Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)
-
Chương 20
- Tiểu Tinh..... mình.... mình thích cậu... - Nói ra được rồi, Mạch Quai như trút được nặng nề trong lòng, liền thở phào nhẹ nhõm.
- Mạch Quai.... nhưng mà... mình.... - Hứa Tinh vô cùng kinh ngạc, y không ngờ được người bạn thân nhất của y lại thích y, thiếu niên ấp úng không biết nên xử sự ra sao, thực sự là hảo bất ngờ.
- A! Cái kia... cậu không cần phải trả lời ngay. Mình biết thế này là rất đột xuất, đúng vậy, mình là đồng tính luyến ái, mình rất thích cậu. Tiểu Tinh.... cậu có thấy kinh tởm? - Mạch Quai chỉ muốn hỏi cho chắc chắn.
- A! Không... không có... chẳng là mình.... quá ngạc nhiên... mình không ngờ được cậu lại.... - Hứa Tinh cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá! - Hắn thở nhẹ trong lòng, gương mặt vẫn đỏ ửng như trước.
- Tiểu Quai.... mình... chuyện này... mình thực sự xin lỗi cậu... - Hứa Tinh đưa hai tay nắm chặt, theo thói quen cúi đầu, Mạch Quai hắn thực sự rất tốt, nhưng y tuyệt không thể thích hắn, y chỉ xem hắn là bạn, dù có cho y bao nhiêu ngày suy nghĩ đi nữa, y cũng chỉ đưa ra một quyết định duy nhất mà thôi.
- Cậu..... đang từ chối mình?
- Đối... thực sự xin lỗi.... xin lỗi cậu nhiều lắm... mình cảm ơn cậu vì đã thích mình.... nhưng cái kia... mình thực sự không thể.... - Hứa Tinh đang cực kì sợ hãi, y sợ rằng sau ngày hôm nay y và hắn sẽ không thể trở thành bạn bè như trước nữa, y cực kì không muốn điều ấy sẽ xảy ra, bất quá y lại không thể đáp nhận tình cảm của hắn, như vậy là không nên.
Mạch Quai trong nháy mắt lồng ngực nổi lên một cơn đau nhức không thể tả, hắn biết điều này rất khó chấp nhận.
- Tiểu Tinh! Đây không phải lỗi của cậu, cậu đừng xin lỗi mình như vậy. Không sao, mình có thể hiểu được. Có lẽ mình đã quyết định quá vội vàng. - Mạch Quai từ tốn đưa tay xoa đầu thiếu niên, ôn nhu nói.
- Mình xin lỗi Mạch Quai..... - Hứa Tinh không kiềm được nước mắt, liền rơi xuống.
- Tiểu Tinh!! Sao lại khóc? Mình không sao, cậu đừng khóc, được không? - Mạch Quai đau lòng ôm lấy Hứa Tinh, đưa đầu y đặt dưới cằm hắn khẽ xoa xoa, hắn không hiểu sao bản thân cũng rơi lệ. Cứ thế hai người vừa ôm nhau vừa lặng lẽ khóc.
- Mình không sao thật mà. Tiểu Tinh, cậu đừng khóc, mình khóc theo bây giờ!! - Mạch Quai thanh âm có chút run rẩy, Hứa Tinh biết hắn đã khóc thật rồi, cảm thấy vô cùng có lỗi đi.
Buông Hứa Tinh, Mạch Quai cúi đầu ôn nhu lau giọt nước mắt trên gò má của thiếu niên.
- Tiểu Tinh.... có thể hay không... cậu cho mình biết lý do... - Mạch Quai biết hỏi như vậy là không đúng, đã bị người mình thích từ chối, bây giờ lại còn mặt dày muốn biết vì sao y lại không thích hắn, bất quá dù sao sau chuyện này cả hai vẫn là bạn, hỏi một chút chắc cũng không mất mát gì.
Hứa Tinh nghe đến đây thì sửng sốt, bàn tay nắm chặt góc áo khẽ run rẩy, hắn muốn biết lý do sao...
Mạch Quai từng tất từng tất quan sát kỹ càng gương mặt của Hứa Tinh. Y tại sao lại kinh hoảng như vậy, không nhẽ..... y đã có người trong lòng rồi...
- Có phải hay không.... cậu đã thích ai khác? - Mạch Quai trầm mặc hỏi.
- Mạch Quai..... mình..... - Như bị đoán trúng nội tâm, Hứa Tinh không khỏi sợ hãi, Mạch Quai tại sao lại biết được chứ.
- Là Gia Trình phải không? - Hắn lạnh lùng nói.
- A? - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạch Quai, không thể nào, hắn tại sao..
- Hahaha! Mình đùa thôi mà! Cậu xem, gương mặt tái mét luôn kìa.... Hahaha!! - Mạch Quai ôm bụng cười lớn trêu chọc Hứa Tinh, thiếu niên ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn. Như vậy là sao?
- Thôi được rồi! Mình chỉ giỡn thôi, hai ta vẫn là bạn bè như cũ được chứ.. Hảo, đã gần vào tiết rồi, mình vào lớp trước đây!! - Nói xong, Mạch Quai một phắt chạy đi. Đau quá, thực sự đau quá, Hứa Tinh không cần nói, chỉ cần nhìn thấy từng cử chỉ của y, hắn đã thừa biết y là thích Gia Trình rồi. Mạch Quai dừng lại thở dốc, nước mắt liên tục rơi xuống, hắn điên cuồng đưa chân đạp vào thân cây cạnh đó.
- Tại sao vậy??!!! Tại sao vậy hả??!! AAA!! Tại sao lại là hắn ta?!! - Mạch Quai đau khổ hét lớn, hắn rốt cuộc là có gì không bằng Gia Trình. Tên khốn nạn đó luôn hại đến Hứa Tinh, tại sao y lại thích hắn. Mạch Quai quỳ gối xuống ôm mặt khóc lóc, miệng không ngừng chửi thầm Gia Trình.
Sau một hồi lâu, Mạch Quai cố gắng ổn định lại tinh thần. Đưa hai tay lên lau sạch gương mặt ướt đẫm nước mắt. Hắn sẽ không sao, chỉ cần âm thầm thích Hứa Tinh, lặng lẽ quan sát y, là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Mạch Quai gượng cười yếu ớt, hắn tuyệt không thể để ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Liền quay lại là một chàng trai ngỗ nghịch như xưa.
Tối hôm qua, Mạch Quai mừng quýnh ôm hộp quà trong tay, hắn đã suy nghĩ lại rồi, tuy rằng Hứa Tinh y là không thích hắn, nhưng hắn có thể lấy lòng y được mà. Trước đó hắn đã đến trung tâm mua sắm, cẩn thận lựa chọn một bộ y phục cho Hứa Tinh. Nghĩ rằng sáng mai nhất định sẽ tặng cho y, liền vui vẻ như điên, không ngờ sáng nay lại xảy ra chuyện thế này.
- Tại sao mày lại im lặng như vậy? Tao nói đúng phải không?!! Mày đã làm Tiểu Tinh thành cái dạng này rồi đó. Mày vừa lòng chưa??!! Vừa lòng chưa hả?!!!! - Mạch Quai hung hăng nắm lấy cổ áo Gia Trình, thét lớn vào mặt hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Mọi người xung quanh ai nấy cũng trầm trồ phán xét. Người người thì tỏ vẻ khinh miệt, kẻ kẻ thì đưa ánh mắt căm hận nhìn Gia Trình.
- Trời ơi!! Thì ra là câu chuyện bi kịch của những kẻ đồng tính luyến ái. Đúng là ghê tởm!!
- Nếu là như vậy, Gia Trình hắn ta chẳng nhẽ là... gay sao?
- Suỵt... khẽ thôi. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi dám chắc Gia Trình hắn là người sai trong vụ này.
- Thôi đi cô! Biết gì mà nói. Gia Trình vốn là tên ác ma của trường, tên học sinh kia có chửi hắn cũng vô dụng thôi. Không ai có thể chinh phục được dã tâm băng lãnh của hắn ta đâu!!
Các cô gái, chàng trai không ngừng bàn luận sôi nổi. Gia Trình không phải không nghe được bọn họ nói gì. Hắn chính là một tên ác ma đấy, hễ một cái là nổi trận lôi đình, giận cá chém thớt mà trút hết lên người khác. Đêm qua, Gia Trình hắn rất tức giận, hắn cực kì không thích thái độ bị người khác lơ đi, đặc biệt là Hứa Tinh. Vì vậy điên cuồng mà không ngừng đánh đập y, vũ nhục y, nói những lời lẽ tàn nhẫn động chạm đến y.
- Mày nghĩ Tiểu Tinh giống như nữ tiện nhân khác sao. Hả?!!! Cả ngày mày hết đi tìm con này đến con khác làm tình, bọn nó chỉ thích cái t*r*m của mày thôi!!!! Mày nghĩ Tiểu Tinh cậu ấy thích lắm hay sao?!!!! - Mạch Quai là lần đầu tiên to tiếng mà chửi rủa với ai như vậy. Hắn bây giờ còn hơn cả người điên mà nói hết nội tâm ra phun vào mặt Gia Trình.
- Mạch Quai... bình tĩnh... có gì từ từ nói... ở đây là bệnh viện đấy. - Tiểu Nhàn mặc dù cũng cảm thấy căm ghét Gia Trình cực kì, những lời Mạch Quai nói chắc chắn không hề sai, bất quá đây dù sao cũng là chuyện mâu thuẫn cá nhân, không nên lớn tiếng ở nơi công cộng thế này, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.
Hứa Biên từ nãy đến giờ vẫn luôn trừng mắt sát khí nhìn Gia Trình, nghĩ muốn giết chết hắn đi; không ngờ con người của hắn ta vốn dĩ không hề tốt lành gì. Chốc lát, cánh cửa đột nhiên mở ra, mọi người ai nấy cũng sợ hãi, tại sao lại nhanh như vậy, không lẽ Hứa Tinh đã xảy ra chuyện gì rồi. Vị bác sĩ trán đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kì căng thẳng hỏi.
- Bệnh nhân mất máu nhiều quá. Ở đây có ai là người thân của cháu không??
- Tôi là phụ thân của nó. - Hứa Biên sốt ruột trả lời.
- Hảo, chúng tôi cần tiếp máu cho bệnh nhân. Mời tiên sinh đi theo tôi.
Hứa Biên liền chạy theo vị bác sĩ kia vào phòng. Anh đau lòng nhìn thiếu niên nhỏ gầy tiều tụy trên giường. Xung quanh dụng cụ bao khắp cơ thể của thiếu niên. Anh muốn chạm lấy thân ảnh kia, muốn ôm trọn Hứa Tinh trong lòng.
- Tiên sinh, mời anh qua đây!! Chúng tôi sẽ kiểm tra máu.
- Được rồi. Cảm ơn bác sĩ.
Mọi người bên ngoài không ngừng sốt ruột chờ đợi. Mạch Quai vẫn không ngừng tức giận, bàn tay nắm thành quyền như muốn giết chết tên ác ma băng lãnh trước mắt.
- Xin lỗi. Nhóm máu của bệnh nhân không trùng khớp với nhóm máu của tiên sinh. - Sau khi kiểm tra máu của Hứa Biên, bác sĩ liền thông báo cho anh, bất quá kết quả lại không như mong đợi.
- Bác sĩ nói sao.... không trùng khớp... tại sao lại như vậy.. - Hứa Biên kinh ngạc mở lớn mắt hỏi.
- Nhóm máu của tiên sinh là nhóm máu O. Nhưng của bệnh nhân lại là AB. - Vị bác sĩ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, ngày nay nhóm máu AB cực kì hiếm có, cư nhiên lại chính là tiểu hài tử kia.
- Bác sĩ có sai sót gì ở đây không? Chúng tôi là cha con ruột thịt, vợ tôi cũng không mang nhóm máu AB. Sao có thể..... - Hứa Biên như không thể tin vào lời nói của ông, hôm nay anh đã phải chịu nhiều sự việc lắm rồi, bây giờ lại kéo thêm chuyện động trời này nữa....
- Bệnh viện của chúng tôi 10 năm nay chưa bao giờ có sai sót nào cả. Xin lỗi tiên sinh!!
- Khoan đã... Nếu vậy... ai sẽ truyền máu cho con trai tôi... - Hứa Biên vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi.
- Anh yên tâm! Việc này chúng tôi sẽ có biện pháp, con trai anh sẽ qua khỏi... - Nói xong, vị bác sĩ thở dài ly khai. Hứa Biên gương mặt thờ thẫn bước ra ngoài, chuyện này là sao, tại sao anh và Hứa Tinh lại khác nhóm máu. Nếu đã như vậy, chẳng nhẽ cha con anh.... không phải ruột thịt.... Không đâu, tuyệt đối không thể nào... Anh không tin, ông trời chỉ là muốn trêu đùa anh mà thôi, tất cả đều là dối trá....
- Chú, sao rồi ạ? - Hoành Thư và Tiểu Nhàn lo lắng chạy lại hỏi Hứa Biên. Anh chỉ lắc đầu thở dài, anh thực mệt mỏi quá rồi. Tại sao hết chuyện này sang chuyện khác đều đổ dồn hết vào anh. Mà không đúng, phải chính là tiểu hài tử kia mới phải. Tất cả đều do Gia Trình hắn mà ra, đúng vậy.
- Tiểu Tinh mà có xảy ra chuyện gì, là tôi giết chết cậu đó thằng mất dạy!!!!!! - Hứa Biên rốt cuộc cũng nổi giận, ngay lập tức đưa tay chỉ Gia Trình quát lớn.
Gia Trình từ đầu đến cuối một chút cũng không quan tâm những lời chửi mắng của mọi người. Hắn vẫn một mực nhìn chăm chú cánh cửa kia, chỉ để ý đến tình trạng nguy kịch của Hứa Tinh.
Văn Khải ngáp dài một hơi, thực tình không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra, đám người đằng trước này cứ xen xen lấn lấn làm hắn không tài nào bước vào được, chỉ có thể nghe thấy tiếng cãi nhau vô cùng kịch liệt. Hắn chán nản rời đi, miệng không ngừng chửi thầm.
- Con mẹ nó ở đây có gì vui đâu mà cứ nhốn nháo như ổ kiến không bằng!!
Văn Khải đưa tay vào túi quần, lấy ra một cây thuốc lá ra hút một hơi, sau hắn bỗng dưng phát hiện một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Hắn ném điếu thuốc xuống, khẽ cau mày, kia không phải Lam Dĩ sao, ả chẳng nhẽ cũng đi theo đám người kia. Thực không ngờ Lam Dĩ ả cũng nhiều chuyện ghớm, mà không đúng, nghe rằng chuyện kia có liên quan đến Gia Trình, mà Lam Dĩ vốn dĩ hay bám riết theo hắn, nên việc đến đây cũng không có gì lạ.
Văn Khải để ý Lam Dĩ mãi đưa mắt nhìn đám đông ồn ào trước mắt, ả đưa tay nắm chặt thành quyền lộ vẻ tức giận, đôi môi đỏ chói khẽ cắn chặt vào nhau. Ánh mắt đỏ ửng như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. Văn Khải đưa mắt nhìn qua đám đông kia, chỉ thấy dáng người cao ráo của Gia Trình, không nhẽ ả ta đang nhìn hắn. Văn Khải vừa quay đầu lại, Lam Dĩ đã không còn ở đó nữa. Hảo kì quái, ả ta như thế nào đã biến mất bóng dáng rồi. Thôi thì mặc kệ, dẫu sao Văn Khải hắn cũng cực kì căm ghét Lam Dĩ, ả muốn làm gì hắn không hề quan tâm.
Văn Khải liếc mắt một lần nữa chỗ đông người, nở nụ cười mỉa mai rồi bước đi.
Sau vài tiếng đồng hồ chờ đợi trong lo âu sợ hãi, đám đông chen lấn cũng dần tản đi, bóng đèn đỏ chói rốt cuộc cũng tắt ngụm, mọi người vội vã đứng dậy trước cánh cửa đang mở ra.
- Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại cháu bé đã tỉnh dậy, mọi người có thể yên tâm vào thăm được rồi. - Vị bác sĩ nở ân cần nở nụ cười.
- Woa.... Tốt quá rồi... Thực cảm ơn bác sĩ, cảm ơn nhiều lắm... - Hứa Biên vui như mùa xuân sắp đến, thở phào nhẹ nhõm không ngừng cảm ơn bác sĩ.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi, tiên sinh không cần khách sáo. Vậy tôi xin phép.
Hứa Biên chạy một mạch vào căn phòng kia, chỉ thấy được Hứa Tinh đang nằm ngửa trên giường, cánh tay được bó bột cẩn thận, phía dưới bao trùm cả gạt băng, nhằm tránh cho thiếu niên tác động đến vết thương bị rách ở đằng sau.
- Tiểu Tinh!! - Bốn người chạy tới bên giường, không ngừng hỏi thăm Hứa Tinh, chỉ có Gia Trình vẫn một mực lặng lẽ đứng ở phía cửa, đôi mắt băng lãnh nhìn cơ thể gầy yếu trên giường.
- Baba...... - Hứa Tinh yếu ớt mở miệng.
- Tiểu Tinh... Con có đau chỗ nào không? - Hứa Biên lo lắng hỏi.
- Dạ không.... Tiểu Tinh... không sao... đã không còn đau...
Nghe đến đây, bốn người không khỏi nhìn nhau, thiếu niên đã thành ra bộ dạng thế này, lại còn bảo không sao, thực sự nhìn thấy vô cùng thương tâm.
- Tiểu Tinh!! Cậu đau thì cứ nói, đừng nhẫn nhịn trong lòng. - Mạch Quai đau lòng khuyên nhủ.
- Mình thực sự không sao... cảm ơn cậu.... Baba... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh lại phiền đến baba nữa rồi.... Tiểu Tinh đáng chết có phải không..... - Thiếu niên nức nở nhìn Hứa Biên, không biết đây là lần thứ mấy rồi, y luôn làm anh phải lo lắng.
- Không... Tiểu Tinh không làm gì sai.... Kẻ sai là Gia Trình... - Hứa Biên đưa tay vuốt tóc thiếu niên, đứa trẻ này vẫn luôn như vậy, không thể bỏ được thói quen tự ti.
Nghe đến đây, Hứa Tinh không khỏi kinh hoảng.... Gia Trình.... phải a.... y đã khiến hắn nổi giận, y xứng đáng nhận những điều này.
- Thằng khốn nạn, cũng may là Tiểu Tinh không sao. Nếu không tao sẽ giết mày!!!! - Mạch Quai bấy giờ mới nhớ đến Gia Trình, hắn một khắc quay đầu quát lớn.
Sao? Gia Trình hắn đang ở đây? Hứa Tinh kinh ngạc đồng thời xen lẫn sợ hãi, khiến y nhớ đến tối hôm qua bị Gia Trình hắn cường bạo, bị hắn nói những lời vô cùng chán ghét y, ngay lập tức, thiếu niên tự ti nhắm mắt, khóe mắt bắt đầu nổi lên tầng nước mỏng.
- Cậu ta đã không sao. Vậy tôi có thể yên tâm ra về?!! - Gia Trình khinh miệt mở miệng, ánh mắt vô lãnh nhìn Hứa Tinh.
- Chó chết!! Mày làm nó ra nông nỗi này, còn dám nói cái giọng đó.. - Hứa Biên phẫn nộ xông tới nắm cổ áo Gia Trình, định giơ tay vung cho hắn một nắm đấm.
Thiếu niên khi nghe Gia Trình nói những lời kia, cảm thấy vô cùng tự ti, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống. Tại sao lại đau đến thế, ngay từ đầu y không nên mơ tưởng nhiều như vậy, ngỡ rằng Gia Trình hắn có phải hay không sẽ hết chán ghét y. Bất quá người ta thường nói trèo cao quá ngã càng đau, đúng vậy.
- Baba.... đừng mà... đừng đánh anh ấy.... - Mặc dù biết Gia Trình hắn cực kì chán ghét, nhưng y vẫn muốn vì hắn mà làm một điều gì đó, y quả thật ngốc nghếch.
- Tiểu Tinh!!! Cậu đừng có mà bênh vực Gia Trình. Cậu thích hắn ta đến như vậy sao?!! - Mạch Quai tựa hồ như rất tức giận, hắn không thể nhịn được nữa, Gia Trình đã hại y như vậy, y còn một mực muốn bảo vệ, nhất định phải làm y tỉnh ngộ lại mới được.
Hứa Tinh sửng sốt nhìn Mạch Quai, cũng nhìn mọi người xung quanh, kể cả Gia Trình nữa, đã biết hết rồi sao... ai cũng biết hết rồi... cả Hứa Biên, Hoành Thư, Tiểu Nhàn, Mạch Quai và người y thầm thích...
- Đối.... thực xin lỗi.... xin lỗi.... - Thiếu niên giọng nhỏ như muỗi kêu, nước mắt không ngừng rơi xuống..
Gia Trình từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì, không ai có thể biết rõ hắn đang nghĩ gì trong đầu, cũng không hề biết cảm xúc hắn ra sao, chỉ có bản thân hắn thừa biết rõ, chẳng qua không thể bộc lộ ra ngoài.
- Mày mau cút khuất mắt tao đi!! - Hứa Biên mệt mỏi không muốn nói một lời nào với Gia Trình hắn nữa, không thèm liếc mắt đến hắn, anh tiến tới ngồi cạnh Hứa Tinh.
Gia Trình khẽ nhếch miệng khinh miệt cười, rồi xoay lưng rời đi.
Sau một thời gian dài trôi qua, Hứa Tinh cuối cùng cũng đã khỏe hơn, cánh tay đã cử động được, phía sau không còn cảm thấy đau nữa. Điều này khiến y cảm thấy an tâm phần nào, bất quá điều Hứa Tinh lo âu bây giờ là bắt đầu từ ngày mai y phải bước vào ngôi trường mới. Như vậy, y sẽ không bao giờ gặp Gia Trình nữa, cũng ít chạm mặt Mạch Quai, Tiểu Nhàn và Hoành Thư. Thật ra chuyện này tất thảy đều do Hứa Biên quyết định, anh không muốn Hứa Tinh phải gặp thêm rắc rối nào nữa, nếu như y tránh xa được Gia Trình, anh đã thấy yên tâm lắm rồi.
Tối đến, Hứa Tinh lên thư phòng của Hứa Biên, tay cầm khay thức ăn bước vào.
- Baba... Baba nên ăn một chút... đã không còn sớm... - Hứa Tinh gượng cười đưa khay thức ăn đặt xuống bàn, hướng Hứa Biên nói.
- Baba không ăn... con đem ra ngoài đi.. - Hứa Biên lạnh lùng mở miệng, mắt vẫn giáng vào màn hình máy tính, bàn tay cắm cúi đánh máy.
- Nhưng mà... kia... baba từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn....
- Baba đã bảo không ăn!!! Mau đem ra ngoài đi!! Không nghe hay sao??
Hứa Biên đột nhiên quát lớn, khiến y không khỏi sợ hãi ngây người, theo thói quen cúi đầu, thiếu niên tiến tới cầm khay thức ăn lên, nhỏ giọng nói.
- A! Dạ... Tiểu Tinh xin lỗi... đã phiền đến baba... Tiểu Tinh ngay lập tức mang xuống....
Hứa Tinh run rẩy chậm rãi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa. Đã lâu lắm rồi, đúng vậy, từ ngày ở bệnh viện khi Hứa Biên nghe được Mạch Quai nói rằng Hứa Tinh thích Gia Trình, anh đã ít nói chuyện với y, cũng không còn ôm y, xoa đầu y, an ủi y như trước nữa, kể cả Mạch Quai và hai cô bạn thân của Hứa Tinh, cũng không đến thăm y. Có vẻ như họ vẫn còn giận chuyện y thích Gia Trình hắn, không lẽ y thích hắn là sai trái. Cũng đúng, hắn ta ghét y, hại y nhiều như vậy, y vẫn một mực thích hắn. Hứa Biên tức giận với y là điều đương nhiên, y không nên phản bác điều gì. Thế nhưng không hiểu tại sao nước mắt cứ rơi, có phải hay không Hứa Biên đã dần chán ghét y, cảm thấy y vô cùng phiền phức rồi. Hứa Tinh bước vào phòng ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ rơi lệ.
HẾT CHƯƠNG 20
- Mạch Quai.... nhưng mà... mình.... - Hứa Tinh vô cùng kinh ngạc, y không ngờ được người bạn thân nhất của y lại thích y, thiếu niên ấp úng không biết nên xử sự ra sao, thực sự là hảo bất ngờ.
- A! Cái kia... cậu không cần phải trả lời ngay. Mình biết thế này là rất đột xuất, đúng vậy, mình là đồng tính luyến ái, mình rất thích cậu. Tiểu Tinh.... cậu có thấy kinh tởm? - Mạch Quai chỉ muốn hỏi cho chắc chắn.
- A! Không... không có... chẳng là mình.... quá ngạc nhiên... mình không ngờ được cậu lại.... - Hứa Tinh cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá! - Hắn thở nhẹ trong lòng, gương mặt vẫn đỏ ửng như trước.
- Tiểu Quai.... mình... chuyện này... mình thực sự xin lỗi cậu... - Hứa Tinh đưa hai tay nắm chặt, theo thói quen cúi đầu, Mạch Quai hắn thực sự rất tốt, nhưng y tuyệt không thể thích hắn, y chỉ xem hắn là bạn, dù có cho y bao nhiêu ngày suy nghĩ đi nữa, y cũng chỉ đưa ra một quyết định duy nhất mà thôi.
- Cậu..... đang từ chối mình?
- Đối... thực sự xin lỗi.... xin lỗi cậu nhiều lắm... mình cảm ơn cậu vì đã thích mình.... nhưng cái kia... mình thực sự không thể.... - Hứa Tinh đang cực kì sợ hãi, y sợ rằng sau ngày hôm nay y và hắn sẽ không thể trở thành bạn bè như trước nữa, y cực kì không muốn điều ấy sẽ xảy ra, bất quá y lại không thể đáp nhận tình cảm của hắn, như vậy là không nên.
Mạch Quai trong nháy mắt lồng ngực nổi lên một cơn đau nhức không thể tả, hắn biết điều này rất khó chấp nhận.
- Tiểu Tinh! Đây không phải lỗi của cậu, cậu đừng xin lỗi mình như vậy. Không sao, mình có thể hiểu được. Có lẽ mình đã quyết định quá vội vàng. - Mạch Quai từ tốn đưa tay xoa đầu thiếu niên, ôn nhu nói.
- Mình xin lỗi Mạch Quai..... - Hứa Tinh không kiềm được nước mắt, liền rơi xuống.
- Tiểu Tinh!! Sao lại khóc? Mình không sao, cậu đừng khóc, được không? - Mạch Quai đau lòng ôm lấy Hứa Tinh, đưa đầu y đặt dưới cằm hắn khẽ xoa xoa, hắn không hiểu sao bản thân cũng rơi lệ. Cứ thế hai người vừa ôm nhau vừa lặng lẽ khóc.
- Mình không sao thật mà. Tiểu Tinh, cậu đừng khóc, mình khóc theo bây giờ!! - Mạch Quai thanh âm có chút run rẩy, Hứa Tinh biết hắn đã khóc thật rồi, cảm thấy vô cùng có lỗi đi.
Buông Hứa Tinh, Mạch Quai cúi đầu ôn nhu lau giọt nước mắt trên gò má của thiếu niên.
- Tiểu Tinh.... có thể hay không... cậu cho mình biết lý do... - Mạch Quai biết hỏi như vậy là không đúng, đã bị người mình thích từ chối, bây giờ lại còn mặt dày muốn biết vì sao y lại không thích hắn, bất quá dù sao sau chuyện này cả hai vẫn là bạn, hỏi một chút chắc cũng không mất mát gì.
Hứa Tinh nghe đến đây thì sửng sốt, bàn tay nắm chặt góc áo khẽ run rẩy, hắn muốn biết lý do sao...
Mạch Quai từng tất từng tất quan sát kỹ càng gương mặt của Hứa Tinh. Y tại sao lại kinh hoảng như vậy, không nhẽ..... y đã có người trong lòng rồi...
- Có phải hay không.... cậu đã thích ai khác? - Mạch Quai trầm mặc hỏi.
- Mạch Quai..... mình..... - Như bị đoán trúng nội tâm, Hứa Tinh không khỏi sợ hãi, Mạch Quai tại sao lại biết được chứ.
- Là Gia Trình phải không? - Hắn lạnh lùng nói.
- A? - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạch Quai, không thể nào, hắn tại sao..
- Hahaha! Mình đùa thôi mà! Cậu xem, gương mặt tái mét luôn kìa.... Hahaha!! - Mạch Quai ôm bụng cười lớn trêu chọc Hứa Tinh, thiếu niên ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn. Như vậy là sao?
- Thôi được rồi! Mình chỉ giỡn thôi, hai ta vẫn là bạn bè như cũ được chứ.. Hảo, đã gần vào tiết rồi, mình vào lớp trước đây!! - Nói xong, Mạch Quai một phắt chạy đi. Đau quá, thực sự đau quá, Hứa Tinh không cần nói, chỉ cần nhìn thấy từng cử chỉ của y, hắn đã thừa biết y là thích Gia Trình rồi. Mạch Quai dừng lại thở dốc, nước mắt liên tục rơi xuống, hắn điên cuồng đưa chân đạp vào thân cây cạnh đó.
- Tại sao vậy??!!! Tại sao vậy hả??!! AAA!! Tại sao lại là hắn ta?!! - Mạch Quai đau khổ hét lớn, hắn rốt cuộc là có gì không bằng Gia Trình. Tên khốn nạn đó luôn hại đến Hứa Tinh, tại sao y lại thích hắn. Mạch Quai quỳ gối xuống ôm mặt khóc lóc, miệng không ngừng chửi thầm Gia Trình.
Sau một hồi lâu, Mạch Quai cố gắng ổn định lại tinh thần. Đưa hai tay lên lau sạch gương mặt ướt đẫm nước mắt. Hắn sẽ không sao, chỉ cần âm thầm thích Hứa Tinh, lặng lẽ quan sát y, là hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Mạch Quai gượng cười yếu ớt, hắn tuyệt không thể để ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn. Liền quay lại là một chàng trai ngỗ nghịch như xưa.
Tối hôm qua, Mạch Quai mừng quýnh ôm hộp quà trong tay, hắn đã suy nghĩ lại rồi, tuy rằng Hứa Tinh y là không thích hắn, nhưng hắn có thể lấy lòng y được mà. Trước đó hắn đã đến trung tâm mua sắm, cẩn thận lựa chọn một bộ y phục cho Hứa Tinh. Nghĩ rằng sáng mai nhất định sẽ tặng cho y, liền vui vẻ như điên, không ngờ sáng nay lại xảy ra chuyện thế này.
- Tại sao mày lại im lặng như vậy? Tao nói đúng phải không?!! Mày đã làm Tiểu Tinh thành cái dạng này rồi đó. Mày vừa lòng chưa??!! Vừa lòng chưa hả?!!!! - Mạch Quai hung hăng nắm lấy cổ áo Gia Trình, thét lớn vào mặt hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Mọi người xung quanh ai nấy cũng trầm trồ phán xét. Người người thì tỏ vẻ khinh miệt, kẻ kẻ thì đưa ánh mắt căm hận nhìn Gia Trình.
- Trời ơi!! Thì ra là câu chuyện bi kịch của những kẻ đồng tính luyến ái. Đúng là ghê tởm!!
- Nếu là như vậy, Gia Trình hắn ta chẳng nhẽ là... gay sao?
- Suỵt... khẽ thôi. Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi dám chắc Gia Trình hắn là người sai trong vụ này.
- Thôi đi cô! Biết gì mà nói. Gia Trình vốn là tên ác ma của trường, tên học sinh kia có chửi hắn cũng vô dụng thôi. Không ai có thể chinh phục được dã tâm băng lãnh của hắn ta đâu!!
Các cô gái, chàng trai không ngừng bàn luận sôi nổi. Gia Trình không phải không nghe được bọn họ nói gì. Hắn chính là một tên ác ma đấy, hễ một cái là nổi trận lôi đình, giận cá chém thớt mà trút hết lên người khác. Đêm qua, Gia Trình hắn rất tức giận, hắn cực kì không thích thái độ bị người khác lơ đi, đặc biệt là Hứa Tinh. Vì vậy điên cuồng mà không ngừng đánh đập y, vũ nhục y, nói những lời lẽ tàn nhẫn động chạm đến y.
- Mày nghĩ Tiểu Tinh giống như nữ tiện nhân khác sao. Hả?!!! Cả ngày mày hết đi tìm con này đến con khác làm tình, bọn nó chỉ thích cái t*r*m của mày thôi!!!! Mày nghĩ Tiểu Tinh cậu ấy thích lắm hay sao?!!!! - Mạch Quai là lần đầu tiên to tiếng mà chửi rủa với ai như vậy. Hắn bây giờ còn hơn cả người điên mà nói hết nội tâm ra phun vào mặt Gia Trình.
- Mạch Quai... bình tĩnh... có gì từ từ nói... ở đây là bệnh viện đấy. - Tiểu Nhàn mặc dù cũng cảm thấy căm ghét Gia Trình cực kì, những lời Mạch Quai nói chắc chắn không hề sai, bất quá đây dù sao cũng là chuyện mâu thuẫn cá nhân, không nên lớn tiếng ở nơi công cộng thế này, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.
Hứa Biên từ nãy đến giờ vẫn luôn trừng mắt sát khí nhìn Gia Trình, nghĩ muốn giết chết hắn đi; không ngờ con người của hắn ta vốn dĩ không hề tốt lành gì. Chốc lát, cánh cửa đột nhiên mở ra, mọi người ai nấy cũng sợ hãi, tại sao lại nhanh như vậy, không lẽ Hứa Tinh đã xảy ra chuyện gì rồi. Vị bác sĩ trán đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kì căng thẳng hỏi.
- Bệnh nhân mất máu nhiều quá. Ở đây có ai là người thân của cháu không??
- Tôi là phụ thân của nó. - Hứa Biên sốt ruột trả lời.
- Hảo, chúng tôi cần tiếp máu cho bệnh nhân. Mời tiên sinh đi theo tôi.
Hứa Biên liền chạy theo vị bác sĩ kia vào phòng. Anh đau lòng nhìn thiếu niên nhỏ gầy tiều tụy trên giường. Xung quanh dụng cụ bao khắp cơ thể của thiếu niên. Anh muốn chạm lấy thân ảnh kia, muốn ôm trọn Hứa Tinh trong lòng.
- Tiên sinh, mời anh qua đây!! Chúng tôi sẽ kiểm tra máu.
- Được rồi. Cảm ơn bác sĩ.
Mọi người bên ngoài không ngừng sốt ruột chờ đợi. Mạch Quai vẫn không ngừng tức giận, bàn tay nắm thành quyền như muốn giết chết tên ác ma băng lãnh trước mắt.
- Xin lỗi. Nhóm máu của bệnh nhân không trùng khớp với nhóm máu của tiên sinh. - Sau khi kiểm tra máu của Hứa Biên, bác sĩ liền thông báo cho anh, bất quá kết quả lại không như mong đợi.
- Bác sĩ nói sao.... không trùng khớp... tại sao lại như vậy.. - Hứa Biên kinh ngạc mở lớn mắt hỏi.
- Nhóm máu của tiên sinh là nhóm máu O. Nhưng của bệnh nhân lại là AB. - Vị bác sĩ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, ngày nay nhóm máu AB cực kì hiếm có, cư nhiên lại chính là tiểu hài tử kia.
- Bác sĩ có sai sót gì ở đây không? Chúng tôi là cha con ruột thịt, vợ tôi cũng không mang nhóm máu AB. Sao có thể..... - Hứa Biên như không thể tin vào lời nói của ông, hôm nay anh đã phải chịu nhiều sự việc lắm rồi, bây giờ lại kéo thêm chuyện động trời này nữa....
- Bệnh viện của chúng tôi 10 năm nay chưa bao giờ có sai sót nào cả. Xin lỗi tiên sinh!!
- Khoan đã... Nếu vậy... ai sẽ truyền máu cho con trai tôi... - Hứa Biên vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi.
- Anh yên tâm! Việc này chúng tôi sẽ có biện pháp, con trai anh sẽ qua khỏi... - Nói xong, vị bác sĩ thở dài ly khai. Hứa Biên gương mặt thờ thẫn bước ra ngoài, chuyện này là sao, tại sao anh và Hứa Tinh lại khác nhóm máu. Nếu đã như vậy, chẳng nhẽ cha con anh.... không phải ruột thịt.... Không đâu, tuyệt đối không thể nào... Anh không tin, ông trời chỉ là muốn trêu đùa anh mà thôi, tất cả đều là dối trá....
- Chú, sao rồi ạ? - Hoành Thư và Tiểu Nhàn lo lắng chạy lại hỏi Hứa Biên. Anh chỉ lắc đầu thở dài, anh thực mệt mỏi quá rồi. Tại sao hết chuyện này sang chuyện khác đều đổ dồn hết vào anh. Mà không đúng, phải chính là tiểu hài tử kia mới phải. Tất cả đều do Gia Trình hắn mà ra, đúng vậy.
- Tiểu Tinh mà có xảy ra chuyện gì, là tôi giết chết cậu đó thằng mất dạy!!!!!! - Hứa Biên rốt cuộc cũng nổi giận, ngay lập tức đưa tay chỉ Gia Trình quát lớn.
Gia Trình từ đầu đến cuối một chút cũng không quan tâm những lời chửi mắng của mọi người. Hắn vẫn một mực nhìn chăm chú cánh cửa kia, chỉ để ý đến tình trạng nguy kịch của Hứa Tinh.
Văn Khải ngáp dài một hơi, thực tình không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra, đám người đằng trước này cứ xen xen lấn lấn làm hắn không tài nào bước vào được, chỉ có thể nghe thấy tiếng cãi nhau vô cùng kịch liệt. Hắn chán nản rời đi, miệng không ngừng chửi thầm.
- Con mẹ nó ở đây có gì vui đâu mà cứ nhốn nháo như ổ kiến không bằng!!
Văn Khải đưa tay vào túi quần, lấy ra một cây thuốc lá ra hút một hơi, sau hắn bỗng dưng phát hiện một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Hắn ném điếu thuốc xuống, khẽ cau mày, kia không phải Lam Dĩ sao, ả chẳng nhẽ cũng đi theo đám người kia. Thực không ngờ Lam Dĩ ả cũng nhiều chuyện ghớm, mà không đúng, nghe rằng chuyện kia có liên quan đến Gia Trình, mà Lam Dĩ vốn dĩ hay bám riết theo hắn, nên việc đến đây cũng không có gì lạ.
Văn Khải để ý Lam Dĩ mãi đưa mắt nhìn đám đông ồn ào trước mắt, ả đưa tay nắm chặt thành quyền lộ vẻ tức giận, đôi môi đỏ chói khẽ cắn chặt vào nhau. Ánh mắt đỏ ửng như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. Văn Khải đưa mắt nhìn qua đám đông kia, chỉ thấy dáng người cao ráo của Gia Trình, không nhẽ ả ta đang nhìn hắn. Văn Khải vừa quay đầu lại, Lam Dĩ đã không còn ở đó nữa. Hảo kì quái, ả ta như thế nào đã biến mất bóng dáng rồi. Thôi thì mặc kệ, dẫu sao Văn Khải hắn cũng cực kì căm ghét Lam Dĩ, ả muốn làm gì hắn không hề quan tâm.
Văn Khải liếc mắt một lần nữa chỗ đông người, nở nụ cười mỉa mai rồi bước đi.
Sau vài tiếng đồng hồ chờ đợi trong lo âu sợ hãi, đám đông chen lấn cũng dần tản đi, bóng đèn đỏ chói rốt cuộc cũng tắt ngụm, mọi người vội vã đứng dậy trước cánh cửa đang mở ra.
- Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại cháu bé đã tỉnh dậy, mọi người có thể yên tâm vào thăm được rồi. - Vị bác sĩ nở ân cần nở nụ cười.
- Woa.... Tốt quá rồi... Thực cảm ơn bác sĩ, cảm ơn nhiều lắm... - Hứa Biên vui như mùa xuân sắp đến, thở phào nhẹ nhõm không ngừng cảm ơn bác sĩ.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi, tiên sinh không cần khách sáo. Vậy tôi xin phép.
Hứa Biên chạy một mạch vào căn phòng kia, chỉ thấy được Hứa Tinh đang nằm ngửa trên giường, cánh tay được bó bột cẩn thận, phía dưới bao trùm cả gạt băng, nhằm tránh cho thiếu niên tác động đến vết thương bị rách ở đằng sau.
- Tiểu Tinh!! - Bốn người chạy tới bên giường, không ngừng hỏi thăm Hứa Tinh, chỉ có Gia Trình vẫn một mực lặng lẽ đứng ở phía cửa, đôi mắt băng lãnh nhìn cơ thể gầy yếu trên giường.
- Baba...... - Hứa Tinh yếu ớt mở miệng.
- Tiểu Tinh... Con có đau chỗ nào không? - Hứa Biên lo lắng hỏi.
- Dạ không.... Tiểu Tinh... không sao... đã không còn đau...
Nghe đến đây, bốn người không khỏi nhìn nhau, thiếu niên đã thành ra bộ dạng thế này, lại còn bảo không sao, thực sự nhìn thấy vô cùng thương tâm.
- Tiểu Tinh!! Cậu đau thì cứ nói, đừng nhẫn nhịn trong lòng. - Mạch Quai đau lòng khuyên nhủ.
- Mình thực sự không sao... cảm ơn cậu.... Baba... thực xin lỗi.... Tiểu Tinh lại phiền đến baba nữa rồi.... Tiểu Tinh đáng chết có phải không..... - Thiếu niên nức nở nhìn Hứa Biên, không biết đây là lần thứ mấy rồi, y luôn làm anh phải lo lắng.
- Không... Tiểu Tinh không làm gì sai.... Kẻ sai là Gia Trình... - Hứa Biên đưa tay vuốt tóc thiếu niên, đứa trẻ này vẫn luôn như vậy, không thể bỏ được thói quen tự ti.
Nghe đến đây, Hứa Tinh không khỏi kinh hoảng.... Gia Trình.... phải a.... y đã khiến hắn nổi giận, y xứng đáng nhận những điều này.
- Thằng khốn nạn, cũng may là Tiểu Tinh không sao. Nếu không tao sẽ giết mày!!!! - Mạch Quai bấy giờ mới nhớ đến Gia Trình, hắn một khắc quay đầu quát lớn.
Sao? Gia Trình hắn đang ở đây? Hứa Tinh kinh ngạc đồng thời xen lẫn sợ hãi, khiến y nhớ đến tối hôm qua bị Gia Trình hắn cường bạo, bị hắn nói những lời vô cùng chán ghét y, ngay lập tức, thiếu niên tự ti nhắm mắt, khóe mắt bắt đầu nổi lên tầng nước mỏng.
- Cậu ta đã không sao. Vậy tôi có thể yên tâm ra về?!! - Gia Trình khinh miệt mở miệng, ánh mắt vô lãnh nhìn Hứa Tinh.
- Chó chết!! Mày làm nó ra nông nỗi này, còn dám nói cái giọng đó.. - Hứa Biên phẫn nộ xông tới nắm cổ áo Gia Trình, định giơ tay vung cho hắn một nắm đấm.
Thiếu niên khi nghe Gia Trình nói những lời kia, cảm thấy vô cùng tự ti, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống. Tại sao lại đau đến thế, ngay từ đầu y không nên mơ tưởng nhiều như vậy, ngỡ rằng Gia Trình hắn có phải hay không sẽ hết chán ghét y. Bất quá người ta thường nói trèo cao quá ngã càng đau, đúng vậy.
- Baba.... đừng mà... đừng đánh anh ấy.... - Mặc dù biết Gia Trình hắn cực kì chán ghét, nhưng y vẫn muốn vì hắn mà làm một điều gì đó, y quả thật ngốc nghếch.
- Tiểu Tinh!!! Cậu đừng có mà bênh vực Gia Trình. Cậu thích hắn ta đến như vậy sao?!! - Mạch Quai tựa hồ như rất tức giận, hắn không thể nhịn được nữa, Gia Trình đã hại y như vậy, y còn một mực muốn bảo vệ, nhất định phải làm y tỉnh ngộ lại mới được.
Hứa Tinh sửng sốt nhìn Mạch Quai, cũng nhìn mọi người xung quanh, kể cả Gia Trình nữa, đã biết hết rồi sao... ai cũng biết hết rồi... cả Hứa Biên, Hoành Thư, Tiểu Nhàn, Mạch Quai và người y thầm thích...
- Đối.... thực xin lỗi.... xin lỗi.... - Thiếu niên giọng nhỏ như muỗi kêu, nước mắt không ngừng rơi xuống..
Gia Trình từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói gì, không ai có thể biết rõ hắn đang nghĩ gì trong đầu, cũng không hề biết cảm xúc hắn ra sao, chỉ có bản thân hắn thừa biết rõ, chẳng qua không thể bộc lộ ra ngoài.
- Mày mau cút khuất mắt tao đi!! - Hứa Biên mệt mỏi không muốn nói một lời nào với Gia Trình hắn nữa, không thèm liếc mắt đến hắn, anh tiến tới ngồi cạnh Hứa Tinh.
Gia Trình khẽ nhếch miệng khinh miệt cười, rồi xoay lưng rời đi.
Sau một thời gian dài trôi qua, Hứa Tinh cuối cùng cũng đã khỏe hơn, cánh tay đã cử động được, phía sau không còn cảm thấy đau nữa. Điều này khiến y cảm thấy an tâm phần nào, bất quá điều Hứa Tinh lo âu bây giờ là bắt đầu từ ngày mai y phải bước vào ngôi trường mới. Như vậy, y sẽ không bao giờ gặp Gia Trình nữa, cũng ít chạm mặt Mạch Quai, Tiểu Nhàn và Hoành Thư. Thật ra chuyện này tất thảy đều do Hứa Biên quyết định, anh không muốn Hứa Tinh phải gặp thêm rắc rối nào nữa, nếu như y tránh xa được Gia Trình, anh đã thấy yên tâm lắm rồi.
Tối đến, Hứa Tinh lên thư phòng của Hứa Biên, tay cầm khay thức ăn bước vào.
- Baba... Baba nên ăn một chút... đã không còn sớm... - Hứa Tinh gượng cười đưa khay thức ăn đặt xuống bàn, hướng Hứa Biên nói.
- Baba không ăn... con đem ra ngoài đi.. - Hứa Biên lạnh lùng mở miệng, mắt vẫn giáng vào màn hình máy tính, bàn tay cắm cúi đánh máy.
- Nhưng mà... kia... baba từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn....
- Baba đã bảo không ăn!!! Mau đem ra ngoài đi!! Không nghe hay sao??
Hứa Biên đột nhiên quát lớn, khiến y không khỏi sợ hãi ngây người, theo thói quen cúi đầu, thiếu niên tiến tới cầm khay thức ăn lên, nhỏ giọng nói.
- A! Dạ... Tiểu Tinh xin lỗi... đã phiền đến baba... Tiểu Tinh ngay lập tức mang xuống....
Hứa Tinh run rẩy chậm rãi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa. Đã lâu lắm rồi, đúng vậy, từ ngày ở bệnh viện khi Hứa Biên nghe được Mạch Quai nói rằng Hứa Tinh thích Gia Trình, anh đã ít nói chuyện với y, cũng không còn ôm y, xoa đầu y, an ủi y như trước nữa, kể cả Mạch Quai và hai cô bạn thân của Hứa Tinh, cũng không đến thăm y. Có vẻ như họ vẫn còn giận chuyện y thích Gia Trình hắn, không lẽ y thích hắn là sai trái. Cũng đúng, hắn ta ghét y, hại y nhiều như vậy, y vẫn một mực thích hắn. Hứa Biên tức giận với y là điều đương nhiên, y không nên phản bác điều gì. Thế nhưng không hiểu tại sao nước mắt cứ rơi, có phải hay không Hứa Biên đã dần chán ghét y, cảm thấy y vô cùng phiền phức rồi. Hứa Tinh bước vào phòng ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ rơi lệ.
HẾT CHƯƠNG 20
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook