khác.
Chỉ là Thôi Mạn Linh sao lại đến gõ cửa Tây sương?!
Thẩm Quan Lan không kịp ngẫm nghĩ, theo bản năng cũng muốn tránh đi rồi nói sau. Không nghĩ đến động tác của hai người có hơi gấp gáp, Thôi Mạn Linh đứng cách đó không xa vừa quay đầu lại đã nhìn thấy, bèn vui vẻ nói: “Nhị biểu ca! Sao huynh lại về sớm như vậy? Mau đến giúp muội nhặt diều với.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cho dù là ca ca hay là đệ đệ, cái kết đều sẽ là HE, tôi chưa từng viết BE. Ngoài ra, câu chuyện của ca ca tôi sẽ viết thành một quyển riêng biệt, dẫu sao Dạ Yến cũng là sân chơi của mẹ Tư. Cuối cùng, truyện về ca ca sẽ không có tình tiết kháng chiến, cũng sẽ không sinh con, nhưng mọi người cứ tự suy diễn nhé~
Tin vui cho mọi người là có bạn đã nhất edit Đình Vân (bộ về ca ca nha) gửi các bạn chiếc link
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook