Đá Quý Không Nói Dối
Chương 41: Anh muốn gặp em

Thiên Hạ cảm thấy rất mệt, lâu lắm rồi không thư giãn như thế. Sau khi lên thuyền “Gondola”, cô ngủ thiếp đi. Cuối cùng chàng trai trong bộ trang phục vương tước giúp Từ Sở đưa cô về phòng. Lễ Carnival, Thiên Hạ đã chơi hết mình.

Tối hôm ấy cô không mơ thấy ác mộng mà ngủ rất ngon, đến tận khi dạ dày lên tiếng, bụng trống rỗng thì cô mới mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ tung ra.

Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ vào ba giờ chiều chiều, giờ đã ngủ lâu như vậy nhưng đầu vẫn nặng trịch, cô lại nằm bò lên giường.

Cô chải chuốt, thay quần áo, trang điểm nhẹ xong thì đã là năm giờ chiều, đúng giờ ăn tối.

Thiên Hạ xuống nhà ăn, vừa vào chỗ rẽ thì nhìn thấy đôi nam thanh nữ tú ngồi bên cửa sổ, thì thầm nói chuyện với nhau. Nhìn dáng vẻ ngọt ngào ấy…. cô cười, chuyển sang đồ Tây, cô gọi món bò bít tết.

Cạnh bàn ăn có cột báo, những tờ báo mới nhất trong ngày được xếp chồng ngay ngắn. Cô liếc nhìn, ánh mắt dừng lại ở tin tức có liên quan đến đá quý, sau đó rút tờ báo và bắt đầu lật xem.

Vừa nhìn thấy bức ảnh đó, tim cô như ngừng đập.

Đã bao lâu không nhìn thấy anh rồi, dù chỉ là một bức ảnh, một bức ảnh đen trắng mờ nhạt hay là một bức ảnh chụp nghiêng thì cũng đủ để làm cô ngạt thở.

Cô nhìn bức ảnh ấy rất lâu, giống như đang kiếm tìm sự thay đổi của anh trong suốt bao tháng nay, dường như chỉ gầy hơn một chút. Bộ dạng suy sụp của anh ngày đó có lẽ chỉ là ảo giác.

Cuối cùng cô nhìn tiêu đề, thì ra “Lý Ngự Thành” đến Venice tổ chức một cuộc triển lãm đá quý đẳng cấp để thu hút ánh mắt của mọi người. Thời gian là ngày mười bốn tháng ba, phần lớn là các loại trang sức đá quý hình trái tim. Chúng là những loại đá quý hiếm có và giá thành rất cao. Quả nhiên là thông tin gây chấn động, quảng cáo rầm rộ trước một tháng. Xem ra ảnh hưởng của “Lý Ngự Thành” ở nước ngoài vẫn mạnh hơn “Cảnh Thụy” .

Bò bít tết được đưa đến, lúc giúp cô đặt đồ ăn, nhân viên phục vụ tiện tay đẩy tờ báo ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến không gian ăn uống của cô.

Thiên Hạ cầm dĩa cắt bít tết, không biết vì không còn tâm trí hay vì vừa mới ngủ dậy mà mãi không cắt được, không cẩn thận, nước tương bắn ra, bắn vào mặt báo.

Trên bức ảnh, bộ quần áo của Khưu Lạc dính đầy nước tương.

Giống như phản xạ có điều kiện vậy, cô đặt dĩa xuống, lấy giấy ăn cẩn thận lau tờ báo mà quên rằng đó là giấy ướt, nước ngấm vào làm tấm ảnh ướt nhòe. Trái tim cô cũng như bị ngấm nước lạnh vậy, chân tay tê liệt, những giọt nước mắt chảy dài trên má.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy vẻ bất thường của cô, liền lại gần và hỏi có phải bít tết sống không?

Cô lắc đầu, đặt chiếc khăn ướt xuống bàn.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy tờ bảo bị bẩn, mỉm cười và nói: “Cô đừng bận tâm, chúng tôi sẽ thay tờ báo mới”.

“Đừng vứt đi”, cô ngừng một lát rồi nói, “Nếu các anh không cần thì hãy đưa cho tôi”.

Người phục vụ hơi ngạc nhiên và nói: “Đương nhiên là được, vậy tôi không phiền cô dùng bữa nữa”.

Ánh mắt của cô dừng lại trên tấm ảnh của Khưu Lạc, do bức ảnh bị ướt nên màu da anh cũng nhòe thành màu nâu.

Thiên Hạ không có hứng ăn nữa cho nên cô gọi người phục vụ: “Phiền anh giúp tôi gói món này đem về”.

Cô lên lầu tìm máy sấy, cố gắng làm khô tờ báo bị ướt cho đến khi màu da anh trở lại màu trắng, lúc ấy trong lòng cô mới dễ chịu một chút, sau đó cô lại lặng lẽ ăn thức ăn đã nguội.

Thiên Hạ bỗng cảm thấy mình như đang tự ngược đãi bản thân, sau khi về nhà lại ăn sườn bò lạnh chính là vì muốn hong khô tờ báo kia. Ngay cả bản thân cô cũng cười vì hành động của mình, nhưng nếu làm như vậy cô mới khiến lòng mình thanh thản được.

Khi nhìn tờ báo cô mới phát hiện ra nhà triển lãm của “Lý Ngự Thành” rất gần với cửa hàng của “Cảnh Thụy” , thế nhưng mở vào ngày mười lăm tháng tư, chắc là sẽ chuẩn bị bố trí trước tầm mười ngày.

Thế nhưng Thiên Hạ đã nhầm.

Ngày hôm sau Thiên Hạ đến cửa hàng đang sửa chữa của “Cảnh Thụy”, lúc đi ngang qua nhà triển lãm của “Lý Ngự Thành” cô mới phát hiện ra ở đó đã chuẩn bị làm rồi, xung quanh có hàng rào chắn, nhân viên ra ra vào vào vận chuyển sơn và nguyên liệu trang trí.

Bên trong đám người đi lại không ngừng nghỉ ấy, có nhìn thấy một bóng người, mặc áo sơ mi xanh, áo ghi lê kiểu Tây và quần dài kẻ caro, anh thích nhất là ăn mặc theo kiểu công tử mà. Anh đứng cạnh hàng rào tự mình chỉ đạo công nhân sơn sửa và bố trí lại bức tường.

Thông thường các triển lãm đá quý chỉ cần làm lại các bục triển lãm, chưa thấy ai như anh đi sửa lại cả gian triển lãm cả, có thể thấy anh vô cùng chăm chút cho triển lãm đá quý lần này.

Bên kia con đường Thiên Hạ vẫn nhìn theo bóng anh, đột nhiên có một nụ cười tươi nở trên môi cô, đó là nụ cười mà ngày hôm qua cô đã dùng hết sức thế nhưng không thể có được.

Thời gian dần dần trôi, ánh mặt trời vụn vỡ chiếu rọi trên mỗi góc phố của thành Venice. Có chú hải âu đột ngột tung cánh lên cao bay lượn mấy vòng rồi kêu lên mấy tiếng.

Chiếc bóng dài đột nhiên quay lại, gió thổi bay mái tóc đen của anh… Thiên Hạ vội vã quay lưng lại tránh bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô sải bước vào trong “Cảnh Thụy” thật nhanh.

Đã nói không gặp, đã nói sẽ không được nhìn mặt anh nữa, đã nói phải quên, đã nói không cho phép bản thân mình chìm đắm trong đau thương nữa.

Vì thế cô ra đi.

Bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi có thể chỉ là sợ hãi ánh mắt của anh ấy, lý trí của cô sẽ băng hoại hết. Cô không muốn bản thân mình rơi một giọt lệ trước mặt anh.

Cửa chính của “Cảnh Thụy” đã được sửa xong, các kệ bày bên trong cũng đã sơn màu, nhân viên đến báo cáo tiến độ hoàn thành công việc.

Cô vừa nghe vừa gật đầu: “Các anh bảo người bên bộ phận giám định mang tất cả những hàng mẫu chuẩn bị bày thử ra một lượt cho tôi xem, tôi sẽ đến kiểm tra tất cả”.

Mấy hôm sau đó cô đều kiểm định đá quý ở khách sạn, tất cả đá quý cần kiểm định cũng ngốn mất mười ngày bận rộn của cô. Cô bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có nói gì đến thời gian nghĩ những chuyện khác.

Cả thế giới tập trung vô số tấn khoáng thạch có hàm lượng đá kim cương và chỉ thu được hai mươi sáu tấn đá kim cương, trong đó đạt đến đẳng cấp thì chưa đến một nửa. Quá trình mài gọt đá kim cương lại tiêu hao đi một nửa nữa, sản lượng thành phẩm năm nay không đến sáu tấn, chưa đặt đến một phần triệu trọng lượng khoáng sản.

Nói cách khác, phải khai thác mười mấy tấn khoáng sản mới có thể thu được một carat kim cương.

Khoáng sản đá kim cương được phá nổ, chất lên xe, vận chuyển, nghiền nát, lựa chọn cho đến khi gọt thành kim cương mới có thể đưa ra thị trường, còn các nhà giám định đá quý chỉ làm khâu cuối cùng, giám sát việc luyện và gia công, quyết định giá thành sản phẩm của viên kim cương, nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Ngôn Thiên Hạ dùng mười ngày để chọn kim cương mẫu sau đó so sánh tỉ lệ phần mặt, các góc, so sánh tỉ độ sâu phần đáy, độ dày phần eo, kích thước lớn nhỏ, nhọn, độ phát sáng và độ đối xứng… quá trình gia công những viên kim cương tròn nhiều mặt này quan trọng nhất là khâu kiểm định các chỉ tiêu, cần phải tiến hành những thực nghiệm khoa học cẩn thận và dày đặc, không được phép lơ là.

Ba bữa cơm đều do phục vụ mang đến tận phòng cho cô. Một khi cô đã làm việc thì luôn chìm đắm trong đó.

Hôm nay, khi cô vừa đặt chiếc kính phóng đại mười lần sang một bên để chuẩn bị dùng cơm thì cô chạm phải một tấm thiệp mỏng.

Thiên Hạ dụi mắt và đưa tấm thiệp lại gần, trên vỏ ngoài tấm thiệp màu trắng có con biểu tượng in hoa của “Lý Ngự Thành”.

Thiên Hạ nháy mắt, đột nhiên cảm thấy tim mình không còn giữ được bình tĩnh nữa mà bắt đầu đập liên hồi. Quá rõ ràng, tấm thiệp này do “Lý Ngự Thành” cho người mang đến khách sạn, và do nhân viên khách sạn mang lên cho cô. Rõ ràng, anh ấy luôn biết cô ở đây.

Anh ấy muốn làm gì?

Cô ngập ngừng suy nghĩ một hồi rồi mới bóc lớp giấy ra, bên trong là giấy mời tham dự triển lãm đá quý xa xỉ của “Lý Ngự Thành” vào ngày hai mươi lăm tháng ba. Trên tấm thiệp màu tím là nét chữ sơn dầu màu đen: Kính mời cô Ngôn Thiên Hạ đến tham dự buổi triển lãm đá quý của “Lý Ngự Thành”. Mời cô có mặt vào lúc ba giờ chiều ngày hai mươi lăm tháng ba.

Trong đầu cô đột nhiên trống rỗng một khoảng, sau cô lật mặt sau tấm thiệp lại.

Đó là một dòng chữ rất đẹp, đẹp và tự tin giống như người đó.

Nếu như em đồng ý, anh đợi em.

Cả thế giới dường như không còn âm thanh nào vang lên trong giây phút đó.

Đây là lần đầu tiên trong ba tháng nay, lần đầu tiên cô tiếp xúc với Khưu Lạc, tuy chỉ qua tấm thiệp mỏng manh, tuy chỉ là qua hàng chữ ngắn ngủi.

Cô cảm nhận được có một niềm vui lớn lao đang bùng nổ trong tim mình, nhẹ nhàng làm đau những mạch máu trong tim, men theo những huyết quản đi khắp cơ thể.

Đợi chút, Ngôn Thiên Hạ, mày đang vui mừng cái gì?

Trong đầu cô vang lên một giọng nói. Cô bắt đầu bình tĩnh lại, ngăn không cho bản thân bị tấm thiệp kia làm mê hoặc.

Đi gặp anh ấy, sau đó thì sao? Chẳng phải vẫn phải đối diện với Trần Giai Vân và đứa bé sao? Ba tháng trước cô không tìm được đường ra, ba tháng sau chắc không có kết quả tốt đẹp gì.

Thiên Hạ cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn hàng chữ ấy. Lý trí của cô đã hoàn toàn trấn áp tình cảm, cô nén lòng xé tấm thiệp mời thành hai mảnh.

Ngày mùng một tháng ba “Cảnh Thụy” chính thức bắt đầu kinh doanh tại Venice.

Cửa hàng được bài trí trang nhã, ánh đèn ấm áp và dịu dàng, mỗi một quầy đều bày kiểu đá quý mới nhất được thiết kế đặc biệt tấn công thị trường châu Âu, nhân viên nhiệt tình giới thiệu cho khách thăm quan về chi tiết của các mẫu đá.

Nhiều đài báo đến tận nơi phỏng vấn, Thiên Hạ và các quầy khác trên tầng đều được phỏng vấn. Phỏng vấn rất thuận lợi, Thiên Hạ cười rất ấm áp và tao nhã, nhìn bề ngoài cô giống như một phụ nữ mạnh mẽ và thành công.

Đột nhiên có người đi từ ngoài vào báo: “Tổng giám đốc Ngôn, bên ngoài có gửi người gửi tặng mười mấy giỏ hoa”.

“Giỏ hoa? Người gửi là ai?” Thiên Hạ hỏi nhân viên ở phòng đón khách.

“Không ký tên, chỉ có tấm thiệp màu tím kẹp trên giỏ hoa”.

Mắt cô khẽ nháy.

Thiên Hạ cười và nói: “Không sao, đặt giỏ hoa ở ngoài cửa đi”. Sau đó cô quay vào giải thích với phóng viên: “Không biết là người bạn thân nào làm việc này mà không để lại tên, kha kha”.

Buổi phỏng vấn tiếp tục được tiến hành.

“Xin hỏi cô Ngôn Thiên Hạ, cô thích loại đá quý nào nhất?” có phóng viên đặt câu hỏi.

“Trước đây tôi thích nhất là đá đỏ”. Không biết từ bao giờ cô đã không đeo đôi khuyên tai có viên Hạc Huyết Hồng nữa. “Bây giờ thì không đặc biệt thích loại nào hơn cả”.

“Tại sao thế?” Phóng viên tiếp tục hỏi.

Thiên Hạ suy nghĩ một hồi và nói: “Dưới kính phóng đại to gấp mười lần, viên đá đỏ luôn có những vết lõm nhỏ hoặc các vết rộp, những viên đá quý hoàn toàn trong suốt, không tì vết hoặc không có vết nứt thì quá hiếm gặp”. Giống như tình yêu cũng thế, tình yêu quá hoàn mỹ thì rất hiếm, giống như mười mấy tấn khoáng sản chỉ thu được một carat kim cương lại càng hiếm gặp. “Mỗi một loại đá quý đều có ý nghĩa tượng trưng và đặc trưng của nó, tôi đều thích, không thiên vị loại nào cả”.

Buổi phỏng vấn kết thúc, Thiên Hạ cho người tiễn phóng viên rời khỏi triển lãm.

Khi vừa ra đến cửa cô nhìn thấy mười mấy giỏ hoa xếp hai bên lối vào, từng bó hoa lớn khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời càng đẹp càng say đắm lòng người. Cô đi lên trước và cầm tấm thiệp màu tím lên xem.

Chẳng có gì điều gì trong đó cả, chỉ là một tấm thiệp màu tím mỏng manh.

Thiên Hạ lạnh lùng cười, anh thật là thông minh, thật giỏi chơi trò tình yêu, muốn trả lại cũng không biết trả về đâu.

Tuy vậy cô biết rõ ràng là ai tặng.

Khưu Lạc đến Venice rốt cuộc là để làm gì chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương