Dạ Hành Ca
-
Chương 62: Diều giấy
Hai mươi ngày sau là sinh nhật sáu mươi tuổi của Tạ Chấn Xuyên – chủ nhân Tạ gia. Chấp chưởng võ lâm Giang Nam đã nhiều năm, oai danh hiển hách của ông vang xa, được mọi người kính nể tôn sùng, thêm nữa lần này lại là tiệc thọ, nên dù muốn đơn giản cũng không được. Tân khách đường xa lục tục đến cửa, Tạ phủ yên ắng ngày thường bắt đầu náo nhiệt rộn ràng, mọi phòng trống đều được sửa sang để chuẩn bị nghênh đón khách xa trú lại, đám đệ tử xốc lên tinh thần, nhất định phải lo liệu thật hoàn hảo.
Có tân khách dẫn theo thê quyến đồng hành nên Tạ phu nhân phải ra đón tiếp đãi, liên tục mấy ngày qua lại như vậy cũng dần thấm mệt. Tạ Chấn Xuyên thương vợ, bèn lệnh cho con trai con dâu phải ra giúp, không để bà chịu vất vả. Vì vậy mà Tạ Vân Thư cả ngày bận tối mắt tối mũi với chuyện trng nhà, phải tới tận khuya mới có thể đến Hạ Sơ uyển được.
Không biết là ai cố ý sắp đặt, mà Bạch Phượng Ca được Tạ phụ cậy lời con dâu trưởng nhờ giúp đỡ, thường xuyên ra tiếp khách cùng Tạ Vân Thư, khiến cả hai bị ngầm thừa nhận là một đôi.
Mọi người đều biết câu chuyện đáng tiếc của hai nhà Tạ Bạch năm đó, cũng có tin đồn sau khi Tạ tam công tử quay về thì hành vi cổ quái, luôn ra ra vào vào với một thiếu nữ chưa cập kê, cho đến khi cô gái yếu đuối ấy khiến Nam quận vương thế tử thất bại thì lại càng khiến người ta để ý hơn. Bạch gia đang chữa thương nên đóng cửa không tiếp khách, lại được Tạ Vân Thư nhờ cậy nên miệng kín như bưng, trước vô số phỏng đoán vẫn luôn khiêm tốn đối đáp, không ít người sinh lòng hiếu kỳ.
Mà giờ đây, khi thấy hai người Tạ Bạch cùng nhau đón khách thì mọi người lại phủ định tin đồn bên trên, tin chắc tất hai nhà sẽ chọn ngày tốt để kết hôn lần nữa. Khách đến chúc thọ cũng đều vui vẻ, liên tục hỏi han ân cần hai người, dần dà Tạ Vân Thư cũng không có kiên nhẫn để giải thích.
Mà người vui nhất trong cảnh náo nhiệt này có lẽ là Thanh Lam, đối với người hoạt bát hiếu động như cậu thì bị cấm cửa ba năm đúng là khổ sở, còn đau hơn bị đánh. Hiện tại lại có nhiều tiền bối dắt con đến thăm, không khác nào có nhiều bạn đến chơi. Mấy cậu nhóc kia ấy à, ở trước mặt trưởng bối thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hễ sểnh ra là lại nghịch ngợm vui đùa, cả ngày hi hi ha ha vui đùa không chán.
Lại nói tới Ngọc Tùy, vị công tử được phụ thân nể trọng này lại tìm cớ dọn ra Tạ phủ ngay gần ngày sinh nhật của ông, chuyển vào một trong những sản nghiệp bí mật của Tạ gia ở Dương Châu, chỉ đích danh muốn ở Xuân Trạch uyển. Lúc nghe Lý thúc báo lại hắn đã thấy nghi nghi, Xuân Trạch uyển ở sát Hạ Sơ uyển, vị Ngọc công tử này thật sự chỉ chọn trùng hợp thôi sao? Hắn bèn nhờ Lý thúc tìm cờ mới khách đến ở Thu Phù uyển, cách xa chỗ của Ca Dạ. Dù biết rõ Ca Dạ có năng lực tự vệ, nhưng hắn vẫn âm thầm tăng cường phòng bị, bố trí người theo dõi Ngọc Tùy.
Hắn rất mệt, có đôi lúc sau khi gặp Ca Dạ thì mệt mỏi sẽ biến mất, nhưng có lúc lại càng mệt thêm. Chỉ cần không nhắc đến sau này, không dụ nàng phải hứa hẹn, không tọc mạch quá khứ của nàng thì sẽ bình yên hòa hợp. Nhưng không có chúng thì dù đang ôm nàng vẫn thấy lòng trống rỗng, cứ thấp thỏm không biết lúc nào nàng sẽ xoay gót rời đi. Cảm giác sợ hãi lần nữa bủa vây, biết rõ không nên, cứ ép Ca Dạ ngày càng nóng vội thì hắn cũng ngày càng muộn phiền.
Mẫu thân tính tình chu đáo nhác phát hiện ra điều bất thường ở con trai.
“Gần đây Thư Nhi có vẻ không khỏe đúng không.” Ánh mắt lo âu quét qua mặt hắn, lần nào cũng là mẫu thân quan sát nhạy bén.
“Không ạ, chỉ thấy hơi mệt thôi.” Hắn cố mỉm cười, “Mẹ chợp mắt nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao lại cho con với nhị ca là được rồi.” Đủ thứ chuyện ùn ùn kéo đến, đúng là hắn phiền não thật, có điều cũng không muốn để mẫu thân phải lo lắng.
“Không phải Sách Nhi bị ảnh hưởng bởi chút chuyện vặt này.” Tạ phu nhân cũng đâu phải người dễ bị gạt, nghĩ ngợi một hồi rồi vạch trần, “Vì Diệp cô nương sao?”
Hắn đã quá mệt để che giấu, mà cũng chỉ có thể im lặng.
Tạ phu nhân mỉm cười, trong mắt là vẻ hiền từ, “Đừng lo vì cha con quá, dù bây giờ ông ấy không tán thành, nhưng về lâu có lẽ sẽ không cố chấp như vậy nữa đâu. Mẹ biết Diệp cô nương là cô gái tốt.” Bà vỗ tay hắn, lên tiếng trấn an, “Tuy cô ấy có bệnh trong người, nhưng có Cảnh Trạch đây, năng lực của Tạ gia cũng khấm khá, từ từ điều dưỡng sẽ khỏe hơn thôi. Chỉ cần con thích là được, cònn môn đăng hộ đối gì đấy thì mẹ không quan tâm.”
“Cha sẽ không đồng ý đâu.” Hắn rất rõ điều này. Phụ thân kỳ vọng ở hắn rất cao, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cưới một người vợ không có danh dự, mà nhìn Ca Dạ thế nào cũng không hợp cho vị trí tam thiếu phu nhân.
Ca Dạ… cũng biết điều ấy.
Nên nàng mới không muốn bước vào Tạ gia, nàng không muốn hao tổn chút nào kiêu ngạo của mình.
“Mẹ à, nếu con rời khỏi Tạ gia…”
Vừa buột miệng nói ra, sắc mặt Tạ phu nhân lập tức trắng bệch, cánh môi run run, mãi một lúc sau mới có thể nói tiếp.
“Mẹ già rồi, hy vọng các con đều bình an ở bên cạnh, không muốn lo lắng sợ hãi nữa.” Vẻ mặt đau lòng của bà khiến hắn áy náy, hối hận tới mức không thể nuốt lời vào được. Tạ phu nhân dừng lại rồi nói tiếp, “Chuyện của con với Diệp cô nương cứ từ từ, mẹ sẽ cố thuyết phục cha con, phận làm con đừng vì chút chuyện nhỏ mà nói mấy lời quá đáng với cha mẹ như tùy tiện rời nhà như vậy nữa, được không con.”
Hắn chỉ có thể gật đầu.
“Lần này là đại thọ của cha con, con dẫn Diệp cô nương đến tham dự đi, để mẹ nói chuyện với cô ấy. Có mấy lời con không tiện nói với cô ấy thì cứ để mẹ lo, có được không? Mẹ thấy cô ấy thông minh lễ độ, nhất định là người biết lý lẽ.”
Lý lẽ ư, dĩ nhiên Ca Dạ biết rồi.
Cũng vì quá minh mẫn nên nhìn thấu rất nhiều chuyện, chưa bao giờ ảo tưởng.
Nàng luôn cuộn tròn mình trong lúc ngủ, dù nằm trong ngực cũng xoay lưng lại, chỉ thoáng động một cái là sẽ tỉnh, bất cứ lúc nào cũng ở trạng thái phòng vệ. Trái tim nàng như bị khóa chặt sau tầng tầng lớp lớp, có lẽ phương pháp duy nhất là dùng thời gian để vỗ về.
Hắn có kiên nhẫn, nhưng thời gian thì sao?
“Tam ca.”
Thanh Lam hoạt bạt cười hì hì chạy đến. Một thiếu niên bằng tuổi cùng đi tới, dung mạo thanh tú nhã nhặn khiến người ta sinh ra hảo cảm.
“Cậu này là?”
“Đây là Thẩm Hoài Dương ở Thẩm gia Lạc Dương tới chúc mừng, là nhị công tử của bác Thẩm.” Cậu thiếu niên có khí chất sạch sẽ, mang theo phong độ của người trí thức, nếu không phải lưng đeo trường kiếm thì rất khó khiến người ta liên tưởng đến Thẩm gia – một trong tứ đại thế gia ở đất Trung Nguyên.
“Tạ thế huynh.” Dưới cung kính ẩn giấu tò mò, hiển nhiên cậu rất hứng thú với nhân vật đã mất tích bảy năm còn có thể quay về này.
“Thẩm công tử đường xa lại mừng, xin hãy tự nhiên như ở nhà, nếu có chỗ nào không chu toàn thì cứ nói với xá đệ.”
“Cám ơn Tạ thế huynh, đệ với Thanh Lam vừa gặp đã hợp ý, tự nhiên nữa thì không hay.” Hai cậu thiếu niên xấp xỉ tuổi tác, gia thế cũng ngang nhau, chỉ mấy ngày chơi chung đã trở thành bạn tốt. Hắn khẽ mỉm cười, nhớ lại năm xưa khi lần đầu gặp Tống Vũ Thương cũng là trong tình cảnh tương tự, đối với thiếu niên thế gia chưa bước chân vào giang hồ mà nói, những bữa tiệc như thế này luôn là nơi tốt nhất để kết giao.
Hàn huyên mấy câu rồi hắn tìm lời rời đi, song Thanh Lam lại cứ xoắn xuýt không chịu buông.
“Không phải tam ca muốn đi tìm Diệp cô nương đấy chứ?”
Hắn không trả lời mà chỉ vặn tai đệ đệ, Thanh Lam lập tức há miệng kêu la, “Tam ca đệ sai rồi, đệ không biết gì hết… Ây da da… nhẹ chút thôi.”
Lúc này Tạ Vân Thư mới hài lòng buông tay, Thanh Lam lập tức nhảy ra sau mấy bước.
“Đệ tuyệt đối sẽ không nói cho cha mẹ biết huynh thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm, và sẽ càng không nói lần nào cũng phải đến khi trời sắp sáng thì huynh mới về.”
Hắn híp mắt, Thanh Lam lại lùi ra hai bước, nở nụ cười xun xoe.
“Đệ muốn gì?”
“Nhờ tam ca xin giùm cho đệ khất phạt mấy hôm, đợi tới sau thọ yến của cha rồi tính tiếp có được không.”
“Đệ cũng biết quy củ của nhà mình rồi đấy, không dễ đâu.”
“Nên mới đến xin tam ca nè.” Thanh Lam chớp chớp mắt, “Huynh đi khuyên thì nhất định cha sẽ đồng ý, sao tam ca có thể nhẫn tâm sung sướng một mình vậy được.”
Nhất thời hắn dở khóc dở cười.
“Nếu đệ giữ được bí mật thì ta sẽ tìm cơ hội hỏi giùm đệ.”
“Tam ca yên tâm, nhất định đệ sẽ kín kẽ miệng mồm, dù cha có đánh đệ cũng không nói đâu.” Thanh Lam mừng ra mặt, lập tức hùng hồn thề thốt, nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng đi chưa được bao xa, bên tai đã nghe thấy hai thiếu niên rì rầm.
“Ngươi dùng điểm yếu gì để uy hiếp Tạ thế huynh vậy?”
“Ngươi không biết đâu, tam ca ta thích một người, đêm nào chạy ra ngoài gặp cả, mê mệt muốn chết…”
“Không phải là nhị tiểu thư Bạch gia à?”
“Dĩ nhiên là không rồi, ta nói cho ngươi biết…”
“Thanh Lam!”
Tiếng quát lớn khiến Thanh Lam giật mình, cậu lập tức ngoái đầu lại cười xu nịnh.
“Tam ca đi đường bình an, đệ… cũng chưa nói gì cả… he he…”
Cậu vừa cười lúng túng vừa kéo Thẩm Hoài Dương chạy biến, rõ ràng là chột dạ.
Tối nay ra ngoài sớm hơn mọi khi, Ca Dạ vẫn chưa ngủ.
Trên giường trải cành trúc giấy vải, nàng cau mày tìm cách lắp ghép, nét đẹp thanh tú nổi bật lên dưới ánh nến.
“Muốn làm gì đấy?” Thấy nàng có vẻ khổ sở, tóc tai tán loạn cũng không để tâm, hắn không khỏi bật cười một tiếng đầy yêu thương, vén dải lụa mỏng lên cho nàng.
“Ta nhớ diều giấy hình con bướm lần trước nhìn dễ lắm mà, sao giờ không dán được.” Cầm khung diều trong tay, nàng nghi ngờ nói, “Hình như không đúng lắm.”
Hắn nhìn kỹ rồi bật cười, “Nàng làm khung nhỏ quá rồi, diều như thế chưa tới mấy ngày sẽ rời ra, huống hồ hình diều cũng không đúng.”
Giơ tay lên nhặt lấy cành trúc ở bên cạnh rồi tháo ra lại, hồi nhỏ vẫn thường hay chơi với đại ca nhị ca, cũng tự mình làm diều nên hắn rất thành thạo.
Hắn tỉ mỉ làm từng bước một, vô cùng khéo léo. Tháo nan ra rồi lắp khung lại, cuối cùng là dán giấy lên, lật ngược lại, một con diều giấy xinh đẹp bày ra trước mắt.
Ca Dạ đưa tay sờ, “Hình như còn thiếu gì đó.”
Hắn nhìn rồi mỉm cười, cầm nghiên mực ở trên bàn đến, pha màu nhúng bút tô tô vẽ vẽ, sau lại đổi sang màu khác tô lên, lập tức thành một chú bướm sống động, sặc sỡ tới mức có thể nhẹ nhàng bay lượn trong không trung.
Ca Dạ cầm lấy đi về phía đèn ngắm nhìn, dần dần nụ cười ngây thơ nở trên môi, vô cùng mừng rỡ. Thậm chí nàng còn cầm dây giật thử ở trong phòng, con diều bướm cũng lúc bay lúc nhảy theo động tác của nàng, lúc này đâu trông nàng không khác gì một đứa trẻ ngây thơ dễ dàng lấy lòng.
“Ngươi lợi hại thật đấy, chỉ mới một tí đã làm xong.” Khuôn mặt ửng đỏ vì vui vẻ như ráng mây hồng, ít khi thấy nàng hân hoan như thế, làm tâm trạng hắn cũng tốt lên theo.
“Nàng thích à?”
“Ừ.” Nàng quyến luyến không nỡ rời tay, đặt xuống giơ lên sờ lui sờ tới, rồi lại đặt lên giường nghiên cứu, vô cùng hứng thú.
“Sao lại muốn làm diều giấy? Mùa này sợ là không thả diều được.”
“Không thả cũng không sao, chỉ là muốn một cái thôi.” Ngón tay di động theo hoa văn trên mình chú bướm, “Trước kia ta cũng có một con giống hệt thế này.”
“Lệnh tôn làm cho nàng à?”
Nàng gật đầu, lông mi dài khẽ chớp, “Nhưng tay ông không khéo, phải mất rất nhiều thời gian mới làm được, lúc bay còn xiêu vẹo.” Cô gái ngửa mặt bật cười, mơ hồ có vẻ hoài niệm, “Có điều ta vẫn rất thích.”
“Sau đó thì sao?” Hắn thích nhìn nàng cười như thế, đôi mắt đen được lấp đầy bởi những tia sáng lấp lánh.
Nghe thấy câu này, bất chợt Ca Dạ xụ mặt, cắn môi nói, “Sau đó dây đứt, không còn diều nữa.”
Hối hận vì lỡ lời, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen, “Bây giờ có lại rồi.”
“Ừ.” Nàng lại cười rộ lên, “Cám ơn ngươi.”
Hắn bất ngờ sửng sốt. Trải qua nhiều sóng to gió lớn như thế, rồi còn mấy độ sóng vai vào sinh ra tử, vậy mà ba con chữ chưa từng được nghe lại có thể đổi được với một con diều.
Có tân khách dẫn theo thê quyến đồng hành nên Tạ phu nhân phải ra đón tiếp đãi, liên tục mấy ngày qua lại như vậy cũng dần thấm mệt. Tạ Chấn Xuyên thương vợ, bèn lệnh cho con trai con dâu phải ra giúp, không để bà chịu vất vả. Vì vậy mà Tạ Vân Thư cả ngày bận tối mắt tối mũi với chuyện trng nhà, phải tới tận khuya mới có thể đến Hạ Sơ uyển được.
Không biết là ai cố ý sắp đặt, mà Bạch Phượng Ca được Tạ phụ cậy lời con dâu trưởng nhờ giúp đỡ, thường xuyên ra tiếp khách cùng Tạ Vân Thư, khiến cả hai bị ngầm thừa nhận là một đôi.
Mọi người đều biết câu chuyện đáng tiếc của hai nhà Tạ Bạch năm đó, cũng có tin đồn sau khi Tạ tam công tử quay về thì hành vi cổ quái, luôn ra ra vào vào với một thiếu nữ chưa cập kê, cho đến khi cô gái yếu đuối ấy khiến Nam quận vương thế tử thất bại thì lại càng khiến người ta để ý hơn. Bạch gia đang chữa thương nên đóng cửa không tiếp khách, lại được Tạ Vân Thư nhờ cậy nên miệng kín như bưng, trước vô số phỏng đoán vẫn luôn khiêm tốn đối đáp, không ít người sinh lòng hiếu kỳ.
Mà giờ đây, khi thấy hai người Tạ Bạch cùng nhau đón khách thì mọi người lại phủ định tin đồn bên trên, tin chắc tất hai nhà sẽ chọn ngày tốt để kết hôn lần nữa. Khách đến chúc thọ cũng đều vui vẻ, liên tục hỏi han ân cần hai người, dần dà Tạ Vân Thư cũng không có kiên nhẫn để giải thích.
Mà người vui nhất trong cảnh náo nhiệt này có lẽ là Thanh Lam, đối với người hoạt bát hiếu động như cậu thì bị cấm cửa ba năm đúng là khổ sở, còn đau hơn bị đánh. Hiện tại lại có nhiều tiền bối dắt con đến thăm, không khác nào có nhiều bạn đến chơi. Mấy cậu nhóc kia ấy à, ở trước mặt trưởng bối thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hễ sểnh ra là lại nghịch ngợm vui đùa, cả ngày hi hi ha ha vui đùa không chán.
Lại nói tới Ngọc Tùy, vị công tử được phụ thân nể trọng này lại tìm cớ dọn ra Tạ phủ ngay gần ngày sinh nhật của ông, chuyển vào một trong những sản nghiệp bí mật của Tạ gia ở Dương Châu, chỉ đích danh muốn ở Xuân Trạch uyển. Lúc nghe Lý thúc báo lại hắn đã thấy nghi nghi, Xuân Trạch uyển ở sát Hạ Sơ uyển, vị Ngọc công tử này thật sự chỉ chọn trùng hợp thôi sao? Hắn bèn nhờ Lý thúc tìm cờ mới khách đến ở Thu Phù uyển, cách xa chỗ của Ca Dạ. Dù biết rõ Ca Dạ có năng lực tự vệ, nhưng hắn vẫn âm thầm tăng cường phòng bị, bố trí người theo dõi Ngọc Tùy.
Hắn rất mệt, có đôi lúc sau khi gặp Ca Dạ thì mệt mỏi sẽ biến mất, nhưng có lúc lại càng mệt thêm. Chỉ cần không nhắc đến sau này, không dụ nàng phải hứa hẹn, không tọc mạch quá khứ của nàng thì sẽ bình yên hòa hợp. Nhưng không có chúng thì dù đang ôm nàng vẫn thấy lòng trống rỗng, cứ thấp thỏm không biết lúc nào nàng sẽ xoay gót rời đi. Cảm giác sợ hãi lần nữa bủa vây, biết rõ không nên, cứ ép Ca Dạ ngày càng nóng vội thì hắn cũng ngày càng muộn phiền.
Mẫu thân tính tình chu đáo nhác phát hiện ra điều bất thường ở con trai.
“Gần đây Thư Nhi có vẻ không khỏe đúng không.” Ánh mắt lo âu quét qua mặt hắn, lần nào cũng là mẫu thân quan sát nhạy bén.
“Không ạ, chỉ thấy hơi mệt thôi.” Hắn cố mỉm cười, “Mẹ chợp mắt nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao lại cho con với nhị ca là được rồi.” Đủ thứ chuyện ùn ùn kéo đến, đúng là hắn phiền não thật, có điều cũng không muốn để mẫu thân phải lo lắng.
“Không phải Sách Nhi bị ảnh hưởng bởi chút chuyện vặt này.” Tạ phu nhân cũng đâu phải người dễ bị gạt, nghĩ ngợi một hồi rồi vạch trần, “Vì Diệp cô nương sao?”
Hắn đã quá mệt để che giấu, mà cũng chỉ có thể im lặng.
Tạ phu nhân mỉm cười, trong mắt là vẻ hiền từ, “Đừng lo vì cha con quá, dù bây giờ ông ấy không tán thành, nhưng về lâu có lẽ sẽ không cố chấp như vậy nữa đâu. Mẹ biết Diệp cô nương là cô gái tốt.” Bà vỗ tay hắn, lên tiếng trấn an, “Tuy cô ấy có bệnh trong người, nhưng có Cảnh Trạch đây, năng lực của Tạ gia cũng khấm khá, từ từ điều dưỡng sẽ khỏe hơn thôi. Chỉ cần con thích là được, cònn môn đăng hộ đối gì đấy thì mẹ không quan tâm.”
“Cha sẽ không đồng ý đâu.” Hắn rất rõ điều này. Phụ thân kỳ vọng ở hắn rất cao, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn cưới một người vợ không có danh dự, mà nhìn Ca Dạ thế nào cũng không hợp cho vị trí tam thiếu phu nhân.
Ca Dạ… cũng biết điều ấy.
Nên nàng mới không muốn bước vào Tạ gia, nàng không muốn hao tổn chút nào kiêu ngạo của mình.
“Mẹ à, nếu con rời khỏi Tạ gia…”
Vừa buột miệng nói ra, sắc mặt Tạ phu nhân lập tức trắng bệch, cánh môi run run, mãi một lúc sau mới có thể nói tiếp.
“Mẹ già rồi, hy vọng các con đều bình an ở bên cạnh, không muốn lo lắng sợ hãi nữa.” Vẻ mặt đau lòng của bà khiến hắn áy náy, hối hận tới mức không thể nuốt lời vào được. Tạ phu nhân dừng lại rồi nói tiếp, “Chuyện của con với Diệp cô nương cứ từ từ, mẹ sẽ cố thuyết phục cha con, phận làm con đừng vì chút chuyện nhỏ mà nói mấy lời quá đáng với cha mẹ như tùy tiện rời nhà như vậy nữa, được không con.”
Hắn chỉ có thể gật đầu.
“Lần này là đại thọ của cha con, con dẫn Diệp cô nương đến tham dự đi, để mẹ nói chuyện với cô ấy. Có mấy lời con không tiện nói với cô ấy thì cứ để mẹ lo, có được không? Mẹ thấy cô ấy thông minh lễ độ, nhất định là người biết lý lẽ.”
Lý lẽ ư, dĩ nhiên Ca Dạ biết rồi.
Cũng vì quá minh mẫn nên nhìn thấu rất nhiều chuyện, chưa bao giờ ảo tưởng.
Nàng luôn cuộn tròn mình trong lúc ngủ, dù nằm trong ngực cũng xoay lưng lại, chỉ thoáng động một cái là sẽ tỉnh, bất cứ lúc nào cũng ở trạng thái phòng vệ. Trái tim nàng như bị khóa chặt sau tầng tầng lớp lớp, có lẽ phương pháp duy nhất là dùng thời gian để vỗ về.
Hắn có kiên nhẫn, nhưng thời gian thì sao?
“Tam ca.”
Thanh Lam hoạt bạt cười hì hì chạy đến. Một thiếu niên bằng tuổi cùng đi tới, dung mạo thanh tú nhã nhặn khiến người ta sinh ra hảo cảm.
“Cậu này là?”
“Đây là Thẩm Hoài Dương ở Thẩm gia Lạc Dương tới chúc mừng, là nhị công tử của bác Thẩm.” Cậu thiếu niên có khí chất sạch sẽ, mang theo phong độ của người trí thức, nếu không phải lưng đeo trường kiếm thì rất khó khiến người ta liên tưởng đến Thẩm gia – một trong tứ đại thế gia ở đất Trung Nguyên.
“Tạ thế huynh.” Dưới cung kính ẩn giấu tò mò, hiển nhiên cậu rất hứng thú với nhân vật đã mất tích bảy năm còn có thể quay về này.
“Thẩm công tử đường xa lại mừng, xin hãy tự nhiên như ở nhà, nếu có chỗ nào không chu toàn thì cứ nói với xá đệ.”
“Cám ơn Tạ thế huynh, đệ với Thanh Lam vừa gặp đã hợp ý, tự nhiên nữa thì không hay.” Hai cậu thiếu niên xấp xỉ tuổi tác, gia thế cũng ngang nhau, chỉ mấy ngày chơi chung đã trở thành bạn tốt. Hắn khẽ mỉm cười, nhớ lại năm xưa khi lần đầu gặp Tống Vũ Thương cũng là trong tình cảnh tương tự, đối với thiếu niên thế gia chưa bước chân vào giang hồ mà nói, những bữa tiệc như thế này luôn là nơi tốt nhất để kết giao.
Hàn huyên mấy câu rồi hắn tìm lời rời đi, song Thanh Lam lại cứ xoắn xuýt không chịu buông.
“Không phải tam ca muốn đi tìm Diệp cô nương đấy chứ?”
Hắn không trả lời mà chỉ vặn tai đệ đệ, Thanh Lam lập tức há miệng kêu la, “Tam ca đệ sai rồi, đệ không biết gì hết… Ây da da… nhẹ chút thôi.”
Lúc này Tạ Vân Thư mới hài lòng buông tay, Thanh Lam lập tức nhảy ra sau mấy bước.
“Đệ tuyệt đối sẽ không nói cho cha mẹ biết huynh thường xuyên ra ngoài lúc nửa đêm, và sẽ càng không nói lần nào cũng phải đến khi trời sắp sáng thì huynh mới về.”
Hắn híp mắt, Thanh Lam lại lùi ra hai bước, nở nụ cười xun xoe.
“Đệ muốn gì?”
“Nhờ tam ca xin giùm cho đệ khất phạt mấy hôm, đợi tới sau thọ yến của cha rồi tính tiếp có được không.”
“Đệ cũng biết quy củ của nhà mình rồi đấy, không dễ đâu.”
“Nên mới đến xin tam ca nè.” Thanh Lam chớp chớp mắt, “Huynh đi khuyên thì nhất định cha sẽ đồng ý, sao tam ca có thể nhẫn tâm sung sướng một mình vậy được.”
Nhất thời hắn dở khóc dở cười.
“Nếu đệ giữ được bí mật thì ta sẽ tìm cơ hội hỏi giùm đệ.”
“Tam ca yên tâm, nhất định đệ sẽ kín kẽ miệng mồm, dù cha có đánh đệ cũng không nói đâu.” Thanh Lam mừng ra mặt, lập tức hùng hồn thề thốt, nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng đi chưa được bao xa, bên tai đã nghe thấy hai thiếu niên rì rầm.
“Ngươi dùng điểm yếu gì để uy hiếp Tạ thế huynh vậy?”
“Ngươi không biết đâu, tam ca ta thích một người, đêm nào chạy ra ngoài gặp cả, mê mệt muốn chết…”
“Không phải là nhị tiểu thư Bạch gia à?”
“Dĩ nhiên là không rồi, ta nói cho ngươi biết…”
“Thanh Lam!”
Tiếng quát lớn khiến Thanh Lam giật mình, cậu lập tức ngoái đầu lại cười xu nịnh.
“Tam ca đi đường bình an, đệ… cũng chưa nói gì cả… he he…”
Cậu vừa cười lúng túng vừa kéo Thẩm Hoài Dương chạy biến, rõ ràng là chột dạ.
Tối nay ra ngoài sớm hơn mọi khi, Ca Dạ vẫn chưa ngủ.
Trên giường trải cành trúc giấy vải, nàng cau mày tìm cách lắp ghép, nét đẹp thanh tú nổi bật lên dưới ánh nến.
“Muốn làm gì đấy?” Thấy nàng có vẻ khổ sở, tóc tai tán loạn cũng không để tâm, hắn không khỏi bật cười một tiếng đầy yêu thương, vén dải lụa mỏng lên cho nàng.
“Ta nhớ diều giấy hình con bướm lần trước nhìn dễ lắm mà, sao giờ không dán được.” Cầm khung diều trong tay, nàng nghi ngờ nói, “Hình như không đúng lắm.”
Hắn nhìn kỹ rồi bật cười, “Nàng làm khung nhỏ quá rồi, diều như thế chưa tới mấy ngày sẽ rời ra, huống hồ hình diều cũng không đúng.”
Giơ tay lên nhặt lấy cành trúc ở bên cạnh rồi tháo ra lại, hồi nhỏ vẫn thường hay chơi với đại ca nhị ca, cũng tự mình làm diều nên hắn rất thành thạo.
Hắn tỉ mỉ làm từng bước một, vô cùng khéo léo. Tháo nan ra rồi lắp khung lại, cuối cùng là dán giấy lên, lật ngược lại, một con diều giấy xinh đẹp bày ra trước mắt.
Ca Dạ đưa tay sờ, “Hình như còn thiếu gì đó.”
Hắn nhìn rồi mỉm cười, cầm nghiên mực ở trên bàn đến, pha màu nhúng bút tô tô vẽ vẽ, sau lại đổi sang màu khác tô lên, lập tức thành một chú bướm sống động, sặc sỡ tới mức có thể nhẹ nhàng bay lượn trong không trung.
Ca Dạ cầm lấy đi về phía đèn ngắm nhìn, dần dần nụ cười ngây thơ nở trên môi, vô cùng mừng rỡ. Thậm chí nàng còn cầm dây giật thử ở trong phòng, con diều bướm cũng lúc bay lúc nhảy theo động tác của nàng, lúc này đâu trông nàng không khác gì một đứa trẻ ngây thơ dễ dàng lấy lòng.
“Ngươi lợi hại thật đấy, chỉ mới một tí đã làm xong.” Khuôn mặt ửng đỏ vì vui vẻ như ráng mây hồng, ít khi thấy nàng hân hoan như thế, làm tâm trạng hắn cũng tốt lên theo.
“Nàng thích à?”
“Ừ.” Nàng quyến luyến không nỡ rời tay, đặt xuống giơ lên sờ lui sờ tới, rồi lại đặt lên giường nghiên cứu, vô cùng hứng thú.
“Sao lại muốn làm diều giấy? Mùa này sợ là không thả diều được.”
“Không thả cũng không sao, chỉ là muốn một cái thôi.” Ngón tay di động theo hoa văn trên mình chú bướm, “Trước kia ta cũng có một con giống hệt thế này.”
“Lệnh tôn làm cho nàng à?”
Nàng gật đầu, lông mi dài khẽ chớp, “Nhưng tay ông không khéo, phải mất rất nhiều thời gian mới làm được, lúc bay còn xiêu vẹo.” Cô gái ngửa mặt bật cười, mơ hồ có vẻ hoài niệm, “Có điều ta vẫn rất thích.”
“Sau đó thì sao?” Hắn thích nhìn nàng cười như thế, đôi mắt đen được lấp đầy bởi những tia sáng lấp lánh.
Nghe thấy câu này, bất chợt Ca Dạ xụ mặt, cắn môi nói, “Sau đó dây đứt, không còn diều nữa.”
Hối hận vì lỡ lời, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen, “Bây giờ có lại rồi.”
“Ừ.” Nàng lại cười rộ lên, “Cám ơn ngươi.”
Hắn bất ngờ sửng sốt. Trải qua nhiều sóng to gió lớn như thế, rồi còn mấy độ sóng vai vào sinh ra tử, vậy mà ba con chữ chưa từng được nghe lại có thể đổi được với một con diều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook