Khi Ngu Trạch và Ngu Thư bước xuống cầu thang, họ nhìn thấy cô gái tóc vàng đang đợi ở tầng dưới.

Cô nở nụ cười tươi rói, nhảy đến trước mặt Ngu Trạch và choàng lấy cổ anh, thân mật nói: "Chúng ta lên tầng hai ăn điểm tâm nhé."

Ngu Thư, người bị cô ấy phớt lờ, nhíu mày thật chặt, cố kìm lại những gì mà ông muốn nói.

Ngu Trạch kéo hai tay cô xuống, nhìn mái tóc dài bị gió biển thổi tung bay, hỏi: "Cô đã đợi bao lâu rồi?"

"Siêu lâu luôn." Cô nói, "Buổi tối tôi có thể ăn mì gói không?

"Không." Ngu Trạch từ chối một cách vô cảm.

Ngu Thư nhìn Đường Na: "...Con và Đường Na có quan hệ gì?"

Đường Na cười nói: "Bác đã đoán được, tại sao lại hỏi tôi?"

Ngu Thư nhìn quả ngọc lan trong cổ áo cô, trầm mặc một lát, sau đó nhìn Ngu Trạch: "Khi nào về nhà mang nó theo."

Ngu Thư không nhìn hai người bọn họ nữa, xoay người đi về phía phòng khách.

"Ông ấy nói gì vậy?" Đường Na hỏi.

"...Ông ấy bảo tôi về nhà ăn Tết." Ánh mắt Ngu Trạch lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Ông ấy chủ động đi tìm anh?"

Ngu Trạch nói: "...Cũng không hẳn. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên boong tầng bốn."

"Anh lên tầng bốn làm gì?" Đường Na hỏi.

"Bảo Trác Vũ sắp xếp phòng khác cho tôi."

"Tại sao?"

Ngu Trạch liếc cô một cái: "Trong phòng chỉ có một cái giường."

"Cái giường rất lớn mà!" Cô nói một cách đầy lý lẽ: "Nếu mông con sâu nhà anh to quá, anh vẫn có thể ngủ trên sàn nhà."

Ngu Trạch tự động bỏ qua những lời trước đó của cô, nói, "Trác Vũ đã sắp xếp phòng bên cạnh cho tôi rồi."

Khuôn mặt của Đường Na không vui, cô thầm ghim con dơi xen vào việc của người khác ở trong lòng.

Sau khi cả hai đến phòng ăn tầng hai uống trà chiều, Đường Na không muốn ăn tối nên cả hai quay lại phòng nghỉ, cô định lấy điện thoại di động ra chơi game thì Ngu Trạch lấy ra một chiếc hộp các-tông mỏng từ trong vali của cô và đặt lên giường.

"Thay chiếc váy mà cô sẽ mặc tối nay đi."

Đường Na lập tức đặt điện thoại xuống và lao đến.

"Cái này mua cho tôi?"

Một tiếng "ừm" yếu ớt phát ra từ trên đỉnh đầu.

Đường Na nhấc nắp hộp quà lên, nóng lòng lấy ra chiếc váy dài màu nude bên trong, chỉ cần liếc nhìn một cái là cô đã không thể rời mắt khỏi chiếc váy lộng lẫy này.

Chiếc áo dài màu nude nhẹ nhàng đầy những bông hoa được thêu tinh xảo sống động, kiểu dáng váy lộng lẫy, phức tạp, tà váy bồng bềnh như váy công chúa trong suy nghĩ của mọi cô gái.

Cô yêu ngay cái váy này.

Đó là chiếc váy cô nên có trong đời, nhưng lại luôn bị thiếu.

Giọng Ngu Trạch từ trên đầu truyền đến: "Không phải cô muốn làm công chúa sao? Chiếc váy này giống váy công chúa không?"

Cô nuốt xuống cảm giác chua xót trong cổ họng, lớn tiếng nói: "Tôi vốn là công chúa!"

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, Ngu Trạch lại mỉm cười: "Ừ, cô vốn là công chúa."

Đường Na ôm lễ phục đi vào phòng tắm để thay, Ngu Trạch ngồi trên ghế đợi cô. Nghe thấy tiếng loảng xoảng từ phòng tắm, Ngu Trạch không nhịn được bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa:

"Cô biết mặc không đấy? Có cần tôi gọi người vào giúp cô không?"

"Tôi biết! Tôi biết!" Cô vội vàng nói bên trong phòng tắm: "Chỉ là váy thôi mà, có gì mà không biết!"

Sau mười phút nữa, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.

Cô đỏ mặt bước ra, có thể thấy rằng cô đã có một cuộc chiến chật vật với chiếc váy.

"Trông đẹp không?" Cô nhìn anh đầy mong đợi.

Ngu Trạch yên lặng nhìn cô.

Mái tóc vàng chói lọi của cô gái xõa ngang vai, cổ áo hơi hở trước ngực được thêu những bông hoa và dây leo lá xanh phức tạp, tương phản rõ rệt với khuôn ngực trắng mịn, tà váy rộng bồng bềnh dài chạm đất càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh chỉ bằng một vòng tay của cô.

Ngu Trạch như thể bị thiêu đốt, vô thức nhìn đi chỗ khác.

Anh bước đến trước hộp quà đặt chiếc váy, lấy ra một sợi dây chuyền bằng vàng hình giọt nước đính kim cương.

Giống như lễ phục trên người cô, sợi dây chuyền cũng là phong cách cung đình phức tạp và xa hoa, mặt dây chuyền được chạm rỗng và trang trí bằng mười hai viên pha lê màu hồng.

Anh hỏi: "Cô tự đeo hay tôi đeo cho cô?"

Cô trực tiếp đưa cái gáy mịn màng của mình cho anh xem: "Anh nói xem?"

Ngu Trạch bước đến, đeo dây chuyền lên cái cổ thiên nga kiêu hãnh, ngón tay anh chạm vào làn da mịn màng của cô như chạm phải ngọn lửa nóng rực.

Nhất thời anh không thể phân biệt được là da cô đang nóng hay đầu ngón tay của anh đang nóng.

Cuối cùng cũng cài xong khoá của sợi dây chuyền, anh thở phào rút tay ra.

"Anh còn chưa trả lời tôi đấy!" Cô quay đầu lại, gặng hỏi kỳ được: "Nhìn tôi có đẹp không?

"...Đẹp." Ngu Trạch khàn giọng nói.

Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, cô nở một nụ cười tự mãn, đi đến trước gương trang điểm, nhìn trái phải chiếc váy mới của mình rồi đắc ý nói: "Đôi mắt mù của bò sát nhà anh cuối cùng cũng khỏi!"

Ngu Trạch thà rằng anh thực sự là một bò sát mù, như thế anh không trở nên kỳ lạ khi nhìn thấy vẻ ngoài thiếu nữ của cô.

Anh liếc nhìn thời gian, không bao lâu nữa đấu giá công khai sẽ bắt đầu, anh đưa tay về phía cô theo thói quen: "Đi thôi."

Sực nhớ cô đã là một thiếu nữ, anh vừa định rút tay lại, nhưng cô tập mãi thành quen nắm lấy, anh dừng lại một chút, cuối cùng nắm tay cô.

Nhất định là anh suy nghĩ quá nhiều ngược lại làm phức tạp hóa mọi chuyện.

Dù thân hình của Đường Na đã lớn hơn nhưng tâm hồn của cô vẫn là cô bé với chiếc ba lô ngỗng lớn màu trắng.

Tỉnh táo, anh tự nhủ, hãy cứ coi cô như một đứa trẻ chưa biết sự đời.

Sau khi xây dựng tâm lý cho bản thân, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bàn tay nắm trong tay cũng không còn nóng bỏng như vậy nữa.

Sau khi hai người đến sảnh tiệc tầng hai, nam phục vụ ở cửa dẫn họ lên bục khách quý trên lầu, hầu như tất cả những người đang ngồi ở đây đều là những người có mặt mũi, Đường Na nhìn thoáng qua thấy Ngu Thư đang ngồi trong đó.

Ngu Trạch cũng nhìn thấy, bởi anh vô ý thức dừng bước.

"Cô Bách Đế Na, cô muốn ngồi ở đâu?" Nam nhân viên phục vụ có vẻ nhận được lệnh của Trác Vũ, cung kính hỏi.

Bên cạnh Ngu Thư đúng lúc có hai chỗ trống, trên bàn khác cũng có chỗ trống, ngồi chỗ nào cũng được.

Đường Na chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi đi về phía Ngu Thư.

Một cuộc đấu giá làm gì? La vung tiền như rác! Tại sao cô không ngồi cạnh túi tiền?

Nhìn thấy cô đi về phía Ngu Thư, Ngu Trạch cũng đi theo.

Bóng dáng của Đường Na thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người trên tầng hai, bọn họ không chớp mắt nhìn hai người ngồi xuống bên cạnh Ngu Thư.

Mặc cho tiêu điểm của mọi người đổ dồn về phía mình, Ngu Thư vẫn vô cảm và thờ ơ với hai người ngồi bên cạnh.

"Thế mà Ngu Trạch cũng tới..."

"Lần này tôi không thấy Tiểu Ngu tổng, tôi còn tưởng Ngu tổng đến một mình."

"Không ngờ lại dẫn theo Ngu Trạch."

"Chẳng lẽ hướng gió của Ngu thị sắp thay đổi rồi?"

Những lời xì xào bàn tán như có như không truyền vào tai Đường Na.

Cô nghe thấy, Ngu Trạch đương nhiên cũng nghe thấy, cô quay đầu liếc nhìn anh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy hệt Ngu Thư.

Những người có thể ngồi ở tầng hai là những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong số những người thuộc tầng lớp thượng lưu, hầu hết họ đều quen biết và biết rõ về nhau, sau khi Ngu Trạch ngồi xuống bên cạnh Ngu Thư, ngồi cùng bàn có lẽ là người từng làm ăn với Ngu Thư, chủ động trò chuyện vài câu với anh, còn khen anh là "còn trẻ có thành tựu", "tuấn tú lịch sự", "nổi tiếng".

Liên hệ với Ngu Trạch đầy scandal cách đây không lâu, thật sự khó mà phân biệt được người đàn ông tươi cười này là đang tâng bốc hay đang mỉa mai.

Ngu Trạch thờ ơ đáp lại, sau khi đối phương xã giao thương nghiệp mấy câu thì nhìn về phía Ngu Thư: "Sao hôm nay Tiểu Ngu tổng không đến?"

"Dự án vẫn còn một số vấn đề, không kịp trở lại."

"Lần này Ngu tổng chi lớn, tôi ước tính đã đầu tư hơn một tỷ đô la Mỹ vào Hoa Kỳ, chẳng lẽ định biến dự án ở nước ngoài thành mục tiêu trọng điểm sang năm?"

Chủ đề chuyển sang kinh doanh, Đường Na không có hứng thú nên không chú ý nữa.

Cô phục vụ mặc đồng phục đen bước tới bàn rót Champagne cho hai người, cô tò mò nhấp một ngụm, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề ở tầng dưới bước lên bục cao, tự giới thiệu mình là người phụ trách của một viện bảo tàng nào đó, mỉm cười thông báo hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Tuy nói đấu giá công khai là đấu giá cho nhân loại bình thường, nhưng vật phẩm đấu giá đều là bảo vật trong xã hội loài người, vật phẩm đấu giá đầu tiên là di vật văn hóa thư pháp, hội họa, cũng là đấu giá làm nóng người, vật phẩm trưng bày đầu tiên là tác phẩm "Mao Sơn hùng vĩ" của Phó Bão Thạch - cố họa sĩ nổi tiếng Trung Quốc, có giá khởi điểm là 30 triệu NDT, bức quốc hoạ này cuối cùng được một người đàn ông trung niên mập mạp ở dưới lầu mua với giá 160 triệu NDT.

"Ai vậy?" Đường Na hỏi.

Ngu Trạch vừa định nói anh không biết, quay đầu mới nhận ra rằng cô lại hỏi Ngu Thư.

Ngu Thư không ngờ rằng cô sẽ chủ động bắt chuyện với ông, vì vậy ông lạnh lùng liếc mắt, nói: "...Cô hỏi tôi?"

Cô gái tóc vàng nở một nụ cười hơi giật mình lại rất ngọt ngào với ông: "Tất nhiên là đang hỏi chú Ngu rồi."

Ngu Thư: ...Cô là ai?

Ông liếc nhìn Ngu Trạch ở bên cạnh, anh lộ ra vẻ bất lực, rõ ràng đã quá quen với sự thay đổi đột ngột của cô.

Ngu Thư nói: "Chu Khiêm, một nhà sưu tập thâm niên và môi giới tranh và thư pháp chuyên nghiệp, có phòng trưng bày nghệ thuật của riêng mình."

Đường Na nhận được câu trả lời, cũng không hỏi nữa, tiếp tục quan sát bên dưới.

Ba vật phẩm đấu giá tiếp theo đều mờ nhạt, được trả giá cao nhất là bức tượng Phật Vô Lượng Thọ dáng đứng thời nhà Thanh, được đấu giá 45 triệu.

Khi Đường Na đang ngáp dài, đấu giá văn vật thư pháp và hội họa cuối cùng cũng kết thúc, người dẫn chương trình thứ nhất rời đi, người đàn ông da trắng tóc đỏ thứ hai bước lên sân khấu, thông báo bước vào hạng mục đấu giá thứ hai - trang sức lộng lẫy.

Món đầu tiên xuất hiện là điểm nhấn của phiên đấu giá công khai, một viên kim cương tím thô nặng 11,04 carat.

Đường Na nhấc lưng khỏi ghế tựa, chăm chú nhìn viên kim cương tím do người dẫn chương trình bày ra.

"Viên kim cương này được người khai thác nó gọi là Mặt trăng tím, nặng 11,04 carat, màu sắc thuần tự nhiên, độ tinh khiết theo tiêu chuẩn GIA của viên kim cương này là FL (Flawless) – Tinh khiết không tì vết. Ai cũng biết rằng thuần màu tím rất hiếm trong các loại kim cương màu. Hầu hết các kim cương tím xuất hiện trên thị trường là kim cương nhung màu xám tía và kim cương tím pha chút đỏ".

Người dẫn chương trình tự giới thiệu mình là giáo sư tại Viện Đá quý Hoa Kỳ, chậm rãi giới thiệu viên kim cương màu tím sáng chói trong tủ kính trưng bày dưới sự chú ý của mọi người, cùng lúc, người phiên dịch đeo micro dưới sân khấu nhanh chóng phiên dịch lời nói của ông ấy sang tiếng Trung.

"Hiện trên thị trường chỉ có hai viên kim cương tím được biết đến và có tương đối ít thông tin về chúng, theo thứ tự là Royal Purple Heart và Grand Purple Heart. Royal Purple Heart là viên kim cương tím Fancy Vivid lớn nhất được biết đến cho đến nay, nặng 7,34 carat, với độ tinh khiết I1, hình dạng là hình trái tim hoàn hảo. Chủ nhân hiện tại của Grand Purple Heart vẫn còn là một bí ẩn, chúng ta chỉ biết sơ qua từ lịch sử của nó rằng nó nặng khoảng 2 đến 5 carat." Người đàn ông tóc trắng cười nói: "Mà 'Mặt trăng tím' mà chúng tôi sắp bán đấu giá, nếu cắt đúng cách, người mua sẽ nhận được viên kim cương tím hình trái tim lớn nhất và tinh khiết nhất được biết đến hiện nay trên thị trường, lớn hơn Royal Purple Heart và Grand Purple Heart."

Khách trên lầu và dưới lầu đều đứng ngồi không yên.

"Hiện tại bắt đầu phiên đấu giá. Giá khởi điểm là một trăm triệu, mỗi lần tăng giá không dưới mười triệu."

Ngay khi giọng nói của người chủ trì vang lên, một giọng nữ vang lên ở dưới lầu: "Một trăm bốn mươi triệu."

Hàng loạt giọng nói vang lên liên tiếp.

"Một trăm sáu mươi triệu."

"Một trăm tám mươi triệu."

"Hai trăm triệu."

Giá cả liên tục tăng lên.

Chưa kể đến việc tăng giá, dù được bán với giá khởi điểm, Đường Na cũng không kham nổi.

Đạo cụ ma pháp làm từ kim cương tím cũng không khác gì làm từ kim cương trắng rẻ tiền, chỉ trông đẹp hơn thôi, nếu cô muốn bán giá gấp đôi cho Trác Vũ, Trác Vũ không phải là người thiểu năng, chắc chắn sẽ không nhận.

Tuy không thể kiếm ra tiền nhưng viên kim cương màu tím này thực sự rất đẹp, trong thế giới cũ, Đường Na chưa bao giờ nhìn thấy viên kim cương màu tím trong suốt và tinh khiết như vậy.

Muốn.

Không có tiền.

Làm thế nào đây?

Ánh mắt cô đảo lia lịa nhìn Ngu Thư bên cạnh.

"Bác Ngu, viên kim cương đó đẹp thật ấy." Cô bày ra vẻ vô tội.

Ngu Thư liếc nhìn cô.

"Bác Ngu, bác đừng chỉ uống rượu, ăn chút gì đi ạ." Cô ân cần lấy một chút đồ ăn nhẹ trên bàn, đặt trước mặt Ngu Thư.

Ngu Thư: "...Có chuyện nói thẳng."

"Không có gì đâu ạ, cháu chỉ cảm thấy buồn chán nên nói chuyện phiếm với bác Ngu thôi... Dù sao cháu cũng không đủ tiền mua viên kim cương tím xinh đẹp đó."

"..."

"Cháu đeo cái Ngu Trạch tặng là đủ rồi..." Cô ấy giơ tay trái lên, ống tay áo rộng trượt xuống cổ tay mảnh mai, để lộ một sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay và quả ngọc lan đỏ thẫm treo trên sợi dây đỏ.

Cô thở dài: "Cháu đeo nó mỗi ngày, mỗi đêm, 24 giờ không rời người... Dù sao cháu cũng chẳng có cái khác để đeo."

"..."

"Ôi chao." Cô xích gần quả ngọc lan trên cổ tay, nói: "Là do cháu tắm rửa không tháo xuống sao? Tại sao trên quả lại có vết nứt?

Ngu Trạch cau mày, nói, "Vết nứt không phải do đêm đó..."

Đường Na đá người đàn ông trung thực dưới gầm bàn, buộc anh phải dừng lời.

Cô nói: "Nếu có một viên đá màu tím, có lẽ cháu có thể sửa nó..."

Ngu Thư lạnh lùng nhìn cô một cái, vươn tay giơ tấm biển lên trước mặt:

"Ba trăm triệu."

Mức tăng giá của Ngu Thư là một trăm triệu, quả là đáng kinh ngạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương