Đã Được Gặp Cậu
-
Chương 11
Trong Tinh tuệ đang rất ngỡ ngàng"Cậu,lẽ nào cậu muốn vào công ty đó thật sao?"giọng của tinh tuệ có vẻ hơi lo lắng
"Đúng vậy,tớ muốn vào công ty đó."tôi đa phần có chút tự tin khi khẳng định điều đó.
"Tớ nghe nói người điều hành của công ty đó chỉ mới có 22 tuổi thôi nhưng đã nâng công ty của anh ta lên dẫn đầu thế giới về nghệ thuật.Đúng là tuổi trẻ tài cao,đặc biệt là anh ta vô cùng soái~"Tinh tuệ nói với đôi ánh sáng rỡ.
"Đúng là cái tật mê trai không bỏ được mà~"cô ấy nhếch mép cười có chút nham hiểm nhìn Tinh tuệ.
"Cậu cười gì vậy chứ"Tinh tuệ đột nhiên nổi giận, quay lưng ra chỗ khác,dáng vẻ của Tinh tuệ lúc đó rất trẻ con,làm cô ấy bật cười.Trong nụ cười của cô ấy rất đẹp,tựa như ánh nắng ấm áp.
Đã lâu rồi cô ấy đã không cười một cách thoải mái như vậy.Dường như trong mắt cô ấy có những quầng thâm,có vẻ là cô ấy không ngủ hoặc là khó ngủ.
Mặc dù cô ấy rất tiều tuỵ nhưng khi cô ấy cười như vậy,nụ cười đó như che đi những nỗi buồn của cô.
"Thôi mà~ cậu đừng dỗi nữa,tớ xin lỗi mà"Linh linh nói với vẻ mặt đáng thương,hai mắt như có nước ở trong vậy.
"Coi cậu kìa,không biết trình độ diễn xuất của cậu tới đâu nữa"Tinh tuệ nói với cô với vẻ mặt còn đang giận nhưng có vẻ Tinh tuệ có chút mềm lòng với tôi.
Tôi có chút vui nhưng đi đôi với niềm vui thì trong lòng tôi có một cảm giác nôn nao đến kỳ lạ.Có phải sắp có điều gì không ổn xảy ra.
Cô ấy dần biến sự nôn nao thành bất an,dù vậy nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cô ấy còn chẳng biết vì sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy,mặc cho trong lòng rất lo lắng nhưng cô vẫn không thể hiện sự lo lắng một chút nào.
"Chúng ta về thôi nào Tinh tuệ"giọng nói vô cảm bắt đầu cuốn lấy cô.
Từ khi Chi cảnh chuyển trường tới giờ,Linh linh lúc nào cũng cầm cuốn sổ mà cậu ấy để lại cùng với sự dè dặt mà cô ấy mang trong lòng.
Cô ấy luôn tạo ra ranh giới giữa mình và người khác.Và thậm chí là cự tuyệt người khác một cách vô tình với khuôn mặt không cảm xúc.
Như trong người của cô ấy có một sự trống trải không thể tả,nhưng chẳng ai có thể lấp được sự trống trải đó.
Linh linh dần để sự vô cảm thống trị bản thân cô,Cô dần trở nên lạnh lùng vô tình hơn bao giờ hết.Nhưng chẳng ai có thể ngờ được là nụ cười của cô ấy lại rất đẹp và cô ấy cũng rất dễ cười chỉ là họ không biết cách làm cô ấy cười thôi.
Đúng vậy,họ thật sự không hề biết...
"Đúng vậy,tớ muốn vào công ty đó."tôi đa phần có chút tự tin khi khẳng định điều đó.
"Tớ nghe nói người điều hành của công ty đó chỉ mới có 22 tuổi thôi nhưng đã nâng công ty của anh ta lên dẫn đầu thế giới về nghệ thuật.Đúng là tuổi trẻ tài cao,đặc biệt là anh ta vô cùng soái~"Tinh tuệ nói với đôi ánh sáng rỡ.
"Đúng là cái tật mê trai không bỏ được mà~"cô ấy nhếch mép cười có chút nham hiểm nhìn Tinh tuệ.
"Cậu cười gì vậy chứ"Tinh tuệ đột nhiên nổi giận, quay lưng ra chỗ khác,dáng vẻ của Tinh tuệ lúc đó rất trẻ con,làm cô ấy bật cười.Trong nụ cười của cô ấy rất đẹp,tựa như ánh nắng ấm áp.
Đã lâu rồi cô ấy đã không cười một cách thoải mái như vậy.Dường như trong mắt cô ấy có những quầng thâm,có vẻ là cô ấy không ngủ hoặc là khó ngủ.
Mặc dù cô ấy rất tiều tuỵ nhưng khi cô ấy cười như vậy,nụ cười đó như che đi những nỗi buồn của cô.
"Thôi mà~ cậu đừng dỗi nữa,tớ xin lỗi mà"Linh linh nói với vẻ mặt đáng thương,hai mắt như có nước ở trong vậy.
"Coi cậu kìa,không biết trình độ diễn xuất của cậu tới đâu nữa"Tinh tuệ nói với cô với vẻ mặt còn đang giận nhưng có vẻ Tinh tuệ có chút mềm lòng với tôi.
Tôi có chút vui nhưng đi đôi với niềm vui thì trong lòng tôi có một cảm giác nôn nao đến kỳ lạ.Có phải sắp có điều gì không ổn xảy ra.
Cô ấy dần biến sự nôn nao thành bất an,dù vậy nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cô ấy còn chẳng biết vì sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy,mặc cho trong lòng rất lo lắng nhưng cô vẫn không thể hiện sự lo lắng một chút nào.
"Chúng ta về thôi nào Tinh tuệ"giọng nói vô cảm bắt đầu cuốn lấy cô.
Từ khi Chi cảnh chuyển trường tới giờ,Linh linh lúc nào cũng cầm cuốn sổ mà cậu ấy để lại cùng với sự dè dặt mà cô ấy mang trong lòng.
Cô ấy luôn tạo ra ranh giới giữa mình và người khác.Và thậm chí là cự tuyệt người khác một cách vô tình với khuôn mặt không cảm xúc.
Như trong người của cô ấy có một sự trống trải không thể tả,nhưng chẳng ai có thể lấp được sự trống trải đó.
Linh linh dần để sự vô cảm thống trị bản thân cô,Cô dần trở nên lạnh lùng vô tình hơn bao giờ hết.Nhưng chẳng ai có thể ngờ được là nụ cười của cô ấy lại rất đẹp và cô ấy cũng rất dễ cười chỉ là họ không biết cách làm cô ấy cười thôi.
Đúng vậy,họ thật sự không hề biết...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook