Dạ Hoa Phỉ Thúy
-
Chương 7
Cứ như vậy 5 tháng trôi qua!!!!!
---------------------------------------Hoàng cung -----------------------------------------
Hoàng cung, mọi việc chính sự đều được hai anh em chàng giải quyết hết, không ai không khỏi thán phục, hoàng thượng và vương gia đều còn quá trẻ nhưng đã giải quyết chinh sự đâu vào đấy, nhưng các quan đại thần trong triều đều ló lắng một điều, hoàng thương như vậy lại không bao giờ gần kề nữ sắc,ngôi vị hoàng hậu đã để trống, từ khi lên kế ngôi vẫn chưa có hoàng tử, việc này quả thực đáng lo, Thái hậu và các đại thần trong triều đều ra sức khuyên ngăn nhưng không được ích gì.
Thái Hậu liền cho người xuất cung tuyển cung nữ vào cung, nhiều cô gái đều được đưa đi, trong đó có cả nàng và Mẫn Nhi. Đánh phải chia ta bà bà và cô cô để nhập cung.
Thật không ngờ, đến cuối cùng nàng vẫn trở về nơi này, hoang cung là nơi lưu giữ nhưng kỉ niệm của nàng và Phong Lâm, không biết chàng có còn nhớ tới nàng hay không?
Khi vào trong cung, nàng và Mẫn Nhi được chuyển đến hai khu riêng biết nên không thể thường xuyên cùng nhau ở chung và trò chuyện, nhưng Mẫn Nhi cũng hay lén đến chỗ nàng chơi, nàng rất thương vị tiểu muội này, muội ấy thật sự rất dễ thương.
---------------------------phân cách ~-----------------------------------------------
Thái Hậu: tiểu hầu tử
- Dạ có nô tài.
- Ngươi tối nay chọn cho hoàng thượng cung nữ để thị tẩm
tiểu hầu tử: Dạ, nô tài đã chọn được rồi ạk! là Mẫn Nhi của Vĩnh Thọ cung và Nguyệt Nhi của An Nhược cung nhưng giữa hai người này lại không biết chọn ai.
Thái Hậu - Thiết nghĩ, Bảo Lâm vương gia cũng đã đến tuổi lấy vợ, cũng cẩn giải quyết nhu cầu riêng, nên cứ đưa tới Bảo Lâm vương gia một người.
- Vâng, nô tài đi làm ngay.
---------------------------phân cách ~-----------------------------------------------
Không hiểu lí do nhưng hai nàng đều bị đưa đi, lúc đầu là tắm rửa, hai nàng đều cảm thấy hoang mang.
- Mẫn Nhi! sao muội cũng ở đây?
- Tỉ tỉ muội cũng không biết vì sao nữa.
Cung nữ a: Hai ngươi thật may mắn lại được thái hậu chọn để thị tẩm cho hoàng thượng và vương gia, thật đáng ganh tị a~
- cái gì cơ, thị tẩm?
Mẫn Nhi: ô tỉ tỉ thị tẩm là cái gì vậy? có phải chung ta được đi chơi không
Các cung nữ ngao ngán nhìn nàng, sao trên đời lại có người không biết thị tẩm là gì chứ?
Mân Nhi: há! hay là chúng ta được đi ăn vậy, ta thật háo hức nga~
Cung nữ b: háo hức lắm sao, đến lúc đó cô sẽ biết thôi.
Cung Nữ c: Nhưng cũng không chắc, những cung nữ trước đây thị tẩm đều bị hoàng thượng đuổi ra ngoài, hoặc bị con rắn của ngài dọa cho chết khiếp mà bỏ chạy.Hình như trong phủ của Vương gia cũng có một con. Haizzz đúng là anh em có khác nha ~
Mẫn Nhi: Thật vậy sao, ta từ nhỏ rất thích rắn nha ~ chúng thật dễ thương.
Đám cung nữ không hẹn cùng nhìn về phía cô và thầm nghĩ ( cô gái này có phải là con gái không vậy trời >)
Còn Nguyệt Nhi thì không nói gì, nàng thật sự thấy hồi hộp khi sắp đi gặp chàng
Sau khi tắm xong, hai nàng được đưa đi trang điểm, đám cung nữ không khỏi ngưỡng mộ. Hai nàng, một người mang sắc đẹp tao nhã nhẹ nhàng, một người hồn nhiên dễ thương, chẳng trách họ lại được chọn nhưng cũng thật đáng tiếc.
Trời tối, hai nàng đều được đưa đến nơi mình cần phải đến.
---------------------------phân cách ~-----------------------------------------------
Phủ vương gia:
Mẫn Nhi được đưa đến trước cửa một căn phòng lạ, nàng mở cửa bước vào.
Xì Xì ~~~~~ từ dưới gầm giương bỏ ra một con rắn màu đỏ, trên thân có những chấm bi màu đen lóa mắt, đang từ từ bò tới bên nàng, chiếc lưỡi cứ lè ra rất đáng sợ.
Mẫn nhi:.......( nhìn chằm chằm vào con rắn)
Rắn: ( haha ~ không phải là bị ta dọa đến không thể nói nữa chứ?)
Mẫn Nhi: oa! dễ thương quá đi!
Rắn: ( haha!! ngươi sợ lắm chứ gì? Mà khoan ta vừa nghe thấy gì ấy nhỉ?)
Mẫn nhi lao vào con rắn, lấy tay cầm nó lên, quay chong chóng, quay...quay và quay.
- oa thật dài nha ~ thật dễ thương chết đi được
*ôi em lạy chị *
Rắn:( oa oa mau thả ra, chết tiệt nếu không phải chủ nhân bảo không được cắn người ta đã sớm cắn chết ngươi rồi, hự hự đừng quay.....đừng quay nữa, ta sắp không xong rồi, chủ nhân...chủ nhân mau cửu ta.....a)
Nhưng thật không may, chẳng ai nghe thấy lời nói của chú rắn đáng thương * haizzz thiện tai...thiện tai a~*
Hắn đang ngủ trên giường thì nghe thấy âm thanh lạ, tỉnh dậy xuống giường, hắn nhìn thấy cô đang cầm con rắn của hắn là còn quay như vậy, kì lạ trền đời lại có đứa con gái như vậy sao?
- Cô đang làm gì vậy? mau thả nó xuống,
- ồ đây là con rắn của huynh sao? vậy ta không chơi nữa trả lại cho huynh.
Nói là làm cô ném ngay con rắn vào người Bảo Lâm, con rắn nằm trên tay Bảo Lâm đã không còn sức lực nhưng khi nhìn thấy Mẫn Nhi nhìn về phía mình thì nhanh chống trườn xuống nhà bỏ chay, trong lòng thầm nghĩ ( nếu còn muốn sống thì phải tránh xa người nay, cô ta còn ác hơn cả chủ nhân).
Bảo Lâm nhìn nàng một hồi, cô gái này thật lạ lùng, lại không bị con rắn của hắn làm cho sợ hãi, thật thú vị nga ~
Bảo Lâm: cô là ai, tới đây làm gì?
Mẫn Nhi: ta tên Mẫn Nhi, ta nghe nói là ta tới đây để thị tẩm gì gì đấy........
- Này mà huynh cho ta hỏi thị tẩm là gì? đi ăn àk!
Bảo Lâm: Thị tẩm, thái hậu cũng quá....
Nhưng mỡ đã dâng tới miệng lẽ nào không ăn chứ, đúng vậy chỉ có kẻ ngốc mới không ăn.
Bảo Lâm kéo ngay Mẫn Nhi vào giường.
Mẫn Nhi: ô! huynh kéo ta đi đâu vây? ta muốn đi ăn mà.
Bảo Lâm: Được, để ta ăn trước sau đó cho cô ăn.
Mẫn Nhi: nhớ đấy ta muốn ăn canh hạt sen, gà quay.......vân vân và mây mây.
- Nhưng huynh muốn ăn cái gì chứ?
* ôi nữ phụ của ta thật là.......*
Chưa kịp hiểu gì cô đã bị đẩy xuống giường, một thân hình khác đẹ cô xuống không sao vực dậy được.
- Huynh muôn làm gì?
- ta ăn cô.
Cô còn chưa kịp hiểu gì, ngay lập tức y phục trên người bị xé rách nát hết, chỉ còn lại nội y bên trong. Cô lấy tay giữ chiếc yếm trước ngực lại, hắn chỉ nhếch miệng tiếp tục giất chiếc yêm xuống, cô không chịu cố hết sức giữ chặt, hắn giật mãi không được cảm thấy vô cúng bực mình, vận dụng hết sức lực giật mạnh, cô cũng không chịu thua, dồn hết nội lực vào đôi tay giữ chặt cái yếm.
Roạt!! cái yếm bị xé làm đôi * trò con bò gì thế này *
A....aaaa ngươi như vậy giám xé áo ta, ngươi....đồ biến thái này, ta không tha cho ngươi đâu.
Nói vậy cô bật ngửa dậy, ngồi lên người của hắn, hai tay cầm chặt hai vạt áo.
Roạt, y phục trên người hắn xé làm đôi, đề lộ ra khuôn ngực rắn chắc màu đồng.
Cô đỏ mặt, lấy tẩm chăn mỏng che trước ngực, quay mặt đi nơi khác.
Hắn nhìn biểu hiện của cô như vậy thì cảm thấy buồn cười, muốn ngay lập tức ăn hết cô vào bụng.Hắn nắm chặt hai cổ tay cô, đè xuống giường.
- Nàng xem, nàng đã làm đau sủng vật của ta, xé áo ta, còn câu dẫn ta như vậy, nên phạt ra sao?
Mẫn Nhi: ta...ta câu dẫn bao giờ, huynh ăn nói xằng bậy, mau thả ta ra.
- Không được ta phải trừng phạt nàng.
Mẫn Nhi: Hu hu ta sai rồi tha cho ta đi mà!
- không được nàng đã châm lửa thì phải dập lửa.
Hắn kéo mạnh cái chăn, để lộ ra hai quả đào trắng nõn, nàng cảm thấy thực hổ thẹn, đỏ mặt quay đi.
- hix~ ngươi....ngươi là đồ biến thái.
Bảo Lâm: để ta cho nàng biết thế nào là biến thái.
Hắn mạnh mẽ hôn xuống môi cô, tay cũng không ngưng mân mê hai quả đào.
Cô cảm thấy cả người nóng ran, sức lực cũng yêu dần, trời đất như quay cuồng, không thể nào chống cự nổi, hai tay không tự chủ vòng ra sau lưng hắn cào cấu.
Hắn vẫn hôn cô, môi cô thật mềm, cảm tưởng như không thể dừng lại được. Chết tiệt! lúc đầu chỉ định đùa giỡn với cô ta, thật không ngớ đùa đến mức không dừng lại được.Hắn hôn lên má, xuống cổ thì nhẹ cắn một cái.
Mẫn Nhi: ư......ưm ( sao mình có thể phát ra thứ âm thanh như vậy?) Ngài ngùng cô lấy tay che miệng lại. Hắn thấy hành động của cô liền nhếch môi.
- sao phải che lại, kêu to lên.
Cô nhìn hắn lắc đầu kiên quyết, không chịu khuất phục. Hắn bực mình, tiểu bảo bối này không dạy bảo là không được.Hắn dang rộng hai chân cô, đem nam căn đã trướng đau đến khó chịu trực tiếp đi vào.
A...a.... không được. đau.....Đau quá, mau....mau đi ra..ta..tai sai rồi mau tha ta đi mà, cấu xin huynh.
Mẫn Nhi cảm thấy vô cùng đau, giống như thân thể bị xé làm ngàn mảnh,Luôn miệng cậu xin hắn hãy dừng lại nhưng hắn dường như không hề nghe thấy điều này.Luc sau, nỗi đau từ từ giảm bớt, khoái cảm dâng lên, hai người cùng nhau triền miên.
*>0< ~~~~~ài ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
---------------------------------------Hoàng cung -----------------------------------------
Hoàng cung, mọi việc chính sự đều được hai anh em chàng giải quyết hết, không ai không khỏi thán phục, hoàng thượng và vương gia đều còn quá trẻ nhưng đã giải quyết chinh sự đâu vào đấy, nhưng các quan đại thần trong triều đều ló lắng một điều, hoàng thương như vậy lại không bao giờ gần kề nữ sắc,ngôi vị hoàng hậu đã để trống, từ khi lên kế ngôi vẫn chưa có hoàng tử, việc này quả thực đáng lo, Thái hậu và các đại thần trong triều đều ra sức khuyên ngăn nhưng không được ích gì.
Thái Hậu liền cho người xuất cung tuyển cung nữ vào cung, nhiều cô gái đều được đưa đi, trong đó có cả nàng và Mẫn Nhi. Đánh phải chia ta bà bà và cô cô để nhập cung.
Thật không ngờ, đến cuối cùng nàng vẫn trở về nơi này, hoang cung là nơi lưu giữ nhưng kỉ niệm của nàng và Phong Lâm, không biết chàng có còn nhớ tới nàng hay không?
Khi vào trong cung, nàng và Mẫn Nhi được chuyển đến hai khu riêng biết nên không thể thường xuyên cùng nhau ở chung và trò chuyện, nhưng Mẫn Nhi cũng hay lén đến chỗ nàng chơi, nàng rất thương vị tiểu muội này, muội ấy thật sự rất dễ thương.
---------------------------phân cách ~-----------------------------------------------
Thái Hậu: tiểu hầu tử
- Dạ có nô tài.
- Ngươi tối nay chọn cho hoàng thượng cung nữ để thị tẩm
tiểu hầu tử: Dạ, nô tài đã chọn được rồi ạk! là Mẫn Nhi của Vĩnh Thọ cung và Nguyệt Nhi của An Nhược cung nhưng giữa hai người này lại không biết chọn ai.
Thái Hậu - Thiết nghĩ, Bảo Lâm vương gia cũng đã đến tuổi lấy vợ, cũng cẩn giải quyết nhu cầu riêng, nên cứ đưa tới Bảo Lâm vương gia một người.
- Vâng, nô tài đi làm ngay.
---------------------------phân cách ~-----------------------------------------------
Không hiểu lí do nhưng hai nàng đều bị đưa đi, lúc đầu là tắm rửa, hai nàng đều cảm thấy hoang mang.
- Mẫn Nhi! sao muội cũng ở đây?
- Tỉ tỉ muội cũng không biết vì sao nữa.
Cung nữ a: Hai ngươi thật may mắn lại được thái hậu chọn để thị tẩm cho hoàng thượng và vương gia, thật đáng ganh tị a~
- cái gì cơ, thị tẩm?
Mẫn Nhi: ô tỉ tỉ thị tẩm là cái gì vậy? có phải chung ta được đi chơi không
Các cung nữ ngao ngán nhìn nàng, sao trên đời lại có người không biết thị tẩm là gì chứ?
Mân Nhi: há! hay là chúng ta được đi ăn vậy, ta thật háo hức nga~
Cung nữ b: háo hức lắm sao, đến lúc đó cô sẽ biết thôi.
Cung Nữ c: Nhưng cũng không chắc, những cung nữ trước đây thị tẩm đều bị hoàng thượng đuổi ra ngoài, hoặc bị con rắn của ngài dọa cho chết khiếp mà bỏ chạy.Hình như trong phủ của Vương gia cũng có một con. Haizzz đúng là anh em có khác nha ~
Mẫn Nhi: Thật vậy sao, ta từ nhỏ rất thích rắn nha ~ chúng thật dễ thương.
Đám cung nữ không hẹn cùng nhìn về phía cô và thầm nghĩ ( cô gái này có phải là con gái không vậy trời >)
Còn Nguyệt Nhi thì không nói gì, nàng thật sự thấy hồi hộp khi sắp đi gặp chàng
Sau khi tắm xong, hai nàng được đưa đi trang điểm, đám cung nữ không khỏi ngưỡng mộ. Hai nàng, một người mang sắc đẹp tao nhã nhẹ nhàng, một người hồn nhiên dễ thương, chẳng trách họ lại được chọn nhưng cũng thật đáng tiếc.
Trời tối, hai nàng đều được đưa đến nơi mình cần phải đến.
---------------------------phân cách ~-----------------------------------------------
Phủ vương gia:
Mẫn Nhi được đưa đến trước cửa một căn phòng lạ, nàng mở cửa bước vào.
Xì Xì ~~~~~ từ dưới gầm giương bỏ ra một con rắn màu đỏ, trên thân có những chấm bi màu đen lóa mắt, đang từ từ bò tới bên nàng, chiếc lưỡi cứ lè ra rất đáng sợ.
Mẫn nhi:.......( nhìn chằm chằm vào con rắn)
Rắn: ( haha ~ không phải là bị ta dọa đến không thể nói nữa chứ?)
Mẫn Nhi: oa! dễ thương quá đi!
Rắn: ( haha!! ngươi sợ lắm chứ gì? Mà khoan ta vừa nghe thấy gì ấy nhỉ?)
Mẫn nhi lao vào con rắn, lấy tay cầm nó lên, quay chong chóng, quay...quay và quay.
- oa thật dài nha ~ thật dễ thương chết đi được
*ôi em lạy chị *
Rắn:( oa oa mau thả ra, chết tiệt nếu không phải chủ nhân bảo không được cắn người ta đã sớm cắn chết ngươi rồi, hự hự đừng quay.....đừng quay nữa, ta sắp không xong rồi, chủ nhân...chủ nhân mau cửu ta.....a)
Nhưng thật không may, chẳng ai nghe thấy lời nói của chú rắn đáng thương * haizzz thiện tai...thiện tai a~*
Hắn đang ngủ trên giường thì nghe thấy âm thanh lạ, tỉnh dậy xuống giường, hắn nhìn thấy cô đang cầm con rắn của hắn là còn quay như vậy, kì lạ trền đời lại có đứa con gái như vậy sao?
- Cô đang làm gì vậy? mau thả nó xuống,
- ồ đây là con rắn của huynh sao? vậy ta không chơi nữa trả lại cho huynh.
Nói là làm cô ném ngay con rắn vào người Bảo Lâm, con rắn nằm trên tay Bảo Lâm đã không còn sức lực nhưng khi nhìn thấy Mẫn Nhi nhìn về phía mình thì nhanh chống trườn xuống nhà bỏ chay, trong lòng thầm nghĩ ( nếu còn muốn sống thì phải tránh xa người nay, cô ta còn ác hơn cả chủ nhân).
Bảo Lâm nhìn nàng một hồi, cô gái này thật lạ lùng, lại không bị con rắn của hắn làm cho sợ hãi, thật thú vị nga ~
Bảo Lâm: cô là ai, tới đây làm gì?
Mẫn Nhi: ta tên Mẫn Nhi, ta nghe nói là ta tới đây để thị tẩm gì gì đấy........
- Này mà huynh cho ta hỏi thị tẩm là gì? đi ăn àk!
Bảo Lâm: Thị tẩm, thái hậu cũng quá....
Nhưng mỡ đã dâng tới miệng lẽ nào không ăn chứ, đúng vậy chỉ có kẻ ngốc mới không ăn.
Bảo Lâm kéo ngay Mẫn Nhi vào giường.
Mẫn Nhi: ô! huynh kéo ta đi đâu vây? ta muốn đi ăn mà.
Bảo Lâm: Được, để ta ăn trước sau đó cho cô ăn.
Mẫn Nhi: nhớ đấy ta muốn ăn canh hạt sen, gà quay.......vân vân và mây mây.
- Nhưng huynh muốn ăn cái gì chứ?
* ôi nữ phụ của ta thật là.......*
Chưa kịp hiểu gì cô đã bị đẩy xuống giường, một thân hình khác đẹ cô xuống không sao vực dậy được.
- Huynh muôn làm gì?
- ta ăn cô.
Cô còn chưa kịp hiểu gì, ngay lập tức y phục trên người bị xé rách nát hết, chỉ còn lại nội y bên trong. Cô lấy tay giữ chiếc yếm trước ngực lại, hắn chỉ nhếch miệng tiếp tục giất chiếc yêm xuống, cô không chịu cố hết sức giữ chặt, hắn giật mãi không được cảm thấy vô cúng bực mình, vận dụng hết sức lực giật mạnh, cô cũng không chịu thua, dồn hết nội lực vào đôi tay giữ chặt cái yếm.
Roạt!! cái yếm bị xé làm đôi * trò con bò gì thế này *
A....aaaa ngươi như vậy giám xé áo ta, ngươi....đồ biến thái này, ta không tha cho ngươi đâu.
Nói vậy cô bật ngửa dậy, ngồi lên người của hắn, hai tay cầm chặt hai vạt áo.
Roạt, y phục trên người hắn xé làm đôi, đề lộ ra khuôn ngực rắn chắc màu đồng.
Cô đỏ mặt, lấy tẩm chăn mỏng che trước ngực, quay mặt đi nơi khác.
Hắn nhìn biểu hiện của cô như vậy thì cảm thấy buồn cười, muốn ngay lập tức ăn hết cô vào bụng.Hắn nắm chặt hai cổ tay cô, đè xuống giường.
- Nàng xem, nàng đã làm đau sủng vật của ta, xé áo ta, còn câu dẫn ta như vậy, nên phạt ra sao?
Mẫn Nhi: ta...ta câu dẫn bao giờ, huynh ăn nói xằng bậy, mau thả ta ra.
- Không được ta phải trừng phạt nàng.
Mẫn Nhi: Hu hu ta sai rồi tha cho ta đi mà!
- không được nàng đã châm lửa thì phải dập lửa.
Hắn kéo mạnh cái chăn, để lộ ra hai quả đào trắng nõn, nàng cảm thấy thực hổ thẹn, đỏ mặt quay đi.
- hix~ ngươi....ngươi là đồ biến thái.
Bảo Lâm: để ta cho nàng biết thế nào là biến thái.
Hắn mạnh mẽ hôn xuống môi cô, tay cũng không ngưng mân mê hai quả đào.
Cô cảm thấy cả người nóng ran, sức lực cũng yêu dần, trời đất như quay cuồng, không thể nào chống cự nổi, hai tay không tự chủ vòng ra sau lưng hắn cào cấu.
Hắn vẫn hôn cô, môi cô thật mềm, cảm tưởng như không thể dừng lại được. Chết tiệt! lúc đầu chỉ định đùa giỡn với cô ta, thật không ngớ đùa đến mức không dừng lại được.Hắn hôn lên má, xuống cổ thì nhẹ cắn một cái.
Mẫn Nhi: ư......ưm ( sao mình có thể phát ra thứ âm thanh như vậy?) Ngài ngùng cô lấy tay che miệng lại. Hắn thấy hành động của cô liền nhếch môi.
- sao phải che lại, kêu to lên.
Cô nhìn hắn lắc đầu kiên quyết, không chịu khuất phục. Hắn bực mình, tiểu bảo bối này không dạy bảo là không được.Hắn dang rộng hai chân cô, đem nam căn đã trướng đau đến khó chịu trực tiếp đi vào.
A...a.... không được. đau.....Đau quá, mau....mau đi ra..ta..tai sai rồi mau tha ta đi mà, cấu xin huynh.
Mẫn Nhi cảm thấy vô cùng đau, giống như thân thể bị xé làm ngàn mảnh,Luôn miệng cậu xin hắn hãy dừng lại nhưng hắn dường như không hề nghe thấy điều này.Luc sau, nỗi đau từ từ giảm bớt, khoái cảm dâng lên, hai người cùng nhau triền miên.
*>0< ~~~~~ài ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook