Dạ Thuật
Chương 33

CHƯƠNG 33

“Không nên làm ướt, hiểu chưa?”

Tiết Lăng Phong ngước mắt nhìn Song Phi một chút, loại thuốc này gặp nước sẽ mất tác dụng giảm đau.

“Rõ rồi, chủ nhân.”

Ảnh vệ của y ngoan ngoãn gật đầu.

Tiết Lăng Phong đứng dậy, đi tới bên ngăn tủ lấy ra hai ba cái bình, bên trong có thuốc mỡ và bột phấn màu trắng. Y ra lệnh cho Song Phi giơ tay lên, rồi đổ chúng vào ngón tay của hắn, những thứ thuốc ngàn vàng khó mua này giờ trước mặt y không đến một xu.

Thuốc mỡ và bột phấn tràn ra xuyên qua ngón tay rơi xuống đất, số lượng có thể dùng nhiều lần bị Tiết Lăng Phong dùng một lần quá nửa.

Một tay y giơ dược bình, để nước thuốc không ngừng trút xuống, tay kia để sau lưng, giật lại cự ly ba thước với ảnh vệ của y, để đảm bảo nước thuốc đang không ngừng chảy xuống sẽ không bắn vào người y.

Không có sự che chở tỉ mỉ, không có cẩn thận trấn an từng chút một, Tiết Lăng Phong như là kiêu hoa kiêu thảo, thế nhưng dụng tâm của y mỗi chỗ đều được y tưới đẫm.

Ảnh vệ của y vẫn ngồi an tĩnh, hơi nghiêng đầu, lông mi hơi hơi cong che lại đôi mắt hắn, không biết trong hai hồ nước sâu đó lúc này có tuôn ra ít tâm tình gì không. Dù sao, bọn họ chung quy cũng là chủ tớ, mà hiện tại chủ nhân đang lần đầu tiên tự mình bôi thuốc cho thuộc hạ, lẽ nào trong ánh mắt không nên có chút cảm kích kiểu thụ sủng nhược kinh sao.

Tiết Lăng Phong buông dược bình, cầm lấy một cái bình sứ nhỏ khác chứa bột phấn, đổ lên thuốc mỡ còn chưa khô lại, rất nhiều bột phấn rơi xuống giữa hai người họ như là hoa tuyết.

Lúc này hắn có cảm nhận được rằng mình đối với hắn rất tốt hay không?

Tiết Lăng Phong nhìn đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn rũ xuống kia.

Việc hắn thụ hình cũng không thể hoàn toàn trách mình được, không phải sao? Dù sao cũng là hắn làm mình mất hứng trước, là hắn khiến mình mơ thấy chuyện cũ khổ sở đấy chứ.

Hơn nữa, hiện tại mình đã tự tay giúp hắn bôi thuốc, hắn hẳn là rất cảm động mới đúng!

Hắn rất cảm động, sau đó thì sao? Trong lòng Tiết Lăng Phong suy nghĩ tiếp, y muốn ảnh vệ của y có thể cảm động, có thể cảm nhận được mình đối với hắn rất tốt, như vậy hắn sẽ muốn hồi báo gì đó…

Đúng rồi, y nghĩ tới, sự báo đáp mà y mong muốn có được —— y muốn hắn trở thành ‘Thay thế phẩm’ cho y.

Một người có thể tạm thời thay thế nương tử của y, một người có thể ở bên cạnh y, cùng y sống qua những ngày chờ đợi dài dằng dặc.

Có thể trở thành thay thế phẩm, chí ít phải có chút tương tự với nương tử của y chứ nhỉ? Bọn họ cùng có sự trầm mặc và an tĩnh, đều chân thành và trung thực đối với y, cũng đều sẽ vì y mà tùy thời tùy chỗ có thể giao phó sinh mệnh của chính mình.

Thế nhưng, ở trong mắt Tiết Lăng Phong, những nét tương tự đó lại tuyệt nhiên bất đồng.

Ở trong mắt y, ảnh vệ của y thiếu ngôn ít ngữ, chỉ nghe theo lệnh, hoàn toàn là kết quả bị huấn luyện ra, là bởi vì trong bộ não không có năng lực tư duy của họ chỉ có mệnh lệnh và phục tùng. Không như nương tử của y, sẽ cười, sẽ khổ sở, sẽ chiếu cố y, sẽ bởi vì yêu y mà làm tất cả, chứ không phải là mệnh lệnh.

Ảnh vệ của y, cũng có thể biến thành như vậy chứ?

“Song Phi, ngẩng đầu, nhìn ta.”



Quả nhiên, hoàn toàn không giống.

Trong ánh mắt vừa ngước lên kia, lại lộ ra một tia kinh hoàng, sau đó khôi phục thành tĩnh mịch hoàn toàn.

“Cảm tạ chủ nhân.”

Ảnh vệ của y nói vậy, sau đó quay đầu nhìn lướt qua vầng thái dương đang chìm xuống chân núi “Đêm nay có muốn ta hầu hạ ngài không?”

Tiết Lăng Phong đập dược bình xuống bàn, ‘cạch’ một tiếng, phụng phịu đi mang băng gạc mới đến, quấn hết vòng này tới vòng khác lên bàn tay sưng đỏ kia.

Vì sao lại như vậy! Tiết Lăng Phong thấy rất ảo não, vất vả lắm y mới có được một thứ bảo bối không tầm thường, còn vì bảo bối này mà đắc tội với hộ pháp của y, kết quả lại phát hiện bảo bối đó chỉ là một cái vỏ trống rỗng vô tâm vô phế.

Mà ‘bảo bối’ của y không nhận được câu trả lời của chủ nhân, liền an tĩnh buông mắt xuống, chờ mệnh lệnh tiếp theo.

“Vương Tam, đưa thức ăn vào đây!”

Tiết Lăng Phong ủ rũ dựa vào bàn ngồi xuống, không quan tâm tới ảnh vệ của y nữa, ngồi cúi đầu. Y rất rất muốn có thể có một người bầu bạn, một người giống nương tử của y, ở bên y.

“Tới rồi đây, thưa trang chủ.”

Hóa ra Vương Tam vẫn ở ngay bên ngoài cửa sau nghe lệnh, Tiết Lăng Phong vừa phân phó, ông lập tức chạy đến trù phòng.

Tiết Lăng Phong không nói gì, Song Phi đương nhiên càng không thể lên tiếng.

Lúc nãy Tiết Lăng Phong gọi hắn làm hắn thực sự càng hoảng sợ, hắn cho rằng mình lại phạm tội rồi. Bóng ma của việc chủ nhân sau khi đút cho hắn ăn lại để hắn chịu đòn hắn còn chưa quên, không biết có phải là nhận được một chút ôn nhu của người này sẽ phải trả giá rất lớn hay không.

Cả đời này, thứ hắn có thể cho y, đều đã cho.

Hắn cũng không yêu cầu cái gì, cho đến giờ đều là như thế.

Y đã quên mình, vậy thì quên đi. Cho dù y nhớ rõ thì sao, cái gì cũng không thể thay đổi sự thực hắn đã trở thành một ảnh vệ thấp hèn, cái gì cũng không thể vãn hồi được sinh mệnh đang nhanh chóng biến mất của hắn. Hắn đã bị cải tạo và huấn luyện, hắn đã từng thụ thương, từng cảm thụ đau đớn, những điều này đều không thể thay đổi được.

Không có gì có thể lấy lại.

Hôm nay hắn đê tiện và chật vật, hắn nghĩ may mà cái người này không nhớ rõ.

Tiết Lăng Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, thi thoảng lại liếc nhìn ảnh vệ của y, mãi cho đến khi cơm nước được đặt lên bàn, y mới rốt cuộc từ bỏ nỗ lực của ngày hôm nay.

Y vẫn cao cao tại thượng, tự cho là đúng, rất ít khi y đứng ở góc nhìn của người khác để suy nghĩ về một vấn đề. Vậy nên, y sẽ không hiểu được, dùng tư thái coi rẻ tất cả, không chút dụng tâm nào như thể bố thí sự quan tâm với người thấp kém hơn y, đối phương sẽ không thể cảm nhận được ý tốt của y.

Trên bàn bày tám món, khiến cái bàn gỗ nho nhỏ trở nên chật chội. Rất nhiều món Song Phi không biết tên, thế nhưng nhìn qua tất cả đều là đầy đủ sắc hương vị.

Bên ngoài gian nhà tiếng ấm ĩ cũng dần ngừng, đã tới lúc dùng bữa, đại bộ phận mọi người trong Bàn Long sơn trang đều đi ăn tối rồi.

Còn những ảnh vệ ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó, có lẽ lúc này đang hái quả dại trên cây.

Thị nữ đưa đồ ăn tới rồi xới cơm, dọn đũa, sau đó thỉnh an rồi liền lui ra khỏi cửa. Vương Tam đốt nến xong, cũng vội vã rời đi.

“Há miệng.”

Mọi người đi hết, Tiết Lăng Phong gắp một khối cá hấp trông hơi trong suốt long lanh, tươi mới mọng nước đưa tới bên miệng Song Phi.

Đôi tay sưng đỏ kia, một thời gian dài sẽ không có khả năng tập cầm đũa rồi.

Lúc này đây, rất thuận lợi.

Ảnh vệ của y rất nghe lời mà mở miệng, rồi lại ngoan ngoãn ăn, sau đó lại nuốt xuống một miếng cơm y đút cho.

Nhu thuận, dịu ngoan.

Có khi nào cứ dạy hắn từng việc một, hắn sẽ có thể học hết được, sau đó có một ngày, có thể trở nên giống như nương tử của y?

Cho Song Phi ăn xong một miếng, Tiết Lăng Phong lại xoay người bắt đầu tự mình ăn.

Cho dù ảnh vệ của y không nói lời nào, cứ an tĩnh ngồi bên cạnh y, nhưng một chút thỏa mãn mà hắn mang lại cho y thì tất cả những nữ nhân y nuôi dưỡng đều không thể thay thế.

Tiết Lăng Phong ăn một hồi, thì sẽ đút một miếng cho ảnh vệ của y. Hình như hắn cũng không kén ăn, bất kể mình đút cho cái gì, hắn đều ăn.

Nhưng đút tới phân nửa, Tiết Lăng Phong phát hiện ảnh vệ của y ăn thứ gì thanh đạm, sẽ nuốt nhanh hơn, nếu như là thịt hay là những thứ đầy mỡ, thì cả nửa buổi hắn mới nuốt xuống.

Có lẽ bởi vì thân thể hắn không tốt, vậy nên không thích đồ mỡ. Nhớ rõ lần trước đút hắn ăn, hình như hắn cũng như mình rất thích ăn thịt.

Vì vậy Tiết Lăng Phong liền tránh đĩa thịt, đút cho hắn ít rau xanh và canh.

Không biết ảnh vệ của y có thể cảm nhận được phần cẩn thận tỉ mỉ đó của y hay không.

Bọn họ đều là nam nhân, có rất nhiều tính cách chung của nam giới, rất nhiều cảm giác không nói ra, rất nhiều suy nghĩ cũng chỉ giữ trong lòng, chỉ cần một ánh mắt, là đôi bên có thể minh bạch, đối phương đã hiểu.

Có điều người ngồi bên cạnh y là một nam nhân, nhưng cũng là một ảnh vệ, từ ánh mắt của họ rất khó có thể nhìn ra tâm tình gì.

Ảnh vệ của y ăn tất cả những thứ được gắp cho, gương mặt an tĩnh nghe lời đó, từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi.

“Vài ngày nữa ta định đi Tô Châu một chuyến, ngươi cũng cùng đi.”

Tiết Lăng Phong ăn xong, buông đũa, lại đút mấy miếng cho ảnh vệ của y, để hắn ăn hết đồ ăn trong bát.

“Dạ thưa chủ nhân.”

Song Phi vẫn gật đầu.

Thời gian mười năm, cách đối thoại giữa họ đã chỉ còn kiểu này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương