Lâm Đình cảm thấy dưới hạ thân đau nhức, cô khẽ mở mắt nhìn thứ trắng trắng đang dính trên đùi mình. Lâm Đình thở dài rồi bước vào nhà tắm.

Một lát sau Lâm bước ra với bộ quần áo lúc đầu của cô. Lâm Đình đến bên giường cầm lấy khẩu súng, cô lật chăn lên xem còn sót thứ gì không, nhưng không ngờ lọt vào mắt cô lại là một vệt máu đỏ đang nằm trên tấm ga giường. Lâm Đình thẫn thờ nhìn vết máu, lòng tràn đầy nghi hoặc: Đây chắn chắn không phải là máu của cô vì đây không phải là lần đầu của cô. Chẳng lẽ là của...anh ta... Mà đàn ông cũng có trinh sao? Thật kì lạ, đến bây giờ cô mới biết còn có chuyện này đó.

Lâm Đình nhìn Bạch Tử Hiên như nhìn người ngoài hành tinh. Bạch Tử Hiên bỗng rùng mình. Thực ra anh đã tỉnh giấc từ lâu nhưng anh muốn biết xem thái độ của cô sau khi tỉnh dậy sẽ như thế nào. Thật không ngờ cô lại ném cho anh cái mắt như nhìn người ngoài hành tinh. Được anh nhịn, để xem tiếp theo cô làm cái gì. 

Lâm Đình đắn đo suy nghĩ. Cô là một người có trách nghiệm, không thể giống như mấy tên tra nam cặn bã kia được. Anh là đàn ông thì chắc chắn sẽ không thể mang thai được nhưng có lẽ anh ta sẽ để tâm vì đây là đầu. Cô đi tới cạnh giường đạp vào người anh một phát:

- Này, dậy mau!

- Á...đau! Tôi dậy rồi đây. Mà sao em bạo lực thế?

Lâm Đình không thèm trả lời chỉ liếc nhìn Bạch Tử Hiên một cái rồi rút từ ngón tay trỏ ra một chiếc nhẫn bạc rồi lạnh lùng nói:

- Hôm qua đi vội tôi không mang theo tiền, anh cầm tạm cái này rồi ngậm miệng lại, nếu không thì đừng trách tôi độc ác. 

Nói rồi cô đạp vào cái thành giường, cả chiếc giường rung lên kịch liệt khiến anh không khỏi kinh ngạc. Thật không ngờ thân thủ của cô lại tốt như vậy nhưng...hình như có cái gì đó không đúng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương