Hứa Biên đóng cửa phòng, bên ngoài ba bốn người đang ngồi ở hàng ghế chờ đợi, vẻ mặt vô cùng lo lắng đồng thời không ít ăn năn.

- Chú! Bọn cháu...... thực xin lỗi..... thực xin lỗi chú..... vì bọn cháu mà tiểu Tinh.. cậu ấy...... - Hoành Thư khi thấy bóng dáng của Hứa Biên, liền đứng dậy kịch liệt cúi đầu xin lỗi. Mạch Quai và Tiểu Nhàn bên cạnh đó cũng hối hận không ít.

- Ai! Trong các cháu ai là người bắt đầu chuyện đi đến Diamond...... Các cháu vốn biết chỗ đó không phải giành cho lứa tuổi các cháu, tại sao lại đến đó! - Hứa Biên không nhịn được sự tức giận, một khắc liền hướng ba người bọn họ quát lớn.

- Dạ.... bọn cháu thực xin lỗi..... Nhưng.... Chuyện này thật ra là do anh La Khởi, anh ấy đã rủ bọn cháu..... cho nên.... - Hoành Thư cúi đầu nhỏ giọng.

- La Khởi? La Khởi là hắn ta sao? - Hứa Biên nhíu mày nghi hoặc.

- Dạ vâng..... anh ấy.... có bạn làm ở Diamond.... cho nên bọn cháu mới có thể vào được đó.....

- Chết tiệt! - Hứa Biên càng nghĩ đến chỉ càng thấy tức giận, chỉ muốn giết chết tên La Khởi kia.

- Thực xin lỗi chú..... - Ba người không ngừng cúi đầu xin lỗi.

- Các cháu đang làm hại Tiểu Tinh có biết không hả! Khốn nạn! Nó có biết gì đâu chứ........ Nếu như lúc đó chú không lo lắng mà gọi cho bọn cháu, không biết giờ này Tiểu Tinh nó thành cái dạng gì nữa rồi... - Hứa Biên phẫn nộ, giận cá chém thớt mà hung hăng lấy chân đạp vào ghế vài phát, nghĩ đến bộ dạng của thiếu niên nhỏ bé thống khổ bị kẻ biến thái làm nhục thân thể, ngực anh như muốn nổ tung.

- Thực xin lỗi chú..... thực xin lỗi......

- Gì chứ? Các cháu đi mà xin lỗi Tiểu Tinh kia kìa! Nói với chú làm gì! - Anh lại một lần nữa quát lớn, không hề ngần ngại bản thân đang ở bệnh viện.

- Tiên sinh, anh là người nhà của cháu Hứa Tinh? - Vị bác sĩ tay cầm tờ giấy, tiến tới Hứa Biên hỏi.

- Phải, tôi là phụ thân nó. - Hứa Biên cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ, bình tĩnh trả lời.

- À, tôi đã kiểm tra thân thể của cháu. Cháu nó sức khỏe rất yếu, lại còn rất gầy, hậu môn chảy không ít máu, còn nữa, trên tay lại có vết hằn.... Nhưng tiên sinh đừng lo lắng quá, cháu nó đã không sao, đợi khi vết thương ở hậu môn lành hẳn, cháu có thể xuất viện.

- Cảm ơn bác sĩ. - Hứa Biên chốc lát liền thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hướng vị bác sĩ kia cảm ơn.

- Không có gì. - Vị bác sĩ nở nụ cười thân thiện rời đi, nhưng trong đầu không ngừng thở dài lắc đầu " Cháu nó còn nhỏ thế kia, làm sao lại để tổn thương ở chỗ đó được chứ. Haizz.... chuyện đời không thể biết trước được.... "

- Các cháu về đi, đã không còn sớm. Có thể cha mẹ các cháu đang đến đây, chú không muốn làm lớn chuyện. - Hướng ba người bọn họ, Hứa Biên lạnh lùng mở miệng.

- Nhưng mà... Tiểu Tinh cậu ấy.....

- Chú bảo các cháu về đi!

- A!....Dạ.... Vậy, cháu chào chú.... Và cũng thực xin lỗi chú và Tiểu Tinh.... - Hoành Thư, Tiểu Nhàn lễ phép cúi đầu rồi ly khai.

- Đứng đó làm gì? - Hứa Biên định xoay lưng vào phòng, thì thấy Mạch Quai vẫn đứng đó cúi đầu không chịu rời đi.

- Chú.............cháu.......

- À~ Phải rồi a, lần trước chính miệng cậu bảo với tôi rằng cậu sẽ thay đổi bản thân và bảo vệ Tiểu Tinh, thế nhưng cậu lại để Tiểu Tinh ở cùng với kẻ xấu và gặp phải chuyện thế kia, như vậy cậu lại hứa với tôi sao? - Hứa Biên nhớ lại ngày trước những lời Mạch Quai hứa với anh, anh tựa hồ có chút nóng giận liền thay đổi xưng hô.

- A! Cái kia....Cháu... thực xin lỗi chú.... cháu đã không giữ lời.... cháu đã để Tiểu Tinh phải gặp nguy hiểm.... thực xin lỗi chú... - Mạch Quai biết trước anh sẽ trách mắng hắn vì chuyện này, mà bản thân hắn cũng không ngừng cảm thấy có lỗi, tự giác nhận sai.

- Lẽ ra tôi sớm nên cho nó chuyển trường rồi. Nhưng vì tôi tin cậu và tôn trọng quyết định của nó, ai ngờ được những chuyện thế này lại tiếp tục xảy ra. - Hứa Biên lắc đầu chán nản nhìn Mạch Quai, thanh âm có chút lãnh khốc.

- Cháu xin lỗi.....

- Thôi được rồi, cậu về đi.

Hứa Biên xoay lưng, lạnh lùng mở miệng, không thèm liếc mắt đến Mạch Quai liền mở cửa phòng bước vào. Mạch Quai vẫn một mực đứng đó cúi đầu, hắn là kẻ vô dụng, chỉ nghĩ đến bản thân, không hề nghĩ đến người khác, hắn ngay từ đầu không nên hứa với anh để rồi không thực hiện được. Mạch Quai nhớ hồi nhỏ bà ngoại hắn từng dặn rằng " Làm được thì hẳn hứa, không làm được thì đừng bao giờ hứa". Hắn nên nghe lời bà mới phải, haha, không sao, chỉ cần có hậu quả, hắn sẽ chấp nhận. Nhưng hắn không hề chấp nhận hậu quả tồi tệ thế này, vì hắn mà người hắn thầm thích đã gặp nguy hiểm, hắn thực đáng chết, đáng giận mà.

Mạch Quai cười khổ nhìn cửa phòng, nước mắt rốt cuộc rơi xuống. Đây là lần thứ hai hắn khóc, bà ngoại là người một mực yêu thương hắn nhất trong nhà. Năm đó bà ngoại hắn đột ngột bệnh nặng mà qua đời, ngày đưa tang bà ngoại hắn đã khóc rất nhiều. Bất quá Mạch Quai không hề vì chuyện đó mà bất lực, hắn cố gắng nghe lời dặn của bà hắn, phải sống thật tốt, luôn mở lòng với tất cả mọi người, cho nên hắn mới " không chững chạc" như ngày hôm nay.

Mạch Quai là lần thứ hai rơi lệ, mà những giọt nước mắt này chỉ rơi xuống vì người hắn thực lòng yêu thương. Hắn vì tâm hồn trong sáng thuần khiết, tánh cách tự ti nhát gan nhưng lại vô cùng đáng yêu kia của thiếu niên, mà phải làm hắn động lòng. Tuy y là nam nhân, nhưng Mạch Quai không ngần ngại chuyện đó, hắn vẫn luôn lắng nghe lời bà hắn dạy bảo " Chỉ cần là người cháu yêu thật lòng, không quan trọng địa vị, sắc đẹp, giới tánh, cháu luôn vì người đó mà làm tất cả mọi thứ, người ta gọi đó là tình yêu đó cháu.....". Những lời căn dặn của bà đều là những câu nói rất hay, Mạch Quai luôn luôn ghi nhớ. Thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn không thực hiện được điều đó. " Bà ơi, cháu phải làm sao? " Mạch Quai đi ra ngoài, vừa ngước nhìn bầu trời vừa nói, một lần nữa rơi lệ.

================

Hứa Tinh cảm thấy trong giấc mộng có ai đó to lớn đang che chắn bảo vệ cho mình, cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn đi. Thiếu niên chậm rãi mở mắt, ngay lập tức liền đối diện với gương mặt của Hứa Biên đang an tĩnh ngủ. Thiếu niên mở lớn mắt quan sát, Hứa Biên vì tối hôm qua mất ngủ mà mắt có quầng thâm nhè nhẹ, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến vẻ ngoài tuấn mỹ của anh, lông mày khá dày khẽ nheo lại, đôi mi dài rũ xuống trông mê người, chiếc mũi thon dài thẳng tắp, đôi môi không dày không mỏng toát ra khí phách rất oai hùng. Nói chung gương mặt kia không thể chê vào đâu, tất thảy đều tuyệt mỹ như một diễn viên điện ảnh, có khi y tự hỏi tại sao anh không đi làm người mẫu đi. Thiếu niên cố gắng đưa tay ra khỏi vòng ôm của ânh, nhè nhẹ sờ lên đôi mắt có quầng thâm kia, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống, miệng không ngừng run rẩy lắp bắp.

- Baba..... Tiểu Tinh.... thực xin lỗi....

Hứa Biên đang yên giấc ôm Hứa Tinh ngủ say, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn đang chạm lên gương mặt của mình, lại còn thoang thoảng nghe tiếng khóc nghẹn ngào, anh mở mắt.

- Tiểu Tinh! - Hứa Biên ngạc nhiên.

- Baba.... tỉnh rồi.... - Thiếu niên vội vàng đưa tay gạt nước mắt, lại bị Hứa Biên gắt gao nắm lấy.

- Sao lại khóc? Con gặp ác mộng nữa sao? Ngoan, đừng khóc, có baba ở đây rồi.

- Baba.... không phải.....

Hứa Biên không kịp nghe Hứa Tinh giải thích, một phắt liền đem thiếu niên nhỏ bé kia ôm vào lòng, bàn tay to lớn ôn nhu xoa đầu y an ủi.

Thiếu niên đột ngột bị anh ôm chặt. Baba lo lắng cho mình, mình lại để baba liên tục thất vọng, mình thật đáng khinh. Y nằm trong lòng Hứa Biên càng không ngừng rơi nước mắt, cảm thấy vô cùng có lỗi đi.

- Baba.... Tiểu Tinh xin lỗi.... thực xin lỗi baba.... Đã làm baba lại lo lắng, làm baba thất vọng rồi.....- Hứa Tinh nức nở.

- Con không làm gì sai. Đừng tự trách bản thân... - Hứa Biên thở dài, đứa trẻ này vẫn như vậy, luôn đặt mọi lỗi lầm lên đầu mình, mặc dù bản thân y không hề làm gì sai trái.

- Không..... không phải..... là Tiểu Tinh... từ đầu đến cuối.... đều sai.... Tiểu Tinh.... đã trốn....

- Không nói nữa. Baba không muốn nghe con nói những lời này.....................Hảo, baba giúp con làm vệ sinh rồi chúng ta hãy ăn sáng.

Hứa Biên không chờ thiếu niên trả lời, đứng dậy bế y đến phòng toilet, giúp y đi tiểu tiện, đánh răng,.... Mọi hành động của anh đều hết sức cẩn thận, sợ sẽ làm tác động đến vết thương ở vùng hậu môn của thiếu niên. Thế nhưng anh càng quan tâm y, y càng cảm thấy thập phần có lỗi.

- Tiểu Tinh nằm đây nghỉ ngơi, baba sẽ mua đồ ăn sáng cho con. - Hứa Biên nhẹ nhàng đặt Hứa Tinh lên giường, xoa đầu y căn dặn.

Hứa Tinh chưa kịp mở lời, Hứa Biên đã quay lưng ra khỏi phòng. Thật sự thì y vô cùng áy náy và thập phần cảm thấy có lỗi, thế nhưng anh vẫn cứ đối xử tốt với y, anh có thể mắng y, chửi rủa y mà, nhưng một chút cũng không hề có, tất thảy đều một mực nuông chiều và lo lắng cho y.

Thiếu niên nằm yên trên giường không ngừng áy náy, chốc lát cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

- Tiểu Tinh......

Bước vào là Hoành Thư, Tiểu Nhàn và Mạch Quai. Hứa Tinh gượng cười, cố gắng ngồi dậy, trên người nhất thời lại đụng đến vết thương từ phía sau, thiếu niên khẽ kêu lên tiếng đau đớn nho nhỏ. Mạch Quai nhìn thấy bộ dạng kia, liền nhanh chóng tiến tới nhẹ nhàng đỡ y.

- Tiểu Tinh! Cậu sao rồi? Chuyện kia..... bọn mình thành thực xin lỗi cậu..... - Hoành Thư và Tiểu Nhàn cúi đầu ăn năn.

- A! Không.... không phải lỗi các cậu.... - Thiếu niên kịch liệt xua tay, thực sự thì bọn họ từ đầu đến cuối đều không liên quan, như vậy sao có thể có là lỗi bọn họ được chứ.

- Tiểu Tinh! Bọn mình không nghĩ La Khởi.... anh ấy lại.....

Hoành Thư vừa mở lời, thiếu niên liền chấn động, y bất giác nhớ lại đêm hôm đó, bị La Khởi vũ nhục y, không ngừng hành hạ y. Thiếu niên chốc lát liền sợ hãi, bàn tay nhỏ gầy nắm chặt góc áo, đôi mắt mở lớn tỏ vẻ khiếp đảm. Tiểu Nhàn cau mày, Hoành Thư sao có thể nhắc đến La Khởi vào lúc này chứ, làm cho Hứa Tinh y có thể nhớ lại đêm đó, phải chăng bị dọa đến kinh sợ rồi. Tiểu Nhàn ngay tức khắc đưa chân đạp lấy Hoành Thư, cô liền nhanh nhảu mở miệng xin lỗi.

- Tiểu Tinh! Hôm nay chúng ta chỉ đến đây thăm cậu. Mình đã xin phép giáo viên, cậu không cần phải lo lắng, cứ từ từ dưỡng sức khỏe. - Tiểu Nhàn nhìn thấy thân thể Hứa Tinh ngày càng ốm yếu đi, sắc mặt lại nhợt nhạt, cô không khỏi lo lắng liền nắm lấy bàn tay của y.

- Cảm ơn......

- Tiểu Tinh, mình.....

- A! Hai bọn này có việc cần phải ra ngoài. Tiểu Tinh, cậu ở đây cùng Mạch Quai nhá. - Hoành Thư định mở lời nói gì đó, lại bị Tiểu Nhàn chen ngang, cô khẽ nhíu mày, hôm nay Tiểu Nhàn bị sao vậy, cô với Hoành Thư có việc gấp gì đâu chứ, hôm nay bọn họ được nghỉ học cơ mà, sao Tiểu Nhàn lại nói dối thế kia.

- Này, Tiểu Nhàn....chúng ta có việc gì..... Ngô....

- Haha! Tiểu Tinh à, bọn mình ra ngoài đây....

Tiểu Nhàn phản xạ nhanh liền bịt lấy miệng Hoành Thư, cố gắng đưa Hoành Thư ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Hứa Tinh và Mạch Quai, Hứa Tinh từ nãy đến giờ nhìn thấy bộ dạng kì kì quái quái của Tiểu Nhàn trông thật khó hiểu, bất quá Tiểu Nhàn luôn như vậy, Hứa Tinh thừa hiểu rõ tánh cách tinh nghịch của cô. Thiếu niên thầm thở dài, lại phát hiện bản thân từ đầu đến cuối đều nằm trong vòng tay của Mạch Quai, mà còn nửa nằm nửa ngồi trên đùi hắn. Y giật mình định rời khỏi, Mạch Quai lập tức níu chặt y.

- Đừng nhúc nhích, phía dưới sẽ đau!

- Nhưng mà.... cái kia.... mình đã khỏe rồi.... không còn đau.... làm ơn... để mình xuống... - Thiếu niên đỏ mặt xấu hổ, cư nhiên lại tự tiện ngồi trên đùi Mạch Quai, cảm thấy có chút kì quái.

Mạch Quai biết thiếu niên rất khó xử, ngẫm lại thì mới thấy tư thế của bọn họ vô cùng kì quặc đi, hắn bất đất dĩ để y nằm xuống giường.

- Tiểu Tinh.... Mình xin lỗi.... thực xin lỗi..... - Mạch Quai cúi đầu, không ngừng kêu những lời xin lỗi với Hứa Tinh.

- A!.. Đừng như vậy..... Mạch Quai... cậu không làm gì hết.... Đều là do mình, lúc đó đã không ở cùng bọn cậu..... - Thiếu niên không muốn để ai khác vì y mà đổ lỗi cho bản thân, mà Mạch Quai chính là không hề làm gì, hắn tại sao lại phải xin lỗi y.

- Không đúng.... Là mình... mình đã không bảo vệ được cậu.... Mình đã hứa.... - Mạch Quai nói đến đây liền im ngặt, cúi đầu trầm mặc.

- Mạch Quai..... Mình không sao, cậu nhìn đi.... mình vẫn khỏe.... đừng đổ lỗi cho cậu nữa.... mình không muốn... - Thiếu niên cố gắng gượng dậy, nắm lấy tay áo Mạch Quai, không ngừng giải thích. Mạch Quai ngẩng đầu đối mặt với Hứa Tinh, thiếu niên gương mặt tái nhợt yếu ớt, thân thể đã gầy còn gầy hơn, đôi mắt trong sáng thuần khiết phát sáng nhìn hắn. Hắn mạnh mẽ nghiến răng, một phen đưa tay kéo Hứa Tinh vào ngực, thiếu niên nhỏ gầy nên hắn có thể dễ dàng ôm trọn y, một chút cũng không có chỗ hở.

- Mạch.... Quai..... - Y sửng sốt.

- Tiểu Tinh..... Mình xin lỗi! Đã không để ý đến cậu, để cậu phải gặp nguy hiểm! Mình đáng chết!

- Mạch... Quai.... Nhưng.... cái kia... không phải do cậu.... mình thực sự không sao....

- Tiểu Tinh.... - Mạch Quai buông Hứa Tinh, đưa tay chạm lên gương mặt tái nhợt của y. Y tròn xoe mắt nhìn hắn, tựa hồ có chút ngạc nhiên.

- Mình..... mình thích.....

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, khiến cho lời nói của Mạch Quai ngay lập tức chui hết xuống dưới cổ họng.

- Là cậu sao?

Hứa Biên bước vào liền thấy cảnh tượng trước mắt, anh khẽ nhíu mày. Sáng sớm Mạch Quai đã đến đây rồi sao, lại còn đang làm gì với Hứa Tinh thế kia. Anh tiến tới, đặt thức ăn xuống bàn, thanh âm tuy từ tốn nhưng có chút tức giận.

- Cậu đến đây làm gì?

- Dạ.... cháu là đến thăm Tiểu Tinh.... - Mạch Quai nắm chặt tay, cố gắng không để cho lời nói run rẩy.

- Cảm ơn. Bây giờ Tiểu Tinh đã khỏe rồi. Cậu không cần phải lo. Dù sao cũng có tôi ở đây, cậu về đi! - Hứa Biên lạnh lùng nói.

- Baba.... Mạch Quai cậu ấy..... - Hứa Tinh cảm thấy Hứa Biên dường như không hề ấn tượng Mạch Quai, cố gắng mở miệng giải thích.

- Tôi bảo cậu về đi! Không hiểu sao? - Hứa Biên quát lớn.

- Dạ vâng..... Vậy cháu xin phép.... Tiểu Tinh, gặp cậu sau.... - Mạch Quai biết rõ Hứa Biên vẫn đang còn giận hắn, bất đắc dĩ liền ly khai.

Hứa Tinh không hiểu sao Hứa Biên lại quát lớn Mạch Quai. Hắn là không hề làm gì sai, hắn chỉ là lo lắng mà đến thăm y. Hay có thể anh đang tức giận vì chuyện hôm đó, thiếu niên không muốn gây mâu thuẫn bọn họ chỉ vì mình, nhỏ giọng giải thích.

- Baba..... baba đừng giận cậu ấy.... Mạch Quai cậu ấy không có lỗi.... là Tiểu Tinh sai.... có thể hay không, baba đừng cùng cậu ấy mà sinh khí....

- Tiểu Tinh! Đừng có suốt ngày nói giùm kẻ khác mà đổ lỗi bản thân nữa! Bỏ cái thói đó đi! - Hứa Biên đột nhiên hét vào mặt y, thiếu niên ngẩn người nhìn anh, cơ thể có chút sợ hãi khẽ run rẩy, anh là lại lần nữa vì y mà nổi nóng, y lại làm gì sai nữa rồi.

- Đối.... thực xin lỗi baba.... - Thiếu niên nhỏ giọng, cúi đầu nhìn bàn tay, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Hứa Biên giật mình, thu hồi lại tinh thần, anh tại sao lại tức giận thế kia. Thật ra bản thân anh không phải vì y mà quát lớn, vậy thì tại sao? Không lẽ mới nãy nhìn thấy tình cảnh Mạch Quai cùng HứaTinh hành động thân mật kia? Trong đầu anh lúc đó như muốn nổ tung, lòng ngực nóng hổi như bị xé rách, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu, liền sinh khí mà lỡ lời to tiếng với y, khiến cho y phải khiếp sợ rồi.

- Tiểu Tinh! Baba không cố ý lớn tiếng với con.... Baba xin lỗi....

- Không phải.... là Tiểu Tinh sai.... - Thiếu niên thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

- Ban nãy baba đã nói sao? Không được đổ lỗi cho mình nữa, baba nói phải nghe lời, có được không? - Đưa tay xoa đầu Hứa Tinh, Hứa Biên ôn nhu nói.

- Dạ.... vâng.... - Thiếu niên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng trách cứ bản thân.

- Tiểu Tinh ngoan. Hảo, con ăn sáng đi, kẻo thức ăn nguội mất.

- Ân.....

Hứa Biên thở dài nhìn thiếu niên chậm rãi ăn cơm, trong đầu anh suy nghĩ rằng bản thân anh dạo này có chút kì lạ, không ngừng quan tâm chăm sóc thiếu niên, không hề quan tâm việc làm ở công ty có bị ảnh hưởng tốt xấu hay không, chỉ luôn lo lắng cho Hứa Tinh, lại còn hành động ban nãy của anh cũng dọa anh chết khiếp rồi, anh quả là không hề thích y cùng Mạch Quai một chỗ, tại sao khi đó lại tức giận đến như vậy. Có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, anh là phụ thân của y, đương nhiên việc không thích Mạch Quai cùng Hứa Tinh cũng không có gì đáng lo ngại. Hứa Biên nhất thời nở nụ cười gượng gạo, quan sát tiểu hài tử đang ngấu nghiến ngon lành.

Hai ngày sau, Hứa Tinh được xuất viện, đồng thời sau khi đi học trở lại, bạn bè y cũng không dám nhắc lại chuyện đêm hôm đó. Bất quá La Khởi hắn ta dường như mặt cũng mỏng đi, hắn đã chuyển trường ngay sau đó, cũng chẳng ai hay tin gì về hắn học trường nào, ở đâu.. Nhưng như vậy cũng tốt, thiếu niên có thể yên tâm học hành, tuy nhiên Hứa Biên vẫn luôn lo sợ rằng y có thể hay không sẽ tái gặp những trường hợp thế này. Hứa Tinh tánh vốn tự ti nhút nhát, dễ dàng bị bất cứ ai khi dễ, nói như thế nào thì anh vẫn không thể cho y chuyển trường, điều đó sẽ càng ảnh hưởng đến y. Anh đành phải chờ đợi trong lo âu, liệu về sau Hứa Tinh y sẽ xảy ra chuyện gì.

====================

Văn Khải đưa tay bấm điện thoại, miệng bất giác nở nụ cười khoái chí.

- Anh Khải, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa, như vậy ngày mai chúng ta có thể hạ gục được tên Gia Trình đó rồi.

- Tốt lắm! Nhớ là ngày mai phải làm đúng theo kế hoạch, không được chủ quan, Gia Trình hắn rất thông minh, có thể sẽ đoán trước được việc làm của chúng ta. - Văn Khải cẩn thận nhắc nhở đàn em bên đầu dây.

- Vâng anh Khải! - Đầu dây cung kính đáp lại.

- Hảo, mai gặp. "Tít"

Văn Khải thỏa mãn tắt máy, ngày mai hắn nhất định phải hạ gục Gia Trình, mối thù năm đó hắn có thể trả được rồi.

- Khuất Gia Trình! Ngày mai mày chết chắc. - Văn Khải lớn tiếng cười ha hả, đưa tay ngúp một ly rượu.

Chiều hôm sau, Văn Khải cùng đàn em đứng trước cổng trường X. Bọn chúng gây bao ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh, ai nấy cũng tò mò bọn chúng đến đây là muốn gây sự với ai, bất quá dù sao đã hết tiết học, ai cũng nuối tiếc phải về nhà chuẩn bị bữa cơm, không thể có cơ hội ở lại xem kịch vui.

Trời đã tối đen, đợi mãi Gia Trình hắn bấy giờ mới chịu ra đến cổng trường. Văn Khải đưa ánh mắt xem thường nhìn hắn, lắc đầu ra hiệu bọn đàn em chặn đường.

- Lại là cậu sao? - Gia Trình một chút cũng không hề liếc mắt đến Văn Khải, ánh mắt vô hồn đưa về phía trước lạnh lùng đến đáng sợ.

- Thằng kia, ăn nói kiểu gì với anh Khải đó. - Gã Vương tức giận quát lớn.

- Bình tĩnh..... Haha! Hôm nay tao đến là để....... kết liễu mày đó thằng khốn. - Văn Khải chậm rãi tiến gần, đàn em ngoan ngoãn né đường cho hắn, hắn im lặng một hồi, đột nhiên vươn tay giáng một cú đấm lên mặt Gia Trình.

Gia Trình cố gắng giữ thăng bằng không để cho mình bị ngã, khóe miệng chảy xuống vài giọt máu đỏ tươi. Hắn bất giác cười âm hiểm, xoay đầu trừng ánh mắt sát khí nhìn Văn Khải, rồi đưa mắt khoét nhanh bọn đàn em của Văn Khải đang tụ tập xung quanh. Bọn chúng khó hiểu nhìn Gia Trình, một lát Gia Trình đột ngột một phát đưa chân đạp lên bụng Văn Khải, rồi nhảy lên một cước hạ gục bọn đàn em của hắn. Văn Khải tức tối ra lệnh xông đến đánh Gia Trình, lại bị Gia Trình chưa đầy một phút đã làm bọn chúng ngã nhào trên mặt đất.

Văn Khải nghiến răng, hắn không thể kiên nhẫn thêm được nữa, liền vung chân đánh Gia Trình. Cả hai người không ngừng kẻ đánh người đấm. Rốt cuộc Văn Khải đã kiệt sức liền ngã xuống nền đất. Gia Trình định đưa chân đạp lấy hắn. Ngay tức khắc Văn Khải vội vàng rút súng từ trong túi quần ra. Bạn đang �

- Cậu..... - Gia Trình có chút bối rối trước cây súng kia.

- Haha! Sao vậy. Sợ rồi? - Văn Khải nhanh chóng đứng dậy, tay vẫn cầm cây súng, hắn điều chỉnh nòng súng,

chỉa trước mặt Gia Trình.

- Cậu nghĩ có thể lừa tôi bằng cây súng đó sao? - Gia Trình khinh bỉ cười, Văn Khải là muốn chọc sợ hắn đây. Gia Trình hắn không đời nào lại khuất nhục trước hành động giả tạo kia được.

- Hahahahaha! Mày đùa tao à.

" Đoàng" - Văn Khải đưa súng lên cao bóp cò, tiếng nổ kia bất giác làm cho Gia Trình phải mở lớn mắt nhìn Văn Khải. Là súng thật sao?

- Sao rồi? Nhìn mày xanh xao quá. Trước đó còn nhiều khí lực lắm mà. Haha! - Văn Khải cười lớn thỏa mãn, không ngờ kế hoạch này của hắn lại hoàn hảo đến như vậy.

- Cậu thật hèn nhát! Cư nhiên lại không dám đối mặt với tôi mà đánh bại tôi, phải dùng đến súng sao? - Gia Trình nham hiểm cười.

- Mày! Mày đừng tưởng tao không dám bóp cò! - Văn Khải đưa tay nổ súng, ngay tức khắc bị Gia Trình chồm tới hung hăng giành lấy. Gia Trình dùng sức, lại vô tình tay cào vào da thịt Văn Khải, cố gắng giữ cho cò súng không bị Văn Khải di chuyển. Cả hai kịch liệt dây dưa, nhất thời cây súng bị di chuyển tứ phía, vang lên những tiếng " Đoàng Đoàng" chói tai. Văn Khải mạnh mẽ chống cự, hắn nhất định phải hạ gục Gia Trình trong ngày hôm nay, hắn không thể thất bại.

" Đoàng" một tiếng, Văn Khải ngừng lại, trợn lớn mắt nhìn Gia Trình. Hắn rõ ràng nghe tiếng súng nổ trong da thịt, mà bản thân lại không hề cảm thấy đau đớn, không phải hắn, vậy thì là.... Gia Trình sao. Gia Trình cau mày, hắn đột nhiên ngã xuống đất, đưa tay ôm lấy đùi loang lỗ vết máu. Văn Khải khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, hắn khiếp đảm nhìn bộ dáng chật vật của Gia Trình, như kẻ mất hồn mà ném vội cây súng xuống đất, tự đưa hai tay nhìn.

Chốc lát đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Văn Khải ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thèm để ý đến Gia Trình, liền tiến tới chỗ bọn đàn em ra lệnh chạy về.

- Anh Khải..... Còn.... còn hắn ta.... - Gã Vương run rẩy nói.

- Mặc kệ đi. Mau lên! Cảnh sát gần đến rồi. - Văn Khải kéo lấy gã đi đến chỗ đậu xe, bọn chúng từng lượt nổ ga chạy mất bóng dáng.

Gia Trình thống khổ ôm đùi, vẻ mặt đau đớn nằm quằn quại trên mặt đất.

Hắn một phen lấy răng cắn rách góc áo, quấn chặt quanh đùi đang chảy đầy máu. Hắn nghe rõ thấy tiếng bước chân của cảnh sát đang dần đến gần, cố gắng gượng dậy lết thân bước đi.

- Hả? Rõ ràng nghe thấy tiếng súng ở đây mà. Người đâu? - Một vị cảnh sát tay cầm đèn pin, hướng mọi người gãi đầu khó hiểu.

- Khoan đã! Kia không phải máu sao. - Vị cảnh sát khác như đã phát hiện ra vết máu lưu lại trên nền đất của Gia Trình, liền ra hiệu cho mọi người trong tổ thi nhau tìm kiếm.

Gia Trình một tay ôm đùi, một tay dựa vách tường lần theo đường đi. Hắn thầm chửi Văn Khải, bất quá vì sự di chuyển của hắn tác động đến viên đạn bên trong da thịt, khẽ kêu lên tiếng rên rỉ đau đớn. Chốc lát vì mất máu khá nhiều, Gia Trình cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, liền ngã bệt xuống đất thở dốc, đôi mắt nhắm nghiền đau đớn.

HẾT CHƯƠNG 13

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương