Dã Thú Pháp Tắc
-
Quyển 2 - Chương 12
Lúc bị mấy tên côn đồ vừa đẩy vừa kéo vào con con hẻm nhỏ, Lăng Thịnh Duệ không chống trả gì, bởi anh biết dù mình có chống lại cách nào cũng vô dụng, anh vốn chẳng phải kẻ giỏi đánh nhau, hơn nữa ánh mắt sắc bén của tên thủ lĩnh trẻ người kia nói cho anh biết, cậu ta tuyệt không phải tên tốt lành gì, Lăng Thịnh Duệ không muốn đương đầu với cậu ta.
Chỉ là, nắm tay siết chặt của anh thủy chung không hề buông lỏng một lần, niết chặt đến gắt gao, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mồ hôi ướt đẫm.
“Giơ hai tay lên, xoay người lại.” Một tên đầu xù tóc vàng ra lệnh cho Lăng Thịnh Duệ, chỉ là ngữ điệu không cách nào hung dữ được, có hơi mềm lòng, nghe càng giống câu hỏi hơn.
Lăng Thịnh Duệ mỉm cười, nhưng trái lại không động đậy gì.
Vài tên choai choai nhìn thấy nụ cười ung dung của anh, trong nháy mắt có hơi ngơ ngẩn, vốn dĩ bọn chúng nhìn thấy anh mang dáng vẻ một kẻ vừa mềm yếu lại dễ bị bắt nạt, nhưng bây giờ vẻ trấn tĩnh của đối phương khiến chúng nắm bắt không thấu, trong một lúc có nâng mức cảnh giác hơn.
Đúng lúc bọn chúng đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo, Lăng Thịnh Duệ mở miệng: “Các cậu hẳn vẫn còn là học sinh.”
“Ông nhiều lời vô ích làm gì hả?” Một tên nhóc cao to luôn trầm mặc nãy giờ đi đến trước mặt anh, mặt lạnh nhìn anh, nắm lấy cổ áo anh, dùng sức nhấc thẳng lên.
Tên nhóc này vóc người rất cao, đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ hồ như cao hơn anh cả nửa cái đầu, nhãn thần thô bạo vô cùng có sức ép.
Lăng Thịnh Duệ nội tâm cả kinh, vốn dĩ, anh thấy bọn nhóc lưu manh này dáng vẻ cũng không hoàn toàn là kẻ xấu, cho nên muốn đi khuyên bọn nó về với “chính đạo”, nhưng theo tình huống hiện tại, thì tên thủ lĩnh trẻ này quả thực có hơi phiền hà đây…
Không cẩn thận hẳn mình sẽ bị đánh một trận. Lăng Thịnh Duệ cười khổ, trên trán đã thấm đẫm từng mồ hôi hột.
“Ông chú đây muốn bị đánh hay đưa tiền?” Giọng nói trầm thấp của tên thủ lĩnh vang lên, không mang chút cảm tình, lời nói lại tràn ngập ý ép bức.
Lăng Thịnh Duệ trầm mặc nhìn cậu ta, đôi môi mỏng hơi mím lại, tên nhóc con này có ngoại hình không đến nỗi tệ, hơn nữa khí chất toát ra từ trên người cũng không xấu xa, nếu làm người một cách chân chính thì nhất định có tiền đồ, thế nhưng cậu ta lại chỉ làm một tên côn đồ choai choai như thế, lang thang khắp đầu đường xó chợ thực hiện hành vi cướp bóc người đi đường thế này, quả thực phải khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.
Lăng Thịnh Duệ thở dài, vừa muốn nói một câu khuyên răn gì đó, nhưng đối phương dường như đã dự đoán được suy nghĩ của anh, nên nâng lên một cú đấm hướng vào anh.
“Đừng có mơ đến việc nói với tôi mấy thứ đạo lý vĩ đại này, có tin tôi đây đập gãy hết răng ông trước khi nói, để xem ông còn có thể mở miệng khoác lác nữa hay không?” Nhãn thần thằng nhóc âm chất, biểu tình tàn bạo khiến Lăng Thịnh Duệ cực kì tin tưởng lời cậu ta nói là sự thật.
Trong lòng Lăng Thịnh Duệ có chút thất vọng, xem ra lần này mình thật sự phải bị cướp rồi.
Anh đột nhiên cảm thấy mình có chút tự ti, anh cao cũng đến 180cm, vóc dáng cũng tương đối ổn, ít nhất thì trong nhóm người cùng tuổi bụng phệ mập mạp, anh cũng được xem như kẻ nổi bật rồi. Nhưng khi đối mặt với đứa nhóc cao lớn trước mắt này, những ưu thế vốn có của anh nhất thời đã trở nên thua kém, trừ tuổi tác ra, anh dường như chẳng có gì có thể hơn được đối phương, anh uể oải nghĩ, có phải thanh thiếu niên ngày nay phát triển lớn tốt đến thế này không?
Lăng Thịnh Duệ âm thầm nhìn lại hoàn cảnh mình đang mắc phải, con hẻm nhỏ cũ kĩ, hai bên là hai tòa nhà mọc gần sát nhau, những căn nhà dân cư cũ kĩ lỗi mốt, một vị trí địa lý đầy đặc biệt khiến nơi này quanh năm suốt tháng không nhìn thấy được ánh mặt trời, dương quang xán lạn của hiện tại đang ở ngoài con hẻm nhỏ, nhưng thứ tràn ngập tại nơi này vẫn là sự ẩm mốc tối tăm. Dù cách nhau chỉ vài mét, nhưng lại tựa như hai thế giới khác nhau, vị trí hẻo lánh, cộng thêm nơi này đã sớm bị phong tỏa, nên gần như chẳng có ai sẽ bước vào.
Xem ra, trong chuyện này ngay cả cơ hội tháo chạy cũng không có rồi…
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ sụp vai xuống, vừa lúc anh chuẩn bị buông xuôi kháng cự, cổ tay của cậu trai kia đột nhiên bị người sau lưng nắm lấy, nắm đấm giơ lên cao bị người kia cứng rắn nắm lại lôi xuống dưới.
Cậu trai dường như không ngờ tới tình huống bất ngờ này, thẳng đến khi hai tay đều bị bắt lấy, bị kéo ra khỏi nơi cậu đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ, cậu mới phản ứng kịp, nhưng mọi chống trả đều vô dụng, sức lực của đối phương quả thực quá mức lớn.
Lăng Thịnh Duệ cũng có hơi kinh ngạc, thẳng đến khi vị khách không mời kia mỉm mỉm cười với anh, anh mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.
“Là cậu.” Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc, mở miệng nói.
“Đã lâu không gặp.” Chu Dực mặc một bộ com-lê đen loáng cười với anh, mà khi xoay đầu sang đối mặt với thiếu niên đang không ngừng giãy thoát, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng gay gắt.
“Cậu đây muốn làm gì bạn tôi?” Giọng nói của Chu Dực lạnh đến cùng cực, đôi đồng tử thâm trầm ánh lên hàn ý lạnh đến thẩm thấu xương tủy.
Sức lực của tên thủ lĩnh trẻ không bằng Chu Dực, giãy dụa cách nào cũng không thoát khỏi, nhất thời đỏ nghẹn cả mặt, thấp giọng giận dữ hét: “Buông tôi ra!”
Ngoại trừ phẫn nộ cùng một tia quẫn bách, cậu ta không biểu hiện ra những suy nghĩ nào khác, dù là vào thời điểm này rồi, cậu ta vẫn như cũ sĩ diện hão, không để chính mình thất thố, cũng không hề thẹn quá hóa giận, xem ra, cậu ta lúc trước đã được dạy dỗ không tệ lắm.
“Bọn mày cả gan làm hại bạn tao, xem ra tao hẳn nên dạy cho chúng mày một bài học nhớ đời.” Chu Dực lạnh lùng nói, đường nhìn sắc bén đảo qua hướng vài tên côn đồ đang đứng.
Vài tên côn đồ khác vừa muốn xông lên cứu lão đại của bọn, nhưng dưới đường nhìn mười phần uy hiếp của Chu Dực, toàn thân bọn họ tựa như bị ngưng trọng, chôn chân tại chỗ không cách nào động đậy.
Thấy vài tên côn đồ bộ dáng co đầu rụt cổ, sự tự tin của Lăng Thịnh Duệ vốn đã vỡ tan tành thành từng mảnh nhất thời phải nhận thêm một cú đánh, Chu Dực chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến bọn họ khựng lại, nhưng anh lại chỉ có thể làm một con cừu non đợi người ta tới làm thịt, chênh lệch cách nhau quá xa, khiến anh trong một lúc khó mà chịu đựng được hết.
Chu Dực giơ lên nắm đấm, hướng thẳng mặt của tên thủ lĩnh trẻ mà thụi xuống, tên nhóc bị đấm rên một tiếng, mặt bị đánh đến nghiêng sang một bên, nhưng không hề phát ra tiếng la nào khỏi cổ họng.
“Xin lỗi bạn tao.” Ánh nhìn của Chu Dực dành cho cậu ta tràn ngập khinh bỉ, giống như đang phải nhìn thấy đống rác rưởi dơ bẩn trước mặt.
Cậu nhóc trẻ tuổi xoay đầu, nhìn chằm chằm y một cách lạnh lùng, lưu chuyển trong đáy mắt là sát ý nồng đậm: “Trừ phi anh giết chết tôi.” Ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại vô cùng quật cường.
Chu Dực cười lạnh một tiếng, vung lên nắm đấm thứ hai.
Lăng Thịnh Duệ có đôi chút không thích tình huống này, theo anh thấy, đối phương chỉ là một tên nhóc con không hiểu chuyện, hơn nữa anh cũng chưa phải chịu thương tổn thật sự nào, cho nên anh vốn không tức giận nhiều.
“Thôi bỏ đi, Chu Dực, tha cho cậu ta đi.” Lăng Thịnh Duệ bước qua, ngăn cản.
Lúc nghe đến tên họ của Chu Dực, thân thể tên nhóc côn đồ bị chấn động mạnh, hai mắt mở to, siết chặt ánh nhìn vào Chu Dực trước mắt dường như cao lớn giống cậu ta, sắc mặt cậu trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt lẫn trong lòng đều không nhẫn tâm, Chu Dực do dự một lúc, cuối cùng vẫn bỏ nắm đấm xuống, ôn nhu cười với anh: “Ha ha, vậy thì cứ nghe theo anh đi.”
Chu Dực thả tay thằng nhóc xuống, cậu ta kinh ngạc mà đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn y, phảng phất như toàn thân mất đi sức lực, khí thế lúc nãy hoàn toàn lui đi mất.
Không có ai quá chú ý đến biến hóa của cậu ta, mối quan tâm của Chu Dực hoàn toàn đều đặt trên người Lăng Thịnh Duệ, căn bản là đã coi những người có mặt khác như không khí, mà Lăng Thịnh Duệ thì đem biểu hiện của thằng nhóc này xem như bị Chu Dực dọa chết khiếp, chỉ có vài tên khác phát hiện được sự bất thường của cậu ta, có chút lo lắng đến gần, thấp giọng hỏi cậu: “Lão đại, anh không sao chứ?”
Cậu thủ lĩnh kia không trả lời, ánh mắt vẫn trừng vào gương mặt Chu Dực, khuôn mặt hai người rất giống nhau, nét mặt đồng dạng, ngũ quan không khác, chỉ là đường nét của cậu ta nhu hòa hơn một chút, thuộc về nét thanh xuân của thiếu niên. Đường nhìn của cậu ta trước sau vẫn không hề rời khỏi người Chu Dực, nhưng đối phương ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn lại.
Trong mắt cậu nhóc dâng lên một tia thất vọng, nhè nhẹ cắn lấy môi dưới đã mất đi huyết sắc, trong mắt là hoa lửa rốt cuộc tắt, ảm đạm mà cúi đầu.
“Chúng ta đi trước thôi.” Chu Dực ôn nhu cười với Lăng Thịnh Duệ.
“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ nhẹ gật đầu.
Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, vài tên choai choai kia cực kì thức thời đứng sang một bên, nhường bọn họ một lối đi.
Hai người mắt nhìn không rời phía trước mà đi ra khỏi đám côn đồ, không chú ý đến cậu nhóc vẻ mặt cô độc kia.
Cậu không hề ngẩng đầu, khoảnh khắc đó, toàn bộ sắc màu trong thế giới này phảng phất đã biến mất, biến thành khung cảnh trắng đen.
Trước lúc ra khỏi hẻm, Lăng Thịnh Duệ xoay đầu lại nhìn, thân ảnh của cậu thiếu niên được ẩn vào nơi tối tăm ấy, tựa như bị bóng tối nuốt chửng.
Lăng Thịnh Duệ quay mặt lại, lâm vào trầm mặc, không biết là vì sao, anh luôn cảm thấy giữa cậu trai kia và Chu Dực dường như có mối liên hệ gì đó, nhưng hình như Chu Dực lại hoàn toàn không quen biết gì cậu ta, thái độ thì lạnh nhạt, lúc đánh cậu ta còn không chút nào lưu tình.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm thấy kỳ quặc, lẽ nào là chính mình đa nghi rồi?
Lăng Thịnh Duệ nghiêng đầu sang, nhìn về phía Chu Dực, mà đối phương cũng đang vừa khéo nhìn chằm chằm vào anh, đường nhìn hai người tiếp xúc nhau, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy có chút ngượng ngùng, mỉm cười với y, muốn đánh loãng đi bầu không khí kỳ quặc giữa cả hai.
“Sao cậu lại có mặt ở đây?” Lăng Thịnh Duệ nhẹ ho một tiếng, mở miệng hỏi Chu Dực.
Chu Dực nhìn anh: “Cũng tình cờ thôi. Lúc đó là khi anh cùng vài tên lưu manh vào ngõ, cảm thấy chuyện chẳng lành, nên mới theo vào đây, không ngờ lại gặp tình huống như thế này, ha ha, vẫn may là tôi đến kịp lúc, nếu không anh đã bị bọn nó đánh bầm dập rồi.”
Ánh mắt của Chu Dực ôn nhu đến mức có thể tan chảy thành nước, khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy vô cùng không tự tại, nên liếc đường nhìn sang một bên, bị một người đàn ông khác nhìn chằm chằm thế này, quả thực không phải là một chuyện thoải mái gì cho cam.
Chỉ là, nắm tay siết chặt của anh thủy chung không hề buông lỏng một lần, niết chặt đến gắt gao, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mồ hôi ướt đẫm.
“Giơ hai tay lên, xoay người lại.” Một tên đầu xù tóc vàng ra lệnh cho Lăng Thịnh Duệ, chỉ là ngữ điệu không cách nào hung dữ được, có hơi mềm lòng, nghe càng giống câu hỏi hơn.
Lăng Thịnh Duệ mỉm cười, nhưng trái lại không động đậy gì.
Vài tên choai choai nhìn thấy nụ cười ung dung của anh, trong nháy mắt có hơi ngơ ngẩn, vốn dĩ bọn chúng nhìn thấy anh mang dáng vẻ một kẻ vừa mềm yếu lại dễ bị bắt nạt, nhưng bây giờ vẻ trấn tĩnh của đối phương khiến chúng nắm bắt không thấu, trong một lúc có nâng mức cảnh giác hơn.
Đúng lúc bọn chúng đang do dự không biết nên làm gì tiếp theo, Lăng Thịnh Duệ mở miệng: “Các cậu hẳn vẫn còn là học sinh.”
“Ông nhiều lời vô ích làm gì hả?” Một tên nhóc cao to luôn trầm mặc nãy giờ đi đến trước mặt anh, mặt lạnh nhìn anh, nắm lấy cổ áo anh, dùng sức nhấc thẳng lên.
Tên nhóc này vóc người rất cao, đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ hồ như cao hơn anh cả nửa cái đầu, nhãn thần thô bạo vô cùng có sức ép.
Lăng Thịnh Duệ nội tâm cả kinh, vốn dĩ, anh thấy bọn nhóc lưu manh này dáng vẻ cũng không hoàn toàn là kẻ xấu, cho nên muốn đi khuyên bọn nó về với “chính đạo”, nhưng theo tình huống hiện tại, thì tên thủ lĩnh trẻ này quả thực có hơi phiền hà đây…
Không cẩn thận hẳn mình sẽ bị đánh một trận. Lăng Thịnh Duệ cười khổ, trên trán đã thấm đẫm từng mồ hôi hột.
“Ông chú đây muốn bị đánh hay đưa tiền?” Giọng nói trầm thấp của tên thủ lĩnh vang lên, không mang chút cảm tình, lời nói lại tràn ngập ý ép bức.
Lăng Thịnh Duệ trầm mặc nhìn cậu ta, đôi môi mỏng hơi mím lại, tên nhóc con này có ngoại hình không đến nỗi tệ, hơn nữa khí chất toát ra từ trên người cũng không xấu xa, nếu làm người một cách chân chính thì nhất định có tiền đồ, thế nhưng cậu ta lại chỉ làm một tên côn đồ choai choai như thế, lang thang khắp đầu đường xó chợ thực hiện hành vi cướp bóc người đi đường thế này, quả thực phải khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc.
Lăng Thịnh Duệ thở dài, vừa muốn nói một câu khuyên răn gì đó, nhưng đối phương dường như đã dự đoán được suy nghĩ của anh, nên nâng lên một cú đấm hướng vào anh.
“Đừng có mơ đến việc nói với tôi mấy thứ đạo lý vĩ đại này, có tin tôi đây đập gãy hết răng ông trước khi nói, để xem ông còn có thể mở miệng khoác lác nữa hay không?” Nhãn thần thằng nhóc âm chất, biểu tình tàn bạo khiến Lăng Thịnh Duệ cực kì tin tưởng lời cậu ta nói là sự thật.
Trong lòng Lăng Thịnh Duệ có chút thất vọng, xem ra lần này mình thật sự phải bị cướp rồi.
Anh đột nhiên cảm thấy mình có chút tự ti, anh cao cũng đến 180cm, vóc dáng cũng tương đối ổn, ít nhất thì trong nhóm người cùng tuổi bụng phệ mập mạp, anh cũng được xem như kẻ nổi bật rồi. Nhưng khi đối mặt với đứa nhóc cao lớn trước mắt này, những ưu thế vốn có của anh nhất thời đã trở nên thua kém, trừ tuổi tác ra, anh dường như chẳng có gì có thể hơn được đối phương, anh uể oải nghĩ, có phải thanh thiếu niên ngày nay phát triển lớn tốt đến thế này không?
Lăng Thịnh Duệ âm thầm nhìn lại hoàn cảnh mình đang mắc phải, con hẻm nhỏ cũ kĩ, hai bên là hai tòa nhà mọc gần sát nhau, những căn nhà dân cư cũ kĩ lỗi mốt, một vị trí địa lý đầy đặc biệt khiến nơi này quanh năm suốt tháng không nhìn thấy được ánh mặt trời, dương quang xán lạn của hiện tại đang ở ngoài con hẻm nhỏ, nhưng thứ tràn ngập tại nơi này vẫn là sự ẩm mốc tối tăm. Dù cách nhau chỉ vài mét, nhưng lại tựa như hai thế giới khác nhau, vị trí hẻo lánh, cộng thêm nơi này đã sớm bị phong tỏa, nên gần như chẳng có ai sẽ bước vào.
Xem ra, trong chuyện này ngay cả cơ hội tháo chạy cũng không có rồi…
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ sụp vai xuống, vừa lúc anh chuẩn bị buông xuôi kháng cự, cổ tay của cậu trai kia đột nhiên bị người sau lưng nắm lấy, nắm đấm giơ lên cao bị người kia cứng rắn nắm lại lôi xuống dưới.
Cậu trai dường như không ngờ tới tình huống bất ngờ này, thẳng đến khi hai tay đều bị bắt lấy, bị kéo ra khỏi nơi cậu đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ, cậu mới phản ứng kịp, nhưng mọi chống trả đều vô dụng, sức lực của đối phương quả thực quá mức lớn.
Lăng Thịnh Duệ cũng có hơi kinh ngạc, thẳng đến khi vị khách không mời kia mỉm mỉm cười với anh, anh mới bắt đầu tỉnh táo trở lại.
“Là cậu.” Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc, mở miệng nói.
“Đã lâu không gặp.” Chu Dực mặc một bộ com-lê đen loáng cười với anh, mà khi xoay đầu sang đối mặt với thiếu niên đang không ngừng giãy thoát, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng gay gắt.
“Cậu đây muốn làm gì bạn tôi?” Giọng nói của Chu Dực lạnh đến cùng cực, đôi đồng tử thâm trầm ánh lên hàn ý lạnh đến thẩm thấu xương tủy.
Sức lực của tên thủ lĩnh trẻ không bằng Chu Dực, giãy dụa cách nào cũng không thoát khỏi, nhất thời đỏ nghẹn cả mặt, thấp giọng giận dữ hét: “Buông tôi ra!”
Ngoại trừ phẫn nộ cùng một tia quẫn bách, cậu ta không biểu hiện ra những suy nghĩ nào khác, dù là vào thời điểm này rồi, cậu ta vẫn như cũ sĩ diện hão, không để chính mình thất thố, cũng không hề thẹn quá hóa giận, xem ra, cậu ta lúc trước đã được dạy dỗ không tệ lắm.
“Bọn mày cả gan làm hại bạn tao, xem ra tao hẳn nên dạy cho chúng mày một bài học nhớ đời.” Chu Dực lạnh lùng nói, đường nhìn sắc bén đảo qua hướng vài tên côn đồ đang đứng.
Vài tên côn đồ khác vừa muốn xông lên cứu lão đại của bọn, nhưng dưới đường nhìn mười phần uy hiếp của Chu Dực, toàn thân bọn họ tựa như bị ngưng trọng, chôn chân tại chỗ không cách nào động đậy.
Thấy vài tên côn đồ bộ dáng co đầu rụt cổ, sự tự tin của Lăng Thịnh Duệ vốn đã vỡ tan tành thành từng mảnh nhất thời phải nhận thêm một cú đánh, Chu Dực chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến bọn họ khựng lại, nhưng anh lại chỉ có thể làm một con cừu non đợi người ta tới làm thịt, chênh lệch cách nhau quá xa, khiến anh trong một lúc khó mà chịu đựng được hết.
Chu Dực giơ lên nắm đấm, hướng thẳng mặt của tên thủ lĩnh trẻ mà thụi xuống, tên nhóc bị đấm rên một tiếng, mặt bị đánh đến nghiêng sang một bên, nhưng không hề phát ra tiếng la nào khỏi cổ họng.
“Xin lỗi bạn tao.” Ánh nhìn của Chu Dực dành cho cậu ta tràn ngập khinh bỉ, giống như đang phải nhìn thấy đống rác rưởi dơ bẩn trước mặt.
Cậu nhóc trẻ tuổi xoay đầu, nhìn chằm chằm y một cách lạnh lùng, lưu chuyển trong đáy mắt là sát ý nồng đậm: “Trừ phi anh giết chết tôi.” Ngữ khí rất nhẹ, nhưng lại vô cùng quật cường.
Chu Dực cười lạnh một tiếng, vung lên nắm đấm thứ hai.
Lăng Thịnh Duệ có đôi chút không thích tình huống này, theo anh thấy, đối phương chỉ là một tên nhóc con không hiểu chuyện, hơn nữa anh cũng chưa phải chịu thương tổn thật sự nào, cho nên anh vốn không tức giận nhiều.
“Thôi bỏ đi, Chu Dực, tha cho cậu ta đi.” Lăng Thịnh Duệ bước qua, ngăn cản.
Lúc nghe đến tên họ của Chu Dực, thân thể tên nhóc côn đồ bị chấn động mạnh, hai mắt mở to, siết chặt ánh nhìn vào Chu Dực trước mắt dường như cao lớn giống cậu ta, sắc mặt cậu trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt lẫn trong lòng đều không nhẫn tâm, Chu Dực do dự một lúc, cuối cùng vẫn bỏ nắm đấm xuống, ôn nhu cười với anh: “Ha ha, vậy thì cứ nghe theo anh đi.”
Chu Dực thả tay thằng nhóc xuống, cậu ta kinh ngạc mà đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn y, phảng phất như toàn thân mất đi sức lực, khí thế lúc nãy hoàn toàn lui đi mất.
Không có ai quá chú ý đến biến hóa của cậu ta, mối quan tâm của Chu Dực hoàn toàn đều đặt trên người Lăng Thịnh Duệ, căn bản là đã coi những người có mặt khác như không khí, mà Lăng Thịnh Duệ thì đem biểu hiện của thằng nhóc này xem như bị Chu Dực dọa chết khiếp, chỉ có vài tên khác phát hiện được sự bất thường của cậu ta, có chút lo lắng đến gần, thấp giọng hỏi cậu: “Lão đại, anh không sao chứ?”
Cậu thủ lĩnh kia không trả lời, ánh mắt vẫn trừng vào gương mặt Chu Dực, khuôn mặt hai người rất giống nhau, nét mặt đồng dạng, ngũ quan không khác, chỉ là đường nét của cậu ta nhu hòa hơn một chút, thuộc về nét thanh xuân của thiếu niên. Đường nhìn của cậu ta trước sau vẫn không hề rời khỏi người Chu Dực, nhưng đối phương ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn lại.
Trong mắt cậu nhóc dâng lên một tia thất vọng, nhè nhẹ cắn lấy môi dưới đã mất đi huyết sắc, trong mắt là hoa lửa rốt cuộc tắt, ảm đạm mà cúi đầu.
“Chúng ta đi trước thôi.” Chu Dực ôn nhu cười với Lăng Thịnh Duệ.
“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ nhẹ gật đầu.
Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, vài tên choai choai kia cực kì thức thời đứng sang một bên, nhường bọn họ một lối đi.
Hai người mắt nhìn không rời phía trước mà đi ra khỏi đám côn đồ, không chú ý đến cậu nhóc vẻ mặt cô độc kia.
Cậu không hề ngẩng đầu, khoảnh khắc đó, toàn bộ sắc màu trong thế giới này phảng phất đã biến mất, biến thành khung cảnh trắng đen.
Trước lúc ra khỏi hẻm, Lăng Thịnh Duệ xoay đầu lại nhìn, thân ảnh của cậu thiếu niên được ẩn vào nơi tối tăm ấy, tựa như bị bóng tối nuốt chửng.
Lăng Thịnh Duệ quay mặt lại, lâm vào trầm mặc, không biết là vì sao, anh luôn cảm thấy giữa cậu trai kia và Chu Dực dường như có mối liên hệ gì đó, nhưng hình như Chu Dực lại hoàn toàn không quen biết gì cậu ta, thái độ thì lạnh nhạt, lúc đánh cậu ta còn không chút nào lưu tình.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm thấy kỳ quặc, lẽ nào là chính mình đa nghi rồi?
Lăng Thịnh Duệ nghiêng đầu sang, nhìn về phía Chu Dực, mà đối phương cũng đang vừa khéo nhìn chằm chằm vào anh, đường nhìn hai người tiếp xúc nhau, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy có chút ngượng ngùng, mỉm cười với y, muốn đánh loãng đi bầu không khí kỳ quặc giữa cả hai.
“Sao cậu lại có mặt ở đây?” Lăng Thịnh Duệ nhẹ ho một tiếng, mở miệng hỏi Chu Dực.
Chu Dực nhìn anh: “Cũng tình cờ thôi. Lúc đó là khi anh cùng vài tên lưu manh vào ngõ, cảm thấy chuyện chẳng lành, nên mới theo vào đây, không ngờ lại gặp tình huống như thế này, ha ha, vẫn may là tôi đến kịp lúc, nếu không anh đã bị bọn nó đánh bầm dập rồi.”
Ánh mắt của Chu Dực ôn nhu đến mức có thể tan chảy thành nước, khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy vô cùng không tự tại, nên liếc đường nhìn sang một bên, bị một người đàn ông khác nhìn chằm chằm thế này, quả thực không phải là một chuyện thoải mái gì cho cam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook