*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sở Dịch Nhân cực kỳ khiếp sợ. Mạc Duật từ lúc nhìn đến Tố Dĩ, liền vẫn không dời mắt. Toàn bộ tu sĩ đối địch, hắn đều không nhìn đến.

Mạc Duật phảng phất như lâm vào một mảnh yên vũ mông lung, mây mù che khuất ánh trăng, bóng người lay động như hồn phách. Lớp sương mù trong trí nhớ dần tán đi, mạt thân ảnh mảnh khảnh kia dần hiển lộ, tố y tố phát, mặt mày trong trẻo mà lạnh lùng, thấy không rõ dung mạo, nhìn không ra thần sắc, chỉ có thanh tĩnh như lãnh ngọc.

Vô số lần cảnh trong mơ, hắn mờ mịt đứng giữa cánh đồng bát ngát, nhìn thân ảnh kia ở trong trời đêm khoan thai độc bộ, trong đầu từ từ hiện lên những chuyện cũ còn lưu trữ, nhưng vươn tay lại chỉ có thể bắt đến hình ảnh nàng toàn thân là máu, bất lực nằm trên mặt đất. Lần này đến lần khác, bất đồng cảnh tượng, bất đồng biệt ly, như một vòng tuần hoàn ác tính.

"Là nàng sao?"

"Thực xin lỗi, ta đến chậm."

Vô số ký ức xâm nhập vào trong thức hải của hắn, tình cảm mênh mông lại mãnh liệt trở về. Mạc Duật nhắm lại hai mắt, đại lượng linh khí vây quanh hắn xoay tròn, cái sau tiếp cái trước tranh nhau hướng vào trong thân thể hắn đánh tới. Lúc này, thiên địa đã thành một mảnh tối đen hỗn độn. Lôi minh điện thiểm, cuồng phong gào thét, thổi quét cát bụi. Lá cây ở không trung xoay tròn thành một vũ điệu cuồng hoan. Ngay sau đó, toàn bộ yêu vật đều gầm rú.

Nhất chúng tu sĩ hoảng hốt, Mạc Duật thế mà lại độ kiếp!

Bọn họ tuyệt không thể ngồi chờ chết, cần phải thừa dịp Mạc Duật thăng cấp bắt lấy hắn. Nhưng Tố Dĩ sao có thể để cho bọn họ đến gần, giương tay liền dựng lên một đạo kết giới, đem mọi người ngăn cách ở bên ngoài. Ngay tại giờ phút này, từng đạo tử lôi lớn bằng cánh tay xẹt qua bầu trời đêm tối đen, hung hăng tập kích về phía kết giới của Tố Dĩ.

Nhánh cây trong gió mãnh liệt lay động, giống như từng đạo roi da quật vào giữa không trung, ầm ầm ù ù không ngừng nghỉ. Một đạo so với một đạo càng thêm lợi hại, như hận không thể đánh trúng Mạc Duật. Nơi này hiện tại đã như băng sơn địa liệt, lôi minh không ngừng, phảng phất như địa ngục chi cảnh. Mọi người đều cố khai triển các loại pháp bảo nhằm bảo vệ linh thể, không còn dư sức phân thần tập kích Mạc Duật. Trong lòng bọn họ đều suy đoán, dưới loại thiên kiếp khủng bố này, Mạc Duật khẳng định khó có thể tránh thoát!

Chỉ có Thiên Dịch đại sư vẻ mặt khó có thể phân biệt nhìn về phía Tố Dĩ đang đứng trong kết giới, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Trên sách cổ có ghi lại, Thượng Cổ Hoa Thần tên là Tố Dĩ, sinh ra đã mang thần thể cùng một thân nguyên tố. Nàng chính là linh vật trời sinh, đến chỗ nào đều vạn vật hồi xuân, bách hoa nở rộ, tu vi không thể đo lường. Hắn từng nghe có đệ tử nói qua, trong lúc tỷ thí môn phái, Tố Dĩ chỉ xuất ra một đóa hoa kỳ quái liền có thể hấp thụ mọi loại nguyên tố. Thậm chí nàng còn có thể hóa giải Tam Muội Chân Hỏa!

Thiên hạ vạn vật, thứ mà Tam Muội Chân Hỏa không thể đốt cháy, chỉ trừ bỏ......linh khí thiên nhiên!

Chẳng lẽ thật sự là nàng?

Thiên Dịch đại sư lập tức truyền tin cho chưởng môn, đem chuyện này bẩm báo. Vô luận thế nào, hắn cũng muốn bắt Hoa Thanh......à không, Tố Dĩ trở về!

Một linh vật như thế, chẳng phải so với lô đỉnh đã rơi vào ma đạo tốt hơn rất nhiều sao?

Mây mù dần dần tán đi, Mạc Duật chậm rãi mở mắt. Cặp mắt thâm sâu như hàn băng tựa hồ nháy mắt được hòa tan, vạn phần nhu hòa nhìn Tố Dĩ. Hắn thế mà lại một lần liền độ kiếp đến Đại Thừa Kỳ!

Tố Dĩ nhìn hắn, không gợn sóng không sợ hãi nói:

"Mạc Duật, ta muốn giết nàng."

Sở Dịch Nhân chống lại tầm mắt của Tố Dĩ, khiếp sợ trừng lớn con mắt, lại kinh ngạc nhìn thấy Mạc Duật không chút do dự gật đầu. Nàng kinh hoảng nói:

"Mạc Duật, sao ngươi có thể......"

Trên tay Tố Dĩ hiện lên một đạo ánh sáng, lập tức xuất hiện hai thanh mộc kiếm, động tác nhanh chóng hướng về phía Sở Dịch Nhân bay tới. Sở Dịch Nhân không dám lại nhìn Mạc Duật, phất tay, trước người liền dựng thẳng lên một bức tường lửa. Nhưng Tố Dĩ vẫn làm như không thấy, trực tiếp xuyên qua. Linh kiếm trong tay ở giữa không trung vẽ thành một đạo đường cong huyền diệu, lưu quang lóng lánh. Kiếm khí màu xanh nhạt mãnh liệt trùng điệp ập đến, linh khí mênh mông, làm cho Sở Dịch Nhân khó bề ngăn cản.

Tố Dĩ vẫn luôn lạnh nhạt thế mà lại không đau không ngứa trực tiếp hạ sát thủ, Sở Dịch Nhân chật vật trốn tránh. Nhưng toàn bộ công kích của nàng đều bị đạo kết giới bảo vệ của Tố Dĩ cản lại, cơ hồ vô lực chống đỡ. Mà lúc này, những tu sĩ khác cũng thừa dịp Mạc Duật không để ý đều động thủ. Nhất là Thiên Dịch đại sư nhanh chóng đoạt được tiên cơ.

Cho dù vậy, Mạc Duật cũng không đem chút tiểu động tác của bọn họ để vào mắt. Hắn phất tay, liền tạo nên một trận lốc xoáy, đem băng tiễn của Thiên Dịch đại sư cùng cả thân thể hắn đều ném ra xa. Những kẻ muốn thừa nước đục thả câu ở phía sau cũng vô pháp tiến về phía trước một bước. Mọi người thập phần hoảng sợ, uy lực của Đại Thừa Kỳ lợi hại như vậy sao! Tu sĩ tuy rằng bị áp chế không thể nhúc nhích, nhưng Mạc Duật cũng không nghĩ buông tha cho bọn họ, chỉ có thể trách bọn họ vừa rồi đối Tố Dĩ bộc lộ sát khí, cho dù chỉ là chợt lóe mà qua.

Sát khí xung quanh tăng vọt như hồng thủy. Toàn bộ thiên không nhất thời tràn ngập lệ khí, tựa như sóng dữ cuốn trôi sương tuyết, thế công hung mãnh kịch liệt. Mạc Duật ngưng tụ linh khí, hóa thành một luồng hắc quang hung hăng đổ ập qua. Huyết vụ phiêu đãng, không khí tràn ngập vẻ xơ xác tiêu điều, giống như rơi vào hư không. Mọi người nhất thời cảm thấy khó thở, toàn thân đều muốn tê liệt, đây là...Phá Vỡ Không Gian!

Trong mắt Mạc Duật nổi lên hận ý ngập trời, mà lúc này, Sở Dịch Nhân lại mang theo thân thể đã đầy vết thương nhào tới cầu cứu:

"Mạc Duật, cứu ta. Tố Dĩ, ngươi dám đụng đến ta. Ta chính là đạo lữ của Mạc Duật, ngươi sẽ hối hận...."

Một đoàn hắc khí nhanh chóng bao phủ quanh người Sở Dịch Nhân. Thanh âm của nàng lập tức im bặt. Phần đông tu sĩ chỉ biết chật vật trơ mắt nhìn khuôn mặt Sở Dịch Nhân càng ngày càng vặn vẹo, tiếng kêu thê lương của nàng càng ngày càng bén nhọn, sau đó giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, "bùm" một tiếng nổ mạnh.

Mạc Duật mắt lạnh nhìn thân thể của nàng rơi xuống đất. Bước qua cỗ thi cốt kia, hắn đi tới trước mặt Tố Dĩ, cặp mắt tối đen bình tĩnh nhìn nàng, nói:

"Không phải."

Hắn là đang hướng nàng giải thích lời nói vừa rồi của Sở Dịch Nhân.

Tố Dĩ nhẹ nhàng gật đầu.

"Ma......" Trong đám người lập tức có người phẫn nộ hô lên, nhưng thanh âm của hắn ở dưới ánh mắt lãnh liệt của Mạc Duật liền tự động tiêu thất.

Tố Dĩ cầm lấy tay Mạc Duật, lẳng lặng độ qua một tia linh khí, bình ổn cảm xúc vội vàng xao động cho hắn.

"Đi thôi." Tố Dĩ đột nhiên dừng cước bộ, xoay người nhìn về phía Thiên Dịch đại sư đang lộ vẻ tràn đầy hận ý.

Thiên Dịch đại sư thế mà lại thấy được một cỗ uy hiếp trong cặp mắt lạnh lùng kia. Hắn cứng đờ tại chỗ, linh khí trong cơ thể lại bắt đầu hỗn loạn bạo động.

"Thỉnh chuyển lời đến sư phụ của ta, ta muốn bế quan một đoạn thời gian."

Dứt lời, nàng liền cùng Mạc Duật bước vào trong hào quang. Con thỏ cũng ở trước khi hào quang biến mất nhảy qua kết giới.

Tất cả tu sĩ chỉ biết nhìn bọn họ rời đi, cũng không dám giữ lại. Cho đến khi hơi thở của bọn họ hoàn toàn biến mất, lệ khí đè nén trên lồng ngực mới trở nên hư không. Bọn họ mãnh liệt phun ra mấy ngụm máu đen, cơ hồ té xỉu trên mặt đất.

Tu vi của hai người này......ở Tu Chân Giới đã không ai có thể địch lại!

******

Du Tông nhìn thấy Mạc Duật thật sự dẫn theo một nữ tử trở về, cả kinh đến mức cằm đều muốn rơi xuống đất.

"Nàng......nàng chính là người mà ngươi mơ thấy suốt trăm năm nay?"

Tố Dĩ nhìn Du Tông, hữu hảo nở nụ cười. Du Tông lại làm ra bộ dạng giống như gặp quỷ.

"Du Tông, đã lâu không gặp."

"Ngươi nhận thức ta?"

Tố Dĩ gật đầu, nhưng không có ý định giải thích. Xác thực đã quen biết vài kiếp, nàng còn nhìn qua tử trạng cực kỳ bi thảm của hắn đâu.

Nếu Du Tông biết được ý nghĩ của nàng, hắn tuyệt đối hối hận cùng nàng gặp lại.

Du Tông dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Mạc Duật, cũng phát hiện tiểu thân ảnh màu trắng lén lút ở cửa, chỉ duy nhất không hỏi Sở Dịch Nhân đã đi nơi nào. Đột nhiên, hắn rốt cuộc cảm giác được có chỗ không đúng:

"Mạc Duật, ngươi đột phá?!"

Rõ ràng thời điểm ra ngoài còn là Động Hư Kỳ, như thế nào vừa quay về liền lập tức nhảy qua mấy giai đoạn thành Đại Thừa Kỳ, hơn nữa đã là Đại Thừa Trung Kỳ, còn để cho người ta sống sao?! Chưa kể Tố Dĩ mà hắn mang về đã là Hóa Thần, tu sĩ nhân loại bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

"Mạc Duật, chẳng lẽ ngươi đang chuẩn bị độ kiếp?"

Mạc Duật chỉ nhìn Tố Dĩ.

Tố Dĩ trầm ngâm một lát, nói:

"Bế quan xong, ta muốn giải quyết một việc trước, sau đó mới độ kiếp phi thăng."

Mạc Duật gật đầu.

Du Tông nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của hai người, ngay cả kinh ngạc đều lười biểu hiện. Đó là độ kiếp a uy, không cần nói ra dễ dàng như vậy được chứ! Tuy rằng nói độ kiếp xong liền trực tiếp trở thành tiên nhân, nhưng nếu thất bại sẽ hồn phi phách tán, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không thừa a!

Quên đi, không theo bọn họ nói nữa, sự tồn tại của bọn họ quả thực chỉ để đả kích người khác!



-- Tiểu kịch trường --

Du Tông: (;?д?) "Ánh mắt bọn họ nhìn ta sao lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ...lần đầu tiên Tố Dĩ gặp mặt liền coi trọng ta, mà Mạc Duật là đang ghen???"

Hệ thống: [Trong đầu Tố Dĩ đang tưởng niệm lần đầu tiên cùng ngươi chân chính sơ ngộ là lúc ngươi ở trong bộ dáng tử trạng. Mạc Duật thì đang nghĩ không biết hiện tại cần đâm mấy châm thì ngươi mới có thể tắt thở.]

Du Tông: ∑(⊙▽⊙) "Các ngươi còn để cho người ta sống hay không? Đừng có dùng ánh mắt nghiên cứu thi thể nhìn ta nữa!"

Sở Dịch Nhân: "Tưởng như vậy là xong sao? Chờ đó, ta sẽ ám các ngươi cho đến chết." (/ˋ△ˊ)/★★★

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương