Dạ Sắc Biên Duyên
-
Quyển 2 - Chương 14
“Nhưng nếu không có sức mạnh của anh, thì đến bao giờ em mới có thể bắt được hắn?” Roger mỉm cười dựa vào tường, Shade chợt bừng tỉnh, hắn nhìn thấy trong nụ cười kia là một loại mời gọi, hắn có một dự cảm, chỉ cần tiến tới một bước nữa thôi, hắn sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa.
“Bắt được… ai?” Mặc dù vậy, Shade vẫn không thể khống chế mà hỏi ra miệng.
Roger đi ra sau Shade, hai tay đặt lên vai em trai, dẫn hắn vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Shade tương đối rộng và đơn giản, cửa sổ bị mở toang, gió thổi bức rèm bay phần phật, trên giường tựa như có một người đang nằm.
Shade thấy tim mình bỗng đập nhanh kịch liệt, hắn không thể không tưởng tượng rằng, cái chỗ nhô lên kia có phải là con mồi của Roger… Nó còn sống? Hay đã chết?
“Em trai thân mến, anh nói rồi, anh sẽ dành cho em những gì tốt nhất.” Roger thầm thì bên tai Shade, âm thanh kia trầm thấp mà u sầu, làm Shade sợ nổi da gà.
Quỳ một chân lên chiếc giường mềm mại, Shade vén một góc chăn lên… Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần người này còn sống…
“Ro…Rolin…”
Shade kinh ngạc thở dốc, vội vàng vươn ngón tay, để dưới mũi đối phương, hơi thở nhẹ nhàng chợt làm hắn yên lòng.
“Anh muốn gì!” Shade quay mạnh đầu lại trừng anh trai mình, “Nếu anh quay lại là để tìm tôi, thì viêc gì phải kéo người ngoài vào?! Anh đã làm gì anh ta?!”
“Chậc!” Roger điểm điểm chóp mũi Shade, “Mới vừa rồi em còn rụt rè khiếp sợ, sao giờ lại trông có phong độ đàn ông thế?”
“Nếu anh dám làm hắn bị thương, tôi sẽ lấy mạng anh!” Shade giơ tay muốn nắm cổ áo đối phương, nhưng trong tay chỉ là không khí, xoay người, nhìn thấy rõ ngón tay Roger đang đặt trên cổ họng Rolin.
“Không cần ngu ngốc nữa! Em căn bản không phải đối thủ của anh, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời anh, thì mộng xuân của em sẽ thành sự thật.”
“Đúng rồi, sức mạnh của anh, tốc độ của anh! Có phải anh đã tham gia mấy vụ thí nghiệm phi pháp? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi, chúng ta là anh em, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết! Đừng kéo người ngoài vào!”
“Người ngoài? Như thế nào là người ngoài? Không phải em thích hắn sao? Em vì hắn mà có thể liều mạng với người anh mà thật vất vả mới có thể gặp lại… Động não chút đi, em hiểu về hắn bao nhiêu? Chỉ cần làm theo những gì trong lòng em muốn làm là được rồi, hắn ta sẽ là của em…”
Tư duy của Shade như bị hút ra ngoài, cho dù hắn tận lực muốn thoát ra khỏi loại không chế này, nhưng… Hắn phát hiện mình không thể. Cơ thể tự động tiến về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Rolin, biểu tình của đối phương vẫn bình lặng như nước, giống như sự lắng đọng của thời gian, Shade bỗng nhiên có một loại ý niệm, có lẽ nếu tiếp tục như vậy, người đàn ông luôn không để mình vào mắt này, sẽ trở thành người của mình.
Nắm chặt góc chăn, khuỷu tay di chuyển ra sau, Shade nhìn thấy xương quai xanh của Rolin lộ ra sau lớp cổ áo, trong lòng hắn như có từng đợt thủy triều dâng lên dồn dập, nhấn chìm toàn bộ lý trí. Ngón tay trở nên linh hoạt, lưu loát cởi cúc áo sơ mi của Rolin, hắn cúi xuống hôn lên khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của mình, làn da và độ ấm hắn từng khao khát, khiến hắn trở nên điên cuồng.
Roger mỉm cười, khóe miệng nhếch lên như đang lẩm bẩm một loại ma chú, “Hảo hảo hưởng thụ.”
Đầu óc nặng trĩu, Rolin không thể mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được môi và cần cổ có cảm giác ướt át, còn có bàn tay đang không ngừng thăm dò trên người mình… chuyện gì vậy…
Nhất định phải tỉnh lại… nhất định phải tỉnh lại…
Ánh sáng len qua khe hở chiếu vào mắt, rất chói. Rolin thất vất vả mới có thể thích ứng với ánh sáng đó, lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, mà người đang áp trên người mình là ai?
Khi người kia hơi nghiêng mặt qua, say sưa dùng lưỡi liếm tai mình, Rolin ngây người: “Shade! Anh đang làm gì vậy!” Vừa nghĩ đẩy đối phương ra, lại phát hiện tứ chi mình không còn chút sức lực nào.
Rolin cau mày, cố gắng nhớ lại khi mình đang uống rượu trong bar, sau đó gặp Roger…
Nhìn quanh bốn phía, trên tường dán poster của Shade, vậy đây chăc là phòng của Shade, không lẽ là Roger mang mình tới đây?
“Shade! Anh đứng lên cho tôi!” Trong lúc suy nghĩ, Rolin cảm giác quần mình đang bị cởi ra, “Không đứng dậy tôi sẽ giết anh!”
Rolin chống khuỷu tay muốn cử động nửa người trên của mình, nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu lên lại bị một trận choáng váng. Shade đang chìm trong dục vọng dường như cũng nhìn ra ý đồ của Rolin, nhào lên túm chặt cổ tay Rolin, đặt hai bên đầu, cúi đầu nhìn thẳng vào anh.
Rolin không phải người ngốc, anh biết rõ mình đang bị vây trong tình huống nào, đặc biệt khi thấy đôi mắt không tiêu cự của Shade, anh rất quen thuộc với vẻ mặt này, anh biết đối phương đã bị thôi miên, rất rõ rằng lúc này không phải là Feldt thôi miên Shade.
“Shade, nghe cho kỹ đây! Anh hiện tại đang bị thôi miên! Chỉ cần anh tin vào bản thân, chỉ cần ý chí của anh đủ kiên định, ai cũng không thể khống chế được anh! Việc anh đang làm không phải do anh muốn…” Còn chưa nói xong, môi mình đã bị đối phương chặn lại, hơn nữa còn rất điên cuồng, Rolin chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, cánh tay muốn nâng lên lại bị đối phương giữ chặt.
Không thể nào!
Rolin liều mạng giãy dụa, nhưng rõ ràng là không có tác dụng. Nếu là bình thường, Shade đã sớm bị đánh thành đầu heo rồi! Rốt cuộc Roger đã bỏ gì vào rượu vậy?!
Trong phòng khách, Roger cười cười, đi qua kệ đĩa bên cạnh, ngón tay gõ gõ bộ đĩa em trai hắn sưu tập, “Trông cũng không tệ.”
“Đúng vậy, quả là không tệ.” Trong không khí tràn ngập mùi rượu đỏ vang lên thanh âm trầm thấp.
Roger quay mạnh người lại, thấy trên ghế salon có một người đàn ông đang ngồi, biểu tình của hắn bình tĩnh, nụ cười nho nhã, nhưng lại mơ hổ toát ra vẻ tà mị từ địa ngục sâu thẳm.
“Là Ngươi!” Roger trong lòng cả kinh, hắn biết người đàn ông trước mắt này, vào lúc hắn muốn giết ả người mẫu kia, chính người đàn ông này đã xé rách cánh tay mình. Hắn không cần thấy mặt, vì trời sinh Huyết tộc có khả năng dự cảm được nguy hiểm.
“Có thể gặp lại, xem ra chúng ta tương đối có duyên a.” Thanh âm của Feldt vang lên, có một chút lười nhác, nhưng Roger lại có thể cảm nhận được không khí trong phút chốc trở nên trầm trọng vô cùng.
“Anh mẹ nó còn không trèo xuống, tôi rạch nát mặt anh!” Tiếng rống của Rolin từ phòng ngủ truyền ra.
Feldt phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Roger, “Ngươi cứ ghen tị với Shade như vậy sao?”
“Ghen tị? Ý gì chứ? Tôi là đang giúp nó đạt được thứ nó muốn!”
“Dùng phương pháp này?” Ngón tay Feldt trong không khí khẩy nhẹ một cái, “Ngươi rất rõ ràng ba nạn nhân trước ngươi giết chỉ là đơn phương ái mộ Shade mà thôi, giết bọn họ cũng không thể thật sự giết chết Shade, nhưng tiến sĩ lại D không phải như vậy. Vì ngươi phát hiện Shade yêu cậu ta, trong tình huống này, đối với Shade mà nói, hắn sẽ bị người mình yêu vĩnh viễn căm hận. Như vậy, so với giết chết Shade, ngươi sẽ làm hắn thống khổ tột cùng. Roger, ngươi dốc sức làm Shade không được sống yên ổn, nếu không phải ghen tị, thì là gì?”
Roger run lên, hất cằm, nhìn thấy Feldt mỉm cười như trước, ngữ điệu hắn bỗng mất tự nhiên, “Đúng vậy —- vì cái gì khi tôi phải sống cuộc sống trong bóng đêm, còn hắn lại được thong dong bước đi dưới ánh mặt trời? Khi tôi dựa vào năng lực quỷ hút máu để săn bắt thì hắn lại có thể lấy thân phận con người bình thường mà được người người hâm mộ? Khi tôi chỉ có thể giống như quái vật đi hút máu con mồi bị tôi hấp dẫn thì hắn lại có thể nghênh ngang theo đuổi tình yêu của hắn? Đây là công bằng sao?”
Đang vật lộn với Shade, Rolin nghe như có tiếng Feldt từ phòng khách truyền vào, không khỏi kêu to, “Feldt —- anh còn chờ gì nữa —- mau lôi tên này ra khỏi người tôi!”
Feldt sờ sờ cằm, dùng giọng hài hước nói: “Chỉ cần cậu nói “Tôi yêu anh”, tôi sẽ lập tức cưỡi ngựa vào cứu cậu.”
“Mẹ kiếp!” Rolin thầm nghĩ rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm tày trời gì, mà cuộc đời lại bi thảm thế này, anh chuyển tầm nhìn về phía Shade đang hôn @# mình, đối phương cũng không ngẩng đầu lên, đầu lưỡi mềm mại liếm trên bụng anh, Rolin chỉ có thể rít qua kẽ răng, “Shade, nếu còn không đứng dậy, tôi…”
Phịch một tiếng, quần hoàn toàn rơi khỏi người, Rolin rất đau lòng cho mình, hoàn hảo lực chú ý của Shade bị dời đi, muốn nâng hai chân Rolin lên, mà hai tay Rolin cũng nhờ vậy mà được tự do. Anh muốn vươn tay lấy quần mình, nhưng lại quá xa, tuy nhiên lại thoáng nhìn thấy trên ra giường có một hộp sắt nhỏ.
Rolin run rẩy vươn tay, mở hộp sắt ra, bất chấp tất cả, tiêm thuốc vào cơ thể mình, mà giờ khắc này, “súng” của Shade đang chuẩn bị xuất trận rồi.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác sức lực đang dần hồi phục, Rolin mạnh mẽ nâng người dậy, chặn Shade lại, đá hắn văng ra ngoài. Shade bị đá vô cùng thảm, ngồi dưới đất lắc lắc đầu, Rolin thì vội vàng đứng dậy, mặc lại quần.
Trong phòng khách truyền đến một tiếng nổ, Rolin liếc Shade đang khôi phục tinh thần môt cái rồi lao ra ngoài.
Lúc này, ngón tay Feldt đang bóp chặt cổ Roger,gắt gao đè hắn lên tường, mà sau lưng Roger là một mảng nứt lớn.
Roger đương nhiên không cam lòng bị Feldt bắt được, hai tay bóp chặt cổ và khuỷu tay Feldt, ý đồ bẻ gãy tay hắn.
“Bắt được… ai?” Mặc dù vậy, Shade vẫn không thể khống chế mà hỏi ra miệng.
Roger đi ra sau Shade, hai tay đặt lên vai em trai, dẫn hắn vào phòng ngủ.
Phòng ngủ của Shade tương đối rộng và đơn giản, cửa sổ bị mở toang, gió thổi bức rèm bay phần phật, trên giường tựa như có một người đang nằm.
Shade thấy tim mình bỗng đập nhanh kịch liệt, hắn không thể không tưởng tượng rằng, cái chỗ nhô lên kia có phải là con mồi của Roger… Nó còn sống? Hay đã chết?
“Em trai thân mến, anh nói rồi, anh sẽ dành cho em những gì tốt nhất.” Roger thầm thì bên tai Shade, âm thanh kia trầm thấp mà u sầu, làm Shade sợ nổi da gà.
Quỳ một chân lên chiếc giường mềm mại, Shade vén một góc chăn lên… Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần người này còn sống…
“Ro…Rolin…”
Shade kinh ngạc thở dốc, vội vàng vươn ngón tay, để dưới mũi đối phương, hơi thở nhẹ nhàng chợt làm hắn yên lòng.
“Anh muốn gì!” Shade quay mạnh đầu lại trừng anh trai mình, “Nếu anh quay lại là để tìm tôi, thì viêc gì phải kéo người ngoài vào?! Anh đã làm gì anh ta?!”
“Chậc!” Roger điểm điểm chóp mũi Shade, “Mới vừa rồi em còn rụt rè khiếp sợ, sao giờ lại trông có phong độ đàn ông thế?”
“Nếu anh dám làm hắn bị thương, tôi sẽ lấy mạng anh!” Shade giơ tay muốn nắm cổ áo đối phương, nhưng trong tay chỉ là không khí, xoay người, nhìn thấy rõ ngón tay Roger đang đặt trên cổ họng Rolin.
“Không cần ngu ngốc nữa! Em căn bản không phải đối thủ của anh, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời anh, thì mộng xuân của em sẽ thành sự thật.”
“Đúng rồi, sức mạnh của anh, tốc độ của anh! Có phải anh đã tham gia mấy vụ thí nghiệm phi pháp? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi, chúng ta là anh em, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết! Đừng kéo người ngoài vào!”
“Người ngoài? Như thế nào là người ngoài? Không phải em thích hắn sao? Em vì hắn mà có thể liều mạng với người anh mà thật vất vả mới có thể gặp lại… Động não chút đi, em hiểu về hắn bao nhiêu? Chỉ cần làm theo những gì trong lòng em muốn làm là được rồi, hắn ta sẽ là của em…”
Tư duy của Shade như bị hút ra ngoài, cho dù hắn tận lực muốn thoát ra khỏi loại không chế này, nhưng… Hắn phát hiện mình không thể. Cơ thể tự động tiến về phía trước, ngồi xuống bên cạnh Rolin, biểu tình của đối phương vẫn bình lặng như nước, giống như sự lắng đọng của thời gian, Shade bỗng nhiên có một loại ý niệm, có lẽ nếu tiếp tục như vậy, người đàn ông luôn không để mình vào mắt này, sẽ trở thành người của mình.
Nắm chặt góc chăn, khuỷu tay di chuyển ra sau, Shade nhìn thấy xương quai xanh của Rolin lộ ra sau lớp cổ áo, trong lòng hắn như có từng đợt thủy triều dâng lên dồn dập, nhấn chìm toàn bộ lý trí. Ngón tay trở nên linh hoạt, lưu loát cởi cúc áo sơ mi của Rolin, hắn cúi xuống hôn lên khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của mình, làn da và độ ấm hắn từng khao khát, khiến hắn trở nên điên cuồng.
Roger mỉm cười, khóe miệng nhếch lên như đang lẩm bẩm một loại ma chú, “Hảo hảo hưởng thụ.”
Đầu óc nặng trĩu, Rolin không thể mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được môi và cần cổ có cảm giác ướt át, còn có bàn tay đang không ngừng thăm dò trên người mình… chuyện gì vậy…
Nhất định phải tỉnh lại… nhất định phải tỉnh lại…
Ánh sáng len qua khe hở chiếu vào mắt, rất chói. Rolin thất vất vả mới có thể thích ứng với ánh sáng đó, lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, mà người đang áp trên người mình là ai?
Khi người kia hơi nghiêng mặt qua, say sưa dùng lưỡi liếm tai mình, Rolin ngây người: “Shade! Anh đang làm gì vậy!” Vừa nghĩ đẩy đối phương ra, lại phát hiện tứ chi mình không còn chút sức lực nào.
Rolin cau mày, cố gắng nhớ lại khi mình đang uống rượu trong bar, sau đó gặp Roger…
Nhìn quanh bốn phía, trên tường dán poster của Shade, vậy đây chăc là phòng của Shade, không lẽ là Roger mang mình tới đây?
“Shade! Anh đứng lên cho tôi!” Trong lúc suy nghĩ, Rolin cảm giác quần mình đang bị cởi ra, “Không đứng dậy tôi sẽ giết anh!”
Rolin chống khuỷu tay muốn cử động nửa người trên của mình, nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu lên lại bị một trận choáng váng. Shade đang chìm trong dục vọng dường như cũng nhìn ra ý đồ của Rolin, nhào lên túm chặt cổ tay Rolin, đặt hai bên đầu, cúi đầu nhìn thẳng vào anh.
Rolin không phải người ngốc, anh biết rõ mình đang bị vây trong tình huống nào, đặc biệt khi thấy đôi mắt không tiêu cự của Shade, anh rất quen thuộc với vẻ mặt này, anh biết đối phương đã bị thôi miên, rất rõ rằng lúc này không phải là Feldt thôi miên Shade.
“Shade, nghe cho kỹ đây! Anh hiện tại đang bị thôi miên! Chỉ cần anh tin vào bản thân, chỉ cần ý chí của anh đủ kiên định, ai cũng không thể khống chế được anh! Việc anh đang làm không phải do anh muốn…” Còn chưa nói xong, môi mình đã bị đối phương chặn lại, hơn nữa còn rất điên cuồng, Rolin chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, cánh tay muốn nâng lên lại bị đối phương giữ chặt.
Không thể nào!
Rolin liều mạng giãy dụa, nhưng rõ ràng là không có tác dụng. Nếu là bình thường, Shade đã sớm bị đánh thành đầu heo rồi! Rốt cuộc Roger đã bỏ gì vào rượu vậy?!
Trong phòng khách, Roger cười cười, đi qua kệ đĩa bên cạnh, ngón tay gõ gõ bộ đĩa em trai hắn sưu tập, “Trông cũng không tệ.”
“Đúng vậy, quả là không tệ.” Trong không khí tràn ngập mùi rượu đỏ vang lên thanh âm trầm thấp.
Roger quay mạnh người lại, thấy trên ghế salon có một người đàn ông đang ngồi, biểu tình của hắn bình tĩnh, nụ cười nho nhã, nhưng lại mơ hổ toát ra vẻ tà mị từ địa ngục sâu thẳm.
“Là Ngươi!” Roger trong lòng cả kinh, hắn biết người đàn ông trước mắt này, vào lúc hắn muốn giết ả người mẫu kia, chính người đàn ông này đã xé rách cánh tay mình. Hắn không cần thấy mặt, vì trời sinh Huyết tộc có khả năng dự cảm được nguy hiểm.
“Có thể gặp lại, xem ra chúng ta tương đối có duyên a.” Thanh âm của Feldt vang lên, có một chút lười nhác, nhưng Roger lại có thể cảm nhận được không khí trong phút chốc trở nên trầm trọng vô cùng.
“Anh mẹ nó còn không trèo xuống, tôi rạch nát mặt anh!” Tiếng rống của Rolin từ phòng ngủ truyền ra.
Feldt phát ra tiếng cười trầm thấp, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Roger, “Ngươi cứ ghen tị với Shade như vậy sao?”
“Ghen tị? Ý gì chứ? Tôi là đang giúp nó đạt được thứ nó muốn!”
“Dùng phương pháp này?” Ngón tay Feldt trong không khí khẩy nhẹ một cái, “Ngươi rất rõ ràng ba nạn nhân trước ngươi giết chỉ là đơn phương ái mộ Shade mà thôi, giết bọn họ cũng không thể thật sự giết chết Shade, nhưng tiến sĩ lại D không phải như vậy. Vì ngươi phát hiện Shade yêu cậu ta, trong tình huống này, đối với Shade mà nói, hắn sẽ bị người mình yêu vĩnh viễn căm hận. Như vậy, so với giết chết Shade, ngươi sẽ làm hắn thống khổ tột cùng. Roger, ngươi dốc sức làm Shade không được sống yên ổn, nếu không phải ghen tị, thì là gì?”
Roger run lên, hất cằm, nhìn thấy Feldt mỉm cười như trước, ngữ điệu hắn bỗng mất tự nhiên, “Đúng vậy —- vì cái gì khi tôi phải sống cuộc sống trong bóng đêm, còn hắn lại được thong dong bước đi dưới ánh mặt trời? Khi tôi dựa vào năng lực quỷ hút máu để săn bắt thì hắn lại có thể lấy thân phận con người bình thường mà được người người hâm mộ? Khi tôi chỉ có thể giống như quái vật đi hút máu con mồi bị tôi hấp dẫn thì hắn lại có thể nghênh ngang theo đuổi tình yêu của hắn? Đây là công bằng sao?”
Đang vật lộn với Shade, Rolin nghe như có tiếng Feldt từ phòng khách truyền vào, không khỏi kêu to, “Feldt —- anh còn chờ gì nữa —- mau lôi tên này ra khỏi người tôi!”
Feldt sờ sờ cằm, dùng giọng hài hước nói: “Chỉ cần cậu nói “Tôi yêu anh”, tôi sẽ lập tức cưỡi ngựa vào cứu cậu.”
“Mẹ kiếp!” Rolin thầm nghĩ rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm tày trời gì, mà cuộc đời lại bi thảm thế này, anh chuyển tầm nhìn về phía Shade đang hôn @# mình, đối phương cũng không ngẩng đầu lên, đầu lưỡi mềm mại liếm trên bụng anh, Rolin chỉ có thể rít qua kẽ răng, “Shade, nếu còn không đứng dậy, tôi…”
Phịch một tiếng, quần hoàn toàn rơi khỏi người, Rolin rất đau lòng cho mình, hoàn hảo lực chú ý của Shade bị dời đi, muốn nâng hai chân Rolin lên, mà hai tay Rolin cũng nhờ vậy mà được tự do. Anh muốn vươn tay lấy quần mình, nhưng lại quá xa, tuy nhiên lại thoáng nhìn thấy trên ra giường có một hộp sắt nhỏ.
Rolin run rẩy vươn tay, mở hộp sắt ra, bất chấp tất cả, tiêm thuốc vào cơ thể mình, mà giờ khắc này, “súng” của Shade đang chuẩn bị xuất trận rồi.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác sức lực đang dần hồi phục, Rolin mạnh mẽ nâng người dậy, chặn Shade lại, đá hắn văng ra ngoài. Shade bị đá vô cùng thảm, ngồi dưới đất lắc lắc đầu, Rolin thì vội vàng đứng dậy, mặc lại quần.
Trong phòng khách truyền đến một tiếng nổ, Rolin liếc Shade đang khôi phục tinh thần môt cái rồi lao ra ngoài.
Lúc này, ngón tay Feldt đang bóp chặt cổ Roger,gắt gao đè hắn lên tường, mà sau lưng Roger là một mảng nứt lớn.
Roger đương nhiên không cam lòng bị Feldt bắt được, hai tay bóp chặt cổ và khuỷu tay Feldt, ý đồ bẻ gãy tay hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook