Đã Nhiều Năm Như Thế
Chương 33: Ăn mặn khát nước

Cuộc sống cùng bàn với Vu Ti Ti thuận lợi ngoài sức tưởng tượng.


Kiến Hạ không phải một cô gái thích ăn thua, còn Vu Ti Ti cũng là một người biết thân biết phận, hai người nước sông không phạm nước giếng, ngoại trừ việc về cơ bản không bao giờ nói chuyện với nhau, mọi thứ đều bình thường. Thi thoảng Sở Thiên Khoát ngồi bàn sau cũng khơi mào một số chủ đề, mấy người cùng tham dự vào, hai người Vu Ti Ti và Trần Kiến Hạ thậm chí còn có thể trò chuyện vui vẻ nhiệt tình, hệt như một đôi bạn tốt.


Sau đó chuông vào lớp reo vang, bọn họ xoay đầu lại, tiếp tục im lặng không hé răng nửa lời.


Trần Kiến Hạ cảm thấy thật tự hào về bản thân - sự lật mặt nhanh như chớp này, khả năng khống chế cảm xúc và biểu cảm hoàn hảo, trước kia cô có nằm mơ cũng mong muốn có được.


Thật cao cấp.


Trần Kiến Hạ không dám đem tâm tư này nói cho bất kì ai khác, kể cả là Lý Nhiên. Lý Nhiên hy vọng cô mạnh mẽ hơn một chút, song không kì vọng loại khả năng này.


Giải bóng rổ nam bắt đầu trong học kì mới như đổ dầu vào ngọn lửa Hormone ẩn giấu của các thiếu nam thiếu nữ, tức thì bùng cháy, gây ra vô số vụ xô xát tập thể.


Nhưng ảnh hưởng của giải đấu đối với lớp (1) là có hạn. Bốn lần thi lớn của năm lớp 10, thành tích bình quân của lớp (1) đều vượt qua lớp (2), Sở Thiên Khoát lại còn là người ngồi vững trên bảo tọa hạng nhất toàn khối. Sự huy hoàng này dường như cũng khiến khí chất của lớp (1) bị cố định trên một hệ trục tọa độ nặng nề, không thể động đậy. Sở Thiên Khoát kêu gọi mọi người ra sân thể dục cổ vũ cho các nam sinh lớp (1), trong phòng học vẫn có mười mấy người im lặng như tờ, cắm đầu làm bài tập. Mặc dù thế này đã là tốt hơn nhiều so với cả một phòng học toàn những chiếc gáy khổ hạnh của hồi mùa Đông, song Trần Kiến Hạ đứng ở cửa lớp quan sát một hồi, vẫn cảm thấy thật bi ai.


Sở Thiên Khoát vận động bọn Trần Kiến Hạ và Vu Ti Ti cùng đi xem buổi luyện tập của lớp (1), tiếp thêm sự cổ vũ cho nam sinh lớp (1). Vu Ti Ti dẫn đầu các bạn nữ hết lần này đến lần khác hưởng ứng, Trần Kiến Hạ từ đầu chí cuối chưa từng đi xem - sân thể thao sẽ phóng đại bóng hình cô đơn của cô, có lúc trùng hợp đứng ở phía khác so với bọn Vu Ti Ti Lý Chân Bình, cảm giác đả kích quả thực quá mãnh liệt.


Thật ra Trần Kiến Hạ đã quen với việc một thân một mình, không cảm thấy thiếu một cô bạn gái để cùng tay trong tay đi vệ sinh có gì khó chịu, nhưng không chống lại được việc người khác cảm thấy cô nên buồn bã.


Đành nhập gia tùy tục vậy, thỉnh thoảng cần thiết, vứt bỏ thể diện đi kiếm lấy một người bạn đồng hành ngắn ngủi, ví dụ như Dư Châu Châu.


Hôm nay chính là tình huống cần mượn bạn đồng hành. Kiến Hạ chạy đến lớp (7), mời Dư Châu Châu tới xem trận đầu tiên của đội bóng lớp (1) nhà mẹ đẻ, lớp (1) đấu với lớp (2), là trận chiến thế kỉ.


Rất lâu trước đây trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Nhiên đã nói rằng không có hứng thú với bóng rổ. Cậu thích đá bóng, dẫu điều kiện của trường không đủ, có phải tạo ra điều kiện cũng muốn đá: đá bóng lúc tan học dễ dàng làm thương người khác, cậu liền cúp tiết đá bóng, chỉ tiếc là các đồng đội khác đại đa số không dám cùng gây chuyện, cuối cùng chỉ để lại mình cậu sút hết quả này đến quả khác vào cầu môn. Thỉnh thoảng Kiến Hạ gắng sức thò ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy được một góc của sân thể dục, không nhìn thấy Lý Nhiên, nhưng lại nhìn thấy quả bóng hết lần này đến lần khác lăn vào lưới.


Buổi đêm sau khi gội đầu, cô ngồi bên mép giường gửi tin nhắn chọc tức cậu: "Thế nhưng mình vẫn thích bóng rổ hơn, mình cảm thấy nó văn minh hơn bóng đá."


"Cậu hiểu cái rắm. Trong các loại bóng ngoài bóng đá ra thì chẳng có cái nào văn minh sất. Phát minh bóng rổ vốn dĩ chính là dùng để giải tỏa tinh lực thừa thãi của đám con trai. Về bản chất cạnh tranh và văn minh hỗ xích *."


(* Hỗ xích: Bài xích lẫn nhau, không thể nào đồng thời tồn tại.)


Trần Kiến Hạ dở khóc dở cười. Lý Nhiên lúc nào cũng có thể phun ra một đống lí luận, không hề ăn nhập với thân phận học sinh hư nhàn cư vi bất thiện của cậu, khiến cô không tài nào phản pháo nổi.


"Khái niệm hỗ xích là năm ngoái mình dạy cậu đấy nhé." Cô yếu ớt phản kích.


"Được thôi, vậy thì để mình đi tìm cậu, đặc biệt cảm ơn cậu!"


Kiến Hạ nghẹn lời, liếc nhìn đồng hồ, 10 giờ đúng.


"Mình sắp sửa đi ngủ rồi." Cô chầm chậm gõ chữ.


Lý Nhiên rất lâu sau mới trả lời: "Đùa cậu thôi."


Bọn họ đã ba tháng không gặp riêng nhau rồi.


Lý Nhiên nói sinh nhật Hứa Hội tới cùng ăn cơm, Kiến Hạ nói sắp thi rồi mình phải ôn tập.


Lý Nhiên nói giáo đường ven sông vừa tu sửa mình dẫn cậu đi xem, Kiến Hạ nói cuối tuần mình phải cùng mẹ tới nhà cô họ thăm hỏi.


Thời tiết oi bức đầu Thu khiến người ta phải kinh ngạc, cô vẫn luôn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, khăn đã rất lâu không quàng. Thế nhưng cô vẫn thường xuyên lấy nó ra vào ban đêm, vùi khuôn mặt vào cọ cọ.


Kiến Hạ cảm thấy như thế này là đủ rồi. Cô hiểu được tâm ý của cậu, trân trọng sự che chở và thấu hiểu của cậu, mà cậu cũng hiểu được sự cố kị của cô, hai người lặng lẽ bảo vệ một bí mật chung, nước sông không phạm nước giếng, tiếp tục theo đuổi cuộc sống riêng của mình, không phải là rất tốt sao? Cô còn có Du Đan, Vu Ti Ti, mẹ và em trai phải ứng phó, cô chỉ có con đường nỗ lực học hành duy nhất này thôi, không thể sảy chân.


Trên trán của Lý Nhiên có viết bốn chữ "sai lầm to lớn". Cô không thể để thua.


Dẫu mỗi lần từ chối yêu cầu gặp mặt của Lý Nhiên, trong lòng đều hoảng loạn hệt như nhau, cũng không rõ đang buồn bã vì cái gì.


Kiến Hạ trì hoãn tới tận khi trận đấu đã sắp bắt đầu mới tới lớp (7) tìm Dư Châu Châu, không ngờ đối phương đã cùng Tân Nhuệ đứng ở cửa lớp đợi rồi. Kiến Hạ không thân với Tân Nhuệ, hơi mỉm cười gật gật đầu.


"Sao lại tích cực thế này? Thật trượng nghĩa." Cô nhỏ giọng nói với Dư Châu Châu.


Vẻ mặt Dư Châu Châu có chút kì quái, rất khó nhọc xoa xoa thái dương: "Có người bắt mình phải đi xem cậu ấy chơi bóng."


"Ai thế?" Kiến Hạ vô cùng kinh ngạc. Người nào mà lại có thể lay động được Dư Châu Châu hờ hững lạnh lùng? Tân Nhuệ đang đứng cạnh bên, cô cũng không tiện hỏi han nhiều.


Lúc tới nơi thì trận đấu đã bắt đầu. Bốn trận đồng thời diễn ra, nhưng chỉ có trận giữa lớp (1) và lớp (2) là gây nên thanh thế. Lớp (2) không biết đào được mấy cái xô nhựa hứng nước thừa của máy lọc nước từ đâu, bày vẽ như thể trưởng thôn đang tuyển con dâu. Trần Kiến Hạ và Dư Châu Châu câm nín nhìn nhau, sải bước chạy dài hơn.


Vừa chen được vào giữa đám khán giả, Kiến Hạ liền khựng lại.


Nam sinh vóc dáng cao cao đứng giữa hội lớp (14) kia, không phải Lý Nhiên thì là ai. Mái tóc đỏ dưới ánh nắng mặt trời nhìn như đống lửa, nóng đến mức khiến trái tim Trần Kiến Hạ bỏng rát.


Nhưng càng bắt mắt hơn chính là, Lăng Tường Xuyến đang tươi tắn mỉm cười đứng bên cạnh Lý Nhiên xem trận đấu.


Trần Kiến Hạ lập tức lùi lại phía sau một bước nhỏ, để các bạn học khác chắn trước mình. Dư Châu Châu cũng đang cùng mọi người hò hét "Lớp (1) cố lên", không ai chú ý tới động tác nhỏ của Trần Kiến Hạ.


Xuyên qua khe hở giữa rất nhiều chiếc gáy, cô nhìn thấy Lý Nhiên và Lăng Tường Xuyến không ngừng trò chuyện vui vẻ thân thiết với nhau, hai người hòa cùng đám đông cổ vũ "Lớp (2) cố lên". Nụ cười của Lăng Tường Xuyến đặc biệt xán lạn, má lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng trẻo nhỏ nhắn, so với ánh mặt trời giữa ngày còn chói mắt hơn.


Trần Kiến Hạ hơi ngây ra, xoay đầu nhìn đội cổ vũ của lớp (1): Vu Ti Ti dẫn đầu mấy nữ sinh đứng trên ghế giơ một tấm băng rôn đỏ đơn giản, phía trên có đề hai chữ "Tất Thắng", ra sức dùng chất giọng the thé chống trả lại lực lượng cổ động hùng hậu phía đối diện.


Cô đột nhiên cảm thấy có chút thích Vu Ti Ti rồi.


Cùng một cảnh tượng, Trần Kiến Hạ chỉ hận không thể trốn vào trong phòng cào tường, Vu Ti Ti lại thoải mái hát lên bài ca đối đầu. Tờ giấy bôi nhọ, hội diễn văn nghệ, vẻ đẹp của Lăng Tường Xuyến... hết trận đả kích này tới trận đả kích khác, đều không đánh bại nổi Vu Ti Ti. Cô chính là chiến binh thực thụ trong ngôi trường này, chiến đấu rồi thất bại, thất bại rồi lại chiến đấu.


Trong ngôi trường này, mỗi người đều có một lạc thú riêng. Đám người ích kỉ điên cuồng học hành có thể lờ những lời chỉ trích do thiếu tinh thần tập thể đi, yên tĩnh ngồi tại chỗ học bài. Những cô bạn nổi tiếng có thể đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người mà nở nụ cười rạng rỡ. Ngay đến cả dạng nữ sinh trầm lặng như Dư Châu Châu cũng có thể muốn hành hiệp trượng nghĩa thì hành hiệp trượng nghĩa, không muốn nói chuyện thì chìm vào im lặng.


Còn mày thì sao hở Trần Kiến Hạ, mày là ai? Mày thả con mãnh thú hung dữ trong lòng ra, nhưng rồi lại để mặc nó bị bỏ đói đến chết ư?


Cô đứng bên ngoài vòng huyên náo, đối diện với ngã tư cô độc - phải xoay người bỏ chạy, hay tới đứng bên cạnh bọn Vu Ti Ti đây? Lại hay là, nên khủng bố điện thoại của Lý Nhiên, bức ép truy hỏi cậu đến cùng, cậu dựa vào cái gì mà lập lờ đưa đẩy với Lăng Tường Xuyến trước mặt mình?


Trần Kiến Hạ đờ đẫn hóa thành phòng tuyến sau bên ngoài đội ngũ náo nhiệt của lớp (1), che giấu vết tích.


Lý Nhiên - một người ngoài, lại thành công hòa nhập vào trung tâm đội cổ vũ của lớp (2), hét khẩu hiệu gì, lúc nào hét, đều là chỉ đạo của cậu. Khi Sở Thiên Khoát ném phạt, lớp (2) cùng nhau hô hào, gây nên sự cản trở rất lớn, khiến lớp (1) lập tức phẫn uất.


"Đến cả ném phạt trong NBA còn bị hỏng được, ai kêu đội cổ vũ lớp các cậu não tàn thế hở, còn mặt mũi oán trách chúng tôi?" Một nam sinh lớp (2) khiêu khích, cả lớp cười ồ lên.


"Cậu nói lại lần nữa thử xem? Cậu nói ai não tàn hả?" Vu Ti Ti lửa giận xông lên đỉnh đầu, nhảy xuống khỏi ghế, xém chút nữa là xông thẳng vào sân đấu, may là bị những người khác lôi lại.


Ngược lại là Lăng Tường Xuyến giảng hòa trước: "Tập trung thi đấu, đừng nóng giận quá mức, đừng cãi nhau nữa!"


Ánh mắt sắc như dao của Vu Ti Ti quét qua, mặt cười mà lòng không cười: "Lớp (1) và lớp (2) thi đấu, cậu là người của lớp nào thế, chạy tới đây để thể hiện cảm giác tồn tại à?"


Nhắm vào Lý Nhiên quá nguy hiểm, nhắm vào Lăng Tường Xuyến thì an toàn hơn nhiều. Bình thường dù nghị luận về Lăng Tường Xuyến nhiều đến thế nào, đều không buông bỏ được lòng đố kị và hiềm nghi đối với cô ấy. Chỉ có thời khắc này, quốc thù gia hận, lòng dân đều hướng về một phía, nói điều gì cũng đều là chính nghĩa lẫm liệt. Vu Ti Ti vừa dứt lời, lớp (1) dần dần lấy lại khí thế, Lăng Tường Xuyến đỏ lựng mặt bối rối không biết phải làm thế nào. Lý Nhiên xắn tay áo định xông lên thì bị các bạn của lớp mình ghìm chặt lại.


Trọng tài là một thầy giáo Thể dục vừa tốt nghiệp, ném cho cả hai bên một ánh mắt cảnh cáo, thổi chiếc còi trong miệng: "Có thể thi đấu cho tử tế được không? Nếu muốn làm loạn thì tôi tước quyền thi đấu của các em luôn đấy!"


Sở Thiên Khoát vội vã chạy ra từ sân đấu, nở nụ cười xin lỗi thầy giáo rồi quay sang phía Vu Ti Ti, dùng khẩu hình biểu thị: bình tĩnh một chút.


Vu Ti Ti tức thì nhu mì ngoan ngoãn trở lại, ngọt ngào cười, nói: "Lớp trưởng yên tâm, không chấp nhặt với lớp bọn họ làm gì." Rồi nhân lúc lớp (14) đang ngừng cổ vũ mà chỉ đạo những người khác hô to "Lớp (1) tất thắng".


Ánh mắt của Lăng Tường Xuyến một mực dõi theo bóng lưng Sở Thiên Khoát, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc trở nên trắng bệch, miễn cưỡng trưng ra nụ cười gượng gạo.


Trần Kiến Hạ nhìn không chớp mắt khuôn mặt Lăng Tường Xuyến rất lâu, đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa. Cô vươn ngón tay chọc chọc Dư Châu Châu trong đám người, nhẹ giọng nói: "Mình hơi say nắng, về trước đây. Cậu cứ xem tiếp đi."


Dư Châu Châu thoáng liếc Lý Nhiên ở phía đối diện, ngầm hiểu.


"Uống nhiều nước một chút."


"Ừm."


Khi nhìn thấy từng tốp từng tốp người tấp nập đi vào tòa nhà giảng đường qua lớp cửa kính, Trần Kiến Hạ đặt quyển đề Toán xuống, đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, vốc nước tát lên mặt, giả bộ vừa quay về từ ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, vừa hay đụng trúng phải Vu Ti Ti.


"Lớp chúng ta thắng rồi chứ?" Không biết vì sao, cô chủ động bắt chuyện, khiến Vu Ti Ti rất bất ngờ.


Vu Ti Ti chau mày: "Cậu không đi xem à?'


"Xem rồi," Kiến Hạ vẩy tay, "Xem được đến một nửa thì bị say nắng."


Vu Ti Ti nhìn vầng trán ẩm ướt của Kiến Hạ, rất lâu sau mới mở miệng: "Đỡ chưa?"


"Đỡ rồi."


Hai người đứng đối diện trước bệ rửa tay trong nhà vệ sinh, rất ngốc nghếch. Vu Ti Ti nghiêng người tránh đi trước, vừa cúi đầu rửa tay vừa nói: "Lớp (14) xuống tay thật thâm hiểm, lớp trưởng của chúng ta bị thương rồi."


Kiến Hạ kinh hãi: "Đánh nhau rồi à?!"


"Ờ. Chắc là không ít người sẽ phải viết bản kiểm điểm, cả lớp cùng xông vào đánh, hỗn chiến. Người động tay đầu tiên là... Lý Nhiên, chẳng có chút quan hệ nào với cả hai lớp chúng ta. Có điều cậu ta chạy rồi, giáo viên không tóm được. Cả đám người tàn tạ, chỉ có cậu ta là chẳng làm sao."


Kiến Hạ thở phào trong lòng, cô chỉ sợ Lý Nhiên dính chuyện. Yên tâm rồi bèn mỉm cười với Vu Ti Ti: "Cậu... Cậu không sao chứ?"


Vu Ti Ti thoáng đờ ra, nhìn cô một cái, gật gật đầu, dường như muốn nặn ra một nụ cười, nhưng thất bại.


Đây có được xem như hóa giải khúc mắc không? Kiến Hạ ngơ ngác đi ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên cười khổ.


Kiến Hạ trở về đến lớp, rút di động ra trong bầu không khí nặng nề trầm lắng, nhìn thấy một tin nhắn duy nhất trên đó, được gửi vào lúc trận đấu vừa bắt đầu: "Vì sao cậu không đến xem thi đấu?"


Chỉ có một tin. Cô không trả lời, Lý Nhiên cũng không còn hùng hổ khí thế tiếp tục truy hỏi như trước đây nữa rồi.


Sau khi tan học, Trần Kiến Hạ chỉ đạo tổ ngồi sát tường tổng vệ sinh, Sở Thiên Khoát ngồi tại chỗ tính hóa đơn - đợt thi đấu của lớp (1) kết thúc sớm hơn dự định, thế nhưng nước khoáng, kem và băng rôn những thứ này đều tiêu vào quỹ lớp, cậu phải tổng kết rồi báo cáo cho Du Đan.


Đợi mọi người dần dần về hết, Kiến Hạ mới chạy tới hỏi: "Lớp trưởng cậu không sao chứ?"


"Vẫn chưa bị tẩn thành ngốc," Sở Thiên Khoát căng căng miếng băng dán ở khu vực lông mày, "Lần tới vẫn có thể tiếp tục thi được hạng nhất."


Kiến Hạ vui vẻ: "Trước mặt người khác cậu lúc nào cũng nói thắng bại là chuyện thường của nhà binh, sao mà mỗi lần tới lượt mình, cậu lại dám ăn to nói lớn thế này."


"Mình không nói lời sáo rỗng vô vị với cậu mà." Sở Thiên Khoát vừa tính toán vừa nói.


"Vì sao?"


Sở Thiên Khoát nhướng mày nhìn cô, nở nụ cười, động đến chỗ bị thương, nụ cười tức khắc biến thành cái nhe răng trợn mắt.


"Cậu cẩn thận chút!" Kiến Hạ vội vã nói.


Bị gián đoạn như vậy, chủ đề lúc nãy liền không tiếp tục nữa.


Hai người cùng khóa cửa lớp, thong thả đi xuống tầng.


"Cô Du sao lại không nói năng gì? Mình cứ tưởng cả lớp sẽ bị mắng cơ."


"Trường học đang điều tra, dẫu sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, nhiều nhất chỉ nhắc nhở đôi chút thôi, giáo huấn một hồi là coi như xong. Cậu quên rồi à, hai lớp chúng ta có đặc quyền."


"Thế nhưng... Cậu hôm nay, không cảm thấy tức giận sao?" Kiến Hạ nhẹ giọng hỏi, "Lăng Tường Xuyến đứng bên sân cao giọng như thế, nhưng lại không cổ vũ cho cậu, cậu ném phạt hỏng cô ấy còn hoan hô nữa."


Sở Thiên Khoát im lặng một hồi, cười: "Đó là lớp của cô ấy, mình không cảm thấy việc này có vấn đề gì cả."


"Mình không nói là có 'vấn đề', cũng không nói như vậy là không đúng, cậu đang đánh tráo khái niệm," Kiến Hạ vạch trần, "Mình hỏi về cảm nhận của cậu, cậu không tức giận à?"


"Nếu làm như vậy là hợp lí, thì mình không tức giận làm gì. Mình với cô ấy vốn dĩ cũng không phải bạn bè cực kì thân thiết, không so sánh được với các bạn trong lớp chúng ta."


Kiến Hạ quay sang, thấy thần sắc Sở Thiên Khoát bình thản, khóe môi còn thấp thoáng ý cười.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương