Dạ Vô Cương (Bản Dịch)
-
Chapter 6: Thế giới hoang dã
"Hy vọng nó vẫn còn ở đó, có thể mang lại bất ngờ cho ta."
Bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại, không còn ai đi lấy Thái Dương thạch nữa.
Tần Minh lên đường, trên đường đi, hắn lần lượt gặp hai thôn dân, hắn cười chào hỏi, trước khi đối phương kịp phản ứng thì hắn đã nhanh chóng đi xa.
Hắn đi ngang qua nơi có hỏa tuyền, bước vào thế giới tối tăm đen kịt.
Môi trường bên ngoài vô cùng khắc nghiệt, Tần Minh đi trong tuyết, chỉ để lộ phần ngực trở lên, nửa thân dưới gần như không nhìn thấy.
Thời tiết vô cùng lạnh giá, hơi thở trắng xóa của hắn kết thành băng trên lông mày và tóc.
Mặc dù là đêm nông nhưng thiên địa vẫn khá tối tăm, không thể nhìn thấy cảnh vật ở xa.
Tần Minh cầm lao săn, gian nan lội bộ, một đường đi tới vô cùng khó khăn.
Cuối cùng, đi được khoảng bốn dặm, hắn đã gần đến đích.
Phía trước đen kịt một màu, đó là một khu rừng rậm rạp, mặc dù còn cách một đoạn nữa nhưng đã có thể nhìn thấy hình dáng của nó.
Mục tiêu của Tần Minh là khu vực ven rừng, hắn sẽ không đi sâu vào trong.
Hắn bước từng bước vào khu rừng rậm, ngoại trừ một số loài cây, hầu hết các cây đều đã trơ trụi, cành cây phủ đầy tuyết.
Tần Minh dừng lại, cẩn thận nhớ lại quỹ đạo hoạt động của loài sinh vật mà hắn đã nhìn thấy lúc đầu. Hắn đã phát hiện ra rằng khu vực đó có một cái hang cây, có lẽ là một trong những chiếc tổ của nó.
"Thể hình của nó lớn hơn những con cùng loại, tám phần là đã biến dị, nếu có thể tìm thấy tổ chính, hẳn sẽ thu hoạch được không ít."
Nghỉ ngơi một lát, Tần Minh tiếp tục tiến lên.
Trong rừng rậm tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng chim lạ kêu lên, khiến cho vùng đất không người này trở nên vô cùng u ám.
Bỗng nhiên, thân thể Tần Minh căng cứng, như có như không, hắn thoáng ngửi thấy mùi hôi thối nhàn nhạt, điều này rất bất thường.
Hắn cầm lao săn bằng cả hai tay, đảo mắt nhìn xung quanh, chuẩn bị sẵn tinh thần.
Bỗng nhiên, hắn đâm mũi lao thép sắc nhọn trong tay về phía đỉnh đầu!
Hắn nghe thấy tiếng gió khác thường, đồng thời xác định được nguồn gốc của mùi hôi, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn xem đó là thứ gì.
Một bóng đen treo ngược trên cành cây cao hơn mười mét, có khuôn mặt già nua tái nhợt, lao xuống, hung hăng tấn công về phía đầu của Tần Minh.
Trong khu rừng rậm chết chóc này, đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng như vậy, thực sự khiến người ta cảm thấy kinh hoàng.
May mắn thay, Tần Minh phản ứng nhanh nhạy, phát hiện ra điềm báo không ổn trước, mũi lao thép trong tay nhanh chóng nghênh chiến với sinh vật trên không trung.
Một tiếng kêu sắc nhọn vang vọng khắp núi rừng, khiến người ta không khỏi rùng mình, sinh vật kia không trực diện lao xuống, mà cách đó vài mét thì trượt sang một bên.
Gió lạnh thổi qua, nó dang rộng đôi cánh mạnh mẽ, từ khe hở của khu rừng lao lên bầu trời đêm, sau khi lượn một vòng thì bay xa, biến mất không thấy.
Mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng Tần Minh vẫn xác định được gốc gác của nó.
Kền kền mặt người, một loài chim dữ ăn thịt thối, thân ưng màu xám đen, toàn bộ khuôn mặt trừ mỏ chim ra thì không khác gì khuôn mặt già nua tái nhợt có nếp nhăn, trọng lượng của nó thường không quá bốn mươi cân. (Cân: đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 cân bằng ½ kilogam.)
Trong trường hợp bình thường, nó sẽ không chủ động tấn công người sống, chỉ ăn xác chết.
Có phải vì giai đoạn này khó tìm được con mồi nên nó mới phản thường như vậy không?
Tần Minh thận trọng cảnh giác, chờ rất lâu mà nó vẫn không xuất hiện trở lại.
Khoảng cách đến đích không còn xa, hắn không thể từ bỏ vào lúc này, sau khi nghỉ ngơi một chút thì lại lên đường.
"Hẳn là ở đây."
Khu vực này chủ yếu là thông đỏ, cây lá rộng, bạch dương, Tần Minh xác định không tìm nhầm chỗ, hắn phát hiện ra cái hang cây mà mình đã từng thấy.
Mặc dù trong rừng khá tối nhưng ở khoảng cách vài mét, hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng mép hang cây rất sạch sẽ, đây không phải là hiện tượng tốt.
Nếu sinh vật kia ẩn núp trong hang cây, trong thời tiết giá lạnh như thế này, hơi nước thở ra chắc chắn sẽ đóng thành băng ở cửa hang.
Nói không thất vọng là không thể, Tần Minh hơi cau mày, chẳng lẽ sinh vật kia căn bản không cư trú ở khu vực này?
Hắn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tìm kiếm kỹ lưỡng ở gần đó.
Hắn nắm chặt lao săn bằng tay phải, tay trái nắm chặt dao găm, luôn duy trì trạng thái phòng thủ, dù sao thì cũng không ai có thể dự đoán được nguy hiểm trong tự nhiên.
Tần Minh chậm rãi thăm dò, tìm kiếm, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Nửa khắc sau, hắn nhìn thấy dấu vết của một loài động vật nào đó trên tuyết, chợt cảm thấy có hi vọng!
Bỗng nhiên, một vùng ánh sáng rực rỡ từ ngọn núi phía trước bùng lên, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả khu rừng rậm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook