Đã Nhiều Năm Như Thế
-
Chương 46: Thiên thần và ác quỷ
Xin chào các bạn. Đã lâu không gặp :))) Với các bạn mới vô đọc không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đại khái là chúng ta đã phải chờ hai năm rưỡi để chương mới này được cập nhật TvT Còn với các bạn vẫn đang ở đây mòn mỏi đợi truyện từ ngày đầu tới tận bây giờ thì... Cá không biết nói gì hơn, xin gửi tặng mỗi bạn một trái tim siêu to khổng lồ <3 Cảm ơn các bạn vì luôn đồng hành với bộ truyện và mình.
~~~
Khi Trần Kiến Hạ về tới nhà, mẹ đang ngồi khoanh chân xem tivi trong phòng khách. Bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt ấy đã mặc rất nhiều năm, khiến Trần Kiến Hạ trong khoảnh khắc cứ ngỡ như mình chưa từng rời khỏi quê hương.
"Bố con đâu?"
"Đang đọc báo trong phòng. Lần sau về muộn thì nhớ báo một tiếng, nửa đêm nửa hôm rồi mà mẹ vẫn phải chờ ở đây hâm nóng cơm cho mày." Mẹ chưa nghĩ tới việc Trần Kiến Hạ ngay tới di động cũng không còn thì "báo một tiếng" kiểu gì, chẳng qua chỉ tiện miệng oán trách mà thôi, dứt lời liền đứng dậy định đi vào bếp đun nóng cơm canh, lại bị Trần Kiến Hạ ngăn lại.
"Bố!"
"Nhỏ tiếng chút, em trai con đang ngủ rồi!" Mẹ cau mày hất tay Trần Kiến Hạ ra, "Gọi bố mày làm gì? Mau ăn cơm rồi đi ngủ đi!"
Kế hoạch khuyên con học hành đã thất bại triệt để vào mấy ngày trước. Tiểu Vĩ lợn chết không sợ nước sôi, mẹ bắt cậu phải ngồi trước bàn học tới ít nhất một giờ sáng, cậu bèn thực sự ngồi đó tới một giờ - nhưng để ngủ.
Rốt cuộc vẫn là đứa con trai thương yêu suốt mười mấy năm, mẹ vẫn mềm lòng cho cậu đi ngủ đúng giờ. Không rõ có phải trong lòng bà cũng đã biết rõ hay không: đã là lớp 9 rồi, có ép nữa cũng vô dụng. Đây là điều mà mẹ không dám đối diện với chính mình.
Bố Kiến Hạ cầm tờ báo từ trong phòng bước ra ngoài, gọng kính lão trượt xuống khỏi sống mũi, nhìn có chút buồn cười.
"Về rồi à? Đói chưa? Bố thấy con và bạn cùng làm làm đề căng thẳng quá, nên không gọi con."
"Bố, con có việc muốn nói với hai người." Trần Kiến Hạ kéo hai chiếc ghế bên bàn ăn ra, "Chúng ta ngồi xuống nói."
Mẹ dần dần hiểu ra chút gì đó. Trực giác của phụ nữ luôn mạnh hơn đàn ông, bà như cười như không đứng khoanh tay, không ngồi xuống, thái độ giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng thẳng thừng từ chối.
Trần Kiến Hạ không tức giận, cũng không khuyên ngăn, tự mình ngồi xuống trước, sau đó ngẩng đầu nhìn bố đang đứng ở cửa.
Bố cô thoáng ngẫm nghĩ rồi bước tới ngồi xuống trước mặt Trần Kiến Hạ.
"Không có việc gì khác, chỉ muốn xác nhận lại một chút, có phải nếu tháng này con thi đứng nhất thì có thể quay về Chấn Hoa hay không? Hôm nay giáo viên đã nhắc tới, thứ Hai tuần sau chính là thi tháng, thành tích sẽ được công bố rất nhanh, không cần phải đợi tới một tháng. Bố, con nghĩ bố nên đánh tiếng với Du Đan... với cô Du trước, nói là con đã được dạy dỗ lại, có thể quay về được rồi."
Mẹ trừng mắt: "Đây là chuyện lớn, không tới lượt mày xen vào..."
"Tiền đồ của con bị hủy rồi, thì con trai mẹ sẽ khá hơn sao?"
Đây là thời khắc trầm mặc nhất trong lịch sử gia đình. Khiến mẹ quên cả đấm ngực giậm chân là sự bình tĩnh hiếm thấy của Trần Kiến Hạ. Từ nhỏ tới lớn, cô đã vô số lần khóc lóc náo loạn như trẻ con, đòi công bằng, nói bố mẹ thiên vị, làm ầm ĩ tới mức từ có lý cũng biến thành vô lý, gây phản tác dụng. Cô gái trước nay chỉ biết khóc lóc sụt sùi này lúc này lại lạnh nhạt điềm tĩnh chỉ ra con voi giấu trong phòng.
Trong căn phòng bé xíu này, vẫn luôn có một con voi lớn khiến tất cả mọi người phải thận trọng đi đường vòng.
Con trai của mẹ, và con.
"Chủ nhiệm lớp coi khinh thường nhà mình nghèo, không thể tặng quà cho cô ấy giống như những gia đình khác, bởi thế đã không hài lòng với con từ lâu. Con sợ bố mẹ lo lắng, càng sợ bố mẹ có biết được việc này cũng không có cách giải quyết nào, ngược lại còn thêm tự trách chính mình, bởi thế chưa bao giờ kể với bố mẹ."
Cô nghẹn ngào nói, cúi đầu, che giấu sự lạnh nhạt.
"Đúng vậy, con yêu sớm, thế nhưng chưa từng làm ảnh hưởng tới thành tích. Lần trước thi kết quả không tốt là do con tô nhầm phiếu trả lời, kì thực cô Du cũng biết. Ngay cả nam sinh lần trước cùng con ăn McDonald đó cô ấy cũng đã từng chạm mặt rồi, hồi lớp 11, cô ấy căn bản chưa bao giờ bận tâm."
Trần Kiến Hạ phớt lờ việc hít hơi lạnh của mẹ, trước khi bà kịp truy hỏi đã cướp lời nói tiếp: "Sớm không bận tâm, muộn không bận tâm, lại nhằm đúng lúc này tìm bố mẹ tới là bởi con cùng một nữ sinh khác đang tranh nhau điểm cộng tự chủ chiêu sinh của Đại học Nam Kinh. Cô ấy đã nhận tiền của người ta, bởi thế muốn tìm cách gạt suất của con đi. Vì bố mẹ đã dẫn con đi nên giờ sẽ không lấy được điểm cộng nữa."
Trần Kiến Hạ lầm bầm, diễn vô cùng nhập tâm, nội tâm tĩnh lặng như băng đóng trên mặt hồ. Trước đó, cô chưa từng luyện tập lần nào, thậm chí trước khi mở lời cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đan xen sự thật và lời nói dối hoàn hảo đến thế, soạn nên lời thoại trôi chảy thế này.
Sâu thẳm trong linh hồn dường như đã có thứ gì đó thay đổi, song cô không quan tâm.
Kiến Hạ diễn xong màn kịch bị ức hiếp, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bố, song những lời nói ra lại dành cho mẹ nghe.
"Bố muốn một cô con gái tuy yêu sớm nhưng lại thi đỗ vào đại học lớn, khiến gia đình vinh quang, hay một cô con gái tuy không yêu sớm nhưng hèn nhát cả đời, cần bố mẹ nuôi cả đời, dựa vào bố mẹ để lấy chồng? Con làm bừa một bài thi cũng đạt điểm cao hơn người đứng đầu trường Nhất Trung của huyện, trình độ dạy học ở trường Nhất Trung sẽ khiến con bị thụt lùi. Bao nhiêu người vò đầu bứt tai tìm cách vào Chấn Hoa, chỉ có bố nghe theo lời cô Du đón con về. Bố có biết không, ở sau lưng ắt hẳn cô ấy đang cười nhạo bố mẹ là người nhà quê, không tặng nổi quà đã đành, nay đến tầm nhìn xa trông rộng khi nuôi dạy một đứa trẻ cũng không có."
Cô giống như một người đã mất đi cảm giác đau đớn, mắt thấy máu tươi đầm đìa, trên mặt lại không chút gợn sóng nào.
Bố mẹ Trần Kiến Hạ kinh hãi nhìn cô, giống như cô là một người xa lạ lẻn vào trong phòng khách này giữa đêm, một kẻ tiên tri từ trên trời rơi xuống.
"Cho dù bố mẹ có ghét đứa con gái này đến thế nào thì cũng đã trót sinh con ra mất rồi, không vứt đi được. Không có ai bận tâm tới tiền đồ của con hơn chính mình, nếu con ổn thỏa rồi thì cũng có thể giúp đỡ được Tiểu Vĩ. Bất luận thế nào, con cũng phải quay về Chấn Hoa."
Bố Trần Kiến Hạ do dự mấp máy môi, muốn nói gì đó, song Trần Kiến Hạ đã đứng lên quay về phòng của mình, đóng cửa lại.
Cô không nóng vội khiến bọn họ cúi đầu ngay lập tức. Bức ép quá mức sẽ khiến bố mẹ càng ngoan cố hơn để bảo vệ mặt mũi của mình. Cô phải cho bọn họ đủ thời gian để chậm rãi suy nghĩ, nghi ngờ bản thân quả thực đã bị chủ nhiệm lớp Du Đan khinh người bỡn cợt, song vì tự ti mà không cách nào tìm hiểu sự thật được, cuối cùng chỉ đành đứng về phía cô.
Sự nghiệp của bố bất đắc chí, hiểu rõ nhất mùi vị của sự tự ti.
Trần Kiến Hạ dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống, nước mắt tí tách nhỏ lên vạt áo. Em trai mơ màng ngồi dậy, hỏi cô, chị, chị về rồi à?
Trần Kiến Hạ gật gật đầu, lại lắc lắc. Cô nhìn cậu, em trai trong bóng đêm bướng bỉnh mà ngây ngô, không hề biết chị gái mình vừa chia đôi bầu trời, ngăn cách cậu ở phía bên kia.
"Ừm, về rồi." Cô trấn an xoa đầu em trai. Cậu bé đang tuổi dậy thì theo bản năng hất tay cô ra, nụ cười trên môi Trần Kiến Hạ tắt lịm.
Thế nhưng cũng sắp sửa phải rời đi rồi. Cô thầm nói với chính mình.
Chất lượng dạy học ở trường Nhất Trung rất đáng lo ngại, song Trần Kiến Hạ không thể phủ nhận ở đây tiến độ bài vở được đôn đốc rất sát sao, ngay tới thi tháng cũng chạy đua với thời gian, bốn môn thi dồn hết vào hoàn thành hết trong một ngày.
Cô bước ra khỏi phòng thi đã bị hun nóng như cái lò, toàn thân rã rời. Khi quay về tới lớp thi dọn sách vở, Vương Hiểu Lợi tìm cô đối chiếu đáp án một số câu không chắc chắn. Đáp án hai người giống nhau, Vương Hiểu Lợi không che giấu thở phào một hơi.
Cậu không nhịn được lại hỏi thêm: "Câu hỏi lớn cuối cùng môn Toán thì sao?"
"Tọa độ là (-1, 0, -1)."
Sắc mặt Vương Hiểu Lợi tối đi: "Vậy mình làm sai rồi."
"Chưa chắc, nói không chừng là mình sai rồi." Cô an ủi nói.
Biểu cảm như cười như không của Vương Hiểu Lợi khiến Trần Kiến Hạ không khách sáo nổi nữa. Sau lần thi cách biệt quá lớn trước, bất kỳ sự khiêm tốn nào của cô đối với Vương Hiểu Lợi đều biến thành không tôn trọng.
"Nếu mỗi bước đều đạt điểm tối đa, chỉ sai kết quả thì cùng lắm trừ 3, 4 điểm thôi, còn ít điểm hơn một câu trắc nghiệm. Đừng nghĩ ngợi nữa, về nhà thư giãn đi."
Vương Hiểu Lợi không nói năng gì, ánh mắt đột nhiên lướt qua cô nhìn về phía cửa sau. Kiến Hạ cũng ngoảnh đầu, không ngờ lại trông thấy Vương Nam Dục đang nhòm vào bên trong lớp học. Cô vội vã đặt quyển đề luyện tập trong tay xuống, chạy tới.
Sân vận động của Nhất Trung nhỏ tới mức đáng thương, bọn họ chẳng mấy chốc đã đi hết mấy vòng. Mấy học sinh vóc dáng cao to đang giành bóng bên dưới cột bóng rổ, Kiến Hạ cẩn thận né tránh.
Học sinh ở đây truyền thống, rụt rè hơn Chấn Hoa rất nhiều, một nam một nữ đi cạnh nhau giữa thanh thiên bạch nhật là một việc hiếm gặp. Trần Kiến Hạ thản nhiên đối diện với ánh mắt dò xét của những học sinh xa lạ, giống như bọn họ đều chỉ đi lướt qua bản thân cô trong quá khứ.
"Mình không biết cậu đã quay về học rồi, cũng không báo một tiếng." Vương Nam Dục nói.
"Không phải cậu vẫn luôn làm việc ở thành phố của Tỉnh sao, mình đâu có biết," Cô cười nói, "Quay về thăm bố cậu à? Ai nói cho cậu là mình ở đây thế?"
Vương Nam Dục bắt lấy trái bóng lăn tới bên chân cậu, ném trả về.
"Công ty du lịch đó dẫu sao vẫn là do họ hàng của mình mở, rất săn sóc mình, thấy mình đã lâu chưa về nhà bèn cho mình nghỉ phép một tuần, vừa hay... Haizz," Cậu thoáng ngừng lại, "Nam sinh cùng cậu đi trượt tuyết lần trước kia, tuần trước đã tới công ty tìm mình."
Vương Nam Dục nói xong bèn nhanh chóng liếc Trần Kiến Hạ một cái, lén lút quan sát phản ứng của cô.
"Cậu ấy đã nói gì với cậu?"
"Cậu ấy hỏi bạn bè cấp Hai của bọn mình có ai học ở Nhất Trung không, cảm thấy có khả năng cậu đang ở đây, bởi thế nên giờ vẫn chưa quay về Chấn Hoa..."
Trần Kiến Hạ cúi đầu, dịu dàng mỉm cười.
Ban nãy cô không thuận theo lời Vương Nam Dục nói "quay về đi học". Mà Lý Nhiên, lại đặt chữ "về" này phía trước Chấn Hoa.
Cô xem sự ăn ý này như một lời ước hẹn vô giá.
"Cậu cũng biết đấy, lớp cấp Hai của chúng ta chả được mấy người chịu học. Cậu ta hỏi vậy khiến mình nghẹn lời luôn, dò hỏi mãi mới tìm ra được một bạn nữ tên Trương Tuyết. Cô ấy đã thi đỗ vào Nhất Trung, nói với mình cậu vừa chuyển tới. Hai người đã gặp nhau chưa?"
Trần Kiến Hạ nhớ lại nữ sinh tên Trương Tuyết kia, hồi cấp Hai luôn thi đứng thứ hai trong lớp bọn họ. Cô nhún nhún vai: "Trương Tuyết à, hồi cấp Hai luôn đứng hạng hai trong lớp chúng ta, thế nhưng chúng mình không thân nhau lắm." Thoáng ngừng lại, lại bổ sung: "Mình không thân với ai hết."
"Cô ấy còn hỏi mình vì sao cậu lại chuyển về đây học, có phải là..."
"Có phải là ở Chấn Hoa không theo kịp, nên bị đuổi về?" Ngữ khí Trần Kiến Hạ châm chọc.
"Sao cậu biết thế," Vương Nam Dục cười lớn, "Trước đây hồi còn đi học mình không thích chơi với các bạn học giỏi. Thực ra đám học sinh giỏi các cậu đều rất hẹp hòi, giáo viên lại còn nói các cậu ngoan ngoãn, nghe lời, đơn giản. Đơn giản cái con khỉ, mưu ma chước quỷ không ai bằng."
"Cô ấy biết mình ở Nhất Trung, không trực tiếp tới tìm mình, lại chạy đi hỏi cậu tình hình của mình, còn có thể nói được lời lẽ nào hay ho nữa, vừa đoán đã biết ngay."
"Có phải trước đây cô ấy luôn không vượt qua nổi cậu, nên trong lòng khó chịu không?" Vương Nam Dục giả bộ ngẫm nghĩ một lát, "Vậy chính là đố kỵ rồi. Cậu không cần chấp nhặt làm gì."
Trần Kiến Hạ bình tĩnh gật gật đầu: "Lúc ấy cả trường cũng không ai vượt qua được mình."
Vương Nam Dục thoáng ngây ra, lần này còn cười lớn hơn.
Vương Nam Dục mời Kiến Hạ ăn KFC ở bách hóa số 1. Vừa vào cửa đã hồn hậu đi thẳng tới chỗ quản lý ca trực chào hỏi, sau đó nhỏ giọng nói với Kiến Hạ: "Trước đây là chị ấy dẫn dắt mình, mắng mình suốt ngày."
"Vậy sao cậu vẫn chào hỏi làm gì?"
"Làm việc gì cũng phải chừa lại đường lui, ngày sau có gặp lại cũng dễ chịu hơn, cậu mình nói với mình như vậy. Đều lăn lộn ngoài xã hội, về sau ai nói trước được điều gì cơ chứ."
Trần Kiến Hạ biết một học sinh lớp 12 như mình chưa cần dùng tới những kiến thức sinh tồn ngoài cuộc sống này ngay lập tức, song vẫn hiếu kỳ tò mò lắng nghe.
"Cậu ghét học sinh giỏi như vậy, nhưng vẫn làm bạn với mình, cũng bởi muốn chừa lại đường lui hả?" Cô không nén được hỏi.
"Sao mấy người học giỏi các cậu đều thích... Từ đó là gì nhỉ, à, vơ đũa cả nắm? Toàn nghĩ không đâu vào đâu." Vương Nam Dục bóp tương cà lên đĩa burger, liếc Trần Kiến Hạ một cái, "Cậu khác bọn Trương Tuyết. Bọn họ quá thích đưa chuyện, gặp ai cũng so sánh, giỏi hơn thì khinh thường người ta, kém hơn lại sinh ghen ghét. Tóm lại là mình không thích."
"Mình cũng rất thích so sánh với người khác," Trần Kiến Hạ lắc lắc đầu, "Chẳng qua là không so sánh với bọn họ. Mình tới Chấn Hoa, tầm mắt mở rộng hơn một chút, chỉ thế mà thôi."
"Sự khác biệt giữa người với người chẳng phải đều nằm ở 'một chút' này sao?" Vương Nam Dục vừa ăn vừa hỏi, quay sang nhìn cô.
Nụ cười trên môi Trần Kiến Hạ tắt lịm.
Ngày công bố kết quả cuối cùng cũng tới.
Mùa Đông trời sáng chậm, Trần Kiến Hạ rúc nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, mắt nhắm mắt mở đi trên con đường tối sầm sì tới trường. Đứng trước cột đèn giao thông, một trận gió lạnh thổi qua khiến cô bừng tỉnh, ngây ngốc đứng giữa ngã ba, nhất thời quên mất đường đến trường.
Vừa bước vào tòa nhà giảng đường đã trông thấy rất nhiều học sinh đứng vây quanh bảng thông báo.
Chấn Hoa trước nay luôn chỉ viết thứ hạng toàn trường vào cột cuối cùng trong bảng xếp hạng lớp, còn bảng xếp hạng toàn trường đầy đủ lại được in trên giấy A4, đóng thành một quyển, học sinh nào có hứng thú nghiên cứu có thể tự mình tới văn phòng giáo viên mượn xem. Trường Nhất Trung của huyện lại không hề có thái độ "giáo dục thực chất" phù phiếm này, thẳng thừng viết hết xếp hạng toàn trường lên một tờ giấy đỏ khổng lồ.
Trần Kiến Hạ tập trung tinh thần, bước tới, thậm chí không cần chen lấn lách vào trong, đã nhìn thấy phía bên trên những đỉnh đầu lúc nhúc là dòng chữ đầu tiên của bảng xếp hạng: Hạng 1 - Trần Kiến Hạ.
Cô đứng bên ngoài đám đông, ngẩng đầu nhìn lên cái tên được viết trên cao của mình. Mấy nữ sinh cách đó gần nhất chú ý thấy cô, xì xào bàn tán, những người khác cũng lũ lượt quay đầu lại quan sát nữ vương mới này, đám người giống như nước biển Hồng Hải bị thánh Moses rẽ ra, nhường ra một con đường tiến vào lớp học trước mặt cô. Cô có chút bối rối - nếu thực sự bước lên con đường này, rõ ràng là ngông cuồng tới mức không biết tốt xấu. Song nếu nhất quyết đòi đi đường vòng, thì lại có chút tính toán nhỏ mọn.
Người giải vây là Vương Hiểu Lợi, thở ra khói trắng bước lên từ phía sau Kiến Hạ, chiếc quần thể thao chất ni lông phát ra những tiếng sột soạt khi cử động. Ngang qua con đường được đám đông nhường ra, cậu vừa hay trông thấy xếp hạng của mình, thứ hai, hơn nữa không thể gọi là "sát nút", bởi tổng điểm của cậu và Trần Kiến Hạ cách nhau 45.5 điểm.
Vương Hiểu Lợi chỉ liếc một cái rồi bình thản nói với Trần Kiến Hạ: "Giờ thì hay rồi, đợi cậu đi, mình có thi được hạng nhất cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Trần Kiến Hạ vội vã đuổi theo phía sau đi vào lớp học, đám đông dần dần tản đi. Rời khỏi sảnh lớn, cô ngước mắt nhìn cái tên vời vợi trên cao của mình, thầm than trong lòng: thật đúng là trong núi không có hổ, khỉ liền xưng bá.
Thế nhưng, ánh mắt của những học sinh xa lạ kia vẫn khiến Trần Kiến Hạ cảm thấy tràn trề tự hào, giống như dẻo nướng trên lửa, mềm mềm, ngọt ngọt. Tới cửa lớp, hai người bọn họ đụng phải chủ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook