Dạ Mị
-
Chương 11: Cảm giác
Ngày hôm ấy trời mưa rất to.
Gió cứ thổi mãi, lạnh buốt.
Có ai đó sợ hãi bóng tối nhưng lại sống trong nó.
Quay người lại có bóng dáng ai đó đang chờ.
______________(chỉ là vài dòng nhảm nhí, mọi người đừng để ý)__________
Thị trấn Forks hôm nay có một ngày âm u.
Mưa cứ tí tách đập vào cửa sổ lớp học, trời không tốt mọi người cũng chẳng có tâm tình để nói chuyện nên trong lớp rất yên tĩnh.
Anna cứ nhìn trời ngơ ngác, cô rất thích mưa nhưng cứ mỗi khi trời mưa là tính của cô rất lơ mơ. Trong đầu cô chẳng nghĩ gì nhưng người bên cạnh gọi mãi, cô cũng không có trả lời. Người kia cuối cùng đành phải kéo cô đi, tay của người đó rất lạnh nhưng cô lại thích cái lạnh ấy.
"Này, này..." Tiếng gọi giận dữ kéo Anna về thực tại, cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn Edward. Biểu tình ngây thơ trên khuôn mặt yêu mị của cô lại có vẻ hài hoà kì lạ.
"Ăn gì." Edward bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa.
"Không ăn, lên lớp đi." Cô lắc đầu kéo cậu lên lớp. Edward nhìn cô, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Nhưng cậu lại thích cô lúc này, lơ ngơ(lơ mơ+ngơ ngác), rất đáng yêu.
"Không muốn học, muốn về nhà." Cô nhõng nhẽo. Edward nhìn cô, cô thật sự rất lạ, hoàn toàn hành động theo bản năng, trong đầu không một chút suy nghĩ nào cả.
"Ừ."
Chiếc Volvo màu bạc của cậu băng băng trên đường. Đến nơi, Anna lại làm nũng giữ Edward ở lại. Tất nhiên cậu rất hưởng thụ sự ỷ lại cùng dáng vẻ đáng yêu của cô lúc này nên tự nhiên ở lại thôi.
Nhà cô cậu đã vào, không có vẻ đánh giá chăm chú nữa mà thay vào đó là cô gái như con mèo nhỏ đang dụi đầu vào tay cậu.
Cô bóc chiếc kẹo mút đỏ au cho vào miệng, híp mắt ngồi trong lòng Edward. Cô thích cảm giác này.
Edward xoa đầu cô, lòng thắc mắc tại sao cô hay ngậm thứ kẹo này, rốt cuộc thì nó có gì ngon. Nhưng sau đó thắc mắc của Edward rất nhanh được giải đáp bởi vì...cô hôn cậu!
Anna nhìn môi Edward, tò mò không biết nó có vị gì nên liền hôn thôi. Hành động này hoàn toàn là do bản năng.
Edward trầm mặt xuống, đôi mắt biến thành màu đen. Máu! Rõ ràng miệng cô không có vết thương vậy mà cậu lại cảm nhận được vị máu. Nhưng cậu nhanh chóng phải dời sự chú ý đi vì cô đưa lưỡi vào trong miệng cậu, tò mò chạm vào lưỡi cậu như đứa trẻ tò mò với đồ chơi mới.
"Đây là do em tự chuốc lấy." Nói rồi cậu đè cô xuống ghế, tiếp tục hôn. Lưỡi cậu quét qua từng góc ngách trong khoang miệng cô, hút đi từng mật ngọt của cô. Anna muốn trốn tránh sự hung mãnh đó nhưng Edward bắt buộc cô phải thừa nhận nó.
Lưỡi hai người dây dưa với nhau. Đến khi cô cảm thấy mình sắp mất hết dưỡng khí rồi cậu mới luyến tiếc rời môi cô.
Cô ôm ngực thở dốc, mắt mờ mịt hơi nước, môi đỏ mọng do vừa hôn hơi sưng cực kì quyến rũ. Đến khi thuận khí cô mới trừng mắt nhìn kẻ mặt đầy ý cười bên cạnh mình.
Sao cô không biết tên kia chính là một tên phúc hắc ngầm nhỉ.
Gió cứ thổi mãi, lạnh buốt.
Có ai đó sợ hãi bóng tối nhưng lại sống trong nó.
Quay người lại có bóng dáng ai đó đang chờ.
______________(chỉ là vài dòng nhảm nhí, mọi người đừng để ý)__________
Thị trấn Forks hôm nay có một ngày âm u.
Mưa cứ tí tách đập vào cửa sổ lớp học, trời không tốt mọi người cũng chẳng có tâm tình để nói chuyện nên trong lớp rất yên tĩnh.
Anna cứ nhìn trời ngơ ngác, cô rất thích mưa nhưng cứ mỗi khi trời mưa là tính của cô rất lơ mơ. Trong đầu cô chẳng nghĩ gì nhưng người bên cạnh gọi mãi, cô cũng không có trả lời. Người kia cuối cùng đành phải kéo cô đi, tay của người đó rất lạnh nhưng cô lại thích cái lạnh ấy.
"Này, này..." Tiếng gọi giận dữ kéo Anna về thực tại, cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn Edward. Biểu tình ngây thơ trên khuôn mặt yêu mị của cô lại có vẻ hài hoà kì lạ.
"Ăn gì." Edward bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa.
"Không ăn, lên lớp đi." Cô lắc đầu kéo cậu lên lớp. Edward nhìn cô, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Nhưng cậu lại thích cô lúc này, lơ ngơ(lơ mơ+ngơ ngác), rất đáng yêu.
"Không muốn học, muốn về nhà." Cô nhõng nhẽo. Edward nhìn cô, cô thật sự rất lạ, hoàn toàn hành động theo bản năng, trong đầu không một chút suy nghĩ nào cả.
"Ừ."
Chiếc Volvo màu bạc của cậu băng băng trên đường. Đến nơi, Anna lại làm nũng giữ Edward ở lại. Tất nhiên cậu rất hưởng thụ sự ỷ lại cùng dáng vẻ đáng yêu của cô lúc này nên tự nhiên ở lại thôi.
Nhà cô cậu đã vào, không có vẻ đánh giá chăm chú nữa mà thay vào đó là cô gái như con mèo nhỏ đang dụi đầu vào tay cậu.
Cô bóc chiếc kẹo mút đỏ au cho vào miệng, híp mắt ngồi trong lòng Edward. Cô thích cảm giác này.
Edward xoa đầu cô, lòng thắc mắc tại sao cô hay ngậm thứ kẹo này, rốt cuộc thì nó có gì ngon. Nhưng sau đó thắc mắc của Edward rất nhanh được giải đáp bởi vì...cô hôn cậu!
Anna nhìn môi Edward, tò mò không biết nó có vị gì nên liền hôn thôi. Hành động này hoàn toàn là do bản năng.
Edward trầm mặt xuống, đôi mắt biến thành màu đen. Máu! Rõ ràng miệng cô không có vết thương vậy mà cậu lại cảm nhận được vị máu. Nhưng cậu nhanh chóng phải dời sự chú ý đi vì cô đưa lưỡi vào trong miệng cậu, tò mò chạm vào lưỡi cậu như đứa trẻ tò mò với đồ chơi mới.
"Đây là do em tự chuốc lấy." Nói rồi cậu đè cô xuống ghế, tiếp tục hôn. Lưỡi cậu quét qua từng góc ngách trong khoang miệng cô, hút đi từng mật ngọt của cô. Anna muốn trốn tránh sự hung mãnh đó nhưng Edward bắt buộc cô phải thừa nhận nó.
Lưỡi hai người dây dưa với nhau. Đến khi cô cảm thấy mình sắp mất hết dưỡng khí rồi cậu mới luyến tiếc rời môi cô.
Cô ôm ngực thở dốc, mắt mờ mịt hơi nước, môi đỏ mọng do vừa hôn hơi sưng cực kì quyến rũ. Đến khi thuận khí cô mới trừng mắt nhìn kẻ mặt đầy ý cười bên cạnh mình.
Sao cô không biết tên kia chính là một tên phúc hắc ngầm nhỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook