Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
-
Quyển 4 - Chương 23-5: Ngoại truyện thứ hai: Bộ phim kinh dị (5)
Một tiếng sau, Trang Hải và Chu Phong cùng rời khỏi Cục cảnh sát, cảnh sát không có bất kỳ lý do gì để giữ bọn họ ở lại.
“Lời nguyền rủa vẫn chưa kết thúc.” Trang Hải nói với Chu Phong.
“Cái gì!” Chu Phong hoảng sợ.
“Mày quên rồi sao, còn có một người nữa cũng xem chiếc đĩa này.” Trang Hải nói.
Đột nhiên Chu Phong nhớ ra, Cố Dương - bạn của bọn họ cũng tham gia vào chuyện này.
“Nhất định phải bảo nó copy thêm một bản nữa.” Trang Hải nói.
Chu Phong gật đầu: “Hy vọng đây là cái cuối cùng.”
“Chỉ cần nó copy thì tất cả đều kết thúc.” Trang Hải d,0dylq.d nhìn lên trời, thở ra một hơi thật sâu.
Buổi chiều ba ngày sau, trong một công trình kiến trúc bỏ hoang tại vùng ngoại thành, có một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đang ngồi trong một căn nhà bằng gạch ngói vừa tối vừa đổ nát.
Anh ta lo lắng nhìn về phía cửa, chân không ngừng rung, dường như đang đợi một người xuất hiện.
Ba giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Người đàn ông mặc áo đen đứng lên ngay lập tức, nhanh chóng mở cửa ra, một người đàn ông đội một chiếc mũ thể thao và đeo kính râm liền đi vào.
Cửa đóng lại lần nữa, trong phòng lại tối đen như cũ.
“Cậu có thể đến đúng giờ như vậy, cho thấy kế hoạch của chúng ta đã thành công.” Chủ tiệm cởi áo khoác của anh ta xuống, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Hy vọng chúng ta gặp nhau ở chỗ này không bị ai phát hiện, phải biết rằng hai chúng ta đã là ‘người chết’ rồi.” Người đội mũ thể thao nói.
“Sẽ không có ai phát hiện ra đâu, nơi này rất vắng vẻ, mà chúng ta lại đang cải trang, sẽ không có ai nhận ra chúng ta cả, chẳng qua nói thật, trước khi cậu đến, ngược lại tôi thực sự rất lo lắng.”
“Không cần lo lắng, hút điếu thuốc trước đi.” Người đội mũ thể thao lấy ra một điếu thuốc lá: “Tôi phải thừa nhận, anh nghĩ ra được cái chủ ý này thực sự không thể chê vào đâu được.”
Chủ tiệm châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Cậu không tưởng tượng được tôi đã chuẩn bị kế hoạch này bao lâu đâu, từ lúc quay cái băng ghi hình đoạn phim The ring, cho đến thiết kế từng chi tiết nhỏ, cuối cùng là tìm cậu hợp tác với tôi, đây là một quá trình khá dài.”
“Nhưng tất cả đều đáng giá, sau khi anh ‘chết’, hai trăm vạn tiền bảo hiểm sẽ tự động được đứng trên danh nghĩa vợ anh, mà tôi cũng có thể được chia một con số khá cao. Sau khi chúng ta nhận được phần của mình thì cao chạy xa bay, sống một cuộc sống khác.”
“Đúng vậy, vì mục tiêu này, chúng ta hợp tác tương đối ăn ý.”
“Điều tôi lo lắng duy nhất chính là,” Người đội mũ thể thao nói: “Cảnh sát thật sự không nhìn ra chúng ta có liên quan tới quỷ kế điện thoại sao?”
Chủ tiệm đắc ý cười nói: “Tôi nghĩ là không. Hai người bạn của cậu và cảnh sát đều mắc cùng một sai lầm - bọn họ cho rằng, nếu có người muốn dùng di động làm trò quỷ, thì sau khi phim chiếu xong sẽ phải có người dùng điện thoại để báo cho một người, và người đó lại phải giả dạng Samara gọi điện thoại tới, tạo ra tình tiết giống hệt The ring. Lại không nghĩ rằng kế hoạch này thông minh ở chỗ - trước khi phim chiếu, điện thoại di động của cậu vẫn trong trạng thái trò chuyện với điện thoại của tôi. Cho nên, nó giống như một cái máy nghe trộm vậy, khiến tôi hiểu rõ tất cả mọi tình huống ở trong phòng.”
“Mỗi lần phim chiếu xong, đều có người hỏi câu ‘Thế này là hết rồi sao?’, sau đó anh liền nhanh chóng cúp điện thoại, lấy máy điện thoại của anh gọi tới, biến đổi giọng nói thành giọng nói của một cô bé rồi nói một câu ‘nano kakan’ - tôi thực sự là bội phục khi mà anh có thể nghĩ ra một chủ ý dieendaanleequuydonn tuyệt diệu như thế.”
“Bây giờ chuyện đã kết thúc, coi như về sau cảnh sát có phát hiện ra quỷ kế này thì cũng không thể tìm được bất cứ bằng chứng gì.”
“Nhưng, anh có chắc không?” Người đội mũ thể thao hạ giọng nói: “Ý tôi là, cảnh sát cũng chưa phát hiện ra thi thể của anh, anh cảm thấy công ty bảo hiểm sẽ dễ dàng giao hai trăm vạn cho vợ của anh như vậy sao?”
“Hai người bạn của cậu đều tin rằng chúng ta đã chết. Yên tâm đi, bọn họ sẽ chứng minh với cảnh sát chúng ta thực sự đã chết.”
“Nhưng tôi cảm thấy, công ty bảo hiểm không dễ bị lừa như vậy.”
“Những bức tượng thi thể mà chúng ta tạo ra đã rơi xuống nước, không có khả năng tìm thấy. Sau một thời gian, công ty bảo hiểm sẽ không còn lý do cho rằng chúng ta còn sống nữa.”
“Đúng vậy... Chẳng qua tôi lại thấy có cách tốt hơn.”
“Là gì?”
“Nếu để cho cảnh sát thực sự phát hiện ra thi thể của anh, thì tiền bảo hiểm chắc chắn không lọt đi đâu được.”
“Cậu có ý gì? Lý Ngang! Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi?” Chủ tiệm lo lắng: “Nếu như cậu thực sự giết tôi, vợ tôi sẽ không trả tiền cho cậu.”
“Thực ra là ngược lại, vợ anh cho rằng, nếu như cảnh sát không tìm thấy thi thể của anh, vậy thì cô ta có thể không nhận được tiền bảo hiểm, cho nên, cô ta cho rằng cần phải đùa mà thành thật.”
“Cậu không cần làm như vậy, Lý Ngang! Hãy tin tôi, tôi sẽ trả cho cậu nhiều tiền hơn!” Chủ tiệm bắt đầu lùi về phía sau.
Đột nhiên người đàn ông đội mũ thể thao cười to: “Xem ra anh thật sự quá lo lắng rồi! Cho tới bây giờ, anh vẫn còn tưởng rằng tôi là Lý Ngang sao?” Dứt lời, cậu ta lấy mũ cùng kính râm xuống.
“Cái gì? Là cậu...!” Chủ tiệm hoảng sợ nhìn Chu Phong trong bóng tối, trán của anh toát ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu.
“Trong kế hoạch của anh, người hôm nay đến đây chắc hẳn phải là Lý Ngang, nhưng chắc anh không biết, đêm hôm đó cậu ta thực sự đã chết rồi, mà không phải đang diễn trò.” Chu Phong mang theo giọng điệu chế giễu nói: “Anh càng không nghĩ rằng, người xuất hiện trước mặt anh lại là tôi.”
“Cậu... Sao cậu lại biết hết tất cả?”
Chu Phong lắc đầu: “Kế hoạch tuyệt diệu như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được, lại không nghĩ ra đây là có chuyện gì? Lúc anh và Lý Ngang thông đồng thực hiện kế hoạch này, vợ anh tìm đến tôi, nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch của anh. Đương nhiên, cũng nói cho tôi biết kế hoạch của cô ta. Cho nên, từ lúc bắt đầu tôi đã biết các anh muốn làm gì. Từ lúc Lý Ngang dẫn chúng tôi đến tiệm của anh, rồi tất cả những chuyện xảy ra sau đó, thực ra đều do tôi phối hợp diễn kịch với các anh mà thôi. Hơn nữa, chúng tôi còn cần ‘quỷ kế điện thoại di động’ của anh để lừa cảnh sát, lại thêm vào sáng ý của chúng tôi - dùng một chiếc điện thoại di động có chức năng ‘không lộ số điện thoại’, sau đó gọi đến số của cảnh sát, rồi ném điện thoại di động lên xe lửa. Nếu như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm một chiếc điện thoại di động để gọi, cảnh sát sẽ không tra ra được dãy số - như vậy bọn họ sẽ càng mất phương hướng.”
“Nói như vậy, các cậu... thật sự đã giết Lý Ngang?” Chủ tiệm d’đ/l/q"d cảm thấy choáng váng.
“Không còn cách nào khác, cậu ấy đã biết quá nhiều, hơn nữa muốn giết cậu ấy thật sự rất dễ dàng - cậu ấy không có bất kỳ phòng bị gì, hôm đó tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong cơm tối của cậu ấy, sau khi cậu ấy trở về thì đại khái không bao lâu sau thuốc liền có tác dụng, sau đó vợ anh dùng chìa khóa mà tôi đưa cho để vào phòng, giết cậu ấy dễ như trở bàn tay, rồi lại bố trí hiện trường giống như trong bộ phim The ring - Lý Ngang đáng thương, lúc đầu cậu ấy chỉ muốn giả chết, nhưng có nằm mơ cũng chẳng ngờ cậu ấy sẽ chết như vậy. Đương nhiên, để phối hợp với thi thể của anh - trước khi cảnh sát đến thì biến mất, vợ của anh cũng phải chạy một chuyến, sau khi tôi cùng Trang Hải rời đi thì liền kéo thi thể của Lý Ngang tới một bờ sông nhỏ - có khi tôi cảm thấy, vợ anh cũng là một thiên tài tội phạm, cô ta làm tất cả đều gọn gàng, không một chút kẽ hở.”
“Nghe này, Chu Phong, cậu không thể giết tôi, bởi vì sau khi cảnh sát phát hiện ra thi thể của tôi, sẽ phát hiện thời gian tử vong không hợp lý, tôi nên chết vào ba ngày trước, đây là một sơ hở rất lớn!”
“Cảm ơn anh đã lo lắng, nhưng tôi cho rằng cái này không thuộc về phạm vi lo lắng của anh - chúng tôi có rất nhiều phương pháp có thể làm xáo trộn thời gian tử vong của anh: Ngâm thi thể của anh trong nước, đặt trong tủ lạnh, vân vân. Như vậy cảnh sát sẽ rất khó phân biệt đâu là thời gian tử vong thật sự của anh.”
“Nói như vậy, từ lúc bắt đầu các cậu đã lên kế hoạch giết tôi cuối cùng?” Chủ tiệm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói chính xác hơn, là vợ anh lên kế hoạch. Nhìn đi, rõ ràng cô ta cảm thấy hai trăm vạn có sức hấp dẫn hơn so với tính mạng của anh - về điểm này, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
“Tôi sẽ không để cho các cậu được như ý! Cậu cùng con đàn bà kia đều phải xuống địa ngục!” Chủ tiệm nổi điên nhào về phía Chu Phong, nhưng bị cậu đá một cái lăn xuống đất, hai mắt biến thành màu đen, cũng không đứng lên nổi nữa. Đột nhiên, anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Ý chí của anh mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi, anh hút xong điếu thuốc kia lâu như vậy mà bây giờ thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng.”
“Cậu... đã hạ thuốc gì... trong điếu thuốc?” Toàn thân chủ tiệm đã không còn chút sức lực, âm thanh cũng yếu dần.
“Tôi cho rằng điều này không còn quan trọng nữa, nhưng tôi có thể nói cho anh biết - anh sẽ chết không hề đau đớn.” Chu Phong cười lạnh nói.
Hai phút sau, cuối cùng chủ tiệm cũng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không còn hô hấp nữa. Chu Phong lấy điện thoại di động ra, bấm số của vợ chủ tiệm.
“Tất cả đã làm xong chưa?” Người phụ nữ nhỏ giọng nói.
“Vô cùng thuận lợi.” Chu Phong nói: “Cảnh sát bên đó vẫn còn đang điều tra sao?”
“Bọn họ bận rộn như vậy thì có thể điều tra ra cái gì cơ chứ? Tất cả mọi chuyện đều do hai người kia tự tay làm ra. Bố trí hiện trường vụ án, sắp xếp thành những sự việc kỳ dị, bao gồm cả thời gian tử vong hoàn mỹ của bọn họ - đây đều do chính bọn họ tự làm, cảnh sát không tìm thấy bất kỳ chứng cứ gì, tất cả đều hoàn hảo.”
“Vậy tôi yên tâm. Chờ chúng ta xử lý xong thi thể của anh ta, rồi cố ý để cảnh sát phát hiện được - sau đó chỉ cần ngồi trong nhà chờ hai trăm vạn rơi xuống từ trên trời là được.” Chu Phong nói.
“Hợp tác vui vẻ.”
Người phụ nữ kia cúp điện thoại, nhìn quanh một chút, không có bất kỳ người nào, cô ta yên lòng trở lại Cục cảnh sát, tiếp tục cầm cái chổi - trước khi hai trăm vạn tới tay, phần công việc vệ sinh này vẫn phải được làm tiếp.
-Hết-
“Lời nguyền rủa vẫn chưa kết thúc.” Trang Hải nói với Chu Phong.
“Cái gì!” Chu Phong hoảng sợ.
“Mày quên rồi sao, còn có một người nữa cũng xem chiếc đĩa này.” Trang Hải nói.
Đột nhiên Chu Phong nhớ ra, Cố Dương - bạn của bọn họ cũng tham gia vào chuyện này.
“Nhất định phải bảo nó copy thêm một bản nữa.” Trang Hải nói.
Chu Phong gật đầu: “Hy vọng đây là cái cuối cùng.”
“Chỉ cần nó copy thì tất cả đều kết thúc.” Trang Hải d,0dylq.d nhìn lên trời, thở ra một hơi thật sâu.
Buổi chiều ba ngày sau, trong một công trình kiến trúc bỏ hoang tại vùng ngoại thành, có một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đang ngồi trong một căn nhà bằng gạch ngói vừa tối vừa đổ nát.
Anh ta lo lắng nhìn về phía cửa, chân không ngừng rung, dường như đang đợi một người xuất hiện.
Ba giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Người đàn ông mặc áo đen đứng lên ngay lập tức, nhanh chóng mở cửa ra, một người đàn ông đội một chiếc mũ thể thao và đeo kính râm liền đi vào.
Cửa đóng lại lần nữa, trong phòng lại tối đen như cũ.
“Cậu có thể đến đúng giờ như vậy, cho thấy kế hoạch của chúng ta đã thành công.” Chủ tiệm cởi áo khoác của anh ta xuống, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Hy vọng chúng ta gặp nhau ở chỗ này không bị ai phát hiện, phải biết rằng hai chúng ta đã là ‘người chết’ rồi.” Người đội mũ thể thao nói.
“Sẽ không có ai phát hiện ra đâu, nơi này rất vắng vẻ, mà chúng ta lại đang cải trang, sẽ không có ai nhận ra chúng ta cả, chẳng qua nói thật, trước khi cậu đến, ngược lại tôi thực sự rất lo lắng.”
“Không cần lo lắng, hút điếu thuốc trước đi.” Người đội mũ thể thao lấy ra một điếu thuốc lá: “Tôi phải thừa nhận, anh nghĩ ra được cái chủ ý này thực sự không thể chê vào đâu được.”
Chủ tiệm châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Cậu không tưởng tượng được tôi đã chuẩn bị kế hoạch này bao lâu đâu, từ lúc quay cái băng ghi hình đoạn phim The ring, cho đến thiết kế từng chi tiết nhỏ, cuối cùng là tìm cậu hợp tác với tôi, đây là một quá trình khá dài.”
“Nhưng tất cả đều đáng giá, sau khi anh ‘chết’, hai trăm vạn tiền bảo hiểm sẽ tự động được đứng trên danh nghĩa vợ anh, mà tôi cũng có thể được chia một con số khá cao. Sau khi chúng ta nhận được phần của mình thì cao chạy xa bay, sống một cuộc sống khác.”
“Đúng vậy, vì mục tiêu này, chúng ta hợp tác tương đối ăn ý.”
“Điều tôi lo lắng duy nhất chính là,” Người đội mũ thể thao nói: “Cảnh sát thật sự không nhìn ra chúng ta có liên quan tới quỷ kế điện thoại sao?”
Chủ tiệm đắc ý cười nói: “Tôi nghĩ là không. Hai người bạn của cậu và cảnh sát đều mắc cùng một sai lầm - bọn họ cho rằng, nếu có người muốn dùng di động làm trò quỷ, thì sau khi phim chiếu xong sẽ phải có người dùng điện thoại để báo cho một người, và người đó lại phải giả dạng Samara gọi điện thoại tới, tạo ra tình tiết giống hệt The ring. Lại không nghĩ rằng kế hoạch này thông minh ở chỗ - trước khi phim chiếu, điện thoại di động của cậu vẫn trong trạng thái trò chuyện với điện thoại của tôi. Cho nên, nó giống như một cái máy nghe trộm vậy, khiến tôi hiểu rõ tất cả mọi tình huống ở trong phòng.”
“Mỗi lần phim chiếu xong, đều có người hỏi câu ‘Thế này là hết rồi sao?’, sau đó anh liền nhanh chóng cúp điện thoại, lấy máy điện thoại của anh gọi tới, biến đổi giọng nói thành giọng nói của một cô bé rồi nói một câu ‘nano kakan’ - tôi thực sự là bội phục khi mà anh có thể nghĩ ra một chủ ý dieendaanleequuydonn tuyệt diệu như thế.”
“Bây giờ chuyện đã kết thúc, coi như về sau cảnh sát có phát hiện ra quỷ kế này thì cũng không thể tìm được bất cứ bằng chứng gì.”
“Nhưng, anh có chắc không?” Người đội mũ thể thao hạ giọng nói: “Ý tôi là, cảnh sát cũng chưa phát hiện ra thi thể của anh, anh cảm thấy công ty bảo hiểm sẽ dễ dàng giao hai trăm vạn cho vợ của anh như vậy sao?”
“Hai người bạn của cậu đều tin rằng chúng ta đã chết. Yên tâm đi, bọn họ sẽ chứng minh với cảnh sát chúng ta thực sự đã chết.”
“Nhưng tôi cảm thấy, công ty bảo hiểm không dễ bị lừa như vậy.”
“Những bức tượng thi thể mà chúng ta tạo ra đã rơi xuống nước, không có khả năng tìm thấy. Sau một thời gian, công ty bảo hiểm sẽ không còn lý do cho rằng chúng ta còn sống nữa.”
“Đúng vậy... Chẳng qua tôi lại thấy có cách tốt hơn.”
“Là gì?”
“Nếu để cho cảnh sát thực sự phát hiện ra thi thể của anh, thì tiền bảo hiểm chắc chắn không lọt đi đâu được.”
“Cậu có ý gì? Lý Ngang! Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi?” Chủ tiệm lo lắng: “Nếu như cậu thực sự giết tôi, vợ tôi sẽ không trả tiền cho cậu.”
“Thực ra là ngược lại, vợ anh cho rằng, nếu như cảnh sát không tìm thấy thi thể của anh, vậy thì cô ta có thể không nhận được tiền bảo hiểm, cho nên, cô ta cho rằng cần phải đùa mà thành thật.”
“Cậu không cần làm như vậy, Lý Ngang! Hãy tin tôi, tôi sẽ trả cho cậu nhiều tiền hơn!” Chủ tiệm bắt đầu lùi về phía sau.
Đột nhiên người đàn ông đội mũ thể thao cười to: “Xem ra anh thật sự quá lo lắng rồi! Cho tới bây giờ, anh vẫn còn tưởng rằng tôi là Lý Ngang sao?” Dứt lời, cậu ta lấy mũ cùng kính râm xuống.
“Cái gì? Là cậu...!” Chủ tiệm hoảng sợ nhìn Chu Phong trong bóng tối, trán của anh toát ra những hạt mồ hôi to như hạt đậu.
“Trong kế hoạch của anh, người hôm nay đến đây chắc hẳn phải là Lý Ngang, nhưng chắc anh không biết, đêm hôm đó cậu ta thực sự đã chết rồi, mà không phải đang diễn trò.” Chu Phong mang theo giọng điệu chế giễu nói: “Anh càng không nghĩ rằng, người xuất hiện trước mặt anh lại là tôi.”
“Cậu... Sao cậu lại biết hết tất cả?”
Chu Phong lắc đầu: “Kế hoạch tuyệt diệu như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được, lại không nghĩ ra đây là có chuyện gì? Lúc anh và Lý Ngang thông đồng thực hiện kế hoạch này, vợ anh tìm đến tôi, nói cho tôi biết toàn bộ kế hoạch của anh. Đương nhiên, cũng nói cho tôi biết kế hoạch của cô ta. Cho nên, từ lúc bắt đầu tôi đã biết các anh muốn làm gì. Từ lúc Lý Ngang dẫn chúng tôi đến tiệm của anh, rồi tất cả những chuyện xảy ra sau đó, thực ra đều do tôi phối hợp diễn kịch với các anh mà thôi. Hơn nữa, chúng tôi còn cần ‘quỷ kế điện thoại di động’ của anh để lừa cảnh sát, lại thêm vào sáng ý của chúng tôi - dùng một chiếc điện thoại di động có chức năng ‘không lộ số điện thoại’, sau đó gọi đến số của cảnh sát, rồi ném điện thoại di động lên xe lửa. Nếu như vậy, chỉ cần tùy tiện tìm một chiếc điện thoại di động để gọi, cảnh sát sẽ không tra ra được dãy số - như vậy bọn họ sẽ càng mất phương hướng.”
“Nói như vậy, các cậu... thật sự đã giết Lý Ngang?” Chủ tiệm d’đ/l/q"d cảm thấy choáng váng.
“Không còn cách nào khác, cậu ấy đã biết quá nhiều, hơn nữa muốn giết cậu ấy thật sự rất dễ dàng - cậu ấy không có bất kỳ phòng bị gì, hôm đó tôi đã bỏ thuốc ngủ vào trong cơm tối của cậu ấy, sau khi cậu ấy trở về thì đại khái không bao lâu sau thuốc liền có tác dụng, sau đó vợ anh dùng chìa khóa mà tôi đưa cho để vào phòng, giết cậu ấy dễ như trở bàn tay, rồi lại bố trí hiện trường giống như trong bộ phim The ring - Lý Ngang đáng thương, lúc đầu cậu ấy chỉ muốn giả chết, nhưng có nằm mơ cũng chẳng ngờ cậu ấy sẽ chết như vậy. Đương nhiên, để phối hợp với thi thể của anh - trước khi cảnh sát đến thì biến mất, vợ của anh cũng phải chạy một chuyến, sau khi tôi cùng Trang Hải rời đi thì liền kéo thi thể của Lý Ngang tới một bờ sông nhỏ - có khi tôi cảm thấy, vợ anh cũng là một thiên tài tội phạm, cô ta làm tất cả đều gọn gàng, không một chút kẽ hở.”
“Nghe này, Chu Phong, cậu không thể giết tôi, bởi vì sau khi cảnh sát phát hiện ra thi thể của tôi, sẽ phát hiện thời gian tử vong không hợp lý, tôi nên chết vào ba ngày trước, đây là một sơ hở rất lớn!”
“Cảm ơn anh đã lo lắng, nhưng tôi cho rằng cái này không thuộc về phạm vi lo lắng của anh - chúng tôi có rất nhiều phương pháp có thể làm xáo trộn thời gian tử vong của anh: Ngâm thi thể của anh trong nước, đặt trong tủ lạnh, vân vân. Như vậy cảnh sát sẽ rất khó phân biệt đâu là thời gian tử vong thật sự của anh.”
“Nói như vậy, từ lúc bắt đầu các cậu đã lên kế hoạch giết tôi cuối cùng?” Chủ tiệm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nói chính xác hơn, là vợ anh lên kế hoạch. Nhìn đi, rõ ràng cô ta cảm thấy hai trăm vạn có sức hấp dẫn hơn so với tính mạng của anh - về điểm này, tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
“Tôi sẽ không để cho các cậu được như ý! Cậu cùng con đàn bà kia đều phải xuống địa ngục!” Chủ tiệm nổi điên nhào về phía Chu Phong, nhưng bị cậu đá một cái lăn xuống đất, hai mắt biến thành màu đen, cũng không đứng lên nổi nữa. Đột nhiên, anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Ý chí của anh mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi, anh hút xong điếu thuốc kia lâu như vậy mà bây giờ thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng.”
“Cậu... đã hạ thuốc gì... trong điếu thuốc?” Toàn thân chủ tiệm đã không còn chút sức lực, âm thanh cũng yếu dần.
“Tôi cho rằng điều này không còn quan trọng nữa, nhưng tôi có thể nói cho anh biết - anh sẽ chết không hề đau đớn.” Chu Phong cười lạnh nói.
Hai phút sau, cuối cùng chủ tiệm cũng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, không còn hô hấp nữa. Chu Phong lấy điện thoại di động ra, bấm số của vợ chủ tiệm.
“Tất cả đã làm xong chưa?” Người phụ nữ nhỏ giọng nói.
“Vô cùng thuận lợi.” Chu Phong nói: “Cảnh sát bên đó vẫn còn đang điều tra sao?”
“Bọn họ bận rộn như vậy thì có thể điều tra ra cái gì cơ chứ? Tất cả mọi chuyện đều do hai người kia tự tay làm ra. Bố trí hiện trường vụ án, sắp xếp thành những sự việc kỳ dị, bao gồm cả thời gian tử vong hoàn mỹ của bọn họ - đây đều do chính bọn họ tự làm, cảnh sát không tìm thấy bất kỳ chứng cứ gì, tất cả đều hoàn hảo.”
“Vậy tôi yên tâm. Chờ chúng ta xử lý xong thi thể của anh ta, rồi cố ý để cảnh sát phát hiện được - sau đó chỉ cần ngồi trong nhà chờ hai trăm vạn rơi xuống từ trên trời là được.” Chu Phong nói.
“Hợp tác vui vẻ.”
Người phụ nữ kia cúp điện thoại, nhìn quanh một chút, không có bất kỳ người nào, cô ta yên lòng trở lại Cục cảnh sát, tiếp tục cầm cái chổi - trước khi hai trăm vạn tới tay, phần công việc vệ sinh này vẫn phải được làm tiếp.
-Hết-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook