Dã Thú Pháp Tắc
-
Quyển 4 - Chương 39
Phương Nhược Thần vươn tay về phía Lăng Thịnh Duệ, nhưng khi nhìn đến bóng lưng run rẩy nhè nhẹ của anh thì cậu mấy đi dũng khí kéo anh lại, do dự cả ngày, cậu quyết định rút tay về, nắm chạt lại thành quyền.
Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, phát ra một trận đau nhức khiến cho tâm tình đang hỗn loạn của Phương Nhược Thần tỉnh tảo lại đôi chút.
Cậu hạ thấp giọng, giả bộ như không thèm để ý tới nói: “ Anh không cần ngồi lại chỗ cũ đâu, lên sô pha ngồi đi.”
Lăng Thịnh Duệ không quay đầu lại, mà cũng không hề dừng bước, giống như là hoàn toàn không nghe được những lời cậu nói, thất tha thất thiểu bước chân về phía góc tường, cẩn thận ngồi xuống. mặc dù anh đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng đến khi cái mông phải chịu chà đạp trong thời gian dài tiếp xúc với mặt đất thì lại truyền đến một cơn đau khó mà chấp nhận được.
Cơ thể anh run rẩy một chút, anh nhịn không được rên nhẹ một tiếng, yếu ớt mà ẩn nhẫn, tựa như một cành cây mạnh mẽ đam vào trong lòng Phương Nhược Thần.
Ngực đọng lại vô số niềm oán hận không chỗ phát tiết ra, Phương Nhược Thần nắm chặt tay thành nắm đấm hung hăng nện xuống mặt bàn, âm thanh chói taiv vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh vắng vẻ.
Lăng Thịnh Duệ giật mình, không dám nhúc nhích mạnh lùi về phía sau một chút, vùi đầu càng thấp hơn.
Sự phòng bị của anh khiến Phương Nhược Thần càng thêm khó chịu, tự trách và hối hận như một con sóng to cuồn cuộn dâng trào lên, nuốt chửng vào trong nó.
Ngồi lại bàn làm việc, Phương Nhược Thần lạnh mặt, bắt đầu không ngừng hút thuốc, một điếu tiếp theo một điếu.
Mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa khắp trong phòng làm việc, càng lúc càng nồng nặc.
Không biết qua bao lâu, Lăng Thịnh Duệ mới đột nhiên khụ lên một tiếng.
Phương Nhược Thần dừng một chút, nhìn thoáng qua hướng anh ngồi, rồi tiếp tục đốt lửa hút thuốc tiếp.
Cậu nghĩ muốn cấp gói thuốc đi, rồi lại phát hiện ra cả gói thuốc đã bị cậu xử lý sạch trong vài giờ rồi, vốn là cả một gói thuốc nguyên vẹn nay chỉ còn lại đầu thuốc trong tang gạc mà thôi, cậu tức giận vò gói thuốc thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, đứng lên, cậu mở cửa sổ ra.
Một trận không khí thanh sạch tiến vào trong phòng làm việc, xua tan đi bầu không khí không sạch sẽ trong phòng.
Đứng trước cửa sổ thật lâu, Phương Nhược Thần lại chuyển qua đi về phía cửa chính, khi đến được cửa chính thì lại do dự không muốn đi ra ngoài.
Quay qua….., cậu nhìn thoáng qua bóng người đàn ông đang cuộn tròn trong góc tường đằng kia.
Vốn là một người đàn ông thân hình cao lớn, mà lúc này lại thu người lại, giống hệt như một động vật nhỏ đang bị thương vậy.
Không biết vì cái gì, trong ngực Phương Nhược Thần dâng lên một cơn tức giận, rõ ràng lúc đó chính cậu đã nói sẽ không quấn lấy anh nữa, vì sao bây giờ anh lại chủ động tìm đến trêu chọc cậu chứ? Anh ta biến thành như thế, là tự làm tự chịu! Phương Nhược Thần vì nhất thời xúc động mà phạm phải sai lầm đang tự tìm cớ bào chữa cho mình, cậu đi về phía của anh.
Đi đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần ngồi xổm xuống.
Vừa rồi cách quá xa, nên cậu không hề để ý tới, bây giờ khoảng cách rất gần nên cậu mới phát hiện ra, cơ thể anh đang run rẩy.
Là vì đau hay vì sợ hãi?
Hay là…. Đang khóc?
Tâm tình của Phương Nhược Thần càng trở nên trầm trọng hơn, cậu vươn tay, nắm lấy cằm Lăng Thịnh Duệ.
Đột nhiên bị chạm vào, khiến cơ thể Lăng Thịnh Duệ giật lên một cái, sau đó anh ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, đến khi nhìn đến Phương Nhược Thần thì nỗi sợ trong mắt anh càng sâu hơn.
Chỉ mới chạm vào một chút, vậy mà phản ứng cơ thể của anh lại mãnh liệt như thế, trong mắt Phương Nhược Thần hiện lên một tia đau đớn, cậu gian nan rút tay về.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt đi, trên khuôn mặt toàn là mồ hôi, nhưng khóe mắt vẫn khô khan.
Anh không có khóc…..
Nội tâm Phương Nhược Thần thả lỏng xuống.
Trong phòng làm việc mở máy điều hòa, nhiệt độ lại không nóng, nhưng cả người của anh đều đổ mồ hôi, đến cả áo sơ mi cũng đã bị thấm ướt, dán chặt lên da thịt của anh.
Phương Nhược Thần phiền não cực kỳ, người anh hiện giờ nhất định rất đau, phía sau chắc chắn đã bị thương rồi…..
Cậu vươn tay dìu lấy anh, nghĩ rằng sẽ gọi bác sĩ tới xem cho anh, nhưng khi hai bàn tay chạm vào người anh thì đột nhiên bị đối phương đập một cái.
Phương Nhược Thần rụt tay về, từ mu bàn tay bị đánh truyền đến một cơn đau rát, không cần xem cũng biết, chỗ đó chắc chắn bị đỏ lên rồi.
Cậu vừa định nổi giận lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của anh thì tan thành mây khói, mới ban đầu cậu nghĩ rằng phản ứng kịch liệt đó của anh là đang đổ lỗi cho tên đáng ghét như cậu, sau rồi mới bừng tỉnh lại, đối phương như thế là bởi vì chính cậu đã cường bạo anh.
Nội tâm sinh ra một trận đau khổ, cậu đứng lên định rời khỏi đó.
Mắt thấy định đi, sự đề phòng trong mắt Lăng Thịnh Duệ giảm xuống một bậc.
Trong mắt Phương Nhược Thần hiện lên một tia đau thương, rồi nhanh chóng mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người trở về chỗ mình.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, cho đến khi cậu ngồi bào bàn làm việc thì anh mới thu đường nhìn lại, một lần nữa cúi đầu xuống.
Phương Nhược Thần không nói chuyện, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không ngẩng đầu lên nữa, lập tức áp lực bủa vây xung quanh, khiến thời gian như đọng lại, mỗi một giây như dài đằng đẵng.
Từ lúc Lăng Thịnh Duệ bước vào phòng làm việc của Phương Nhược Thần đến giờ tan tầm cũng chưa quá chín tiếng, nhưng anh lại cảm thấy nó còn dài hơn cả quãng đời mình cộng lại nữa.
Đợi đến khi anh lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì nó đã chỉ đúng sáu giờ.
Nhiệm vụ hoàn thành…..
Lăng Thịnh Duệ đứng lên, có chút loạng choạng bước đi dưới sự nâng đỡ của đôi chên đã tê rần, đi về phía cửa.
Mặc dù đang giả bộ như không thèm quan tâm, nhưng tất cả lực chú ý của Phương Nhược Thần đều đặt trên người Lăng Thịnh Duệ, khi nhìn anh đứng lên, cậu liền biết rằng anh muốn bỏ đi, sắc mặt cậu càng kém hơn.
Ngay khi Lăng Thịnh Duệ mở cửa ra, Phương Nhược Thần nhịn không được mà lên tiếng: “ Đứng lại, anh nghĩ cứ thế mà đi được sao?”
Lăng Thịnh Duệ quay lại…. nhưng không hề nhìn cậu, anh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu hôm nay cho tôi ở lại đây, không kêu người đuổi tôi ra ngoài.”Giọng nói khàn khàn, không hề có chút sức lực nào.
Phương Nhược Thần trầm mặc, cậu không rõ tại sao Lăng Thịnh Duệ nhất định phải đợi ở đây, nhưng nội tâm cậu lại sinh ra chút hài lòng. Từ cái lần cậu quyết định buông tay đó thì cậu đã cho rằng Lăng Thịnh Duệ sẽ không bao giờ chịu đứng chung một chỗ với cậu nữa, lúc đó cậu tưởng rằng mình đã chết rồi, cậu sẽ không bao giờ nhớ thương người này nữa, nhưng cậu chợt nhận ra, tình yêu của cậu đối với người đàn ông này đã xâm nhập tận sâu vào xương cốt rồi. Đã qua lâu như thế, nó không những không giảm bớt mà thậm chí còn sâu đạm hơn nữa…..
Mắt thấy người kia sắp bước ra khỏi phòng, cậu vội vàng gọi anh lại: “Anh không thể bỏ đi dễ dàng vậy được!” Rồi lập tức đứng lên, bước nhanh đến bên cạnh anh.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu.
Nhìn đôi mắt trống rỗng đó của anh, trong ngực Phương Nhược Thần vô cùng đau đớn, nhưng cậu lại mạnh mẽ kìm nén lại, lạnh lùng nói: “Trước đây tôi đã đồng ý buông anh ra rồi, nhưng lần này lại do chính anh tự mình tìm tới khiêu khích tôi, nếu đã như vậy, thì anh cũng đừng hòng vọng tưởng đến chuyện tôi sẽ lần nữa buông tha cho anh.”
Lăng Thịnh Duệ khép mi lại.
Phương Nhược Thần lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, đưa đến trước mặt anh: “Cầm lấy cái này, nếu như tôi gọi điện tới thì anh nhất định phải ngay lập tức chạy đến bên tôi, bằng không tôi sẽ cho anh ân hận cả đời.” Trong giọng nói của cậu mang theo hàm ý uy hiếp.
Phương Nhược Thần vừa nói ra thì đã hối hận, ý định thật của cậu đâu phải như vậy,cái cậu muốn chính là sử dụng biện pháp mềm mỏng khiến cho anh tự nguyệt đáp ứng yêu cầu của mình, thế nào mà lời vừa thốt ra khỏi miệng thì đã biến thành thế này rồi.
Lăng Thịnh Duệ nhìn thoáng qua chiếc điện thoại mới tinh trong tay cậu, lộ ra nụ cười thảm thương.
Kêu lúc nào thì đến lúc đó sao……
Không do dự gì nhiều, Lăng Thịnh Duệ trực tiếp cầm lấy cái điện thoại, sắc mặt bình tĩnh đến nỗi khiến cho Phương Nhược Thần phải bất an.
Anh như vậy, thật chẳng khác nào một cái xác không hồn……
“Còn chuyện gì nữa không?” Lăng Thịnh Duệ bỏ điện thoại vào trong túi quần, cười hỏi cậu.
Nụ cười bình thản đó, khiến Phương Nhược Thần hết hồn, một hồi lâu cậu mới mở miệng nói: “Không, hết rồi.”
Lăng Thịnh Duệ nhàn nhạt nhìn cậu một cái, xoay người rời đi.
Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng anh, mà nội tâm sinh ra một tia khủng hoảng, cậu có ảo tưởng rằng người đàn ông đó có thể sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này ngay lập tức vậy…..
Cậu đột nhiên có xúc động muốn mạnh mẽ ép buộc anh ở lại, nhưng cuối cùng vẫn là đánh bay cái ý nghĩ đó đi.
Làm ra loại chuyện như thế này rồi, cậu không còn mặt mũi hay dũng khí gì đối mặt với anh nữa…..
Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, phát ra một trận đau nhức khiến cho tâm tình đang hỗn loạn của Phương Nhược Thần tỉnh tảo lại đôi chút.
Cậu hạ thấp giọng, giả bộ như không thèm để ý tới nói: “ Anh không cần ngồi lại chỗ cũ đâu, lên sô pha ngồi đi.”
Lăng Thịnh Duệ không quay đầu lại, mà cũng không hề dừng bước, giống như là hoàn toàn không nghe được những lời cậu nói, thất tha thất thiểu bước chân về phía góc tường, cẩn thận ngồi xuống. mặc dù anh đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng đến khi cái mông phải chịu chà đạp trong thời gian dài tiếp xúc với mặt đất thì lại truyền đến một cơn đau khó mà chấp nhận được.
Cơ thể anh run rẩy một chút, anh nhịn không được rên nhẹ một tiếng, yếu ớt mà ẩn nhẫn, tựa như một cành cây mạnh mẽ đam vào trong lòng Phương Nhược Thần.
Ngực đọng lại vô số niềm oán hận không chỗ phát tiết ra, Phương Nhược Thần nắm chặt tay thành nắm đấm hung hăng nện xuống mặt bàn, âm thanh chói taiv vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh vắng vẻ.
Lăng Thịnh Duệ giật mình, không dám nhúc nhích mạnh lùi về phía sau một chút, vùi đầu càng thấp hơn.
Sự phòng bị của anh khiến Phương Nhược Thần càng thêm khó chịu, tự trách và hối hận như một con sóng to cuồn cuộn dâng trào lên, nuốt chửng vào trong nó.
Ngồi lại bàn làm việc, Phương Nhược Thần lạnh mặt, bắt đầu không ngừng hút thuốc, một điếu tiếp theo một điếu.
Mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa khắp trong phòng làm việc, càng lúc càng nồng nặc.
Không biết qua bao lâu, Lăng Thịnh Duệ mới đột nhiên khụ lên một tiếng.
Phương Nhược Thần dừng một chút, nhìn thoáng qua hướng anh ngồi, rồi tiếp tục đốt lửa hút thuốc tiếp.
Cậu nghĩ muốn cấp gói thuốc đi, rồi lại phát hiện ra cả gói thuốc đã bị cậu xử lý sạch trong vài giờ rồi, vốn là cả một gói thuốc nguyên vẹn nay chỉ còn lại đầu thuốc trong tang gạc mà thôi, cậu tức giận vò gói thuốc thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, đứng lên, cậu mở cửa sổ ra.
Một trận không khí thanh sạch tiến vào trong phòng làm việc, xua tan đi bầu không khí không sạch sẽ trong phòng.
Đứng trước cửa sổ thật lâu, Phương Nhược Thần lại chuyển qua đi về phía cửa chính, khi đến được cửa chính thì lại do dự không muốn đi ra ngoài.
Quay qua….., cậu nhìn thoáng qua bóng người đàn ông đang cuộn tròn trong góc tường đằng kia.
Vốn là một người đàn ông thân hình cao lớn, mà lúc này lại thu người lại, giống hệt như một động vật nhỏ đang bị thương vậy.
Không biết vì cái gì, trong ngực Phương Nhược Thần dâng lên một cơn tức giận, rõ ràng lúc đó chính cậu đã nói sẽ không quấn lấy anh nữa, vì sao bây giờ anh lại chủ động tìm đến trêu chọc cậu chứ? Anh ta biến thành như thế, là tự làm tự chịu! Phương Nhược Thần vì nhất thời xúc động mà phạm phải sai lầm đang tự tìm cớ bào chữa cho mình, cậu đi về phía của anh.
Đi đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần ngồi xổm xuống.
Vừa rồi cách quá xa, nên cậu không hề để ý tới, bây giờ khoảng cách rất gần nên cậu mới phát hiện ra, cơ thể anh đang run rẩy.
Là vì đau hay vì sợ hãi?
Hay là…. Đang khóc?
Tâm tình của Phương Nhược Thần càng trở nên trầm trọng hơn, cậu vươn tay, nắm lấy cằm Lăng Thịnh Duệ.
Đột nhiên bị chạm vào, khiến cơ thể Lăng Thịnh Duệ giật lên một cái, sau đó anh ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, đến khi nhìn đến Phương Nhược Thần thì nỗi sợ trong mắt anh càng sâu hơn.
Chỉ mới chạm vào một chút, vậy mà phản ứng cơ thể của anh lại mãnh liệt như thế, trong mắt Phương Nhược Thần hiện lên một tia đau đớn, cậu gian nan rút tay về.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt đi, trên khuôn mặt toàn là mồ hôi, nhưng khóe mắt vẫn khô khan.
Anh không có khóc…..
Nội tâm Phương Nhược Thần thả lỏng xuống.
Trong phòng làm việc mở máy điều hòa, nhiệt độ lại không nóng, nhưng cả người của anh đều đổ mồ hôi, đến cả áo sơ mi cũng đã bị thấm ướt, dán chặt lên da thịt của anh.
Phương Nhược Thần phiền não cực kỳ, người anh hiện giờ nhất định rất đau, phía sau chắc chắn đã bị thương rồi…..
Cậu vươn tay dìu lấy anh, nghĩ rằng sẽ gọi bác sĩ tới xem cho anh, nhưng khi hai bàn tay chạm vào người anh thì đột nhiên bị đối phương đập một cái.
Phương Nhược Thần rụt tay về, từ mu bàn tay bị đánh truyền đến một cơn đau rát, không cần xem cũng biết, chỗ đó chắc chắn bị đỏ lên rồi.
Cậu vừa định nổi giận lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của anh thì tan thành mây khói, mới ban đầu cậu nghĩ rằng phản ứng kịch liệt đó của anh là đang đổ lỗi cho tên đáng ghét như cậu, sau rồi mới bừng tỉnh lại, đối phương như thế là bởi vì chính cậu đã cường bạo anh.
Nội tâm sinh ra một trận đau khổ, cậu đứng lên định rời khỏi đó.
Mắt thấy định đi, sự đề phòng trong mắt Lăng Thịnh Duệ giảm xuống một bậc.
Trong mắt Phương Nhược Thần hiện lên một tia đau thương, rồi nhanh chóng mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người trở về chỗ mình.
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, cho đến khi cậu ngồi bào bàn làm việc thì anh mới thu đường nhìn lại, một lần nữa cúi đầu xuống.
Phương Nhược Thần không nói chuyện, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không ngẩng đầu lên nữa, lập tức áp lực bủa vây xung quanh, khiến thời gian như đọng lại, mỗi một giây như dài đằng đẵng.
Từ lúc Lăng Thịnh Duệ bước vào phòng làm việc của Phương Nhược Thần đến giờ tan tầm cũng chưa quá chín tiếng, nhưng anh lại cảm thấy nó còn dài hơn cả quãng đời mình cộng lại nữa.
Đợi đến khi anh lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì nó đã chỉ đúng sáu giờ.
Nhiệm vụ hoàn thành…..
Lăng Thịnh Duệ đứng lên, có chút loạng choạng bước đi dưới sự nâng đỡ của đôi chên đã tê rần, đi về phía cửa.
Mặc dù đang giả bộ như không thèm quan tâm, nhưng tất cả lực chú ý của Phương Nhược Thần đều đặt trên người Lăng Thịnh Duệ, khi nhìn anh đứng lên, cậu liền biết rằng anh muốn bỏ đi, sắc mặt cậu càng kém hơn.
Ngay khi Lăng Thịnh Duệ mở cửa ra, Phương Nhược Thần nhịn không được mà lên tiếng: “ Đứng lại, anh nghĩ cứ thế mà đi được sao?”
Lăng Thịnh Duệ quay lại…. nhưng không hề nhìn cậu, anh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu hôm nay cho tôi ở lại đây, không kêu người đuổi tôi ra ngoài.”Giọng nói khàn khàn, không hề có chút sức lực nào.
Phương Nhược Thần trầm mặc, cậu không rõ tại sao Lăng Thịnh Duệ nhất định phải đợi ở đây, nhưng nội tâm cậu lại sinh ra chút hài lòng. Từ cái lần cậu quyết định buông tay đó thì cậu đã cho rằng Lăng Thịnh Duệ sẽ không bao giờ chịu đứng chung một chỗ với cậu nữa, lúc đó cậu tưởng rằng mình đã chết rồi, cậu sẽ không bao giờ nhớ thương người này nữa, nhưng cậu chợt nhận ra, tình yêu của cậu đối với người đàn ông này đã xâm nhập tận sâu vào xương cốt rồi. Đã qua lâu như thế, nó không những không giảm bớt mà thậm chí còn sâu đạm hơn nữa…..
Mắt thấy người kia sắp bước ra khỏi phòng, cậu vội vàng gọi anh lại: “Anh không thể bỏ đi dễ dàng vậy được!” Rồi lập tức đứng lên, bước nhanh đến bên cạnh anh.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu.
Nhìn đôi mắt trống rỗng đó của anh, trong ngực Phương Nhược Thần vô cùng đau đớn, nhưng cậu lại mạnh mẽ kìm nén lại, lạnh lùng nói: “Trước đây tôi đã đồng ý buông anh ra rồi, nhưng lần này lại do chính anh tự mình tìm tới khiêu khích tôi, nếu đã như vậy, thì anh cũng đừng hòng vọng tưởng đến chuyện tôi sẽ lần nữa buông tha cho anh.”
Lăng Thịnh Duệ khép mi lại.
Phương Nhược Thần lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, đưa đến trước mặt anh: “Cầm lấy cái này, nếu như tôi gọi điện tới thì anh nhất định phải ngay lập tức chạy đến bên tôi, bằng không tôi sẽ cho anh ân hận cả đời.” Trong giọng nói của cậu mang theo hàm ý uy hiếp.
Phương Nhược Thần vừa nói ra thì đã hối hận, ý định thật của cậu đâu phải như vậy,cái cậu muốn chính là sử dụng biện pháp mềm mỏng khiến cho anh tự nguyệt đáp ứng yêu cầu của mình, thế nào mà lời vừa thốt ra khỏi miệng thì đã biến thành thế này rồi.
Lăng Thịnh Duệ nhìn thoáng qua chiếc điện thoại mới tinh trong tay cậu, lộ ra nụ cười thảm thương.
Kêu lúc nào thì đến lúc đó sao……
Không do dự gì nhiều, Lăng Thịnh Duệ trực tiếp cầm lấy cái điện thoại, sắc mặt bình tĩnh đến nỗi khiến cho Phương Nhược Thần phải bất an.
Anh như vậy, thật chẳng khác nào một cái xác không hồn……
“Còn chuyện gì nữa không?” Lăng Thịnh Duệ bỏ điện thoại vào trong túi quần, cười hỏi cậu.
Nụ cười bình thản đó, khiến Phương Nhược Thần hết hồn, một hồi lâu cậu mới mở miệng nói: “Không, hết rồi.”
Lăng Thịnh Duệ nhàn nhạt nhìn cậu một cái, xoay người rời đi.
Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng anh, mà nội tâm sinh ra một tia khủng hoảng, cậu có ảo tưởng rằng người đàn ông đó có thể sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này ngay lập tức vậy…..
Cậu đột nhiên có xúc động muốn mạnh mẽ ép buộc anh ở lại, nhưng cuối cùng vẫn là đánh bay cái ý nghĩ đó đi.
Làm ra loại chuyện như thế này rồi, cậu không còn mặt mũi hay dũng khí gì đối mặt với anh nữa…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook