Thẩm Văn Đào nắm lấy vai của Lưu Tịnh Dung nôn nóng hỏi:- Tịnh Dung, em… em có phải phát hiện có gì không ổn không? Em cứ nói đi, anh sẽ giúp cho em.Lưu Tịnh Dung đặt tay lên bàn tay Thẩm Văn Đào đang đặt trên vai của cô, giọng điệu dịu nhẹ trấn an Thẩm Văn Đào:- Văn Đào, anh bình tĩnh nghe em nói có được không? Hành động không có gì không ổn hết, thực sự, anh nghe em có được không?Thẩm Văn Đào hít sâu một cái cố gắng trấn tĩnh bản thân, không thả tay ra, cúi người đối diện với Lưu Tịnh Dung nói:- Em nói đi.Lưu Tịnh Dung nhìn thẳng Thẩm Văn Đào trịnh trọng chậm rãi nói:- Văn Đào, anh yên tâm đi, hành động ngày mai em đã sắp xếp hết rồi, cơ hội thành công rất lớn.

Em chỉ là… chỉ là… - Dừng một chút cô phải lựa lời để nói nhưng rốt cuộc vẫn quyết định nói thẳng – Nếu như hành động thất bại, anh nhất định phải giết chết em, em không muốn rơi vào tay Lý Thiên Hàng.- Tại sao phải giết chứ? Anh nhất định nghĩ ra cách cứu em – Thẩm Văn Đào kích động lên tiếng.Lưu Tịnh Dung lắc đầu đáp lại:- Không thể, anh không thể cứu em, chưa chắc cứu được em lại làm bại lộ bản thân, anh phải bảo vệ bản thân, nếu như em xảy ra chuyện thì chuyện của Thiên Long quan phải nhờ tới anh và Hạng Hạo.Đạo lý này sao Thẩm Văn Đào lại không hiểu nhưng tình cảm của hắn không cho phép hắn làm như vậy, vẫn lắc đầu kích động nói:- Không thể, anh không thể làm như vậy.- Thẩm Văn Đào – Lưu Tịnh Dung lớn tiếng gọi tên hắn, đợi hắn ngước lên đối diện với cô mới nghiêm túc nói – Văn Đào, anh phải là người ra tay, chỉ có anh ra tay thì em mới có thể tìm đường sống trong chỗ chết.- Tìm đường sống trong chỗ chết? – Thẩm Văn Đào có chút khó hiểu.Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào Thẩm Văn Đào chân thành nghiêm túc giải thích rõ ràng dự định của cô cho hắn.


Hai người nói rất lâu, cũng tranh cãi rất lâu, Thẩm Văn Đào mới miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị của Lưu Tịnh Dung nhưng hắn vẫn thầm cầu mong mọi chuyện sẽ không xảy ra, hắn không cần làm tới bước đó.Lời nguyện cầu của Thẩm Văn Đào đã không thành sự thật, khi Lưu Tịnh Dung cố gắng muốn cứu người thì Lý Thiên Hàng cũng đã giăng sẵn thiên la địa võng đợi cô.Tối đêm đó, Lưu Tịnh Dung dẫn theo mấy người Hoài Phong, Hoài Vũ đột nhập vào bên trong phòng giam của trường quân đội, bên ngoài Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, còn có mấy người Đỗ Phong canh giữ gần đó để tiếp ứng.Lưu Tịnh Dung và Hoài Phong, Hoài Vũ thuận lợi đi vào trong phòng giam của Trần Nam.

Đã bị giam hơn ba tháng, Trần Nam bị hành hạ tiều tụy hơn rất nhiều, cả người gầy guộc hẳn đi, trên người vết thương chồng chất, đáy lòng Lưu Tịnh Dung khẽ đau đớn, bước tới lên tiếng gọi:- Lão Trần.Người có ý chí sắt đá cỡ nào lại bị giam giữ chịu sự hành hạ trong một thời gian dài cũng có chút không chịu nổi, nghe được có người gọi ngước đầu nhìn lên, đôi mắt vô thần nhìn một hồi lâu mới nhận ra Lưu Tịnh Dung kinh sợ kêu lên:- Tịnh Dung, sao cô lại tới đây? Ở đây rất nguy hiểm, mau chạy đi, tôi không cần cô cứu.Cùng Hoài Vũ hai bên đỡ Trần Nam đứng dậy, Lưu Tịnh Dung trả lời:- Lão Trần, tôi đã có dự tính trước, hôm nay đến là để cứu tất cả mọi người, mau đi thôi.Bỗng lúc này bốn phía vang lên tiếng chuông báo nguy kinh động khắp nơi, Lưu Tịnh Dung biến sắc, điều cô lo lắng đã xảy ra mở miệng phân phó:- Hoài Vũ, em mau đưa lão Trần và người của chúng ta thoát đi bằng con đường dự phòng trước đi, ở đây để chị lo.Trần Nam cũng nhìn ra không ổn do dự không muốn đi, Lưu Tịnh Dung lần nữa mở miệng:- Lão Trần, chú mau đi thôi, mọi thứ tôi đã sắp xếp, tôi nhất định sẽ không để bản thân xảy ra chuyện.Trần Nam vẫn do dự nhìn Lưu Tịnh Dung một hồi lâu, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của cô, ông chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, Hoài Phong và Hoài Vũ cũng nhìn Lưu Tịnh Dung dặn dò:- Cẩn thận – Rồi đỡ Trần Nam rời khỏi.Lưu Tịnh Dung lại theo hướng khác rời đi, cô vừa chạy ra sân xung quanh bỗng nhiên bật đèn sáng trưng, sắc mặt của Lưu Tịnh Dung cứng đờ nhìn trùng điệp người người vây quanh, xem ra cô đã trúng mai phục.

Ánh mắt lia qua nhìn thấy cầm đầu chính là tên cáo già Lý Thiên Hàng, xem ra trong lúc cô tính kế người ta thì người ta cũng đang gài bẫy cô, dù trong lòng muôn vàn hãi hùng lo lắng bên ngoài cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.- Lý Thiên Hàng à Lý Thiên Hàng, xem như ngươi rất giỏi tính kế.- Lưu Tịnh Dung, cô đã bị rơi vào thế yếu đừng nên chống cự, tránh liên lụy đến người vô tội – Lý Thiên Hàng nhìn chằm chằm Lưu Tịnh Dung nói.Lưu Tịnh Dung nhìn hai người Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo sắc mặt khó coi đứng bên cạnh Lý Thiên Hàng, rõ ràng người vô tội trong lời của Lý Thiên Hàng chính là ám chỉ bọn họ, nếu như cô nói ra những lời không nên nói nhất định hắn sẽ khiến cho Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo, thậm chí cả Thẩm gia và Hạng gia chịu liên lụy.

Ánh mắt sắc bén như dao liếc qua Lý Thiên Hàng, rõ ràng lần trước cô từ chối tham gia gài bẫy, mấy người Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào lại thuận lợi vượt qua thử thách khiến cho hắn nghi ngờ, hắn đoán được cô đối với mấy người Thẩm Văn Đào vẫn còn tình cảm, không muốn tổn thương bọn họ.


Bây giờ lại dùng bọn họ áp chế cô, nhưng cô không thể không cố kị, nhất thời ngậm miệng không nói gì.Những suy tính của Lý Thiên Hàng, Lưu Tịnh Dung có thể hiểu thì sao Thẩm Văn Đào lại không hiểu, ánh mắt lo lắng nhìn Lưu Tịnh Dung, nắm tay siết chặt suy nghĩ rốt cuộc bây giờ phải làm sao.- Việc tôi làm tôi sẽ tự chịu, không liên quan đến bất kì ai.

Lý Thiên Hàng, tức nước vỡ bờ, đừng ép người quá đáng nếu không hậu quả không ai gánh nổi đâu – Lưu Tịnh Dung nói rõ với Lý Thiên Hàng, cô tất nhiên sẽ không nói lung tung nhưng đồng thời cũng nhắc nhở hắn đừng ép người quá đáng nếu không đừng trách cô cá chết lưới rách.Đối diện với vẻ mặt thản nhiên không chút run sợ nào của Lưu Tịnh Dung, Lý Thiên Hàng cảm thấy lửa giận sục sôi, ánh mắt tóe lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Lưu Tịnh Dung đã bị nghiền thành ngàn mảnh, lớn tiếng hô:- Người đâu, mau bắt giam Lưu Tịnh Dung, giới nghiêm trường quân đội, kiểm tra, không để bất cứ ai rời khỏi.Hai người Triệu Hổ và Chu Kiệt tiến lên giữ lấy Lưu Tịnh Dung, bị cô trừng mắt nhìn qua nói:- Tôi tự đi.Trước khi Lưu Tịnh Dung rời đi, trao đổi ánh mắt với Thẩm Văn Đào, dường như có lời muốn nói.


Ánh mắt của Thẩm Văn Đào mang theo giãy dụa đau khổ, môi mím chặt, hắn hiểu Lưu Tịnh Dung đang ám chỉ hắn làm theo kế hoạch nhưng hắn không thể, hắn không thể làm được, lỡ như có gì đó sai sót hắn nhất định sẽ hối hận suốt cuộc đời.

Nhưng giờ phút này, hắn thật sự không nghĩ ra cách gì khác để giải nguy nữa, đôi mắt cụp xuống giãy dụa, chỉ một lát nhưng hắn lại cảm thấy dường như đã trải qua ngàn thế kỉ, khi lần nữa mở mắt ra ánh mắt thanh minh gật đầu một cái với Lưu Tịnh Dung xem như đã biết..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương