Đã Không Còn Có Không Khí Anh Biết Thở Thế Nào Đây??
-
Chương 13: Cười ngọt
Buông ra...
Ali bước tới thoăn thoắt nắm lấy cằm Âu Dương Phong mà bỡn cợt:
- Chơi một chút đi bạn hiền
Hắn ngoảng mặt sang hướng khác như chẳng để tâm tới mấy lời anh ta vừa nói. Ali tức tối tát thẳng vào mặt hắn không thương tiếc
- Khốn kiếp....tôi yêu cậu nhiều như vậy.....tại sao...là tại sao hả??
- Tôi không yêu cậu...mãi mãi là không thể yêu cậu
- Con mẹ nó...cậu phải yêu tôi
Trong cơn tức tối, Ali lao vào xé toạc quần áo của hắn. Bắp thịt rắn chắc lộ ra đường cong quyến rũ, cơ hồ si mê khiến Ali điên cuồng, mặc kệ mọi sự chống trả mà liếm mút.
Ali mân mê hai đầu nhũ hoa đang ra sức phản kháng. Anh ta đè chặt hắn xuống sàn, dùng đầu lưỡi kéo lê xuống hạ bộ, mút mát cự vật to lớn kia vào miêng.
-F*ck...
Âu Dương Phong lùi lại, dùng lực nơi cánh tay quật ngã Ali một cách nhẹ nhàng. Anh ta vẫn vui vẻ lên giọng đầy thách thức
- Âu Dương...anh có tránh xa tôi hay thậm chí là cố gắng chối bỏ, thì sự thật rằng anh cũng không thể nào rời khỏi đây....hzz quanh đây toàn là người của tôi, anh có quyền gì chứ
Hắn đắc ý cười lớn, đưa bàn tay to lớn bóp chặt cằm Ali khiến hắn câm miệng ngay tức khắc
"Đoàng, đoàng"
- Có lẽ người của tôi đến rồi đó, cậu nghe thấy gì chưa.
Gương mặt lai tây lúc này đã tái nhợt đi vì sợ hãi, cơn khó thở xộc thẳng xuống phổi khiến hô hấp không kịp lưu thông.
Đoàn người áo đen chạy vào, nhanh như chớp đã xác định được vị trí của hắn, một tay cầm khẩu súng ngắn chậm rãi dò thám, liều mình tiến vào trong. Thấy thiếu chủ vẫn an toàn, hắn dơ tay hạ lệnh cho đoàn người hạ súng xuống, ân cần đi tới đỡ Âu Dương Phong dậy:
- Thiếu chủ!? Anh không sao chứ
- Không sao...
Hắn lãnh đạm đứng dậy, bước đi bỏ lại cái nhìn run sợ của Ali. Chợt có gì đó khiến hắn khựng lại, xoay người lớn tiếng:
- Cậu nhốt em ấy ở đâu???? HẢAAAAAA
Thấy anh không có ý trả lời, hắn tiến tới giật lấy khẩu súng ở tay đàn em dí thẳng vào đầu Ali mà tra hỏi:
- Nói...
- Số 6104 tòa nhà Hải Thượng...
Hắn quăng súng xuống đất, lao ra ngoài tìm Tử Duy
Hắn bước tới tầng hầm của tòa nhà đó, đạp tung cánh cửa sắt cũ nát. Thân ảnh bị trói đang mê man nơi góc sàn thật tang thương. Máu vẫn còn nhỏ giọt sau phiến áo, máu tươi chồng máu khô, quá đỗi ghê sợ.
Hắn đau xót ôm bảo bối bé nhỏ vào lòng. Đôi chân quỳ xuống sàn đầy tội lỗi, hắn đặt cậu an vị trong lòng, hơi thở yếu ớt càng khiến tâm can hắn như chết lặng.
- Tử Duy....tỉnh lại đi...tỉnh lại nhìn anh đi...Âu Dương Phong của em trở lại rồi đây.
- Tử Duy...là do anh không tốt, đã làm tổn hại đến em. Tử Duy anh thực sự xin lỗi, ngày đó là anh sai, là anh bỏ em ở lại với cậu ta, anh cứ nghĩ em sẽ hạnh phúc bên người đó. Anh sai rồi, anh sai thật rồi. Hôm đó đáng ra nên giữ em ở lại, chứ không dễ dàng buông bỏ như thế. Anh xin lỗi
Hắn giờ cũng gìn giụa trong nước mắt, lôi trong túi áo một sấp thư, tay run run mở từng lá một
- Tử Duy, ngày nào anh cũng viết thư cho em, nhưng lại không có cơ hội gửi, em xem xem giờ có thể nghe không
"Ngày 9/1/2018, Tử Duy em khỏe không, anh ở nơi này thực cô đơn quá, em trở lại với anh được không...nhưng có lẽ không được rồi."
"Ngày 12/2/2018, Tử Duy anh để lỡ mất một hợp đồng rất lớn, mỗi lần như vậy đều có em bên cạnh an ủi...giờ thì không có nữa rồi...Tử Duy anh nhớ em...thực nhớ em..."
"Ngày 1/3/2018, Tử Duy, tuyết ngoài hiên rơi rồi kìa, em không định cùng anh ngắm nó sao....em đau rồi???"
...
"Ngày 18/8/2018, Tử Duy...nghe nói hôn nay em kết hôn, phải thật hạnh phúc biết không hả. Em cần phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân vì anh không còn là người chăm sóc em nữa đâu...Em hay thức khuya làm việc, hay ăn đêm mà không cần suy nghĩ, trời lạnh thì dễ bị cảm nữa,...em ngốc như vậy cũng nên lo cho bản thân một chút. Xin lỗi đã khiến em phải chịu nhiều khổ cực, chúc em hạnh phúc. Cho phép anh gọi em như này một lần nữa, một lần thôi:
- Bảo bối, anh xin lỗi nhưng anh yêu em, hạnh phúc nhé"
Dòng chất lỏng rơi xuống lan trên gò má xanh xao, cậu đưa tay với lấy gương mặt thân thuộc ngày nào, khàn khàn cất tiếng:
- Âu Dương Phong...em biết...em biết tất cả rồi...đừng đọc nữa..em xin lỗi...nhưng em cũng rất yêu anh....yêu anh đến mất hết cả lý trí rồi!?
***Mị vừa viết một truyên nữa trên watt đó, ủng hộ tuiii nha mấy cô mấy chú, tên:
@ Bỉ Ngạn Hoa
Vô acc tuii để tìm nha = ̄ω ̄= thương nè ●△●ng
Ali bước tới thoăn thoắt nắm lấy cằm Âu Dương Phong mà bỡn cợt:
- Chơi một chút đi bạn hiền
Hắn ngoảng mặt sang hướng khác như chẳng để tâm tới mấy lời anh ta vừa nói. Ali tức tối tát thẳng vào mặt hắn không thương tiếc
- Khốn kiếp....tôi yêu cậu nhiều như vậy.....tại sao...là tại sao hả??
- Tôi không yêu cậu...mãi mãi là không thể yêu cậu
- Con mẹ nó...cậu phải yêu tôi
Trong cơn tức tối, Ali lao vào xé toạc quần áo của hắn. Bắp thịt rắn chắc lộ ra đường cong quyến rũ, cơ hồ si mê khiến Ali điên cuồng, mặc kệ mọi sự chống trả mà liếm mút.
Ali mân mê hai đầu nhũ hoa đang ra sức phản kháng. Anh ta đè chặt hắn xuống sàn, dùng đầu lưỡi kéo lê xuống hạ bộ, mút mát cự vật to lớn kia vào miêng.
-F*ck...
Âu Dương Phong lùi lại, dùng lực nơi cánh tay quật ngã Ali một cách nhẹ nhàng. Anh ta vẫn vui vẻ lên giọng đầy thách thức
- Âu Dương...anh có tránh xa tôi hay thậm chí là cố gắng chối bỏ, thì sự thật rằng anh cũng không thể nào rời khỏi đây....hzz quanh đây toàn là người của tôi, anh có quyền gì chứ
Hắn đắc ý cười lớn, đưa bàn tay to lớn bóp chặt cằm Ali khiến hắn câm miệng ngay tức khắc
"Đoàng, đoàng"
- Có lẽ người của tôi đến rồi đó, cậu nghe thấy gì chưa.
Gương mặt lai tây lúc này đã tái nhợt đi vì sợ hãi, cơn khó thở xộc thẳng xuống phổi khiến hô hấp không kịp lưu thông.
Đoàn người áo đen chạy vào, nhanh như chớp đã xác định được vị trí của hắn, một tay cầm khẩu súng ngắn chậm rãi dò thám, liều mình tiến vào trong. Thấy thiếu chủ vẫn an toàn, hắn dơ tay hạ lệnh cho đoàn người hạ súng xuống, ân cần đi tới đỡ Âu Dương Phong dậy:
- Thiếu chủ!? Anh không sao chứ
- Không sao...
Hắn lãnh đạm đứng dậy, bước đi bỏ lại cái nhìn run sợ của Ali. Chợt có gì đó khiến hắn khựng lại, xoay người lớn tiếng:
- Cậu nhốt em ấy ở đâu???? HẢAAAAAA
Thấy anh không có ý trả lời, hắn tiến tới giật lấy khẩu súng ở tay đàn em dí thẳng vào đầu Ali mà tra hỏi:
- Nói...
- Số 6104 tòa nhà Hải Thượng...
Hắn quăng súng xuống đất, lao ra ngoài tìm Tử Duy
Hắn bước tới tầng hầm của tòa nhà đó, đạp tung cánh cửa sắt cũ nát. Thân ảnh bị trói đang mê man nơi góc sàn thật tang thương. Máu vẫn còn nhỏ giọt sau phiến áo, máu tươi chồng máu khô, quá đỗi ghê sợ.
Hắn đau xót ôm bảo bối bé nhỏ vào lòng. Đôi chân quỳ xuống sàn đầy tội lỗi, hắn đặt cậu an vị trong lòng, hơi thở yếu ớt càng khiến tâm can hắn như chết lặng.
- Tử Duy....tỉnh lại đi...tỉnh lại nhìn anh đi...Âu Dương Phong của em trở lại rồi đây.
- Tử Duy...là do anh không tốt, đã làm tổn hại đến em. Tử Duy anh thực sự xin lỗi, ngày đó là anh sai, là anh bỏ em ở lại với cậu ta, anh cứ nghĩ em sẽ hạnh phúc bên người đó. Anh sai rồi, anh sai thật rồi. Hôm đó đáng ra nên giữ em ở lại, chứ không dễ dàng buông bỏ như thế. Anh xin lỗi
Hắn giờ cũng gìn giụa trong nước mắt, lôi trong túi áo một sấp thư, tay run run mở từng lá một
- Tử Duy, ngày nào anh cũng viết thư cho em, nhưng lại không có cơ hội gửi, em xem xem giờ có thể nghe không
"Ngày 9/1/2018, Tử Duy em khỏe không, anh ở nơi này thực cô đơn quá, em trở lại với anh được không...nhưng có lẽ không được rồi."
"Ngày 12/2/2018, Tử Duy anh để lỡ mất một hợp đồng rất lớn, mỗi lần như vậy đều có em bên cạnh an ủi...giờ thì không có nữa rồi...Tử Duy anh nhớ em...thực nhớ em..."
"Ngày 1/3/2018, Tử Duy, tuyết ngoài hiên rơi rồi kìa, em không định cùng anh ngắm nó sao....em đau rồi???"
...
"Ngày 18/8/2018, Tử Duy...nghe nói hôn nay em kết hôn, phải thật hạnh phúc biết không hả. Em cần phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân vì anh không còn là người chăm sóc em nữa đâu...Em hay thức khuya làm việc, hay ăn đêm mà không cần suy nghĩ, trời lạnh thì dễ bị cảm nữa,...em ngốc như vậy cũng nên lo cho bản thân một chút. Xin lỗi đã khiến em phải chịu nhiều khổ cực, chúc em hạnh phúc. Cho phép anh gọi em như này một lần nữa, một lần thôi:
- Bảo bối, anh xin lỗi nhưng anh yêu em, hạnh phúc nhé"
Dòng chất lỏng rơi xuống lan trên gò má xanh xao, cậu đưa tay với lấy gương mặt thân thuộc ngày nào, khàn khàn cất tiếng:
- Âu Dương Phong...em biết...em biết tất cả rồi...đừng đọc nữa..em xin lỗi...nhưng em cũng rất yêu anh....yêu anh đến mất hết cả lý trí rồi!?
***Mị vừa viết một truyên nữa trên watt đó, ủng hộ tuiii nha mấy cô mấy chú, tên:
@ Bỉ Ngạn Hoa
Vô acc tuii để tìm nha = ̄ω ̄= thương nè ●△●ng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook