Dạ Mị
-
Chương 17: Bí mật của Anna?
Edward lao nhanh về phía cô nhưng Tử Huyên đã dìu cô đi về phía của cậu. Tử Huyên ra dấu im lặng cho cậu rồi đưa Anna cho Edward. Cả hai lao nhanh trong màn mưa chạy về chiếc Volvo bạc sáng bóng của cậu.
Edward để Anna nằm đằng sau xe, cậu và Tử Huyên ngồi ở hai ghế trước, cậu bật máy sưởi lên. Khi đã thật sự yên vị, Tử Huyên mới lên tiếng. "Cậu muốn biết gì nào."
"Tất cả, cô là ai và cô ấy là ai?..." Cậu nhanh chóng trả lời. Giọng Tử Huyên có chút chế giễu cũng có chút hài hước đáp trả. "Cậu là gì của Thần Nhi mà muốn biết về quá khứ của con bé."
"Với việc cô ấy chắc chắn sẽ là người của tôi." Cậu không loạn mà rành rọt nói từng chữ.
"Ồ, tôi tán thưởng điểm này ở cậu đấy, chàng trai ạ."
"Kiếp đầu tiên tôi gặp con bé, nó tên là Lăng Y Thần, anh trai của nó là chồng của tôi, Lăng Vũ Hiên, tôi lúc đó tên là Phong Tử Huyên còn kiếp này tôi tên là Valerie Hilda." Valerie(từ giờ sẽ dùng tên này nhé) bắt đầu kể với một giọng bình thản.
"...Khi ấy hai người họ là hai đứa con cưng của Lăng gia, nói là thế chứ thực ra cũng chỉ là bán con cầu vinh mà thôi..." Cô(Valerie) cười lạnh.
"...Lăng gia là một gia tộc sát thủ nên từ nhỏ hai người bọn họ đã trải qua rất nhiều lần suýt chết. Trong cả cái gia tộc ấy cũng chỉ có mỗi anh trai nó là thương nó thật lòng, người thứ hai là tôi."
"Tôi đến thế giới này là để tìm Hiên, em ấy cũng biết điều đó vì em ấy có thể cảm nhận được tôi và Hiên mỗi khi chúng tôi xuất hiện trong thế giới có sự có mặt của em ấy..." Cô cứ nói mãi, nói mãi cho đến khi khản cả giọng.
"Sao, khó tin sao?" Valerie cười nhạt, điều này muốn tin quả thật đúng là cũng quá khó cho người rồi.
"Quả thật là khó tin nhưng tôi tin cô ấy, kiếp này cô ấy là Anna de Vicent, kiếp này cô ấy yêu tôi, kiếp này cô ấy là cô ấy, tôi chỉ cần biết những điều đó là đủ rồi."
Lồng ngực của Edward đau nhói, khó thở như vạn tiễn xuyên tâm vậy!
Anna!
Cô ấy đã từng khổ sở như thế sao!!!
Valerie có chút tán thưởng nhìn Edward, cô lại nói tiếp. "Thực ra so với ai con bé cũng đều vô tình hơn, khi em ấy tự tay bắn chết Hiên, khi em ấy quyết tuyệt tự sát, khi em ấy vô tình dứt bỏ mọi người,...tôi đã không thể ngăn lại con bé."
Giọng cô gấp gáp, khó nhọc. Đôi mắt màu băng lam dao động kịch liệt như những con sóng mạnh mẽ đập vào đá ngầm.
"Cậu là người đầu tiên tôi thấy con bé thân cận như vậy, vì vậy nên hãy giữ nó cho thật chặt nhé. Nói từ nãy tới giờ tôi cũng chưa biết tên cậu." Giọng nói lại bình thản, đôi mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.
"Edward Cullen."
"Rất vui được làm quen, nhờ cậu đưa chúng tôi về nhà của nó." Edward gật gật đầu, cậu phóng chiếc Volvo vun vút trong màn đêm đen tối.
Khi đến nơi, Valerie tự nhiên đẩy cửa bước vào nhà, cô lên lầu hai vào căn phòng bên phải phía cuối hành lang. Cô biết rõ con bé, nó sẽ không bao giờ khóa cửa, nó sẽ vĩnh viễn giữ lại căn phòng bên phải phía cuối hành lang cho anh và cô.
Edward, cậu ta sẽ bế con bé về phòng của mình, cô cũng không cần quan tâm bởi vì đó là Thần Nhi nên cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ phải lo lắng!
Edward đặt Anna xuống giường, ánh mắt buồn rầu nhìn cô, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế mà cho đến bây giờ cậu mới biết. Cậu bỗng hoang mang nhận ra là mình không biết tí gì về cô cả!
Nhưng...thời gian của cô và cậu còn nhiều, cậu sẽ không bỏ lỡ nữa. Ánh mắt của Edward dần dần trở nên kiên định.
Anna de Vicent!
Từ giờ, tôi sẽ chính thức khiến em thuộc quyền sở hữu của tôi!!!!!
Edward để Anna nằm đằng sau xe, cậu và Tử Huyên ngồi ở hai ghế trước, cậu bật máy sưởi lên. Khi đã thật sự yên vị, Tử Huyên mới lên tiếng. "Cậu muốn biết gì nào."
"Tất cả, cô là ai và cô ấy là ai?..." Cậu nhanh chóng trả lời. Giọng Tử Huyên có chút chế giễu cũng có chút hài hước đáp trả. "Cậu là gì của Thần Nhi mà muốn biết về quá khứ của con bé."
"Với việc cô ấy chắc chắn sẽ là người của tôi." Cậu không loạn mà rành rọt nói từng chữ.
"Ồ, tôi tán thưởng điểm này ở cậu đấy, chàng trai ạ."
"Kiếp đầu tiên tôi gặp con bé, nó tên là Lăng Y Thần, anh trai của nó là chồng của tôi, Lăng Vũ Hiên, tôi lúc đó tên là Phong Tử Huyên còn kiếp này tôi tên là Valerie Hilda." Valerie(từ giờ sẽ dùng tên này nhé) bắt đầu kể với một giọng bình thản.
"...Khi ấy hai người họ là hai đứa con cưng của Lăng gia, nói là thế chứ thực ra cũng chỉ là bán con cầu vinh mà thôi..." Cô(Valerie) cười lạnh.
"...Lăng gia là một gia tộc sát thủ nên từ nhỏ hai người bọn họ đã trải qua rất nhiều lần suýt chết. Trong cả cái gia tộc ấy cũng chỉ có mỗi anh trai nó là thương nó thật lòng, người thứ hai là tôi."
"Tôi đến thế giới này là để tìm Hiên, em ấy cũng biết điều đó vì em ấy có thể cảm nhận được tôi và Hiên mỗi khi chúng tôi xuất hiện trong thế giới có sự có mặt của em ấy..." Cô cứ nói mãi, nói mãi cho đến khi khản cả giọng.
"Sao, khó tin sao?" Valerie cười nhạt, điều này muốn tin quả thật đúng là cũng quá khó cho người rồi.
"Quả thật là khó tin nhưng tôi tin cô ấy, kiếp này cô ấy là Anna de Vicent, kiếp này cô ấy yêu tôi, kiếp này cô ấy là cô ấy, tôi chỉ cần biết những điều đó là đủ rồi."
Lồng ngực của Edward đau nhói, khó thở như vạn tiễn xuyên tâm vậy!
Anna!
Cô ấy đã từng khổ sở như thế sao!!!
Valerie có chút tán thưởng nhìn Edward, cô lại nói tiếp. "Thực ra so với ai con bé cũng đều vô tình hơn, khi em ấy tự tay bắn chết Hiên, khi em ấy quyết tuyệt tự sát, khi em ấy vô tình dứt bỏ mọi người,...tôi đã không thể ngăn lại con bé."
Giọng cô gấp gáp, khó nhọc. Đôi mắt màu băng lam dao động kịch liệt như những con sóng mạnh mẽ đập vào đá ngầm.
"Cậu là người đầu tiên tôi thấy con bé thân cận như vậy, vì vậy nên hãy giữ nó cho thật chặt nhé. Nói từ nãy tới giờ tôi cũng chưa biết tên cậu." Giọng nói lại bình thản, đôi mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.
"Edward Cullen."
"Rất vui được làm quen, nhờ cậu đưa chúng tôi về nhà của nó." Edward gật gật đầu, cậu phóng chiếc Volvo vun vút trong màn đêm đen tối.
Khi đến nơi, Valerie tự nhiên đẩy cửa bước vào nhà, cô lên lầu hai vào căn phòng bên phải phía cuối hành lang. Cô biết rõ con bé, nó sẽ không bao giờ khóa cửa, nó sẽ vĩnh viễn giữ lại căn phòng bên phải phía cuối hành lang cho anh và cô.
Edward, cậu ta sẽ bế con bé về phòng của mình, cô cũng không cần quan tâm bởi vì đó là Thần Nhi nên cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ phải lo lắng!
Edward đặt Anna xuống giường, ánh mắt buồn rầu nhìn cô, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế mà cho đến bây giờ cậu mới biết. Cậu bỗng hoang mang nhận ra là mình không biết tí gì về cô cả!
Nhưng...thời gian của cô và cậu còn nhiều, cậu sẽ không bỏ lỡ nữa. Ánh mắt của Edward dần dần trở nên kiên định.
Anna de Vicent!
Từ giờ, tôi sẽ chính thức khiến em thuộc quyền sở hữu của tôi!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook