Dạ Yến
-
Chương 16
Từ Yến Thanh lập tức trở về phòng thay quần áo.
Ly Nhi vội vàng rửa mặt chải đầu cho y, thời điểm nhìn thấy dấu răng trên cổ Từ Yến Thanh nàng xấu hổ cụp mắt xuống, nhắc nhở: “Thưa cậu, để nô tỳ tìm cho cậu hai miếng cao dán đối phó trước đã nhé?”
Nàng tuy còn chưa tròn mười bảy tuổi, chưa trải qua sự đời, nhưng Ly Nhi đi theo Từ Yến Thanh cùng y vào Thẩm phủ, đã từng nhận được dạy bảo đặc biệt vì vậy tâm tư của Thẩm Quan Lan nàng ít nhiều cũng đoán được một chút. Chỉ là Ly Nhi quanh năm hầu bên Từ Yến Thanh, nàng tự có chừng mực, trước mắt lão gia đã về sớm hơn so với dự kiến, có cái gì cũng phải đợi đến khi ứng phó xong với lão gia mới nói đi.
Được Ly Nhi nhắc nhở, Từ Yến Thanh mới nhìn vào trong gương tức thì y cũng đỏ mặt. Hắng giọng một cái, nói: “Được.”
Lão gia đột nhiên trở về sớm hơn, mấy mợ trong nhà nhất định đã lập tức ra sảnh trước đón người rồi. Đợi đến khi Từ Yến Thanh đến nơi, mợ Hai và mợ Ba đã vây quanh lão gia hỏi an ân cần, mợ Cả thì đang dặn dò quản gia Lâm thúc cái gì đó.
Thẩm Tế Nhật đang đón tiếp khách quý trong tiệm thuốc Thẩm gia không bứt ra được, ngược lại Thẩm Kim Linh từ trường học đã sớm trở về, chân trước chân sau cùng Từ Yến Thanh bước vào sảnh trước.
Nàng lễ phép gọi một tiếng “mẹ Tư”, Từ Yến Thanh gật đầu nói “Tam tiểu thư”, rồi nhìn thấy nàng bước nhanh đến bên người Thẩm Chính Hoàng, vui vẻ nói: “Cha, sao người lại về sớm vậy? Thân thể của cha đã tốt hơn chút nào chưa ạ?”
Thẩm Kim Linh là thiên kim duy nhất của Thẩm gia. Năm nay mười tám tuổi, dung mạo giống tính cách, rất hoạt bát đáng yêu. Ba người con của Thẩm gia đều là con do Thẩm Chính Hoành tái giá với mợ Cả hiện tại sinh ra, còn về phần mợ Hai và mợ Ba tuy đã gả vào Thẩm phủ nhiều năm nhưng cũng chưa từng có hỉ (mang thai).
Thẩm Chính Hoành mặc một thân trường bào màu đỏ sậm, bên ngoài mặc áo khoác ngắn màu đen viền vàng, đồng hồ quả quýt màu vàng treo trên vạt áo, đang cúi đầu uống trà.
Ông ta đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng xem ra tinh thần không tồi. Mái tóc hoa râm được chải chuốt tỉ mỉ, trên ngón tay cái cầm chén trà mang một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy sáng bóng nhẵn nhụi tinh thuần không tỳ vết, là của tổ tông Thẩm gia để lại. Trông thấy Thẩm Kim Linh, gương mặt cứng nhắc liền nở nụ cười từ ái, ông ta đặt chén trà xuống bàn quan sát khuê nữ (con gái): “Linh Nhi, cha chẳng qua mới xuất môn (rời khỏi nhà) có hơn nửa tháng, sao trông con so với lúc trước còn cao hơn một chút vậy?”
Dáng người Thẩm Kim Linh vốn đã cao, nghe thấy vậy liền cười nói: “Cha lấy con ra làm đùa vui có đúng không ạ, con đã thành niên rồi sao còn có thể cao thêm được nữa. Nhưng khí sắc của cha nhìn rất tốt đó ạ, xem ra lần này trình độ của bác sĩ không tồi.”
Thẩm Chính Hoành nói: “Không cần phải lo lắng cho cha đâu, gần đây việc học của con thế nào? Có còn làm trái lại lời thầy giáo dạy bảo không đó?”
Thẩm Kim Linh cười càng ngọt ngào hơn: “Lần này thi cử con được hạng cao đó, cha vẫn là nên nghĩ xem thưởng gì cho con đi.”
Hai cha con ngồi nói chuyện cùng nhau, mợ Hai cùng mợ Ba bị gạt sang một bên. Từ Yến Thanh đi lên phía trước, chào hỏi Thẩm Chính Hoành: “Lão gia ngài đã về.”
Thẩm Chính Hoành ngẩng đầu liếc y một cái, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy mợ Ba châm chọc nói: “Tứ muội kiêu ngạo thật đấy, lão gia đã uống hết một chén trà rồi mới chịu đến.”
Từ Yến Thanh cúi đầu, đúng mực nói: “Tôi ở trong phòng tắm nên chậm trễ một chút, kính xin lão gia thứ tội.”
Thẩm Chính Hoành nói: “Sao lại tắm vào buổi trưa?”
Từ Yến Thanh đáp: “Mấy ngày nay thân thể không được tốt, nên chưa tắm rửa được.”
Y vừa dứt lời gương mặt mợ Ba liền tối sầm lại, tựa hồ như sợ y tố ngược lại chính mình, bèn chen miệng vào nói: “Lão gia mấy ngày nay không ở nhà nên không biết, Tiểu Ngọc chết rồi, người ta cũng chẳng muốn sống nữa.”
Thẩm Chính Hoành lặn lội đường xa trở về, có chút mệt mỏi liền thuận miệng nói: “Đang sống tốt sờ sờ ra đấy sao lại chết được? Đừng buồn nữa, để quản gia tìm cho nàng một con mới về.”
Từ Yến Thanh không lên tiếng, mợ Ba nghe thấy thế không cam tâm, cầm lấy ống tay áo Thẩm Chính Hoành lắc lắc, nói: “Lão gia ngài cũng biết Tiểu Ngọc vẫn luôn khỏe mạnh, mấy ngày trước nó chạy đến sân của Tứ muội, không biết có phải vì đắc tội với muội ấy hay không, thế mà lại bị muội ấy độc chết! Lão gia ngài phải làm chủ cho thiếp, gia quy Thẩm phủ chúng ta trước nay đều nghiêm ngặt, làm sao có thể vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy được?”
Thấy mợ Ba nước mắt rơi lã chã, nói như có chuyện này thật, Thẩm Chính Hoành liền quay đầu về phía Từ Yến Thanh, hỏi: “Yến Thanh, những lời nàng ấy nói có phải là thật không?”
Từ Yến Thanh vẫn cúi đầu như trước, thần sắc so với lúc mới bước vào không có bất kỳ biến hóa nào. Y nói: “Tôi cũng không biết vì sao Tiểu Ngọc lại chết ở trong sân của mình, ngày ấy tôi đã từng giải thích với mợ Ba, tôi không hề rời khỏi thư phòng vì vậy cũng không biết chuyện này xảy ra như thế nào.”
“Tứ muội nói không rời khỏi thì ta phải tin sao? Ai mà không biết trong lòng muộn vẫn luôn không có ba vị tỷ tỷ chúng ta. Mợ Cả tốt tính, lúc nào cũng nhắc nhở ta và chị Hai phải bao dung với muội một chút. Nhưng muội thì sao? Muội lại đối với chúng ta như thế nào? Lão gia, Tiểu Ngọc xảy ra chuyện trong sân của muội ấy, ngài có thế nào cũng không thể thiên vị Tứ muội được! Ngài nhất định phải xử lý chuyện này công bằng, làm chủ cho thiếp!”
Mợ Ba mặc sườn xám màu hồng phấn, vạt áo hất lên liền để đôi chân trắng dưới lớp tất quần bằng sợi tơ tằm. Mợ Ba “thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, trên gương mặt trang điểm tỉ mỉ ngập tràn nước mắt, nhìn qua ấm ức vô cùng, mợ Hai ở bên cạnh cũng đồng thời phụ họa.
Từ Yến Thanh không biện giải cho mình đến một câu, trông thấy sắc mặt Thẩm Chính Hoành trở nên âm trầm, Ly Nhi liền không nhịn nổi nữa.
“Lão gia, nô tỳ cả gan nói một câu. Mợ Tư hôm đó kể từ khi tỉnh dậy vẫn luôn ở trong thư phòng vẽ tranh, nô tỳ và Tú Oánh cùng nhau hầu hạ, mãi đến tận khi mợ Ba dẫn theo gia đinh đến gây sự, mợ Tư cũng không biết xảy ra chuyện gì. Ngược lại là mợ Ba tính tình nóng nảy gấp gáp, cũng không nghe mợ Tư giải thích mà cứ khăng khăng nói là do mợ Tư làm, còn sai người ép mợ Tư nằm xuống phản gỗ để một đám hạ nhân vây quanh nhìn, đánh mợ Tư đến mấy ngày cũng không xuống giường được.”
Mấy năm nay Ly Nhi đều ở bên hầu hạ Từ Yến Thanh, bị hắt nước bẩn nhiều lần cho nên khi đối mặt với tình huống này đã trở nên thành thạo, biết chọn lời mà nói. Thẩm Chính Hoành quả nhiên lườm mợ Ba, nói: “Nàng đánh Yến Thanh?”
Mợ Ba biết Từ Yến Thanh trong lòng Thẩm Chính Hoàng còn quan trọng hơn cả ả ta và mợ Hai, liền lập tức than thở khóc lóc giả vờ vô tội: “Lão gia, thiếp cũng là bị ép mà! Tứ muội không chịu thừa nhận, còn chống đối lại thiếp trước mặt hạ nhân. Ngài xem nha hoàn Ly Nhi của muội ấy đi, ngay cả con nha đầu chết tiệt kia cũng dám cãi lại trước mặt ngài, có thể thấy được Tứ muội lúc thường có bao nhiêu vô lễ. Thiếp là mợ Ba của ngài, nếu như bản thân bị cãi lại như thế mà phạt cũng không phạt được há chẳng phải sẽ bị đám hạ nhân coi thường hay sao?”
Ả ta nói có bài có bản, còn nói trước mặt mọi người, Thẩm Chính Hoành còn chưa mở giọng đã thấy mợ Cả tiến lên nói: “Lão gia, chuyện của Tiểu Ngọc tôi cũng từng nghe qua. Việc này xảy ra trong sân của Tứ muội, dù thế nào cũng là muội ấy nên cho Tam muội một câu trả lời. Mà Tam muội đánh muội ấy cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Gia quy Thẩm phủ nghiêm ngặt, nếu như bởi vì lão gia thương yêu Tứ muội mà ngầm cho phép như vậy thì sau này Tam muội sẽ không còn chỗ đứng trong Thẩm phủ, mợ Cả như tôi sau này cũng không tiện lên tiếng quản giáo nữa.”
Thẩm Chính Hoành xoay nhẫn ngọc trên tay, trầm mặt không nói lời nào.
Ông ta biết với tính cách Từ Yến Thanh sẽ không làm ra chuyện bẩn thỉu độc chết Tiểu Ngọc như thế. Nhưng mợ Cả và mợ Ba đã nói đến mức này, ông ta cũng không thể thật sự thiên vị Từ Yến Thanh mà không để ý đến cảm nhận của người khác. Thẩm Chính Hoành nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, Yến Thanh, ngươi nhận lỗi với mợ Ba là được, để nàng ấy bớt giận, gia hòa vạn sự hưng.”
Thẩm Chính Hoành chuyên tâm thổi bọt trên thành chén trà, cũng không ngẩng đầu lên, mợ Ba vừa nghe thấy thế liền nín khóc nở nụ cười, lắc chân Thẩm Chính Hoành nói: “Vẫn là lão gia công bằng, nếu Tứ muội đã muốn nhận lỗi thì phải xin lỗi Tiểu Ngọc mới đúng. Vậy không bằng để Tứ muội quay về hướng Tây dập đầu ba cái, rồi lại chép một phần Địa Tạng Kinh đốt cho Tiểu Ngọc đi.”
“Lời này của mẹ Ba là có ý gì vậy? Tiểu Ngọc cũng đâu phải là người, làm sao có thể bắt mẹ Tư phải rập đầu lạy sủng vật được? Huống hồ chuyện này cũng không thể chứng minh là do mẹ Tư làm, hà tất phải quá đáng như vậy?”
Thẩm Kim Linh vẫn luôn lắng nghe, chưa hề nói gì lúc này lại lên tiếng. Nàng lúc thường cũng hay thấy chuyện Từ Yến Thanh bị bắt nạt, mặc dù không cường thế như Thẩm Quan Lan can thiệp chuyện bất bình, nhưng nói mấy câu giải vây cho Từ Yến Thanh lại không hiếm.
Mợ Ba vừa nghe thấy mấy lời này gương mặt liền tối lại, chỉ trách nàng ta là bảo bối của Thẩm Chính Hoành và mợ Cả cho nên ả ta không dám trực tiếp phản bác, chỉ có thể cười cười làm lành nói: “Tam tiểu thư không biết đấy thôi, mấy hôm nay ta toàn nằm mơ thấy Tiểu Ngọc. Nó thành tinh rồi, nó nói là không cam lòng chết như vậy muốn gây phiền phức cho Tứ muội. Tam tiểu thư nói xem nếu như nó thật sự đến quấy phá, chẳng phải sẽ làm Thẩm phủ huyên náo không được an bình? Tứ muội chỉ cần dập đầu vài cái hóa giải lệ khí của nó, không phải đều là vì tốt cho mọi người hay sao?”
Thẩm Kim Linh cười lạnh nói: “Mẹ Ba nói bậy gì đó? Đều thời đại nào rồi còn thành tinh? Tôi thấy mẹ Ba là…”
“Kim Linh!” Mợ Ba đúng lúc đặt tay lên vai Thẩm Kim Linh, ngăn cản nói: “Một đứa con gái như con thì biết cái gì? Đừng tùy tiện nói chen vào những việc này. Tứ muội, muội cứ dập đầu đi, dập đầu xong lão gia còn về phòng nghỉ ngơi. Bôn ba cả một ngày, lão gia cũng đã sớm mệt rồi.”
Trông thấy Tam tiểu thư không ngăn cản được chuyện này, Ly Nhi hấp tấp còn muốn nói gì đó, lại bị Từ Yến Than vươn tay ra chặn lại, nói: “Nếu lão gia cũng hy vọng tôi nghe theo, vậy thì tôi liền làm.”
Y nói xong liền đi ra bên ngoài sảnh chính, đi được mấy bước trong hành lang, đang muốn hướng về phía Tây quỳ xuống. Chỉ là đầu gối còn chưa rơi xuống đất, liền bị một người ôm lấy cánh tay.
Từ Yến Thanh ngước mắt lên, Thẩm Quan Lan lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi cùng quần Tây sạch sẽ, nhìn thấy tầm mắt của hắn tràn ngập mùi thuốc súng.
Từ Yến Thanh ngẩn ra, không giải thích được nhớ lại những chuyện hoang đường vừa mới xảy ra ban nãy, y lập tức tránh đi đụng chạm của Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan cũng không để ý đến sự lạnh lùng của y, chỉ nhỏ giọng nói vào bên tai Từ Yến Thanh một câu: “Không cho phép anh quỳ, cứ để đó cho tôi.” Tiếp theo lại để Ly Nhi đứng bên cạnh y chờ ở đây, còn mình thì bước nhanh về phía sảnh chính.
Ly Nhi vội vàng rửa mặt chải đầu cho y, thời điểm nhìn thấy dấu răng trên cổ Từ Yến Thanh nàng xấu hổ cụp mắt xuống, nhắc nhở: “Thưa cậu, để nô tỳ tìm cho cậu hai miếng cao dán đối phó trước đã nhé?”
Nàng tuy còn chưa tròn mười bảy tuổi, chưa trải qua sự đời, nhưng Ly Nhi đi theo Từ Yến Thanh cùng y vào Thẩm phủ, đã từng nhận được dạy bảo đặc biệt vì vậy tâm tư của Thẩm Quan Lan nàng ít nhiều cũng đoán được một chút. Chỉ là Ly Nhi quanh năm hầu bên Từ Yến Thanh, nàng tự có chừng mực, trước mắt lão gia đã về sớm hơn so với dự kiến, có cái gì cũng phải đợi đến khi ứng phó xong với lão gia mới nói đi.
Được Ly Nhi nhắc nhở, Từ Yến Thanh mới nhìn vào trong gương tức thì y cũng đỏ mặt. Hắng giọng một cái, nói: “Được.”
Lão gia đột nhiên trở về sớm hơn, mấy mợ trong nhà nhất định đã lập tức ra sảnh trước đón người rồi. Đợi đến khi Từ Yến Thanh đến nơi, mợ Hai và mợ Ba đã vây quanh lão gia hỏi an ân cần, mợ Cả thì đang dặn dò quản gia Lâm thúc cái gì đó.
Thẩm Tế Nhật đang đón tiếp khách quý trong tiệm thuốc Thẩm gia không bứt ra được, ngược lại Thẩm Kim Linh từ trường học đã sớm trở về, chân trước chân sau cùng Từ Yến Thanh bước vào sảnh trước.
Nàng lễ phép gọi một tiếng “mẹ Tư”, Từ Yến Thanh gật đầu nói “Tam tiểu thư”, rồi nhìn thấy nàng bước nhanh đến bên người Thẩm Chính Hoàng, vui vẻ nói: “Cha, sao người lại về sớm vậy? Thân thể của cha đã tốt hơn chút nào chưa ạ?”
Thẩm Kim Linh là thiên kim duy nhất của Thẩm gia. Năm nay mười tám tuổi, dung mạo giống tính cách, rất hoạt bát đáng yêu. Ba người con của Thẩm gia đều là con do Thẩm Chính Hoành tái giá với mợ Cả hiện tại sinh ra, còn về phần mợ Hai và mợ Ba tuy đã gả vào Thẩm phủ nhiều năm nhưng cũng chưa từng có hỉ (mang thai).
Thẩm Chính Hoành mặc một thân trường bào màu đỏ sậm, bên ngoài mặc áo khoác ngắn màu đen viền vàng, đồng hồ quả quýt màu vàng treo trên vạt áo, đang cúi đầu uống trà.
Ông ta đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng xem ra tinh thần không tồi. Mái tóc hoa râm được chải chuốt tỉ mỉ, trên ngón tay cái cầm chén trà mang một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy sáng bóng nhẵn nhụi tinh thuần không tỳ vết, là của tổ tông Thẩm gia để lại. Trông thấy Thẩm Kim Linh, gương mặt cứng nhắc liền nở nụ cười từ ái, ông ta đặt chén trà xuống bàn quan sát khuê nữ (con gái): “Linh Nhi, cha chẳng qua mới xuất môn (rời khỏi nhà) có hơn nửa tháng, sao trông con so với lúc trước còn cao hơn một chút vậy?”
Dáng người Thẩm Kim Linh vốn đã cao, nghe thấy vậy liền cười nói: “Cha lấy con ra làm đùa vui có đúng không ạ, con đã thành niên rồi sao còn có thể cao thêm được nữa. Nhưng khí sắc của cha nhìn rất tốt đó ạ, xem ra lần này trình độ của bác sĩ không tồi.”
Thẩm Chính Hoành nói: “Không cần phải lo lắng cho cha đâu, gần đây việc học của con thế nào? Có còn làm trái lại lời thầy giáo dạy bảo không đó?”
Thẩm Kim Linh cười càng ngọt ngào hơn: “Lần này thi cử con được hạng cao đó, cha vẫn là nên nghĩ xem thưởng gì cho con đi.”
Hai cha con ngồi nói chuyện cùng nhau, mợ Hai cùng mợ Ba bị gạt sang một bên. Từ Yến Thanh đi lên phía trước, chào hỏi Thẩm Chính Hoành: “Lão gia ngài đã về.”
Thẩm Chính Hoành ngẩng đầu liếc y một cái, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy mợ Ba châm chọc nói: “Tứ muội kiêu ngạo thật đấy, lão gia đã uống hết một chén trà rồi mới chịu đến.”
Từ Yến Thanh cúi đầu, đúng mực nói: “Tôi ở trong phòng tắm nên chậm trễ một chút, kính xin lão gia thứ tội.”
Thẩm Chính Hoành nói: “Sao lại tắm vào buổi trưa?”
Từ Yến Thanh đáp: “Mấy ngày nay thân thể không được tốt, nên chưa tắm rửa được.”
Y vừa dứt lời gương mặt mợ Ba liền tối sầm lại, tựa hồ như sợ y tố ngược lại chính mình, bèn chen miệng vào nói: “Lão gia mấy ngày nay không ở nhà nên không biết, Tiểu Ngọc chết rồi, người ta cũng chẳng muốn sống nữa.”
Thẩm Chính Hoành lặn lội đường xa trở về, có chút mệt mỏi liền thuận miệng nói: “Đang sống tốt sờ sờ ra đấy sao lại chết được? Đừng buồn nữa, để quản gia tìm cho nàng một con mới về.”
Từ Yến Thanh không lên tiếng, mợ Ba nghe thấy thế không cam tâm, cầm lấy ống tay áo Thẩm Chính Hoành lắc lắc, nói: “Lão gia ngài cũng biết Tiểu Ngọc vẫn luôn khỏe mạnh, mấy ngày trước nó chạy đến sân của Tứ muội, không biết có phải vì đắc tội với muội ấy hay không, thế mà lại bị muội ấy độc chết! Lão gia ngài phải làm chủ cho thiếp, gia quy Thẩm phủ chúng ta trước nay đều nghiêm ngặt, làm sao có thể vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy được?”
Thấy mợ Ba nước mắt rơi lã chã, nói như có chuyện này thật, Thẩm Chính Hoành liền quay đầu về phía Từ Yến Thanh, hỏi: “Yến Thanh, những lời nàng ấy nói có phải là thật không?”
Từ Yến Thanh vẫn cúi đầu như trước, thần sắc so với lúc mới bước vào không có bất kỳ biến hóa nào. Y nói: “Tôi cũng không biết vì sao Tiểu Ngọc lại chết ở trong sân của mình, ngày ấy tôi đã từng giải thích với mợ Ba, tôi không hề rời khỏi thư phòng vì vậy cũng không biết chuyện này xảy ra như thế nào.”
“Tứ muội nói không rời khỏi thì ta phải tin sao? Ai mà không biết trong lòng muộn vẫn luôn không có ba vị tỷ tỷ chúng ta. Mợ Cả tốt tính, lúc nào cũng nhắc nhở ta và chị Hai phải bao dung với muội một chút. Nhưng muội thì sao? Muội lại đối với chúng ta như thế nào? Lão gia, Tiểu Ngọc xảy ra chuyện trong sân của muội ấy, ngài có thế nào cũng không thể thiên vị Tứ muội được! Ngài nhất định phải xử lý chuyện này công bằng, làm chủ cho thiếp!”
Mợ Ba mặc sườn xám màu hồng phấn, vạt áo hất lên liền để đôi chân trắng dưới lớp tất quần bằng sợi tơ tằm. Mợ Ba “thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, trên gương mặt trang điểm tỉ mỉ ngập tràn nước mắt, nhìn qua ấm ức vô cùng, mợ Hai ở bên cạnh cũng đồng thời phụ họa.
Từ Yến Thanh không biện giải cho mình đến một câu, trông thấy sắc mặt Thẩm Chính Hoành trở nên âm trầm, Ly Nhi liền không nhịn nổi nữa.
“Lão gia, nô tỳ cả gan nói một câu. Mợ Tư hôm đó kể từ khi tỉnh dậy vẫn luôn ở trong thư phòng vẽ tranh, nô tỳ và Tú Oánh cùng nhau hầu hạ, mãi đến tận khi mợ Ba dẫn theo gia đinh đến gây sự, mợ Tư cũng không biết xảy ra chuyện gì. Ngược lại là mợ Ba tính tình nóng nảy gấp gáp, cũng không nghe mợ Tư giải thích mà cứ khăng khăng nói là do mợ Tư làm, còn sai người ép mợ Tư nằm xuống phản gỗ để một đám hạ nhân vây quanh nhìn, đánh mợ Tư đến mấy ngày cũng không xuống giường được.”
Mấy năm nay Ly Nhi đều ở bên hầu hạ Từ Yến Thanh, bị hắt nước bẩn nhiều lần cho nên khi đối mặt với tình huống này đã trở nên thành thạo, biết chọn lời mà nói. Thẩm Chính Hoành quả nhiên lườm mợ Ba, nói: “Nàng đánh Yến Thanh?”
Mợ Ba biết Từ Yến Thanh trong lòng Thẩm Chính Hoàng còn quan trọng hơn cả ả ta và mợ Hai, liền lập tức than thở khóc lóc giả vờ vô tội: “Lão gia, thiếp cũng là bị ép mà! Tứ muội không chịu thừa nhận, còn chống đối lại thiếp trước mặt hạ nhân. Ngài xem nha hoàn Ly Nhi của muội ấy đi, ngay cả con nha đầu chết tiệt kia cũng dám cãi lại trước mặt ngài, có thể thấy được Tứ muội lúc thường có bao nhiêu vô lễ. Thiếp là mợ Ba của ngài, nếu như bản thân bị cãi lại như thế mà phạt cũng không phạt được há chẳng phải sẽ bị đám hạ nhân coi thường hay sao?”
Ả ta nói có bài có bản, còn nói trước mặt mọi người, Thẩm Chính Hoành còn chưa mở giọng đã thấy mợ Cả tiến lên nói: “Lão gia, chuyện của Tiểu Ngọc tôi cũng từng nghe qua. Việc này xảy ra trong sân của Tứ muội, dù thế nào cũng là muội ấy nên cho Tam muội một câu trả lời. Mà Tam muội đánh muội ấy cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Gia quy Thẩm phủ nghiêm ngặt, nếu như bởi vì lão gia thương yêu Tứ muội mà ngầm cho phép như vậy thì sau này Tam muội sẽ không còn chỗ đứng trong Thẩm phủ, mợ Cả như tôi sau này cũng không tiện lên tiếng quản giáo nữa.”
Thẩm Chính Hoành xoay nhẫn ngọc trên tay, trầm mặt không nói lời nào.
Ông ta biết với tính cách Từ Yến Thanh sẽ không làm ra chuyện bẩn thỉu độc chết Tiểu Ngọc như thế. Nhưng mợ Cả và mợ Ba đã nói đến mức này, ông ta cũng không thể thật sự thiên vị Từ Yến Thanh mà không để ý đến cảm nhận của người khác. Thẩm Chính Hoành nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, Yến Thanh, ngươi nhận lỗi với mợ Ba là được, để nàng ấy bớt giận, gia hòa vạn sự hưng.”
Thẩm Chính Hoành chuyên tâm thổi bọt trên thành chén trà, cũng không ngẩng đầu lên, mợ Ba vừa nghe thấy thế liền nín khóc nở nụ cười, lắc chân Thẩm Chính Hoành nói: “Vẫn là lão gia công bằng, nếu Tứ muội đã muốn nhận lỗi thì phải xin lỗi Tiểu Ngọc mới đúng. Vậy không bằng để Tứ muội quay về hướng Tây dập đầu ba cái, rồi lại chép một phần Địa Tạng Kinh đốt cho Tiểu Ngọc đi.”
“Lời này của mẹ Ba là có ý gì vậy? Tiểu Ngọc cũng đâu phải là người, làm sao có thể bắt mẹ Tư phải rập đầu lạy sủng vật được? Huống hồ chuyện này cũng không thể chứng minh là do mẹ Tư làm, hà tất phải quá đáng như vậy?”
Thẩm Kim Linh vẫn luôn lắng nghe, chưa hề nói gì lúc này lại lên tiếng. Nàng lúc thường cũng hay thấy chuyện Từ Yến Thanh bị bắt nạt, mặc dù không cường thế như Thẩm Quan Lan can thiệp chuyện bất bình, nhưng nói mấy câu giải vây cho Từ Yến Thanh lại không hiếm.
Mợ Ba vừa nghe thấy mấy lời này gương mặt liền tối lại, chỉ trách nàng ta là bảo bối của Thẩm Chính Hoành và mợ Cả cho nên ả ta không dám trực tiếp phản bác, chỉ có thể cười cười làm lành nói: “Tam tiểu thư không biết đấy thôi, mấy hôm nay ta toàn nằm mơ thấy Tiểu Ngọc. Nó thành tinh rồi, nó nói là không cam lòng chết như vậy muốn gây phiền phức cho Tứ muội. Tam tiểu thư nói xem nếu như nó thật sự đến quấy phá, chẳng phải sẽ làm Thẩm phủ huyên náo không được an bình? Tứ muội chỉ cần dập đầu vài cái hóa giải lệ khí của nó, không phải đều là vì tốt cho mọi người hay sao?”
Thẩm Kim Linh cười lạnh nói: “Mẹ Ba nói bậy gì đó? Đều thời đại nào rồi còn thành tinh? Tôi thấy mẹ Ba là…”
“Kim Linh!” Mợ Ba đúng lúc đặt tay lên vai Thẩm Kim Linh, ngăn cản nói: “Một đứa con gái như con thì biết cái gì? Đừng tùy tiện nói chen vào những việc này. Tứ muội, muội cứ dập đầu đi, dập đầu xong lão gia còn về phòng nghỉ ngơi. Bôn ba cả một ngày, lão gia cũng đã sớm mệt rồi.”
Trông thấy Tam tiểu thư không ngăn cản được chuyện này, Ly Nhi hấp tấp còn muốn nói gì đó, lại bị Từ Yến Than vươn tay ra chặn lại, nói: “Nếu lão gia cũng hy vọng tôi nghe theo, vậy thì tôi liền làm.”
Y nói xong liền đi ra bên ngoài sảnh chính, đi được mấy bước trong hành lang, đang muốn hướng về phía Tây quỳ xuống. Chỉ là đầu gối còn chưa rơi xuống đất, liền bị một người ôm lấy cánh tay.
Từ Yến Thanh ngước mắt lên, Thẩm Quan Lan lúc này đã thay một chiếc áo sơ mi cùng quần Tây sạch sẽ, nhìn thấy tầm mắt của hắn tràn ngập mùi thuốc súng.
Từ Yến Thanh ngẩn ra, không giải thích được nhớ lại những chuyện hoang đường vừa mới xảy ra ban nãy, y lập tức tránh đi đụng chạm của Thẩm Quan Lan.
Thẩm Quan Lan cũng không để ý đến sự lạnh lùng của y, chỉ nhỏ giọng nói vào bên tai Từ Yến Thanh một câu: “Không cho phép anh quỳ, cứ để đó cho tôi.” Tiếp theo lại để Ly Nhi đứng bên cạnh y chờ ở đây, còn mình thì bước nhanh về phía sảnh chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook