Dạ Dạ Long Xà Vũ
-
Chương 3: Chịu nhục
Tối nay không gió không trăng, thật tốt.
Ta móc ra vò rượu mai đã ủ hai mươi năm kia, một chén lại một chén, từ từ uống. Vừa ngọt vừa đắng, đầy dư hương. Quả nhiên là rượu ngon.
Năm ấy ta mười hai tuổi, Liễu Bất Hoặc mang ta xuất cung chơi, ngày tết nguyên tiêu náo nhiệt một đêm, đến gần sáng mới lén lút hồi cung. Bị phụ hoàng phát hiện, Liễu Bất Hoặc bị đánh năm mươi đại bản, nằm sấp trên giường nửa tháng mới hồi phục, ta cũng bị cấm túc một tháng.
Lúc gặp lại, cũng là lúc Liễu Bất Hoặc nói lời tạm biệt.
Hắn nói: “Điện hạ, thần muốn theo gia phụ xuất chinh. Sau này không thể ở bên điện hạ, người nhớ bảo trọng thân thể, cố gắng học tập, không nên nghịch ngợm nữa.”
Ta vội khóc, lôi kéo ống tay áo của hắn không chịu buông: “Ta hại ngươi bị đánh nên ngươi chán ghét ta có phải không? Ngươi không quan tâm ta nữa à?”
Hắn xoa đầu của ta cười: “Điện hạ, thần vĩnh viễn sẽ không chán ghét người. Thần tự nguyện đi Bắc Cương.”
Ta nghe không vô những lời đó, ta chỉ biết hắn muốn rời đi, hắn không quan tâm ta, hắn muốn chạy ra khỏi hoàng cung u ám này, chỉ lưu lại mình ta.
Ta gào khóc, gào khóc.
Ta không muốn hắn rời khỏi ta!
Liễu Bất Hoặc thở dài, ôm ta vào trong ngực, đi tới trước cây mai già kia. Hoa mai đầy cành, kiều diễm như máu đỏ. Hắn cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Ta thay ngươi tranh đấu giành thiên hạ, ngươi cứ trông nom là được rồi.”
Ta không biết hắn có ý gì, mở to một đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn. Hắn chợt lấy tay che mắt ta, cảm xúc ôn nhuận chợt lóe lên. Tim của ta đập gia tốc “bùm bùm bùm”
Hắn thả tay xuống, giống như không có chuyện gì xảy ra mà cười, ngón tay kẹp một mảnh hoa mai rơi, đặt trên tay ta: “Nếu điện hạ nhớ ta thì tới đây xem một chút.”
Ta cầm chặt cánh mai kia, thật cẩn thận. Ta dùng sức tiến vào ngực của hắn, níu lấy cổ áo của hắn, tàn bạo nói: “Ngươi nhất định phải trở lại, nhất định!”
“Thần nhất định sẽ trở lại bên cạnh điện hạ.”
Hắn chắc chắn như vậy.
Ta tin, buông lỏng tay.
Hoa mai rơi rụng đầy đất.
Ta luống cuống, nếu như gốc mai này không còn hoa, hắn có phải là sẽ không về không? Ta nóng nảy, nhặt những đóa mai rơi lên, nhét vào trong tà áo, cất đi. Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy những cánh mai đó này một thối rữa, từ đỏ hóa thành vàng, rồi thành đen, tan nát.
Sau đó, ta học được cách đem những cánh mai đó ủ rượu, chờ hắn về, cùng hắn uống.
Chẳng qua là không nghĩ tới, rượu này, ủ một lần, chính là đã hai mươi năm.
Chính Đức điện.
“Rượu ngon.”
Ta chê cười: “Dĩ nhiên là rượu ngon.”
“Tự mình uống không bằng chia sẻ a?”
Ta nâng chén mời: “Không say không về.”
Long Tô hiện thân, vẫn là thân áo bào màu xanh kia cùng hào quang phía sau.
Ta rót một chén cho hắn: “Uống!”
Hắn cũng không khách khí, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha!” ta lại rót một chén, “Uống nữa!”
Hắn nhận lấy, cười nhìn ta một chút, nâng chén.
“Được lắm!” ta cười to: “Không phải là một vò rượu sao? Muốn cùng uống liền uống, nói nhiều như vậy làm gì.”
Long Tô nhướng mày, giơ vò rượu lên uống một ngụm sạch sẽ.
Hắn ném vò rượu xuống, nói: “Hôm nay có rượu hôm nay say.”
“Ha ha.” Ta vỗ tay cười to, “Hảo cho một cái hôm nay có rượu hôm nay say!”
Long Tô đưa tay, ngón tay lạnh như băng vuốt lông mày của ta: “Làm sao lại sầu mi khổ kiểm như thế, ta chẳng bao giờ ép ngươi.”
Hô hấp của ta cứng lại, tiện đà cười lạnh: “Ngươi không sợ ta hạ độc trong rượu?”
“Đúng là có độc.”
Ta đột nhiên trợn to hai mắt.
Hắn ở bên tai nhẹ giọng nói: “Xuân dược, dùng tình yêu hai mươi năm ủ thành xuân dược thanh thuần, thật để cho ta khó nhịn dục hỏa.”
“Ngươi!” ta thở gấp, giơ tay tát hắn một cái.
Long Tô nhẹ nhàng cầm cổ tay của ta, dùng lực, để ra phía sau.Hắn cười lạnh, yêu khí ẩn hiện giữa lông mày: “Là ngươi mời ta tới.”
Đúng, là ta, là ta, tất cả đều là sai lầm của ta!
Ta nhắm mắt, thanh âm khổ sở: “Lên giường đi,” ta nhắm mắt nằm trên giường, không nhúc nhích.
Long Tô ở bên nhìn ta, “Cởi.”
Ta tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cười một bộ dáng du côn: “Trước tiên ta phải kiểm tra hàng hóa đã.” Giống như ân khách đang dạo kỹ viện!
Ta không cam lòng chịu nhục, đánh về phía hắn, hai tay khóa cổ họng hắn.
Giết hắn!
Giết hắn!
Ta bảo vệ tôn nghiêm – nhưng lại hại sáu ngàn ba trăm mười hai vạn người của Ngô quốc!
Ta buông tay.
Long Tô cười khẽ, giơ tay lên, hung hăng đánh lên mông ta một cái: “Cũng hiểu rõ đấy.”
Ta đen mặt, mới phát hiện tư thế của mình bất nhã như thế nào: ta đang dang chân trên người hắn. Ta vội vàng muốn bò xuống. Long Tô giữ eo của ta, ác ý cười: “Cứ như vậy, cởi đi.”
Ta cắn răng, tay run run, cởi cổ áo. Từng chiếc, đều rơi xuống. Tất cả lễ giáo, tất cả trói buộc cùng bị ném đi. Giờ khắc này, hắn là khách làng chơi lớn nhất trong thiên hạ, chơi người kỹ nữ cao quý nhất trong thiên hạ.
Long Tô đánh giá mỗi tấc da thịt trên người ta, cuối cùng, đưa ra lời bình: “Cũng không tệ lắm.”
Sắc mặt ta trắng bệch, mất đi năng lực phản bác.
Long Tô không hài lòng bộ dạng muốn chết không muốn sống của ta, càng thêm ác ý nhục nhã: “Hai chân thẳng tắp, thắt lưng nhỏ nhắn, cái mông đầy đặn, thao lên hẳn là rất thoải mái đi.”
Ta cười lạnh: “Muốn làm liền làm, dài dòng nhiều như vậy làm gì!”
Long Tô trợn hai mắt lên, một bộ dáng không thể tin được: “Ai nói ta muốn làm?”
Hắn lại đang đùa bỡn cái gì?
Hắn vươn tay ra, vuốt ve xương quai xanh của ta, trượt đến lồng ngực, lại sờ soạng hai bên đùi. Tay của hắn rất lạnh, vừa lạnh vừa trơn giống như rắn, kích thích khiến ta nổi cả da gà.
Ta ngồi trên người hắn, tùy ý động tác của hắn.
Ta là đế vương, cho dù là bị áp dưới thân, ta vẫn là hoàng đế Ngô quốc!
Long Tô nhìn đôi mắt của ta, mãnh liệt dùng sức ép ta xuống: “Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta sẽ…”
Hắn không có ý tốt, một cánh tay theo cột sống trượt xuống xương cụt, vẽ vòng tròn, nói tiếp: “Muốn ăn ngươi.”
Ta cười lạnh, lấy tay đánh úp về hạ thể của hắn, bóp nhẹ hai cái, cười lạnh: “Rốt cục là – người nào ăn người nào?”
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nghiêng người chen vào hai chân của ta.
Ta giang chân ra, nghênh đón hắn đến. Ta cũng muốn nói cho hắn biết, ta cũng là đang chơi hắn!
Hắn cho Ngô quốc ta trăm năm an ổn, ta cho hắn vui thích chốc lát, thử nghĩ xem, có phải là hắn đã thua không!
Long Tô kinh ngạc nhìn động tác của ta, hắn dừng lại một chút, sau đó vươn tay vuốt ve mông ta: “Không nghi tới Thụy đế lại là người thú vị như thế.”
Ta vuốt ve mặt hắn, si ngốc cười: “Muốn trách thì hãy trách yêu quân lớn lên xinh đẹp như vậy, khiến cho trẫm nổi lên lòng tham.”
Long Tô cầm tay của ta, đặt lên miệng khẽ hôn: “Cũng là Thụy đế yêu thê như mạng, từ sau khi hoàng hậu qua đời liền một mực giữ thân, hậu cung không có thêm một người. Hôm nay nhìn thấy, chậc chậc…”
Như gặp sét đánh, đầu ta trở nên trống rỗng, nếu như Như Tâm nhìn thấy bộ dáng này của ta, nàng sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Sao?” Long Tô hỏi, ngón tay trêu chọc ở lối vào: “Nghĩ đến vong thê, cực kỳ bi thương?”
Ta uốn thắt lưng thu mông, kẹp tay kia trong khe: “Xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàn! Yêu quân vì sao không hiểu phong tình a?”
Long Tô ngẩn ra: “Phong tình? Ta liền nói cho ngươi biết, thế nào là phong tình.”
Ta cảm giác hậu huyệt đau xót, một vật dị thường lạnh băng xông vào thân thể của ta. Lạnh, cực lạnh, tựa như ngã vào hầm băng vạn năm, hàm răng lạnh run lập cập, mỗi lỗ chân lông cũng đóng lại.
Long Tô đứng dậy, quần áo chỉnh tề, mắt lạnh nhìn ta. Ba phần thương hai bảy phần giễu cợt.
Ta co rúc thân thể, dùng sức nắm chặt sàng đan run rẩy, cắn răng nhìn về phía hắn: “Ngươi làm gì?”
Long Tô cười, trong mắt dịu dàng như xuân thủy: “Thứ tốt, cứ giữ đi.”
Vật kia cứng như sắt, lúc lớn lúc nhỏ, cứng rắn chen chúc trong hậu huyệt của ta, tản mát ra từng trận lạnh lẽo.
“Lấy, lấy ra đi.”
Ta không chịu được, đem tay về phía hậu huyệt, ý đồ lấy ra.
Long Tô làm phép, dùng một sợ dây trói hai tay ta lại: “Đàng hoàng một chút.”
Ta tránh không được: “Muốn bao lâu?”
“Làm sao, không chịu được?”
“Bao lâu!” ta dùng khí lực toàn thân rống một tiếng.
Long Tô cười khẽ, vung áo lên, biến mất. Trong không khí còn sót lại mùi thơm thản nhiên như sau cơn mưa, cùng một câu nói khiến cho người ta ngứa da:
“Ngươi cứ hưởng thụ đi.”
Ta móc ra vò rượu mai đã ủ hai mươi năm kia, một chén lại một chén, từ từ uống. Vừa ngọt vừa đắng, đầy dư hương. Quả nhiên là rượu ngon.
Năm ấy ta mười hai tuổi, Liễu Bất Hoặc mang ta xuất cung chơi, ngày tết nguyên tiêu náo nhiệt một đêm, đến gần sáng mới lén lút hồi cung. Bị phụ hoàng phát hiện, Liễu Bất Hoặc bị đánh năm mươi đại bản, nằm sấp trên giường nửa tháng mới hồi phục, ta cũng bị cấm túc một tháng.
Lúc gặp lại, cũng là lúc Liễu Bất Hoặc nói lời tạm biệt.
Hắn nói: “Điện hạ, thần muốn theo gia phụ xuất chinh. Sau này không thể ở bên điện hạ, người nhớ bảo trọng thân thể, cố gắng học tập, không nên nghịch ngợm nữa.”
Ta vội khóc, lôi kéo ống tay áo của hắn không chịu buông: “Ta hại ngươi bị đánh nên ngươi chán ghét ta có phải không? Ngươi không quan tâm ta nữa à?”
Hắn xoa đầu của ta cười: “Điện hạ, thần vĩnh viễn sẽ không chán ghét người. Thần tự nguyện đi Bắc Cương.”
Ta nghe không vô những lời đó, ta chỉ biết hắn muốn rời đi, hắn không quan tâm ta, hắn muốn chạy ra khỏi hoàng cung u ám này, chỉ lưu lại mình ta.
Ta gào khóc, gào khóc.
Ta không muốn hắn rời khỏi ta!
Liễu Bất Hoặc thở dài, ôm ta vào trong ngực, đi tới trước cây mai già kia. Hoa mai đầy cành, kiều diễm như máu đỏ. Hắn cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Ta thay ngươi tranh đấu giành thiên hạ, ngươi cứ trông nom là được rồi.”
Ta không biết hắn có ý gì, mở to một đôi mắt ngập nước nhìn về phía hắn. Hắn chợt lấy tay che mắt ta, cảm xúc ôn nhuận chợt lóe lên. Tim của ta đập gia tốc “bùm bùm bùm”
Hắn thả tay xuống, giống như không có chuyện gì xảy ra mà cười, ngón tay kẹp một mảnh hoa mai rơi, đặt trên tay ta: “Nếu điện hạ nhớ ta thì tới đây xem một chút.”
Ta cầm chặt cánh mai kia, thật cẩn thận. Ta dùng sức tiến vào ngực của hắn, níu lấy cổ áo của hắn, tàn bạo nói: “Ngươi nhất định phải trở lại, nhất định!”
“Thần nhất định sẽ trở lại bên cạnh điện hạ.”
Hắn chắc chắn như vậy.
Ta tin, buông lỏng tay.
Hoa mai rơi rụng đầy đất.
Ta luống cuống, nếu như gốc mai này không còn hoa, hắn có phải là sẽ không về không? Ta nóng nảy, nhặt những đóa mai rơi lên, nhét vào trong tà áo, cất đi. Nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy những cánh mai đó này một thối rữa, từ đỏ hóa thành vàng, rồi thành đen, tan nát.
Sau đó, ta học được cách đem những cánh mai đó ủ rượu, chờ hắn về, cùng hắn uống.
Chẳng qua là không nghĩ tới, rượu này, ủ một lần, chính là đã hai mươi năm.
Chính Đức điện.
“Rượu ngon.”
Ta chê cười: “Dĩ nhiên là rượu ngon.”
“Tự mình uống không bằng chia sẻ a?”
Ta nâng chén mời: “Không say không về.”
Long Tô hiện thân, vẫn là thân áo bào màu xanh kia cùng hào quang phía sau.
Ta rót một chén cho hắn: “Uống!”
Hắn cũng không khách khí, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Ha ha!” ta lại rót một chén, “Uống nữa!”
Hắn nhận lấy, cười nhìn ta một chút, nâng chén.
“Được lắm!” ta cười to: “Không phải là một vò rượu sao? Muốn cùng uống liền uống, nói nhiều như vậy làm gì.”
Long Tô nhướng mày, giơ vò rượu lên uống một ngụm sạch sẽ.
Hắn ném vò rượu xuống, nói: “Hôm nay có rượu hôm nay say.”
“Ha ha.” Ta vỗ tay cười to, “Hảo cho một cái hôm nay có rượu hôm nay say!”
Long Tô đưa tay, ngón tay lạnh như băng vuốt lông mày của ta: “Làm sao lại sầu mi khổ kiểm như thế, ta chẳng bao giờ ép ngươi.”
Hô hấp của ta cứng lại, tiện đà cười lạnh: “Ngươi không sợ ta hạ độc trong rượu?”
“Đúng là có độc.”
Ta đột nhiên trợn to hai mắt.
Hắn ở bên tai nhẹ giọng nói: “Xuân dược, dùng tình yêu hai mươi năm ủ thành xuân dược thanh thuần, thật để cho ta khó nhịn dục hỏa.”
“Ngươi!” ta thở gấp, giơ tay tát hắn một cái.
Long Tô nhẹ nhàng cầm cổ tay của ta, dùng lực, để ra phía sau.Hắn cười lạnh, yêu khí ẩn hiện giữa lông mày: “Là ngươi mời ta tới.”
Đúng, là ta, là ta, tất cả đều là sai lầm của ta!
Ta nhắm mắt, thanh âm khổ sở: “Lên giường đi,” ta nhắm mắt nằm trên giường, không nhúc nhích.
Long Tô ở bên nhìn ta, “Cởi.”
Ta tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cười một bộ dáng du côn: “Trước tiên ta phải kiểm tra hàng hóa đã.” Giống như ân khách đang dạo kỹ viện!
Ta không cam lòng chịu nhục, đánh về phía hắn, hai tay khóa cổ họng hắn.
Giết hắn!
Giết hắn!
Ta bảo vệ tôn nghiêm – nhưng lại hại sáu ngàn ba trăm mười hai vạn người của Ngô quốc!
Ta buông tay.
Long Tô cười khẽ, giơ tay lên, hung hăng đánh lên mông ta một cái: “Cũng hiểu rõ đấy.”
Ta đen mặt, mới phát hiện tư thế của mình bất nhã như thế nào: ta đang dang chân trên người hắn. Ta vội vàng muốn bò xuống. Long Tô giữ eo của ta, ác ý cười: “Cứ như vậy, cởi đi.”
Ta cắn răng, tay run run, cởi cổ áo. Từng chiếc, đều rơi xuống. Tất cả lễ giáo, tất cả trói buộc cùng bị ném đi. Giờ khắc này, hắn là khách làng chơi lớn nhất trong thiên hạ, chơi người kỹ nữ cao quý nhất trong thiên hạ.
Long Tô đánh giá mỗi tấc da thịt trên người ta, cuối cùng, đưa ra lời bình: “Cũng không tệ lắm.”
Sắc mặt ta trắng bệch, mất đi năng lực phản bác.
Long Tô không hài lòng bộ dạng muốn chết không muốn sống của ta, càng thêm ác ý nhục nhã: “Hai chân thẳng tắp, thắt lưng nhỏ nhắn, cái mông đầy đặn, thao lên hẳn là rất thoải mái đi.”
Ta cười lạnh: “Muốn làm liền làm, dài dòng nhiều như vậy làm gì!”
Long Tô trợn hai mắt lên, một bộ dáng không thể tin được: “Ai nói ta muốn làm?”
Hắn lại đang đùa bỡn cái gì?
Hắn vươn tay ra, vuốt ve xương quai xanh của ta, trượt đến lồng ngực, lại sờ soạng hai bên đùi. Tay của hắn rất lạnh, vừa lạnh vừa trơn giống như rắn, kích thích khiến ta nổi cả da gà.
Ta ngồi trên người hắn, tùy ý động tác của hắn.
Ta là đế vương, cho dù là bị áp dưới thân, ta vẫn là hoàng đế Ngô quốc!
Long Tô nhìn đôi mắt của ta, mãnh liệt dùng sức ép ta xuống: “Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta sẽ…”
Hắn không có ý tốt, một cánh tay theo cột sống trượt xuống xương cụt, vẽ vòng tròn, nói tiếp: “Muốn ăn ngươi.”
Ta cười lạnh, lấy tay đánh úp về hạ thể của hắn, bóp nhẹ hai cái, cười lạnh: “Rốt cục là – người nào ăn người nào?”
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nghiêng người chen vào hai chân của ta.
Ta giang chân ra, nghênh đón hắn đến. Ta cũng muốn nói cho hắn biết, ta cũng là đang chơi hắn!
Hắn cho Ngô quốc ta trăm năm an ổn, ta cho hắn vui thích chốc lát, thử nghĩ xem, có phải là hắn đã thua không!
Long Tô kinh ngạc nhìn động tác của ta, hắn dừng lại một chút, sau đó vươn tay vuốt ve mông ta: “Không nghi tới Thụy đế lại là người thú vị như thế.”
Ta vuốt ve mặt hắn, si ngốc cười: “Muốn trách thì hãy trách yêu quân lớn lên xinh đẹp như vậy, khiến cho trẫm nổi lên lòng tham.”
Long Tô cầm tay của ta, đặt lên miệng khẽ hôn: “Cũng là Thụy đế yêu thê như mạng, từ sau khi hoàng hậu qua đời liền một mực giữ thân, hậu cung không có thêm một người. Hôm nay nhìn thấy, chậc chậc…”
Như gặp sét đánh, đầu ta trở nên trống rỗng, nếu như Như Tâm nhìn thấy bộ dáng này của ta, nàng sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Sao?” Long Tô hỏi, ngón tay trêu chọc ở lối vào: “Nghĩ đến vong thê, cực kỳ bi thương?”
Ta uốn thắt lưng thu mông, kẹp tay kia trong khe: “Xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàn! Yêu quân vì sao không hiểu phong tình a?”
Long Tô ngẩn ra: “Phong tình? Ta liền nói cho ngươi biết, thế nào là phong tình.”
Ta cảm giác hậu huyệt đau xót, một vật dị thường lạnh băng xông vào thân thể của ta. Lạnh, cực lạnh, tựa như ngã vào hầm băng vạn năm, hàm răng lạnh run lập cập, mỗi lỗ chân lông cũng đóng lại.
Long Tô đứng dậy, quần áo chỉnh tề, mắt lạnh nhìn ta. Ba phần thương hai bảy phần giễu cợt.
Ta co rúc thân thể, dùng sức nắm chặt sàng đan run rẩy, cắn răng nhìn về phía hắn: “Ngươi làm gì?”
Long Tô cười, trong mắt dịu dàng như xuân thủy: “Thứ tốt, cứ giữ đi.”
Vật kia cứng như sắt, lúc lớn lúc nhỏ, cứng rắn chen chúc trong hậu huyệt của ta, tản mát ra từng trận lạnh lẽo.
“Lấy, lấy ra đi.”
Ta không chịu được, đem tay về phía hậu huyệt, ý đồ lấy ra.
Long Tô làm phép, dùng một sợ dây trói hai tay ta lại: “Đàng hoàng một chút.”
Ta tránh không được: “Muốn bao lâu?”
“Làm sao, không chịu được?”
“Bao lâu!” ta dùng khí lực toàn thân rống một tiếng.
Long Tô cười khẽ, vung áo lên, biến mất. Trong không khí còn sót lại mùi thơm thản nhiên như sau cơn mưa, cùng một câu nói khiến cho người ta ngứa da:
“Ngươi cứ hưởng thụ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook