Cái tên khắc trên vết sẹo.
Trong phòng không đốt than nhưng bàn tay tay to đang ôm lấy eo nàng lại ấm áp, mạnh mẽ vô cùng.
Tóc Ngu Linh Tê được vén hết sang một bên vai, đầu bút ướt lạnh lướt trên eo, một nét bút còn chưa kết thúc lại có xu hướng lướt xuống dưới.
“...Nhột.” Ngón tay nàng cong lại, chống lên bàn, nàng không thể không run rẩy.
Bàn tay đang siết chặt eo nàng dần siết chặt hơn.

Làn da trắng của nàng quá mềm mại, không ngấm mực, chữ viết màu đen càng tôn lên màu da trắng, quyến rũ như yêu tinh.
Ninh Ân đặt bút xuống, giọng nói khàn đặc: “Cơ thể Tuế Tuế làm bằng cái gì thế, thật mềm mại.”
Hắn cúi đầu ngửi mùi hương trên người nàng, kết luận: “Còn thơm nữa.”
Lúc nãy Ngu Linh Tê còn thấy lạnh, bây giờ lại bắt đầu nóng lên.
Trước kia, khi ở vương phủ nàng có thể hiểu cho ham thích của Ninh Ân nhưng đây là phủ đệ nhà mình, nghĩ đến việc huynh tỷ có thể đến đây, hoặc có người đi qua đi lại bên ngoài phòng người hầu thì nàng ngượng không chịu nổi.
“Nói vớ vẩn.” Ngu Linh Tê muốn khoác áo che lại theo bản năng.
“Vội cái gì.”
Ninh Ân kéo áo khoác nàng xuống: “Còn chưa đóng dấu mà.”
Khi nàng nhìn thấy con dấu riêng bằng mặc ngọc quen thuộc, Ngu Linh Tê lập tức nghẹn ứ...
Hắn thật sự mang thứ này đi khắp nơi à!
“Biết trước thế này, ta đã không đưa miếng ngọc này cho chàng.”
Ngu Linh Tê thầm lẩm bẩm, gò má ửng hồng ướt át.
“Bạch ngọc mềm ấm không ở bên cạnh, bổn vương chỉ có thể mang theo mặc ngọc lạnh băng để giải mối tương tư.”
Ninh Ân nói một cách nghiêm túc, ngón tay đã bắt đầu mò mẫm đai váy của nàng.
Không có mực để đóng dấu, hắn khẽ nhăn mày.
Thấy người phía sau không cử động hồi lâu, Ngu Linh Tê sắp không thể đè nén sự xấu hổ trong lòng nữa.


Nàng vùi đầu vào khuỷu tay Ninh Ân, thẹn thùng nói: “Ta còn phải chịu lạnh bao lâu nữa? Nhanh lên.”
Người phía sau lại cười yêu chiều.
Một tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau.
Không biết Ninh Ân đang nghịch cái gì, chỉ một lát sau, con dấu mặc ngọc ấm áp ấn lên eo nàng.
Ninh Ân cầm ống tay áo lau ngón tay, sau đó cúi người, chóp mũi hắn đi dọc theo đường cong thắt eo của nàng đi xuống, khẽ hôn lên nét mực ở eo nàng.
Một nụ hôn lặng lẽ và sùng kính, Ngu Linh Tê cảm thấy có một dòng nước ấm chạy dọc theo eo nàng, lan ra tứ chi.
Xấu hổ muốn chết.
Nàng đỏ mặt, hai vai không thể khống chế mà run rẩy, hắt xì một cái.
Người đằng sau cởi áo khoác ngoài bọc nàng lại, nhiệt độ ấm áp của nam nhân xua tan cái lạnh mùa đông giá rét.
Ngu Linh Tê mê mẩn sự ấm áp và vững chãi này, cơ thể mềm mại vô thức hướng vào lòng hắn, lúc lâu sau mới nói: “Không công bằng.”
“Hửm?” Ninh Ân nhẹ nhàng nhéo cằm nàng.
Ngu Linh Tê ngước mắt nhìn hắn, hừ hừ: “Ta cũng muốn khắc, khắc một con dấu độc nhất vô nhị trên người chàng.”
“Hóa ra là thế.”
Ngón tay Ninh Ân vân vê khóe môi nàng: “Lần sau cho nàng khắc.”
“Thật à?” Sự nghe lời của hắn khiến Ngu Linh Tê ngạc nhiên.
Đôi mắt sơn mài của Ninh Ân ẩn chứa nhàn nhạt hưng phấn, hắn chậm rãi chơi đùa tóc mai của nàng: “Đến khi tìm đủ thuốc màu sẽ cho Tuế Tuế khắc.”
Thuốc màu?
Khắc ấn còn cần thuốc màu à?
Ngu Linh Tê không biết mấy thứ này, nhưng chút nghi ngờ nho nhỏ của nàng đã bị sự mong đợi đánh bay.
Ninh Ân vai rộng, chân dài, eo hẹp, cơ thể khỏe mạnh, làn da lại trắng hơn người bình thường.


Nếu khắc một dấu ấn màu đỏ tươi...
Hình ảnh đó, kiếp trước nàng không dám nghĩ tới.
Tất nhiên là bị Ninh Ân ảnh hưởng nên đầu óc của nàng cũng bắt đầu có những suy nghĩ không đứng đắn rồi.
Ngu Linh Tê quyết định tìm một chủ đề đứng đắn để nói chuyện.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Ninh Ân, chàng có muốn làm Hoàng đế không?”
Giọng nói của Ninh Ân rất bình thản nhưng lại nói trúng tim đen: “Là ý của Ngu tướng quân hay Ngu Hoán Thần?”
“Là ta muốn hỏi chàng.” Ngu Linh Tê nói.
Nàng không nghi ngờ tình yêu của Ninh Ân.

Tình yêu của kẻ điên này luôn nóng cháy và cố chấp mà mặt khác của cố chấp là thứ tình cảm khác hẳn người bình thường.
Nàng chỉ không chắc chắn liệu bản thân có thể gánh vác trách nhiệm của một mẫu nghi thiên hạ hay không.
“Muốn làm Hoàng đế?” Ninh Ân vô cảm hỏi nàng.
Ngu Linh Tê không để ý đến chỗ kỳ lạ trong lời nói của hắn, vô thức lắc đầu: “Không muốn...”
Rồi lại lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta không biết.”
Nếu Ninh Ân muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, muốn đứng ở trên cao thì nàng không thể trở thành sợi dây trói buộc Ninh Ân.
“Chàng muốn thế nào?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Muốn nói chuyện yêu đương.”
Ninh Ân chớp mắt, nói rõ hơn: “Lên giường nói.”
Ngu Linh Tê vội đè bàn tay đang đi xuống của hắn lại, dịch ra một chút: “Đang ở nhà, không được...”

“Muốn đè Tuế Tuế.” Ninh Ân nhéo eo nàng.
Ngu Linh Tê lập tức mềm nhũn, vội vàng rời khỏi cái ôm của hắn rồi chỉnh lại trung y và quần áo xộc xệch.
Ninh Ân cười khẽ, đưa tay lên ngửi mùi thơm nữ tính lưu lại trên đốt ngón tay rồi hôn một cái.
Đang ở phủ đệ nhà mình, Ngu Linh Tê vẫn không dám phóng túng, mãi đến sập tối mới đuổi được Ninh Ân ra khỏi phủ.
Ninh Ân ngồi trên xe ngựa, gương mặt không có biểu cảm nào, ánh mắt sâu thẳm như có thể cắn nuốt người khác.
Tính tình của hắn như thế, hôm nay cũng xem như là nhẫn nhịn vô cùng rồi.
“Ngay mai bổn vương đến đón nàng.”
Ninh Ân chỉ để lại một câu nói, cũng không thèm nhìn biểu cảm của Ngu Linh Tê đã bảo người hầu đánh xe rời đi.
Ngu Linh Tê quay đầu, rón ra rón rén nhìn Ngu Uyên, cười nói: “Cha à, ánh mắt chọn hôn phu của nữ nhi rất tốt đúng không?”
Nhìn con gái cười xinh đẹp, lòng Ngu Uyên lại trầm lặng như biển.
Hồi lâu sau, ông mới thở dài, vỗ vai nữ nhi, không nói gì cả.
Ngu Linh Tê trở về phòng, chuyện đầu tiên nàng làm là đóng cửa sổ lại, cởi quần áo ra.

Nàng đứng quay lưng về phía gương đồng to, quay đầu nhìn thơ tình ở eo của mình.

Nhưng góc soi quá khuất, nàng đành cầm gương trang điểm, chỉnh hết góc này đến góc khác.
Eo thon trắng như tuyết, có thể thấy được hàng chữ màu đen.
Ngu Linh Tê vốn tưởng Ninh Ân sẽ viết mấy câu linh tinh như ‘Đè Tuế Tuế’ để trêu đùa nàng nhưng vật lộn với hai cái gương hồi lâu, nàng chỉ nhìn thấy tám nét chữ phóng khoáng:
‘Tuế Tuế thiên thu, Linh Tê vĩnh lạc’.
Màu của con dấu không phải mực ấn đỏ bình thường mà là một màu đỏ trầm.
Ngu Linh Tê buông gương trang điểm xuống, quần áo xộc xệch đứng trước gương hồi lâu.
Làm sao đây? Nàng giơ tay che mặt.
Hình như nàng không thể chờ đến ngày mai nữa.
...
Tĩnh Vương phủ, hồ tắm nước nóng.
Trong màn sương, nam nhân tuấn tú đứng giữa hồ nước rộng lớn, để lộ thân trên mảnh khảnh như được chạm khắc tinh tế, mái tóc đen xõa dài ngang hông, những giọt nước nhỏ li ti chảy dọc xương quai xanh, lướt qua những vết sẹo trắng trên ngực, chảy qua rãnh cơ bụng, cuối cùng rơi xuống nước.

"Điện hạ, nhân chứng đã được sắp xếp ổn thỏa."
Bóng dáng cao lớn của Chiết Kích in trên cửa, y làm tròn bổn phận, bẩm báo: “Chỉ là bệnh án năm đó của Thái y viện rất khó để khôi phục lại.”
Ninh Ân mắt mắt, mỉm cười: “Để quân cờ của Thái y viện làm việc, Hoàng hậu có sinh con hay không, kiểm tra là biết.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Chiết Kích nói: “Vị xích huyết mà điện hạ muốn tìm cũng đã tìm được.”
Thấy Ninh Ân ngầm ra hiệu, lúc này Chiết Kích mới mở cửa điện, bưng khay đi vào: “Có cần thuộc hạ hỗ trợ không?”
“Không cần.” Ninh Ân vung tay lên.
Chiết Kích đặt khay lên bàn bên cạnh hồ, chắp tay lui ra.
Ninh Ân mở mắt, bước lên bậc đá sương mờ, cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh lau qua người.
Trong khay trên bàn có một cái hộp ngọc trắng, khối ngọc bích trong suốt, có thể lờ mờ nhìn thấy thuốc nhuộm màu đỏ ở trong đó.
Ninh Âm ném chiếc khăn đã ẩm ướt sang một bên, sau đó nhặt một cây kim bạc trong khay lên, thản nhiên hơ trên ngọn nến đang cháy.
Hắn nhìn chằm chằm bản thân trong gương đồng to một lúc lâu rồi đâm cây kim bạc dính màu thuốc đỏ lên ngực.
Từng kim từng kim một, vết thương trên ngực dần xuất hiện chữ viết màu đỏ tươi.
Chất lỏng màu đỏ cô đọng thành từng giọt, không thể phân biệt là thuốc nhuộm hay là máu tươi.
Một canh giờ sau, hai chữ “Linh Tê’ màu đỏ tươi dần xuất hiện trên bờ ngực lạnh lẽo rắn chắc của hắn.
Nàng là thịt đầu tim của hắn, là cái tên khắc trên vết sẹo của hắn.
Trên giường có một áo yếm màu trắng, Ninh Ân cầm nó, lau vết máu rỉ ở trên ngực.
Như vậy, dấu vết của nàng và hắn sẽ mãi mãi dung hợp với nhau.
Ánh nến le lói, Ninh Ân không mặc quần áo, tìm một cái ghế dựa, ngồi bắt chéo chân nhìn bản thân trần truồng trong gương.
Lúc đầu khi hắn bước ra khỏi bể tắm, màu của hình xăm rất đậm.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hai chữ ‘Linh Tê’ phai nhạt theo nhiệt độ cơ thể, cuối cùng tiệp với màu da của hắn.
Ninh Ân hài lòng ném kim bạc về khay, đứng dậy khoác áo choàng.
Ngày mai gặp mặt, hy vọng Ngu Uyên đã suy nghĩ kỹ, nếu không...
Khóe môi Ninh Ân khẽ cong, giơ tay sờ lên vị trí trái tim của mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương