Dạ Yến
-
Chương 2
Từ Yến Thanh mặc một thân trang phục diễn màu đỏ thẫm, quỳ gối thẳng tắp trong hoa viên Thẩm phủ bên cạnh giếng trời.
Hơn một năm nay, việc mợ Cả phạt y đã là chuyện thấy nhiều thành quen rồi. Từ ban đầu bọn nha hoàn gia đinh tụ tập một chỗ chỉ trỏ, cho đến tận bây giờ dù có mặc trang phục diễn quỳ gối như thế cũng không có ai nhìn nữa. Cũng không biết đã phải trải qua bao nhiều khinh thường cùng cười nhạo. Nhưng y ngoại trừ đem những điều đó nuốt xuống, xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ cách giải quyết khác.
Các mợ ấy chán ghét y, là bởi vì Thẩm Chính Hoành đối với y “sủng ái”. Bất luận là y thuận theo nhường nhịn, hay là đối kháng, các mợ ấy cũng đều không bỏ qua cho y.
Cả cái Thẩm phủ này chỉ có Ly Nhi là thật tâm muốn tốt cho y, thường hay đỡ thay y. Giả như nói lúc trước không phải cổ họng y bị tổn thương, bị lang băm chẩn đoán sai không thể tiếp tục hát hí khúc được nữa, nếu không sao y có thể bị sư phụ ép buộc gả cho Thẩm Chính Hoành?
Nhớ đến nỗi khổ cực mà hơn một năm nay Từ Yến Thanh phải chịu đựng, Ly Nhi nhịn không nổi mà rơi nước mắt, cái danh phận mợ Tư này cũng chỉ là bình phong vinh quang vậy mà thôi. Nàng đứng ở một góc hành lang, nhìn lên bầu trời giữa trưa nắng gắt, phát sầu.
Lão gia đến nơi khác chữa bệnh, mấy ngày nay cũng không ở đây. Đại thiếu gia lại đến ngoại ô phía Tây bàn chuyện làm ăn, Tam tiểu thư cũng ở trường học lên lớp. Trong thoáng chốc nàng thật sự không tìm được cứu binh, đành phải ngóng đến buổi chiều, thời điểm khi các mợ đến bến tàu đón Nhị thiếu gia mới có thể đưa ít nước và đồ ăn đến cho Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh sáng sớm chỉ ăn vài thìa cháo nhỏ, thời điểm còn đang hát hí khúc y đã đói rồi, đến nước cũng không uống được nổi hai hớp. Lúc này đang quỳ vào chính ngọ (giữa trưa), thân thể cũng đã bắt đầu loạng chà loạng choạng.
Ly Nhi ở trước cửa trông coi, ngóng ngóng nhìn về phía sân viện mợ Cả, chỉ ngóng trông mợ Cả nhanh đi ra ngoài mà thôi. Chỉ là nàng không nghĩ tới, mợ Cả còn đang chuẩn bị đi, thì Thẩm Quan Lan đã lặng yên không một tiếng động trở về rồi.
“Không cần tìm nữa, chỗ còn lại thưởng cho anh.”
“Đa tạ ngài.”
Phu xe mặc áo may ô quần dài quệt mồ hôi nơi khóe mắt, nhìn đồng bạc to đùng trong lòng bàn tay, trợn tròn mắt nói: “Ngài đây, không cần nhiều như vậy đâu.”
Người được gọi là ngài kia, trên gương mặt đeo một chiếc kính mắt tròn sợi vàng, ngũ quan vô cùng anh khí, bên khóe miệng có đôi lúm đồng xu nhàn nhạt, khi cười lên mang theo sự thận trọng bất đồng với tuổi tác. Phu xe chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người kia, còn có một thân áo sơ mi cùng quần Tây đắt giá chỉ có thể được nhìn thấy ở cửa hàng ngoại nhập, làm tôn lên thân hình người kia càng thêm cao to rắn rỏi.
Trong tay người kia xách theo rương hành lý bằng vỏ trúc, cầm mũ sang một bên, bước nhanh đến hướng cửa sau của Thẩm phủ.
Phu xe lại kêu lên: “Thưa ngài, ngài là khách của Thẩm phủ sao?”
Người kia tùy ý khua khua tay, vẫn là không nói chuyện. Phu xe nhìn hắn gõ cửa, chỉ chốc lát đã có người tới mở. Cũng không biết hắn và gia đinh kia nói cái gì, gia đinh rầm một tiếng liền quỳ xuống, bị hắn dùng lực kéo lên, lén lén lút lút đi vào.
Thẩm Quan Lan ngồi tàu thủy về nước, hắn không muốn phải chờ ở bến tàu, nên một mình gọi một chiếc xe kéo về trước.
Mở cửa là lão gia đinh của Thẩm phủ, tuy nói Nhị thiếu gia mười bảy tuổi đã rời khỏi nhà, bốn năm rồi chưa trở lại. Nhưng bộ dáng hắn thay đổi không nhiều, vì vậy gia đinh nhìn một chút liền nhận ra, vui mừng muốn đi thông báo, lại bị hắn che miệng nói: “Xuỵt, ta muốn dành cho mẹ mình một niềm vui bất ngờ.”
Gia đinh vội vàng gật đầu, mang theo hắn như thể đi ăn trộm hướng sân viện của mợ Cả đi đến.
Thời gian này mợ Cả đang chuẩn bị ra khỏi nhà, trong sân người đến người đi nhộn nhịp. Thẩm Quan Lan cùng gia đinh kia, tránh cửa trước đông người đang muốn đi vào từ cửa bên, thì lại chợt nhìn thấy một thân sắc đỏ bên cạnh giếng trời.
Bước chân hắn dừng lại, hỏi gia đinh kia: “Đó là ai vậy?”
Gia đinh liếc mắt một cái, than thở: “Nhị thiếu gia, đó là mợ Tư năm ngoái Lão gia mới cưới về, chắc lại bị mợ Cả phạt quỳ rồi.”
“Mợ Tư? Sao mợ ấy lại mặc như vậy mà quỳ chứ?” Thẩm Quan Lan biết rõ tính khí của mẹ mình, hắn không tò mò mợ Tư này sao lại bị phạt quỳ, hắn chỉ tò mò y phục trên người “nữ tử” kia mà thôi.
Tơ lụa hoa lệ, không phải sắc đỏ trầm, dưới ánh mặt trời còn nhàn nhạt lộ ra ánh sáng của ngọc, ánh sáng hắt lên gương mặt “nữ tử” kia, giống như thiếu nữ xinh đẹp hát hí kịch mà hắn từng thấy, không cẩn thận đem hiện thực tưởng tượng xa xôi khiến người trong thoáng chốc không phân biệt rõ đây là thực hay mộng ảo.
Thẩm Quan Lan ở nước ngoài mấy năm, nhưng trong tận xương tủy vẫn giữ tư tưởng chính thống. Hắn thích xem kinh kịch, liếc mắt một cái đã nhận ra Từ Yến Thanh đang hoá trang thành Từ Thanh Lam trong vở《Thanh Lam Phú》, đôi mắt hắn lập tức bị hấp dẫn, không cất nổi bước chân.
“Haiz, còn không phải mợ Tư sáng ra đã hát khúc ở Lê viên sao, mợ Cả mời mợ ấy đến bái tổ tông, mợ ấy lại chậm trễ, vì vậy mợ Cả mới phạt mợ ấy quỳ, quỳ từ sáng đến chiều đến một hụm nước cũng không cho uống, người cũng sắp ngất đến nơi rồi.”
Từ Yến Thanh đối xử hạ nhân vẫn là theo thói quen khiêm tốn lễ độ, vì vậy tại Thẩm phủ, phần lớn hạ nhân đối với y đều không có ác ý. Gia đinh này cũng không phải là người trong viện mấy mợ kia, tự nhiên sẽ nói lời giúp y.
“Từ buổi sáng quỳ đến tận bây giờ?” Thẩm Quan Lan giật mình nói. Gia đinh đáp: “Vâng, thiếu gia cậu xem trưa tháng Bảy nắng gắt thế này, mợ ấy mới vừa khỏi bệnh nặng được mấy ngày, lại quỳ như thế kia nữa thì không biết có để lại tật gì hay không.”
“Như thế này sao được? Ngươi đỡ mợ ấy về phòng đi, ta sẽ tìm mợ Cả nói chuyện.”
Gia đinh nghe xong lập tức chạy tới dìu người. Nhưng Từ Yến Thanh đã không còn khí lực gì, chỉ còn một hơi chống đỡ thoi thóp, gia đinh lôi kéo nửa ngày đều không thể kéo y dậy, trái lại còn làm cho y hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
“Nhị thiếu gia, chuyện này…”
Gia đinh sợ hết hồn, hướng Thẩm Quan Lan bên này la lớn.
Thẩm Quan Lan nhíu mày, xắn tay áo sơ mi lên đi tới, bắt mạch cho Từ Yến Thanh. Gia đinh căng thẳng nhìn hắn, một lát sau Thẩm Quan Lan vén mí mắt Từ Yến Thanh lên liếc nhìn, nói: “Mợ ấy say nắng, phải nhanh dời đến chỗ có bóng mát.”
Dứt lời liền đưa cánh tay ra sau gáy cùng đầu gối của Từ Yến Thanh, hơi dùng sức bế y lên.
Người trong ngực nhìn có vẻ gầy gò, nhưng lại nặng hơn so với nữ tử bình thường, hơn nữa bộ dáng này có cảm giác… Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn Từ Yến Thanh đang mất đi ý thức, trong lòng sinh ra điều nghi ngờ. Nhưng hắn cũng không rảnh để ngẫm nghĩ, theo sự dẫn đường của gia đinh chạy về phía Lê viên.
Hắn mặc áo gile màu nâu cùng quần Tây, trong lồng ngực ôm một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, dáng vẻ này một đường khó tránh khỏi chú ý, đi mấy bước đã lôi kéo được ánh nhìn của người khác.
Không ít hạ nhân khi nhìn rõ thấy hắn rồi sau đó là dồn dập kinh hô lên, hắn cũng không quản nhiều như vậy, vừa vào phòng đã đem Từ Yến Thanh đặt xuống giường, sai gia đinh lập tức pha bát nước muối loãng mang đến. Lại mở rương hành lý ra, lấy ra một lọ dầu màu đỏ xức ra ngón tay ấn xuống huyệt thái dương của Từ Yến Thanh, day day.
Gia đinh bưng đến bát nước muối loãng, trông thấy hắn đang đút ít thuốc nước mùi nồng nồng cho Từ Yến Thanh, khiến y đang hôn mê lại ho sặc lên vài tiếng, không nhịn được liền hỏi: “Nhị thiếu gia, đây là thuốc gì vậy?”
“Thuốc hạ sốt.” Thẩm Quan Lan đáp, nhận lấy bát nước muối loãng kia, để gia đinh đỡ lấy Từ Yến Thanh lại chậm rãi đút vào.
Chờ sau khi Từ Yến Thanh uống hết, hắn sai gia đinh đặt người nằm ngang, lại vươn tay ra muốn cởi cúc áo trên cùng của y, liền bị gia đinh ngăn lại: “Nhị thiếu gia, cái này không hợp quy củ đâu ạ! Y là mẹ Tư của cậu mà!”
Thẩm Quan Lan học Tây y mấy năm, ở trong mắt hắn bệnh nhân không có sự phân biệt nam nữ, chỉ là trở về nước rồi thì không thể không cố kỵ như thế được nữa. Trải qua sự nhắc nhở của gia đinh, hắn đành phải gọi một nha hoàn bên cạnh tới, để nàng cởi quần áo cho Từ Yến Thanh.
Nha hoàn kia đứng bất động, thần sắc lúng túng nhìn hắn: “Nhị thiếu gia, để nô tỳ đi gọi Ly Nhi đến, bình thường mợ Tư chỉ để cho Ly Nhi hầu hạ bên người.”
Thẩm Quan Lan bất mãn nói: “Mợ ấy say nắng, vẫn còn mặc quần áo nóng bức thế này bệnh trạng lại càng nặng thêm. Hơn nữa hai người đều là nữ tử, có gì mà phải ngại. Ta đi ra ngoài trước, động tác của ngươi nhanh nhẹn lên.”
Hơn một năm nay, việc mợ Cả phạt y đã là chuyện thấy nhiều thành quen rồi. Từ ban đầu bọn nha hoàn gia đinh tụ tập một chỗ chỉ trỏ, cho đến tận bây giờ dù có mặc trang phục diễn quỳ gối như thế cũng không có ai nhìn nữa. Cũng không biết đã phải trải qua bao nhiều khinh thường cùng cười nhạo. Nhưng y ngoại trừ đem những điều đó nuốt xuống, xem như không có chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ cách giải quyết khác.
Các mợ ấy chán ghét y, là bởi vì Thẩm Chính Hoành đối với y “sủng ái”. Bất luận là y thuận theo nhường nhịn, hay là đối kháng, các mợ ấy cũng đều không bỏ qua cho y.
Cả cái Thẩm phủ này chỉ có Ly Nhi là thật tâm muốn tốt cho y, thường hay đỡ thay y. Giả như nói lúc trước không phải cổ họng y bị tổn thương, bị lang băm chẩn đoán sai không thể tiếp tục hát hí khúc được nữa, nếu không sao y có thể bị sư phụ ép buộc gả cho Thẩm Chính Hoành?
Nhớ đến nỗi khổ cực mà hơn một năm nay Từ Yến Thanh phải chịu đựng, Ly Nhi nhịn không nổi mà rơi nước mắt, cái danh phận mợ Tư này cũng chỉ là bình phong vinh quang vậy mà thôi. Nàng đứng ở một góc hành lang, nhìn lên bầu trời giữa trưa nắng gắt, phát sầu.
Lão gia đến nơi khác chữa bệnh, mấy ngày nay cũng không ở đây. Đại thiếu gia lại đến ngoại ô phía Tây bàn chuyện làm ăn, Tam tiểu thư cũng ở trường học lên lớp. Trong thoáng chốc nàng thật sự không tìm được cứu binh, đành phải ngóng đến buổi chiều, thời điểm khi các mợ đến bến tàu đón Nhị thiếu gia mới có thể đưa ít nước và đồ ăn đến cho Từ Yến Thanh.
Từ Yến Thanh sáng sớm chỉ ăn vài thìa cháo nhỏ, thời điểm còn đang hát hí khúc y đã đói rồi, đến nước cũng không uống được nổi hai hớp. Lúc này đang quỳ vào chính ngọ (giữa trưa), thân thể cũng đã bắt đầu loạng chà loạng choạng.
Ly Nhi ở trước cửa trông coi, ngóng ngóng nhìn về phía sân viện mợ Cả, chỉ ngóng trông mợ Cả nhanh đi ra ngoài mà thôi. Chỉ là nàng không nghĩ tới, mợ Cả còn đang chuẩn bị đi, thì Thẩm Quan Lan đã lặng yên không một tiếng động trở về rồi.
“Không cần tìm nữa, chỗ còn lại thưởng cho anh.”
“Đa tạ ngài.”
Phu xe mặc áo may ô quần dài quệt mồ hôi nơi khóe mắt, nhìn đồng bạc to đùng trong lòng bàn tay, trợn tròn mắt nói: “Ngài đây, không cần nhiều như vậy đâu.”
Người được gọi là ngài kia, trên gương mặt đeo một chiếc kính mắt tròn sợi vàng, ngũ quan vô cùng anh khí, bên khóe miệng có đôi lúm đồng xu nhàn nhạt, khi cười lên mang theo sự thận trọng bất đồng với tuổi tác. Phu xe chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người kia, còn có một thân áo sơ mi cùng quần Tây đắt giá chỉ có thể được nhìn thấy ở cửa hàng ngoại nhập, làm tôn lên thân hình người kia càng thêm cao to rắn rỏi.
Trong tay người kia xách theo rương hành lý bằng vỏ trúc, cầm mũ sang một bên, bước nhanh đến hướng cửa sau của Thẩm phủ.
Phu xe lại kêu lên: “Thưa ngài, ngài là khách của Thẩm phủ sao?”
Người kia tùy ý khua khua tay, vẫn là không nói chuyện. Phu xe nhìn hắn gõ cửa, chỉ chốc lát đã có người tới mở. Cũng không biết hắn và gia đinh kia nói cái gì, gia đinh rầm một tiếng liền quỳ xuống, bị hắn dùng lực kéo lên, lén lén lút lút đi vào.
Thẩm Quan Lan ngồi tàu thủy về nước, hắn không muốn phải chờ ở bến tàu, nên một mình gọi một chiếc xe kéo về trước.
Mở cửa là lão gia đinh của Thẩm phủ, tuy nói Nhị thiếu gia mười bảy tuổi đã rời khỏi nhà, bốn năm rồi chưa trở lại. Nhưng bộ dáng hắn thay đổi không nhiều, vì vậy gia đinh nhìn một chút liền nhận ra, vui mừng muốn đi thông báo, lại bị hắn che miệng nói: “Xuỵt, ta muốn dành cho mẹ mình một niềm vui bất ngờ.”
Gia đinh vội vàng gật đầu, mang theo hắn như thể đi ăn trộm hướng sân viện của mợ Cả đi đến.
Thời gian này mợ Cả đang chuẩn bị ra khỏi nhà, trong sân người đến người đi nhộn nhịp. Thẩm Quan Lan cùng gia đinh kia, tránh cửa trước đông người đang muốn đi vào từ cửa bên, thì lại chợt nhìn thấy một thân sắc đỏ bên cạnh giếng trời.
Bước chân hắn dừng lại, hỏi gia đinh kia: “Đó là ai vậy?”
Gia đinh liếc mắt một cái, than thở: “Nhị thiếu gia, đó là mợ Tư năm ngoái Lão gia mới cưới về, chắc lại bị mợ Cả phạt quỳ rồi.”
“Mợ Tư? Sao mợ ấy lại mặc như vậy mà quỳ chứ?” Thẩm Quan Lan biết rõ tính khí của mẹ mình, hắn không tò mò mợ Tư này sao lại bị phạt quỳ, hắn chỉ tò mò y phục trên người “nữ tử” kia mà thôi.
Tơ lụa hoa lệ, không phải sắc đỏ trầm, dưới ánh mặt trời còn nhàn nhạt lộ ra ánh sáng của ngọc, ánh sáng hắt lên gương mặt “nữ tử” kia, giống như thiếu nữ xinh đẹp hát hí kịch mà hắn từng thấy, không cẩn thận đem hiện thực tưởng tượng xa xôi khiến người trong thoáng chốc không phân biệt rõ đây là thực hay mộng ảo.
Thẩm Quan Lan ở nước ngoài mấy năm, nhưng trong tận xương tủy vẫn giữ tư tưởng chính thống. Hắn thích xem kinh kịch, liếc mắt một cái đã nhận ra Từ Yến Thanh đang hoá trang thành Từ Thanh Lam trong vở《Thanh Lam Phú》, đôi mắt hắn lập tức bị hấp dẫn, không cất nổi bước chân.
“Haiz, còn không phải mợ Tư sáng ra đã hát khúc ở Lê viên sao, mợ Cả mời mợ ấy đến bái tổ tông, mợ ấy lại chậm trễ, vì vậy mợ Cả mới phạt mợ ấy quỳ, quỳ từ sáng đến chiều đến một hụm nước cũng không cho uống, người cũng sắp ngất đến nơi rồi.”
Từ Yến Thanh đối xử hạ nhân vẫn là theo thói quen khiêm tốn lễ độ, vì vậy tại Thẩm phủ, phần lớn hạ nhân đối với y đều không có ác ý. Gia đinh này cũng không phải là người trong viện mấy mợ kia, tự nhiên sẽ nói lời giúp y.
“Từ buổi sáng quỳ đến tận bây giờ?” Thẩm Quan Lan giật mình nói. Gia đinh đáp: “Vâng, thiếu gia cậu xem trưa tháng Bảy nắng gắt thế này, mợ ấy mới vừa khỏi bệnh nặng được mấy ngày, lại quỳ như thế kia nữa thì không biết có để lại tật gì hay không.”
“Như thế này sao được? Ngươi đỡ mợ ấy về phòng đi, ta sẽ tìm mợ Cả nói chuyện.”
Gia đinh nghe xong lập tức chạy tới dìu người. Nhưng Từ Yến Thanh đã không còn khí lực gì, chỉ còn một hơi chống đỡ thoi thóp, gia đinh lôi kéo nửa ngày đều không thể kéo y dậy, trái lại còn làm cho y hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
“Nhị thiếu gia, chuyện này…”
Gia đinh sợ hết hồn, hướng Thẩm Quan Lan bên này la lớn.
Thẩm Quan Lan nhíu mày, xắn tay áo sơ mi lên đi tới, bắt mạch cho Từ Yến Thanh. Gia đinh căng thẳng nhìn hắn, một lát sau Thẩm Quan Lan vén mí mắt Từ Yến Thanh lên liếc nhìn, nói: “Mợ ấy say nắng, phải nhanh dời đến chỗ có bóng mát.”
Dứt lời liền đưa cánh tay ra sau gáy cùng đầu gối của Từ Yến Thanh, hơi dùng sức bế y lên.
Người trong ngực nhìn có vẻ gầy gò, nhưng lại nặng hơn so với nữ tử bình thường, hơn nữa bộ dáng này có cảm giác… Thẩm Quan Lan liếc mắt nhìn Từ Yến Thanh đang mất đi ý thức, trong lòng sinh ra điều nghi ngờ. Nhưng hắn cũng không rảnh để ngẫm nghĩ, theo sự dẫn đường của gia đinh chạy về phía Lê viên.
Hắn mặc áo gile màu nâu cùng quần Tây, trong lồng ngực ôm một người mặc hỉ phục đỏ thẫm, dáng vẻ này một đường khó tránh khỏi chú ý, đi mấy bước đã lôi kéo được ánh nhìn của người khác.
Không ít hạ nhân khi nhìn rõ thấy hắn rồi sau đó là dồn dập kinh hô lên, hắn cũng không quản nhiều như vậy, vừa vào phòng đã đem Từ Yến Thanh đặt xuống giường, sai gia đinh lập tức pha bát nước muối loãng mang đến. Lại mở rương hành lý ra, lấy ra một lọ dầu màu đỏ xức ra ngón tay ấn xuống huyệt thái dương của Từ Yến Thanh, day day.
Gia đinh bưng đến bát nước muối loãng, trông thấy hắn đang đút ít thuốc nước mùi nồng nồng cho Từ Yến Thanh, khiến y đang hôn mê lại ho sặc lên vài tiếng, không nhịn được liền hỏi: “Nhị thiếu gia, đây là thuốc gì vậy?”
“Thuốc hạ sốt.” Thẩm Quan Lan đáp, nhận lấy bát nước muối loãng kia, để gia đinh đỡ lấy Từ Yến Thanh lại chậm rãi đút vào.
Chờ sau khi Từ Yến Thanh uống hết, hắn sai gia đinh đặt người nằm ngang, lại vươn tay ra muốn cởi cúc áo trên cùng của y, liền bị gia đinh ngăn lại: “Nhị thiếu gia, cái này không hợp quy củ đâu ạ! Y là mẹ Tư của cậu mà!”
Thẩm Quan Lan học Tây y mấy năm, ở trong mắt hắn bệnh nhân không có sự phân biệt nam nữ, chỉ là trở về nước rồi thì không thể không cố kỵ như thế được nữa. Trải qua sự nhắc nhở của gia đinh, hắn đành phải gọi một nha hoàn bên cạnh tới, để nàng cởi quần áo cho Từ Yến Thanh.
Nha hoàn kia đứng bất động, thần sắc lúng túng nhìn hắn: “Nhị thiếu gia, để nô tỳ đi gọi Ly Nhi đến, bình thường mợ Tư chỉ để cho Ly Nhi hầu hạ bên người.”
Thẩm Quan Lan bất mãn nói: “Mợ ấy say nắng, vẫn còn mặc quần áo nóng bức thế này bệnh trạng lại càng nặng thêm. Hơn nữa hai người đều là nữ tử, có gì mà phải ngại. Ta đi ra ngoài trước, động tác của ngươi nhanh nhẹn lên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook