Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 3 - Chương 20: Trò hề và tuyên chiến

Chu Dực bước lên sân khấu, cười bắt tay với Phương Nhược Thần, chiều cao của hai người gần bằng nhau, và cũng vô cùng đẹp, đứng chung một chỗ,quả thực rất chói sáng, những người có mặt ở lễ đường bắt đầu vỗ tay.

Sau một hồi hai người mới thả tay ra.

Phương Lynda vội vàng muốn đưa tay quàng lấy tay y, nhưng Chu Dực không chút khách khí thu tay mình về,dáng cười trên mặt Phương Lynda cừng đờ hết cả, cánh tay phải vươn ra vẫn còn vương tại trên không trung.

Tại khán phòng cũng có nhiều người chú ý đến tình hình quỷ dị này, đều yên tĩnh lại, có không ít người đã bắt đầu xì xào to nhỏ.

Trong mắt Phương Nhược Thần tràn đầy ý cười, cười đè tay Phương Lynda lại.

Chu Dực nhìn hai người, khóe miệng câu lên nụ cười nhạt.

Phương Nhược Thần thâm thúy nhìn y, chỉnh lại micro.

“Các vị quan khách, tôi thấy Ngài Chu đã đứng đây thì chúng ta nên vào vấn đề chính thôi.” Cậu cười nói với mọi người.

Chu Dực thờ ơ lạnh nhạt, đường nhìn lơ đãng nhìn về phía góc khán đài, chỗ đó có mấy người nam nữ tuổi trẻ cầm camera ngắm ngay về phía này.

Chu Dực nhíu mày.

Y biết chuyện hôn lễ hôm nay nhất định sẽ làm kinh động mọi người, nhưng không ngờ được ngay cả phóng viên cũng được mời tới.

Vậy…

Chu Dực nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Nhược thần.

Giống như nhận ra đường nhìn của y, đối phương vốn đang nói chuyện cũng quay đầu nhìn về phía y.

Khi đường nhìn hai người tiếp xúc nhau, trong không khí tảng ra mùi cháy xém xung quanh. Một núi không thể chứa hai vua, đó chính là lời tuyên chiến ngầm giữa hai người đàn ông có dã tâm cực lớn không muốn phục tùng người khác.

Chu Dực thu đường nhìn, cúi đầu trầm tư.

Bây giờ y có thể khẳng định, tất cả mọi chuyện, đều do Phương Nhược Thần một tay bố trí nên, mà mục tiêu của cậu, Chu Dực cũng đại khái đoán được.

Chỉ là, Phương Nhược Thần cậu thiên tính vạn tính, cũng không thể ngờ tới được tôi đã sớm chiếm được tâm tư của anh ta rồi.

Chu Dực sờ sờ mặt nhẫn trên ngón áp út của tay trái, biểu tình trên mặt càng trở nên ôn nhu hơn. Để rồi xem, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng đây…..

Phương Nhược Thần dừng một chút rồi mới nói: “ Hôn lễ hôm nay, chú rễ thật ra không phải tôi.” Cậu nghiêng người nhìn Chu Dực: “ Buổi hôn lễ này, tôi đặc biệt vì anh Chu và Phương Khiết Khiết tiểu thư tỉ mỉ chuẩn bị đấy.”

Người bên dưới đồng thời cùng ồ lên, hôn lễ long trọng thế này, đến khúc cuối lại đột nhiên đổi chú rể, có quá không vậy, không ít người hoài nghi Phương Nhược Thần muốn cho không khí sinh động hơn nên mới bày ra trò này.

(Kaze: làm như con mắm đó có giá lắm không bằng -_-, bỏ đi nha, giá héo rồi cưng…)

Quả nhiên….

Lăng Thịnh Duệ bên dưới, thoáng chốc sắc mặt trắng bệt.

Phương Nhược Thần tuy đứng đối mặt với Chu Dực, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn vào Lăng Thịnh Duệ, biểu hiện của người đó hoàn toàn nằm trong suy tính của cậu, nhưng lạ là cậu hoàn toàn không cảm nhận được sự vui sướng nào, chỉ cảm thấy có một cảm xúc kỳ lạ đang bốc ngược lên, sau đó hoàn toàn chuyển thành phẫn nộ.

Thật là, chắc hẳn anh đã bị sự hoàn mỹ và ngụy trang cực giỏi của hắn ta lừa rồi, nếu vậy, hãy để tôi giúp anh tháo xuống chiếc mặt nạ dối trá nay đi….

Ý cười trên mặt cậu càng sâu, nhưng lại càng ngày càng lạnh.

“Thật ra, vị tiểu thư này tên là Phương Khiết Khiết, là con gái duy nhất của ngài Trần XX ông chủ lớn của điền sản nghiệp(?) bởi vì trước giờ đều ở nước ngoài học tập, nên đây là lần đầu tiên lộ diện trước công chúng, còn bên cạnh tôi chính là anh Chu Dực, hai người này mấy năm trước đã có hôn ước với nhau rồi.”

Lời nói của Phương Nhược Thần từ từ phát ra mang như mang theo một quả boom gây mê, những người trong lễ đường bị tin tức này làm chấn động đến suýt hôn mê.

Những con cẩu có khứu giác nhạy bén là đám phóng viên sẽ không bỏ qua tin tức lớn thế này, chắc chắn trang đầu báo ngày mai sẽ rất hot, nên họ thậm chí to gan hơn dù bị bảo an đuổi ra vẫn cố gắng không ngại nguy hiểm phóng tới bên dưới đài chụp hình đưa tin.

Toàn lễ đường đang yên lặng bỗng chốc vỡ òa lên.

Còn Lăng Thịnh Duệ đang phát ngốc ở chỗ ngồi của mình, chung quanh vô cùng náo nhiệt, nhưng không một lời nào lọt được vào tai anh, anh chỉ cảm thấy trái tim mình vô cùng lạnh giá.

Sau khi nói xong, Phương Nhược Thần nhìn Chu Dực liếc mắt cười.

Tôi thắng…..

Trên mặt y thế mà lại mang dáng cười bí hiểm, dùng nhãn thần nói cho cậu hay, không, cậu thua rồi.

Y đến trước mặt Phương Nhược Thần, ý bảo cậu tránh ra, sau đó cầm micro lên, điều chỉnh lại giọng nói, y bình thảng nhìn thoáng qua Lăng Thịnh Duệ bên dưới, đối phương kinh ngạc nhìn y, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Nội tâm Chu Dực chợt căng thẳng, y nhìn anh cười gật đầu, ý nói anh cứ yên tâm.

Mọi người đều hco rằng đây là động tác lễ phép chào hỏi của y, nhưng chỉ có anh mới hiểu, Chu Dực đang an ủi anh.

Không biết tại sao, nội tâm đang dao động, gào thét của anh đã bình lặng xuống.

Chu Dực tuyệt đối sẽ không tổn thương đến anh đâu….

“Các vị quan khách, tôi tên là Chu Dực, tôi nghĩ chắc hẳn đa số cũng đã biết.” Chu Dực phong độ cầm micro nói ra lời dạo đầu, song song vươn tay trái ra, đổi bên cầm micro.

ở góc độ này, chiếc nhẫn vừa hay lại phản chiếu dưới ánh đèn treo trên trần, ánh sáng tỏa ra vô cùng lấp lánh và chói mắt.

Đường nhìn của mọi người đều tập trung lại, chuyển qua chiếc nhẫn kim cương trên tay Chu Dực, các phóng viên đang hăng say chụp hình, cũng dừng tại chiếc nhẫn, máy ảnh vang lên không ngừng.

Phương Nhược Thần và Phương Lynda đều thấy, con ngươi của cậu mãnh liệt co rút lại, dáng cười trên mặt hoàn toàn biến mất, Phương Lynda thì hoàn toàn ngây dại.

(Kaze: há há há há há….)

Vị trí đó…..

Là vị trí đeo nhẫn kết hôn……

Đôi mắt của cô đỏ lên, nước mắt tràn ra. Phương Nhược Thần thất thần chuyển đường nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ. Anh đang cúi đầu, vô cùng chăm chú, ở góc nhìn này, cậu chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của anh, nhưng cậu biết, người đó đang nhìn tay của mình, mà trên tay anh, tuyệt đối là một chiếc nhẫn đính hôn không khác biệt gì cái của Chu Dực.

Cậu nhìn dáng cười dong dỏng của y, đột nhiên rất có xung động giết người ngay bây giờ.

“Tôi nghĩ mọi người cũng đã thấy, trên tay tôi chính là một chiếc nhẫn.” Chu Dực dùng khóe mắt liếc cậu một cái, khóe miệng câu lên nụ cười sâu sắc, sau đó dời tay đưa lên trước ngực mình dỏng dạc nói: “ Đây thực chất chính là nhẫn kết hôn. Vài ngày trước, tôi và vợ đã cùng trao nhẫn cho nhau, tuy không cử hành hôn lễ chính thức, nhưng bọn tôi đã xác định quan hệ hôn ước với nhau, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Trong lúc ánh mắt mọi người toàn là kinh ngạc và hâm mộ, thì Chu Dực lại nhìn lướt qua mọi người, đứng lên đi về phía Lăng Thịnh Duệ.

Đường nhìn của y có thể nói là tình ý vô biên, trong đại sảnh sôi trào lên, tất cả mọi người đều nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm người “con gái” may mắn kia, không một ai chú ý đến Lăng Thịnh Duệ đang ngây ngốc trên khán đài.

(Kaze: tại sao cứ phải là mấy con “mắm” ấy nhợ -_-, tui mà gặp cảnh này, là lén mò zô cánh gà, để quan sát toàn cục rồi giơ máy chụp mình lên, tách tách tối về dán lên tường:v)

Sắc mặt anh tái nhọt, nhìn Chu Dực, kinh hoảng lắc đầu.

Chu Dực biết anh sợ cái gì, trên mặt tràn đầy ý cười, y từng nghĩ tìm cách đưa mối quan hệ của hai người ra ánh sáng, nhưng không phải trong trường hợp này.

Anh thở phảo nhẹ nhõm.

Phương Nhược Thần nhìn hai người liếc mắt đưa tình với nhau, nắm chặt tay, nghiêm mặt lạnh lùng, không nói một lời tính bước xuống sân khấu.

“Cậu Phương, xin dừng bước.”

Phía sau truyền đến giọng nói, làm cậu cắn răn lại.

Bây giờ phải bảo trì hình tượng, Phương Nhược Thần dừng bước, xoay người lại, trên mặt tuy rất giả tạo nhưng lại là dáng cười vô cùng hoàn mỹ.

“ Tôi nghĩ cậu hiểu lầm chuyện gì đó rồi, tôi và cô Phương đây không quen thân lắm, còn về hôn ước kia chỉ là lời nói đùa một chút thôi, đừng cho là thật chứ.” Chu Dực nói với Phương Nhược Thần, nhìn thần sắc cứng ngắt của cậu, y rất thỏa mãn, y cảnh cáo nhìn về phía Phương Lynda đang muốn nói lại thôi, sau đó chuyển sang mọi người, ngữ khí cao hơn: “Vị Phương tiên sinh sinh này khẳng định là cho rằng tôi cùng tiểu thư Lynda đã đính hôn, chẳng qua để chiều ý vợ của tôi, tạm nhân nhượg vì lợi ích toàn cục cho nên mơi tổ chức buổi hon lêc này, thật sự khiến người ta cảm động, nhưng mà…..”

Đi đến bên người Phương Nhược Thần, y cầm tay cậu để lên người Phương Lynda: “ Tôi nói này, nhường cho người khác mãi cũng không phải biện pháp tốt, có đôi khi cần phải nỗ lực tranh giành chứ, đúng không?”

Chu Dực xoay người nhìn về phía mọi người, chỉ về hướng hai người họ: “ Chúng ta hãy chúc phúc cho hai người này đi.”

Chu Dực nói lời nói vô căn cứ với mọi người, không hề để ý người con gái đang cúi đầu chà lau nước mắt, rơi mãi không thôi.

Phương Nhược Thần vốn tưởng kế hoạch hoàn hảo không ngờ cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông, trên mặt không nhịn được đám người hết lần này đến lần khác hô hào những lời nói ngu ngốc bên dưới.

Chu Dực phản kích toàn thắng, mỉm cười nhìn họ.

Phương Nhược Thần siết chặt tay đến run rẩy, lạnh mặt xoay người đi.

Chu Dực nhướng mày, cứ vậy mà kết thúc sao? Thật ngoài dự liệu của y, vốn y cho rằng cậu sẽ dùng ngôn ngữ của mình để phản bác lại, nhưng không ngờ cậu cứ vậy mà bỏ đi.

Thật vô dụng.

Chu Dực khinh bỉ nhìn Phương Nhược Thần.

(Kaze: chẹp, vì anh ấy không muốn mất mặt mà -_-, cần gì phải thanh minh khi đó không phải chuyện gì to tát ~~~~, con mắm kia cũng đâu quan trọng, bảo vệ thanh danh cho chế ấy làm gì, bỏ đi ~~~)

Bây giờ chỉ còn lại hai người đứng cùng, Lynda sợ hãi nhìn Chu Dực, muốn đưa tay níu lấy y, bị y không chút khách khí tránh xa ra.

Nhìn cũng không thèm nhìn đến cô gái chực khóc bên cạnh, Chu Dực không lời an ủi quay đầu bỏ đi.

(Kaze: thật ra tui muốn để là “ con đàn bà” mà nhìn nó tục quá nên thôi,:v)

Y không có hứng thú thu dọn cục diện rối rắm này.

“Chúng ta đi thôi.” Chu Dực trở về bên cạnh lăng Thịnh Duệ vừa cười vừa nói: “ Hôn lễ thế này, không tham gia cũng được.”

Anh gật đầu, vốn anh đã muốn rời khỏi đây lâu rồi.

Hai người đi ra khỏi nhà hàng, một đường đi không ai nói gì.

“Cảm ơn cậu hôm nay đã không nói ra.” Đứng trên cỏ, Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn?” động tác mở cửa xe của y chợt dừng lại, nghiêng thân nhìn anh, mày kiếm chau lại: “ Lẽ nào ở cùng với tôi, khiến anh mất mặt thế sao?”

Anh vội lắc đầu: “ Không phải….”

“Vậy thì tại sao?” Một người vốn không thích xen vào chuyện bí mật của người khác như Chu Dực, đột nhiên lại đổi tính gắt gao đến cùng.

“Bởi vì…” Lăng Thịnh Duệ khó mở miệng, ấp úng nửa ngày cũng không thốt nên lời.

“Vì chúng ta đều là nam?”

Lăng Thịnh Duệ chần chừ gật đầu, anh còn nhớ lần đầu tiên mình công khái giới tính thật với đám bạn đã gây ra hậu quả không thể vãn hồi, bạn bè xa lánh, những người thân quen đều tuyệt giao với anh, thân phận của anh từ đó về sau đều bị gắn thêm cụm từ “biến thái” để mọi người hình dung.

(Kaze: khốn …. T^T)

Thì ra là thế….

Chu Dực chỉ thấy buồn cười, người này đang sống ở thế kỷ trước à? Tư tưởng cổ hủ gì thế này.

“Anh không cần phải lo, xã hội hiện nay rất thoáng, quan hệ của chúng ta nếu công khai, sẽ không có nhiều người kì thị chúng ta đâu.” Chu Dực nói.

Sắc mặt anh trầm xuống: “ Nhưng tôi thấy hai người đàn ông, thật là…”

Không đợi anh nói xong, Chu Dực không nhịn được che miệng anh lại: “ Được, được, được, tôi không nói, chúng ta cứ tiếp tục chuyện tình bí mật như thế được chưa?”

Anh biết Chu Dực giận, nhưng không nói lời nào.

Bầu không khí xung quanh hai người chợt lạnh xuống.

“ Xin lỗi, quấy rầy một chút.” Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai, hai người xoay người lại, đứng trước họ, là một vị cảnh sát mặc quân phục vô cùng trang nghiêm.

Hai người không khỏi kinh ngạc.

Cách gần bọn họ, là một người cảnh sát cũng trạc tuổi, nhãn thần sắc bén như ưng.

“Xin hỏi, hai người ai là Chu Dực?” Cảnh sát hỏi.

Chu Dực gật đầu: “ Là tôi, Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì không?”

“Chúng tôi nghi ngờ công ty các anh làm ăn phi pháp,(Kaze: cúm mơn bạn Lục Thảo nha~~~) , phiền hai người đi theo chúng tôi một chuyến.”

Sắc mặt Chu Dực chợt biến, nhíu mày: “ Chuyện gì vậy, công ty của tôi luôn kinh doanh đúng, chưa bao giờ làm sai pháp luật, các anh nhầm lẫn rồi.”

“Chuyện này phải điều tra mới rõ, vì chúng tôi nhận được một báo cáo mật danh, hơn nữa đối phương cũng cấp cho chúng tôi rất nhiều chứng cứ xác thực.” Cảnh sát trẻ không chút buông lỏng, trầm giọng nói.

Chu Dực ý thức được chuyện gì, nhìn lướt qua của nhà hàng cách bọn họ, Phương Nhược Thần đang đứng tựa bao giờ.

(Kaze: thật ra nếu không phải có thúc rồi, tui còn nghi ngờ hai người nay mới là chân tình đây -_-)

Chu Dực chợt hiểu ra.

Đây mới là tuồng hát chính, trước đó bày ra hôn lễ khôi hài kia chỉ là thủ thuật che mắt, mục đích tư đầu của Phương Nhược Thần là muốn tống mình vào ngục giam.

Chu Dực cười nhạt, xem ra mình đánh giá thấp cậu ta rồi.

“Xin lỗi nhé, tôi phải đi cùng họ một chút, anh về trước đi.” Chu Dực lấy chìa khóa trên người ra, đưa đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ.

Anh nhận chìa khóa, có chút lo lắng: “ Không có việc gì chứ?”

“Không sao.” Chu Dực lộ ra một nụ cười khiến anh an tâm: “ Chỉ là hiểu lầm thôi, xe để đây, tối tôi gọi người mang về, bây giờ anh đón taxi về nhà trước đi.”

(Kaze: hỏng phải anh keo, mà chắc tại thúc không biết lái xe:v)

Chu Dực bị cảnh sát mang đi, anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn mấy người đó bước lên xe cảnh sát, sau đó rời đi.

Nội tâm anh vô cùng phức tạp, tiếp xúc mấy ngày nay, làm anh thấy rõ Chu Dực vốn không phải người cực kỳ ôn nhu gì, nhưng không ngờ có một ngày y lại bị cảnh sát mang đi, anh tin chắc Chu Dực không phải người đại gian ác, nhưng tuyệt đối không phải là người lương thiện biết nương tay thứ gì.

Thở dài, anh đi tới ven đường, ngăn một chiếc taxi lại.

Anh đang định mở cửa, thì phía sau vươn ra một cánh tay, mạnh mẽ đóng cửa lại.

Anh giật mình, quay đầu lại.

Đứng trước mặt anh, ngoại trừ người luôn dùng ánh mắt oán hận và thâm tình như cực hình gắt gao dõi theo anh không tha – Phương Nhược Thần thì còn có thể là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương