Dã Thú Pháp Tắc
-
Quyển 4 - Chương 46: (Đại kết cục)
Ánh nắng đầu hạ ấm áp mà sáng sủa, Lăng Thịnh Duệ ngồi trên chiếc ghế dựa trong căn biệt thự, anh miễn cưỡng ngồi đó phơi nắng.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, mang đến tia thích ý trong trẻo, bên cạnh là chiếc loa đang truyền ra giọng ca tự nhiên của ca sĩ Ân Nhã Na, giọng hát nhẹ nhàng du dương, có hiệu quả thôi miên cực kỳ tốt.
Dưới chân núi là thành phố phồn hoa, cách đây không xa lắm, nhưng lại như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ở đây không có sự hỗn loạn hay ầm ĩ của chốn đô thị đông đúc dân cư, ở đây chỉ là bên ngoài yên tĩnh và an lành thôi, bầu không khí như vậy hòa chung với khí tức trên người anh lại hòa hợp một cách diêu kỳ.
Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại suy nghĩ, anh nhìn bầu trời trong xanh như được tẩy rửa trên đầu mình, khóe miệng vươn lên nụ cười nhợt nhạt.
Ba năm rồi, anh vẫn ở đây, an tĩnh trị liệu.
Ba năm trước anh gặp phải một trận hỏa hoạn lớn, nó đã để lại trên người anh vài vết thương khá nghiêm trọng, và cũng để lại không ít vết sẹo, nhưng hai năm trước anh đã từng đi trị liệu cũng như phẫu thuật qua nên bây giờ hầu như đã không còn lại vết tích gì.
Khi đó, Trình Trí Viễn đã liên hệ với một vị bác sĩ đa khoa có chức có quyền bên Mỹ tới, vì anh mà lập ra bản kế hoạch chu đáo. Ban đầu anh không muốn,nhưng mấy thanh thiếu niên lại quá kiên quyết, thậm chí còn có thể coi là cầu xin anh đi trị thương nữa, anh thật sự là không thể chịu đựng được bọn họ cứ lải nhãi nhõng nhẽo bên tai anh, cho nên không thể làm gì khác hơn anh đành đồng ý, trong cả quá trình tuy rằng có đau đớn, nhưng mà kết quả đạt được lại rất hoàn mỹ.
Chỉ là, thương tích trên cơ thể tuy rằng đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, nhưng bóng ma tâm lý của anh cho tới bây giờ vẫn rất nghiêm trọng.
Anh mắc chứng sợ hãi giam cầm nghiêm trọng, cho dù đứng ở một không gian nhỏ hẹp, hay một nơi nào đó có ánh sáng u ám thì nhất định tâm lý anh sẽ sinh ra cảm giác khủng hoảng, những lúc nghiêm trọng nhất thì thậm chí có thể không khống chế được mình, do đó có thể sẽ làm ra những chuyện gây thương tổn đến bản thân.
Chính vì nguyên nhân đó mà mấy thanh niên kia cộng vào đóng góp lại mua một mảnh núi nhỏ vùng ngoại ô, sau đó thiết kế một căn biệt thự đặc biệt trên đó. Nói đặc biệt là bởi vì kết cấu của tòa biệt thự này ngoại trừ đơn giản ra thì đại đa số vách tường đều được chế bằng thủy tinh đặc thù, từ bên trong nhìn ra thì có thể thấy toàn bộ diễn biến của bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ không thấy gì cả.
Căn biệt thự này, khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất hài lòng, cũng như rất vui.
Hiện tại anh có hội chứng ngại tiếp xúc với xã hội, ba năm gần đây, hầu như không có ngày nào anh bước chân ra khỏi đây, nhưng anh lại không hề cảm thấy buồn tẻ, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống thế này mới là hoàn mỹ nhất.
Sáu thanh niên rất tự nhiên ở chung một chỗ với anh, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không hề ghét bọn họ như trước nữa.
Từ lần gặp họa kia thì thái độ của họ đối với Lăng Thịnh Duệ thay đổi một cách không lường trước được, họ không bao giờ…… có hành vi ép buộc anh nữa, trước mặt anh, cũng là dịu dàng hết mực, và mối quan hệ gay gắt của sáu người họ cũng cải tiến tốt hơn, chưa thể nói là đạt tới quan hệ bạn bè nhưng cũng có thể gọi là chung sống hết sức hòa bình, thậm chí còn bắt đầu hòa hợp, cùng nhau chăm sóc Lăng Thịnh Duệ.
Bọn họ đều có công việc riêng của mình, chỉ là chiều nào họ cũng sẽ tụ họp về đây, dựa theo lời nói của họ thì đây chính là căn nhà của đại gia đình họ.
Ánh mặt trời dần dần ngã về phía tây, cũng sắp đến giờ sáu người họ về rồi.
“Lại phơi nắng à, aizz…. Đã nói với anh rồi phơi nắng không tốt cho da mà, vậy mà anh vẫn không vâng lời.” Phương Nhược Thần về đầu tiên đi tới bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, cậu có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, không thèm để ý đến cậu, vẫn tiếp tục tự mình phơi nắng.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến Phương Nhược Thần tức giận, nhưng cậu lại không được bộc phát ra, không thể làm gì khác cậu đành dịu giọng xuống: “Đừng phơi nữa có được không? Đi tắm trước đi.”
Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, ừ một tiếng coi như trả lời.
“Vậy được, tôi vào pha nước cho anh trước, anh vào sau nhé.”
Lăng Thịnh Duệ nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Nhược Thần cười với anh một cái, rồi lập tức đi vào nhà tắm.
Vài phút sau, cậu ló đầu từ cửa ra: “ Được rồi đó, nước pha xong rồi, anh vào tắm đi.”
“Ừm.” Lăng Thịnh Duệ lên tiếng đáp, lập tức tắt đĩa nhạc đi, anh đứng lên.
Tắm là hai người cùng nhau tắm, bởi vì Lăng Thịnh Duệ không chịu một mình một người đứng ngốc trong phòng một mình, hơn nữa còn cực kỳ ghét bỏ.
Lăng Thịnh Duệ và Phương Nhược Thần cùng nhau đứng dưới vòi hoa sen, cậu cẩn thận kỳ cọ cơ thể cho anh.
Trong mắt cậu không phải là không có dục vọng, chỉ là nó đã bị cậu mạnh mẽ đè ép xuống thôi, động tác không có chút nào gọi là không đứng đắn.
Năm tên thanh niên kia cũng không ngoại lệ, cho dù có ham muốn với Lăng Thịnh Duệ cũng phải nhịn xuống, xong hết mọi chuyện thì mới trộm dùng tay giải quyết.
(Kaze: ậy……:v:v:v)
Tình trạng đó, đã kéo dài ba năm rồi.
Lăng Thịnh Duệ luôn luôn lạnh nhạt, hơn nữa trước đó bọn họ đã tạo thành bóng ma trong lòng anh, ba năm này, anh gần như là sống trong trạng thái cấm dục, mà bọn họ cũng phải cố kiềm nén xuống, không thể muốn “Làm” chuyện gì là làm được.
nói trắng ra là, đã ba năm rồi bọn họ không có quan hệ thể xác với Lăng Thịnh Duệ.
Tuy rằng nghẹn vô cùng đau khổ đến không gì sánh được, nhưng chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh thì họ bằng lòng thỏa hiệp.
Nhìn vẻ mặt chịu đựng của Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ làm bộ như không nhìn thấy.
Chỉ là lần này, cơ thể anh có chút khác thường.
Đang nhìn đến khuôn mặt nghẹn đến nỗi tức giận của Phương Nhược Thần, thì hạ thân anh đột nhiên phát nóng lên, một cỗ quỷ dị nào đó đều tập trụng xuống nơi nào đó khó mở miệng.
Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng anh lại bất đắc dĩ phát hiện ra mình thế mà lại có phản ứng……
Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh cùng bọn họ tắm chung từ trước tới giờ, anh vì phản ứng cơ thể hiện giờ của mình mà cảm thấy ngượng vô cùng.
Anh xoay người, muốn chạy ra khỏi phòng tắm.
Phương Nhược Thần kéo anh lại, cố gắng nhịn cười: “Không cần phải xấu hổ thế đâu, bất kể là ai đều có dục vọng, phản ứng của anh là rất bình thường.”
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, mặc dù anh biết chuyện đó, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Phương Nhược Thần nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, nhịn không được mà bật cười: “ Đại thúc à, ở đâu cũng tốt mà, anh không cần giữ khư khư cái suy nghĩ cổ hũ mãi đâu, không cần quá để ý cái nhìn của người ta, anh sống như vậy không cảm thấy mệt mỏi à?”
Lăng Thịnh Duệ không đáp lời.
“Tôi thấy anh nghẹn lâu vậy rồi, chắc là khó chịu lắm.” Vừa nói, Phương Nhược Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa phân thân của Lăng Thịnh Duệ vào miệng mình.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc nhìn cậu, vốn định từ chối, nhưng khi nơi đó của anh được khoang miệng ấm áp của cậu vây lấy thì đại não của anh trống rỗng, cuối cùng không còn ý tưởng vùng vẫy nào nữa, anh sa vào, thậm chí còn vô thức dùng hai tay nắm lấy tóc cậu, dùng sức đẩy cái đó của mình vào sâu nhất trong khoang miệng Phương Nhược Thần.
Cậu bị anh làm cho khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, tận lực lấy lòng anh.
Rất nhanh sau đó, Lăng Thịnh Duệ xuất ra trong miệng cậu.
Qua một hồi lâu Lăng Thịnh Duệ mới tỉnh táo trở lại, anh ý thức được chuyện mình vừa làm khiến anh xấu hổ chết đi được.
Phương Nhược Thần nhả phân thân của anh ra, sau đó Lăng Thịnh Duệ còn nghe được cả tiếng nuốt xuống từ phía cậu.
Phương Nhược Thần đứng dậy, lấy tay lau đi dịch thể còn dính bên khóe môi của mình, nhìn anh cười cười: “Thoải mái không, đè ép lâu quá không phải là thói quen tốt đâu.”
Cậu nói một câu hai nghĩa, vươn tay ra, cậu thử ôm lấy Lăng Thịnh Duệ.
Trong nháy mắt tay cậu chạm được vào người anh thì Lăng Thịnh Duệ chẳng khác nào bị lửa thiêu, anh nhanh chóng nhảy sang một bên.
Nụ cười trên mặt Phương Nhược Thần cứng đờ, hai tay cậu khựng lại giữa không trung.
Lăng Thịnh Duệ cảnh giác nhìn cậu, rồi sau đó mặt dần dần hóa thành không cảm xúc, anh cầm lấy khăn tắm bọc nửa người của mình lại, đầu cũng không thèm quay mà bước thẳng ra ngoài.
Cửa đóng lại,chỉ còn một mình Phương Nhược Thần ngẩn ngơ đứng bên trong đó, sắc mặt chợt xanh chợt trắng.
Thật vất vả mới khiến cho Lăng Thịnh Duệ có dục vọng, cậu tính toán thừa dịp này đột phá phá hủy chướng ngại tâm lý trong lòng anh luôn, nhưng người kia lại thỏa mãn xong lồi thì trở mặt với cậu.
Phương Nhược Thần cậu, thế mà lại bị “vứt bỏ”…….
ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm, Phương Nhược Thần thở dài, Lăng Thịnh Duệ đang đứng bên cửa sổ sát mặt đất, toàn thân anh chỉ có suy nhất một cái khăn tắm vây lấy nửa người, thân trên trần như nhộng, đường cong của eo và lưng vô cùng hoàn mỹ nhìn vào chỉ khiến người ta muốn phạm tội thôi.
Phương Nhược Thần cố nén xuống cảm xúc muốn phun máu mũi lại, oán hận dõi theo bóng lưng anh, ảo tưởng để tự an ủi mình.
Đúng lúc này đây, Lăng Thịnh Duệ lại đột nhiên xoay người về phía cậu, trong đôi mắt tối đen ánh lên tia sáng không rõ ràng, dường như là anh đang đấu tranh cái gì đó.
“Không phải cậu kiềm nén rất khó chịu sao?” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng hỏi.
Phương Nhược Thần sửng sốt một chút, cậu không hiểu câu hỏi này của anh có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: “Tất nhiên rồi….”
Trên mặt Lăng Thịnh Duệ hiện lên một chút ngượng ngùng, anh do dự nửa ngày mới mở miệng: “Nếu thật sự cậu nghẹn khó chịu như vậy thì cậu… tới đi, tôi không ngại đâu.” Lời nói anh ngắt quãng, âm thanh nhỏ đến nỗi khó có thể nào nghe được.
Phương Nhược Thần lại nghe rất rõ ràng, cậu ngơ ngác nhìn anh, dùng thời gian rất lâu mới có thể hiểu được ý của anh, thật không thể nào tin được tai mình mà.
Anh, đang chủ động dụ dỗ mình đúng không?
“Anh, nói thật hả?” Phương Nhược Thần kích động đến nỗi nói cũng không rõ ràng nữa.
“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
“Anh không ngại?”
“Không ngại.”
“Anh sẽ không vì chuyện này mà lại….. ghét tôi nữa chứ?”
“Không đâu.”
Giống như không thể tin được, Phương Nhược Thần cứ thế liên tiếp hỏi một chuỗi thật dài, Lăng Thịnh Duệ cũng thuận theo trả lời cậu, mặt anh càng ngày càng hồng, giống hệt như sắp xuất huyết luôn rồi, anh có chút hối hận với quyết định vừa rồi của mình.
Chỉ là, trước khi anh kịp đổi ý, Phương Nhược Thần đã nhanh chóng lao ra, ôm chặt anh vào lòng cậu, Lăng Thịnh Duệ bị hành động đột ngột này của cậu dọa cho sợ hãi, anh muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị Phương Nhược Thần giáng xuống nụ hôn giam cầm.
Đã ba năm trôi qua rồi, Lăng Thịnh Duệ mới cùng người khác hôn môi lại.
Cũng cùng là một nụ hôn sâu, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác với ký ức của anh, Phương Nhược Thần rất nhiệt tình, nhưng động tác lại hết sức ôn nhu.
Hai người triền miên quấn lấy lưỡi nhau, dần dần Lăng Thịnh Duệ bị hạ gục bởi sự dịu dàng vô hạn của Phương Nhược Thần.
Trong lúc quấn lấy nhau, thì khăn tắm trên người hai người đã tự động rơi xuống, vắt bên chân họ, nhưng hai người lại hoàn toàn không để ý tới, cứ như vậy lặng lẽ hôn nhau.
Không biết qua bao lâu, có một thứ gì đó nóng hừng hực đặt tại lưng anh.
Giọng nói trầm thấp của Trình Trí Viễn vang lên sau lưng: “Đại thúc, cuối cùng thì anh cũng thông suốt rồi. Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi đó…..”
Hắn vừa mới trở về cách đây không lâu thì lại thấy ngay tình trạng nóng bỏng này, tất nhiên ngay lập tức dục vọng của hắn bị chọc cho nổi lên, hắn không chút do dự tiến vào cuộc chơi.
Đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng thì lần thứ hai hắn cũng có thể thưởng thức cơ thể mỹ vị của người đàn ông này rồi……
Một mảng nóng rực đặt trên lưng anh, xúc cảm ái muội này khiến da đầu Lăng Thịnh Duệ tê dại.
“Đại thúc, tôi nhịn không được nữa……” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng nói.
Đã ba năm trôi qua,cảm giác lần thứ hai bị tiến vào khiến tim anh vẫn đập nhanh như cũ, chỉ là cảm giác lần này lại hoàn toàn không giống, không hề có một chút đau đớn nào, chỉ có thoải mái đến nỗi khiến chân anh như nhũn cả ra.
Cơ thể anh, nằm giữa Phương Nhược Thần và Trình Trí Viễn, hầu như là không có kẽhở nào.
Nhiệt độ nóng hổi từ lòng ngực vững chắc của hai người cuồn cuộn truyền tới người anh, hô hấp của Lăng Thịnh Duệ càng trở nên vô cùng gấp gáp, nhưng không cự tuyệt họ.
Trình Trí Viễn bắt đầu động thân, từ phía sau xông tới thân thể anh, động tắc của hắn rất chậm, nhưng sức lực lại rất mạnh, đồng thời, tay Phương Nhược Thần lại mò lên ngực anh, nhẹ nhàng xoa nắn nó.
Lăng Thịnh Duệ nhịn không được mà than nhẹ ra, thanh âm của anh bị Phương Nhược Thần ép lại trong cổ họng.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự chiếm đoạt ôn nhu của hai người.
Đến khi anh mở mắt ra một lần nữa thì mới phát hiện ra, Chu Dực, Đức Duy Hoàn, Chu Tường, Phương Vân Dật đều đã trở về, vây xung quanh anh, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy ngọn lửa dục vọng.
Lăng Thịnh Duệ có hơi sợ sệt, nhưng trong mắt bọn họ đã không còn sự thô bạo và bá đạo như lúc trước nữa rồi.
Nội tâm sợ hãi của Lăng Thịnh Duệ chậm rãi biến mất.
Anh cảm nhận được sự biến đổi này của bọn họ.
Vô cùng dịu dàng.
Khoái cảm từng trận từng trận ập tới, cuối cùng Lăng Thịnh Duệ không kìm được nữa mà rên rỉ thành tiếng…..
Buổi tối ngày hôm đó là một buổi tối trăng thanh gió mát không ngủ, cả sáu người thanh niên đều sử dụng kỹ năng của mình, dùng tình cảm ngọt ngào của họ để khiến Lăng Thịnh Duệ vượt qua một đêm khó quên nhất.
Cũng từ ngày đó trở đi,bóng ma trong lòng Lăng Thịnh Duệ đã hoàn toàn biến mất, anh không còn chán ghét chuyện làm tình nữa……
Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Thịnh Duệ tỉnh dậy trong trạng thái cả người mệt mỏi, ánh nắng ấm áp buổi sáng chiếu vào từ cửa sổ, trong lòng Lăng Thịnh Duệ đột nhiên sinh ra một cảm giác ấm áp tựa như ánh bình minh vậy.
Cả căn phòng không có lấy một bóng người.
Cả sáu người đều đã đi làm cả rồi, trên bàn là bữa sáng ngon lành không biết là do ai làm nữa, anh đoán là Chu Dực làm cho anh.
Nhìn cả bàn ăn được làm tỉ mỉ khéo léo kia, Lăng Thịnh Duệ nghĩ, cuộc sống như thế này thật ra cũng không tệ.
Ít nhất thì so với tưởng tượng của anh vẫn là tốt hơn nhiều lắm…….
Toàn văn kết thúc ——-
Gió nhẹ từ từ thổi qua, mang đến tia thích ý trong trẻo, bên cạnh là chiếc loa đang truyền ra giọng ca tự nhiên của ca sĩ Ân Nhã Na, giọng hát nhẹ nhàng du dương, có hiệu quả thôi miên cực kỳ tốt.
Dưới chân núi là thành phố phồn hoa, cách đây không xa lắm, nhưng lại như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ở đây không có sự hỗn loạn hay ầm ĩ của chốn đô thị đông đúc dân cư, ở đây chỉ là bên ngoài yên tĩnh và an lành thôi, bầu không khí như vậy hòa chung với khí tức trên người anh lại hòa hợp một cách diêu kỳ.
Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại suy nghĩ, anh nhìn bầu trời trong xanh như được tẩy rửa trên đầu mình, khóe miệng vươn lên nụ cười nhợt nhạt.
Ba năm rồi, anh vẫn ở đây, an tĩnh trị liệu.
Ba năm trước anh gặp phải một trận hỏa hoạn lớn, nó đã để lại trên người anh vài vết thương khá nghiêm trọng, và cũng để lại không ít vết sẹo, nhưng hai năm trước anh đã từng đi trị liệu cũng như phẫu thuật qua nên bây giờ hầu như đã không còn lại vết tích gì.
Khi đó, Trình Trí Viễn đã liên hệ với một vị bác sĩ đa khoa có chức có quyền bên Mỹ tới, vì anh mà lập ra bản kế hoạch chu đáo. Ban đầu anh không muốn,nhưng mấy thanh thiếu niên lại quá kiên quyết, thậm chí còn có thể coi là cầu xin anh đi trị thương nữa, anh thật sự là không thể chịu đựng được bọn họ cứ lải nhãi nhõng nhẽo bên tai anh, cho nên không thể làm gì khác hơn anh đành đồng ý, trong cả quá trình tuy rằng có đau đớn, nhưng mà kết quả đạt được lại rất hoàn mỹ.
Chỉ là, thương tích trên cơ thể tuy rằng đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, nhưng bóng ma tâm lý của anh cho tới bây giờ vẫn rất nghiêm trọng.
Anh mắc chứng sợ hãi giam cầm nghiêm trọng, cho dù đứng ở một không gian nhỏ hẹp, hay một nơi nào đó có ánh sáng u ám thì nhất định tâm lý anh sẽ sinh ra cảm giác khủng hoảng, những lúc nghiêm trọng nhất thì thậm chí có thể không khống chế được mình, do đó có thể sẽ làm ra những chuyện gây thương tổn đến bản thân.
Chính vì nguyên nhân đó mà mấy thanh niên kia cộng vào đóng góp lại mua một mảnh núi nhỏ vùng ngoại ô, sau đó thiết kế một căn biệt thự đặc biệt trên đó. Nói đặc biệt là bởi vì kết cấu của tòa biệt thự này ngoại trừ đơn giản ra thì đại đa số vách tường đều được chế bằng thủy tinh đặc thù, từ bên trong nhìn ra thì có thể thấy toàn bộ diễn biến của bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ không thấy gì cả.
Căn biệt thự này, khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất hài lòng, cũng như rất vui.
Hiện tại anh có hội chứng ngại tiếp xúc với xã hội, ba năm gần đây, hầu như không có ngày nào anh bước chân ra khỏi đây, nhưng anh lại không hề cảm thấy buồn tẻ, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống thế này mới là hoàn mỹ nhất.
Sáu thanh niên rất tự nhiên ở chung một chỗ với anh, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không hề ghét bọn họ như trước nữa.
Từ lần gặp họa kia thì thái độ của họ đối với Lăng Thịnh Duệ thay đổi một cách không lường trước được, họ không bao giờ…… có hành vi ép buộc anh nữa, trước mặt anh, cũng là dịu dàng hết mực, và mối quan hệ gay gắt của sáu người họ cũng cải tiến tốt hơn, chưa thể nói là đạt tới quan hệ bạn bè nhưng cũng có thể gọi là chung sống hết sức hòa bình, thậm chí còn bắt đầu hòa hợp, cùng nhau chăm sóc Lăng Thịnh Duệ.
Bọn họ đều có công việc riêng của mình, chỉ là chiều nào họ cũng sẽ tụ họp về đây, dựa theo lời nói của họ thì đây chính là căn nhà của đại gia đình họ.
Ánh mặt trời dần dần ngã về phía tây, cũng sắp đến giờ sáu người họ về rồi.
“Lại phơi nắng à, aizz…. Đã nói với anh rồi phơi nắng không tốt cho da mà, vậy mà anh vẫn không vâng lời.” Phương Nhược Thần về đầu tiên đi tới bên cạnh Lăng Thịnh Duệ, cậu có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu, không thèm để ý đến cậu, vẫn tiếp tục tự mình phơi nắng.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến Phương Nhược Thần tức giận, nhưng cậu lại không được bộc phát ra, không thể làm gì khác cậu đành dịu giọng xuống: “Đừng phơi nữa có được không? Đi tắm trước đi.”
Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, ừ một tiếng coi như trả lời.
“Vậy được, tôi vào pha nước cho anh trước, anh vào sau nhé.”
Lăng Thịnh Duệ nhẹ nhàng gật đầu.
Phương Nhược Thần cười với anh một cái, rồi lập tức đi vào nhà tắm.
Vài phút sau, cậu ló đầu từ cửa ra: “ Được rồi đó, nước pha xong rồi, anh vào tắm đi.”
“Ừm.” Lăng Thịnh Duệ lên tiếng đáp, lập tức tắt đĩa nhạc đi, anh đứng lên.
Tắm là hai người cùng nhau tắm, bởi vì Lăng Thịnh Duệ không chịu một mình một người đứng ngốc trong phòng một mình, hơn nữa còn cực kỳ ghét bỏ.
Lăng Thịnh Duệ và Phương Nhược Thần cùng nhau đứng dưới vòi hoa sen, cậu cẩn thận kỳ cọ cơ thể cho anh.
Trong mắt cậu không phải là không có dục vọng, chỉ là nó đã bị cậu mạnh mẽ đè ép xuống thôi, động tác không có chút nào gọi là không đứng đắn.
Năm tên thanh niên kia cũng không ngoại lệ, cho dù có ham muốn với Lăng Thịnh Duệ cũng phải nhịn xuống, xong hết mọi chuyện thì mới trộm dùng tay giải quyết.
(Kaze: ậy……:v:v:v)
Tình trạng đó, đã kéo dài ba năm rồi.
Lăng Thịnh Duệ luôn luôn lạnh nhạt, hơn nữa trước đó bọn họ đã tạo thành bóng ma trong lòng anh, ba năm này, anh gần như là sống trong trạng thái cấm dục, mà bọn họ cũng phải cố kiềm nén xuống, không thể muốn “Làm” chuyện gì là làm được.
nói trắng ra là, đã ba năm rồi bọn họ không có quan hệ thể xác với Lăng Thịnh Duệ.
Tuy rằng nghẹn vô cùng đau khổ đến không gì sánh được, nhưng chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh thì họ bằng lòng thỏa hiệp.
Nhìn vẻ mặt chịu đựng của Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ làm bộ như không nhìn thấy.
Chỉ là lần này, cơ thể anh có chút khác thường.
Đang nhìn đến khuôn mặt nghẹn đến nỗi tức giận của Phương Nhược Thần, thì hạ thân anh đột nhiên phát nóng lên, một cỗ quỷ dị nào đó đều tập trụng xuống nơi nào đó khó mở miệng.
Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng anh lại bất đắc dĩ phát hiện ra mình thế mà lại có phản ứng……
Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh cùng bọn họ tắm chung từ trước tới giờ, anh vì phản ứng cơ thể hiện giờ của mình mà cảm thấy ngượng vô cùng.
Anh xoay người, muốn chạy ra khỏi phòng tắm.
Phương Nhược Thần kéo anh lại, cố gắng nhịn cười: “Không cần phải xấu hổ thế đâu, bất kể là ai đều có dục vọng, phản ứng của anh là rất bình thường.”
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, mặc dù anh biết chuyện đó, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Phương Nhược Thần nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, nhịn không được mà bật cười: “ Đại thúc à, ở đâu cũng tốt mà, anh không cần giữ khư khư cái suy nghĩ cổ hũ mãi đâu, không cần quá để ý cái nhìn của người ta, anh sống như vậy không cảm thấy mệt mỏi à?”
Lăng Thịnh Duệ không đáp lời.
“Tôi thấy anh nghẹn lâu vậy rồi, chắc là khó chịu lắm.” Vừa nói, Phương Nhược Thần đột nhiên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa phân thân của Lăng Thịnh Duệ vào miệng mình.
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc nhìn cậu, vốn định từ chối, nhưng khi nơi đó của anh được khoang miệng ấm áp của cậu vây lấy thì đại não của anh trống rỗng, cuối cùng không còn ý tưởng vùng vẫy nào nữa, anh sa vào, thậm chí còn vô thức dùng hai tay nắm lấy tóc cậu, dùng sức đẩy cái đó của mình vào sâu nhất trong khoang miệng Phương Nhược Thần.
Cậu bị anh làm cho khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, tận lực lấy lòng anh.
Rất nhanh sau đó, Lăng Thịnh Duệ xuất ra trong miệng cậu.
Qua một hồi lâu Lăng Thịnh Duệ mới tỉnh táo trở lại, anh ý thức được chuyện mình vừa làm khiến anh xấu hổ chết đi được.
Phương Nhược Thần nhả phân thân của anh ra, sau đó Lăng Thịnh Duệ còn nghe được cả tiếng nuốt xuống từ phía cậu.
Phương Nhược Thần đứng dậy, lấy tay lau đi dịch thể còn dính bên khóe môi của mình, nhìn anh cười cười: “Thoải mái không, đè ép lâu quá không phải là thói quen tốt đâu.”
Cậu nói một câu hai nghĩa, vươn tay ra, cậu thử ôm lấy Lăng Thịnh Duệ.
Trong nháy mắt tay cậu chạm được vào người anh thì Lăng Thịnh Duệ chẳng khác nào bị lửa thiêu, anh nhanh chóng nhảy sang một bên.
Nụ cười trên mặt Phương Nhược Thần cứng đờ, hai tay cậu khựng lại giữa không trung.
Lăng Thịnh Duệ cảnh giác nhìn cậu, rồi sau đó mặt dần dần hóa thành không cảm xúc, anh cầm lấy khăn tắm bọc nửa người của mình lại, đầu cũng không thèm quay mà bước thẳng ra ngoài.
Cửa đóng lại,chỉ còn một mình Phương Nhược Thần ngẩn ngơ đứng bên trong đó, sắc mặt chợt xanh chợt trắng.
Thật vất vả mới khiến cho Lăng Thịnh Duệ có dục vọng, cậu tính toán thừa dịp này đột phá phá hủy chướng ngại tâm lý trong lòng anh luôn, nhưng người kia lại thỏa mãn xong lồi thì trở mặt với cậu.
Phương Nhược Thần cậu, thế mà lại bị “vứt bỏ”…….
ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm, Phương Nhược Thần thở dài, Lăng Thịnh Duệ đang đứng bên cửa sổ sát mặt đất, toàn thân anh chỉ có suy nhất một cái khăn tắm vây lấy nửa người, thân trên trần như nhộng, đường cong của eo và lưng vô cùng hoàn mỹ nhìn vào chỉ khiến người ta muốn phạm tội thôi.
Phương Nhược Thần cố nén xuống cảm xúc muốn phun máu mũi lại, oán hận dõi theo bóng lưng anh, ảo tưởng để tự an ủi mình.
Đúng lúc này đây, Lăng Thịnh Duệ lại đột nhiên xoay người về phía cậu, trong đôi mắt tối đen ánh lên tia sáng không rõ ràng, dường như là anh đang đấu tranh cái gì đó.
“Không phải cậu kiềm nén rất khó chịu sao?” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng hỏi.
Phương Nhược Thần sửng sốt một chút, cậu không hiểu câu hỏi này của anh có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: “Tất nhiên rồi….”
Trên mặt Lăng Thịnh Duệ hiện lên một chút ngượng ngùng, anh do dự nửa ngày mới mở miệng: “Nếu thật sự cậu nghẹn khó chịu như vậy thì cậu… tới đi, tôi không ngại đâu.” Lời nói anh ngắt quãng, âm thanh nhỏ đến nỗi khó có thể nào nghe được.
Phương Nhược Thần lại nghe rất rõ ràng, cậu ngơ ngác nhìn anh, dùng thời gian rất lâu mới có thể hiểu được ý của anh, thật không thể nào tin được tai mình mà.
Anh, đang chủ động dụ dỗ mình đúng không?
“Anh, nói thật hả?” Phương Nhược Thần kích động đến nỗi nói cũng không rõ ràng nữa.
“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
“Anh không ngại?”
“Không ngại.”
“Anh sẽ không vì chuyện này mà lại….. ghét tôi nữa chứ?”
“Không đâu.”
Giống như không thể tin được, Phương Nhược Thần cứ thế liên tiếp hỏi một chuỗi thật dài, Lăng Thịnh Duệ cũng thuận theo trả lời cậu, mặt anh càng ngày càng hồng, giống hệt như sắp xuất huyết luôn rồi, anh có chút hối hận với quyết định vừa rồi của mình.
Chỉ là, trước khi anh kịp đổi ý, Phương Nhược Thần đã nhanh chóng lao ra, ôm chặt anh vào lòng cậu, Lăng Thịnh Duệ bị hành động đột ngột này của cậu dọa cho sợ hãi, anh muốn vùng vẫy thoát ra nhưng lại bị Phương Nhược Thần giáng xuống nụ hôn giam cầm.
Đã ba năm trôi qua rồi, Lăng Thịnh Duệ mới cùng người khác hôn môi lại.
Cũng cùng là một nụ hôn sâu, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác với ký ức của anh, Phương Nhược Thần rất nhiệt tình, nhưng động tác lại hết sức ôn nhu.
Hai người triền miên quấn lấy lưỡi nhau, dần dần Lăng Thịnh Duệ bị hạ gục bởi sự dịu dàng vô hạn của Phương Nhược Thần.
Trong lúc quấn lấy nhau, thì khăn tắm trên người hai người đã tự động rơi xuống, vắt bên chân họ, nhưng hai người lại hoàn toàn không để ý tới, cứ như vậy lặng lẽ hôn nhau.
Không biết qua bao lâu, có một thứ gì đó nóng hừng hực đặt tại lưng anh.
Giọng nói trầm thấp của Trình Trí Viễn vang lên sau lưng: “Đại thúc, cuối cùng thì anh cũng thông suốt rồi. Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi đó…..”
Hắn vừa mới trở về cách đây không lâu thì lại thấy ngay tình trạng nóng bỏng này, tất nhiên ngay lập tức dục vọng của hắn bị chọc cho nổi lên, hắn không chút do dự tiến vào cuộc chơi.
Đợi lâu như vậy rồi, cuối cùng thì lần thứ hai hắn cũng có thể thưởng thức cơ thể mỹ vị của người đàn ông này rồi……
Một mảng nóng rực đặt trên lưng anh, xúc cảm ái muội này khiến da đầu Lăng Thịnh Duệ tê dại.
“Đại thúc, tôi nhịn không được nữa……” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng nói.
Đã ba năm trôi qua,cảm giác lần thứ hai bị tiến vào khiến tim anh vẫn đập nhanh như cũ, chỉ là cảm giác lần này lại hoàn toàn không giống, không hề có một chút đau đớn nào, chỉ có thoải mái đến nỗi khiến chân anh như nhũn cả ra.
Cơ thể anh, nằm giữa Phương Nhược Thần và Trình Trí Viễn, hầu như là không có kẽhở nào.
Nhiệt độ nóng hổi từ lòng ngực vững chắc của hai người cuồn cuộn truyền tới người anh, hô hấp của Lăng Thịnh Duệ càng trở nên vô cùng gấp gáp, nhưng không cự tuyệt họ.
Trình Trí Viễn bắt đầu động thân, từ phía sau xông tới thân thể anh, động tắc của hắn rất chậm, nhưng sức lực lại rất mạnh, đồng thời, tay Phương Nhược Thần lại mò lên ngực anh, nhẹ nhàng xoa nắn nó.
Lăng Thịnh Duệ nhịn không được mà than nhẹ ra, thanh âm của anh bị Phương Nhược Thần ép lại trong cổ họng.
Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, hưởng thụ sự chiếm đoạt ôn nhu của hai người.
Đến khi anh mở mắt ra một lần nữa thì mới phát hiện ra, Chu Dực, Đức Duy Hoàn, Chu Tường, Phương Vân Dật đều đã trở về, vây xung quanh anh, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy ngọn lửa dục vọng.
Lăng Thịnh Duệ có hơi sợ sệt, nhưng trong mắt bọn họ đã không còn sự thô bạo và bá đạo như lúc trước nữa rồi.
Nội tâm sợ hãi của Lăng Thịnh Duệ chậm rãi biến mất.
Anh cảm nhận được sự biến đổi này của bọn họ.
Vô cùng dịu dàng.
Khoái cảm từng trận từng trận ập tới, cuối cùng Lăng Thịnh Duệ không kìm được nữa mà rên rỉ thành tiếng…..
Buổi tối ngày hôm đó là một buổi tối trăng thanh gió mát không ngủ, cả sáu người thanh niên đều sử dụng kỹ năng của mình, dùng tình cảm ngọt ngào của họ để khiến Lăng Thịnh Duệ vượt qua một đêm khó quên nhất.
Cũng từ ngày đó trở đi,bóng ma trong lòng Lăng Thịnh Duệ đã hoàn toàn biến mất, anh không còn chán ghét chuyện làm tình nữa……
Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Thịnh Duệ tỉnh dậy trong trạng thái cả người mệt mỏi, ánh nắng ấm áp buổi sáng chiếu vào từ cửa sổ, trong lòng Lăng Thịnh Duệ đột nhiên sinh ra một cảm giác ấm áp tựa như ánh bình minh vậy.
Cả căn phòng không có lấy một bóng người.
Cả sáu người đều đã đi làm cả rồi, trên bàn là bữa sáng ngon lành không biết là do ai làm nữa, anh đoán là Chu Dực làm cho anh.
Nhìn cả bàn ăn được làm tỉ mỉ khéo léo kia, Lăng Thịnh Duệ nghĩ, cuộc sống như thế này thật ra cũng không tệ.
Ít nhất thì so với tưởng tượng của anh vẫn là tốt hơn nhiều lắm…….
Toàn văn kết thúc ——-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook