Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm
-
Quyển 3 - Chương 13
Editor: Thư
Buổi sáng sau khi rời giường, vẻ mặt Địch Lỵ ngây ngốc ngồi ở bên giường ngẩn người. Cô không muốn thay quần áo, không muốn rửa mặt súc miệng, không muốn làm điểm tâm - - không muốn làm toàn bộ mọi chuyện. Nàng không biết chính mình làm sao trải qua một đêm đáng sợ quá độ như thế.
Cát Lôi ngồi vào bên người cô, cánh tay vòng quang bờ vai cô, nhẹ giọng nói: "Địch Lỵ, tối hôm qua anh đã nói hai mươi lần với em rồi - - có lẽ, chuyện này là một chuyện trùng hợp, cũng không phải như chúng ta nghĩ vậy, đâu trên cái thế giới này không có cái gì là Quỷ Hồn - - đừng lại nghĩ về những chuyện đáng sợ thế này nữa được không?"
Địch Lỵ thốt lên tiếng than thở, hai mắt vô thần nói: "Cát Lôi, đừng an ủi em nữa. Kỳ thật anh cũng không phải đang nghĩ như vậy, em biết. Theo như tối hôm qua em nhìn thấy phản ứng hoảng sợ đến mức đó của anh, em liền biết, cả anh và em đều cùng nghĩ về một chuyện."
Cát Lôi xoay mặt đi, tránh né ánh mắt Địch Lỵ, không nói gì.
"Cát Lôi, chúng ta đừng ở lại chỗ này nữa được không?" Địch Lỵ dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn vị hôn phu, "Ngay đêm hôm qua em đã muốn thế, chúng ta vẫn cứ quay lại nhà trọ nhỏ kia mà ở đi. Tuy điều kiện không được tốt như nơi này, nhưng ít nhất không cần lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng! Anh biết không? Đêm qua em nghe được những lời anh nói khi đó, cơ hồ đều muốn hôn mê bất tỉnh!"
Cát Lôi càng cau chặt mày, không có hé răng.
"Nói chuyện với anh đó, Cát Lôi! Tới cùng là anh nghĩ như thế nào?" Địch Lỵ cấp bách hỏi.
"Địch Lỵ, ta nghĩ... Nếu không chúng ta đem Tạp Tư đến nhà bà An đi thôi. Như vậy buổi tối chúng ta liền nghe không được nó sủa nữa."
Địch Lỵ trừng to mắt nhìn anh, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: "Cát Lôi, anh đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng em thật sự sợ chú chó kia sao? Chẳng lẽ anh đưa Tạp Tư đến nhà bà An, Quỷ Hồn của vợ trước anh sẽ tiêu thất khỏi căn nhà này à? Anh làm như vậy có gì khác nhau bịt tai trộm chuông chứ?"
"Đúng vậy, Địch Lỵ... Chúng ta đã không thể trở về căn nhà trọ nhỏ kia được rồi." Vẻ mặt Cát Lôi khó xử nói.
"Cái gì?"
"Ngay sau ngày chuyển đến chỗ này, anh liền trả lại căn nhà kia cho chính chủ rồi. Hiện tại, chủ cho thuê nhà đã đem nó cho người khác thuê rồi."
"Ồ, Cát Lôi!" Địch Lỵ nói, "Tay chân của anh cũng thật nhanh nhẹn!"
Trầm mặc vài giây, nàng nói: "Bất quá, chuyện này cũng không có quan hệ gì, nếu chúng ta đã muốn chuyển ra ngoài ở, lại thuê một căn nhà nhỏ khác cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng."
"Nhưng mà Địch Lỵ..."
"Lại làm sao nữa vậy?"
Cát Lôi cắn môi, có chút khó khăn khi mở miệng nói: "Anh đã không còn tiền, vì để cho chúng ta có một nơi cư trú với điều kiện tốt đẹp, trước khi chuyển vào căn nhà này, anh đã đưa công nhân đến tu sửa nơi này lại một lần, phí không ít tiền bạc. Lại thêm anh mua thêm TV mới, điều hòa, máy nước nóng... Tiền của anh đã không còn thừa được bao nhiêu rồi."
Địch Lỵ có chút sốt ruột nhìn anh: "Trời ạ, Cát Lôi, chẳng lẽ ngay cả tiền bạc để thuê một căn nhà nhỏ khác cũng không có sao?"
"Ta cũng muốn... Trước khi anh tích góp được ba tháng tiền lương, đích thật là có chút khó khăn."
"Vậy... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vẫn cứ ở tại căn nhà đầy chuyện ma quái thế này à?"
"Đừng nói như vậy, Địch Lỵ." Cát Lôi nhíu mày, "Đừng nói những từ anh không muốn nghe kia."
"Đúng là..."
"Được rồi, Địch Lỵ, hiện tại em cứ sốt ruột cũng vô dụng." Cát Lôi nói, "Anh xem chúng ta vẫn cứ đi xuống lầu trước, ăn bữa sáng, rồi muốn thương lượng thì hãy thương lượng."
Địch Lỵ có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.
Bọn họ đứng lên, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Trước khi xuống lầu, Cát Lôi nhớ tới là nên thả Tạp Tư từ phòng vệ sinh ra ngoài, vì thế anh đi đến buồng vệ sinh lầu hai, mở cửa ra - - đột nhiên, Cát Lôi ngây ngẩn cả người, Tạp Tư không ở trong chuồng chó của mình, cũng căn bản không ở trong gian phòng vệ sinh này.
Địch Lỵ đang muốn đi xuống cầu thang tiếp xuống thấy Cát Lôi ngây ngốc đứng ở cửa nhà vệ sinh, hỏi: "Cát Lôi, làm sao vậy?"
Cát Lôi quay đầu lại, thần tình hoảng sợ: "Tạp Tư... Tạp Tư không thấy đâu nữa!"
Buổi sáng sau khi rời giường, vẻ mặt Địch Lỵ ngây ngốc ngồi ở bên giường ngẩn người. Cô không muốn thay quần áo, không muốn rửa mặt súc miệng, không muốn làm điểm tâm - - không muốn làm toàn bộ mọi chuyện. Nàng không biết chính mình làm sao trải qua một đêm đáng sợ quá độ như thế.
Cát Lôi ngồi vào bên người cô, cánh tay vòng quang bờ vai cô, nhẹ giọng nói: "Địch Lỵ, tối hôm qua anh đã nói hai mươi lần với em rồi - - có lẽ, chuyện này là một chuyện trùng hợp, cũng không phải như chúng ta nghĩ vậy, đâu trên cái thế giới này không có cái gì là Quỷ Hồn - - đừng lại nghĩ về những chuyện đáng sợ thế này nữa được không?"
Địch Lỵ thốt lên tiếng than thở, hai mắt vô thần nói: "Cát Lôi, đừng an ủi em nữa. Kỳ thật anh cũng không phải đang nghĩ như vậy, em biết. Theo như tối hôm qua em nhìn thấy phản ứng hoảng sợ đến mức đó của anh, em liền biết, cả anh và em đều cùng nghĩ về một chuyện."
Cát Lôi xoay mặt đi, tránh né ánh mắt Địch Lỵ, không nói gì.
"Cát Lôi, chúng ta đừng ở lại chỗ này nữa được không?" Địch Lỵ dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn vị hôn phu, "Ngay đêm hôm qua em đã muốn thế, chúng ta vẫn cứ quay lại nhà trọ nhỏ kia mà ở đi. Tuy điều kiện không được tốt như nơi này, nhưng ít nhất không cần lo lắng đề phòng, lo lắng hãi hùng! Anh biết không? Đêm qua em nghe được những lời anh nói khi đó, cơ hồ đều muốn hôn mê bất tỉnh!"
Cát Lôi càng cau chặt mày, không có hé răng.
"Nói chuyện với anh đó, Cát Lôi! Tới cùng là anh nghĩ như thế nào?" Địch Lỵ cấp bách hỏi.
"Địch Lỵ, ta nghĩ... Nếu không chúng ta đem Tạp Tư đến nhà bà An đi thôi. Như vậy buổi tối chúng ta liền nghe không được nó sủa nữa."
Địch Lỵ trừng to mắt nhìn anh, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: "Cát Lôi, anh đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng em thật sự sợ chú chó kia sao? Chẳng lẽ anh đưa Tạp Tư đến nhà bà An, Quỷ Hồn của vợ trước anh sẽ tiêu thất khỏi căn nhà này à? Anh làm như vậy có gì khác nhau bịt tai trộm chuông chứ?"
"Đúng vậy, Địch Lỵ... Chúng ta đã không thể trở về căn nhà trọ nhỏ kia được rồi." Vẻ mặt Cát Lôi khó xử nói.
"Cái gì?"
"Ngay sau ngày chuyển đến chỗ này, anh liền trả lại căn nhà kia cho chính chủ rồi. Hiện tại, chủ cho thuê nhà đã đem nó cho người khác thuê rồi."
"Ồ, Cát Lôi!" Địch Lỵ nói, "Tay chân của anh cũng thật nhanh nhẹn!"
Trầm mặc vài giây, nàng nói: "Bất quá, chuyện này cũng không có quan hệ gì, nếu chúng ta đã muốn chuyển ra ngoài ở, lại thuê một căn nhà nhỏ khác cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng."
"Nhưng mà Địch Lỵ..."
"Lại làm sao nữa vậy?"
Cát Lôi cắn môi, có chút khó khăn khi mở miệng nói: "Anh đã không còn tiền, vì để cho chúng ta có một nơi cư trú với điều kiện tốt đẹp, trước khi chuyển vào căn nhà này, anh đã đưa công nhân đến tu sửa nơi này lại một lần, phí không ít tiền bạc. Lại thêm anh mua thêm TV mới, điều hòa, máy nước nóng... Tiền của anh đã không còn thừa được bao nhiêu rồi."
Địch Lỵ có chút sốt ruột nhìn anh: "Trời ạ, Cát Lôi, chẳng lẽ ngay cả tiền bạc để thuê một căn nhà nhỏ khác cũng không có sao?"
"Ta cũng muốn... Trước khi anh tích góp được ba tháng tiền lương, đích thật là có chút khó khăn."
"Vậy... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vẫn cứ ở tại căn nhà đầy chuyện ma quái thế này à?"
"Đừng nói như vậy, Địch Lỵ." Cát Lôi nhíu mày, "Đừng nói những từ anh không muốn nghe kia."
"Đúng là..."
"Được rồi, Địch Lỵ, hiện tại em cứ sốt ruột cũng vô dụng." Cát Lôi nói, "Anh xem chúng ta vẫn cứ đi xuống lầu trước, ăn bữa sáng, rồi muốn thương lượng thì hãy thương lượng."
Địch Lỵ có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.
Bọn họ đứng lên, mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.
Trước khi xuống lầu, Cát Lôi nhớ tới là nên thả Tạp Tư từ phòng vệ sinh ra ngoài, vì thế anh đi đến buồng vệ sinh lầu hai, mở cửa ra - - đột nhiên, Cát Lôi ngây ngẩn cả người, Tạp Tư không ở trong chuồng chó của mình, cũng căn bản không ở trong gian phòng vệ sinh này.
Địch Lỵ đang muốn đi xuống cầu thang tiếp xuống thấy Cát Lôi ngây ngốc đứng ở cửa nhà vệ sinh, hỏi: "Cát Lôi, làm sao vậy?"
Cát Lôi quay đầu lại, thần tình hoảng sợ: "Tạp Tư... Tạp Tư không thấy đâu nữa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook