Dã Tướng Công
-
Chương 6
Bốn tháng sau, La Thập cùng Hoa Vô Nhan xuất quan.
Đúng như La Thập nói, cùng hắn song tu, khả năng thụ thai rất cao, cho nên…..Hoa Vô Nhan mang thai, bụng bắt đầu nhô lên, tuy không hiện rõ, vẫn làm cho nàng vô cùng khó chịu.
Không phải nàng ghét mang đứa nhỏ của hắn, mà là, bọn họ còn chưa có bái đường a!
Như vậy mà về nhà, nàng sợ sẽ bị cha mẹ đánh gãy hai chân.
Haizz, làm sao bây giờ đây? Càng nghĩ càng phiền, nhịn không được lại cắn hắn mấy cái.
Cái này cũng là thói quen gần đây của Hoa Vô Nhan, tâm tình không tốt, cắn hắn; cảm xúc dâng trào, cắn hắn; nhàn rỗi nhàm chán, cắn hắn….Tóm lại, mỗi ngày lấy cánh tay hắn cắn để giết thời giờ, không chỉ có thể cường thân kiện thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ, trăm lợi mà không có cái hại nào.
Khi La Thập cùng Hoa Vô Nhan đi ra trúc xá, thì thấy hai dã nhân mặc lá cây – Hoa Vô Hà và Tư Đồ Hưng.
Hai người này thực đáng thương! Cứ nghĩ La Thập cùng Hoa Vô Nhan bế quan nhiều lắm là nửa tháng, một tháng, ai ngờ bọn họ lặn một mạch đến bốn tháng.
Ở trong này đúng là không phải lo ăn uống, nhưng quần áo thì lại thực phiền toái! Hoa phục ban đầu đã sớm giặt đến rách nát, trong trúc xá lại không có vải dệt, cho dù có, bằng hai người một thiên kim một vương gia cẩm y ngọc thực mà lớn lên, cũng không biết may quần áo.
Muốn bọn họ học tập La Thập săn thú, lấy da thú để mặc? Ngượng ngùng, lấy công lực hai người bọn họ còn không đủ để còn sống đi ra Hắc Vụ Lâm, đành phải hái chút lá trúc gần đây làm thành quần áo mặc.
Cho nên bọn họ vừa thấy La Thập cùng Hoa Vô Nhan xuất hiện, liền khóc thê thảm như vậy! Còn đáng thương hơn khóc cha mẹ chết.
“Vô Nhan, sao muội lại bế quan lâu như vậy?” Hoa Vô Hà một phen nước mắt nước mũi. “Các ngươi nếu không ra, tỷ tỷ sẽ chết!” Buồn chết! Chỉ có lúc đầu còn mới mẻ với ngạc nhiên, sau đó cuộc sống chỉ có mặt trời mọc cùng mặt trời lặn, quả thực vô cùng nhàm chán.
“Thực xin lỗi, tỷ tỷ.” Nghĩ đến nàng cùng La Thập ở trong mật thất ấm áp cùng phong phú, lại thấy tỷ tỷ giờ phút này chật vật, trong lòng Hoa Vô Nhan thực sự áy náy. “Bởi vì chúng ta một lần đột phá đến tầng thứ mười, cho nên thời gian có hơi lâu một chút…..”
“Cái gì mà một chút, là bốn tháng, suốt bốn tháng!” Nói xong, Hoa Vô Hà liền vung tay đánh loạn.
La Thập liền dùng chỉ phong chặn tay nàng lại. “Không được vung loạn, Vô Nhan đang có bầu, không chịu nổi lực mạnh.”
“Mang thai?” Hoa Vô Hà thiếu chút nữa trừng đến rớt cả mắt ra ngoài. “Làm sao có thể? Các người rốt cuộc là bế quan luyện công, hay là đi hưởng thụ? Như thế nào liền mang thai mau như vậy?”
Tư Đồ Hưng thì không chút ngạc nhiên, con cháu hoàng thất đều thực dễ dàng sinh dục, tỷ như hắn, dù chưa chính thức nạp phi, cũng đã có hai con gái do thứ phi sinh.
Hắn không phải người kế thừa ngôi vị hoàng đế, không có tư cách luyện hỏa nguyên điển, nhưng hoàng đế sủng hắn, dạy hắn tâm pháp cơ bản nhất, để cường thân kiện thể, chỉ là không nói cho hắn hai đại công hiệu của hỏa nguyên điển là trường sinh cùng sinh dục.
La Thập không phải hoàng đế, tuy nhiên tiên hoàng đối với hắn lại là ngoại lệ. Bởi vậy, hắn luyện tập thật sự đầy đủ hỏa nguyên điển, cũng biết rõ bí mật trong đó.
Có điều bọn họ cũng không phí lời đi giải thích cho Hoa Vô Hà. Vị đại tiểu thư này đẹp thì đẹp thật, nhưng tính cách thì lại như thần kinh có vấn đề, thường làm cho người ta hao tâm tổn trí.
“Các ngươi làm chi ăn mặc thành vậy?” La Thập nói sang chuyện khác.
“Ngươi cho là chúng ta thích sao? Đã qua bốn tháng, bộ quần áo duy nhất của chúng ta đã sớm mòn rách, trong trúc xá lại không có quần áo khác thay, đành phải biến lá cây thành trang phục!” Nhắc tới điểm ấy, Hoa Vô Hà lại muốn khóc.
“Hoàng….” Bị La Thập trừng, Tư Đồ Hưng nhanh chóng sửa miệng. “La công tử, chúng ta không có bản lĩnh đi qua khí độc ra khỏi Hắc Vụ Lâm, không thể bắt dã thú lấy da làm quần áo, đành phải lấy lá cây mặc, cái này…..thực sự không bền chắc, hai ba ngày lại phải làm một bộ khác, không biết người có thể giải quyết chuyện này không?”
Đáp án của La Thập khiến người ta muốn hộc máu. “Trong trúc xá có quần áo, có điều để trong mật thất ta cùng Vô Nhan bế quan, để Vô Nhan đi lấy mấy bộ cho các ngươi.”
“A!” Hoa Vô Hà tức giận đến muốn giết người, có quần áo cũng không lấy ra sớm, rõ ràng là có ý chỉnh bọn họ!
“Tỷ tỷ đừng xúc động.” Hoa Vô Nhan nhanh tay giữ chặt nàng. “Ta mang tỷ đi chọn quần áo nha!”
“Quần áo của ta đành nhờ các ngươi.” Tư Đồ Hưng nói, không tính đi theo vào, hắn có chuyện muốn nói với La Thập.
Đợi Hoa gia hai tỷ muội đi rồi, hắn còn chưa mở miệng, La Thập đã nói trước: “Ngươi cũng quá vô dụng, luyện bốn tháng còn không luyện thành khí hộ thân để đi ra Hắc Vụ Lâm, xứng đáng mặc quần áo lá cây.”
“Hoàng thúc, ta….” Hắn có luyện công a! Chính là sức chịu đựng cùng thiên tư có giới hạn, không có biện pháp đạt tới trình độ biến thái giống La Thập thôi!
“Đừng gọi ta như vậy, ngươi họ Tư Đồ, ta họ La, chúng ta không quan hệ.”
“Lúc trước trong thư ta viết về nhà, ta có đề cập đến chuyện của tiên hoàng cùng hàng thúc, hiện tại chuyện này có lẽ đã truyền khắp hoàng thất, lần này chúng ta ra ngoài, hoàng thúc hãy hồi cung một chuyến.”
“Ngươi thực sự nghĩ phụ hoàng ngươi đọc thư, sẽ để tin tức truyền ra, kêu mọi người hoan nghênh ta hồi cung?”
“Phụ hoàng rất tôn kính tiên hoàng, nhất định sẽ yêu cầu bái tế vong linh, mà hoàng thúc là huynh đệ duy nhất của phụ hoàng, phụ hoàng sao có thể không chào đón người?”
“Bái tế vong linh? Từ hơn hai mươi năm trước tiên hoàng đã băng hà, đại tang toàn quốc, ngươi bây giờ còn muốn bái tế vong linh, bái cái gì linh? Chẳng lẽ muốn nói cho người trong thiên hạ, ngày trước hoàng thất lừa mọi người?”
“A!” Tư Đồ Hưng không nghĩ tới vấn đề này.
La Thập tiếp tục đả kích hắn. “Với lại, tiên hoàng cùng tỳ nữ bỏ trốn là chuyện mất mặt của hoàng thất, mọi người muốn che giấu còn không kịp, làm sao còn có thể hoan nghênh ta? Phỏng chừng ta vừa nói muốn về hoàng cung, mật thám hoàng thất đã đến đây giết ta trước.”
“Hoàng thúc vì sao lại bi quan như vậy, ruột thịt tình thân chẳng lẽ lại phải chịu thua ánh mắt thế tục?”
“Thua hay không ta không biết, nhưng ta không muốn lấy Vô Nhan và con ta đi mạo hiểm, cho nên ta sẽ không hồi cung. Ta đưa ngươi xuống núi, ngươi tự trở về, ta muốn mang Vô Nhan về Hoa gia bảo cầu hôn, chờ bái đường xong, ta liền cùng Vô Nhan trở về đây cho nàng ấy dưỡng thai.”
“Hoàng thúc….” Tư Đồ Hưng vẫn muốn nói tiếp.
La Thập phất tay, điểm luôn vào á huyệt của hắn, đỡ phải nghe hắn như ruồi bọ ong ong kêu, ầm ỹ chết người.
Hăn đi đến một bên, ngửa cổ hét dài, như rồng ngâm, tiếng thét bay lên tận trời xanh.
Không bao lâu hai thương điêu một trước một sau bay lại.
“Kim Nhi, Ngân Nhi.” Trước mặt Tư Đồ Hưng cùng Hoa Vô Hà, La Thập chưa bao giờ lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng vừa thấy thương điêu, đôi môi liền cong lên, trong phút chốc, khuôn mặt rất đỗi bình thường kia như được nhiều điểm sáng chiếu rọi, rõ ràng là không đẹp, lại hiển lộ phong thái tuyệt thế. (TN: nổ quá không trời??)
Tư Đồ Hưng ở bên cạnh hắn dẫm dẫm hoa dưới chân (dậm chân tự kỉ =))), oán hận người mà không bằng chim, La Thập bất công, đối đãi cháu mình thì khắc nghiệt, ngược lại thân thiết gắn bó với chim chóc.
Kim Nhi cùng Ngân Nhi ở bên người La Thập mổ mổ dụi dụi, chi tra luôn hồi, một chút cũng không thấy uy nghi của bá chủ không trung.
La Thập nghe chúng nó kêu to, cười đến càng vui vẻ. “Thì ra các ngươi cũng có đứa nhỏ! Kim Nhi giỏi thật, ngươi thế mà còn làm cha trước ta, hài tử của ta còn những sáu tháng nữa mới chào đời!”
Kim Nhi cùng Ngân Nhi tự mãn ngâm nga.
Không thể nào! Một người và hai điêu mà lại có thể nói chuyện với nhau? Tư Đồ Hưng nhìn đến choáng váng, đáng tiếc hắn bị điểm á huyệt, không nói được, nếu không nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
La Thập cùng Kim Nhi, Ngân Nhi đùa giỡn với nhau gần nửa canh giờ, Hoa Vô Hà cùng Hoa Vô Nhan mới chọn xong quần áo đi ra.
Hoa Vô Nhan trên mặt mang chút đờ đẫn, không có cách nào, giúp tỷ tỷ trang điểm là rất căng thẳng thần kinh ạ.
Hoa Vô Hà vừa tiến ra này hoàn toàn khác trước, trách y, váy dài, mặc dù không có vẻ thiên kim thế gia đẹp đẽ quý giá, lại có dáng vẻ của một cô gái xinh đẹp đang tuổi thanh xuân.
Rốt cuộc có thể tái hiện mỹ mạo của nàng, Hoa Vô Hà cười vui vẻ như hoa mẫu đơn. “Không thể tưởng tượng được trong nhà muội phu lại chứa nhiều quần áo như vậy, rất đẹp, công phu làm cũng rất tốt, chỉ là có chút mộc mạc. Đây, Nhị đệ, tỷ tỷ cũng chọn cho ngươi một bộ, ngươi đi thay đi!”
Tư Đồ Hưng liếc mắt nhìn La Thập một cái, trong lòng biết đây nhất định là di vật cha mẹ La Thập để lại, đồ của tiên hoàng, hắn thật sự có thể mặc?
La Thập phất tay một cái, giải á huyệt của hắn. “Đi mặc đi!”
Quần áo đều làm làm ra vẻ, thực là lãng phí, người khác thích thì đi mà mặc, dù sao hắn vẫn quen mặc đồ da thú.
Người ngoài nào biết da thú quý giá cỡ nào. Có thể khiến hắn để vào trong mắt đều không phải dã thú bình thường, da của Lang Vương kia cực tốt, đao kiếm bất xâm; Vân Báo lợi hại hơn, nước lửa không xâm. Có những bảo bối này không mặc, chẳng lẽ còn đi mặc một ít vật liệu may mặc bình thường? Đầu cũng không phải hỏng rồi.
Về phần người khác thấy thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm.
La Thập chính là La Thập, sẽ không bởi người khác gọi hắn là dã nhân, hắn liền biến thành dã nhân, cũng không bởi vì cha hắn từng là hoàng đế, hắn sẽ trở thành vương công quý tộc. Hắn chỉ đơn thuần là chính mình.
Tư Đồ Hưng được La Thập đồng ý, lập tức đi thay quần áo, nói thực ra, hắn đã sớm không chịu nổi trang phục lá cây.
Tư Đồ Hưng vừa đi, Hoa Vô Hà lập tức đặt câu hỏi: “Muội phu, chúng ta khi nào thì xuống núi?”
“Ngươi còn muốn đi, đi lúc nào cũng được.” La Thập nói.
“Ta có thể tự mình đi, còn hỏi ngươi làm gì?” Hoa Vô Hà buồn bực giơ chân.
“Tỷ tỷ đừng lo lắng, lần này tướng công sẽ đưa chúng ta xuống núi.” Hoa Vô Nhan nói.
“Thật sự?” Được sự khẳng định của muội muội, Hoa Vô Hà hoan hô. “Sao còn đứng đây làm gì? Đi!”
“Chúng ta còn phải chờ Tư Đồ.” Hoa Vô Nhan giải thích.
“Đúng nha!” Có thể trở về thế giới hoa lệ nên quá hưng phấn, nàng nhất thời quên mất. “Tư Đồ, mau một chút, chúng ta phải về nhà!”
“Đừng, Vô Hà tỉ, chờ ta, ta sắp xong rồi, đợi ta với…..” Xa xa, chỉ thấy Tư Đồ vẫn mặc đồ lót, vừa mặc quần áo vừa nhảy lò cò, quáng quàng chạy tới.
Hắn nhớ trần thế đã lâu, không bao giờ nguyện ở Huyền Băng Sơn này thêm nữa.
“Về nhà!” Mới đi ra khỏi Hắc Vụ Lâm, Hoa Vô Hà liền vui vẻ cười to.
Mắt Tư Đồ Hưng cũng rưng rưng lệ, một chuyến đi Huyền Băng Sơn này thật sự là nguy hiểm, ngạc nhiên, mới mẻ, kích thích…..mọi tư vị đều đã nếm trải. Hắn không muốn phải trải qua lần nữa.
Hoa Vô Nhan cũng muốn hoan hô, nhưng La Thập liền kéo tay nàng. “Động tác cẩn thận một chút, em hiện đang mang thai đó!”
“Biết rồi!” Không thể nhảy nhót, hẳn nàng có thể kêu đi! “A–” Tiếng huýt gió như phượng hót vang trời, trong trẻo vút cao, xoáy thẳng vào vòm trời.
Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng liếc nhau, đáy lòng sợ hãi không thôi, Hoa Vô Nhan công lực đại thành, nàng mới ngần ấy tuổi đầu mà đã đạt thành tựu như thế, thật là không còn gì để nói.
“Người so với người quả nhiên tức chết người.” Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đồng thanh nói nhỏ, bọn họ cũng thực dụng công, đáng tiếc không có cơ duyên như Hoa Vô Nhan.
La Thập nghe được, cũng không nói gì, loại người chỉ biết hâm mộ thành công của người khác thì vĩnh viễn không đứng đầu được. Không biết cố gắng, cuối cùng thành tựu thua kém, cũng chẳng thể trách ai.
“Ê, các ngươi xem, có người kìa!” Hoa Vô Hà bỗng nhiên hô to, vui vẻ chỉ vào một đám hán tử bận đồ đen bên sườn núi.
“Thật cảm động nha!” Hốc mắt Tư Đồ Hưng ửng hồng. “Chúng ta cuối cùng cũng trở về nơi có người ở.”
“Đi qua nhìn xem.” Hoa Vô Hà sử dụng khinh công, người như một cánh bướm bay lên giữa không trung.
“Ta cũng đi.” Tư Đồ Hưng cũng chạy theo.
“Đợi ta với.” Hoa Vô Nhan cũng định đi theo.
“Trở về!” La Thập đột nhiên rống to, đúng lúc kéo Hoa Vô Nhan lại.
Nhưng Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đi trước một bước đã gần chạy tới phía đám người.
“Sao vậy? Tướng công.” Hiếm lắm mới nhìn đến người ngoài, mọi người thân cận thân cận, là chuyện tốt mà! “Hay là tướng công biết những người đó, biết bọn họ không phải người tốt?”
“Không biết.” La Thập cứng rắn lôi kéo nàng đứng bất động tại chỗ.
“Thế vì sao không vào giúp vui?” Rời xa nhân thế gần nửa năm, nàng rất muốn cùng người trò chuyện, nói chuyện trời đất.
“Chính bởi vì không biết, cho nên mới không tùy tiện chạy qua, nhỡ đâu là người xấu?”
Hoa Vô Nhan nhìn hắn, thở dài nói. “Em biết tướng công lớn lên ở rừng núi, không quen cùng người tiếp xúc, nhưng sau chúng ta thành thân, người nhà em cũng là người nhà tướng công, chẳng lẽ tướng công cũng muốn coi người nhà em là người ngoài?”
“Đó cùng thói quen không quan hệ, mà là tâm phòng người không thể không có.” Ở trên Hyền Băng Sơn, hắn gặp qua nhiều trường hợp mọi người vì lợi ích mà rút đao chém giết lẫn nhau.
Động vật còn không ăn thịt đồng loại, nhưng loài người lại sẽ vì một quả quý, một đầu dị thú, mà chĩa đao về phía đồng bạn.
Từ những người hắn đã gặp, hắn rút ra một kết luận – trên đời không có bằng hữu hay kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Cho nên hắn cũng không chủ động tiếp cận người, trừ phi đã trải qua một thời gian dài xem xét, xác định bọn họ vô hại. Khi đó hắn có lẽ sẽ giúp đỡ một chút khi đám người đó gặp nạn, giống như hắn đã cứu ba người Hoa Vô Nhan.
“Thế gian này người xấu có lẽ không ít, nhưng người tốt càng nhiều, em tin tưởng….” Giống như châm chọc lòng tin vào con người của nàng, từ chỗ đám người kia đột nhiên truyền đến tiếng Hoa Vô Hà phẫn nộ hét chói tai.
“Khốn kiếp, các ngươi biết bổn cô nương là ai không hả? Dám vô lễ với ta!” Hoa Vô Hà đã muốn rút bội kiếm bên người ra. Tư Đồ Hưng cũng rút kiếm hỗ trợ nàng ở phía sau, cùng đám người áo đen giằng co.
“Sao lại thế này?” Nhìn phía xa nổi lên biến cố, Hoa Vô Nhan ngây ngẩn cả người.
“Có lẽ có người ham sắc đẹp của tỷ tỷ nàng, hoặc là bọn họ đột nhiên xuất hiện phá rối hành động của đối phương, đối phương triển khai trả thù.” Loại sự tình này La Thập nhìn đã quen.
“Chúng ta mau đi qua giúp tỷ tỷ.” Hoa Vô Nhan nói xong liền chạy tới.
“Chờ một chút, nhìn kỹ trước đã rồi hãy nói.”
“Còn chờ!” Đám người áo đen kia đều đã lôi đao kiếm côn bổng ra, nhằm Hoa Vô Hà và Tư Đồ Hưng mà đánh. “Đợi lát nữa, tỷ tỷ với Tư Đồ sẽ mất mạng.”
“Sẽ không.” La Thập chĩa ngón tay chỉ ra, chỗ đám mây phía xa có hai bóng đen đang lượn vòng, đúng là Kim Nhi và Ngân Nhi. “Kim Nhi, Ngân Nhi sẽ bảo vệ tỷ tỷ nàng cùng Tư Đồ.”
“Một mình chàng cũng có thể đánh đuổi đám người áo đen kia, làm chi còn muốn phiền toái Kim Nhi, Ngân Nhi?”
“Em xác định?”
“Với võ công của chàng, chỉ sợ người đứng đầu võ lâm là đại sư Phương Trượng của Thiếu Lâm cũng không phải đối thủ của chàng, trên đời này ai còn có thể đánh thắng được chàng?” Nàng đã chứng kiến năng lực của hắn, nội lực kia giống như là sâu vô cùng, dùng mãi không hết.
“Vô Nhan, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Chưa biết rõ về đối phương mà ra tay, đó không gọi anh hùng, đó là ngu ngốc.”
“Chàng……” Mắt thấy tỷ tỷ và Tư Đồ Hưng bị đánh cho chật vật, Hoa Vô Nhan còn nhịn thế nào được. “Chàng không đi, em đi!” Nói xong, nàng giằng tay thoát khỏi hắn, tung mình mấy cái, đã xuống đến bên cạnh Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng.
La Thập nhìn hai tay đột nhiên trống không, nhịn không được nghi hoặc, bản thân giúp cho nương tử có võ công lợi hại như thế, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?
(TN: tất nhiên là xấu rồi, võ công cao thì tỷ ấy cần gì dựa vào huynh nữa, ngốc. Thập ca: *lườm*)
Nếu công phu của Hoa Vô Nhan vẫn như bốn tháng trước, thì làm sao có cách nào rời khỏi tay hắn chứ? Bây giờ…. Hắn không chú ý một cái, nàng liền trốn.
Xem ra hắn phải trở nên mạnh hơn mới được, nếu không mỗi ngày đều phải đuổi theo lão bà chắc chắn sẽ mệt chết.
La Thập có thể không để ý Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng bị đánh, nhưng có người bắt nạt Hoa Vô Nhan, vậy đã phạm vào điều tối kị của hắn. Thân hình hắn mở ra, giống như hóa thành khói nhẹ, trong chớp mắt đi đến bên người Hoa Vô Nhan, hai tay ôm vòng, xoay tròn, rơi, đám người áo đen đang vây đánh Hoa Vô Nhan giống như bị đụng vào vách tường, bay ngược ra ngoài.
“Lại một tên nữa.” Một gã áo đen thấy vậy liền nói. “Huynh đệ, thế là có ý gì? Chúng ta là người của ngũ độc môn ở Miêu lĩnh, cố ý đến tìm Thất Tinh thảo về chế dược, mất hơn hai mươi ngày trời mới tìm được ba nhánh, hay là các người muốn cướp? Đừng quên, Huyền Băng Sơn có quy củ, ai tìm được bảo vật thì là của người ấy, nếu vọng tưởng cướp đi, sẽ bị toàn bộ người trong võ lâm đuổi giết.”
“Đúng vậy, ba người này vọng tưởng giết người đoạt bảo, chúng ta muốn dẫn bọn họ trở về giao cho minh chủ võ lâm xử lí; mời huynh đài mau chóng rời đi, chớ để hiểu lầm.” Một tên áo đen khác nói. Kì thật bọn họ bị khí thế uy phong của La Thập dọa sợ, không muốn trêu chọc đối thủ lợi hại như thế, mới muốn dùng lời nói bảo hắn rời đi.
“Huynh đài nhanh đi, chúng ta còn phải đánh bọn cướp.” Lại một tên áo đen khác nói.
“Các người dám đổi trắng thay đen.” Hoa Vô Hà tức đến nỗi cả người phát run. “Muội phu, ngươi đừng nghe bọn hắn nói bậy, ta chỉ đến đây lên tiếng kêu gọi, hỏi một chút xem trên giang hồ có chuyện vui gì không, bọn họ lại nói đã lâu không có nữ nhân, khó gặp được một người trên núi, là bọn hắn….Bọn hắn bắ nạt ta trước…..”
“Vô Hà tỷ không nói dối, nhóm người này vừa thấy chúng ta đến đã nói nam giết chết, nữ đưa trở về mọi người cùng hưởng thụ, Vô Hà tỷ mới cùng bọn họ ầm ỹ lên, chúng ta căn bản không biết trên tay bọn họ có Thất Tinh thảo, làm sao có thể muốn đoạt bảo?” Tư Đồ Hưng giải thích ngắn gọn, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, bởi vì hắn vừa đến đã bị hỏi thăm tổ tông mười tám đời, đối với người luôn tự hào vì dòng máu hoàng tộc như hắn mà nói, quả thực không thể tha thứ.
Chờ xem! Hắn thề ở trong lòng, chờ sau khi hồi kinh, nhất định tấu thỉnh phụ hoàng phái đại quân, san bằng ngũ độc môn ở miêu lĩnh.
“Ta biết.” La Thập tin tưởng lời nói của Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng, bởi vì hai người họ rất khù khờ, ngay cả tử viêm quả cũng không nhận ra, sao có thể nhận ra được Thất Tinh thảo càng hiếm lạ hơn? Huống chi ngay cả Hoa Vô Nhan đám người áo đen cũng muốn đánh, rõ ràng là trong bụng có ý xấu.
Về phần đám người áo đen, từ lúc nghe thấy Hoa Vô Hà gọi hai chữ “Muội phu” liền thay đổi sắc mặt, lặng lẽ mở rộng vòng vây, đồng thời đổi vũ khí mới.
Tư Đồ Hưng nhìn vũ khí mới của đám người áo đen, tức giận đến vặn vẹo cả mặt. “Các người rốt cuộc là loại người nào, lại có cả cung nỏ chuyên dùng của quân đội?”
“Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, mau ra tay!” Từ lúc đám người áo đen mạo phạm đến Hoa Vô Nhan, La Thập cũng đã quyết định đại khai sát giới.
“Nhưng cung nỏ là vũ khí của quân đội, dân chúng không có khả năng mua được, trừ phi….” Tư Đồ Hưng còn chưa nói xong, mấy mũi tên đã bay sát qua má hắn, mang đi vài sợi tóc.
Kính nỗ uy lực đến mức bắn xuyên được cả áo giáp, lập tức Tư Đồ Hưng thấy hai má nóng rực, trong lòng nảy lên phẫn nộ, cực kì phẫn nộ. Không thể tưởng tượng được chính mình đường đường là một tiểu vương gia, cũng có một ngày bị vũ khí trong quân đội làm bị thương.
Mà đồng thời, La Thập đã dùng một chưởng đánh bay đầu tên áo đen vừa bắn tên.
Trong phút chốc, sắc đỏ rực trời.
Toàn bộ đám đàn ông, ngoại trừ La Thập ra, kẻ nào cũng cảm thấy kinh hãi rợn người, hai nữ tử đứng đó thì đã muốn nôn hết cả mật xanh mật vàng.
“Tướng công, chàng có thể đổi loại phương pháp giết người hay không?” Xin nghĩ đến phụ nữ có thai là nàng, đừng làm cho nàng phun quá khốn khổ.
“Được thôi, nương tử.” La Thập biết nghe lời phải, không đánh đầu người, sửa lại đánh thủng ngực đám người áo đen.
Hoa Vô Nhan nôn thảm hơn. “Tướng công, đừng để thấy máu được không?” Muốn ghét a!
“Được, nương tử.” La Thập đổi dùng ám kình, một chưởng đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của kẻ địch, cũng không khiến máu xuất hiện.
(TN: ta thề từ nay về sau sẽ ko bao giờ đắc tội với Thập ca, huynh quá kinh khủng >.
Mắt thấy bốn mươi tên áo đen người tiếp người ngã xuống, Tư Đồ Hưng đột nhiên hoàn hồn. “Hoàng thúc, hoàng thúc, lưu lại một tên còn sống, ta muốn biết là ai bán trộm quân giới!”
Chỉ một câu nói lơ đãng này, thân thế La Thập bị tiết lộ. Hai tỷ muội Hoa gia cùng liếc nhau, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhau. Sao Tư Đồ Hưng có thể kêu La Thập là hoàng thúc? Thế chẳng phải nói La Thập là đệ đệ của Hoàng Thượng? Nhưng dân chúng Đại Trần đều biết, Hoàng Thượng không có huynh đệ, từ khi nào lại xuất hiện một người thế này?
“Vô Nhan, muội gả cho cái hoàng thúc nha!” Hoa Vô Hà tim đập như trống nói.
“Có lầm lẫn gì không?” Hoa Vô Nhan cũng ngây người, Nàng những muốn đem La Thập về nhà, cùng nàng chấn hưng thanh danh Hoa gia bảo. Nếu hắn là đệ đệ của hoàng đế, làm sao có thể làm việc giúp Hoa gia bảo?
“Nhưng Tư Đồ kêu vậy mà!”
“Ta chưa từng nghe tướng công nói qua, hơn nữa đường đường là một hoàng tộc lại có thể ở trên núi, mặc da thú, đi chân trần sao?”
Trong lúc hai tỷ muội Hoa gia nói chuyện, La Thập đã giải quyết xong hầu hết đám người áo đen, chỉ chừa lại hai tên cho Tư Đồ Hưng hỏi cung. Hoa Vô Nhan đi về phía La Thập, sau hồi đại chiến mà trên người hắn vẫn như cũ sạch sẽ không dính nửa vết máu. Đây là La Thập cố ý giữ gìn, tránh cho nàng vì ngửi thấy mùi máu mà lại nôn nghén.
“Tướng công, vừa rồi Tư Đồ gọi chàng là hoàng thúc, chàng thật sự là….người trong hoàng thất sao?”
La Thập không đáp lời, chỉ xoay người hung tợn trừng Tư Đồ Hưng.
“Ta, ta đi hỏi khẩu cung.” Tư Đồ Hưng nhanh chân túm lấy hai gã áo đen lủi sang một bên tra khảo vấn đề quân giới.
“Tướng công!” Hoa Vô Nhan lôi kéo tay La Thập, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
“Ta chính là ta, người khác gọi ta thế nào, thấy ta ra sao, có liên quan gì đến ta?” La Thập thản nhiên nói.
“Nhưng đệ đệ của hoàng đế….”
“Cẩn thận.” La Thập đột nhiên rống to, một tay ôm Hoa Vô Hà, một tay ôm Hoa Vô Nhan, đánh về phía trước.
Thì ra là một gã áo đen bị khống chế đột nhiên vỗ vào đai lưng, mưa châm bay đầy trời, mỗi cái đều như muốn lấy đi tính mạng người ta.
La Thập lăn hai vòng trên mặt đất, lại vọt lên giữa không trung, vừa gập mình lại, đầy đủ bảo vệ chính mình cùng hai tỷ muội Hoa gia.
“A!” Tư Đồ Hưng lại không có vận tốt như vậy, võ công hắn không bằng La Thập, khoảng cách với tên áo đen lại quá gần, chỉ kịp tránh nửa người trên, còn hai chân lại bị bắn thành tổ ong.
“Dát –” Kim Nhi, Ngân Nhi đang xoay vòng trên không trung nhìn thấy phía dưới nổi lên biến cố, hai cái bóng hùng vĩ liền bay lại.
La Thập kêu to: “Lui về, Ngân Nhi!”
Nhưng quá muộn, một gã áo đen khác cũng chụp lấy cơ quan ở đai lưng, lại một đợt mưa châm khác bắn ra.
“Dát!” Ngân Nhi tránh né không kịp, trúng một châm vào mắt.
“Khốn kiếp!” La Thập chém ra hai luồng chưởng phong, giống như hai luồng lốc xoáy nháy mắt đem hai gã người áo đen cuốn lên giữa không trung, xả thành mảnh nhỏ.
Lúc này, Kim Nhi đã sắp sà xuống, Tư Đồ Hưng cũng bị nó buông xuống.
La Thập tiến đến nơi Ngân Nhi ngã xuống. Cánh thương điêu như thép tinh luyện, móng vuốt còn cứng hơn kim cương, có thể nói là đao thương bất nhập, trừ bỏ nhược điểm duy nhất là đôi mắt. Nhưng lại khéo như vậy, một châm xuyên thấu mắt nó.
“Cạc cạc dát….” Kim Nhi vây quanh Ngân Nhi không ngừng rên rỉ, thỉnh thoảng dùng cánh ôm lấy bạn lữ của mình.
Ngân Nhi không nhúc nhích, hẳn là đã chết.
“Thực xin lỗi, Kim Nhi, là do ta sơ sẩy.” La Thập gục đầu. Hắn không nên chỉ điểm trụ huyệt đạo của người áo đen, hẳn là nên phong tỏa luôn chân tay bọn chúng, thì đã không hại Ngân Nhi uổng mạng.
“Cạc cạc dát….” Kim Nhi bay quanh La Thập hai vòng.
La Thập nhìn người bạn cùng hắn lớn lên, hốc mắt ửng đỏ, đau đớn gật đầu. “Được, ta sẽ chăm sóc con của ngươi.”
“Dát!” Đột nhiên Kim Nhi ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó cắp lấy Ngân Nhi bay về phía trời cao.
“Tướng công, Kim Nhi muốn mang Ngân nhi đi đâu?” Trong lòng Hoa Vô Nhan có chút dự cảm không lành.
“Thất Hồn cốc.” La Thập lòng đau như cắt nói, dắt tay Hoa Vô Nhan. “Chúng ta cũng đi đi!”
“Thất Hồn cốc, nghe tên thực là khủng bố, vì sao muốn đi đến nơi đó?”
“Vì muốn cùng người mình thích ở cùng một chỗ.” La Thập ôm Hoa Vô Nhan đi qua bên cạnh Tư Đồ Hưng, cũng không nhìn hắn cái nào, là do hắn cùng Hoa Vô Hà tự mình gây chuyện. Nhưng niệm tình thân thích, vẫn ném hắn hộp thuốc cao nhỏ, ít nhất có thể giữ tính mạng Tư Đồ Hưng.
Tư Đồ Hưng biết chính mình gây họa, không dám nói nhiều, Hoa Vô Hà vôi vàng nhặt lên thuốc mỡ giúp hắn bôi loạn lên chỗ bị thương, lại xé chút váy, băng bó lại vết thương.
Loại thuốc kia cũng thật hiệu quả, vừa tiếp xúc miệng vết thương, máu liền ngừng chảy. Tư Đồ Hưng chống tay ngồi dậy. “Vô Hà tỷ, chúng ta cũng đi nhìn xem.”
“Nhưng cậu….” Thấy hai đùi hắn bị bao như bánh chưng, còn muốn đi Thất Hồn cốc, có được không đây?
“Tỷ đỡ ta một phen, xin tỷ đấy, Vô Hà tỷ.” Nghĩ đến tiên hoàng an táng tại Thất Hồn cốc, hắn dù thế nào cũng muốn biết rõ ràng vị trí Thất Hồn cốc, để có một ngày đến đó cúng bái.
Đúng như La Thập nói, cùng hắn song tu, khả năng thụ thai rất cao, cho nên…..Hoa Vô Nhan mang thai, bụng bắt đầu nhô lên, tuy không hiện rõ, vẫn làm cho nàng vô cùng khó chịu.
Không phải nàng ghét mang đứa nhỏ của hắn, mà là, bọn họ còn chưa có bái đường a!
Như vậy mà về nhà, nàng sợ sẽ bị cha mẹ đánh gãy hai chân.
Haizz, làm sao bây giờ đây? Càng nghĩ càng phiền, nhịn không được lại cắn hắn mấy cái.
Cái này cũng là thói quen gần đây của Hoa Vô Nhan, tâm tình không tốt, cắn hắn; cảm xúc dâng trào, cắn hắn; nhàn rỗi nhàm chán, cắn hắn….Tóm lại, mỗi ngày lấy cánh tay hắn cắn để giết thời giờ, không chỉ có thể cường thân kiện thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ, trăm lợi mà không có cái hại nào.
Khi La Thập cùng Hoa Vô Nhan đi ra trúc xá, thì thấy hai dã nhân mặc lá cây – Hoa Vô Hà và Tư Đồ Hưng.
Hai người này thực đáng thương! Cứ nghĩ La Thập cùng Hoa Vô Nhan bế quan nhiều lắm là nửa tháng, một tháng, ai ngờ bọn họ lặn một mạch đến bốn tháng.
Ở trong này đúng là không phải lo ăn uống, nhưng quần áo thì lại thực phiền toái! Hoa phục ban đầu đã sớm giặt đến rách nát, trong trúc xá lại không có vải dệt, cho dù có, bằng hai người một thiên kim một vương gia cẩm y ngọc thực mà lớn lên, cũng không biết may quần áo.
Muốn bọn họ học tập La Thập săn thú, lấy da thú để mặc? Ngượng ngùng, lấy công lực hai người bọn họ còn không đủ để còn sống đi ra Hắc Vụ Lâm, đành phải hái chút lá trúc gần đây làm thành quần áo mặc.
Cho nên bọn họ vừa thấy La Thập cùng Hoa Vô Nhan xuất hiện, liền khóc thê thảm như vậy! Còn đáng thương hơn khóc cha mẹ chết.
“Vô Nhan, sao muội lại bế quan lâu như vậy?” Hoa Vô Hà một phen nước mắt nước mũi. “Các ngươi nếu không ra, tỷ tỷ sẽ chết!” Buồn chết! Chỉ có lúc đầu còn mới mẻ với ngạc nhiên, sau đó cuộc sống chỉ có mặt trời mọc cùng mặt trời lặn, quả thực vô cùng nhàm chán.
“Thực xin lỗi, tỷ tỷ.” Nghĩ đến nàng cùng La Thập ở trong mật thất ấm áp cùng phong phú, lại thấy tỷ tỷ giờ phút này chật vật, trong lòng Hoa Vô Nhan thực sự áy náy. “Bởi vì chúng ta một lần đột phá đến tầng thứ mười, cho nên thời gian có hơi lâu một chút…..”
“Cái gì mà một chút, là bốn tháng, suốt bốn tháng!” Nói xong, Hoa Vô Hà liền vung tay đánh loạn.
La Thập liền dùng chỉ phong chặn tay nàng lại. “Không được vung loạn, Vô Nhan đang có bầu, không chịu nổi lực mạnh.”
“Mang thai?” Hoa Vô Hà thiếu chút nữa trừng đến rớt cả mắt ra ngoài. “Làm sao có thể? Các người rốt cuộc là bế quan luyện công, hay là đi hưởng thụ? Như thế nào liền mang thai mau như vậy?”
Tư Đồ Hưng thì không chút ngạc nhiên, con cháu hoàng thất đều thực dễ dàng sinh dục, tỷ như hắn, dù chưa chính thức nạp phi, cũng đã có hai con gái do thứ phi sinh.
Hắn không phải người kế thừa ngôi vị hoàng đế, không có tư cách luyện hỏa nguyên điển, nhưng hoàng đế sủng hắn, dạy hắn tâm pháp cơ bản nhất, để cường thân kiện thể, chỉ là không nói cho hắn hai đại công hiệu của hỏa nguyên điển là trường sinh cùng sinh dục.
La Thập không phải hoàng đế, tuy nhiên tiên hoàng đối với hắn lại là ngoại lệ. Bởi vậy, hắn luyện tập thật sự đầy đủ hỏa nguyên điển, cũng biết rõ bí mật trong đó.
Có điều bọn họ cũng không phí lời đi giải thích cho Hoa Vô Hà. Vị đại tiểu thư này đẹp thì đẹp thật, nhưng tính cách thì lại như thần kinh có vấn đề, thường làm cho người ta hao tâm tổn trí.
“Các ngươi làm chi ăn mặc thành vậy?” La Thập nói sang chuyện khác.
“Ngươi cho là chúng ta thích sao? Đã qua bốn tháng, bộ quần áo duy nhất của chúng ta đã sớm mòn rách, trong trúc xá lại không có quần áo khác thay, đành phải biến lá cây thành trang phục!” Nhắc tới điểm ấy, Hoa Vô Hà lại muốn khóc.
“Hoàng….” Bị La Thập trừng, Tư Đồ Hưng nhanh chóng sửa miệng. “La công tử, chúng ta không có bản lĩnh đi qua khí độc ra khỏi Hắc Vụ Lâm, không thể bắt dã thú lấy da làm quần áo, đành phải lấy lá cây mặc, cái này…..thực sự không bền chắc, hai ba ngày lại phải làm một bộ khác, không biết người có thể giải quyết chuyện này không?”
Đáp án của La Thập khiến người ta muốn hộc máu. “Trong trúc xá có quần áo, có điều để trong mật thất ta cùng Vô Nhan bế quan, để Vô Nhan đi lấy mấy bộ cho các ngươi.”
“A!” Hoa Vô Hà tức giận đến muốn giết người, có quần áo cũng không lấy ra sớm, rõ ràng là có ý chỉnh bọn họ!
“Tỷ tỷ đừng xúc động.” Hoa Vô Nhan nhanh tay giữ chặt nàng. “Ta mang tỷ đi chọn quần áo nha!”
“Quần áo của ta đành nhờ các ngươi.” Tư Đồ Hưng nói, không tính đi theo vào, hắn có chuyện muốn nói với La Thập.
Đợi Hoa gia hai tỷ muội đi rồi, hắn còn chưa mở miệng, La Thập đã nói trước: “Ngươi cũng quá vô dụng, luyện bốn tháng còn không luyện thành khí hộ thân để đi ra Hắc Vụ Lâm, xứng đáng mặc quần áo lá cây.”
“Hoàng thúc, ta….” Hắn có luyện công a! Chính là sức chịu đựng cùng thiên tư có giới hạn, không có biện pháp đạt tới trình độ biến thái giống La Thập thôi!
“Đừng gọi ta như vậy, ngươi họ Tư Đồ, ta họ La, chúng ta không quan hệ.”
“Lúc trước trong thư ta viết về nhà, ta có đề cập đến chuyện của tiên hoàng cùng hàng thúc, hiện tại chuyện này có lẽ đã truyền khắp hoàng thất, lần này chúng ta ra ngoài, hoàng thúc hãy hồi cung một chuyến.”
“Ngươi thực sự nghĩ phụ hoàng ngươi đọc thư, sẽ để tin tức truyền ra, kêu mọi người hoan nghênh ta hồi cung?”
“Phụ hoàng rất tôn kính tiên hoàng, nhất định sẽ yêu cầu bái tế vong linh, mà hoàng thúc là huynh đệ duy nhất của phụ hoàng, phụ hoàng sao có thể không chào đón người?”
“Bái tế vong linh? Từ hơn hai mươi năm trước tiên hoàng đã băng hà, đại tang toàn quốc, ngươi bây giờ còn muốn bái tế vong linh, bái cái gì linh? Chẳng lẽ muốn nói cho người trong thiên hạ, ngày trước hoàng thất lừa mọi người?”
“A!” Tư Đồ Hưng không nghĩ tới vấn đề này.
La Thập tiếp tục đả kích hắn. “Với lại, tiên hoàng cùng tỳ nữ bỏ trốn là chuyện mất mặt của hoàng thất, mọi người muốn che giấu còn không kịp, làm sao còn có thể hoan nghênh ta? Phỏng chừng ta vừa nói muốn về hoàng cung, mật thám hoàng thất đã đến đây giết ta trước.”
“Hoàng thúc vì sao lại bi quan như vậy, ruột thịt tình thân chẳng lẽ lại phải chịu thua ánh mắt thế tục?”
“Thua hay không ta không biết, nhưng ta không muốn lấy Vô Nhan và con ta đi mạo hiểm, cho nên ta sẽ không hồi cung. Ta đưa ngươi xuống núi, ngươi tự trở về, ta muốn mang Vô Nhan về Hoa gia bảo cầu hôn, chờ bái đường xong, ta liền cùng Vô Nhan trở về đây cho nàng ấy dưỡng thai.”
“Hoàng thúc….” Tư Đồ Hưng vẫn muốn nói tiếp.
La Thập phất tay, điểm luôn vào á huyệt của hắn, đỡ phải nghe hắn như ruồi bọ ong ong kêu, ầm ỹ chết người.
Hăn đi đến một bên, ngửa cổ hét dài, như rồng ngâm, tiếng thét bay lên tận trời xanh.
Không bao lâu hai thương điêu một trước một sau bay lại.
“Kim Nhi, Ngân Nhi.” Trước mặt Tư Đồ Hưng cùng Hoa Vô Hà, La Thập chưa bao giờ lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng vừa thấy thương điêu, đôi môi liền cong lên, trong phút chốc, khuôn mặt rất đỗi bình thường kia như được nhiều điểm sáng chiếu rọi, rõ ràng là không đẹp, lại hiển lộ phong thái tuyệt thế. (TN: nổ quá không trời??)
Tư Đồ Hưng ở bên cạnh hắn dẫm dẫm hoa dưới chân (dậm chân tự kỉ =))), oán hận người mà không bằng chim, La Thập bất công, đối đãi cháu mình thì khắc nghiệt, ngược lại thân thiết gắn bó với chim chóc.
Kim Nhi cùng Ngân Nhi ở bên người La Thập mổ mổ dụi dụi, chi tra luôn hồi, một chút cũng không thấy uy nghi của bá chủ không trung.
La Thập nghe chúng nó kêu to, cười đến càng vui vẻ. “Thì ra các ngươi cũng có đứa nhỏ! Kim Nhi giỏi thật, ngươi thế mà còn làm cha trước ta, hài tử của ta còn những sáu tháng nữa mới chào đời!”
Kim Nhi cùng Ngân Nhi tự mãn ngâm nga.
Không thể nào! Một người và hai điêu mà lại có thể nói chuyện với nhau? Tư Đồ Hưng nhìn đến choáng váng, đáng tiếc hắn bị điểm á huyệt, không nói được, nếu không nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
La Thập cùng Kim Nhi, Ngân Nhi đùa giỡn với nhau gần nửa canh giờ, Hoa Vô Hà cùng Hoa Vô Nhan mới chọn xong quần áo đi ra.
Hoa Vô Nhan trên mặt mang chút đờ đẫn, không có cách nào, giúp tỷ tỷ trang điểm là rất căng thẳng thần kinh ạ.
Hoa Vô Hà vừa tiến ra này hoàn toàn khác trước, trách y, váy dài, mặc dù không có vẻ thiên kim thế gia đẹp đẽ quý giá, lại có dáng vẻ của một cô gái xinh đẹp đang tuổi thanh xuân.
Rốt cuộc có thể tái hiện mỹ mạo của nàng, Hoa Vô Hà cười vui vẻ như hoa mẫu đơn. “Không thể tưởng tượng được trong nhà muội phu lại chứa nhiều quần áo như vậy, rất đẹp, công phu làm cũng rất tốt, chỉ là có chút mộc mạc. Đây, Nhị đệ, tỷ tỷ cũng chọn cho ngươi một bộ, ngươi đi thay đi!”
Tư Đồ Hưng liếc mắt nhìn La Thập một cái, trong lòng biết đây nhất định là di vật cha mẹ La Thập để lại, đồ của tiên hoàng, hắn thật sự có thể mặc?
La Thập phất tay một cái, giải á huyệt của hắn. “Đi mặc đi!”
Quần áo đều làm làm ra vẻ, thực là lãng phí, người khác thích thì đi mà mặc, dù sao hắn vẫn quen mặc đồ da thú.
Người ngoài nào biết da thú quý giá cỡ nào. Có thể khiến hắn để vào trong mắt đều không phải dã thú bình thường, da của Lang Vương kia cực tốt, đao kiếm bất xâm; Vân Báo lợi hại hơn, nước lửa không xâm. Có những bảo bối này không mặc, chẳng lẽ còn đi mặc một ít vật liệu may mặc bình thường? Đầu cũng không phải hỏng rồi.
Về phần người khác thấy thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm.
La Thập chính là La Thập, sẽ không bởi người khác gọi hắn là dã nhân, hắn liền biến thành dã nhân, cũng không bởi vì cha hắn từng là hoàng đế, hắn sẽ trở thành vương công quý tộc. Hắn chỉ đơn thuần là chính mình.
Tư Đồ Hưng được La Thập đồng ý, lập tức đi thay quần áo, nói thực ra, hắn đã sớm không chịu nổi trang phục lá cây.
Tư Đồ Hưng vừa đi, Hoa Vô Hà lập tức đặt câu hỏi: “Muội phu, chúng ta khi nào thì xuống núi?”
“Ngươi còn muốn đi, đi lúc nào cũng được.” La Thập nói.
“Ta có thể tự mình đi, còn hỏi ngươi làm gì?” Hoa Vô Hà buồn bực giơ chân.
“Tỷ tỷ đừng lo lắng, lần này tướng công sẽ đưa chúng ta xuống núi.” Hoa Vô Nhan nói.
“Thật sự?” Được sự khẳng định của muội muội, Hoa Vô Hà hoan hô. “Sao còn đứng đây làm gì? Đi!”
“Chúng ta còn phải chờ Tư Đồ.” Hoa Vô Nhan giải thích.
“Đúng nha!” Có thể trở về thế giới hoa lệ nên quá hưng phấn, nàng nhất thời quên mất. “Tư Đồ, mau một chút, chúng ta phải về nhà!”
“Đừng, Vô Hà tỉ, chờ ta, ta sắp xong rồi, đợi ta với…..” Xa xa, chỉ thấy Tư Đồ vẫn mặc đồ lót, vừa mặc quần áo vừa nhảy lò cò, quáng quàng chạy tới.
Hắn nhớ trần thế đã lâu, không bao giờ nguyện ở Huyền Băng Sơn này thêm nữa.
“Về nhà!” Mới đi ra khỏi Hắc Vụ Lâm, Hoa Vô Hà liền vui vẻ cười to.
Mắt Tư Đồ Hưng cũng rưng rưng lệ, một chuyến đi Huyền Băng Sơn này thật sự là nguy hiểm, ngạc nhiên, mới mẻ, kích thích…..mọi tư vị đều đã nếm trải. Hắn không muốn phải trải qua lần nữa.
Hoa Vô Nhan cũng muốn hoan hô, nhưng La Thập liền kéo tay nàng. “Động tác cẩn thận một chút, em hiện đang mang thai đó!”
“Biết rồi!” Không thể nhảy nhót, hẳn nàng có thể kêu đi! “A–” Tiếng huýt gió như phượng hót vang trời, trong trẻo vút cao, xoáy thẳng vào vòm trời.
Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng liếc nhau, đáy lòng sợ hãi không thôi, Hoa Vô Nhan công lực đại thành, nàng mới ngần ấy tuổi đầu mà đã đạt thành tựu như thế, thật là không còn gì để nói.
“Người so với người quả nhiên tức chết người.” Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đồng thanh nói nhỏ, bọn họ cũng thực dụng công, đáng tiếc không có cơ duyên như Hoa Vô Nhan.
La Thập nghe được, cũng không nói gì, loại người chỉ biết hâm mộ thành công của người khác thì vĩnh viễn không đứng đầu được. Không biết cố gắng, cuối cùng thành tựu thua kém, cũng chẳng thể trách ai.
“Ê, các ngươi xem, có người kìa!” Hoa Vô Hà bỗng nhiên hô to, vui vẻ chỉ vào một đám hán tử bận đồ đen bên sườn núi.
“Thật cảm động nha!” Hốc mắt Tư Đồ Hưng ửng hồng. “Chúng ta cuối cùng cũng trở về nơi có người ở.”
“Đi qua nhìn xem.” Hoa Vô Hà sử dụng khinh công, người như một cánh bướm bay lên giữa không trung.
“Ta cũng đi.” Tư Đồ Hưng cũng chạy theo.
“Đợi ta với.” Hoa Vô Nhan cũng định đi theo.
“Trở về!” La Thập đột nhiên rống to, đúng lúc kéo Hoa Vô Nhan lại.
Nhưng Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng đi trước một bước đã gần chạy tới phía đám người.
“Sao vậy? Tướng công.” Hiếm lắm mới nhìn đến người ngoài, mọi người thân cận thân cận, là chuyện tốt mà! “Hay là tướng công biết những người đó, biết bọn họ không phải người tốt?”
“Không biết.” La Thập cứng rắn lôi kéo nàng đứng bất động tại chỗ.
“Thế vì sao không vào giúp vui?” Rời xa nhân thế gần nửa năm, nàng rất muốn cùng người trò chuyện, nói chuyện trời đất.
“Chính bởi vì không biết, cho nên mới không tùy tiện chạy qua, nhỡ đâu là người xấu?”
Hoa Vô Nhan nhìn hắn, thở dài nói. “Em biết tướng công lớn lên ở rừng núi, không quen cùng người tiếp xúc, nhưng sau chúng ta thành thân, người nhà em cũng là người nhà tướng công, chẳng lẽ tướng công cũng muốn coi người nhà em là người ngoài?”
“Đó cùng thói quen không quan hệ, mà là tâm phòng người không thể không có.” Ở trên Hyền Băng Sơn, hắn gặp qua nhiều trường hợp mọi người vì lợi ích mà rút đao chém giết lẫn nhau.
Động vật còn không ăn thịt đồng loại, nhưng loài người lại sẽ vì một quả quý, một đầu dị thú, mà chĩa đao về phía đồng bạn.
Từ những người hắn đã gặp, hắn rút ra một kết luận – trên đời không có bằng hữu hay kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.
Cho nên hắn cũng không chủ động tiếp cận người, trừ phi đã trải qua một thời gian dài xem xét, xác định bọn họ vô hại. Khi đó hắn có lẽ sẽ giúp đỡ một chút khi đám người đó gặp nạn, giống như hắn đã cứu ba người Hoa Vô Nhan.
“Thế gian này người xấu có lẽ không ít, nhưng người tốt càng nhiều, em tin tưởng….” Giống như châm chọc lòng tin vào con người của nàng, từ chỗ đám người kia đột nhiên truyền đến tiếng Hoa Vô Hà phẫn nộ hét chói tai.
“Khốn kiếp, các ngươi biết bổn cô nương là ai không hả? Dám vô lễ với ta!” Hoa Vô Hà đã muốn rút bội kiếm bên người ra. Tư Đồ Hưng cũng rút kiếm hỗ trợ nàng ở phía sau, cùng đám người áo đen giằng co.
“Sao lại thế này?” Nhìn phía xa nổi lên biến cố, Hoa Vô Nhan ngây ngẩn cả người.
“Có lẽ có người ham sắc đẹp của tỷ tỷ nàng, hoặc là bọn họ đột nhiên xuất hiện phá rối hành động của đối phương, đối phương triển khai trả thù.” Loại sự tình này La Thập nhìn đã quen.
“Chúng ta mau đi qua giúp tỷ tỷ.” Hoa Vô Nhan nói xong liền chạy tới.
“Chờ một chút, nhìn kỹ trước đã rồi hãy nói.”
“Còn chờ!” Đám người áo đen kia đều đã lôi đao kiếm côn bổng ra, nhằm Hoa Vô Hà và Tư Đồ Hưng mà đánh. “Đợi lát nữa, tỷ tỷ với Tư Đồ sẽ mất mạng.”
“Sẽ không.” La Thập chĩa ngón tay chỉ ra, chỗ đám mây phía xa có hai bóng đen đang lượn vòng, đúng là Kim Nhi và Ngân Nhi. “Kim Nhi, Ngân Nhi sẽ bảo vệ tỷ tỷ nàng cùng Tư Đồ.”
“Một mình chàng cũng có thể đánh đuổi đám người áo đen kia, làm chi còn muốn phiền toái Kim Nhi, Ngân Nhi?”
“Em xác định?”
“Với võ công của chàng, chỉ sợ người đứng đầu võ lâm là đại sư Phương Trượng của Thiếu Lâm cũng không phải đối thủ của chàng, trên đời này ai còn có thể đánh thắng được chàng?” Nàng đã chứng kiến năng lực của hắn, nội lực kia giống như là sâu vô cùng, dùng mãi không hết.
“Vô Nhan, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Chưa biết rõ về đối phương mà ra tay, đó không gọi anh hùng, đó là ngu ngốc.”
“Chàng……” Mắt thấy tỷ tỷ và Tư Đồ Hưng bị đánh cho chật vật, Hoa Vô Nhan còn nhịn thế nào được. “Chàng không đi, em đi!” Nói xong, nàng giằng tay thoát khỏi hắn, tung mình mấy cái, đã xuống đến bên cạnh Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng.
La Thập nhìn hai tay đột nhiên trống không, nhịn không được nghi hoặc, bản thân giúp cho nương tử có võ công lợi hại như thế, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?
(TN: tất nhiên là xấu rồi, võ công cao thì tỷ ấy cần gì dựa vào huynh nữa, ngốc. Thập ca: *lườm*)
Nếu công phu của Hoa Vô Nhan vẫn như bốn tháng trước, thì làm sao có cách nào rời khỏi tay hắn chứ? Bây giờ…. Hắn không chú ý một cái, nàng liền trốn.
Xem ra hắn phải trở nên mạnh hơn mới được, nếu không mỗi ngày đều phải đuổi theo lão bà chắc chắn sẽ mệt chết.
La Thập có thể không để ý Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng bị đánh, nhưng có người bắt nạt Hoa Vô Nhan, vậy đã phạm vào điều tối kị của hắn. Thân hình hắn mở ra, giống như hóa thành khói nhẹ, trong chớp mắt đi đến bên người Hoa Vô Nhan, hai tay ôm vòng, xoay tròn, rơi, đám người áo đen đang vây đánh Hoa Vô Nhan giống như bị đụng vào vách tường, bay ngược ra ngoài.
“Lại một tên nữa.” Một gã áo đen thấy vậy liền nói. “Huynh đệ, thế là có ý gì? Chúng ta là người của ngũ độc môn ở Miêu lĩnh, cố ý đến tìm Thất Tinh thảo về chế dược, mất hơn hai mươi ngày trời mới tìm được ba nhánh, hay là các người muốn cướp? Đừng quên, Huyền Băng Sơn có quy củ, ai tìm được bảo vật thì là của người ấy, nếu vọng tưởng cướp đi, sẽ bị toàn bộ người trong võ lâm đuổi giết.”
“Đúng vậy, ba người này vọng tưởng giết người đoạt bảo, chúng ta muốn dẫn bọn họ trở về giao cho minh chủ võ lâm xử lí; mời huynh đài mau chóng rời đi, chớ để hiểu lầm.” Một tên áo đen khác nói. Kì thật bọn họ bị khí thế uy phong của La Thập dọa sợ, không muốn trêu chọc đối thủ lợi hại như thế, mới muốn dùng lời nói bảo hắn rời đi.
“Huynh đài nhanh đi, chúng ta còn phải đánh bọn cướp.” Lại một tên áo đen khác nói.
“Các người dám đổi trắng thay đen.” Hoa Vô Hà tức đến nỗi cả người phát run. “Muội phu, ngươi đừng nghe bọn hắn nói bậy, ta chỉ đến đây lên tiếng kêu gọi, hỏi một chút xem trên giang hồ có chuyện vui gì không, bọn họ lại nói đã lâu không có nữ nhân, khó gặp được một người trên núi, là bọn hắn….Bọn hắn bắ nạt ta trước…..”
“Vô Hà tỷ không nói dối, nhóm người này vừa thấy chúng ta đến đã nói nam giết chết, nữ đưa trở về mọi người cùng hưởng thụ, Vô Hà tỷ mới cùng bọn họ ầm ỹ lên, chúng ta căn bản không biết trên tay bọn họ có Thất Tinh thảo, làm sao có thể muốn đoạt bảo?” Tư Đồ Hưng giải thích ngắn gọn, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, bởi vì hắn vừa đến đã bị hỏi thăm tổ tông mười tám đời, đối với người luôn tự hào vì dòng máu hoàng tộc như hắn mà nói, quả thực không thể tha thứ.
Chờ xem! Hắn thề ở trong lòng, chờ sau khi hồi kinh, nhất định tấu thỉnh phụ hoàng phái đại quân, san bằng ngũ độc môn ở miêu lĩnh.
“Ta biết.” La Thập tin tưởng lời nói của Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng, bởi vì hai người họ rất khù khờ, ngay cả tử viêm quả cũng không nhận ra, sao có thể nhận ra được Thất Tinh thảo càng hiếm lạ hơn? Huống chi ngay cả Hoa Vô Nhan đám người áo đen cũng muốn đánh, rõ ràng là trong bụng có ý xấu.
Về phần đám người áo đen, từ lúc nghe thấy Hoa Vô Hà gọi hai chữ “Muội phu” liền thay đổi sắc mặt, lặng lẽ mở rộng vòng vây, đồng thời đổi vũ khí mới.
Tư Đồ Hưng nhìn vũ khí mới của đám người áo đen, tức giận đến vặn vẹo cả mặt. “Các người rốt cuộc là loại người nào, lại có cả cung nỏ chuyên dùng của quân đội?”
“Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, mau ra tay!” Từ lúc đám người áo đen mạo phạm đến Hoa Vô Nhan, La Thập cũng đã quyết định đại khai sát giới.
“Nhưng cung nỏ là vũ khí của quân đội, dân chúng không có khả năng mua được, trừ phi….” Tư Đồ Hưng còn chưa nói xong, mấy mũi tên đã bay sát qua má hắn, mang đi vài sợi tóc.
Kính nỗ uy lực đến mức bắn xuyên được cả áo giáp, lập tức Tư Đồ Hưng thấy hai má nóng rực, trong lòng nảy lên phẫn nộ, cực kì phẫn nộ. Không thể tưởng tượng được chính mình đường đường là một tiểu vương gia, cũng có một ngày bị vũ khí trong quân đội làm bị thương.
Mà đồng thời, La Thập đã dùng một chưởng đánh bay đầu tên áo đen vừa bắn tên.
Trong phút chốc, sắc đỏ rực trời.
Toàn bộ đám đàn ông, ngoại trừ La Thập ra, kẻ nào cũng cảm thấy kinh hãi rợn người, hai nữ tử đứng đó thì đã muốn nôn hết cả mật xanh mật vàng.
“Tướng công, chàng có thể đổi loại phương pháp giết người hay không?” Xin nghĩ đến phụ nữ có thai là nàng, đừng làm cho nàng phun quá khốn khổ.
“Được thôi, nương tử.” La Thập biết nghe lời phải, không đánh đầu người, sửa lại đánh thủng ngực đám người áo đen.
Hoa Vô Nhan nôn thảm hơn. “Tướng công, đừng để thấy máu được không?” Muốn ghét a!
“Được, nương tử.” La Thập đổi dùng ám kình, một chưởng đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của kẻ địch, cũng không khiến máu xuất hiện.
(TN: ta thề từ nay về sau sẽ ko bao giờ đắc tội với Thập ca, huynh quá kinh khủng >.
Mắt thấy bốn mươi tên áo đen người tiếp người ngã xuống, Tư Đồ Hưng đột nhiên hoàn hồn. “Hoàng thúc, hoàng thúc, lưu lại một tên còn sống, ta muốn biết là ai bán trộm quân giới!”
Chỉ một câu nói lơ đãng này, thân thế La Thập bị tiết lộ. Hai tỷ muội Hoa gia cùng liếc nhau, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhau. Sao Tư Đồ Hưng có thể kêu La Thập là hoàng thúc? Thế chẳng phải nói La Thập là đệ đệ của Hoàng Thượng? Nhưng dân chúng Đại Trần đều biết, Hoàng Thượng không có huynh đệ, từ khi nào lại xuất hiện một người thế này?
“Vô Nhan, muội gả cho cái hoàng thúc nha!” Hoa Vô Hà tim đập như trống nói.
“Có lầm lẫn gì không?” Hoa Vô Nhan cũng ngây người, Nàng những muốn đem La Thập về nhà, cùng nàng chấn hưng thanh danh Hoa gia bảo. Nếu hắn là đệ đệ của hoàng đế, làm sao có thể làm việc giúp Hoa gia bảo?
“Nhưng Tư Đồ kêu vậy mà!”
“Ta chưa từng nghe tướng công nói qua, hơn nữa đường đường là một hoàng tộc lại có thể ở trên núi, mặc da thú, đi chân trần sao?”
Trong lúc hai tỷ muội Hoa gia nói chuyện, La Thập đã giải quyết xong hầu hết đám người áo đen, chỉ chừa lại hai tên cho Tư Đồ Hưng hỏi cung. Hoa Vô Nhan đi về phía La Thập, sau hồi đại chiến mà trên người hắn vẫn như cũ sạch sẽ không dính nửa vết máu. Đây là La Thập cố ý giữ gìn, tránh cho nàng vì ngửi thấy mùi máu mà lại nôn nghén.
“Tướng công, vừa rồi Tư Đồ gọi chàng là hoàng thúc, chàng thật sự là….người trong hoàng thất sao?”
La Thập không đáp lời, chỉ xoay người hung tợn trừng Tư Đồ Hưng.
“Ta, ta đi hỏi khẩu cung.” Tư Đồ Hưng nhanh chân túm lấy hai gã áo đen lủi sang một bên tra khảo vấn đề quân giới.
“Tướng công!” Hoa Vô Nhan lôi kéo tay La Thập, không đạt mục đích thề không bỏ qua.
“Ta chính là ta, người khác gọi ta thế nào, thấy ta ra sao, có liên quan gì đến ta?” La Thập thản nhiên nói.
“Nhưng đệ đệ của hoàng đế….”
“Cẩn thận.” La Thập đột nhiên rống to, một tay ôm Hoa Vô Hà, một tay ôm Hoa Vô Nhan, đánh về phía trước.
Thì ra là một gã áo đen bị khống chế đột nhiên vỗ vào đai lưng, mưa châm bay đầy trời, mỗi cái đều như muốn lấy đi tính mạng người ta.
La Thập lăn hai vòng trên mặt đất, lại vọt lên giữa không trung, vừa gập mình lại, đầy đủ bảo vệ chính mình cùng hai tỷ muội Hoa gia.
“A!” Tư Đồ Hưng lại không có vận tốt như vậy, võ công hắn không bằng La Thập, khoảng cách với tên áo đen lại quá gần, chỉ kịp tránh nửa người trên, còn hai chân lại bị bắn thành tổ ong.
“Dát –” Kim Nhi, Ngân Nhi đang xoay vòng trên không trung nhìn thấy phía dưới nổi lên biến cố, hai cái bóng hùng vĩ liền bay lại.
La Thập kêu to: “Lui về, Ngân Nhi!”
Nhưng quá muộn, một gã áo đen khác cũng chụp lấy cơ quan ở đai lưng, lại một đợt mưa châm khác bắn ra.
“Dát!” Ngân Nhi tránh né không kịp, trúng một châm vào mắt.
“Khốn kiếp!” La Thập chém ra hai luồng chưởng phong, giống như hai luồng lốc xoáy nháy mắt đem hai gã người áo đen cuốn lên giữa không trung, xả thành mảnh nhỏ.
Lúc này, Kim Nhi đã sắp sà xuống, Tư Đồ Hưng cũng bị nó buông xuống.
La Thập tiến đến nơi Ngân Nhi ngã xuống. Cánh thương điêu như thép tinh luyện, móng vuốt còn cứng hơn kim cương, có thể nói là đao thương bất nhập, trừ bỏ nhược điểm duy nhất là đôi mắt. Nhưng lại khéo như vậy, một châm xuyên thấu mắt nó.
“Cạc cạc dát….” Kim Nhi vây quanh Ngân Nhi không ngừng rên rỉ, thỉnh thoảng dùng cánh ôm lấy bạn lữ của mình.
Ngân Nhi không nhúc nhích, hẳn là đã chết.
“Thực xin lỗi, Kim Nhi, là do ta sơ sẩy.” La Thập gục đầu. Hắn không nên chỉ điểm trụ huyệt đạo của người áo đen, hẳn là nên phong tỏa luôn chân tay bọn chúng, thì đã không hại Ngân Nhi uổng mạng.
“Cạc cạc dát….” Kim Nhi bay quanh La Thập hai vòng.
La Thập nhìn người bạn cùng hắn lớn lên, hốc mắt ửng đỏ, đau đớn gật đầu. “Được, ta sẽ chăm sóc con của ngươi.”
“Dát!” Đột nhiên Kim Nhi ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó cắp lấy Ngân Nhi bay về phía trời cao.
“Tướng công, Kim Nhi muốn mang Ngân nhi đi đâu?” Trong lòng Hoa Vô Nhan có chút dự cảm không lành.
“Thất Hồn cốc.” La Thập lòng đau như cắt nói, dắt tay Hoa Vô Nhan. “Chúng ta cũng đi đi!”
“Thất Hồn cốc, nghe tên thực là khủng bố, vì sao muốn đi đến nơi đó?”
“Vì muốn cùng người mình thích ở cùng một chỗ.” La Thập ôm Hoa Vô Nhan đi qua bên cạnh Tư Đồ Hưng, cũng không nhìn hắn cái nào, là do hắn cùng Hoa Vô Hà tự mình gây chuyện. Nhưng niệm tình thân thích, vẫn ném hắn hộp thuốc cao nhỏ, ít nhất có thể giữ tính mạng Tư Đồ Hưng.
Tư Đồ Hưng biết chính mình gây họa, không dám nói nhiều, Hoa Vô Hà vôi vàng nhặt lên thuốc mỡ giúp hắn bôi loạn lên chỗ bị thương, lại xé chút váy, băng bó lại vết thương.
Loại thuốc kia cũng thật hiệu quả, vừa tiếp xúc miệng vết thương, máu liền ngừng chảy. Tư Đồ Hưng chống tay ngồi dậy. “Vô Hà tỷ, chúng ta cũng đi nhìn xem.”
“Nhưng cậu….” Thấy hai đùi hắn bị bao như bánh chưng, còn muốn đi Thất Hồn cốc, có được không đây?
“Tỷ đỡ ta một phen, xin tỷ đấy, Vô Hà tỷ.” Nghĩ đến tiên hoàng an táng tại Thất Hồn cốc, hắn dù thế nào cũng muốn biết rõ ràng vị trí Thất Hồn cốc, để có một ngày đến đó cúng bái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook