Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 41
- Báo cáo sếp Trương, đã có một học sinh đã mất tích hơn một tuần nay, chúng ta cần phải tiến hành công vụ tìm kiếm ngay lập tức!
- Cho tôi biết thêm thông tin được không? Ai là người nhà của cháu? - Vị cảnh sát này nổi tiếng giỏi nhất ở thành phố Đài Loan này, mọi người hay gọi ông là sếp Trương.
- Phụ huynh của cháu đang chờ ở bên ngoài.
- Hảo. - Ông cởi bỏ chiếc mũ cảnh sát rồi cầm trên tay, nghiêm nghị bước ra phòng chờ.
- Chào sếp! - Hứa Biên lịch sự đứng dậy chào ông.
- Tiên sinh, đã có chuyện gì? - Ông cười nhẹ chào lại anh rồi ngồi xuống hỏi sự tình.
- Con trai tôi đã mất tích hơn một tuần nay rồi, ban đầu tôi không định nhờ về phía cảnh sát, tại vì tôi đang nghi ngờ một người là kẻ chủ mưu trong việc này. - Hứa Biên cúi đầu kể lại đầu đuôi sự việc.
- Như vậy có thể xem đây là một vụ bắt cóc rồi. - Ông trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.
- Tôi không nghĩ vậy, bởi vì người tôi nghi ngờ là một học sinh chung trường với con trai tôi, gia cảnh hắn ta rất khá giả, việc bắt cóc là không thể nào.
- Con trai tiên sinh có thù oán hay gây mâu thuẫn với cậu học sinh kia không? - Ông cau mày hỏi.
- Thật ra con tôi nó không như những nam nhân khác, nó rất yếu đuối và tự ti, hay bị đàn anh trong trường bắt nạt, trong đó có hắn ta. - Hứa Biên ủ rũ nói.
- Vậy sao? Sẽ rất khó khăn đây. Trước hết phải biết được mục đích của hắn ta, sau đó chúng tôi sẽ phân chia tổ ra tìm kiếm. Tiên sinh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng tìm con trai anh. - Ông vỗ vai an ủi anh.
- Cảm ơn sếp. - Hứa Biên kịch liệt cúi đầu cảm tạ ông, ông chỉ cười nhẹ rồi xoay người về thư phòng của mình, bắt đầu giao nhiệm vụ cho mọi người.
- Tiểu Tinh, baba rất nhớ con, con đừng xảy ra chuyện gì được không? - Hứa Biên đưa tay chậm rãi vuốt ve màn hình điện thoại, gương mặt xinh đẹp ấy, nụ cười trong sáng thuần khiết ấy, anh nhớ y, anh rất muốn gặp y, anh muốn nói lời xin lỗi y, ngày đó chỉ vì tức giận Bạch Dương mà đã làm tổn thương đến y.
Một giọt nước mắt chảy xuống, anh khóc, phải, chính là hai người mặc dù không có máu mủ hay ruột thịt gì, nhưng anh vẫn luôn quan tâm y, lo lắng cho cho y, có lẽ tình cảm này đã trên mức tình cảm phụ tử, anh.... yêu y.
- Chú Biên! - Mạch Quai sau giờ tan học thì chạy thẳng đến sở cảnh sát, theo sau còn có Hoành Thư và Tiểu Nhàn.
- Hai cháu sao lại ở đây? - Hứa Biên vội vã cất điện thoại vào túi, định đứng dậy thì thấy Hoành Thư và Tiểu Nhàn không khỏi ngạc nhiên.
- Các cậu ấy đòi đi theo, cháu đã bảo rồi mà cậu ấy không nghe. - Mạch Quai gãi đầu hướng Hứa Biên nói, rồi quay sang trừng mắt nhìn hai cô.
- Chúng cháu sẽ không gây phiền phức, vả lại Tiểu Tinh có khi xảy ra chuyện không may, bọn cháu cũng lo lắng cho cậu ấy lắm. Chú Biên, làm ơn cho bọn cháu đi theo được không? - Tiểu Nhàn đối Hứa Biên nũng nịu nói.
- Hảo hảo, bất quá nếu cha mẹ các cháu có nói gì thì chú sẽ không chịu trách nhiệm.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn chú. - Hai cô phấn khích lên cảm ơn anh rồi quay sang Mạch Quai cười trêu chọc.
Một lát, ông Trương đẩy cửa bước vào phòng chờ, bên cạnh còn có nhiều đồng nghiệp khác của ông.
- Tiên sinh, cho tôi biết thêm về cậu học sinh kia, chúng tôi sẽ dễ dàng trong việc tìm kiếm hơn. - Ông nghiêm nghị hỏi.
- Nhưng mà... tôi cũng không biết rõ về hắn ta....
- A, chú Biên, Gia Trình hắn hay tụ tập đàn em sau giờ học, có lẽ hắn ta vẫn còn ở trường. - Mạch Quai nhanh nhảu nói.
- Hảo, vậy trước hết chúng ta phải đến trường hỏi cung hắn ta. Được rồi, mọi người mau lên đường. - Ông nhìn Mạch Quai cười nhẹ rồi ra lệnh cho mọi người bắt đầu thi hành nhiệm vụ.
Tất cả mọi người ai cũng rời khỏi sở rồi lên xe đến trường X, đến nơi, Hứa Biên đã thấy chú Minh đứng đợi ở đó.
- Cậu chủ! Gia Trình vẫn còn trong trường. - Chú Minh chạy đến báo cáo cho Hứa Biên. Anh gật đầu rồi quay sang phía cảnh sát ra hiệu, ông cùng với mọi người nhanh chân bước vào trường.
==============
- Anh Trình, kia không phải cảnh sát sao? - Gã Liêu từ trên lan can nhìn xuống đã trông thấy rất nhiều cảnh sát ở dưới sân, không khỏi khó hiểu mà hướng Gia Trình nói.
Gia Trình sửng sốt đến kinh ngạc, hắn vội vã chạy đến lan can, bên dưới còn có Hứa Biên và bạn bè của Hứa Tinh, hắn đưa tay nắm thành quyền, đôi mắt bỗng nhiên nổi lên gân đỏ tựa hồ rất tức giận. Chốc lát, hắn chửi thầm một tiếng, rồi nhấc chân chạy đi.
Hắn vội vã chạy xuống sân trường, cố gắng không để cảnh sát phát hiện, rồi bước đến chỗ đậu xe trèo lên xe nổ ga chạy đi.
- Gia Trình!! Hắn ta... là hắn ta.... - Tiểu Nhàn ấp úng chỉ tay về phía Gia Trình.
Cảnh sát Trương liền gật đầu rồi ra hiệu cho mọi người chạy theo, Hứa Biên và Mạch Quai vội vã bước lên xe, theo sau cảnh sát.
- Mẹ kiếp! - Phát hiện cảnh sát từ khi nào đã ở phía sau hắn, Gia Trình nổi điên liền tăng tốc độ, trong đầu không ngừng nghĩ ra cách đánh lạc hướng bọn họ.
Hắn hết rẽ sang ngõ này, rồi rẽ sang ngõ khác, không khỏi khiến cho mọi người cụt đường. Hứa Biên bấy giờ vô cùng phẫn nộ đi, thì ra ngay từ đầu tên khốn Gia Trình này đã giấu thiếu niên kia, cho nên khi thấy cảnh sát hắn mới vội vã như vậy.
- Sếp, tôi sẽ đi theo đường khác để chặn đường hắn. - Hứa Biên mở cửa kính đối cảnh sát Trương đang ngồi trong xe nói.
- Trông cậy vào anh! - Ông gật đầu.
Hứa Biên nhanh tay xoay tay lái, không ngờ lại nhìn thấy Gia Trình rẽ sang đây, anh liền đạp chân ga tăng tốc độ.
- Chú Biên! Hắn ta rẽ sang đường khác rồi! - Mạch Quai sốt ruột nói.
- Chết tiệt! - Hứa Biên tức giận chửi một tiếng, hung hăng đập tay lái.
Phát hiện đã không còn ai đi theo sau, Gia Trình đắc ý cười khinh miệt, rồi chạy thẳng về nhà của hắn.
Gia Trình hùng hổ bước lên phòng của mình, hung hăng đẩy mạnh cửa phòng, căn phòng lúc này trầm tĩnh không một bóng người, hắn khinh miệt nhếch miệng cười một tiếng.
- Con mẹ nó lại trốn nữa sao?
Gia Trình chậm rãi tiến tới tủ quần áo, 'rầm' một tiếng, cánh cửa đột nhiên vị đá văng, hắn trừng lớn mắt nhìn thân ảnh nhỏ gầy đang ôm mình ở trong góc, run rẩy giương con mắt sợ hãi nhìn hắn.
Gia Trình một phen kéo cổ chân Hứa Tinh ra khỏi tủ, hung hăng giáng xuống cho y một cái tát, rồi cúi xuống không ngừng đánh y. Thiếu niên run rẩy cuộn tròn cơ thể, đưa tay ôm lấy đầu không ngừng yếu ớt cầu xin.
- Anh Trình... làm ơn đừng... van cầu anh....
Hắn ngừng tay, cúi xuống nắm lấy tóc y, hung tợn nói.
- To gan dám gọi cho cảnh sát?!!
- Dạ... không.... Tiểu Tinh.... không có... - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
- Vậy sao? Có cả phụ thân đi theo mà bảo không có!! Đê tiện!! - Gia Trình khinh miệt cười, điên cuồng đưa tay đánh thiếu niên, rồi hung hăng lấy roi quật mạnh vào người y.
Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, miệng không ngừng cầu xin hắn dừng lại, ban nãy hắn có bảo phụ thân đi theo.... vậy đó chính là baba đi.
Đột nhiên Gia Trình kéo y đến phòng tắm, như điên mà xả nước lạnh lên người y, thiếu niên hoảng sợ muốn thoát khỏi dòng nước lạnh như băng đó, lại bị hắn hung hăng lấy vòi hoa sen điên cuồng đánh mạnh lên gương mặt y.
Hứa Tinh đau đến khóc thét, gương mặt vốn dĩ đã bầm dập đến dị dạng không còn nguyên vẹn như ban đầu, nay lại bị hắn một lần nữa hành hạ, không khỏi choáng váng mà ngất xỉu.
Gia Trình tức tối định nghĩ kế bức y tỉnh lại, đột nhiên bên dưới cổng vang lên bao nhiêu tiếng còi xe chói tai.
- Khuất Gia Trình! Cảnh sát chúng tôi hiện giờ đã vây quanh nhà cậu, không còn đường thoát đâu, cậu mau xuống đây, chúng tôi muốn hỏi cung cậu!! - Cảnh sát Trương cầm loa đứng trước cổng nói lớn.
- Văn Khải, cảm ơn cậu! - Hứa Biên xoay đầu hướng Văn Khải cảm ơn, thực ra ban nãy vì mất dấu Gia Trình mà mọi người định bỏ cuộc, không ngờ ngay lúc đó Văn Khải cùng gã Vương xuất hiện.
- Tôi không phải là giúp chú. Tôi chỉ muốn giúp con trai chú thôi! - Hắn thờ ơ câu nói của anh rồi lên giọng nói, anh chỉ lắc đầu bó tay.
Gia Trình nổi điên hùng hổ bước đến cửa sổ, thì nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bên dưới, còn có Hứa Biên và Văn Khải.
- Mẹ kiếp!
Hắn lúc bấy giờ tức đến sôi nảy lửa, đầu óc như bị quỷ dữ ăn tẩy hết não, hắn kịch liệt bước đến phòng tắm lôi cơ thể mềm nhũn của thiếu niên ra ngoài, hung hăng cắm dã vật vào hậu huyệt của y.
Dã vật giống như lưỡi dao sắc bén sáp nhập vào hậu huyệt thiếu niên, miệng vết thương vốn dĩ đã bao nhiêu lần bị hắn tra tấn nay một lần nữa rách ra, máu đỏ sẫm theo hung khí to lớn của hắn rút ra cắm vào mà tuôn ra ngoài, nhiễm đỏ cả sàn nhà.
Mãi không thấy Gia Trình chịu bước ra ngoài, ông Trương định ra lệnh mọi người xông vào, bất quá lúc này lại có cô hầu đi ra, vẻ mặt hốt hoảng khi thấy cảnh sát.
- Các ông đến đây có việc gì? - Cô run rẩy nói.
- Chúng tôi muốn gặp Gia Trình, hắn ta bị nghi ngờ có liên quan đến vụ một học sinh bị mất tích, chúng tôi cần hỏi cung hắn.
- Nhưng mà... chắc các ông nhầm với ai rồi... cậu chủ của tôi sao có thể chứ? - Cô cười nhẹ, cố gắng không để cho ông nghi ngờ.
- Chúng tôi chỉ muốn hỏi, sẽ không làm gì khác, xin cô hãy chấp hành đúng thi vụ của cảnh sát. - Nói xong, ông ra lệnh mọi người xông vào.
Cô hầu sợ hãi không biết phải làm gì, hai tay run rẩy lấy ra điện thoại, chậm rãi bấm số.
- Alo ông chủ. Cậu chủ có chuyện rồi!!
.............
Vừa bước vào nhà, mọi người ai cũng nghe thấy tiếng khóc thét của một thiếu niên, nhận ra kia đích thực là giọng của Hứa Tinh, Hứa Biên sửng sốt.
- Tiểu Tinh... là Tiểu Tinh....
- Khốn nạn, thằng Gia Trình hắn ta lại làm vậy nữa rồi!! - Văn Khải tức giận đến cực độ, liền phát cuồng chạy lên phòng của Gia Trình, mọi người cùng cảnh sát cũng chạy theo sau.
" Rầm rầm rầm " cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh liên hồi, Gia Trình nổi điên rút phân thân ra khỏi cơ thể thiếu niên, tiến tới đẩy tủ chặn cửa lại, rồi đưa ánh mắt đỏ ngầu trừng thân ảnh nhỏ gầy đang thoi thóp kia, giận cá chém thớt mà đùng đùng bước đến liên tục vung xuống cho y cái tát.
- Gia Trình!! Thằng khốn!! Mở cửa ra!!
- Khuất Gia Trình!! Cảnh sát đây! Mau mở cửa!!
Ánh mắt Gia Trình mang theo khinh bỉ mặc kệ bên ngoài la ú, như một con thú hoang đang đói khát mà chuẩn bị dùng tâm kế hành hạ thiếu niên kia. Nếu như mọi người đã đến đầy đủ rồi, hắn cũng nên tuyên bố rằng y chính là của hắn, thuộc về hắn, mãi mãi là công cụ tiết dục của hắn.
- Tiểu Tinh!! Con có trong đó không? - Hứa Biên sốt ruột hét lớn.
- Baba.... baba.... - Nghe được thanh âm quen thuộc của Hứa Biên, Hứa Tinh không khỏi mừng rỡ, đồng thời sợ hãi trước con quỷ dữ trước mắt, liền nức nở gọi anh.
- Tiểu Tinh? Sếp, con tôi ở trong đó. Làm ơn hãy cứu nó. - Hứa Biên nghe được giọng nói của y có vẻ sợ hãi lẫn run rẩy, hốt hoảng mà thúc giục ông Trương.
- Khuất Gia Trình? Cậu mau mở cửa, cậu mà động chạm gì đến cháu bé, chúng tôi sẽ không để yên cho cậu. - Cảnh sát Trương hướng cánh cửa nói vào.
- Vậy sao? Để tôi xem thử các người muốn làm gì tôi. - Bên trong đột nhiên phát ra tiếng cười khỉnh bỉ của Gia Trình, mọi người không khỏi thắc mắc trước câu nói hàm ý của hắn.
Gia Trình điên cuồng lấy roi da quất mạnh lên người Hứa Tinh, thiếu niên đau đớn liền khóc òa lên một tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Gia Trình! Mày làm gì?!! Mau dừng lại!! Thằng khốn!! - Văn Khải thừa biết Gia Trình trong đó là đang tra tấn y, không khỏi phẫn nộ mà quát lớn.
- Tiểu Tinh!!... Gia Trình, mày là thằng đ*, mày không được làm hại đến Tiểu Tinh!! - Nghe thấy tiếng khóc lớn của y, Hứa Biên cảm thấy đay nhói ở ngực vô cùng, như điên mà gào thét chửi mắng Gia Trình.
Gia Trình một chút cũng không thèm để ý đến lời chửi mắng của họ, một phen đem thân thể gầy yếu đạp mạnh trên nền đất, tàn nhẫn dùng thiết liên quất lên người y.
- Oa... aaaa.....
Hứa Tinh kịch liệt kêu khóc, chỉ nghe được thanh âm giòn tan từ xương sườn kêu lên, chính là bị Gia Trình đánh đến gãy xương rồi đi.
- Thằng chó chết!! - Văn Khải mất hết kiên nhẫn liền nhấc chân chạy đi.
- Khuất Gia Trình!! Cậu không được làm hại đến cháu bé!! Còn không chúng tôi sẽ phạt nặng cậu. - Cảnh sát Trương gật đầu ra hiệu cho mọi người cùng nhau xông tới phá cửa.
Cho đến khi thiếu niên kia bị đánh đến rách da, trên người ướt đẫm cả huyết mà bất tỉnh. Gia Trình buông thiết liên xuống, đầu óc bị quay cuồng mà không ngừng suy nghĩ một ý định bạo lực tiếp theo. Hắn nâng cao hai cánh mông của thiếu niên lên, lưỡi dao sắc bén một lần nữa dùng lực đâm mạnh bên trong hậu huyệt.
- Aaa.......
Dưới sườn đột nhiên truyền đến cơn đau chí mạng, Hứa Tinh ngay lập tức mở lớn mắt thanh tỉnh mà thét lên một tiếng chói tai.
- Thằng khốn!! Mở cửa!! Bệnh hoạn, mày không được làm đau Tiểu Tinh!! - Hứa Biên và Mạch Quai điên cuồng chửi lớn, hai tay không ngừng đập mạnh cánh cửa.
Với bao nhiêu tiếng đập cửa xen lẫn lời gào thét bên ngoài, Gia Trình tuyệt như người điếc mà một chút không thèm đếm xỉa đến, dục vọng ngày càng mãnh mãnh liệt liệt ma sát vách tường hậu huyệt của thiếu niên, máu tươi xuôi theo chỗ hai người kết hợp mà chảy ra như suối.
- Anh.... Trình.... van.... cầu anh..... dừng lại....... oaaaa..... Baba..... cứu Tiểu Tinh..... đau quá...... - Hứa Tinh thống khổ khóc đến thương tâm, so với y hiện tại chẳng khác gì người rơi xuống địa ngục, mà Gia Trình giờ phút này lại như người ở trên thiên đường, hai mắt hắn đỏ đậm, hoàn toàn mất khống chế, điên khùng mà tốc độ nhanh như cắt xé nát hậu huyệt của y.
Văn Khải vội vã chạy ra lan can, hắn vén tay áo, vén ống quần lên, hướng tới cửa sổ phòng Gia Trình đang mở toang mà cố hết sức trèo qua.
Gia Trình giống như dã thú phát cuồng gầm mạnh, hai tay cáu chặt eo thiếu niên, dương v*t thô lớn giống như máy đóng cọc lực đạo mười phần đóng vào hậu huyệt, lưỡi dao sắc bén hoàn toàn đâm vào hậu huyệt thiếu niên, gần như muốn đem thiếu niên gầy yếu xé thành hai nửa.
- Gia Trình!! Thằng mất dạy!! - Văn Khải rốt cuộc cũng từ cửa sổ nhảy vọt vào phòng Gia Trình, thì trước mắt đã nhìn thấy tình cảnh kinh người kia.
" Bốp bốp" hai tiếng, Văn Khải đem hết phẫn nộ của mình tiến tới kéo Gia Trình ra khỏi thân thể suy nhược kia, đánh mạnh vào mặt Gia Trình, rồi đưa chân đạp vào dương v*t đang dựng thẳng tắp của hắn.
Gia Trình thậm chí một tiếng kêu đau cũng không hề có, ngược lại còn nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh như băng không ngừng muốn giết tươi Văn Khải.
- Sao vậy? Đồ chơi của tao mày muốn cướp hả? Em ấy là của tao!! Mày có chết cũng đừng mong chiếm được em ấy?!! - Gia Trình điên cuồng cười lớn, thế nhưng con mắt sát thủ kia không khỏi khiến Văn Khải không những sởn gai ốc mà còn muốn đâm chết hắn.
- Gia Trình! Mày điên rồi!! Em ấy yêu mày!! Mày đã làm tổn thương em ấy! Mày đánh em ấy! Mày bắt em ấy làm công cụ tiết dục cho mày!! Mày đúng là thằng ác quỷ chó chết nhất tao từng gặp. - Văn Khải một lần nữa giáng xuống một cái đấm vào Gia Trình, thanh âm run rẩy nói.
Gia Trình cảm thấy lời của Văn Khải hết sức vô lý đi, cảm giác thực nực cười. Hắn đứng phắt dậy, một phen đánh ngã Văn Khải, rồi hung hăng túm lấy tóc Hứa Tinh kề trước mặt Văn Khải, hung tợn nói.
- Mày nhìn đi! Tiện nhân này chỉ có đi câu dẫn nam nhân, mày nói em ấy yêu tao sao? Ghê tởm!! Tao đ*o cần!
Văn Khải hốt hoảng nhìn thân thể gầy yếu trước mắt, gương mặt thiếu niên kia đã trở nên biến dạng từ lúc nào không hay, một bên vì bị Gia Trình kề sát nến mà bị cháy da, đôi mắt bị đánh đến bầm xanh xanh tím tím không thể mở nổi mắt, đôi môi thì bị nứt nẻ, sưng tấy đến xuất huyết, còn cơ thể vốn dĩ đã gầy nay lại gầy đến trơ xương, tứ phía lưu lại bao nhiêu vết hằn đỏ do roi. Tất thảy chỉ cần nhìn lướt qua thôi Văn Khải đã cảm thấy kinh sợ rồi.
Nghe đến những lời tàn nhẫn kia của Gia Trình, Văn Khải không khỏi tức đến sôi sục nảy lửa, hắn đưa tay nắm chặt thành quyền, đứng phắt dậy điên cuồng đánh Gia Trình.
Gia Trình cũng không thể để mặc Văn Khải tùy ý động tay động chân mà cùng hắn đánh đấm. Tuy nhiên so với sức lực thua kém Gia Trình, Văn Khải chỉ có thể bị đánh đến phụt máu mà ngã bệt xuống đất.
Xử lý Văn Khải xong, Gia Trình đắc ý tiến tới chỗ Hứa Tinh, một lần nữa tiến hành thỏa mãn dục vọng của mình.
- Thằng khốn.... mày... mau dừng lại.... không được làm vậy với Tiểu Tinh... - Văn Khải yếu ớt ngồi dậy, chậm như rùa mà bò tới gần thiếu niên.
Hứa Tinh không ngừng khóc lớn, tuyệt vọng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, y chỉ mong có một cuộc sống hoàn hảo, chỉ mong có một người mẹ yêu thương mình, chỉ mong được người mình yêu thương đối xử tốt với y, chỉ mong bản thân không còn nhu nhược yếu đuối như nữ nhân, như vậy sẽ được mọi người quý mến hơn.
Nhưng có lẽ là ông trời muốn trừng phạt y, phải, chính là như vậy, y luôn đem lại phiền phức cho người khác, y chỉ là một nữ hài tử mang cơ thể nam nhân, một hài tử yêu nghiệt đem lại điềm xấu cho mọi người, dường như y xứng đáng với sự trừng phạt này.
Thiếu niên cảm thấy trái tim lúc này đập nhanh như muốn nổ tung, hơi thở bắt đầu yếu ớt từng đợt, đầu óc ngày càng choáng váng không ít, từ cổ họng đột nhiên liên tục phun ra máu tươi, đặc biệt là phía sau chắc chắn đã bị Gia Trình hắn đâm thủng nội tạng rồi.
- Gia Trình.... tao...... tao cầu xin mày.... làm ơn hãy dừng lại....... chuyện hôm đó...... là tao đã sắp đặt.....tao đã đến đây.... và đưa Tiểu Tinh đi..... tao chỉ muốn chọc tức mày thôi.... Tiểu Tinh là một cậu bé trong sáng..... em ấy không làm gì hết..... em ấy đã không bỏ trốn..... em ấy chỉ yêu mày.... vì vậy, tao cầu xin mày...... đừng hành hạ em ấy..... - Văn Khải cảm thấy buồn cười cho bản thân đi, vốn dĩ hắn cứ nghĩ rằng phải là Gia Trình cầu xin hắn, không ngờ chỉ vì một tiểu hài tử kia, hắn đã không ngại đến danh dự của mình mà van xin Gia Trình, có lẽ.... hắn đã thua rồi, phải, đã thua rồi.
Gia Trình đột nhiên dừng lại, mở lớn mắt nhìn Văn Khải đang nửa quỳ nửa nằm mà cầu xin hắn, Văn Khải..... Văn Khải hắn vừa nói gì.... chuyện hôm trước là do hắn sắp đặt.... không phải là thiếu niên kia tự ý bỏ trốn..
Gia Trình sửng sốt nhìn cơ thể suy nhược bên dưới, thiếu niên đã ngừng kêu khóc từ lúc nào không hay. Hoảng sợ vô cùng, hắn rời khỏi thân thể của y, ôm thiếu niên lên, chỉ thấy ánh mắt vô hồn của y nhìn chăm chăm về phía trước, nước mắt vẫn cứ rơi, đôi môi liên tục từ xanh chuyển sang tím, cơ thể mềm nhũn không một chút cử động.
- Tiểu Tinh!! Tiểu Tinh!! - Gia Trình điên cuồng gào thét, không ngừng lay tỉnh thiếu niên.
" Bính" một tiếng, cánh cửa phòng rốt cuộc bị đá văng, bước vào là Hứa Biên, Mạch Quai và cảnh sát sốt ruột chạy tới.
- Không được cử động!! Cảnh sát đây!! - Cảnh sát Trương chỉa súng vào Gia Trình, rồi hất cằm ra hiệu mọi người giữ hắn lại.
- Tiểu Tinh!! Baba đây!! Tiểu Tinh!! Con làm sao vậy? Tiểu Tinh! Con đừng dọa baba... - Hứa Biên hoảng sợ khi nhìn thấy cơ thể đẫm máu của thiếu niên, mà y ánh mắt lại đờ đẫn nhìn về phía trước không một chút cử động, anh đau lòng khóc lớn, không ngừng gọi tên y.
- Tiểu Tinh!! Cậu mau nói gì đi!! Cấp cứu!! Làm ơn gọi cấp cứu đến!! - Mạch Quai kinh hãi nhìn thiếu niên như người chết trong lồng ngực Hứa Biên, hét lớn gọi cấp cứu.
- Mọi người mau đưa cháu bé đến bệnh viện, tình trạng của cháu đang rất nguy kịch, mau lên!! - Cảnh sát Trương ra lệnh cho Hứa Biên, rồi quay sang Gia Trình đang bị còng tay có hai vị cảnh sát ở hai bên giữ chặt.
- Giải cậu ta về đồn.
HẾT CHƯƠNG 41
- Cho tôi biết thêm thông tin được không? Ai là người nhà của cháu? - Vị cảnh sát này nổi tiếng giỏi nhất ở thành phố Đài Loan này, mọi người hay gọi ông là sếp Trương.
- Phụ huynh của cháu đang chờ ở bên ngoài.
- Hảo. - Ông cởi bỏ chiếc mũ cảnh sát rồi cầm trên tay, nghiêm nghị bước ra phòng chờ.
- Chào sếp! - Hứa Biên lịch sự đứng dậy chào ông.
- Tiên sinh, đã có chuyện gì? - Ông cười nhẹ chào lại anh rồi ngồi xuống hỏi sự tình.
- Con trai tôi đã mất tích hơn một tuần nay rồi, ban đầu tôi không định nhờ về phía cảnh sát, tại vì tôi đang nghi ngờ một người là kẻ chủ mưu trong việc này. - Hứa Biên cúi đầu kể lại đầu đuôi sự việc.
- Như vậy có thể xem đây là một vụ bắt cóc rồi. - Ông trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.
- Tôi không nghĩ vậy, bởi vì người tôi nghi ngờ là một học sinh chung trường với con trai tôi, gia cảnh hắn ta rất khá giả, việc bắt cóc là không thể nào.
- Con trai tiên sinh có thù oán hay gây mâu thuẫn với cậu học sinh kia không? - Ông cau mày hỏi.
- Thật ra con tôi nó không như những nam nhân khác, nó rất yếu đuối và tự ti, hay bị đàn anh trong trường bắt nạt, trong đó có hắn ta. - Hứa Biên ủ rũ nói.
- Vậy sao? Sẽ rất khó khăn đây. Trước hết phải biết được mục đích của hắn ta, sau đó chúng tôi sẽ phân chia tổ ra tìm kiếm. Tiên sinh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng tìm con trai anh. - Ông vỗ vai an ủi anh.
- Cảm ơn sếp. - Hứa Biên kịch liệt cúi đầu cảm tạ ông, ông chỉ cười nhẹ rồi xoay người về thư phòng của mình, bắt đầu giao nhiệm vụ cho mọi người.
- Tiểu Tinh, baba rất nhớ con, con đừng xảy ra chuyện gì được không? - Hứa Biên đưa tay chậm rãi vuốt ve màn hình điện thoại, gương mặt xinh đẹp ấy, nụ cười trong sáng thuần khiết ấy, anh nhớ y, anh rất muốn gặp y, anh muốn nói lời xin lỗi y, ngày đó chỉ vì tức giận Bạch Dương mà đã làm tổn thương đến y.
Một giọt nước mắt chảy xuống, anh khóc, phải, chính là hai người mặc dù không có máu mủ hay ruột thịt gì, nhưng anh vẫn luôn quan tâm y, lo lắng cho cho y, có lẽ tình cảm này đã trên mức tình cảm phụ tử, anh.... yêu y.
- Chú Biên! - Mạch Quai sau giờ tan học thì chạy thẳng đến sở cảnh sát, theo sau còn có Hoành Thư và Tiểu Nhàn.
- Hai cháu sao lại ở đây? - Hứa Biên vội vã cất điện thoại vào túi, định đứng dậy thì thấy Hoành Thư và Tiểu Nhàn không khỏi ngạc nhiên.
- Các cậu ấy đòi đi theo, cháu đã bảo rồi mà cậu ấy không nghe. - Mạch Quai gãi đầu hướng Hứa Biên nói, rồi quay sang trừng mắt nhìn hai cô.
- Chúng cháu sẽ không gây phiền phức, vả lại Tiểu Tinh có khi xảy ra chuyện không may, bọn cháu cũng lo lắng cho cậu ấy lắm. Chú Biên, làm ơn cho bọn cháu đi theo được không? - Tiểu Nhàn đối Hứa Biên nũng nịu nói.
- Hảo hảo, bất quá nếu cha mẹ các cháu có nói gì thì chú sẽ không chịu trách nhiệm.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn chú. - Hai cô phấn khích lên cảm ơn anh rồi quay sang Mạch Quai cười trêu chọc.
Một lát, ông Trương đẩy cửa bước vào phòng chờ, bên cạnh còn có nhiều đồng nghiệp khác của ông.
- Tiên sinh, cho tôi biết thêm về cậu học sinh kia, chúng tôi sẽ dễ dàng trong việc tìm kiếm hơn. - Ông nghiêm nghị hỏi.
- Nhưng mà... tôi cũng không biết rõ về hắn ta....
- A, chú Biên, Gia Trình hắn hay tụ tập đàn em sau giờ học, có lẽ hắn ta vẫn còn ở trường. - Mạch Quai nhanh nhảu nói.
- Hảo, vậy trước hết chúng ta phải đến trường hỏi cung hắn ta. Được rồi, mọi người mau lên đường. - Ông nhìn Mạch Quai cười nhẹ rồi ra lệnh cho mọi người bắt đầu thi hành nhiệm vụ.
Tất cả mọi người ai cũng rời khỏi sở rồi lên xe đến trường X, đến nơi, Hứa Biên đã thấy chú Minh đứng đợi ở đó.
- Cậu chủ! Gia Trình vẫn còn trong trường. - Chú Minh chạy đến báo cáo cho Hứa Biên. Anh gật đầu rồi quay sang phía cảnh sát ra hiệu, ông cùng với mọi người nhanh chân bước vào trường.
==============
- Anh Trình, kia không phải cảnh sát sao? - Gã Liêu từ trên lan can nhìn xuống đã trông thấy rất nhiều cảnh sát ở dưới sân, không khỏi khó hiểu mà hướng Gia Trình nói.
Gia Trình sửng sốt đến kinh ngạc, hắn vội vã chạy đến lan can, bên dưới còn có Hứa Biên và bạn bè của Hứa Tinh, hắn đưa tay nắm thành quyền, đôi mắt bỗng nhiên nổi lên gân đỏ tựa hồ rất tức giận. Chốc lát, hắn chửi thầm một tiếng, rồi nhấc chân chạy đi.
Hắn vội vã chạy xuống sân trường, cố gắng không để cảnh sát phát hiện, rồi bước đến chỗ đậu xe trèo lên xe nổ ga chạy đi.
- Gia Trình!! Hắn ta... là hắn ta.... - Tiểu Nhàn ấp úng chỉ tay về phía Gia Trình.
Cảnh sát Trương liền gật đầu rồi ra hiệu cho mọi người chạy theo, Hứa Biên và Mạch Quai vội vã bước lên xe, theo sau cảnh sát.
- Mẹ kiếp! - Phát hiện cảnh sát từ khi nào đã ở phía sau hắn, Gia Trình nổi điên liền tăng tốc độ, trong đầu không ngừng nghĩ ra cách đánh lạc hướng bọn họ.
Hắn hết rẽ sang ngõ này, rồi rẽ sang ngõ khác, không khỏi khiến cho mọi người cụt đường. Hứa Biên bấy giờ vô cùng phẫn nộ đi, thì ra ngay từ đầu tên khốn Gia Trình này đã giấu thiếu niên kia, cho nên khi thấy cảnh sát hắn mới vội vã như vậy.
- Sếp, tôi sẽ đi theo đường khác để chặn đường hắn. - Hứa Biên mở cửa kính đối cảnh sát Trương đang ngồi trong xe nói.
- Trông cậy vào anh! - Ông gật đầu.
Hứa Biên nhanh tay xoay tay lái, không ngờ lại nhìn thấy Gia Trình rẽ sang đây, anh liền đạp chân ga tăng tốc độ.
- Chú Biên! Hắn ta rẽ sang đường khác rồi! - Mạch Quai sốt ruột nói.
- Chết tiệt! - Hứa Biên tức giận chửi một tiếng, hung hăng đập tay lái.
Phát hiện đã không còn ai đi theo sau, Gia Trình đắc ý cười khinh miệt, rồi chạy thẳng về nhà của hắn.
Gia Trình hùng hổ bước lên phòng của mình, hung hăng đẩy mạnh cửa phòng, căn phòng lúc này trầm tĩnh không một bóng người, hắn khinh miệt nhếch miệng cười một tiếng.
- Con mẹ nó lại trốn nữa sao?
Gia Trình chậm rãi tiến tới tủ quần áo, 'rầm' một tiếng, cánh cửa đột nhiên vị đá văng, hắn trừng lớn mắt nhìn thân ảnh nhỏ gầy đang ôm mình ở trong góc, run rẩy giương con mắt sợ hãi nhìn hắn.
Gia Trình một phen kéo cổ chân Hứa Tinh ra khỏi tủ, hung hăng giáng xuống cho y một cái tát, rồi cúi xuống không ngừng đánh y. Thiếu niên run rẩy cuộn tròn cơ thể, đưa tay ôm lấy đầu không ngừng yếu ớt cầu xin.
- Anh Trình... làm ơn đừng... van cầu anh....
Hắn ngừng tay, cúi xuống nắm lấy tóc y, hung tợn nói.
- To gan dám gọi cho cảnh sát?!!
- Dạ... không.... Tiểu Tinh.... không có... - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
- Vậy sao? Có cả phụ thân đi theo mà bảo không có!! Đê tiện!! - Gia Trình khinh miệt cười, điên cuồng đưa tay đánh thiếu niên, rồi hung hăng lấy roi quật mạnh vào người y.
Hứa Tinh thống khổ khóc lớn, miệng không ngừng cầu xin hắn dừng lại, ban nãy hắn có bảo phụ thân đi theo.... vậy đó chính là baba đi.
Đột nhiên Gia Trình kéo y đến phòng tắm, như điên mà xả nước lạnh lên người y, thiếu niên hoảng sợ muốn thoát khỏi dòng nước lạnh như băng đó, lại bị hắn hung hăng lấy vòi hoa sen điên cuồng đánh mạnh lên gương mặt y.
Hứa Tinh đau đến khóc thét, gương mặt vốn dĩ đã bầm dập đến dị dạng không còn nguyên vẹn như ban đầu, nay lại bị hắn một lần nữa hành hạ, không khỏi choáng váng mà ngất xỉu.
Gia Trình tức tối định nghĩ kế bức y tỉnh lại, đột nhiên bên dưới cổng vang lên bao nhiêu tiếng còi xe chói tai.
- Khuất Gia Trình! Cảnh sát chúng tôi hiện giờ đã vây quanh nhà cậu, không còn đường thoát đâu, cậu mau xuống đây, chúng tôi muốn hỏi cung cậu!! - Cảnh sát Trương cầm loa đứng trước cổng nói lớn.
- Văn Khải, cảm ơn cậu! - Hứa Biên xoay đầu hướng Văn Khải cảm ơn, thực ra ban nãy vì mất dấu Gia Trình mà mọi người định bỏ cuộc, không ngờ ngay lúc đó Văn Khải cùng gã Vương xuất hiện.
- Tôi không phải là giúp chú. Tôi chỉ muốn giúp con trai chú thôi! - Hắn thờ ơ câu nói của anh rồi lên giọng nói, anh chỉ lắc đầu bó tay.
Gia Trình nổi điên hùng hổ bước đến cửa sổ, thì nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bên dưới, còn có Hứa Biên và Văn Khải.
- Mẹ kiếp!
Hắn lúc bấy giờ tức đến sôi nảy lửa, đầu óc như bị quỷ dữ ăn tẩy hết não, hắn kịch liệt bước đến phòng tắm lôi cơ thể mềm nhũn của thiếu niên ra ngoài, hung hăng cắm dã vật vào hậu huyệt của y.
Dã vật giống như lưỡi dao sắc bén sáp nhập vào hậu huyệt thiếu niên, miệng vết thương vốn dĩ đã bao nhiêu lần bị hắn tra tấn nay một lần nữa rách ra, máu đỏ sẫm theo hung khí to lớn của hắn rút ra cắm vào mà tuôn ra ngoài, nhiễm đỏ cả sàn nhà.
Mãi không thấy Gia Trình chịu bước ra ngoài, ông Trương định ra lệnh mọi người xông vào, bất quá lúc này lại có cô hầu đi ra, vẻ mặt hốt hoảng khi thấy cảnh sát.
- Các ông đến đây có việc gì? - Cô run rẩy nói.
- Chúng tôi muốn gặp Gia Trình, hắn ta bị nghi ngờ có liên quan đến vụ một học sinh bị mất tích, chúng tôi cần hỏi cung hắn.
- Nhưng mà... chắc các ông nhầm với ai rồi... cậu chủ của tôi sao có thể chứ? - Cô cười nhẹ, cố gắng không để cho ông nghi ngờ.
- Chúng tôi chỉ muốn hỏi, sẽ không làm gì khác, xin cô hãy chấp hành đúng thi vụ của cảnh sát. - Nói xong, ông ra lệnh mọi người xông vào.
Cô hầu sợ hãi không biết phải làm gì, hai tay run rẩy lấy ra điện thoại, chậm rãi bấm số.
- Alo ông chủ. Cậu chủ có chuyện rồi!!
.............
Vừa bước vào nhà, mọi người ai cũng nghe thấy tiếng khóc thét của một thiếu niên, nhận ra kia đích thực là giọng của Hứa Tinh, Hứa Biên sửng sốt.
- Tiểu Tinh... là Tiểu Tinh....
- Khốn nạn, thằng Gia Trình hắn ta lại làm vậy nữa rồi!! - Văn Khải tức giận đến cực độ, liền phát cuồng chạy lên phòng của Gia Trình, mọi người cùng cảnh sát cũng chạy theo sau.
" Rầm rầm rầm " cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh liên hồi, Gia Trình nổi điên rút phân thân ra khỏi cơ thể thiếu niên, tiến tới đẩy tủ chặn cửa lại, rồi đưa ánh mắt đỏ ngầu trừng thân ảnh nhỏ gầy đang thoi thóp kia, giận cá chém thớt mà đùng đùng bước đến liên tục vung xuống cho y cái tát.
- Gia Trình!! Thằng khốn!! Mở cửa ra!!
- Khuất Gia Trình!! Cảnh sát đây! Mau mở cửa!!
Ánh mắt Gia Trình mang theo khinh bỉ mặc kệ bên ngoài la ú, như một con thú hoang đang đói khát mà chuẩn bị dùng tâm kế hành hạ thiếu niên kia. Nếu như mọi người đã đến đầy đủ rồi, hắn cũng nên tuyên bố rằng y chính là của hắn, thuộc về hắn, mãi mãi là công cụ tiết dục của hắn.
- Tiểu Tinh!! Con có trong đó không? - Hứa Biên sốt ruột hét lớn.
- Baba.... baba.... - Nghe được thanh âm quen thuộc của Hứa Biên, Hứa Tinh không khỏi mừng rỡ, đồng thời sợ hãi trước con quỷ dữ trước mắt, liền nức nở gọi anh.
- Tiểu Tinh? Sếp, con tôi ở trong đó. Làm ơn hãy cứu nó. - Hứa Biên nghe được giọng nói của y có vẻ sợ hãi lẫn run rẩy, hốt hoảng mà thúc giục ông Trương.
- Khuất Gia Trình? Cậu mau mở cửa, cậu mà động chạm gì đến cháu bé, chúng tôi sẽ không để yên cho cậu. - Cảnh sát Trương hướng cánh cửa nói vào.
- Vậy sao? Để tôi xem thử các người muốn làm gì tôi. - Bên trong đột nhiên phát ra tiếng cười khỉnh bỉ của Gia Trình, mọi người không khỏi thắc mắc trước câu nói hàm ý của hắn.
Gia Trình điên cuồng lấy roi da quất mạnh lên người Hứa Tinh, thiếu niên đau đớn liền khóc òa lên một tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Gia Trình! Mày làm gì?!! Mau dừng lại!! Thằng khốn!! - Văn Khải thừa biết Gia Trình trong đó là đang tra tấn y, không khỏi phẫn nộ mà quát lớn.
- Tiểu Tinh!!... Gia Trình, mày là thằng đ*, mày không được làm hại đến Tiểu Tinh!! - Nghe thấy tiếng khóc lớn của y, Hứa Biên cảm thấy đay nhói ở ngực vô cùng, như điên mà gào thét chửi mắng Gia Trình.
Gia Trình một chút cũng không thèm để ý đến lời chửi mắng của họ, một phen đem thân thể gầy yếu đạp mạnh trên nền đất, tàn nhẫn dùng thiết liên quất lên người y.
- Oa... aaaa.....
Hứa Tinh kịch liệt kêu khóc, chỉ nghe được thanh âm giòn tan từ xương sườn kêu lên, chính là bị Gia Trình đánh đến gãy xương rồi đi.
- Thằng chó chết!! - Văn Khải mất hết kiên nhẫn liền nhấc chân chạy đi.
- Khuất Gia Trình!! Cậu không được làm hại đến cháu bé!! Còn không chúng tôi sẽ phạt nặng cậu. - Cảnh sát Trương gật đầu ra hiệu cho mọi người cùng nhau xông tới phá cửa.
Cho đến khi thiếu niên kia bị đánh đến rách da, trên người ướt đẫm cả huyết mà bất tỉnh. Gia Trình buông thiết liên xuống, đầu óc bị quay cuồng mà không ngừng suy nghĩ một ý định bạo lực tiếp theo. Hắn nâng cao hai cánh mông của thiếu niên lên, lưỡi dao sắc bén một lần nữa dùng lực đâm mạnh bên trong hậu huyệt.
- Aaa.......
Dưới sườn đột nhiên truyền đến cơn đau chí mạng, Hứa Tinh ngay lập tức mở lớn mắt thanh tỉnh mà thét lên một tiếng chói tai.
- Thằng khốn!! Mở cửa!! Bệnh hoạn, mày không được làm đau Tiểu Tinh!! - Hứa Biên và Mạch Quai điên cuồng chửi lớn, hai tay không ngừng đập mạnh cánh cửa.
Với bao nhiêu tiếng đập cửa xen lẫn lời gào thét bên ngoài, Gia Trình tuyệt như người điếc mà một chút không thèm đếm xỉa đến, dục vọng ngày càng mãnh mãnh liệt liệt ma sát vách tường hậu huyệt của thiếu niên, máu tươi xuôi theo chỗ hai người kết hợp mà chảy ra như suối.
- Anh.... Trình.... van.... cầu anh..... dừng lại....... oaaaa..... Baba..... cứu Tiểu Tinh..... đau quá...... - Hứa Tinh thống khổ khóc đến thương tâm, so với y hiện tại chẳng khác gì người rơi xuống địa ngục, mà Gia Trình giờ phút này lại như người ở trên thiên đường, hai mắt hắn đỏ đậm, hoàn toàn mất khống chế, điên khùng mà tốc độ nhanh như cắt xé nát hậu huyệt của y.
Văn Khải vội vã chạy ra lan can, hắn vén tay áo, vén ống quần lên, hướng tới cửa sổ phòng Gia Trình đang mở toang mà cố hết sức trèo qua.
Gia Trình giống như dã thú phát cuồng gầm mạnh, hai tay cáu chặt eo thiếu niên, dương v*t thô lớn giống như máy đóng cọc lực đạo mười phần đóng vào hậu huyệt, lưỡi dao sắc bén hoàn toàn đâm vào hậu huyệt thiếu niên, gần như muốn đem thiếu niên gầy yếu xé thành hai nửa.
- Gia Trình!! Thằng mất dạy!! - Văn Khải rốt cuộc cũng từ cửa sổ nhảy vọt vào phòng Gia Trình, thì trước mắt đã nhìn thấy tình cảnh kinh người kia.
" Bốp bốp" hai tiếng, Văn Khải đem hết phẫn nộ của mình tiến tới kéo Gia Trình ra khỏi thân thể suy nhược kia, đánh mạnh vào mặt Gia Trình, rồi đưa chân đạp vào dương v*t đang dựng thẳng tắp của hắn.
Gia Trình thậm chí một tiếng kêu đau cũng không hề có, ngược lại còn nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh như băng không ngừng muốn giết tươi Văn Khải.
- Sao vậy? Đồ chơi của tao mày muốn cướp hả? Em ấy là của tao!! Mày có chết cũng đừng mong chiếm được em ấy?!! - Gia Trình điên cuồng cười lớn, thế nhưng con mắt sát thủ kia không khỏi khiến Văn Khải không những sởn gai ốc mà còn muốn đâm chết hắn.
- Gia Trình! Mày điên rồi!! Em ấy yêu mày!! Mày đã làm tổn thương em ấy! Mày đánh em ấy! Mày bắt em ấy làm công cụ tiết dục cho mày!! Mày đúng là thằng ác quỷ chó chết nhất tao từng gặp. - Văn Khải một lần nữa giáng xuống một cái đấm vào Gia Trình, thanh âm run rẩy nói.
Gia Trình cảm thấy lời của Văn Khải hết sức vô lý đi, cảm giác thực nực cười. Hắn đứng phắt dậy, một phen đánh ngã Văn Khải, rồi hung hăng túm lấy tóc Hứa Tinh kề trước mặt Văn Khải, hung tợn nói.
- Mày nhìn đi! Tiện nhân này chỉ có đi câu dẫn nam nhân, mày nói em ấy yêu tao sao? Ghê tởm!! Tao đ*o cần!
Văn Khải hốt hoảng nhìn thân thể gầy yếu trước mắt, gương mặt thiếu niên kia đã trở nên biến dạng từ lúc nào không hay, một bên vì bị Gia Trình kề sát nến mà bị cháy da, đôi mắt bị đánh đến bầm xanh xanh tím tím không thể mở nổi mắt, đôi môi thì bị nứt nẻ, sưng tấy đến xuất huyết, còn cơ thể vốn dĩ đã gầy nay lại gầy đến trơ xương, tứ phía lưu lại bao nhiêu vết hằn đỏ do roi. Tất thảy chỉ cần nhìn lướt qua thôi Văn Khải đã cảm thấy kinh sợ rồi.
Nghe đến những lời tàn nhẫn kia của Gia Trình, Văn Khải không khỏi tức đến sôi sục nảy lửa, hắn đưa tay nắm chặt thành quyền, đứng phắt dậy điên cuồng đánh Gia Trình.
Gia Trình cũng không thể để mặc Văn Khải tùy ý động tay động chân mà cùng hắn đánh đấm. Tuy nhiên so với sức lực thua kém Gia Trình, Văn Khải chỉ có thể bị đánh đến phụt máu mà ngã bệt xuống đất.
Xử lý Văn Khải xong, Gia Trình đắc ý tiến tới chỗ Hứa Tinh, một lần nữa tiến hành thỏa mãn dục vọng của mình.
- Thằng khốn.... mày... mau dừng lại.... không được làm vậy với Tiểu Tinh... - Văn Khải yếu ớt ngồi dậy, chậm như rùa mà bò tới gần thiếu niên.
Hứa Tinh không ngừng khóc lớn, tuyệt vọng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, y chỉ mong có một cuộc sống hoàn hảo, chỉ mong có một người mẹ yêu thương mình, chỉ mong được người mình yêu thương đối xử tốt với y, chỉ mong bản thân không còn nhu nhược yếu đuối như nữ nhân, như vậy sẽ được mọi người quý mến hơn.
Nhưng có lẽ là ông trời muốn trừng phạt y, phải, chính là như vậy, y luôn đem lại phiền phức cho người khác, y chỉ là một nữ hài tử mang cơ thể nam nhân, một hài tử yêu nghiệt đem lại điềm xấu cho mọi người, dường như y xứng đáng với sự trừng phạt này.
Thiếu niên cảm thấy trái tim lúc này đập nhanh như muốn nổ tung, hơi thở bắt đầu yếu ớt từng đợt, đầu óc ngày càng choáng váng không ít, từ cổ họng đột nhiên liên tục phun ra máu tươi, đặc biệt là phía sau chắc chắn đã bị Gia Trình hắn đâm thủng nội tạng rồi.
- Gia Trình.... tao...... tao cầu xin mày.... làm ơn hãy dừng lại....... chuyện hôm đó...... là tao đã sắp đặt.....tao đã đến đây.... và đưa Tiểu Tinh đi..... tao chỉ muốn chọc tức mày thôi.... Tiểu Tinh là một cậu bé trong sáng..... em ấy không làm gì hết..... em ấy đã không bỏ trốn..... em ấy chỉ yêu mày.... vì vậy, tao cầu xin mày...... đừng hành hạ em ấy..... - Văn Khải cảm thấy buồn cười cho bản thân đi, vốn dĩ hắn cứ nghĩ rằng phải là Gia Trình cầu xin hắn, không ngờ chỉ vì một tiểu hài tử kia, hắn đã không ngại đến danh dự của mình mà van xin Gia Trình, có lẽ.... hắn đã thua rồi, phải, đã thua rồi.
Gia Trình đột nhiên dừng lại, mở lớn mắt nhìn Văn Khải đang nửa quỳ nửa nằm mà cầu xin hắn, Văn Khải..... Văn Khải hắn vừa nói gì.... chuyện hôm trước là do hắn sắp đặt.... không phải là thiếu niên kia tự ý bỏ trốn..
Gia Trình sửng sốt nhìn cơ thể suy nhược bên dưới, thiếu niên đã ngừng kêu khóc từ lúc nào không hay. Hoảng sợ vô cùng, hắn rời khỏi thân thể của y, ôm thiếu niên lên, chỉ thấy ánh mắt vô hồn của y nhìn chăm chăm về phía trước, nước mắt vẫn cứ rơi, đôi môi liên tục từ xanh chuyển sang tím, cơ thể mềm nhũn không một chút cử động.
- Tiểu Tinh!! Tiểu Tinh!! - Gia Trình điên cuồng gào thét, không ngừng lay tỉnh thiếu niên.
" Bính" một tiếng, cánh cửa phòng rốt cuộc bị đá văng, bước vào là Hứa Biên, Mạch Quai và cảnh sát sốt ruột chạy tới.
- Không được cử động!! Cảnh sát đây!! - Cảnh sát Trương chỉa súng vào Gia Trình, rồi hất cằm ra hiệu mọi người giữ hắn lại.
- Tiểu Tinh!! Baba đây!! Tiểu Tinh!! Con làm sao vậy? Tiểu Tinh! Con đừng dọa baba... - Hứa Biên hoảng sợ khi nhìn thấy cơ thể đẫm máu của thiếu niên, mà y ánh mắt lại đờ đẫn nhìn về phía trước không một chút cử động, anh đau lòng khóc lớn, không ngừng gọi tên y.
- Tiểu Tinh!! Cậu mau nói gì đi!! Cấp cứu!! Làm ơn gọi cấp cứu đến!! - Mạch Quai kinh hãi nhìn thiếu niên như người chết trong lồng ngực Hứa Biên, hét lớn gọi cấp cứu.
- Mọi người mau đưa cháu bé đến bệnh viện, tình trạng của cháu đang rất nguy kịch, mau lên!! - Cảnh sát Trương ra lệnh cho Hứa Biên, rồi quay sang Gia Trình đang bị còng tay có hai vị cảnh sát ở hai bên giữ chặt.
- Giải cậu ta về đồn.
HẾT CHƯƠNG 41
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook