Dạ Thuật
-
Chương 42
CHƯƠNG 42
Vừa đẩy cửa ra nhìn, nam nhân nọ vậy mà lại vẫn giữ nguyên tư thế lúc tối qua khi hắn rời đi, ngồi không nhúc nhích cạnh bàn.
“Bên ngoài ánh nắng đẹp như vậy, không ra ngoài chút sao?”
Âu Dương Ngọc đặt hòm thuốc lên bàn, thoải mái ngồi xuống, cầm ấm trà lên cứ như là chủ nhân, rót cho mình một chén thật đầy.
“Buổi tối không ngủ được cũng không tốt cho thân thể đâu nha.”
Nam nhân ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại thản nhiên hướng ánh mắt đi nơi khác: “Vậy sao? Ta quen rồi.”
“Thói quen có thể sửa mà.” Âu Dương Ngọc uống trà ừng ực, “Tối hôm qua, chủ nhân của ngươi còn hỏi ta về bệnh tình của ngươi đó. Hắn quan tâm ngươi như thế, ngươi cũng nên hảo hảo chiếu cố bản thân mới đúng.”
Âu Dương Ngọc vốn tưởng rằng nam nhân này sau khi nghe được sự quan tâm của chủ nhân đối với mình xong, hẳn là sẽ giống như hôm qua lộ ra chút thần sắc cảm động, không ngờ hôm nay phản ứng của hắn cũng rất hờ hững, chỉ đột nhiên hỏi: “Âu Dương đại phu, ngài cũng có ảnh vệ chứ?”
“A, đúng vậy.” Âu Dương Ngọc gật đầu, hắn vẫn hay dùng một vài kì dược hoặc thứ gì đó giá trị để trao đổi ảnh vệ với Tiết Lăng Phong, dùng để bảo vệ sự an toàn của mình.
“Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”
Âu Dương Ngọc bị hỏi hơi sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Song Phi, sau đó lại nhìn xung quanh, “Ai biết được, có lẽ là trên cây ở bên ngoài chăng.”
Hắn còn không biết ảnh vệ của hắn thường ở đâu, chỉ biết là lúc mình gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ xuất hiện như quỷ mị.
Song Phi thu hồi tầm mắt nhìn Âu Dương Ngọc, “Ngài thấy thế nào về họ?”
“Ân?” Âu Dương Ngọc càng bị hỏi càng ngây ra.
“Ngài đối với họ có suy nghĩ gì?”
Âu Dương Ngọc bị hỏi vấn đề kỳ quái như thế khiến cho đau đầu, ảnh vệ không phải là công cụ sao? Ai lại có suy nghĩ đối với chiếc đũa hay là miếng rửa chén a?
“Dùng… dùng cũng tốt…”
…
Hai người đều không nói gì thêm, Âu Dương Ngọc buồn chán, bắt đầu chơi với hòm thuốc của hắn, Song Phi thì đem đường nhìn đặt ở một nơi nào đó rất rất xa.
Không ai coi trọng ảnh vệ, Tiết Lăng Phong đương nhiên cũng là khinh thường.
Cuộc đời này, số phận mình đã định trước là như vậy, kết cục như vậy, cũng coi như là trong dự liệu của hắn.
Nếu có cái gì buồn cười, đó là một mực từ sâu trong đáy lòng vẫn có chút hy vọng, vẫn huyễn tưởng về hài tử năm xưa không muốn xa rời hắn, yêu hắn, sẽ không chút nào ghét bỏ mà tiếp nhận sự thay đổi của hắn bây giờ. Mà dù cách nhiều năm, Tiết Lăng Phong có lẽ còn chưa ý thức được, người mà y một mực chờ đợi đã sớm bị một tiêu chuẩn do chính y nghĩ ra thay thế rồi, người không đủ mức độ tiêu chuẩn, bất luận là ai, y đều cự tuyệt tiếp thu.
Lúc Tiết Lăng Phong từ trong phòng đi ra, lại thấy ảnh vệ của y đang ngồi trong vườn dược thảo phơi nắng. Thế nhưng hắn ôm chặt hai đầu gối, cúi đầu thật sâu, tựa hồ muốn quấn mình lại trốn tránh ánh dương quang.
Song Phi bỗng nhiên thấy phía trước có bóng râm, ngẩng đầu vừa nhìn, mới phát hiện là Tiết Lăng Phong đang đứng trước mặt hắn, chặn ánh nắng chiếu vào người hắn.
Chủ nhân của hắn không nhìn hắn, mà tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.
Hơn nữa khuôn mặt đó, không giống cảm giác từng có, Song Phi ngẩng đầu nói: “Chủ nhân, Âu Dương đại phu đã tới xem qua cho ta. Hắn nói trong dược đường thiếu thuốc, hắn muốn quản gia dẫn hắn đi mua.”
Lúc này Tiết Lăng Phong mới cúi đầu xuống, ảnh vệ của y đúng là nhìn rõ mọi việc y suy nghĩ trong lòng. Y còn tưởng rằng Âu Dương Ngọc có gan dám đem ảnh vệ của y ra phơi ở đây, còn mình thì lẻn đi.
“Ai bảo ngươi ở đây phơi nắng? Là Âu Dương Ngọc sao?” Tiết Lăng Phong khom người sờ sờ tóc Song Phi, đen như sa tanh, đã bị ánh mặt trời hun lên nong nóng rồi.
Song Phi lắc đầu “Ta nghĩ phu nhân của ngài không thể nào không phơi nắng được đúng không? Thuộc hạ chỉ là tận lực làm tốt.”
Tiết Lăng Phong hài lòng cười rộ lên, cũng ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thấu, “Ta biết ngay, ngươi nhất định có thể học được! Ngươi phơi nắng thêm vài lần, chậm rãi thành thói quen.”
Thật tốt a, y đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể cáo biệt sự cô độc khắc cốt này rồi, mà ảnh vệ của y nhưng ở một bên cúi đầu khó chịu, vùi vào đầu gối.
Không ai rõ ràng hơn Song Phi, hắn đã vĩnh viễn không có khả năng trở lại cuộc sống dưới ánh mặt trời lần nữa. Đôi mắt ảnh vệ để có thể chiến đấu trong đêm tối, đều đã bị khai phát quá độ tới không thể vãn hồi.
Sau khi dễ chịu một chút, Song Phi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn bầu trời, màu xanh thẳm xinh đẹp đó, vào mắt hắn lại biến thành đau đớn như kim châm.
“Chủ nhân, ta hy vọng ngài có thể sớm ngày tìm thấy nương tử của mình.”
Tiết Lăng Phong có chút kinh ngạc quay đầu nhìn ảnh vệ của y, dưới ánh dương quang, gương mặt hắn tuấn mỹ mà thanh tú.
“Nếu như hắn có thể trở lại bên người ta, ta tất nhiên sẽ theo ước định, cho ngươi tự do.”
Nghe nói như thế, khóe miệng ảnh vệ của y tựa hồ hiện lên chút ý cười như có như không, vậy mà khiến y nhìn tới ngây dại.
“Cảm tạ, chủ nhân, thuộc hạ cũng sẽ tận lực học tập.”
Ánh dương quang cũng được, trời xanh cũng được, đều không phải là thứ ảnh vệ có thể sở hữu, nhưng sau khi chết, Song Phi nghĩ linh hồn họ hẳn là có thể giống như người khác, hướng về trời cao tự do bay đi.
“Song Phi, hôm nay sao ngươi có vẻ nói nhiều hơn bình thường a?”
Tiết Lăng Phong cảm thấy ảnh vệ của y dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm đẹp, thật giống như bảo thạch phải hướng về phía tia sáng mới có thể phản xạ ra quang mang mê người.
Song Phi bị ánh mặt trời chiếu vào nheo nheo mắt, lúc trước, là không thể nói như vậy với y, bởi vì vừa mở miệng, sẽ không áp chế được tưởng niệm và đau đớn muốn nói cho y, chỉ sợ sẽ không khống chế được bản thân.
Còn hiện tại, không ôm bất cứ hy vọng gì, trái lại cái gì cũng trở nên bình thản rồi. Quá khứ phải chịu quá lớn bi thương và tưởng niệm, hôm nay rốt cuộc có thể hướng trời xanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, vân đạm phong khinh, hắn còn gì không thỏa mãn nữa.
Tiết Lăng Phong không đợi ảnh vệ của y trả lời, liền kéo hắn lên: “Hôm qua ta đi dạo phố, đã quen đường rồi, ta đưa ngươi ra đường chơi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook