Dạ Hành Ca
-
Chương 10: Tứ sứ
Thiên Minh quỳ gối trên đất không lên tiếng. Thật sự không dám tin nổi vào tai mình, cố kìm hãm cơn thịnh nộ muốn bùng nổ, hắn gồng mình cúi đầu. Giáo vương ngồi trên ngọc tọa cười nhạt, đưa mắt nhìn xuống bốn người quỳ trên đại điện. Vô số giáo chúng đang quỳ phục cúi lạy ngoài điện như dòng nước xiết bất tận, lắng nghe dụ chỉ đầu tiên của giáo vương sau cuộc dẹp yên tự nội loạn.
“… Phế bỏ chức tả hữu sứ cùng tam trưởng lão. Đổi thành tứ sứ, quản lý giáo chúng, phò tá giáo vương…”
“Thiên Minh lập kế hoạch dẹp loạn lập được công lớn, tứ hào Phong sứ, điều khiển công việc trong giáo.”
“Tử Tục có công hộ pháp bảo vệ nội điện trong loạn lạc, tứ hào Hoa sứ, chấp chưởng hình luật trong giáo, thưởng phạt phân minh không được có sai lầm.”
“Ca Dạ đi sứ Sa Xa làm giáo uy lan xa, tứ hào Tuyết sứ, tổ chức mọi cuộc qua lại giao tiếp liên quan đến ba mươi sáu nước.”
“Cửu Vi dẫn Thí Sát doanh bình định nghịch loạn, xung phong đi đầu dũng mãnh hơn người, tứ hào Nguyệt sứ, chấp chưởng răn dạy lính mới của hai doanh Tôi Phong và Thí Sát.”
“Tuy tứ sứ trên đây còn trẻ, nhưng trong giáo không thể có nhiều kẻ hiền, người mưu lược giỏi võ, bổn giáo kỳ vọng rất lớn. Phàm những kẻ không phục tức là coi vô lễ với ta, nghiêm trị không ta.” Giọng của giáo vương mang theo lời đe dọa vô hình vang vọng trong điện, truyền đến nơi xa, vọng về nơi núi.
Mọi người cúi đầu thật thấp trán chạm đất, mất chục ngàn người lặng ngắt như tờ.
“Tứ sứ lần đầu đảm đương trách nhiệm nặng nề, cũng nên cẩn thận làm tròn bỏn phận, không được sơ suất lười biếng, phải nhớ cho rõ.”
Lặng yên chốc lát, rồi Ca Dạ là người đầu tiên dập đầu xuống.
“Giáo vương anh minh, nhất định thuộc hạ sẽ dốc toàn lực, dù chết vạn lần cũng không chối từ.”
Cửu Vi cũng cúi đầu xuống theo, “Cẩn tôn dụ chỉ, trọng ân của giáo vương, dù thuộc hạ có sa vào nơi dầu sôi lửa bỏng hy sinh tính mạng cũng không báo đáp hết được ân tình này.”
Tử Túc cong người ngẩng đầu, dịu dàng lên tiếng, “Tử Túc cẩn tôn dụ chỉ của giáo vương, tất sẽ tận tụy với cương vị.”
Thiên Minh cúi gập mình không thấy rõ mặt mũi, giọng nói trầm khàn, “Lời răn dạy của giáo vương, thuộc hạ xin nhớ kỹ trong lòng.”
Quỳ ở ngoài điện, tai nghe từng câu cung kính đến tột cùng mà đáy lòng không khỏi cười nhạt. Uổng công Thiên Minh bày mưu tính kế, đến cuối lại giúp người ngoài được lợi, có thể tưởng tượng được giận điên đến mức nào. Sớm nên ngờ rằng, với tâm cơ của giáo vương, làm sao có thể dễ dàng khoan dung cho hắn bành trướng thế lực để ngồi lên ngọc tọa chứ.
Phế bỏ nhị sứ để lập tứ sứ, vô hình trung đã dùng Ca Dạ và Cửu Vi cân bằng quyền lực gần nghiêng về phía Thiên Minh và Tử Túc.
Ca Dạ tuổi nhỏ Cửu Vi mới đến, chưa đủ để chúng giáo quỳ phục, chỉ có nhờ vào giáo vương ủng hộ mới có thể bảo vệ trung thành không lừa dối. Cửu Vi có địa vị thấp nhất tứ sứ chấp chưởng Tôi Phong doanh và Thí Sát doanh, lại có vết xe đổ trước đó của Quỳ trưỡng lão, ắt sẽ cẩn thận để ý mọi chuyện hơn, nhất định sẽ không để Thiên Minh chấm mút được gì, diệt trừ căn nguyên tai họa lớn nhất, dù dã tâm của Thiên Minh có lớn đến đâu cũng khó khơi gợi sóng lớn được.
Nhìn thì có vẻ không quan tâm đến mọi chuyện, buông thả mặc kệ, nhưng thực chất lại nhẹ nhàng điều khiển mọi người trong lòng bàn tay. Trong bốn người đang quỳ dưới điện ai cũng là cao thủ xuất sắc có thể một mình đảm đương, nhưng tất cả đều chỉ là quân cờ trong tay giáo vương.
Nhìn về người đang ngồi trên ngọc tọa nơi xa mỉm cười khó lường kia, hắn không khỏi âm thầm nghi ngờ, rốt cuộc là Thiên Minh xúi giục giáo vương điều tra diệt trừ tả sứ, hay là giáo vương cố ý buông lỏng để nhị sứ đọ sức với nhau, chỉ chờ đến thời khắc loại bỏ. Còn các vị trưởng lão cắm rễ sâu cây lớn mạnh, liệu có phải đã vô tình rước lấy nghi kị mà ngay bản thân mình cũng không biết không?
Làm việc cống hiến cho người thâm trầm hung ác như thế nguy hiểm biết bao, Cửu Vi muốn giữ lấy quyền lực phải thề sống chết giành giật mới có được, không biết cần phải trả giá bao nhiêu. Một đợt gió núi thổi những bông tuyết đến day đặc, ở ngoài cây kia là lá cây um sùm xào xạc trong mưa gió.
Quyền lực Thiên Sơn thay đổi nhanh chóng lan truyền khắp các nước Tây Vực.
Ca Dạ trở nên bận rộn hơn thường, đủ tặng phẩm cống nạp đến dồn dập nhận không xuể, nàng cho người ghi chéo từng cái một để nhập kho, lấy lễ đáp đồng đều với các vị quan viên đến thăm dò đòi đồ tốt, không hề vì nhỏ tuổi nhiều gánh nặng mà có phân nửa thất thốt, trong đêm khua còn lật đọc sổ sách ghi chép của Kinh trưởng lão để lại khi xưa, phải trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ công chuyện các nước như lòng bàn tay, bận bịu tới mức đến ngày hôm nay nàng mới có thì giờ để ý đến viện tử vừa được thay đổi để xứng với thân phận.
Nơi ở mới là một tòa cung điện trên mặt nước.
Lấy sức người đục một kênh rạch từ trong núi, dẫn nước tuyết đổ vào thành trì, rồi cho xây toàn bộ điện đường ngay chính giữa ao. Bốn bề được nước bao quanh, lụa mỏng thuần trắng phất phơ trước gió, những miếng vỏ sò được mài thành chuông giấy mỏng nhẹ, lẳng lặng rủ xuống mái hiên, chốc lát lại đung đưa đing đang, trong điện còn có đường nước chảy rất dài, phủ đầy hoa sen lớn nở rộ, lá sen xanh biếc tròn trịa dập dờn, vô tình có giọt nước trong vắt lăn xuống.
“Hoa này…” Đập vào mắt là ao lớn cùng hoa nở trái mùa, cả hai đều sững sờ.
“Bẩm Tuyết sứ, dõi mắt khắp Tiên Sơn, chỉ có nơi đây mới có kỳ cảnh như vậy.” Giáo lại trông coi nơi ở máy móc đáp lời, “Tòa điện này được Quý Sương quốc mời tới những người thợ khéo léo để dựng nên, xây điện ban đầu là từ giữa núi dẫn vào hai suối nguồn nóng lạnh, suối nước lạnh ở bên ngoài, suối nước nóng ở bên trong, sau khi trung hòa hai suối mới khiến hoa sen có thể nở rộ bốn mùa đêm đông không tàn, lại còn dây xựng cơ cấu hành lang cực kỳ tài tình, làm cả điện này đông ấm hạ mát, tuyệt đối không có chuyện vì nước mà lạnh thấu xương.”
Giẫm trên đá vân mây bóng loáng, Ca Dạ quay đầu quan sát trong điện, vươn tay chạm nhẹ lấy chuông vỏ sò treo giữa không trung, chiếc cằm thanh tú trắng như tuyết khẽ ngẩng cùng hàng mi dài rung nhẹ, tất cả được bao bọc bởi mùi sen xơm thanh ngát.
Cơn gió nhẹ lướt qua thủy điện, có mùi trầm hương vương tay áo, bóng người trắng xóa như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong một giây lỗi nhịp đó, chợt hắn đã biết chấp niệm của Thiên Minh là đến từ đâu.
Chọn bừa một gian phòng cạnh nhà chính, từ cửa sổ nhìn ra là sóng nước dập dềnh sáng lóa, núi xa ẩn hiện sau màn sương mù, gần như khiến người ta nhìn nhầm thành Giang Nam.
Ca Dạ không thích nhiều người, hạ lệnh cho đông đảo kẻ hầu trực ở tiền điện, còn trong điện chỉ để lại mỗi Thanh Di và vài thị nữ khác, một nơi lớn như thế lại lặng thinh không tiếng động, quạnh quẽ yên tĩnh, lại tựa chốn không người.
Hắn liếc mắt nhìn lúc bày biện chỗ ngủ, trong phòng của Ca Dạ toàn giá sách với giá sách, những cuốn sách cổ đếm không hết chất đầy trên giá một cách chỉnh tề, hắn tiện tay rút ra lật xem, kiến thức rất rộng, lại ẩn chứa nhiều điều hoàn toàn không ngờ tới. Y độc dược lý, chiến sách binh thư, tinh tượng địa lý, văn võ thao lược… Nhiều vô số kể đủ mọi lĩnh vực, thật không biết nàng có đọc từng cuốn một không nữa. Đưa mắt nhìn quanh bốn vách tường, ngoài mấy món trân phẩm được giáo vương ban thưởng ra thì không có đồ lặt vặt nào, nếu không phải có đặt chiếc giường nhỏ thì trái lại còn giống thư phòng hơn nhiều.
Ngoài sách ra thì không thấy được bất cứ sở thích nào khác, chỉ là thiếu nữ mới hơn mười tuổi lại đạm bạc đến mức ấy…
“Ngươi nhìn gì thế.” Ca Dạ đứng cạnh cửa, nhìn lướt qua cuốn sách hắn cầm trong tay. Hắn khẽ mím môi, không biết nàng đang vui hay đang giận, cũng không biết có vì mình tự ý vào phòng ngủ mà mắng không.
“Thần Nông Thử Độc Kinh ư?” Không có biểu cảm không vui, nàng hơi bất ngờ, ánh mắt đánh giá một vòng trên mặt hắn, “Nếu ngươi thích thì cứ lấy xem đi, học thêm cũng tốt.”
“Cô cũng đã đọc hết chỗ sách này rồi hả?”
Ca Dạ đi tới trước án kiểm tra sách, cũng không để ý đến câu hỏi của hắn, “Khoảng bảy phần, gần đây nhiều chuyện quá, ít khi đọc được.”
Hắn không khỏi ngạc nhiên, “Làm sao có thể?!”
“Ngươi muốn hỏi điều gì?” Nàng khó hiểu ngẩng đầu.
“Cô đều nhớ cả sao?” Hắn giơ cao cuốn sách trên tay.
Đặt tài liệu xuống trầm ngâm chốc lát, rồi nàng chọn lấy hơn mười cuốn sách ở trên giá đưa tới, “Đọc xong trong vòng một tháng, đến lúc đó ta sẽ kiểm tra.”
Tố vấn, cửu quyển, lục thao*, chiến quốc sách, hoàng đế bát thập nhất nan kinh, lại cả Tây Vực chí… Cứ hễ lật một cuốn là sắc mặt lại khó coi hơn, phải đọc những cuốn sách thâm thúy phức tạp trong thời gian giới hạn như thế, thật chẳng khác gì tập luyện ở Tôi Phong doanh cả.
(*Tố Vấn và hoàng đế bát thập nhất nan kinh đều là sách y; Linh Khu – B ộ s ách kinh đi ển của y học đ ông phương ch ủ yếu n ói v ề ch âm c ứu , vì gồm có 9 cuốn nên còn được gọi là Cửu Quyển; Lục Thao là bộ binh thư nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại.)
“Những cuốn này…”
“Phải đọc cho hết.” Nàng cúi đầu phê chuẩn mật báo gần đây, giọng rắn rỏi, “Nay ta đã là tứ sứ, việc ngươi phải gánh vác cũng không còn giống như trước đây, nếu là lúc trước, ta sẽ yêu cầu ngươi hoàn thành bổn phận sát thủ, nhưng bây giờ thứ phải đối mặt còn có cơ quan ám toán đấu đá trong giáo, còn nguy hiểm hơn cả kẻ địch. Mọi người cũng đều chực chờ đấy, chắc chắn còn hà khắc hơn trước, chỉ đi sai một bước thôi cũng đã không tưởng tượng nổi hậu quả rồi.” Bút trong tay khựng lại một lúc, rồi lại bình tĩnh nói tiếp.
“Nếu ngươi không muốn vô cớ nộp mạng thì tốt nhất nên thích ứng nhanh lên.” Tròng mắt đen nháy bỗng nhìn lướt qua, “Bắt đầu từ tháng sau, ta sẽ phái ngươi một mình xuống núi thi hành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ kiểu nào?”
“Còn là nhiệm vụ nào nữa.” Nàng thở dài gác bút xuống, “Đương nhiên là giết người rồi. Ám sát, phục sát, độc sát, dụ sát…” Nàng giơ từng ngón tay lên, nghiêng đầu như một đứa bé, trong đôi mắt lại không ẩn giấu vẻ tươi cười, “Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy thuận lợi thì còn có thể dùng sắc đẹp để giết, ngươi vốn có năng lực này rồi, thủ đoạn thì tùy ngươi, nhưng phải hoàn thành nhiệm vụ trong kỳ hạn.”
“Thí Sát doanh?” Không nhận ra lời của Ca Dạ có ngầm chứa châm chọc hay không, hắn dứt khoát hỏi thẳng nghi ngờ.
“Thí Sát doanh đang bị thương nặng, chút chuyện nhỏ này cũng không cần kinh động đến người cao tay. Huống hồ…” Giọng của Ca Dạ chậm đi, rồi chợt cười nhạt, “Nguyệt sứ mới nhậm chức, chưa chắc có thể sai khiến được họ.”
Cửu Vi được đề bạt làm một trong tứ sứ với tốc độ vượt qua lẽ thường, hơn cả ngạc nhiên mừng rỡ chính là cảnh giác thận trọng. Một bước lên mây đạt được nguyện vọng, hai người vẫn gần gũi như trước, nhưng vì ngại Ca Dạ nên không tiện gặp mặt, chỉ đưa đồ qua lại, mà độ tinh xảo của những thứ đồ đó khác biệt một trời một vực với khi xưa, đủ thấy được trọng lượng của địa vị tứ sứ.
Đối với Cửu Vi mà nói, trước mắt Tôi Phong doanh được loại bỏ sạch sẽ không còn một mống là chuyện khó giải quyết nhất, Thiên Minh cố sức gây khó khăn, Tử Túc thỉnh thoảng tạo áp lực, Ca Dạ khoanh tay đứng nhìn, cũng đủ để chuyện càng thêm khó khăn. Cũng may chuyện Sa Xa vẫn còn đó, nên không có nước nào nhân lúc trong giáo thay máu mà rục rịch, vì vậy mới có thể tìm được manh mối trong cuộc rối ren lộn xộn.
Nghe lời bóng gió của Ca Dạ, hình như tình cảnh của Cửu Vi… rất không ổn.
“… Phế bỏ chức tả hữu sứ cùng tam trưởng lão. Đổi thành tứ sứ, quản lý giáo chúng, phò tá giáo vương…”
“Thiên Minh lập kế hoạch dẹp loạn lập được công lớn, tứ hào Phong sứ, điều khiển công việc trong giáo.”
“Tử Tục có công hộ pháp bảo vệ nội điện trong loạn lạc, tứ hào Hoa sứ, chấp chưởng hình luật trong giáo, thưởng phạt phân minh không được có sai lầm.”
“Ca Dạ đi sứ Sa Xa làm giáo uy lan xa, tứ hào Tuyết sứ, tổ chức mọi cuộc qua lại giao tiếp liên quan đến ba mươi sáu nước.”
“Cửu Vi dẫn Thí Sát doanh bình định nghịch loạn, xung phong đi đầu dũng mãnh hơn người, tứ hào Nguyệt sứ, chấp chưởng răn dạy lính mới của hai doanh Tôi Phong và Thí Sát.”
“Tuy tứ sứ trên đây còn trẻ, nhưng trong giáo không thể có nhiều kẻ hiền, người mưu lược giỏi võ, bổn giáo kỳ vọng rất lớn. Phàm những kẻ không phục tức là coi vô lễ với ta, nghiêm trị không ta.” Giọng của giáo vương mang theo lời đe dọa vô hình vang vọng trong điện, truyền đến nơi xa, vọng về nơi núi.
Mọi người cúi đầu thật thấp trán chạm đất, mất chục ngàn người lặng ngắt như tờ.
“Tứ sứ lần đầu đảm đương trách nhiệm nặng nề, cũng nên cẩn thận làm tròn bỏn phận, không được sơ suất lười biếng, phải nhớ cho rõ.”
Lặng yên chốc lát, rồi Ca Dạ là người đầu tiên dập đầu xuống.
“Giáo vương anh minh, nhất định thuộc hạ sẽ dốc toàn lực, dù chết vạn lần cũng không chối từ.”
Cửu Vi cũng cúi đầu xuống theo, “Cẩn tôn dụ chỉ, trọng ân của giáo vương, dù thuộc hạ có sa vào nơi dầu sôi lửa bỏng hy sinh tính mạng cũng không báo đáp hết được ân tình này.”
Tử Túc cong người ngẩng đầu, dịu dàng lên tiếng, “Tử Túc cẩn tôn dụ chỉ của giáo vương, tất sẽ tận tụy với cương vị.”
Thiên Minh cúi gập mình không thấy rõ mặt mũi, giọng nói trầm khàn, “Lời răn dạy của giáo vương, thuộc hạ xin nhớ kỹ trong lòng.”
Quỳ ở ngoài điện, tai nghe từng câu cung kính đến tột cùng mà đáy lòng không khỏi cười nhạt. Uổng công Thiên Minh bày mưu tính kế, đến cuối lại giúp người ngoài được lợi, có thể tưởng tượng được giận điên đến mức nào. Sớm nên ngờ rằng, với tâm cơ của giáo vương, làm sao có thể dễ dàng khoan dung cho hắn bành trướng thế lực để ngồi lên ngọc tọa chứ.
Phế bỏ nhị sứ để lập tứ sứ, vô hình trung đã dùng Ca Dạ và Cửu Vi cân bằng quyền lực gần nghiêng về phía Thiên Minh và Tử Túc.
Ca Dạ tuổi nhỏ Cửu Vi mới đến, chưa đủ để chúng giáo quỳ phục, chỉ có nhờ vào giáo vương ủng hộ mới có thể bảo vệ trung thành không lừa dối. Cửu Vi có địa vị thấp nhất tứ sứ chấp chưởng Tôi Phong doanh và Thí Sát doanh, lại có vết xe đổ trước đó của Quỳ trưỡng lão, ắt sẽ cẩn thận để ý mọi chuyện hơn, nhất định sẽ không để Thiên Minh chấm mút được gì, diệt trừ căn nguyên tai họa lớn nhất, dù dã tâm của Thiên Minh có lớn đến đâu cũng khó khơi gợi sóng lớn được.
Nhìn thì có vẻ không quan tâm đến mọi chuyện, buông thả mặc kệ, nhưng thực chất lại nhẹ nhàng điều khiển mọi người trong lòng bàn tay. Trong bốn người đang quỳ dưới điện ai cũng là cao thủ xuất sắc có thể một mình đảm đương, nhưng tất cả đều chỉ là quân cờ trong tay giáo vương.
Nhìn về người đang ngồi trên ngọc tọa nơi xa mỉm cười khó lường kia, hắn không khỏi âm thầm nghi ngờ, rốt cuộc là Thiên Minh xúi giục giáo vương điều tra diệt trừ tả sứ, hay là giáo vương cố ý buông lỏng để nhị sứ đọ sức với nhau, chỉ chờ đến thời khắc loại bỏ. Còn các vị trưởng lão cắm rễ sâu cây lớn mạnh, liệu có phải đã vô tình rước lấy nghi kị mà ngay bản thân mình cũng không biết không?
Làm việc cống hiến cho người thâm trầm hung ác như thế nguy hiểm biết bao, Cửu Vi muốn giữ lấy quyền lực phải thề sống chết giành giật mới có được, không biết cần phải trả giá bao nhiêu. Một đợt gió núi thổi những bông tuyết đến day đặc, ở ngoài cây kia là lá cây um sùm xào xạc trong mưa gió.
Quyền lực Thiên Sơn thay đổi nhanh chóng lan truyền khắp các nước Tây Vực.
Ca Dạ trở nên bận rộn hơn thường, đủ tặng phẩm cống nạp đến dồn dập nhận không xuể, nàng cho người ghi chéo từng cái một để nhập kho, lấy lễ đáp đồng đều với các vị quan viên đến thăm dò đòi đồ tốt, không hề vì nhỏ tuổi nhiều gánh nặng mà có phân nửa thất thốt, trong đêm khua còn lật đọc sổ sách ghi chép của Kinh trưởng lão để lại khi xưa, phải trong thời gian ngắn nhất hiểu rõ công chuyện các nước như lòng bàn tay, bận bịu tới mức đến ngày hôm nay nàng mới có thì giờ để ý đến viện tử vừa được thay đổi để xứng với thân phận.
Nơi ở mới là một tòa cung điện trên mặt nước.
Lấy sức người đục một kênh rạch từ trong núi, dẫn nước tuyết đổ vào thành trì, rồi cho xây toàn bộ điện đường ngay chính giữa ao. Bốn bề được nước bao quanh, lụa mỏng thuần trắng phất phơ trước gió, những miếng vỏ sò được mài thành chuông giấy mỏng nhẹ, lẳng lặng rủ xuống mái hiên, chốc lát lại đung đưa đing đang, trong điện còn có đường nước chảy rất dài, phủ đầy hoa sen lớn nở rộ, lá sen xanh biếc tròn trịa dập dờn, vô tình có giọt nước trong vắt lăn xuống.
“Hoa này…” Đập vào mắt là ao lớn cùng hoa nở trái mùa, cả hai đều sững sờ.
“Bẩm Tuyết sứ, dõi mắt khắp Tiên Sơn, chỉ có nơi đây mới có kỳ cảnh như vậy.” Giáo lại trông coi nơi ở máy móc đáp lời, “Tòa điện này được Quý Sương quốc mời tới những người thợ khéo léo để dựng nên, xây điện ban đầu là từ giữa núi dẫn vào hai suối nguồn nóng lạnh, suối nước lạnh ở bên ngoài, suối nước nóng ở bên trong, sau khi trung hòa hai suối mới khiến hoa sen có thể nở rộ bốn mùa đêm đông không tàn, lại còn dây xựng cơ cấu hành lang cực kỳ tài tình, làm cả điện này đông ấm hạ mát, tuyệt đối không có chuyện vì nước mà lạnh thấu xương.”
Giẫm trên đá vân mây bóng loáng, Ca Dạ quay đầu quan sát trong điện, vươn tay chạm nhẹ lấy chuông vỏ sò treo giữa không trung, chiếc cằm thanh tú trắng như tuyết khẽ ngẩng cùng hàng mi dài rung nhẹ, tất cả được bao bọc bởi mùi sen xơm thanh ngát.
Cơn gió nhẹ lướt qua thủy điện, có mùi trầm hương vương tay áo, bóng người trắng xóa như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong một giây lỗi nhịp đó, chợt hắn đã biết chấp niệm của Thiên Minh là đến từ đâu.
Chọn bừa một gian phòng cạnh nhà chính, từ cửa sổ nhìn ra là sóng nước dập dềnh sáng lóa, núi xa ẩn hiện sau màn sương mù, gần như khiến người ta nhìn nhầm thành Giang Nam.
Ca Dạ không thích nhiều người, hạ lệnh cho đông đảo kẻ hầu trực ở tiền điện, còn trong điện chỉ để lại mỗi Thanh Di và vài thị nữ khác, một nơi lớn như thế lại lặng thinh không tiếng động, quạnh quẽ yên tĩnh, lại tựa chốn không người.
Hắn liếc mắt nhìn lúc bày biện chỗ ngủ, trong phòng của Ca Dạ toàn giá sách với giá sách, những cuốn sách cổ đếm không hết chất đầy trên giá một cách chỉnh tề, hắn tiện tay rút ra lật xem, kiến thức rất rộng, lại ẩn chứa nhiều điều hoàn toàn không ngờ tới. Y độc dược lý, chiến sách binh thư, tinh tượng địa lý, văn võ thao lược… Nhiều vô số kể đủ mọi lĩnh vực, thật không biết nàng có đọc từng cuốn một không nữa. Đưa mắt nhìn quanh bốn vách tường, ngoài mấy món trân phẩm được giáo vương ban thưởng ra thì không có đồ lặt vặt nào, nếu không phải có đặt chiếc giường nhỏ thì trái lại còn giống thư phòng hơn nhiều.
Ngoài sách ra thì không thấy được bất cứ sở thích nào khác, chỉ là thiếu nữ mới hơn mười tuổi lại đạm bạc đến mức ấy…
“Ngươi nhìn gì thế.” Ca Dạ đứng cạnh cửa, nhìn lướt qua cuốn sách hắn cầm trong tay. Hắn khẽ mím môi, không biết nàng đang vui hay đang giận, cũng không biết có vì mình tự ý vào phòng ngủ mà mắng không.
“Thần Nông Thử Độc Kinh ư?” Không có biểu cảm không vui, nàng hơi bất ngờ, ánh mắt đánh giá một vòng trên mặt hắn, “Nếu ngươi thích thì cứ lấy xem đi, học thêm cũng tốt.”
“Cô cũng đã đọc hết chỗ sách này rồi hả?”
Ca Dạ đi tới trước án kiểm tra sách, cũng không để ý đến câu hỏi của hắn, “Khoảng bảy phần, gần đây nhiều chuyện quá, ít khi đọc được.”
Hắn không khỏi ngạc nhiên, “Làm sao có thể?!”
“Ngươi muốn hỏi điều gì?” Nàng khó hiểu ngẩng đầu.
“Cô đều nhớ cả sao?” Hắn giơ cao cuốn sách trên tay.
Đặt tài liệu xuống trầm ngâm chốc lát, rồi nàng chọn lấy hơn mười cuốn sách ở trên giá đưa tới, “Đọc xong trong vòng một tháng, đến lúc đó ta sẽ kiểm tra.”
Tố vấn, cửu quyển, lục thao*, chiến quốc sách, hoàng đế bát thập nhất nan kinh, lại cả Tây Vực chí… Cứ hễ lật một cuốn là sắc mặt lại khó coi hơn, phải đọc những cuốn sách thâm thúy phức tạp trong thời gian giới hạn như thế, thật chẳng khác gì tập luyện ở Tôi Phong doanh cả.
(*Tố Vấn và hoàng đế bát thập nhất nan kinh đều là sách y; Linh Khu – B ộ s ách kinh đi ển của y học đ ông phương ch ủ yếu n ói v ề ch âm c ứu , vì gồm có 9 cuốn nên còn được gọi là Cửu Quyển; Lục Thao là bộ binh thư nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại.)
“Những cuốn này…”
“Phải đọc cho hết.” Nàng cúi đầu phê chuẩn mật báo gần đây, giọng rắn rỏi, “Nay ta đã là tứ sứ, việc ngươi phải gánh vác cũng không còn giống như trước đây, nếu là lúc trước, ta sẽ yêu cầu ngươi hoàn thành bổn phận sát thủ, nhưng bây giờ thứ phải đối mặt còn có cơ quan ám toán đấu đá trong giáo, còn nguy hiểm hơn cả kẻ địch. Mọi người cũng đều chực chờ đấy, chắc chắn còn hà khắc hơn trước, chỉ đi sai một bước thôi cũng đã không tưởng tượng nổi hậu quả rồi.” Bút trong tay khựng lại một lúc, rồi lại bình tĩnh nói tiếp.
“Nếu ngươi không muốn vô cớ nộp mạng thì tốt nhất nên thích ứng nhanh lên.” Tròng mắt đen nháy bỗng nhìn lướt qua, “Bắt đầu từ tháng sau, ta sẽ phái ngươi một mình xuống núi thi hành nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ kiểu nào?”
“Còn là nhiệm vụ nào nữa.” Nàng thở dài gác bút xuống, “Đương nhiên là giết người rồi. Ám sát, phục sát, độc sát, dụ sát…” Nàng giơ từng ngón tay lên, nghiêng đầu như một đứa bé, trong đôi mắt lại không ẩn giấu vẻ tươi cười, “Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy thuận lợi thì còn có thể dùng sắc đẹp để giết, ngươi vốn có năng lực này rồi, thủ đoạn thì tùy ngươi, nhưng phải hoàn thành nhiệm vụ trong kỳ hạn.”
“Thí Sát doanh?” Không nhận ra lời của Ca Dạ có ngầm chứa châm chọc hay không, hắn dứt khoát hỏi thẳng nghi ngờ.
“Thí Sát doanh đang bị thương nặng, chút chuyện nhỏ này cũng không cần kinh động đến người cao tay. Huống hồ…” Giọng của Ca Dạ chậm đi, rồi chợt cười nhạt, “Nguyệt sứ mới nhậm chức, chưa chắc có thể sai khiến được họ.”
Cửu Vi được đề bạt làm một trong tứ sứ với tốc độ vượt qua lẽ thường, hơn cả ngạc nhiên mừng rỡ chính là cảnh giác thận trọng. Một bước lên mây đạt được nguyện vọng, hai người vẫn gần gũi như trước, nhưng vì ngại Ca Dạ nên không tiện gặp mặt, chỉ đưa đồ qua lại, mà độ tinh xảo của những thứ đồ đó khác biệt một trời một vực với khi xưa, đủ thấy được trọng lượng của địa vị tứ sứ.
Đối với Cửu Vi mà nói, trước mắt Tôi Phong doanh được loại bỏ sạch sẽ không còn một mống là chuyện khó giải quyết nhất, Thiên Minh cố sức gây khó khăn, Tử Túc thỉnh thoảng tạo áp lực, Ca Dạ khoanh tay đứng nhìn, cũng đủ để chuyện càng thêm khó khăn. Cũng may chuyện Sa Xa vẫn còn đó, nên không có nước nào nhân lúc trong giáo thay máu mà rục rịch, vì vậy mới có thể tìm được manh mối trong cuộc rối ren lộn xộn.
Nghe lời bóng gió của Ca Dạ, hình như tình cảnh của Cửu Vi… rất không ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook