Tường hồng ngói lục dưới ánh trăng, thanh ảnh cô quạnh đơn độc, một mình mà chẳng biết phải làm sao. Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng cũng về tới nơi này, về tới địa phương từ nhỏ lớn lên, hoàng cung! Có phải y cả đời đều không ra khỏi được cái nơi bị tường hồng vây quanh này, vô luận vô luận khinh công của y giỏi tới thế nào, vô luận y có bao nhiêu năng lực?

Hoàn Nhan Liệt và A Khấu cùng đi qua suốt dọc hành lang Ngọc Sâm Cung, tâm tư lại không đặt ở trên người Hoa Ly bị đưa đi, hắn nhíu mày hỏi A Khấu: “Rốt cuộc Chiêu đã làm gì đối với Hoa Ly, tại sao hắn lại trở nên già nua như vậy?” Chẳng qua cũng chỉ là mấy tháng, Hoa Ly vốn mới qua bốn mươi tuổi, tóc đã trắng, ánh mắt đục ngầu, lưng khom xuống, nói năng ứng đối không còn tự tin như trước, cách cái chết chỉ sợ chẳng còn xa.

A Khấu thản nhiên cười: “Cái gì cũng chưa làm, thậm chí ngay cả nói cũng không thèm nói với hắn một câu, ngày nào cũng đem rượu ngon thức ăn ngon chiêu đãi hắn.”

Thì ra là thế...... Hoàn Nhan Liệt cũng cười, không hổ là đệ đệ của hắn, thật là thủ đoạn lợi hại! Quá trình không ngừng phỏng đoán, không ngừng phủ định, lại không ngừng phỏng đoán, không phải người trong cuộc không thể hiểu được loại sợ hãi và bất lực khi bị khống chế và định đoạt. Nỗi sợ hãi đó là sự tra tấn còn khủng khiếp hơn bất kỳ loại khổ hình nào tồn tại trên đời! Hắn vốn nghĩ muốn cảnh cáo Hoa Ly, nếu Chiêu không sống được, Hoa Ly tất nhiên sẽ không sống lâu hơn Chiêu một khắc! Nhưng hiện tại xem ra có làm điều đó cũng là thừa. “Bích U Hàn Minh Công… Lúc Thích Thiếu Thương tới Chiêu còn chưa ở tình trạng nghiêm trọng như vậy, ngược lại hắn đi rồi Chiêu chống đỡ không nổi…”

“Tam gia, không bằng hãy thuận theo ý của Thập Thất gia, cứ làm như ý nguyện của hắn, để hắn đi…” A Khấu thử vì Hoàn Nhan Chiêu mà cầu tình.

Hoàn Nhan Liệt hung hăng trừng mắt liếc A Khấu, nói: “Ngày hôm qua ngươi đã ở đó, hẳn cũng đã nghe được, không phải ta không để Chiêu tự do, là chính Chiêu không muốn đi! Thích Thiếu Thương dễ dàng bỏ lại Chiêu như thế, sao tín nhiệm được? Việc này về sau không cần nhắc lại!”

“Tam gia cho dù cố chấp giữ Thập Thất gia lại bên mình, người có thể làm được đến đâu? Giữ được người, giữ được tâm sao? Chẳng lẽ Tam gia thật có thể nhẫn tâm nhìn Thập Thất gia sống ngột ngạt như chết trong hoàng cung này?” A Khấu giận dữ hô lên, ông thật không hiểu nổi, rõ ràng là hai huynh đệ máu mủ tình thâm, lại không có thâm cừu đại hận, vì sao cứ phải đấu tới lưỡng bại câu thương mới vừa lòng!

“Việc này ta khắc có tính toán, ngươi không cần quan tâm!” Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng nói, đến giờ hắn làm sao có thể buông tay? Làm sao có thể buông tay?

A Khấu chỉ có thể ngậm miệng không nói, thời điểm đi đến Ngọc Sâm Cung mới phát giác cứ như tình hình trước mắt, hai huynh đệ bọn họ rất khó tiếp tục đấu. Hoàn Nhan Chiêu cả người như mất hồn, như thể chỉ còn một hơi thở tạm thời nương vào thể xác mà ở lại nhân gian.

“Chiêu, bên ngoài gió lớn, vì sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng kéo lấy Hoàn Nhan Chiêu, muốn đem y trở về phòng.

Hoàn Nhan Chiêu vịn vào cột cửa, không nhìn Hoàn Nhan Liệt mà nhìn thẳng ra ngoài, khẽ lắc đầu nói nhỏ, “Không ra được, không ra được…”

Hoàn Nhan Liệt nhìn theo ánh mắt y, cây liễu bên ngoài cửa cung đang nhú những mầm xanh. “Vì sao không ra được?” Hắn nghi hoặc hỏi, “cửa đang mở mà…”

“Cửa đang mở sao?” Hoàn Nhan Chiêu lập lại một lần, trong lòng cả kinh, lại hồi phục thần trí.

“Chiêu, ngươi rốt cuộc sao vậy?” Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng nhíu mày, không thích nhìn y thất hồn lạc phách như thế chỉ vì một người khác…

Hoàn Nhan Chiêu cũng không cho hắn cơ hội thể hiện sự quan tâm, hỏi thẳng: “Ngươi chuẩn bị xử trí ta như thế nào, hẳn ngươi đã rõ?”

Nói tới chính sự, đôi mắt Hoàn Nhan Liệt lập tức trở nên thâm thúy, chỉ nói: “Tất cả đều ở trong kế hoạch của ngươi, thậm chí cả ta, ngươi cũng đã tính toán, vậy ngươi nói ta nên xử trí ngươi như thế nào?”

Hoàn Nhan Chiêu không hề hổ thẹn trước ánh mắt hắn, bỗng nhiên cười. Thập Thất Hoàng tử mưu hại hoàng thúc, tự trộm lấy hổ phù, có ý đồ khơi mào để Trữ Lan tranh đấu cùng tân đế, làm loạn Đại Kim. Những tội trạng này đủ để khiến y phải thiên đao vạn quả! Nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều nghĩ y đang ngồi chung một thuyền với Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt nếu giết y đúng như mong muốn của Trữ Lan và vô số quan lại, cũng không khác gì tỏ ra yếu thế hơn so với phe cánh của hoàng thúc, rất có khả năng khiến tro tàn lại cháy. Nếu không thể giết, cũng chỉ có thể cắt đi tước vị. “Nếu ngươi thực giết ta, ta đối với ngươi còn có vài phần bội phục.” Ít nhất làm như vậy, có thể cho Trữ Lan một công đạo.

Hoàn Nhan Liệt cũng cười, tận lực lờ đi sự trào phúng trong đáy mắt Hoàn Nhan Chiêu, “Đích thực ta sẽ không giết ngươi, chẳng những không giết ngươi, ta còn cho ngươi địa vị hiển hách nhất! Trong cùng ngày ta đăng cơ, ngươi cũng sẽ thực sự trở thành Tần vương của Đại Kim quốc, Ngột Thuật thụ quan cho ngươi, về phần ta, chính ngươi sẽ làm lễ đăng cơ cho ta.”

“Ngột Thuật?” Đã nhiều ngày thực hiện kế hoạch, lại lơ là tên tiểu nhân lưỡi xảo trá như lưỡi gà này. Ngột Thuật thân là thần quan, theo lý lão nên làm lễ đăng cơ cho Hoàn Nhan Liệt, nhưng Hoàn Nhan Liệt hiện tại an bài như thế… Đúng rồi, chính là muốn làm suy yếu địa vị của lão ở nước Đại Kim, làm suy yếu ảnh hưởng của lão lên dân chúng. Hoàn Nhan Liệt không tin thuyết thần quỷ, cứ tận lực giáng chức lão, không qua vài năm, dân chúng nước Đại Kim cũng sẽ nằm dưới ảnh hưởng của hắn, không còn mù quáng theo Ngột Thuật như bây giờ. Lấy hoàng quyền thay thế thần quyền vẫn luôn là chuyện Hoàn Nhan Liệt muốn làm, rốt cục hắn đã được như nguyện, y có nên nói một tiếng “Chúc mừng” hay không?

Hoàn Nhan Liệt thấy Hoàn Nhan Chiêu chỉ lạnh lùng không nói một câu, không khỏi có chút ngạc nhiên, “Sao vậy, Ngột Thuật không còn là địch nhân của ngươi rồi sao?”

“Hoàng huynh muốn ta tin ngươi làm như vậy chỉ vì ta mà không phải vì chính ngươi?” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng nhướn mày, “Ngươi vẫn phong ta làm Tần vương, đến tột cùng có dụng ý gì?”

Hoàn Nhan Liệt ngẩn người thấy rõ, không ngờ rằng Hoàn Nhan Chiêu vẫn có thể mẫn tuệ như thế, hay sự ra đi của Thích Thiếu Thương cũng không có ảnh hưởng lớn như hắn tưởng tượng? Thật sự là vừa vui mừng, vừa ưu phiền. “Một người làm quan, cả họ được nhờ. Ta mới đăng cơ, tất nhiên sẽ phải phong thưởng lớn, đại xá thiên hạ. Phàm là con dân của ta đều được che chở, huống chi là đệ đệ của ta?”

“Đệ đệ của ngươi? Nói cách khác nhận được phong thưởng không chỉ có ta?”

“Không tồi!” Hoàn Nhan Liệt nhìn y, nở nụ cười ý vị thâm trường, “Còn có Hoàn Nhan Bình, cấp bậc, phẩm hàm của hắn cũng sẽ tăng lên tương ứng, về phần Thần phi mẹ hắn, ta sẽ tôn nàng làm Hoàng thái phi!”

“Tam gia!” Lần này kêu to lên không phải Hoàn Nhan Chiêu mà lại là A Khấu. Chẳng lẽ cứ muốn tiếp tục đấu đến cùng như thế, không chết không ngừng?

Hoàn Nhan Chiêu chỉ cắn môi trầm mặc không nói, trên gương mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc.

“A Khấu, đi ra ngoài trước!” Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng ra lệnh cho A Khấu.

“Tam gia!”

“A Khấu, đi ra ngoài trước!” Lần này nói chính là Hoàn Nhan Chiêu, cũng đã đến lúc bọn họ nên thẳng thắn nói cho rõ.

A Khấu khẽ thở dài, vì bọn họ đóng lại cửa phòng.

Ngón tay Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng vén lên tóc bên gáy Hoàn Nhan Chiêu, hắn không chút để ý nói: “Không chỉ có vậy, Trữ Lan, ta cũng sắc phong nàng làm công chúa, Hộ quốc công chúa, loại danh giá hàng đầu này được hay không?”

“Ngươi là muốn tạo ra cuộc đua lực lượng ba phía thành thế chân vạc, duy trì hoàng quyền cao nhất của ngươi?  Thuật chế hành, chẳng có ý gì mới. Nhưng một hoàng đế thật sự có năng lực tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn giảo quyệt này, hắn sẽ hoàn toàn dựa vào khí thế phong long vương giả của mình mà cai quản thiên hạ!” Hoàn Nhan Chiêu nhẹ giọng nói, ngữ điệu không trầm bổng, không cảm xúc, y chỉ đang thực bình tĩnh nói về một sự thật.

“Ngươi lầm rồi, ta muốn ngươi diệt trừ cho ta thế lực còn sót lại của Hoàn Nhan Bình và Hoàn Nhan Trữ Lan! Vốn tất cả không cần khó khăn như thế, nếu không phải vì ngươi phá hủy toàn cục khiến ta không thể không giết hoàng thúc!… Vì phải cho Trữ Lan một công đạo, cũng ngăn chặn miệng lưỡi họ hàng tôn thất, ta không thể lập tức lột bỏ quân quyền của phe phái hoàng thúc, chỉ có thể chậm rãi tiêu hao thế lực của họ.”

“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi? Ngươi phân cho ta một vai, ta liền lập tức lên sân khấu sao?” Hoàn Nhan Chiêu lạnh lùng cười, thuận tay nhấc lên bình hoa dương chi trên bàn, buông lỏng tay, “Rầm”! “Danh dự của một người cũng giống như cái bình hoa này, nát chính là nát, cho dù gắn lại tốt lắm cũng không đáng một đồng! Hoàng huynh tại sao phải chấp nhất khổ sở như vậy? Nếu ta là ngươi, không ngại ngẫm nghĩ làm thế nào để giết Trữ Lan, đem bộ hạ cũ của hoàng thúc tất cả sung quân làm nô dịch.”

“Nói đúng lắm, danh dự của một người bị hủy chính là bị hủy, vô luận gắn lại như thế nào, che dấu như thế nào cũng là vô dụng!” Hoàn Nhan Liệt cười hô ứng một câu, biểu cảm còn chưa dậy sóng, trong lòng bão tố cũng đã nổi lên! Nếu là trước đây, cho dù chỉ là vì đối phó Hoàn Nhan Bình, Chiêu cũng sẽ không cự tuyệt sự an bài như thế! Chư Cát Tiểu Hoa!

Hoàn Nhan Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt đã mờ mịt phảng phất thứ có thể gọi là “sát khí”.

“Chiêu, ngươi thông minh như vậy, nên biết ta vì sao lại thăng tước vị cho Hoàn Nhan Bình, lại tôn Thần phi làm Hoàng thái phi. Trước mắt, danh dự của ngươi vẫn là thanh bạch không tỳ vết, về phần tương lai… Tương lai phải xem ngươi có bao nhiêu năng lực! Cũng đừng làm ta thất vọng!” Hoàn Nhan Liệt tươi cười vẫn như một ca ca hòa ái, mặc dù việc hắn đang làm chính là uy hiếp đệ đệ của mình!

“Là ngươi! Là ngươi…” Hoàn Nhan Chiêu liều mạng đè nén lửa giận của chính mình, thần sắc tối tăm giống như đêm đen vĩnh viễn không có bình minh.

“Là ta làm sao? Mấu chốt ở chỗ Hoàn Nhan Bình nguyện ý phối hợp với ta để diễn trận này, ta thưởng cho hắn làm một tiểu nhân vật, hắn liền mừng rỡ như điên mà  tiếp nhận rồi. Chiêu, ngươi hẳn nên học hỏi hắn cho tốt, chỉ cần ngươi nghe lời, toàn bộ thủ đô Đại Kim là thiên hạ của ngươi!” Hoàn Nhan Liệt mỉm cười nói, không che dấu tính toán.

“Lại vĩnh viễn trở mình không ra được khỏi lòng bàn tay của ngươi!” Hoàn Nhan Chiêu lãnh khốc nói.

“Không tồi, nhưng ngươi không có lựa chọn khác! Dù sao ta mới là hoàng đế của nước Đại Kim!” Hoàn Nhan Liệt cực kỳ tự phụ nở nụ cười, “Chư Cát Tiểu Hoa muốn ngươi sớm ly khai, ta biết ngươi tâm động. Nhưng có một việc ta nghĩ ngươi hay lão đều không hiểu được, chúng ta đúng là thân huynh đệ, nhưng cũng là quân thần! Vua muốn bề tôi chết, bề tôi không thể không chết. Cũng như vậy, vua muốn bề tôi phải ở lại Đại Kim quốc, ngươi liền vĩnh viễn không ra khỏi được nơi này! Ván cờ này ta không nói chấm dứt, ngươi cũng không có tư cách kêu dừng!”

“Khụ khụ…” Hoàn Nhan Chiêu túm ngực áo, dốc sức kiềm nén ho khan, ngực vẫn nóng bỏng, đau triệt tâm phế!

“Còn có bích huyết đan! Ly khai nơi này, ngươi đi đâu luyện chế bích huyết đan làm nguồn sống? Chiêu, ta biết ngươi không sợ chết, nhưng chết khi Bích U Hàn Minh Công phản phệ, so với sau khi xuống tới mười tám tầng địa ngục càng đáng sợ hơn! Ngươi chẳng lẽ không hiểu? Cuối cùng ta nhắc nhở ngươi một câu, chớ quên Vãn Tình!” Hoàn Nhan Liệt cười nhạt nói xong tất cả điều mình muốn nói, nghênh ngang bỏ đi.

Hoàng Nhan Chiêu vẫn mạnh mẽ chống đỡ cả thân thể lẫn tinh thần, tới lúc Hoàn Nhan Liệt đã đi, y cuối cùng đã tới cực hạn. Thân mình đơn bạc dựa vào vách tường mềm nhũn trượt xuống. “Chớ quên Vãn Tình”, đó là nhắc nhở y đừng vọng tưởng tới chuyện tự sát! Hoàn Nhan Liệt, có phải tất cả hoàng đế đều giống nhau không…

Ngoài cửa đã không còn dáng dấp Hoàn Nhan Liệt, cánh cửa vẫn đang mở, vẫn đang mở…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương