Dạ Chi Sát
-
Chương 42
“Nói như vậy nghĩa là ngươi muốn bội ước phải không, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan?” Tuyệt Sát gục đầu xuống, tựa như đã khôi phục bình tĩnh, toàn thân thả lỏng, biểu tình lãnh đạm trước sau như một.
“Sát…” Lam Đức ngược lại bị dọa đến phát sợ, hắn thật không ngờ Tuyệt Sát sẽ dễ dàng tiếp nhận như vậy, theo như mức độ hiểu biết của hắn về y, y hẳn là nên giận tái mặt mới đúng.
“Trả lời ta.” Tuyệt Sát ngẩng đầu lên.
“Không.” Lam Đức phủ nhận, “Ta chưa từng nghĩ sẽ bội ước, ta chính là không muốn ngươi rời đi, thế thôi!”
“Ngươi thật vô sỉ!” Tuyệt Sát mắng, bởi vì hắn mở to mắt nói láo, bởi vì hắn thản nhiên phá hủy lời hứa.
“Ngươi cho rằng như vậy ư, Sát?” Lam Đức vuốt ve gương mặt thiếu niên khiến hắn không thể không yêu.
“Chẳng lẽ ta nói sai!?” Phớt lờ bàn tay đang đặt trên mặt mình, khóe môi y gợi lên nụ cười trào phúng, nét mặt khinh thường như mũi kim châm thẳng vào lòng hắn.
“Vô sỉ ư… Có lẽ vậy!” Lam Đức cười khổ, nhưng không phản bác.
Hóa ra bị người mình yêu hiểu lầm chán ghét, thật khiến người ta khó mà chịu nỗi. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, đối với chuyện nhốt Tuyệt Sát ở đây, hắn đã dùng thủ đoạn đê tiện, dùng phương thức hắn cho rằng trơ trẽn nhất từ trước tới nay.
Tuy nhiên… Nhìn y chăm chú, hắn cảm thấy không hề hối hận, nếu hắn không làm thế, có lẽ hôm nay hắn không có khả năng đạt được điều hắn muốn, mặt đối mặt trò chuyện cùng Tuyệt Sát, có lẽ hiện tại thiếu niên trước mắt này đã ở cách xa hắn hơn hàng ngàn dặm, khiến hắn không cách nào chạm tới.
‘Chát!’ Gạt mạnh bàn tay Lam Đức đang đặt trên mặt mình, Tuyệt Sát đẩy hắn ra, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, y từ trên ghế dựa đứng thẳng dậy, bước nhanh về phía cửa sổ.
“Vô dụng thôi, Sát! Ngươi không thể đi xuyên qua kết giới.” Lam Đức nói vậy rồi nhãn nhã ngồi xuống, không ngăn cản.
Lam Đức xác định, Tuyệt Sát nhất định muốn phá tan kết giới ngay trước mặt hắn, nhưng hắn cảm thấy nên để y hiểu rõ tình cảnh của y hiện giờ. Có như vậy, y mới chịu từ bỏ phản kháng mà cam tâm lưu lại, tuy rằng hắn cũng không dám tin y là một người dễ dàng bỏ cuộc.
“Hừ!” Lời khuyên của hắn chỉ đổi về tiếng cười nhạt của Tuyệt Sát. Y rút thanh chủy thủ ra, đâm về phía cửa sổ, quả nhiên không ngoài dự đoán bị một luồng lực ngăn cản, giống như đâm vào bức tường vững chắc. Thế nhưng, y không vì vậy mà rút thanh chủy thủ về, ngược lại còn đem nội lực truyền vào nó.
Y không tin kết giới này thật sự không thể phá, một khi đã tồn tại, ắt có thể phá hủy. Trước đây, y không có ý niệm lấy trứng chọi đá trong đầu, là vì y cảm thấy Lam Đức thân là tộc trưởng, không có khả năng bội ước. Nhưng hiện tại, xem ra y không thể trông cậy vào hắn, đành tự lực cánh sinh mà thôi.
Ra tay trước mặt Lam Đức, chính là vì muốn giành lấy một con đường sống. Bằng không, giá nào y cũng sẽ không hữu dũng vô mưu như vậy, ngay trước mặt người tuyên bố muốn nhốt mình trắng trợn trình diễn màn đào thoát.
Quả nhiên đối với Tuyệt Sát, Lam Đức rất khác biệt. Chỉ khi ở trước mặt hắn, y mới không thể khống chế, mới có thể làm ra một hành động mà lúc bình thường y sẽ cho rằng ngây thơ không sáng suốt.
“Hừ!” Tuyệt Sát đâm mạnh về phía kết giới, cảm giác chính mình dùng sức càng nhiều, lực cản cũng càng thêm dữ dội.
Năm phút… Mười phút… Hai mươi phút trôi qua, y không khỏi bắt đầu nản lòng, nhưng ngay khi y cảm thấy vô vọng, lại đột nhiên phát hiện lực cản không tăng thêm nữa. Y rất vui, bởi điều này chứng minh kết giới đã chạm đến cực hạn, năng lực của nó hiện tại là mạnh nhất. Như vậy, chỉ cần y dùng thêm chút lực, liền có thể phá tan kết giới.
Ý niệm vừa hiện lên, y lập tức hành động, tách thanh thủy thủ ra khỏi kết giới một chút, rồi lại truyền thêm mấy phần nội lực vào, dồn hết trọng lượng toàn thân đánh mạnh về phía trước.
‘Răng rắc…’ Thanh âm tựa như tiếng đồ sứ vỡ vụn, kết giới phát ra một luồng sáng khủng khiếp, sau đó biến mất. Nếu không phải đôi mắt Tuyệt Sát vốn dĩ không nhìn thấy, chắc hẳn đã bị luồng sáng này khiến cho lóa mắt tạm thời.
“Ha ha!” Y bật cười sung sướng, quay đầu lại nhìn Lam Đức, người đang có vẻ mặt ngây ngốc sau khi kết giới bị phá hủy.
“Tạm biệt, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Nét mặt vui vẻ hiếm thấy, y thốt ra mấy câu này, sau đó từ trên cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.
“…” Từ lúc y phá hủy kết giới, Lam Đức đã rơi vào trạng thái kinh ngạc, nay lại bị nụ cười khó gặp của y câu mất linh hồn… Thế nhưng, nhìn thấy y muốn nhảy khỏi cửa sổ, tất cả bỗng chốc hóa thành sợ hãi.
“Không–” Kinh hoàng nhào về trước, trong một khắc kia hắn tựa như thấy được, trên lưng Tuyệt Sát hiện lên đôi cánh chim, lập tức sẽ giương cánh bay lượn mà rời xa hắn.
“A…” Đang chuẩn bị nghênh đón tự do lâu nay bị đánh cắp, Tuyệt Sát bỗng dưng cứng đờ cơ thể. Y đã nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ cần thêm một giây nữa thôi liền có thể rời khỏi nhà ngục này, thế nhưng lại bị đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ từ trong không trung hung hăng túm lấy, dìm y xuống địa lao âm trầm.
“Không được… Không được rời đi!” Vừa ngã xuống đất, Lam Đức liền gắt gao ôm chặt y, nằm đè lên người y, thân thể vì sợ hãi cực độ mà không thể khống chế. —Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã mất y rồi, thiếu chút nữa nụ cười trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy sẽ trở thành cơn ác mộng của hắn.
“Buông ra! Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi buông ra!” Miễn cưỡng bị hắn đè phía trên, Tuyệt Sát liều mạng giải phóng cho hai cánh tay đang bị giam cầm.
“Đáng chết… A!” Dùng hết khí lực vẫn không thoát khỏi vòng tay Lam Đức, y không thể không vận công đánh văng kẻ đang giam giữ mình. Đương nhiên, y sẽ không lo lắng đến vấn đề nếu y làm vậy, có thể hay không làm tổn thương hắn.
‘Phụt…’ Tuyệt Sát thành công tránh đi, mà Lam Đức cũng bị nội lực của y chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Chậm rãi ngồi dậy, mắt hắn nhìn y không rời, đưa tay lau sạch vết máu trên môi. Dưới ánh trăng, đôi môi bị dòng máu nhiễm lấy càng thêm đỏ tươi, giúp cho gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở càng tăng thêm mấy phần tà mị.
Lam Đức mỉm cười. Sau khi bị Tuyệt Sát đả thương, hắn chẳng những không tức giận mà ngược lại còn tươi cười, nhưng nụ cười xinh đẹp ấy dường như cũng mang theo vài phần ma mị, vài phần điên cuồng, khiến Tuyệt Sát đang tựa lưng vào tường cảm nhận được một tia hàn ý lạnh như băng.
“Sát, ngươi biết không? Từ khi ta trưởng thành đến nay, ngươi là người thứ nhất đả thương ta. Người thứ nhất!” Đứng thẳng dậy, Lam Đức vừa nói vừa tiến đến gần Tuyệt Sát. Thế nhưng ngữ khí của hắn không giống như đang giận dữ, tương phản là thật sự vui vẻ sung sướng.
Nguy hiểm! Giờ phút này nam nhân kia rất nguy hiểm! Trực giác nhạy cảm nói cho y biết như vậy. Tuy là mối nguy hiểm đó không tổn hại đến sinh mạng y, nhưng y cũng không vì vậy mà thả lỏng. Loại cảm giác này so với cái chết càng đáng sợ hơn, càng khiến y sởn tóc gáy hơn.
Vậy nhưng, cho dù cảm nhận được nguy hiểm, y vẫn không lựa chọn bỏ trốn.
Cũng không phải do nguyên nhân tôn nghiêm đàn ông hay gì đó, mỗi khi gặp nguy hiểm có thể làm hại tánh mạng, Tuyệt Sát luôn đặt an toàn bản thân lên hàng đầu.
Kiếp trước trưởng thành ở Sát Thủ Lâu, những sát thủ như Tuyệt Sát đều được giáo dục như vậy – trên thế giới này không có thứ gì quan trọng hơn sinh mạng bản thân. Tuy nhiên ở trước mặt Lam Đức, giá nào y cũng không muốn tỏ ra yếu thế, đây là do bản năng.
Căn cứ theo nguyên tắc ra tay trước thì giành được lợi thế, trước khi Lam Đức áp sát tới gần, y liền nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, nhào lên tấn công hắn.
‘Soạt!’ Tốc độ vung chủy thủ của y rất nhanh, khiến người ta có ảo giác như vừa xé rách không khí, thế nhưng gặp một chiêu này, Lam Đức vẫn có thể nhẹ nhàng lách người, thoải mái tránh đi.
Chưa hề nghĩ rằng có thể thành công trong một chiêu, Tuyệt Sát điều chỉnh lại tâm tình, nhanh chóng tấn công Lam Đức một lần nữa, thế nhưng vẫn tiếp tục bị hắn né tránh. Không nản lòng, cũng không do dự, y vận công sử dụng tốc độ nhanh hơn, ra chiêu liên tục, không để hắn có thời gian thở dốc.
“Sát…” Lam Đức ngược lại bị dọa đến phát sợ, hắn thật không ngờ Tuyệt Sát sẽ dễ dàng tiếp nhận như vậy, theo như mức độ hiểu biết của hắn về y, y hẳn là nên giận tái mặt mới đúng.
“Trả lời ta.” Tuyệt Sát ngẩng đầu lên.
“Không.” Lam Đức phủ nhận, “Ta chưa từng nghĩ sẽ bội ước, ta chính là không muốn ngươi rời đi, thế thôi!”
“Ngươi thật vô sỉ!” Tuyệt Sát mắng, bởi vì hắn mở to mắt nói láo, bởi vì hắn thản nhiên phá hủy lời hứa.
“Ngươi cho rằng như vậy ư, Sát?” Lam Đức vuốt ve gương mặt thiếu niên khiến hắn không thể không yêu.
“Chẳng lẽ ta nói sai!?” Phớt lờ bàn tay đang đặt trên mặt mình, khóe môi y gợi lên nụ cười trào phúng, nét mặt khinh thường như mũi kim châm thẳng vào lòng hắn.
“Vô sỉ ư… Có lẽ vậy!” Lam Đức cười khổ, nhưng không phản bác.
Hóa ra bị người mình yêu hiểu lầm chán ghét, thật khiến người ta khó mà chịu nỗi. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, đối với chuyện nhốt Tuyệt Sát ở đây, hắn đã dùng thủ đoạn đê tiện, dùng phương thức hắn cho rằng trơ trẽn nhất từ trước tới nay.
Tuy nhiên… Nhìn y chăm chú, hắn cảm thấy không hề hối hận, nếu hắn không làm thế, có lẽ hôm nay hắn không có khả năng đạt được điều hắn muốn, mặt đối mặt trò chuyện cùng Tuyệt Sát, có lẽ hiện tại thiếu niên trước mắt này đã ở cách xa hắn hơn hàng ngàn dặm, khiến hắn không cách nào chạm tới.
‘Chát!’ Gạt mạnh bàn tay Lam Đức đang đặt trên mặt mình, Tuyệt Sát đẩy hắn ra, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, y từ trên ghế dựa đứng thẳng dậy, bước nhanh về phía cửa sổ.
“Vô dụng thôi, Sát! Ngươi không thể đi xuyên qua kết giới.” Lam Đức nói vậy rồi nhãn nhã ngồi xuống, không ngăn cản.
Lam Đức xác định, Tuyệt Sát nhất định muốn phá tan kết giới ngay trước mặt hắn, nhưng hắn cảm thấy nên để y hiểu rõ tình cảnh của y hiện giờ. Có như vậy, y mới chịu từ bỏ phản kháng mà cam tâm lưu lại, tuy rằng hắn cũng không dám tin y là một người dễ dàng bỏ cuộc.
“Hừ!” Lời khuyên của hắn chỉ đổi về tiếng cười nhạt của Tuyệt Sát. Y rút thanh chủy thủ ra, đâm về phía cửa sổ, quả nhiên không ngoài dự đoán bị một luồng lực ngăn cản, giống như đâm vào bức tường vững chắc. Thế nhưng, y không vì vậy mà rút thanh chủy thủ về, ngược lại còn đem nội lực truyền vào nó.
Y không tin kết giới này thật sự không thể phá, một khi đã tồn tại, ắt có thể phá hủy. Trước đây, y không có ý niệm lấy trứng chọi đá trong đầu, là vì y cảm thấy Lam Đức thân là tộc trưởng, không có khả năng bội ước. Nhưng hiện tại, xem ra y không thể trông cậy vào hắn, đành tự lực cánh sinh mà thôi.
Ra tay trước mặt Lam Đức, chính là vì muốn giành lấy một con đường sống. Bằng không, giá nào y cũng sẽ không hữu dũng vô mưu như vậy, ngay trước mặt người tuyên bố muốn nhốt mình trắng trợn trình diễn màn đào thoát.
Quả nhiên đối với Tuyệt Sát, Lam Đức rất khác biệt. Chỉ khi ở trước mặt hắn, y mới không thể khống chế, mới có thể làm ra một hành động mà lúc bình thường y sẽ cho rằng ngây thơ không sáng suốt.
“Hừ!” Tuyệt Sát đâm mạnh về phía kết giới, cảm giác chính mình dùng sức càng nhiều, lực cản cũng càng thêm dữ dội.
Năm phút… Mười phút… Hai mươi phút trôi qua, y không khỏi bắt đầu nản lòng, nhưng ngay khi y cảm thấy vô vọng, lại đột nhiên phát hiện lực cản không tăng thêm nữa. Y rất vui, bởi điều này chứng minh kết giới đã chạm đến cực hạn, năng lực của nó hiện tại là mạnh nhất. Như vậy, chỉ cần y dùng thêm chút lực, liền có thể phá tan kết giới.
Ý niệm vừa hiện lên, y lập tức hành động, tách thanh thủy thủ ra khỏi kết giới một chút, rồi lại truyền thêm mấy phần nội lực vào, dồn hết trọng lượng toàn thân đánh mạnh về phía trước.
‘Răng rắc…’ Thanh âm tựa như tiếng đồ sứ vỡ vụn, kết giới phát ra một luồng sáng khủng khiếp, sau đó biến mất. Nếu không phải đôi mắt Tuyệt Sát vốn dĩ không nhìn thấy, chắc hẳn đã bị luồng sáng này khiến cho lóa mắt tạm thời.
“Ha ha!” Y bật cười sung sướng, quay đầu lại nhìn Lam Đức, người đang có vẻ mặt ngây ngốc sau khi kết giới bị phá hủy.
“Tạm biệt, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Nét mặt vui vẻ hiếm thấy, y thốt ra mấy câu này, sau đó từ trên cửa sổ nhảy vọt ra ngoài.
“…” Từ lúc y phá hủy kết giới, Lam Đức đã rơi vào trạng thái kinh ngạc, nay lại bị nụ cười khó gặp của y câu mất linh hồn… Thế nhưng, nhìn thấy y muốn nhảy khỏi cửa sổ, tất cả bỗng chốc hóa thành sợ hãi.
“Không–” Kinh hoàng nhào về trước, trong một khắc kia hắn tựa như thấy được, trên lưng Tuyệt Sát hiện lên đôi cánh chim, lập tức sẽ giương cánh bay lượn mà rời xa hắn.
“A…” Đang chuẩn bị nghênh đón tự do lâu nay bị đánh cắp, Tuyệt Sát bỗng dưng cứng đờ cơ thể. Y đã nhảy ra khỏi cửa sổ, chỉ cần thêm một giây nữa thôi liền có thể rời khỏi nhà ngục này, thế nhưng lại bị đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ từ trong không trung hung hăng túm lấy, dìm y xuống địa lao âm trầm.
“Không được… Không được rời đi!” Vừa ngã xuống đất, Lam Đức liền gắt gao ôm chặt y, nằm đè lên người y, thân thể vì sợ hãi cực độ mà không thể khống chế. —Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã mất y rồi, thiếu chút nữa nụ cười trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy sẽ trở thành cơn ác mộng của hắn.
“Buông ra! Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi buông ra!” Miễn cưỡng bị hắn đè phía trên, Tuyệt Sát liều mạng giải phóng cho hai cánh tay đang bị giam cầm.
“Đáng chết… A!” Dùng hết khí lực vẫn không thoát khỏi vòng tay Lam Đức, y không thể không vận công đánh văng kẻ đang giam giữ mình. Đương nhiên, y sẽ không lo lắng đến vấn đề nếu y làm vậy, có thể hay không làm tổn thương hắn.
‘Phụt…’ Tuyệt Sát thành công tránh đi, mà Lam Đức cũng bị nội lực của y chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Chậm rãi ngồi dậy, mắt hắn nhìn y không rời, đưa tay lau sạch vết máu trên môi. Dưới ánh trăng, đôi môi bị dòng máu nhiễm lấy càng thêm đỏ tươi, giúp cho gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở càng tăng thêm mấy phần tà mị.
Lam Đức mỉm cười. Sau khi bị Tuyệt Sát đả thương, hắn chẳng những không tức giận mà ngược lại còn tươi cười, nhưng nụ cười xinh đẹp ấy dường như cũng mang theo vài phần ma mị, vài phần điên cuồng, khiến Tuyệt Sát đang tựa lưng vào tường cảm nhận được một tia hàn ý lạnh như băng.
“Sát, ngươi biết không? Từ khi ta trưởng thành đến nay, ngươi là người thứ nhất đả thương ta. Người thứ nhất!” Đứng thẳng dậy, Lam Đức vừa nói vừa tiến đến gần Tuyệt Sát. Thế nhưng ngữ khí của hắn không giống như đang giận dữ, tương phản là thật sự vui vẻ sung sướng.
Nguy hiểm! Giờ phút này nam nhân kia rất nguy hiểm! Trực giác nhạy cảm nói cho y biết như vậy. Tuy là mối nguy hiểm đó không tổn hại đến sinh mạng y, nhưng y cũng không vì vậy mà thả lỏng. Loại cảm giác này so với cái chết càng đáng sợ hơn, càng khiến y sởn tóc gáy hơn.
Vậy nhưng, cho dù cảm nhận được nguy hiểm, y vẫn không lựa chọn bỏ trốn.
Cũng không phải do nguyên nhân tôn nghiêm đàn ông hay gì đó, mỗi khi gặp nguy hiểm có thể làm hại tánh mạng, Tuyệt Sát luôn đặt an toàn bản thân lên hàng đầu.
Kiếp trước trưởng thành ở Sát Thủ Lâu, những sát thủ như Tuyệt Sát đều được giáo dục như vậy – trên thế giới này không có thứ gì quan trọng hơn sinh mạng bản thân. Tuy nhiên ở trước mặt Lam Đức, giá nào y cũng không muốn tỏ ra yếu thế, đây là do bản năng.
Căn cứ theo nguyên tắc ra tay trước thì giành được lợi thế, trước khi Lam Đức áp sát tới gần, y liền nắm chặt thanh chủy thủ trong tay, nhào lên tấn công hắn.
‘Soạt!’ Tốc độ vung chủy thủ của y rất nhanh, khiến người ta có ảo giác như vừa xé rách không khí, thế nhưng gặp một chiêu này, Lam Đức vẫn có thể nhẹ nhàng lách người, thoải mái tránh đi.
Chưa hề nghĩ rằng có thể thành công trong một chiêu, Tuyệt Sát điều chỉnh lại tâm tình, nhanh chóng tấn công Lam Đức một lần nữa, thế nhưng vẫn tiếp tục bị hắn né tránh. Không nản lòng, cũng không do dự, y vận công sử dụng tốc độ nhanh hơn, ra chiêu liên tục, không để hắn có thời gian thở dốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook