Cứu Vớt Vai Ác Kia
-
78: Tổng Tài Bá Đạo Là Anh Trai Tôi 12
Tễ Nguyệt và Lâm Uyên cùng nhau rời khỏi Lâm gia, thừa dịp cuối tuần cùng Lâm Uyên đi thành nội thất, thiết kế trang trí lại căn nhà nhỏ của bọn họ, thay đổi thành phong cách trang trí mà Tễ Nguyệt thích.
Tổ ấm tình yêu của bọn họ, tự nhiên phải bận tâm nhiều hơn một chút.
Tễ Nguyệt cảm thấy y và anh trai hiện giờ chính là một đôi uyên ương mệnh khổ, người khác đều muốn dùng gậy đánh uyên ương, bọn họ đương nhiên phải sống thật tốt, làm cho những người không coi trọng bọn họ đều cảm thấy mình tính sai rồi.
Y cũng phải học tập chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp làm việc chăm chỉ để hỗ trợ gia đình.
Lâm Uyên cảm thấy Tễ Nguyệt cả người đều thập phần hưng phấn, tràn đầy sức sống, cùng Tễ Nguyệt đi dạo trung tâm thương mại cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhìn Tễ Nguyệt cầm đồ cẩn thận so sánh, sau đó hỏi ý kiến của hắn, chọn lựa thứ mình thích cảm giác cũng không tệ lắm.
"Đồ trang trí này bày ở đầu giường của chúng ta, còn có mấy cây xương rồng này bày trên bàn trong thư phòng của anh, để giảm bớt bức xạ.
Phòng khách quá đơn điệu cũng nên mua thêm chậu cây.
Trên ban công cũng phải trồng hoa."
Lâm Uyên ở bên cạnh đẩy giỏ hàng, nhân viên hướng dẫn nhiệt tình giới thiệu sản phẩm cho Tễ Nguyệt, còn thỉnh thoảng ánh mắt tỏa sáng nhìn hai người bọn họ.
"Anh ơi, anh thích màu gì? Chúng ta mua thêm một vài bộ ga trải giường đi."
"Em thích là được." Lâm Uyên chú ý tới khi Tễ Nguyệt nói mua thêm mấy cái ga trải giường, nhân viên hướng dẫn bên cạnh bộ dáng vô cùng vui vẻ, còn không ngừng gật đầu phụ họa, xem ra tiền trích phần trăm rất không tồi.
Trở về nhà, Tễ Nguyệt liền nằm liệt trên giường hét lên "Mệt chết đi được." Còn chưa nằm một phút đã thấy Lâm Uyên, liền ngồi dậy lăn đến bên cạnh Lâm Uyên, nhét mình vào trong ngực Lâm Uyên, sau đó tiếp tục kêu lên "Mệt chết đi được."
"Ngủ trưa một lát đi, sáng mai đưa em đi học."
"Thứ sáu đừng quên đi đón em, nếu anh bận thì em sẽ tự mình bắt xe trở về."
"Không, tan học sớm liền gọi điện thoại cho anh, đừng ngốc nghếch dầm mưa, cũng không biết tránh mưa sao?"
Tễ Nguyệt hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Anh không hiểu, em đây là dùng khổ nhục kế."
"Đang nói cái gì đó?"
"Bí mật, hehe." Tễ Nguyệt làm một cái mặt quỷ tràn đầy đắc ý.
Tễ Nguyệt cười cười liền thu liễm, có chút ngượng ngùng, thanh âm đều nhẹ nhàng, "Tại sao lại nhìn em như vậy?"
Lâm Uyên nắm cằm Tễ Nguyệt nâng mặt y lên, hôn lên.
Bạn đời tràn đầy sức sống đáng yêu như vậy vẫn còn ở trong lòng hắn, giống như bộ dáng đơn thuần ban đầu, một lòng mang theo trái tim trong sáng, nghĩa vô phản cố nâng cho hắn.
Làm cho người ta nhịn không được muốn đau ở trong cốt nhục.
Công ty của Lâm Uyên chỉ mới có quy mô nhỏ, ký một vài hợp đồng nhỏ, đang trên đà phát triển theo tốc độ hắn đã lên kế hoạch.
Tễ Nguyệt cũng là xuân phong đắc ý, mỗi ngày tươi cười không ngừng, học hành cũng biểu hiện tốt, thường xuyên được khen ngợi.
Các bạn cùng phòng vây quanh Tễ Nguyệt, ép hỏi: "Thành thật trả lời, có phải đang yêu đương hay không? Nhìn cậu mỗi ngày rạng rỡ, khuôn mặt đắc ý."
Trong mắt Tễ Nguyệt tràn đầy kiêu ngạo, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Bình thường đi."
"Nhìn bộ dáng khoe khoang của cậu kìa, tiến triển đến bước nào rồi? Còn không mau mang đến mời ăn cơm sao?"
Tễ Nguyệt sửa sang lại sách vở, làm bộ lơ đạp nói: "Ai nha, cũng chỉ mới sống chung mà thôi."
"Sống chung!" Hai người kinh hãi kêu lên, nhìn nhau hai mắt tỏa sáng nhìn Tễ Nguyệt, "Có bản lĩnh a.
Mới đó đã sống chung!"
"Cô nam quả nữ có ý loạn tình mê hay không?" Tiếng cười đặc biệt hèn mọn.
Tễ Nguyệt vừa nghĩ đến liền đỏ mặt.
Được rồi, vừa nhìn Tễ Nguyệt như vậy liền biết thoát ly ma pháp sư.
Mặc cho hai người lại bức hỏi Tễ Nguyệt cũng không trả lời.
Sau khi đám người náo loạn xong, Diệp Cảnh một mình đi tìm Tễ Nguyệt, muốn hỏi y mượn quần áo tham gia thi đấu, Tễ Nguyệt là công tử có tiền, lễ phục âu phục khẳng định rất cao cấp, hơn nữa không thiếu tiền, mấy thứ này khẳng định đều không để vào mắt, không đáng nhắc tới.
"Những bộ quần áo đó bây giờ tôi không còn nữa.
Hơn nữa, kích thước của chúng ta khác nhau, cậu có thể đi đến trung tâm mua sắm, từ giờ đến cuộc thi vẫn còn thời gian." Quần áo Tễ Nguyệt đều ở Lâm gia, lần trước y không về Lâm gia, đồ đạc cũng không có mang ra, vật tư hiện tại đều là sau này mua.
Nhưng anh trai cùng y hai người hiện tại tương đối nghèo, anh trai lại chính là lúc khởi nghiệp cần tiền, y là hiền thê nội trợ khẳng định phải tiết kiệm chi phí, không thể lãng phí tiền bạc, căn bản cũng không có bao nhiêu quần áo.
Diệp Cảnh căn bản không tin lời Tễ Nguyệt nói, bằng gia thế của Tễ Nguyệt, quần áo cùng xa xỉ phẩm kia đối với y căn bản không tính là cái gì, chỉ cho rằng Tễ Nguyệt là cố ý tìm lý do từ chối, khinh thường cậu.
Nhưng biểu tình Diệp Cảnh lại không có gì khác thường, cũng không có biểu hiện ra bộ dáng không vui, chỉ quan tâm hỏi: "Lần trước không phải cậu nói thích đàn ông sao? Làm thế nào cậu có thể sống với một người phụ nữ?"
"Nữ? Không, tôi sống với bạn trai."
Diệp Cảnh đối với Tễ Nguyệt thản nhiên nói ra như thế có chút giật mình, làm bộ vô tình hỏi: "Bạn trai cậu thế nào?"
Tễ Nguyệt không thẳng thắn với hai người kia là cảm thấy không cần phải thừa nhận ánh mắt và bình luận khác thường của người khác, chuyện của y không cần người khác công nhận.
Tễ Nguyệt tự nhận mình và Diệp Cảnh là đồng loại, có tiếng nói chung, cho nên đối với Diệp Cảnh cũng không có né tránh mà không nói.
"Cao lớn đẹp trai, còn có cơ bụng, có thể ôm công chúa trong vài phút cũng không mệt.
Trước kia là một tổng giám đốc cao phú soái, ai, bất quá bởi vì nhất định phải ở cùng một chỗ với tôi nên bị người nhà hắn đuổi ra khỏi nhà, trên người một hào tiền cũng không có, hiện tại đang vất vả khởi nghiệp."
Diệp Cảnh đối với những gì Tễ Nguyệt nói đều ôm vài phần hoài nghi, bởi vì ngữ khí Tễ Nguyệt tràn đầy không đứng đắn, căn bản nhìn không ra thật giả.
Diệp Cảnh nhớ tới người đàn ông tuấn mỹ tao nhã thành thục lần trước, bình tĩnh thong dong, tràn đầy phong thái tự tin nội liễm, nhịn không được hỏi: "Anh trai cậu mặc kệ cậu sao?" Người đàn ông kia vừa nhìn đã thấy không giống người sẽ dung túng em trai cùng nam nhân khác làm loạn.
"Anh ấy à, gần đây có một người bạn trai gợi cảm mê người, bị mê luyến không thôi, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, mỗi ngày yêu thương bạn trai còn không kịp, mới không rảnh đến quản tôi." Tễ Nguyệt trợn trắng mắt nói xong, hỏi Diệp Cảnh: "Tình cảm của cậu và bạn trai thế nào rồi? Cậu có làm cái kia không?" Tễ Nguyệt đáng khinh chớp chớp mắt.
"Tôi và Chu Thịnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ thân cận hơn người bình thường, so với anh em ruột còn thân mật hơn, không phải loại quan hệ đó, cậu hiểu lầm rồi."
Tễ Nguyệt kéo dài ngữ điệu, "Quan hệ anh em à ~ Tôi hiểu mà."
Diệp Cảnh há miệng, cũng không biết Tễ Nguyệt hiểu cái gì, muốn giải thích lại không biết nói cài gì cho tốt.
"Cậu có rảnh đi mua quần áo ở trung tâm mua sắm với tôi không? Cậu tương đối hiểu mấy cái này hơn tôi."
"Sau giờ học, tôi muốn đến công ty của anh ấy chờ anh ấy tan tầm đi ăn cơm, đúng rồi, cậu có thể đi tìm Chu Thịnh, vừa vặn còn có thể hẹn hò cùng nhau."
Tễ Nguyệt thu dọn cặp sách, trước khi đi còn nháy mắt với Diệp Cảnh, "Ngày mai không có lớp học, có thể ở bên ngoài trải qua một đêm bốc lửa."
......
Công ty Lâm Uyên tuy ít người nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, Tễ Nguyệt sau khi đến liền ngồi trên sô pha chơi máy tính bảng, không quấy rầy công việc của Lâm Uyên.
Mấy vị tiểu tỷ tỷ trong công ty cầm đồ ăn vặt cho Tễ Nguyệt ăn, "Tiểu soái ca cùng ông chủ có quan hệ gì vậy? Người thân hay bạn bè?"
Tễ Nguyệt không khách khí mở bao bì, "Em cùng anh ấy có một chân."
Chung quanh một mảnh ồn ào, tiểu mỹ nam môi hồng răng trắng nhìn liền vui mắt, tiểu mỹ nam này cùng ông chủ đẹp trai của bọn họ còn có quan hệ không thể nói, quả thực làm cho người ta kích động!
"Ông chủ chắc chắn rất thích cậu.
Tôi đã nói rồi, khuôn mặt băng giá của ông chủ chỉ có thể cười khi nhìn thấy cậu.
Nhìn ánh mắt lúc nói chuyện kia, mẹ ơi ngọt ngào chết rồi."
Tễ Nguyệt nghe được tâm hoa nộ phóng, quả nhiên ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.
Lâm Uyên nhìn thấy bên cạnh Tễ Nguyệt vây quanh mấy nữ nhân viên đang nói cười, trong lòng có chút không vui, "Tễ Nguyệt, lại đây, đừng ảnh hưởng đến công việc của người khác."
Tễ Nguyệt đáp một tiếng, cáo biệt mấy người, liền đi vào phòng làm việc của Lâm Uyên.
"Các cậu có nghe thấy không? Tôi nói tôi đoán đúng rồi.
Tiểu thụ nhà ông chủ còn nhu thuận gọi hắn là anh trai, thật đáng yêu."
"Lần trước tôi thấy bé đáng yêu thắt cà vạt cho ông chủ, còn ôm cổ hôn một cái, dặn ông chủ đừng quên nghỉ ngơi.
Nhớ gửi tin nhắn cho cậu ấy trong thời gian nghỉ ngơi.
Tôi đã nói không phải em trai mà."
"Có lần tôi đến văn phòng ông chủ, các cậu không thấy được, ánh mắt sủng nịch lẳng lặng nhìn bé đáng yêu của ông chủ khi nói chuyện lúc đó đâu chậc chậc, quả thực ngược cẩu mà."
Có người chỉnh sửa weibo, chụp ảnh ăn một nửa đồ ăn vặt, #Bé đáng yêu của ông chủ đẹp trai lại tới chờ ông chủ đang tầm, còn sẽ manh manh gọi ca ca, cực đáng yêu #
......
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vài lần, Tễ Nguyệt đang nghiêm túc đọc sách, biểu tình biến hóa thập phần sinh động, một hồi giật mình một hồi đỏ mặt, ngẫu nhiên còn có vẻ mặt như gặp quỷ.
Lâm Uyên buông đồ trong tay xuống, đi tới phía sau Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt thập phần nhập tâm, một chút cũng không phát hiện bên người có thêm người.
"Hạ Lẫm tách hai chân Tô Tiểu Thiên ra trước ngực, cởi quần của cậu ra đến đầu gối, cười lạnh nói: Nam nhân à, ngoài miệng nói không cần, thân thể còn không phải rất thành thật sao? Chờ mong tôi như vậy? Tiểu tao hóa, nước đều chảy ra, vừa nhìn thấy tôi liền nhịn không được phát tao. Nói xong còn nặng nề vỗ mông dâm đãng vài cái." Bị Lâm Uyên ngữ điệu không hề phập phồng đọc kịch giường chiếu, nhìn khuôn mặt như bị thiêu đốt của Tễ Nguyệt lúc bị bắt gặp khi đang lén lúc đọc tiểu hoàng văn, đưa tay cướp máy tính bảng trong tay Lâm Uyên.
Lâm Uyên một tay giam cầm Tễ Nguyệt vào trong ngực, tay kia lướt lướt máy tính bảng nhìn bìa truyện, mấy chữ to trên đó viết Tù ái: Lang tính tổng tài tác ái thành hoan, lại nhìn một loạt tên sách, quả thực muốn mù mắt, đại bộ phận đều là văn tổng tài, còn có một ít huynh đệ văn linh tinh.
Lâm Uyên đặt máy tính bảng lên bàn trà bên cạnh, tách hai chân Tễ Nguyệt đè lên sô pha, sắc mặt không gợn sóng nói: "Đem chân gấp ngược đến trước ngực, như thế này?" Lâm Uyên vừa làm mẫu trên người Tễ Nguyệt vừa hỏi Tễ Nguyệt.
Lâm Uyên nhịn không được chửi bới, thân thể nửa nằm trên giường, muốn như thế nào cởi quần ra đầu gối? "Quần này làm sao cởi ra được? Không phải sau khi tiến vào mới kéo quần đến đầu gối sao?"
Tễ Nguyệt mặt đỏ bừng, "Hạ Lẫm mặc váy ngắn cho Tô Tiểu Thiên xem, bên trong là quần chữ Đinh (丁), tùy tiện kéo xuống."
Sắc mặt Lâm Uyên vặn vẹo một chút, kéo Tễ Nguyệt lên một lần nữa, "Bình thường em hay xem mấy thứ này?"
Tễ Nguyệt vô tội nhìn Lâm Uyên, "Đây là người khác gửi cho em, hôm nay em mới xem một chút, cũng không biết bên trong có cái gì, còn tưởng rằng là tư liệu học tập."
"Nếu đã như vậy thì xóa toàn bộ đi."
Tễ Nguyệt vẻ mặt không nỡ, nhìn biểu tình của Lâm Uyên, nhìn hắn một chút đường sống cũng không có, lúc này mới chậm rì rì điểm toàn bộ xóa bỏ.
Chờ Lâm Uyên tan tầm, Lâm Uyên liền mang theo Tễ Nguyệt uể oải ỉu xìu đi ra ngoài ăn cơm.
Lâm Uyên vừa rảnh rỗi bồi Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt không còn tâm tư ai thán tài nguyên của y nữa, lập tức đầy máu sống lại, kéo cánh tay Lâm Uyên thân mật đi đường.
Từ phòng ăn đi ra, bị gió thổi qua Tễ Nguyệt run rẩy một cái, buổi chiều nhiệt độ còn vừa vặn, vừa đến buổi tối liền có chút lạnh.
Lâm Uyên cởi áo khoác ra khoác lên vai Tễ Nguyệt, "Lát nữa lên xe sẽ không lạnh."
Tễ Nguyệt hướng Lâm Uyên cười đến sáng lạn, lại trốn vào trong ngực Lâm Uyên, "Anh, hôm nay em nhìn thấy một bài đăng, gọi là bé đáng yêu nhà đại lão lại đến tú ân ái.
Nói rõ ràng là chúng ta, có rất nhiều người vào bình luận khen em đáng yêu.
Thế nhưng còn có người hỏi có ai muốn tổ chức đoàn thể đi trộm bé đáng yêu không?"
"Em có trả lời không?"
"Có ạ, em nói cho các cô ấy biết, em mới không phải đáng yêu, rõ ràng chính là gợi cảm mê người.
Có phải em ở trên giường rất lợi hại không?"
Hai người trong lúc nói chuyện đi đến bên cạnh xe, lúc Lâm Uyên thắt dây an toàn cho Tễ Nguyệt còn bị Tễ Nguyệt đánh lén hôn một cái.
Tễ Nguyệt vẻ mặt đắc ý trộm chiếm tiện nghi, làm cho Lâm Uyên nhịn không được nâng tay xoa xoa tóc, nghiêng người hôn Tễ Nguyệt vài cái.
......
Hai người rời đi lại không chú ý tới trong đám người phía sau có hai thanh niên khiếp sợ nhìn phương hướng của bọn họ.
Diệp Cảnh và Chu Thịnh đi ra ngoài mua bộ âu phục để Diệp Cảnh mặc đi thi đấu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tễ Nguyệt.
"Không phải cậu ta nói tối nay muốn ăn cơm hẹn hò với bạn trai sao? Đó không phải là anh cậu ta sao?" Diệp Cảnh nhìn vài bức ảnh cậu vừa chụp được trong điện thoại di động, trong lòng kinh hãi không hiểu, hỏi Chu Thịnh, "Có phải chúng ta nhận sai không? Có lẽ đó chỉ là lớn lên nhìn giống nhau?"
"Lần trước đi làng du lịch, người đàn ông kia quả thật cùng Lâm Dĩ Mạch đều họ Lâm, Lâm Dĩ Mạch gọi chính là anh.
Vừa rồi người đàn ông kia chính là anh trai lần trước cùng đi làng du lịch với Lâm Dĩ Mạch, chúng ta không nhận sai."
"Cậu ta và anh cậu ta? Bọn họ thế nhưng, thế nhưng?"
Chu Thịnh vẻ mặt chán ghét, "Thật ghê tởm! Cậu không nên ở ký túc xá kia, ở cùng một chỗ với loại người này ngẫm lại liền thập phần ghê tởm, cậu trước tiên ở chỗ tôi hoặc là ở bên ngoài thuê phòng ở, sau đó đi tìm nhân viên tư vấn chuyển ký túc xá."
Diệp Cảnh không biết tại sao tinh thần có chút phấn khởi, có lẽ là do cậu biết một chuyện bí mật lớn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook