Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
-
Chương 57
Edit: Rika
Kéo rèm cửa phòng họp, bên trong có năm, ba người, trên vai sao vàng rực rõ, Dịch Hàn Sơn là người đứng đầu, từ đầu đến cuối, ông chỉ nói một câu, chính là: “Nếu đã quyết định như vậy, tôi tới Giản gia nói”
Vài người bị Hàn Dịch Sơn gọi đi họp, không mở đầu nói, ngày thường các lão già ở đây ngươi một câu ta một câu, đại để là nói về Dịch Nam Phong, cho nên không đợi Dịch Nam Phong nói gì, bọn họ liền tỏ thái độ trước. Có thể ngồi vào vị trí của Dịch Hàn Sơn lúc này, trong đó quyền lợi, lợi ích tất nhiên phải được cân nhắc rõ ràng. Lẽ ra trong quân doanh có một số đại gia tộc, nhưng không thể chịu nổi sự phát triển của Giản gia, hiện tại, trong quân doanh, những người ở Giản gia đều mang tới rất nhiều chiến công vinh dự, làm cho mọi người thực sự hâm mộ tới đỏ mắt.
Đối với Giản gia, vì sao họ lại có phản ứng này, tất nhiên là thế lực của Giản gia quá lớn, Giản Chính là trụ cột, phía sau là các con trai, những đứa cháu bảo bối có tiền đồ rộng lớn, vài vị tướng quân, mắt thấy đầu tiên đó là Giản Khiêm Trạch dưới trướng đều có những nhân tài, nhưng tất cả đều bị Giản Chính giáo dục một cách nghiêm khắc, cho nên bọn họ đều lộ ra khí phái cao quý, người như vậy ai không ngưỡng mộ?
Hiện tại có thể kéo bè kéo cánh trong này, kết quả Giản gia xếp vị trí số một, cây to đón gió, cho nên người thích người ghét cũng khá nhiều.
Hiện tại, trong quân doanh có tam đại gia tộc, Giản gia đứng đầu, còn lại là hai nhà Trương gia và Lưu gia. Lớn nhất hiện tại là cấp bậc tướng quân, trong nhà thì người trẻ tuổi đều phải gia nhập bộ đội, tuy nói có nhiều người, nhưng vẫn kém Giản gia một bậc.
Ngồi xuống cùng thảo luận, vài người cho ra ý kiến, các chiến sĩ trẻ tuổi cần được bổ nhiệm đi đâu, làm gì, mấu chốt ở chỗ là biến họ thành người một nhà.
Thảo luận cả ngày trời, Dịch Hàn Sơn cũng không nói gì nhiều, ông cũng không có nhiều tâm tư, mặc kệ bọn họ thảo luận, hơn nữa vì con trai và ông cũng thích người Giản gia cho nên ông thiên về Giản gia nhiều hơn. Mấy người không nhìn ra tâm tư của Dịch Hàn sơn, nhưng thấy con trai Dịch Hàn Sơn thường xuyên chạy tới Giản gia, cho nên trong mắt bọn họ cũng loáng thoáng đoán được, nhưng vẫn bắt buộc ông ký tên.
Tình huống này xảy ra như thế nào, chẳng lẽ có liên quan tới Giản Lân Nhi, chẳng lẽ chuyện Giản Lân Nhi đi “Thợ săn” đúng là có ẩn tình, thật sự không chỉ đơn giản là phái người đi sao?
Chuyện này nói ra rất dài, vài người âm thâm, ác độc, chờ đợi Giản gia có phản ứng như thế nào, tạm thời ở đây họ không đề cập tới, chờ đến kết quả cuối cùng, chuyện Giản Lân Nhi bị phái đi nằm vùng thì nhất định đó là chuyện đã định rồi.
Dịch Hàn Sơn tiễn bọn họ đi, sau đó chậm rãi quay lại tựa người lên ghế, nghĩ đến phản ứng của Dịch Nam Phong khi biết chuyện, trong lòng đau khổ. Con mình ông sẽ tự nói, ông không nhẫn tâm để con trai đau đớn, nếu như vì chuyện này mà hai cha con xảy ra tranh chấp, lỡ như Lân nhi có chuyện, sợ là Dịch Nam Phong sẽ oán trách ông suốt đời, nhưng không có biện pháp, ngồi trên cao có nhiều việc rất khó xử, Dịch Hàn Sơn lúc này rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Ngồi một lát, ông bảo thư ký đi mời bác cả và bác hai của Lân Nhi, chuyện này ông cần phải thương lượng với người của Giản gia.
“Xoạt. . . .” Rèm cửa sổ phòng Giản Lân Nhi bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào, Giản Lân Nhi bị ánh sáng chiếu vào chói mắt, nhíu nhíu mi vài cái, cau mày đi tới giường, vẫn là ổ chăn là ấm áp nhất, trèo lên giường, lại muốn ngủ tiếp.
Biết rõ tính tình Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong cũng không kêu làm gì, gọi một tiếng không thấy trả lời, anh liền trực tiếp bước tới kéo chăn : “Ai nha, em còn muốn ngủ”. Không thèm mở mắt, cô ôm chăn tiếp tục cuốn vào muốn ngủ tiếp.
“Nên rời giường rồi, không thôi ông nội vào đấy” , hơi thở ấm áp thổi vào làn da, Giản Lân Nhi vẫn không động đậy, sau đó anh hôn lên mặt cô, lúc này cô mới không cam lòng mà mở to mắt ra.
“Còn muốn ngủ nữa”, lúc huấn luyện không có một giấc ngủ nào ra hồn, lần này cô ngủ, có thể mấy ngày mấy đêm. Một tay lau đi ghèn trên khóe mắt cô, nửa thân trên của anh không mặc áo, ánh mắt anh gian xảo, Giản Lân Nhi chưa kịp phản ứng thì bàn tay anh liền mò vào trong áo ngủ.
Hai người thu thập thỏa đáng một chút rồi đi xuống, Giản Chính thấy bộ dạng này của hai người, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, ai, ai có thể lý giải được tâm tư của nhà có con gái mới lớn như Giản Chính đây a?
Vui vẻ bước tới, lôi kéo Lân nhi nói một đống chuyện, cô ngồi nghe ông nội nói, Giản Lân Nhi quyết định tối nay sẽ hảo hảo bồi ông, nhưng đợi đến tối, thì cô đã ngồi ở trên máy bay.
Dịch Nam Phong ở bên này, ăn điểm tâm, Giản Chính thì nhìn chằm chằm cô, mẹ của Dịch Nam Phong đến, vừa thấy anh liền kích động đến ôm chặt. Sau đó anh về nhà, thay đổi quần áo rồi lái xe đến công ty.
Bảo an nhìn thấy anh liền kinh ngạc, bước vào công ty, những nhân viên gần bốn tháng nay chưa gặp Boss, giờ thấy anh trở lại, mọi người đều căng thẳng. Tin tức truyền nhanh, Dịch Nam Phong vừa mới tiến vào văn phòng, Văn Phong Hạ rồi Hình Huy và Lục Chấn Đông cơ hồ là trước sau tiến vào.
“Ai nha. . .a, lão đại a. . . .Anh thế nào mà đã trở lại, ôi xem này xem này, huynh đệ của chúng ta có phải hay không gầy đi, ôi. . .. , thật là số khổ cơ mà, có một lão đại như vậy, phong lưu khoái hoạt mấy tháng, để cho anh em chúng tôi mệt tới chết đi sống lại, a tôi sống không nổi nữa, thật không công bằng a. . .. lão thiên a. . . . Sao người lại nhẫn tâm tra tấn người đàn ông anh tuấn tiêu sái của tôi như thế này a. . . .” Coi như không tồn tại, Hình Huy vừa nói vừa ôm đùi khóc, kêu trời kêu đất, mắt còn len lén nhìn Dịch Nam Phong, động tác nhìn thực sự khôi hài.
Nhìn Hình Huy hành động khoa trương, thái dương Dịch Nam Phong giật giật, sau đó gào lên: “Câm miệng”, lúc này tiếng khóc mới dứt.
Giả vờ khụt khịt, Hình Huy lúc này như con nít, bên này Lục Chấn Đông vẫn không nói gì, nhìn mặt Dịch Nam Phong đen gầy, trên mặt có vẻ trưởng thành, kinh nghiệm, trực giác cho anh biết kỳ nghỉ phép này của lão đại thực không tầm thường.
“Công ty vẫn ổn chứ?”, đây chính là câu hỏi có lệ của Dịch Nam Phong, anh biết trước khi đi mình đã chuẩn bị tốt hết thảy, cho nên cũng không có gì lo lắng.
“Tốt” . “Không tốt”
Hai câu nói, hai người nói ra, ánh mắt Dịch Nam Phong lạnh lẽo.
Nói không tốt là Lục Chấn Đông, à không phải đó là Hình Huy, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời đưa mắt nhìn Dich Nam Phong, mặt Dịch Nam Phong không chút thay đổi, Hình Huy cảm giác sợ hãi, không tự giác lui về phía sau, lui về phía Lục Chấn Đông, không nói lời nào.
Dịch Nam Phong cũng không nói gì, chờ đợi. Qua một lúc lâu Hình Huy mới mở miệng nói: “Tôi làm hỏng dự án Kiến Sơn Thực Nghiệp”
“Cái gì?” giọng nói Dịch Nam Phong lạnh xuống, da đầu Hình Huy run lên, nhìn Lục Chấn Đông liếc mắt một cái, năn nỉ lão Nhị không cần nói tình hình thực tế, nguyên lai là do Hình Huy ngủ với con gái của người đứng đầu “Kiến Sơn Thực Nghiệp”, vừa vặn bị cha người ta bắt được, nổi giận, bởi vì con gái nhà người ta mới qua mười sáu tuổi.
Đến lúc này, mắt thấy chuyện đã không thành, Hình Huy biết Dịch Nam Phong tốn rất nhiều tinh lực và dự án này, lần này chắc anh chết chắc rồi. Kỳ thật Hình Huy cũng thật ủy khuất a, con nhóc kia nhìn làm sao biết mới mười sáu tuổi, nhìn chẳng khác gì hai sáu a.
Có một vài người biết đằng sau “Kiến Sơn Thực Nghiệp” có chỗ dựa to lớn, đối với họ không dám chọc tới, không biết vì sao lão đại lại chọn bọn họ chủ động hợp tác, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn làm theo, chính là lần này lại hỏng bét.
Đợi nửa ngày không thấy Dịch Nam Phong nói chuyện, mọi người không dám thở mạnh, Hình Huy đợi chờ phán án tử, cũng không ngờ Dịch Nam Phong lại hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này để sau tính, Phan Đổng tới đây thì làm sao?”
Lúc này hai người gật đầu, không ai dám hỏi gì nữa. Sau đó anh phát tay ý bảo mọi người ra ngoài, Hình Huy chung quy nhịn không được liền hỏi: “Đại ca, anh đi đâu đấy?”
Đáp lại anh là một ánh mắt đông lạnh đến chết người, theo bản năng rụt cổ đi ra ngoài. Dịch nam Phong hai tay vòng trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trên bàn, văn kiện chất cao như núi, tất cả anh vừa mới xem qua, lắc lắc cổ, gọi một cú điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cô, mọi mệt nhọc lúc nãy chợt tan biến hết, khóa miệng nở nụ cười: “Trưa nay ăn cơm ở đâu?”
“Ở nhà, ăn cùng ông nội, anh có muốn trở về ăn chung không?”
Nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn chưa xử lý xong, Dịch Nam Phong mặc kệ, trở về đại viện ăn cơm. Gọi điện thoại dặn thư ký: “Cậu vào lấy văn kiện trên bàn đưa cho Hình tổng phê duyệt”
Gọi người mang thêm một chén cơm cho anh, Giản gia đang giờ ăn cơm, thấy Dịch Nam Phong về, mọi người kinh ngạc, đang nhìn Giản Khiêm Trạch lo lắng bên cạnh, lòng liền trầm xuống. Nhìn thoáng qua Lân nhi đang cười nói, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cùng Giản Chính chơi cờ rất ăn ý, mấy người đàn ông đi vào thư phòng ở lầu hai, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, Dịch Nam Phong nghe được tin tức liền trầm mặc rất lâu. Sau đó trào phúng cười, rốt cục mở miệng: “Hiện tại tôi là con rể của Giản gia”
Không nói lời nào, Giản Khiêm Trạch nhìn cha mình bị làm khó, chịu không được mở miệng nói: “Đại ca, chuyện này không nghĩ tới lại dính vào Lân nhi, nhưng thực không có biện pháp, nếu ngay từ đầu không đi thì được, nhưng lúc này. . .”
Dịch Nam Phong rít một hơi thuốc dài, cảm thấy có phải hay không có một số chuyện anh không biết.
“Hiện tại là đi đâu?” Không có hỏi dư thừa một từ nào, đánh thẳng vào trọng tâm.
“Colombia”
“Có ai ở đó?”
“Pablo, Hans Wall, Willy”
Ánh mắt khép lại một chút, sau đó mở ra, là phong thái quen thuộc.
Giản Khiêm Trạch nói, bảo Lân nhi khuyên ông nội đi ngủ sớm, đợi cho màn đêm xuống, xe đứng đợi ngoài cổng, cô biết giờ phút này cô phải đi, khảo nghiệm cuối cùng.
Nhìn xuyên qua màn đêm, một người đàn ông mặc âu phục đen, Giản Lân Nhi lo sợ, lúc này không có Dịch Nam Phong ở bên mình. Tiến lên hai bước, gió đên thôi bay tóc cô, Dịch Nam Phong khẽ vuốt mặt cô: “Ngoan nào”
Đưa tay ra, nhìn vào ngọn đèn, vào mắt anh, sau đó anh ôm cô vào lòng.
Không có động tác gì, cũng không nói gì, chỉ là anh không rời mắt khỏi cô. Nhịn không được cô kiễng mũi chân chạm vào môi anh, Giản Lân Nhi lên xe, người trên xe là Võ đại tá của “Thợ Săn”
Kéo rèm cửa phòng họp, bên trong có năm, ba người, trên vai sao vàng rực rõ, Dịch Hàn Sơn là người đứng đầu, từ đầu đến cuối, ông chỉ nói một câu, chính là: “Nếu đã quyết định như vậy, tôi tới Giản gia nói”
Vài người bị Hàn Dịch Sơn gọi đi họp, không mở đầu nói, ngày thường các lão già ở đây ngươi một câu ta một câu, đại để là nói về Dịch Nam Phong, cho nên không đợi Dịch Nam Phong nói gì, bọn họ liền tỏ thái độ trước. Có thể ngồi vào vị trí của Dịch Hàn Sơn lúc này, trong đó quyền lợi, lợi ích tất nhiên phải được cân nhắc rõ ràng. Lẽ ra trong quân doanh có một số đại gia tộc, nhưng không thể chịu nổi sự phát triển của Giản gia, hiện tại, trong quân doanh, những người ở Giản gia đều mang tới rất nhiều chiến công vinh dự, làm cho mọi người thực sự hâm mộ tới đỏ mắt.
Đối với Giản gia, vì sao họ lại có phản ứng này, tất nhiên là thế lực của Giản gia quá lớn, Giản Chính là trụ cột, phía sau là các con trai, những đứa cháu bảo bối có tiền đồ rộng lớn, vài vị tướng quân, mắt thấy đầu tiên đó là Giản Khiêm Trạch dưới trướng đều có những nhân tài, nhưng tất cả đều bị Giản Chính giáo dục một cách nghiêm khắc, cho nên bọn họ đều lộ ra khí phái cao quý, người như vậy ai không ngưỡng mộ?
Hiện tại có thể kéo bè kéo cánh trong này, kết quả Giản gia xếp vị trí số một, cây to đón gió, cho nên người thích người ghét cũng khá nhiều.
Hiện tại, trong quân doanh có tam đại gia tộc, Giản gia đứng đầu, còn lại là hai nhà Trương gia và Lưu gia. Lớn nhất hiện tại là cấp bậc tướng quân, trong nhà thì người trẻ tuổi đều phải gia nhập bộ đội, tuy nói có nhiều người, nhưng vẫn kém Giản gia một bậc.
Ngồi xuống cùng thảo luận, vài người cho ra ý kiến, các chiến sĩ trẻ tuổi cần được bổ nhiệm đi đâu, làm gì, mấu chốt ở chỗ là biến họ thành người một nhà.
Thảo luận cả ngày trời, Dịch Hàn Sơn cũng không nói gì nhiều, ông cũng không có nhiều tâm tư, mặc kệ bọn họ thảo luận, hơn nữa vì con trai và ông cũng thích người Giản gia cho nên ông thiên về Giản gia nhiều hơn. Mấy người không nhìn ra tâm tư của Dịch Hàn sơn, nhưng thấy con trai Dịch Hàn Sơn thường xuyên chạy tới Giản gia, cho nên trong mắt bọn họ cũng loáng thoáng đoán được, nhưng vẫn bắt buộc ông ký tên.
Tình huống này xảy ra như thế nào, chẳng lẽ có liên quan tới Giản Lân Nhi, chẳng lẽ chuyện Giản Lân Nhi đi “Thợ săn” đúng là có ẩn tình, thật sự không chỉ đơn giản là phái người đi sao?
Chuyện này nói ra rất dài, vài người âm thâm, ác độc, chờ đợi Giản gia có phản ứng như thế nào, tạm thời ở đây họ không đề cập tới, chờ đến kết quả cuối cùng, chuyện Giản Lân Nhi bị phái đi nằm vùng thì nhất định đó là chuyện đã định rồi.
Dịch Hàn Sơn tiễn bọn họ đi, sau đó chậm rãi quay lại tựa người lên ghế, nghĩ đến phản ứng của Dịch Nam Phong khi biết chuyện, trong lòng đau khổ. Con mình ông sẽ tự nói, ông không nhẫn tâm để con trai đau đớn, nếu như vì chuyện này mà hai cha con xảy ra tranh chấp, lỡ như Lân nhi có chuyện, sợ là Dịch Nam Phong sẽ oán trách ông suốt đời, nhưng không có biện pháp, ngồi trên cao có nhiều việc rất khó xử, Dịch Hàn Sơn lúc này rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Ngồi một lát, ông bảo thư ký đi mời bác cả và bác hai của Lân Nhi, chuyện này ông cần phải thương lượng với người của Giản gia.
“Xoạt. . . .” Rèm cửa sổ phòng Giản Lân Nhi bị kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào, Giản Lân Nhi bị ánh sáng chiếu vào chói mắt, nhíu nhíu mi vài cái, cau mày đi tới giường, vẫn là ổ chăn là ấm áp nhất, trèo lên giường, lại muốn ngủ tiếp.
Biết rõ tính tình Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong cũng không kêu làm gì, gọi một tiếng không thấy trả lời, anh liền trực tiếp bước tới kéo chăn : “Ai nha, em còn muốn ngủ”. Không thèm mở mắt, cô ôm chăn tiếp tục cuốn vào muốn ngủ tiếp.
“Nên rời giường rồi, không thôi ông nội vào đấy” , hơi thở ấm áp thổi vào làn da, Giản Lân Nhi vẫn không động đậy, sau đó anh hôn lên mặt cô, lúc này cô mới không cam lòng mà mở to mắt ra.
“Còn muốn ngủ nữa”, lúc huấn luyện không có một giấc ngủ nào ra hồn, lần này cô ngủ, có thể mấy ngày mấy đêm. Một tay lau đi ghèn trên khóe mắt cô, nửa thân trên của anh không mặc áo, ánh mắt anh gian xảo, Giản Lân Nhi chưa kịp phản ứng thì bàn tay anh liền mò vào trong áo ngủ.
Hai người thu thập thỏa đáng một chút rồi đi xuống, Giản Chính thấy bộ dạng này của hai người, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, ai, ai có thể lý giải được tâm tư của nhà có con gái mới lớn như Giản Chính đây a?
Vui vẻ bước tới, lôi kéo Lân nhi nói một đống chuyện, cô ngồi nghe ông nội nói, Giản Lân Nhi quyết định tối nay sẽ hảo hảo bồi ông, nhưng đợi đến tối, thì cô đã ngồi ở trên máy bay.
Dịch Nam Phong ở bên này, ăn điểm tâm, Giản Chính thì nhìn chằm chằm cô, mẹ của Dịch Nam Phong đến, vừa thấy anh liền kích động đến ôm chặt. Sau đó anh về nhà, thay đổi quần áo rồi lái xe đến công ty.
Bảo an nhìn thấy anh liền kinh ngạc, bước vào công ty, những nhân viên gần bốn tháng nay chưa gặp Boss, giờ thấy anh trở lại, mọi người đều căng thẳng. Tin tức truyền nhanh, Dịch Nam Phong vừa mới tiến vào văn phòng, Văn Phong Hạ rồi Hình Huy và Lục Chấn Đông cơ hồ là trước sau tiến vào.
“Ai nha. . .a, lão đại a. . . .Anh thế nào mà đã trở lại, ôi xem này xem này, huynh đệ của chúng ta có phải hay không gầy đi, ôi. . .. , thật là số khổ cơ mà, có một lão đại như vậy, phong lưu khoái hoạt mấy tháng, để cho anh em chúng tôi mệt tới chết đi sống lại, a tôi sống không nổi nữa, thật không công bằng a. . .. lão thiên a. . . . Sao người lại nhẫn tâm tra tấn người đàn ông anh tuấn tiêu sái của tôi như thế này a. . . .” Coi như không tồn tại, Hình Huy vừa nói vừa ôm đùi khóc, kêu trời kêu đất, mắt còn len lén nhìn Dịch Nam Phong, động tác nhìn thực sự khôi hài.
Nhìn Hình Huy hành động khoa trương, thái dương Dịch Nam Phong giật giật, sau đó gào lên: “Câm miệng”, lúc này tiếng khóc mới dứt.
Giả vờ khụt khịt, Hình Huy lúc này như con nít, bên này Lục Chấn Đông vẫn không nói gì, nhìn mặt Dịch Nam Phong đen gầy, trên mặt có vẻ trưởng thành, kinh nghiệm, trực giác cho anh biết kỳ nghỉ phép này của lão đại thực không tầm thường.
“Công ty vẫn ổn chứ?”, đây chính là câu hỏi có lệ của Dịch Nam Phong, anh biết trước khi đi mình đã chuẩn bị tốt hết thảy, cho nên cũng không có gì lo lắng.
“Tốt” . “Không tốt”
Hai câu nói, hai người nói ra, ánh mắt Dịch Nam Phong lạnh lẽo.
Nói không tốt là Lục Chấn Đông, à không phải đó là Hình Huy, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời đưa mắt nhìn Dich Nam Phong, mặt Dịch Nam Phong không chút thay đổi, Hình Huy cảm giác sợ hãi, không tự giác lui về phía sau, lui về phía Lục Chấn Đông, không nói lời nào.
Dịch Nam Phong cũng không nói gì, chờ đợi. Qua một lúc lâu Hình Huy mới mở miệng nói: “Tôi làm hỏng dự án Kiến Sơn Thực Nghiệp”
“Cái gì?” giọng nói Dịch Nam Phong lạnh xuống, da đầu Hình Huy run lên, nhìn Lục Chấn Đông liếc mắt một cái, năn nỉ lão Nhị không cần nói tình hình thực tế, nguyên lai là do Hình Huy ngủ với con gái của người đứng đầu “Kiến Sơn Thực Nghiệp”, vừa vặn bị cha người ta bắt được, nổi giận, bởi vì con gái nhà người ta mới qua mười sáu tuổi.
Đến lúc này, mắt thấy chuyện đã không thành, Hình Huy biết Dịch Nam Phong tốn rất nhiều tinh lực và dự án này, lần này chắc anh chết chắc rồi. Kỳ thật Hình Huy cũng thật ủy khuất a, con nhóc kia nhìn làm sao biết mới mười sáu tuổi, nhìn chẳng khác gì hai sáu a.
Có một vài người biết đằng sau “Kiến Sơn Thực Nghiệp” có chỗ dựa to lớn, đối với họ không dám chọc tới, không biết vì sao lão đại lại chọn bọn họ chủ động hợp tác, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn làm theo, chính là lần này lại hỏng bét.
Đợi nửa ngày không thấy Dịch Nam Phong nói chuyện, mọi người không dám thở mạnh, Hình Huy đợi chờ phán án tử, cũng không ngờ Dịch Nam Phong lại hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này để sau tính, Phan Đổng tới đây thì làm sao?”
Lúc này hai người gật đầu, không ai dám hỏi gì nữa. Sau đó anh phát tay ý bảo mọi người ra ngoài, Hình Huy chung quy nhịn không được liền hỏi: “Đại ca, anh đi đâu đấy?”
Đáp lại anh là một ánh mắt đông lạnh đến chết người, theo bản năng rụt cổ đi ra ngoài. Dịch nam Phong hai tay vòng trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trên bàn, văn kiện chất cao như núi, tất cả anh vừa mới xem qua, lắc lắc cổ, gọi một cú điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cô, mọi mệt nhọc lúc nãy chợt tan biến hết, khóa miệng nở nụ cười: “Trưa nay ăn cơm ở đâu?”
“Ở nhà, ăn cùng ông nội, anh có muốn trở về ăn chung không?”
Nhìn thoáng qua văn kiện trên bàn chưa xử lý xong, Dịch Nam Phong mặc kệ, trở về đại viện ăn cơm. Gọi điện thoại dặn thư ký: “Cậu vào lấy văn kiện trên bàn đưa cho Hình tổng phê duyệt”
Gọi người mang thêm một chén cơm cho anh, Giản gia đang giờ ăn cơm, thấy Dịch Nam Phong về, mọi người kinh ngạc, đang nhìn Giản Khiêm Trạch lo lắng bên cạnh, lòng liền trầm xuống. Nhìn thoáng qua Lân nhi đang cười nói, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Cùng Giản Chính chơi cờ rất ăn ý, mấy người đàn ông đi vào thư phòng ở lầu hai, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, Dịch Nam Phong nghe được tin tức liền trầm mặc rất lâu. Sau đó trào phúng cười, rốt cục mở miệng: “Hiện tại tôi là con rể của Giản gia”
Không nói lời nào, Giản Khiêm Trạch nhìn cha mình bị làm khó, chịu không được mở miệng nói: “Đại ca, chuyện này không nghĩ tới lại dính vào Lân nhi, nhưng thực không có biện pháp, nếu ngay từ đầu không đi thì được, nhưng lúc này. . .”
Dịch Nam Phong rít một hơi thuốc dài, cảm thấy có phải hay không có một số chuyện anh không biết.
“Hiện tại là đi đâu?” Không có hỏi dư thừa một từ nào, đánh thẳng vào trọng tâm.
“Colombia”
“Có ai ở đó?”
“Pablo, Hans Wall, Willy”
Ánh mắt khép lại một chút, sau đó mở ra, là phong thái quen thuộc.
Giản Khiêm Trạch nói, bảo Lân nhi khuyên ông nội đi ngủ sớm, đợi cho màn đêm xuống, xe đứng đợi ngoài cổng, cô biết giờ phút này cô phải đi, khảo nghiệm cuối cùng.
Nhìn xuyên qua màn đêm, một người đàn ông mặc âu phục đen, Giản Lân Nhi lo sợ, lúc này không có Dịch Nam Phong ở bên mình. Tiến lên hai bước, gió đên thôi bay tóc cô, Dịch Nam Phong khẽ vuốt mặt cô: “Ngoan nào”
Đưa tay ra, nhìn vào ngọn đèn, vào mắt anh, sau đó anh ôm cô vào lòng.
Không có động tác gì, cũng không nói gì, chỉ là anh không rời mắt khỏi cô. Nhịn không được cô kiễng mũi chân chạm vào môi anh, Giản Lân Nhi lên xe, người trên xe là Võ đại tá của “Thợ Săn”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook